Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 615

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Chỗ Thư Âm, Cảnh Duệ an bài người tiến hành bảo vệ, không có nhận được nhiều chú ý.
Anh còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Ví dụ như giải quyết thế thân của anh.
Tất cả thế lực và nhân thủ của Cảnh gia, cũng không biết Liêu Vệ chỉ là thế thân, bởi vậy anh có yêu cầu gì, người khác đều cung kính thỏa mãn anh, căn bản sẽ không có gì hoài nghi.
Cho nên Liêu Vệ sẽ kiểm soát mọi việc để đào thoát, bời vì khống chế rất nhiều người của anh, coi anh ta thành chủ.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Cảnh Dật Thần và Cảnh Duệ đều không coi trọng thế thân, cha con bọn họ cũng không có để Liêu Vệ vào mắt, một con rối được bọn họ tạo nên, không có Cảnh gia, hắn ta chỉ là một cái xác.
Trước kia Cảnh Duệ không có chú ý Liêu Vệ và Mộc Đóa, hiện tại, anh tra rõ, Liêu Vệ lấy danh nghĩa của anh sủng Mộc Đóa lên trời, hai người bây giờ tốt hơn anh em ruột.
Mộc Đóa hiện tại rất thích quấn lấy Liêu Vệ, Liêu Vệ giống như cũng vô cùng có kiên nhẫn.
Cảnh Duệ không đếm xỉa tới tâm tư một cô bé, vì Thư Âm anh đã vận chuyển hai năm tình báo, chiếu cố Cảnh Trí hai năm, anh đều chưa từng có để ý tới, lại càng không cần phải nói, bảy năm qua đều không có liên hệ anh em họ rồi.
Trong đêm khuya, anh trực tiếp xuất hiện trước mặt Liêu Vệ và Mộc Đóa, một mặt lãnh khốc nói với Mộc Đóa: "Máy bay trực thăng chờ em ở ngoài, từ ngày mai trở đi, em chính thức qua trường quân đội nhập học, không đạt được thành tích hợp cách, cả đời không được phép về thành phố A!"
Sắc mặt Liêu Vệ cực kỳ khó coi, sắc mặt Mộc Đóa cũng không đẹp hơn chút nào!
Vì sao, người vừa mới yên lặng không một tiếng động tiến vào biệt thự, lại có một gương mặt giống anh họ như đúc!
Hơn nữa còn dùng ngữ khí nói chuyện với cô như thế, giống như anh mới là anh họ cô!
Mộc Đóa theo bản nặng ôm chặt Liêu Vệ bên cạnh, anh họ mạnh mẽ nhất ở bên cạnh mình, cô cảm thấy đặc biệt có lực lượng.
Bởi vậy, Mộc Đóa hất cằm, dùng một loại ngữ khí khinh thường mà cuồng ngạo lớn tiếng nói: "Anh là ai? Lớn lên giống anh họ tôi, muốn tới giả mạo hả? Anh không cho tôi về A thành phố tôi sẽ không trở về thành phố A? Anh là cái gì!"
Hôm nay cô nhìn thấy Cảnh Duệ, lập tức kịp phản ứng, hai ngày trước cô nhìn thấy ở bệnh viện, quả nhiên không phải anh họ, mà chính là người trước mắt này!
Người trước mắt càng thêm đạm mạc lãnh khốc, một chút nhân tình cũng không có! Càng không thương cô, đến ***ng cũng không cho!
Vẫn là anh họ cô tốt, bệnh gì cũng không có, càng không nói chuyện nghiêm khắc với cô như thế!
"Anh họ——" Mộc Đóa ôm lấy cánh tay Liêu Vệ, kéo âm cuối nũng nịu: "Người này giả mạo anh, mau để anh ta thấy sự lợi hại của anh! Cho anh ta biết, anh không phải người nào cũng đều có thể bắt chước! Xem qua người này cũng không phải người gì tốt!"
Bị Mộc Đóa mắng như thế, cho dù Cảnh Duệ tu dưỡng tốt cũng cảm thấy tức giận.
Nếu không phải Mộc Đóa và anh còn có một chút liên hệ máu mủ, hôm nay bất kể cô sống hay ૮ɦếƭ, anh cũng sẽ không quan tâm cô.
Nhưng cô chỉ có một đứa con gái, tuy anh và Mộc Đóa không có tình cảm anh em, nhưng cũng không thể để cô rơi vào tay Liêu Vệ.
Đương nhiên, anh tức giận, cô sẽ không may! Việc mang cô rời đi nơi này, về sau để cho cô chịu!
Mộc Đóa mười phần phấn khích, nhưng Liêu Vệ lại đổ mồ hôi lạnh!
Mỗi một lần nhìn thấy Cảnh Duệ, anh ta luôn luôn có một loại sợ hãi.
Nhưng mà, trước mắt cơ hội này chỉ có chớp mắt, nhất định anh ta phải bắt lấy mới được, hôm nay anh ta cố ý để Mộc Đóa ở bên cạnh mình, không phải vì có thể dùng tới cô sao?
Liêu Vệ ôm chặt lấy Mộc Đóa, dùng lực lui về sau, ngoài mạnh trong yếu mà gào lên với thủ hạ: "Bảo vệ tôi và Đóa Đó, giết kẻ lừa gạt này!"
Cảnh Duệ đơn thương độc mã tìm đến, mà bên người Liêu Vệ lại mang theo rất nhiều bảo vệ, nhân số hai bên mất cân bằng nghiêm trọng.
Lúc đầu những người hộ vệ kia nhìn thấy Cảnh Duệ, cũng đều có chút sững sờ, bọn họ không cách nào phân biệt ai là Cảnh Duệ thật!
Chẳng qua bọn họ cho là Mộc Đóa biết, Mộc Đóa sẽ không thể ngay cả anh họ mình cũng nhận lầm chứ?
Bọn họ đều theo bản năng cho rằng người ôm chặt lấy Mộc Đóa là Cảnh Duệ, dù sao trước đó bọn họ cũng vẫn luôn đi theo Liêu Vệ, phụ trách bảo vệ anh ta, chưa từng hoài nghi thân phận của anh ta.
Cảnh Duệ lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt của anh đảo qua những người hộ vệ chung quanh, cứ thế mà ép mọi người không người nào dám đối mặt với anh.
Anh nhìn Liêu Vệ mang theo Mộc Đóa, dưới sự bảo tiêu của hộ vệ nhanh chóng rời đi, cũng không có đuổi theo, chỉ là có chút lãnh khốc nói với mọi người: "Hôm nay tất cả mọi người ở đây, đều bị sa thải! Về sau đều không cho phép tiến vào thành phố A!"
Tất cả bảo vệ vốn là muốn nổ S***g với Cảnh Duệ, đều do dự.
Bời vì Cảnh Duệ bất kể là từ dung mạo hay là khí chất, thật sự là càng giống người thừa kế Cảnh gia!
Cảnh Duệ dưới cái nhìn chăm chú của trăm họ vệ, đi lại trầm ổn, trong lúc đó, không ai ngăn cản anh!
Đương nhiên, cho dù những người này ngăn cản, cũng căn bản ngăn không được Cảnh Duệ.
Rất nhanh, thành phố A liền tuyên truyền Cảnh gia có 2 người thừa kế, một giả một thật, khó phân thật giả.
Mà còn có truyền ngôn nói, đứa bé của Cảnh gia mất tích bảy năm trước, đã được Cảnh gia tìm trở về, người tìm Cảnh Trí về, chính là Cảnh Duệ.
Thế là tổ chức sát thủ giống như như bị điên bắt đầu tìm kiếm Cảnh Duệ khắp nơi.
Cảnh Duệ mang theo mặt nạ đổi quần áo, theo sát thủ khác, tiến vào nhiệm vụ tìm kiếm "Cảnh Duệ".
Cùng ngày, kỳ thật lấy năng lực Cảnh Duệ, là hoàn toàn có thể cứu Mộc Đóa ra, nhưng Mộc Đóa chửi rủa, để Cảnh Duệ lười cứu người.
Liêu Vệ khẳng định không dám động tới Mộc Đóa, vậy để Mộc Đóa chịu tội hai ngày.
Anh lợi dụng Liêu Vệ, thành công dời ánh mắt tổ chức sát thủ, cứ như vậy, có thể bảo vệ Cảnh Trí, thẳng đến khi anh nắm trong tay tổ chức sát thủ.
Anh một mặt theo đám sát thủ ngày đêm không ngừng tìm người, một mặt để cho người giúp Liêu Vệ tránh né tìm kiếm, mỗi một lần đều là hiểm lại càng hiểm.
Sau mấy lần, Liêu Vệ đã hỏng trước!
Anh ta mang theo Mộc Đóa, trên người còn bị thương, bị truy đuổi giống như là chó mất chủ, trốn đông trốn tây, hết lần này tới lần khác anh ta cũng không còn cách nào về lại Cảnh gia tìm kiếm che chở, không chỉ có như thế, Cảnh gia cũng phái người giết anh ta!
Rất nhanh, anh ta liền ý thức được, Mộc Đóa là thứ vướng víu!
Yếu ớt vô cùng, mà lại hay gặp rắc rối, Liêu Vệ không do dự quá lâu, lúc chạy trốn một lần nữa, trực tiếp vứt Mộc Đóa, chính mình mang theo thủ hạ, được "Quý nhân" trợ giúp, trốn sang Bắc Mĩ.
Mấy ngày nay Mộc Đóa đều như luyện ngục!
Mỗi ngày đều tránh một chút!
Cô đã có năm ngày không có tắm, càng không có ăn xong một bữa cơm, thân thể lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng tiêu tan gầy đi.
Thẳng đến khi phát hiện mình bị anh họ vứt bỏ tại một thôn nhỏ, cuối cùng cô tuyệt vọng!
Ở trong ấn tượng của cô, anh họ là không gì là làm không được, làm sao lại chật vật không chịu nổi như thế!
Anh họ bình thường thương yêu cô nhất, vứt bỏ cô!
Cô cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ rồi!
Mộc Đóa không được đưa về nhà, cô trực tiếp bị một chiếc máy bay trực thăng đưa đến Anh quốc, cùng Trịnh Vũ Vi học chung một trường quân đội, bắt đầu cuộc sống quân đội khổ sở.
Mà Liêu Vệ thì đi Bắc Mĩ.
Nội bộ tở chức sát thủ rung chuyển bất an, chỉ để lại hai sát thủ ở thành phố A tiếp tục tìm kiếm Cảnh Trí, còn lại đều rút về Bắc Mĩ bắt “Cảnh Duệ”.
Cảnh Duệ thuộc nhóm rút về ***, hắn cùng đám người Tử Sam đều về căn cứ sát thủ.
Thành phố A, gần tới năm mới, nơi nơi đều tràn ngập không khí náo nhiệt, ý vị mười phần.
Thân thể Cảnh Trí đã được dưỡng tốt, nhưng sau đó hắn mới phát hiện, anh trai và Thư Âm đã rời khỏi thành phố A!
Hắn ảo não không thôi, vốn muốn trò chyện thật tốt với anh trai!
Hắn nghe nói việc Cảnh Duệ thật giả, trong lòng đã hận ૮ɦếƭ thế thân kia, anh trai hắn chỉ có một, thế thân kia thì là cái quái gì! Vậy mà còn vọng tưởng nuốt luôn gia sản Cảnh gia!
Phi! Hắn họ Cảnh cũng không dám có tâm tư như vậy, một tên họ Liêu lại dám muốn! Tên kia ngàn vạn đừng rơi vào tay hắn, rơi vào trong tay hắn, hắn nhất định sẽ làm hắn ta hối hận vì đã sinh ra!
Sau khi Cảnh trí khỏe lại, chuyện thứ nhất là đi trả thù Trịnh Vũ Lạc.
Hắn bị Trịnh Vũ Lạc chọc tức đến tâm can tì phổi thận không một chỗ không đau, trực tiếp xếp cô vào hàng ngũ những kẻ điên ở viện nghiên cứu virus kia, cảm thấy cô và những người kia là đồng phạm!
Bóng đêm như mực, một thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động đứng trước một chiếc giường.
Trên chiếc giường màu hồng nhạt có một cô gái đang say ngủ.
Mái tóc đen dài của cô gái xõa tung trên gối đầu, sườn mặt hoàn mỹ, lộ ra lỗ tai tinh xảo lại đáng yêu, dưới xương quai xanh lộ ra một mảng *** tuyết trắng khiến người ta mơ màng.
Cô cuộn tròn trong ổ chăn, mày nhíu lại, giống như ngủ cũng không an ổn.
Dưới chăn mỏng là cơ thể lung linh của người thiếu nữa.
Trong ánh mắt Cảnh Trí hiện lên một tia sáng khác thường rồi biến mất: Thật là một vưu vật!
Hắn đã ở phương Tây nhiều năm như vậy nhưng hắn không có hứng thú với những cô gái phương Tây, hắn vẫn thích con gái Đông Phương, đặc biệt là…… những cô gái có khí chất cổ điển.
Cô gái như vậy, có thể dễ dàng K**h th**h thần kinh của hắn, làm hắn xúc động mất đi lý trí.
Cảnh Trí bỗng nhiên có chút H**g phấn, trong lòng dâng lên cảm giác muốn phá hoại mãnh liệt!
Là người đẹp thì thế nào!
Hai lần hại hắn rơi vào trong tay những kẻ điên đó! Lúc này đây, nếu không phải anh trai xuất hiện đúng lúc, hắn khẳng định sẽ mất mạng!
Hắn đã đồng ý với Cảnh Hi, không giết Trịnh Vũ Lạc, nhưng không có nghĩa sẽ không trừng phạt cô! Tội ૮ɦếƭ có thể miễn nhưng tội sống khó tha!
Hắn không chút nào thương hương tiếc ngọc một tay kéo Trịnh Vũ Lạc từ trên giường lên, sau đó khiêng lên vai mình.
Trịnh Vũ Lạc bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó liền cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ đến lúc cô phản ứng lại, liền phát hiện chính mình bị một người đàn ông cao lớn khiêng trên vai!
Cô sợ hãi không tự chủ được hét lên.
Cảnh Trí lập tức thả cô xuống, một tay gắt gao ôm chặt eo cô, tay còn lại che kín miệng, hung thần ác sát quát lạnh: “Câm miệng! Không được kêu, kêu nữa sẽ giết cô!”
Trịnh Vũ Lạc nghe thấy giọng nói quen thuộc này, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai đang kề sát kia, kinh ngạc lại khiếp sợ!
Làm sao cô cũng không nghĩ tới, người tới lại là Cảnh Trí!
Đây xác định không phải nằm mơ sao?!
Nhiều năm như vậy, mỗi khi đêm khuya cô đều mơ thấy Cảnh Trí đến tìm cô, lấy mạng cô.
Gần đây bởi vì cô làm hại Cảnh Trí một lần nữa, giấc mơ này càng thường xuyên hơn, hơn nữa, mỗi lần ở trong mộng, khuôn mặt hắn đều rõ ràng như vậy!
Một giọt nước mắt lẹnh lẽo từ trên mặt cô chảy xuống, rơi lên mu bàn tay đang che miệng của Cảnh Trí.
Khóc?
Cảnh Trí đã nhìn thấy con gái khóc, hắn thấy rất nhiều cô gái khóc sướt mướt, nhưng chưa thấy ai lúc khóc lại đẹp như Trịnh Vũ Lạc vậy.
Cô gái trong *** hắn cô gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt cô đều là cảm giác khó có thể tin, thân thể cũng run nhè nhẹ, không biết là bị dọa hay đang khóc.
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó giọng một cô gái hơi khàn khàn vội vàng dò hỏi: “Chị, chị làm sao vậy!”
Trịnh Vũ Lạc sợ em gái sẽ xông vào, cô dùng sức kéo tay của Cảnh Trí ra, cách cửa trả lời: “Chị không có việc gì…… Gặp ác mộng thôi! Em mau chóng về ngủ đi, không cần lo cho chị!”
Trịnh Vũ Lạc thường xuyên gặp ác mộng, gần đây càng ngày càng thường xuyên, bỗng nhiên sợ hãi thét chói tai như hôm nay đã không là lần một lần hai.
Trịnh Vũ Vi thở ra, nghĩ nghĩ, vẫn không đi vào phòng chị gái.
Chị gái mắc phải tâm bệnh, cô tận tình khuyên bảo dùng rất nhiều lời hay, nhưng không có chút hiệu quả nào.
Lại quá mấy ngày, kỳ nghỉ của cô sẽ kết thúc, phải quay về trường quân đội tiếp tục học tập, nhưng cô thật sự không yên lòng chị gái.
Trịnh Vũ Bi thở dài, buồn rầu đi về phòng mình.
Tiếng bước chân dần dần rời đi, trong đêm tối chậm rãi yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức trong phòng có thể nghe rõ được tiếng hít thở của hai người.
Cảnh Trí vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, Trịnh Vũ Lạc tại sao lại muốn dấu diếm? Vì sao muốn giúp hắn?
Sẽ không có âm mưu gì chứ?
Hắn thật đúng là bị dọa sợ!
Hiện giờ không thể coi thường cô gái này, một người so với một người còn có tâm cơ hơn, rất lợi hại!
Mà Trịnh Vũ Lạc, cả người đều hơi hơi phát run. Tuy cô đã cố gắng nói mình không nên sợ hãi nhưng nhớ lại những việc hắn đã làm trước đó, nhớ tới hắn tàn nhẫn *** không nháy mắt, nhớ tới đã bị hắn nhục nhã một lần, trong lòng cô sợ hãi, tất cả đều là phản ứng thật của thân thể.
Cô muốn nói gì đó, nhưng mỗi lần đối mặt với Cảnh Trí cô lại nói không nên lời!
Cô thầm nghĩ xin lỗi, nhưng lại cảm thấy một câu “Thật xin lỗi” rất yếu ớt!
Cảnh Trí cũng không nói gì, trong lòng hắn đề phòng Trịnh Vũ Lạc, lỗ tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Vũ Lạc, sợ cô lại giở trò quỷ.
Đợi khoảng năm phút đồng hồ, bên ngoài đã không có gì dị thường, Cảnh Trí liền dời lực chú ý lên người Trịnh Vũ Lạc.
Hắn bắt đầu dùng tay sờ từ mái tóc dài của Trịnh Vũ Lạc, sờ từng chút từng chút một, xương quai xanh, phía sau lưng, trước ***, bụng nhỏ, cái ௱ôЛƓ nhỏ, thẳng đến nơi tư mật nhất của Trịnh Vũ Lạc.
Trịnh Vũ Lạc xấu hổ và giận dữ muốn ૮ɦếƭ!
Chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ cả người cô đã bị Cảnh Trí sờ hết!
Cô muốn ngăn cản nhưng sức lực lại không phải đối thủ của Cảnh Trí!
“Cảnh Trí, anh muốn làm gì!”
“Sờ cô, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Vưu vật trời sinh, còn không phải dùng để lấy lòng đàn ông sao?”
Giọng điệu của Cảnh Trí ngả ngớn vô cùng, nagy cả tươi cười cũng mang theo sự tà ác.
Trịnh Vũ Lạc bị hắn nói nói mặt đỏ tai hồng, vừa cảm thấy ủy khuất vừa cảm thấy nhục nhã!
Cô căn bản không phải loại con gái này!
Hiện giờ sao hắn lại biến thành một người như vậy! Thích giết chóc, ngay cả với nữ sắc cũng phóng túng như thế!
Nhưng chờ đến lúc cô lấy hết can đảm ngẩng đầu muốn cãi lại Cảnh Trí, lại phát hiện con ngươi tối đen như mực của hắn chỉ có sự lạnh lùng không hề có chút T*nh d*c nào!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc