Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 612

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thư Âm ngây ngẩn cả người, một lát sau cii liền nở nụ cười.
Được một người ưu tú như vậy khen đẹp, cô cảm thấy tâm trạng phấn khởi, ngay cả cổ tay cũng không cảm thấy đau đớn.
Cảnh Duệ không cảm thấy có cái gì, Thư Âm xác thật là mỹ nữ khó gặp, khí chất cùng dung mạo đều đứng đầu.
Cô kế thừa tất cả vẻ đepj của ba mẹ, Cảnh Duệ cũng không có cách nào không thừa nhận cô rất đẹp.
Đã lâu Thư Âm không thấy vui vẻ như vậy, lúc cô ở viện nghiên cứu, gần như chưa từng cười qua, từ sau khi rời khỏi đó liền cảm thấy cuộc sống ngày càng tốt đẹp, tâm trạng cũng không bị áp lực, cũng không cần quá mức đề phòng, tính cách cô cũng sáng sủa hơn không ít.
Trong mắt cô mang theo ý cười, cắt bỏ bên tay áo còn lại của Cảnh Duệ, sau đó cẩn thận tiến hành khử trùng, bôi thuốc, băng bó.
Sau khi hai bên tay được băng bó tốt, Thư Âm liền đi cởi nút áo của Cảnh Duệ.
Vốn dĩ Cảnh Duệ muốn tự mình cởi, nhưng hai cánh tay đều bị Thư Âm băng bó kín mít, muốn gập tay lại cũng không được.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, mình giống như rơi vào bẫy rập của Thư Âm!
Thư Âm không phải cố ý băng bó cánh tay hắn thành như vậy chứ?
Vẻ mặt của Thư Âm như thường, ngay cả giọng nói cũng bình tĩnh trầm ổn, nhìn không ra nửa điểm khác thường: “Đừng nhúc nhích, để tôi làm được rồi. Cánh tay mới được băng bó, anh cử động sẽ dễ bị xuất huyết, không có lợi cho việc hồi phục.”
Thư Âm nói, không khỏi giải thích một chút rồi bắt đầu *** của Cảnh Duệ, lộ ra khuôn *** rắn chắc của hắn.
Trên người hắn có không ít vết sẹo, tuy rằng đã mờ, nhưng vẫn có thể thấy được sự dữ tợn lúc trước.
Thư Âm sớm đã biết Cảnh Duệ liều mạng, cũng không quá mức sợ hãi những vết thương trên người hắn.
Nếu trên người hắn không có sẹo ngược lại cô sẽ cảm thấy kỳ quái.
May mắn lúc này trước *** và bụng cũng không có nhiều vết thương, chỉ có một số vết thương nhỏ nếu không sẽ lưu lại sẹo.
Thư Am dùng nhíp gắp miếng bông nhẹ nhàng lau những vết bỏng trên người Cảnh Duệ.
*** truyền đến cảm giác hơi lạnh, Cảnh Duệ có chút khó chịu rất nhỏ.
Hắn không quen tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, cũng không quen để một cô gái chăm sóc.
Nhưng chỉ là có chút không quen, lại không bài xích, cũng không có sự chán ghét như trong tưởng tượng của hắn.
Sau khi Thư Âm xử lí tốt vết thương liền cài lại nút áo cho hắn, nhẹ giọng nói: “Trước cứ mặc tạm quần áo này, lát nữa tôi sẽ mua quần áo mới cho anh.”
Cảnh Duệ không cự tuyệt, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.
Ngày thường quần áo mà hắn mặc trên cơ bản đều có cửa hàng lo liệu, hằng ngày đều là hắn đến cửa hàng để lựa chọn, nhưng hắn cũng không thích đi mua sắm, có người thay hắn làm những việc này cũng bớt phiên.
Nhưng hành động kế tiếp của Thư Âm, lại làm Cảnh Duệ cảm thấy không bớt lo!
Thư Am lại muốn cầm kéo cắt quần hắn!
“Thư Âm, cô dừng tay!”
Trọng giọng nói Cảnh Duệ lộ ra sự tức giận, sắc mặt biến thành đen.
Hắn nghi ngờ chính mình có phải quá dung túng Thư Âm hay không, để cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!
Vẻ mặt Thư Âm vô tội trừng lớn đôi mắt nhìn Cảnh Duệ: “Miệng vết thương của anh đều dán lên quần, tôi chỉ có thể cắt quần của anh, bằng không căn bản không có biện pháp bôi thuốc. Đừng lo lắng, lát nữa tôi mua quần mới cho anh là được.”
Biểu tình của cô rất vô tội, nhưng trong lòng lại cười nghiêng ngả!
Cô cắt hai ông tay áo của Boss, hiện tại lại muốn cắt quần hắn, cơ hội ngàn năm có một a!
Boss mặt lạnh nhìn mà không làm gì được khiến sắc mặt đen kịt, cô cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
Cô làm cấp dưới của Cảnh Duệ lâu như vậy, bị hắn sai xoay quanh, hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội xoay người!
Lúc Cảnh Duệ muốn ngăn cản Thư Âm đã không còn kịp, quần hắn đã bị Thư Âm một kéo cắt mở, lộ ra cặp chân trắng nõn của hắn.
Hình ảnh này thấy thế nào cũng không thích hợp!
Mặt Cảnh Duệ đen như đáy nồi!
Hiện tại hắn đã xác định Thư Âm là cố ý!
Không nghĩ tới, cô thoạt nhìn lạnh lùng làm chuyện gì cũng là dáng vẻ nghiêm túc, trên thực tế lại có một bụng ý xấu!
Rất nhanh Thư Âm liền băng bó tốt cho Cảnh Duệ.
Cứ như vậy, toàn thân trên dưới của Cảnh Duệ bị bao bọc bởi một lượng băng gạc lớn giống như một xác ướp!
Hắn muốn đá Thư Âm một cái mà làm không được!
Thư Âm cúi đầu nhìn “Kiệt tác” của mình cảm thấy rất vừa lòng.
“Boss, anh nghỉ ngơi cho tốt, băng gạc không thể tháo ra, buổi tối tôi sẽ đến giúp anh thay băng và đổi thuốc, cam đoan ba ngày sau anh sẽ hồi phục như cũ!”
Cảnh Duệ nhịn xuống xúc động muốn đánh người, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thư Âm một cái, khiến Thư Âm sợ tới mức lập tức chạy trốn.
Thư Âm ra khỏi phòng bệnh của Cảnh Duệ liền đi đến chỗ Cảnh Trí sát vách.
Cảnh Trí sớm đã nôn nóng không chịu được, nếu không phải hắn biết anh trai đang bị thương, không thể vận động kịch liệt, nếu không nhất định sẽ nghi ngờ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có phải đã phát sinh việc hương diễm gì đó không!
“Anh trai tôi thế nào?”
“Không có việc gì, chỗ bị bỏng đều đã được xử lý tốt, tố chất thân thể của hắn không tốt, vết thương không bị nhiễm trùng, ngược lại đã có dấu hiệu khép lại.”
Thư Âm nói, bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Cảnh Duệ bị bỏng rất nặng làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy a!
Người thường khẳng định sẽ có hiện tượng nhiễm trùng mưng mủ, hắn lại không bị.
“Xem ta virus trong cơ thể Boss cũng không bình thường, tuy rằng so ra kém anh, nhưng cũng tương đương.”
Thư Am không nghi ngờ virus trong người Cảnh Duệ và Cảnh Trí hoàn toàn giống nhau, cô xuất thân từ viện nghiên cứu virus, cũng nghiên cứu loại virus này một thời gian rất dài.
Cô cũng giống người khác, rất tin hiện tại không có người nào tiếp nhận được loại virus bá đạo như vậy.
Chính Cảnh Trí cũng mơ hồ, hắn không nhớ rõ mình đã từng làm hại Cảnh Duệ bị lây nhiễm virus, rốt cuộc lúc đó hắn còn quá bé, sau lại mất trí nhớ nghiêm trọng, chỉ nhớ lại được rất ít.
Hắn có thể nhớ rõ chỉ là một hình ảnh nào đó mà thôi.
Nghe Thư Âm nói uy lực của virus trong người Cảnh Duệ không tầm thường, hắn còn rất cao hứng.
“Mau đưa tôi đến thăm anh trai!”
“Không được, hiện tại anh vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, chỗ nào cũng không được đi.”
Thư Âm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, lúc này Cảnh Trí không khác người bị bại liệt bao nhiêu, có thể đi chỗ nào?
Nhưng công phu làm phiền người khác của Cảnh Trí là hạng nhất, hắn vừa cầu xin vừa uy hiếp, một hai phải khiến Thư Âm dùng xe đẩy đưa đến phòng bệnh cách vách.
Thư Âm không lay chuyển được hắn, đành phải tìm xe lăn đẩy hắn đến phòng bệnh của Cảnh Duệ.
Cảnh Trí vừa thấy dáng vẻ của anh trai liền chấn động, sau đó liền cười điên cuồng thiếu chút nữa từ trên xe ngã xuống: “Anh trai, anh là xác ước sao? Tạo hình này có phải quá buồn cười hay không!”
Cảnh Duệ lạnh mặt, nhìn về phía Thư Âm đang đẩy xe lắn, nhàn nhạt nói: “Là rất buồn cười, nhà thiết kế có ý tưởng này chắc là ngại mình sống quá lâu.”
Thư Âm vừa nghe, lập tức nói: “Cái kia…… Tôi còn có việc, hai người trò chuyện đi!”
Cô nói xong liền để Cảnh Trí lại chạy ra ngoài.
Cảnh Trí thở dài: “Anh trai, anh lại dọa Thư Âm bé nhỏ chạy mất!”
Cảnh Duệ cũng không để ý, hắn nhìn dáng vẻ cả người không chút sức lực của Cảnh Trí thản nhiên nói: “Cô ấy bé nhỏ chỗ nào? Còn lớn hơn em một tuổi.”
“A? Thư Âm bé nhỏ đã mười tám tuổi sao? Vậy thì tốt, vừa lúc thân thể phát dục không sai biệt lắm, có thể sinh con cho anh!”
Cảnh Duệ may mắn không có uống nước, nếu không nhất định sẽ phun vào mặt Cảnh Trí!
Hắn đen mặt đuổi người: “Em trở về nghỉ ngơi đi, đừng có ở lại chỗ của anh!”
“Đừng nha, anh trai, anh không thể không có nghĩa khí như vậy! Thư Âm bị em mạnh mẽ ép buộc đến bôi thuốc chó anh, không có em, anh có thể hưởng thụ phúc lợi tốt vậy sao?”
Phúc lợi?!
“Nếu em cảm thấy biến thành xác ướp cũng là một loại phúc lợi thì anh có thể lập tức cho em hưởng thụ loại phúc lợi đó!”
Vẻ mặt Cảnh Duệ thản nhiên, trong lòng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thư Âm ૮ɦếƭ sống phải trị liệu cho hắn, hắn vốn đang tưởng nha đầu này tự giác làm hết chức trách của một thuộc hạ, hóa ra căn bản không phải, cô là bị bắt tới!
Đại Boss bỗng nhiên có chút hậm hực, thuộc hạ do hắn bồi dưỡng ra sao lại thành như vậy?
Cảnh Duệ nhìn thoáng qua Cảnh Trí, mở miệng nói: “Em trở về đi, ăn chút gì đó, lát nữa chỗ anh sẽ có người tới, hiện tại em không thể xuất hiện trước mặt người nào.”
“Yên tâm, hiện tại em khẳng định sẽ không xuất hiện, chẳng may ai đó có ý tưởng xấu muốn bắt em đi thì phải tính toán nhiều!”
Cảnh Trí không xương dựa vào trên xe lăn, vẻ mặt khó xử nói: “Chỉ là em không thể quay về a! Thư Âm không ở đây, ai giúp em?”
Cảnh Duệ trực tiếp gọi thuộc hạ đang canh giữ ở ngoài cửa vào đẩy Cảnh Trí về phòng bệnh.
Nửa giờ sau, Thư Âm đã trở lại.
Trong tay cô còn cầm mấy bộ quần áo, yên lặng đi đến bên người Cảnh Duệ, bình tĩnh hỏi: “Boss, tôi có mua cho anh mấy bộ quần áo, anh mặc bộ nào?”
Cảnh Duệ nhìn lướt qua mấy bộ quần áo, thấy chất lượng đều là tốt nhất, màu sắc đều là đen và xám, kiểu dáng ngắn gọn lại không đơn giản, rất hợp với phong cách của hắn.
Còn tốt, chưa mua cho hắn mấy bộ màu sắc rực rỡ.
Sự tức giận vì bị Thư Âm bao thành xác ướp cuối cùng cũng dần giảm bớt.
Thư Âm suy xét đến vết thương trên người Cảnh Duệ, quần áo đều mua mềm mại rộng thùng thình, cô vốn đang nghĩ Cảnh Duệ tay chân không tiện, mặc quần áo sẽ tương đối khó khăn, muốn giúp Cảnh Duệ mặc quần áo, kết quả Cảnh Duệ căn bản không cần cô: “Cô đi ra ngoài, tôi tự mình mặc.”
Cảnh Duệ nói xong liền ngồi dậy cầm lấy một bộ quần áo, động tác lưu loát mặc lên người.
Thư Âm kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Anh đã cắt mấy đoạn nối các đoạn băng với nhau từ khi nào?!”
Cô cố ý dùng băng vải nối chúng lại với nhau, như vậy sẽ khiến động tác của hắn có chút khó khăn, không thể vừa nói muốn đánh người liền đánh.
Không nghĩ tới cô mới đi ra ngoài một lát, hắn đã có thể giải quyết vấn đề này!
Thư Âm thấy vẻ mặt thản nhiên của Cảnh Duệ, không dám ở lại lâu, sau khi thả quần áo xuống liền đi ra ngoài.
Gần vua như gần cọp, Boss cũng chũng một đạo lý!
Cảnh Duệ thay quần áo xong, sau khi ăn xong bữa sáng đã là mười giờ.
Người đầu tiên tới thăm hắn chắc chắn là ba, mẹ và em gái đã lâu không gặp.
“Ba, mẹ, mọi người tới rồi!”
“Duệ Duệ!”
Vốn dĩ Thượng Quan Ngưng đang nắm tay nhỏ của con gái, vừa thấy đến con trai liền không quan tâm con gái, trực tiếp tiến lên ôm lấy con trai, nước mắt rào rạt rơi xuống.
Cô đã sớm biết được việc Cảnh Duệ bị bỏng từ chỗ Cảnh Dật Thần, hiện tại cũng không dám quá dùng sức ôm Cảnh Duệ, sợ làm hắn đau.
“Mau cho mẹ xem con bị thương chỗ nào?”
Thượng Quan Ngưng nói, liền muốn *** áo Cảnh Duệ ra xem.
Cảnh Duệ dở khóc dở cười nói: “Con không có việc gì, mẹ đừng có gấp, chỉ là có chút phát sốt, đã châm cứu hạ sốt, ngày mai khẳng định sẽ tốt hơn!”
Hắn chỉ chọn nhẹ nhất nói, vết thương trên người chưa nhắc đến chút nào.
Cảnh Hi lại mắt sắc nhìn thấy băng gạc màu trắng quấn quanh cổ tay hắn, giòn giã nói: “Anh trai, anh bị thương cánh tay sao?”
Cảnh Duệ bất đắc dĩ cười: “Ừ, chỉ là vết thương nhẹ, không đáng ngại.”
Cảnh Dật Thần cũng giúp con trai nói chuyện: “Không có việc gì, đều là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi, nếu không hiện tại cũng sẽ không ở phòng bệnh thường.”
Thượng Quan Ngưng rất tin tưởng lời của chồng, nghe vậy cuối cùng thả lòng, cũng không tiếp tục nhấc quần áo lên xem miệng vết thương.
Kể cả làm thật cũng sẽ không nhìn thấy được gì cả, miệng vết thương trên người Cảnh Duệ đều đã được băng bó tốt.
Nhưng xem dáng vẻ của Cảnh Duệ thì trạng thái cũng không tệ lắm, cũng không có vẻ mặt đặc biệt đau đớn khó chịu.
Thượng Quan Ngưng nhìn khuôn mặt con trai, rốt cuộc lộ ra ý cười: “Vẫn là con trai mẹ đẹp trai nhất!”
Ý tứ là tuy thế thân có khuôn mặt tương tự Cảnh Duệ, nhưng vẫn là Cảnh Duệ càng đẹp trai hơn, rốt cuộc hắn là tự nhiên, mà thế thân phải phẫu thuật thẩm mĩ mới được.
Cô có cảm giác không thích thế thân của con trai, bởi vậy luôn không thế nào tiếp đãi thế thân kia, ngày thường đều là có thể tránh gặp mặt liền tránh gặp mặt.
Cô cũng không thể chuyển sự yêu thương với con trai lên người thế thân.
Cô có thể ở lần đầu tiên nhìn thấy thế thân liền phân biệt ra hắn không phải Cảnh Duệ, sau đó mỗi lần gặp mặt lại cảm thấy khó chịu.
Tuy Cảnh Hi còn nhỏ, lại thông minh lanh lợi, nhìn đến anh trai ruột, cũng cười cực kỳ sáng lạn: “Mẹ, mẹ có con trai đẹp trai, còn có một con gái xinh đẹp a! Về sau con và anh trai sẽ hiếu thuận với mẹ!”
Thượng Quan Ngưng vui vẻ cười to, con gái quả nhiên là áo bông tri kỉ của mẹ!
Một nhà bốn người ở phòng bệnh cười nói không ngừng, chỉ một lát sau, Cảnh Dật Thần lại đưa vợ và con gái đến phòng bệnh bên cạnh thăm Cảnh Trí.
Bảy năm sau lần đầu tiên Thượng Quan Ngưng gặp Cảnh Trí.
Lúc trước Cảnh Dật Thần và Cảnh Hi đã gặp qua Cảnh Trí.
Cảnh Trí thay đổi rất lớn, tuy dáng vẻ tương tự với lúc còn nhỏ, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là tiểu tử mười bảy tuổi, lớn lên cao ráo lại đẹp trai, mặc quần áo bệnh nhân nằm ở nơi đó, thoạt nhìn lại vẫn đẹp mắt như một bức tranh thuỷ mặc!
Vẻ ngoài của Cảnh Dật Nhiên cùng Tiểu Lộc đều cực kỳ xuất chúng, đặc biệt là Cảnh Dật Nhiên, lúc hắn còn trẻ rất đẹp trai, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu cô gái.
Cảnh Trí kế thừa ưu điểm của hai người bạn họ, đôi mắt không có cảm giác phong lưu đào hoa như Cảnh Dật Nhiên lại to như Pu'p bê giống Tiểu Lộc, trong sáng lại linh động, phối hợp với khuôn mặt của hắn càng thêm anh khí bức người, thiếu vẻ đẹp không phân nam nữ giống Cảnh Dật Nhiên lại nhiều hơn một chút mạnh mẽ.
Trên mặt Thượng Quan Ngưng mang theo sự vui sướng cùng đau lòng: “A Trí, cháu đã lớn như vậy! Bác cũng không nhận ra cháu rồi! Khi cháu còn nhỏ bác vẫn luôn ôm lấy cháu trêu đùa, còn nhớ rõ không?”
Cảnh Trí toét miệng cười: “Bác gái, cháu đương nhiên nhớ rõ bác!”
Sau khi hắn khôi phục một phần ký ức thật sự nhớ rõ Thượng Quan Ngưng.
Trong ký ức thời thơ ấu của hắn, Thượng Quan Ngưng xác thật là rất thương yêu hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc