Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 614

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mộc Thanh không ngăn lại, con gái liền trực tiếp lên xe thể thao chạy không thấy bóng dáng!
Hắn tức giận đến ngã ngửa, càng thêm hạ quyết tâm muốn đưa con gái vào trường quân đội.
Trước kia hắn không nỡ để con gái chịu khổ, chính Trịnh Vũ Vi còn nhở hơn Mộc Đóa một tuổi đều bị Trịnh Kinh đưa đến trường quân đội rèn luyện, năm nay về nhà khí chất cả người đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia Trịnh Vũ Vi cũng được nuông chiều từ bé như Mộc Đóa, đều là đóa hoa được nuôi trong nhà ấm, nhưng hiện giờ lại giống một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, bộc lộ mũi nhọn, không còn chút yếu đuối.
Con gái phải được nuôi trong sự giàu sang không sai, nhưng cũng không thể nuôi quá mức.
Mộc Đóa không biết ba mình đã hạ quyết tâm muốn đưa cô đi, cô lái xe như bay trên phố, nhưng kỹ thuật lái xe của cô vốn dĩ chẳng ra gì, tâm tình lại không tốt, không lâu sau liền gây ra họa —— đâm phải xe của người khác!
Chiếc Maserati mới tinh của cô không chỉ bị tróc một mảng sớn lớn mà còn bị lõm một chỗ to.
May mắn tính năng bảo vệ của xe rất tốt, nếu không cô khẳng định sẽ bị thương.
Nhưng đối phương không may mắn như Mộc Đóa, xe đó chỉ là một chiếc Nissan bình thường, thiếu chút nữa bị Mộc Đóa đâm thành mảnh nhỏ!
Tuy Mộc Đóa bực bội vô cùng, đau lòng xe muốn nhỏ máu, nhưng cũng biết mình đã sai, chạy nhanh xuống xe xin lỗi.
“Tiên sinh, thật xin lỗi thật xin lỗi, không phải tôi cố ý! Vừa mới không cẩn thận ***ng vào anh, anh không bị thương chứ? Nếu không trước tiên tôi đưa anh đến bệnh viện? Phí sửa chữa và thuốc men sẽ do tôi chi trả!”
Mộc Đóa mặc dù có chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng phải trái rõ ràng, cô sẽ không làm bậy.
Ở nhà có chút tùy hứng là một chuyện, ở bên ngoài cùng người khác vẫn giữ được lễ nghi cơ bản nhất.
Cố tình đối phương lại không ngại làm lớn chuyện, vừa thấy cô chỉ là một cô gái nhỏ chưa đến hai mươi, lại chạy một chiếc xe tốt như vậy, lại là dáng vẻ dễ nói chuyện, liền muốn hung hăng lừa bịp tống tiền cô một chút.
Người đàn ông trung niên há mồm liền mắng: “Cô lái xe thế nào vậy! Không có mắt à! Cô nhìn xem cô nhìn xem, xe tôi đã bị cô đâm thành cái gì rồi! Tôi mới mua chiếc xe này đất! Ai da, đau ૮ɦếƭ mất, đâm đến nỗi đầu tôi muốn nứt ra rồi! Tay chân tôi đều không cử động được, xong rồi xong rồi, nửa đời sau tôi sẽ bị liệt! Nha đầu thúi, cô phải chịu trách nhiệm toàn bộ!”
Dáng vẻ này giống như đúc kiểu ăn vạ hay được chiếc trên tin tức!
Thành tích học tập của Mộc Đóa bình thường, nhưng cô cũng không ngu, giờ phút làm gì không biết đối phương muốn làm gì!
Cô từ nhỏ đến lớn trên cơ bản đều hoành hành ngang ngược ở thành phố A, dám lừa bịp tống tiền cô? Thật là chán sống!
Cô xin lỗi, đối phương lại còn hất mặt lên trời! Cô làm sao có thể nhịn!
Cô ngay cả “Tiên sinh” cũng không gọi nữa, trực tiếp mắng: “Mẹ nó, vương bát đản, cô nãi nãi nói chuyện tử tế không thích, lại phải ép tôi lộ ra bản tính, tin hay không tôi một dao đâm ૮ɦếƭ anh!”
Dáng vẻ Mộc Đóa như một cô gái lưu manh, không chút khách khí một chân đá rơi cửa xe lung lay sắp rơi, nắm tóc của người đàn ông trung niên lôi ra ngoài!
Cô vốn muốn chịu trách nhiệm, bồi thường tiền gì đó, đều không nói chơi.
Nhưng cô làm sao chịu được việc bị người ta bắt nạt, hiện tại tiền cũng không muốn bồi thường, còn muốn đánh đối phương một trận!
“Thật là không biết xấu hổ, kêu lớn tiếng như vậy, vừa thấy liền trung khí mười phần, nào có dáng vẻ bị thường! Không phải muốn bị liệt sao? Cô nãi nãi thành toàn cho anh!”
Người đàn ông trung niên không nghĩ tới, cô gái thoạt nhìn yểu điệu lại hung hãn như vậy!
Một lời không hợp liền trực tiếp túm tóc!
Hắn thình lình bị kéo ra ngoài xe, còn không phản ứng kịp, đã bị Mộc Đóa đã hai cái.
Cái này thật là đau!
Nhưng trời sinh đàn ông mạnh hơn phụ nữ, người đàn ông trung niên sau khi trải qua sự bối rối ban đầu, lập tức hung hãn một chân đá Mộc Đóa ngã xuống đất.
Mộc Đóa thảm thiết kêu một tiếng, ngã ra xa vài mét, thiếu chút nữa tắt thở!
Lúc người đàn ông muốn đi lên đá tiếp lại trực tiếp bị hai người đàn ông áo đen hung thần ác sát ngăn cản, rồi sau đó gáy hắn ta bị đánh một cái, sự đau đớn kịch liệt truyền từ sau gáy đến đại não.
Hai mắt hắn ta nhắm lại, trực tiếp ngất đi.
Nằm trên mặt đất không dám động đến Mộc Đóa, ngẩng đầu thấy người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình, tức khắc “Oa” lập tức khóc lớn lên: “Anh họ! Tên khốn kiếp kia đánh em! Anh mau giúp em đánh ૮ɦếƭ hắn!”
Mộc Đóa năm nay mười chín tuổi, cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên cô bị đánh.
Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ và người lớn không có ai nỡ động đến một Ng'n t cô!
Hôm nay lại bị người khác đánh, cô uất ức ૮ɦếƭ mất!
May mắn anh họ xuất hiện đúng lúc, bằng không hôm nay cô có phải sẽ bị người khác đánh ૮ɦếƭ hay không!
Mộc Đóa nhìn anh họ cong lưng bế cô lên, một chút cũng không chê trên người cô dính bùn đất, không khỏi càng khóc dữ hơn: “Ô ô…… Anh họ, vẫn là anh tốt với em! Anh luôn có thể đúng lúc xuất hiện ở trước mặt em cứu em!”
Chờ hai người vào trong xe, Mộc Đóa dựa vào trong *** anh họ, cô mới phản ứng lại: “Anh họ, anh xuất viện rồi sao? Hai ngày trước em có đến bệnh viện thăm anh, anh còn không cho em chạm vào anh, sao hôm nay lại nguyện ý ôm em?”
Cả người Liêu Vệ cứng đờ!
Tay hắn ta đặt sau lưng Mộc Đóa gắt gao nắm lại!
Quả nhiên!
Cảnh Duệ đã trở lại, hơn nữa lúc này đây hoàn toàn không che dấu thân phận của mình!
Liêu Vệ tức đến phát cuồng, gần như cắn nát hàm răng!
Hắn ta bị cấm ra cửa, sau đó Cảnh Duệ bắt đầu hưởng thụ tất cả sự giàu có của Cảnh gia, này sao có thể!
Liêu Vệ ghen ghét điên rồi!
Hắn thật vất vả mới có được tất cả, làm sao chịu dễ dàng giao ra!
Hắn hận không thể cùng Cảnh Duệ đổi máu, chính mình họ Cảnh, làm Cảnh Duệ biến thành thế thân!
Mộc Đóa đã phát hiện ra sự khác biệt của hắn và Cảnh Duệ, về sau tuyệt đối không thể để Mộc Đóa gặp Cảnh Duệ thật!
Liêu Vệ nở một nụ cười thản nhiên, lừa gạt nói: “Ngày đó anh bị làm sai chuyện bị ba dạy dỗ, cho nên tâm trạng không tốt, không phải cố ý muốn lạnh nhạt em. Về sau sẽ không, em luôn là đứa em gái mà anh yêu thương nhất!”
Mộc Đóa vuốt xương sườn bị đau, lại có chút vui vẻ: “Thật vậy chăng? Em còn xếp trước cả Hi Hi sao?”
Theo lý thuyết, người anh họ yêu thương nhất phải là em gái ruột mới đúng, nhưng Mộc Đóa lại cảm thấy, quan hệ của anh họ với Cảnh Hi rất bình thường, hai người cũng không phải quá thân mật, ngược lại cô và anh họ còn giống anh em ruột hơn!
Liêu Vệ nghe Mộc Đóa nhắc đến Cảnh Hi, sự hung ác nham hiểm chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất.
Tiểu nha đầu kia cũng không dễ lừa!
Ánh mắt con bé tốt hơn Mộc Đóa mười chín tuổi rất nhiều! Thật không biết người như Thượng Quan Ngưng sao có thể nuôi được một đứa con gái thông minh như vậy!
Liêu Vệ thuận miềng nói: “Hi Hi còn nhỏ, không giống em, anh cảm thấy em và anh giống như bạn bè tri kỉ vậy.”
Nói mấy câu khiến Mộc Đóa cảm động đến đôi mắt đỏ lên!
Vốn cô đang cảm thấy anh họ hôm nay không giống với anh họ gặp hai hôm trước, lúc này sớm đã ném sự nghi ngờ này ra sau đầu!
Trong bệnh viện, Cảnh Duệ đã nhận được tin tức Liêu Vệ đào tẩu.
Sắc mặt của anh lạnh dọa người, Thư Âm ở bên gỡ băng gạc xem xét vết thương cho anh thấy thế kinh hồn bạt vía.
Cũng không biết là ai chọc Diêm Vương này, thật sự là thật không có mắt! Làm hại cô đều phải thận trọng!
Peter đáng hận đi theo Cảnh Trí tới quán R*ợ*u, trong bệnh viện chỉ còn lại có mình cô, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Sức khôi phục của Cảnh Duệ không tệ, tăng thêm thuốc phụ trợ, mấy ngày đã khiến vết thương của anh tốt hơn nửa, đã mọc ra ***, chỗ bị bỏng gần như không có để lại bất kỳ vết sẹo gì, loại năng lực khôi phục này để phụ nữ cảm thấy ghen ghét.
Trong lòng Thư Âm thoáng qua một tia lo nghĩ, virus trong người Cảnh Duệ đến cùng là virus gì?
Năng lực khôi phục của người bình thường khẳng định không đạt được loại trình độ này, trừ phi là có bệnh độc tương trợ.
Nhưng Thư Âm đối với tất cả virus ở viện nghiên cứu virus đều rõ như lòng bàn tay, theo cô biết, viện nghiên cứu không có bất kỳ loại virus có thể đạt tới hiệu quả như vậy.
Chẳng qua cô không có hỏi.
Loại chuyện này, là bí mật lớn nhất của một người, liên quan đến an toàn sinh mệnh.
Biến thành người khác, có lẽ Thư Âm sẽ lợi dụng tri thức chuyên nghiệp của mình phá giải bí ẩn này, nhưng người trước mắt là Cảnh Duệ, cô sẽ không làm như thế.
Tuy bây giờ nhìn qua quan hệ của cô và Cảnh Duệ cũng không thân cận, nhưng khâm phục của cô đối với Cảnh Duệ càng ngày càng tăng.
Dạng người làm cho người ta ngưỡng vọng, Thư Âm không sinh nổi bất kỳ tâm tư phản kháng.
Cảnh Duệ không biết suy nghĩ trong lòng Thư Âm, anh nhìn bên mặt gần như hoàn mỹ của Thư Âm, bỗng nhiên mở miệng nói: "Thư Âm, cô có muốn đi tới một nơi không?"
Cái đề tài đột nhiên này, thậm chí có chút đột ngột, mà lại cực kỳ không phù hợp tính cách lạnh đạm của Cảnh Duệ, anh không có khả năng vô duyên vô cớ quan tâm cô muốn đi chỗ nào.
Thư Âm cho tới bây giờ đều không phải là một người tự mình đa tình.
Cảnh Duệ hỏi như vậy, nhất định có thâm ý, mà không thể nào là muốn mang cô đi ra ngoài chơi.
Cô không dám tùy tiện đáp lại, chỉ là có chút cẩn thận hỏi: "Boss, anh chỉ chuyện du lịch sao?"
Cảnh Duệ thản nhiên nói: "Không, định cư."
Thư Âm hơi sững sờ, đây là ý gì?
Chẳng lẽ, Cảnh Duệ định đưa cô đi?
Cô làm không tốt sao? Tại sao phải đưa cô đi?
Thư Âm cảm thấy trong lòng chua xót, sao cũng không ức chế nổi, cô là cô nhi không cha không mẹ, khi còn nhỏ tiến vào viện nghiên cứu, nếm ấm lạnh cả nhân gian, sau khi thoát khỏi viện nghiên cứu, cô trở nên rất vui vẻ, bởi vì chính cô cho là, cô có bạn.
Thì ra, cô vẫn không có.
Cô vẫn lẻ loi trơ trọi một mình.
Tu luyện từ xưa tới nay, để Thư Âm có được nghị lực và ẩn nhẫn người khác không có, cô chỉ trong mấy giây, liền ép nước mắt trở về.
Cô không muốn, cũng không thể lộ ra bản thân yếu ớt trước mặt người khác.
Cô khuyên bảo chính mình, cô và Cảnh Duệ, Cảnh Trí, Peter, cũng chỉ là hợp tác cùng có lợi mà thôi, bọn họ cũng không phải là bạn.
Thư Âm đứng lên, lưng thẳng tắp đối mặt Cảnh Duệ, trong nháy mắt cô ngăn chặn tất cả cảm xúc của mình, dùng giọng vô cùng bình tĩnh nói: "Tôi thích làm khoa học nghiên cứu, liên quan tới gien di truyền và virus, phương diện này, nước Mỹ có mấy chỗ tốt, tôi muốn vào đại học đào tạo sâu."
Cảm xúc Thư Âm che dấu quá tốt, Cảnh Duệ cũng không có phát hiện sự khác thường của cô, nhưng lại đối với sự thông tuệ của cô mà có chút lau mắt nhìn.
Anh, chỉ hơi tiết lộ ý tứ, cô liền hiểu.
Nói chuyện với người thông minh, cũng là bớt lực.
"Được, tôi sẽ liên lạc mấy Trường Đại Học, đưa cô đi."
"Không cần, tự tôi đi." Thư Âm khẽ cự tuyệt: " Anh không nợ tôi, tôi cũng không nợ anh, từ hôm nay trở đi, sự hợp tác của chúng ta kết thúc, ngày mai tôi sẽ rời đi."
Giọng của Thư Âm bình tĩnh, giống như dáng vẻ nói chuyện bình thường, thế nhưng Cảnh Duệ cũng cảm thấy, cô tức giận.
Chẳng qua, cô đem tất cả phẫn nộ, đau thương, khổ sở, áp chế ở trong lòng, không chịu hiển lộ ở trước mặt anh.
Trên gương mặt tinh xảo của cô, lộ ra một loại xa cách, không có buông lỏng và ý cười trước đó.
Cảnh Duệ đột nhiên cảm giác được, có phải chính mình làm không thỏa đáng không?
"Không có chuyện gì, tôi đi đây. Ngày mai đi, hiện tại tôi cần đi đặt vé máy bay trước."
Cô nói xong, quay người đi ra ngoài.
Cảnh Duệ nắm chặt cổ tay cô: "Chờ một chút!"
Thư Âm tránh thoát tay của anh: "Còn có việc?"
"CÔ muốn ở lại chỗ này sao?"
"Không, không muốn. Với tôi mà nói, chỗ nào đều như nhau."
Ngay tại hôm qua, cô còn ngây thơ cho là không giống nhau, cho là cô làm nhiều chuyện cho Cảnh Duệ như vậy, chí ít chính mình sẽ không bị vứt bỏ.
Không sao, cô cũng không phải lần đầu bị vứt bỏ.
Cô hẳn là nên quen mới đúng, không phải sao?
Đến cha mẹ của cô cũng không cần cô nữa, người khác càng không khả năng bảo vệ cô cả đời.
Cô có được một sự kiên cường dũng cảm, cô mới mười tám tuổi, trước kia đường đi long đong như vậy, cô đều đi tới, đường sau này, cô cũng có thể một thân một mình đi đến!
Thư Âm từ trong bệnh viện đi ra, đi tới nhà trọ Cảnh Duệ giúp cô tìm.
Trở lại nhà trọ cô mới đột nhiên phát hiện, thì ra, cô đã bất tri bất giác, bắt đầu ỷ lại cái người đàn ông mạnh mẽ kia.
Quen thuộc mệnh lệnh của anh, quen thuộc sắp xếp của anh, quen thuộc anh bảo vệ.
Nếu không, cô sẽ không yên tâm thoải mái ở trong căn hộ anh sắp xếp như thế.
Thư Âm cười tự giễu một tiếng, may mắn, may mắn từ trước tới giờ cô không tham lam, may mắn cô đủ độc lập, nếu không giờ phút này sợ rằng sẽ khóc đầy nước mắt.
Cô thu thập tâm tình xong, bắt đầu lên mạng đặt trước vé máy bay.
Chuyến bay sang Mỹ có không ít, Thư Âm chọn lấy một vé cao nhất, cũng chính là 5 giờ chiều hôm nay.
Đồ đạc của cô rất ít, kỹ năng dạo phố cô còn không có học được, quần áo trên người phần lớn đều là kiểu dáng đơn giản cô mua trên mạng.
Cô vốn tưởng rằng sẽ ở chỗ này lâu, muốn tới cửa hàng lựa quần áo và giày, hiện tại xem ra không đi được.
Thư Âm tắm rửa xong, đổi quần áo, thổi khô tóc, sau đó liền mang theo hành lý rời đi nhà trọ, tới sân bay.
Cô là một người gọn gàng linh hoạt, đã muốn đi, vậy thì đi sớm một chút, cô không cho phép chính mình có bất kỳ lưu luyến đối với nơi này.
Cho nên đợi đến khi Cảnh Duệ biết Thư Âm đã rời đi, anh luôn luôn ung dung cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ Thư Âm cho là anh đang đuổi cô đi?
Thế nhưng anh cũng không có ý kia, anh chỉ là không muốn trói buộc cô, muốn cho cô đi ra ngoài, qua cuộc sống mình muốn mà thôi.
Hiện tại, cô muốn học đại học tiến hành đào tạo sâu, về sau có thể sống rất tốt.
Chẳng qua vì phòng ngừa vạn nhất, anh sắp xếp người cho Thư Âm, ngày đêm không ngừng thay phiên bảo vệ cô.
Anh vốn tưởng rằng Thư Âm sẽ tới một thành thị nhỏ, không nghĩ tới cô lại lựa chọn Bắc Mĩ.
Bắc Mĩ đối với cô mà nói, thật ra là nguy hiểm nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc