Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 611

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thấy ૮ɦếƭ mà không cứu?
Tội danh này thật sự có chút nặng!
Thư Âm bất đắc dĩ giải thích nói: “Không phải tôi không đi cứu Boss, thật sự là Boss không cho tôi làm gì, cậu cũng thấy rồi, đêm qua tôi động tí mà tay kém chút bị P0'p gãy."
Cô nói, đem tay áo vén lên, lộ ra cổ tay cho Cảnh Trí xem.
Cảnh Trí vừa thấy, quả nhiên, bàn tay trắng nõn ngọc ngà của Thư Âm đỏ bừng một mảnh, hơn nữa sưng lên rất rõ.
“Cô cũng quá nũng nịu rồi, đỏ một chút mà thôi, căn bản không có chuyện gì lớn! Cô tìm cớ gì khác đi. Làm bộ làm tích giống cái lão North kia!”
Cảnh Trí trợn mắt nói nói dối, cậu biết Thư Âm không phải là một người nũng nịu, ngưng cậu lại cố ý càn quấy, hiện tại đem mỹ nhân đưa đến trước mặt anh trai là quan trọng nhất, mắng chửi người gì đó cũng không vấn đề!
“Anh trai tôi hiện tại cả người đều bị bỏng, cô có cảm thấy bị thương như vậy có thể đánh cô? Cho cô đi đã là rất tin tưởng cô, thân phận của anh trai tôi rất mẫn cảm. Vạn nhất đỏi thành người khác thì người đó lại hại anh tôi thì làm sao bây giờ? Không có anh ấy cô nghĩ cô có thể lành lặng đứng đây? Khẳng định sẽ bị người bắt đi!”
Cảnh Trí nói, rốt cuộc cũng làm xúc động nội tâm của Thư Âm.
Mấy năm gần đây, Cảnh Duệ cho cô sự bảo vệ, cô không cần hao tổn tâm tư với những con người cố chấp đó. Để cô có đủ thời gian và không gian để học y thuật, nghiên cứu virus.
“Cậu nói rất đúng, tôi phải đi.”
Thư Âm nhẹ nhàng cười cười, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cảnh Trí lại bị nụ cười vừa rồi của Thư Âm làm cho hoa cả mắt.
Cậu trước nay đều chưa thấy qua, một cô gái khi cười rộ lên lại đẹp như vậy, tựa như một đoán hoa ngọc lan trắng tinh, bỗng nhiên nở rộ. Đẹp tự nhiên mà thuần tịnh.
Ánh mắt của anh trai không tồi!
Thư Âm không biết ý của Cảnh Trí, cô lấy băng gạc, dụng cụ, một số loại thuốc mỡ, rồi sau đó liền đi tới phòng bệnh của Cảnh Duệ.
Bên ngời phòng bệnh, Gió Lạnh và mười thủ hạ đang đứng canh ở ngoài, bảo vệ còn hoành tráng hơn lúc bảo vệ Liêu Vệ nhiều, ngày thường những người đi bên cạnh Liêu Vệ chỉ có ba người mà thôi.
Gió Lạnh biết Thư Âm, là hắn đem Thư Âm và Peter từ Bắc Mĩ tới thành phố A, cũng là hắn đem Thư Âm và Peter đuổi về viện nghiên cứu virus để chăm sóc rồi cứu Cảnh Trí.
Gió Lạnh sáng sớm đã được Cảnh Duệ phân phó tới, anh nói không thể cho bất luận kẻ nào đi vào phòng bệnh cậu, nhìn thấy Thư Âm đi vào, hắn lại do dự.
Hắn biết, Cảnh Duệ lần này bị thương có chút nghiêm trọng, tuy rằng không cần trị liệu nhưng anh khẳng định cũng có thể dựa vào năng lực khôi phục của bản thân để cho vết thương khép lại, nhưng loại tình huống trước mắt này, Gió Lạnh thật sự không muốn để anh phải chịu đau đớn.
Thư Âm biết Gió Lạnh do dự cái gì, cô nhẹ giọng nói: “Gió Lạnh, mở cửa ra đi, chờ khi Boss hỏi, thì cứ nói là tôi ngang ngược muốn xông vào, không có quan hệ tới anh.”
Gió Lạnh cười khổ không thôi, nếu hắn ngay cả một cô gái mười tám tuổi cũng không ngăn được thì sao có thể đi theo bên người Cảnh Duệ nhiều năm như vậy! Hắn cũng không phải giấy!
Hắn cân nhắc mãi, vẫn là mạo hiểm việc mình có thể bị đuổi đi, kháng lại mệhn lệnh có nguy cơ bị đuổi đi rất lớn. Hắn để Thư Âm đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Cảnh Duệ nhắm mắt lại nằm ở trên giường, thoạt nhìn như là ngủ rồi.
Nắng xớm mùa đông xuyên thấu qua cửa pha lê tinh khiết, chiếu vào phòng, bao phủ lên người Cảnh Duệ, làm anh thoạt nhìn có một chút cảm giác ấm áp.
Sắc mặt của anh tái nhợt vô cùng, cánh môi cũng không có chút huyết sắc nào, hiển nhiên, trạng thái của anh xác thật có chút không xong.
Thư Âm theo thói quen định duỗi tay sờ trán Cảnh Duệ m, muốn thử xem anh hiện tại sao rồi.
Lúc tay cô còn cách Cảnh Duệ mấy centimet, Cảnh Duệ bỗng nhiên mở to mắt, đồng thời nhanh chóng duỗi tay, bắt đượ. Cánh tay của Thư Âm.
Anh nắm quá dùng sức, Thư Âm không tự chủ được “Tê” một tiếng, vội vàng hô: “Đau!”
Cảnh Duệ nhìn ra là cô, phòng bị dần yếu bớt, sắc mặt lại lạnh băng như cũ, thanh âm cũng dọa người: “Ai cho cô đi vào?!”
Thư Âm đau đến nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, trong lòng cô tức không được, hai lần muốn thử xem Cảnh Duệ có phát sốt hay không. Kết quả đều là hơi kém chút là bị làm cho gãy tay! Không có tay, nửa đời sau của co làm sao có thể sống a!
Cô lại không nói là Cảnh Trí kêu cô tới!
Việc này cũng quá nguy hiểm, quả thực là nên giữ mạng để điều trị cho Cảnh Duệ!
“Là tự tôi muốn tới, thân thể của anh cần phải bôi thuốc.”
Thư Âm tận lực làm cho giọng nói của chính mình bình tĩnh lại, nhưng lại làm cho ngữ khí lãnh đạm đi một chút, làm người khác vừa nghe liền biết cô không vui.
Cảnh Duệ IQ và EQ đều rất cao, đương nhiên nhìn ra cô không vui.
Anh nhìn thoáng hai bên tay của Thư Âm, thấy cả hai bên đều có chút sưng đỏ, không khỏi giật mình.
Ở trong từ điển của anh, không có hai từ thương hoa tiếc ngọc, anh gặp phụ nữ một là đối tượng mà anh giết. Hoặc chính lag nũe sát thủ như Tử Sam, Tử Sam thoạt nhìn giống như một đại tiểu thư nũng nịu, nhưng lúc đánh nhau lại rất hung mãnh, ngày hôm qua ăn phải một chân của anh, cùng không có việc gì.
Anh bất quá chỉ nhéo Thư Âm một chút, hơn nữa anh tự nhận là căn bản không có dùng sức, sao có thể sưng đỏ thành như vậy?
Là làn da cô quá kiều nộn nhạy cảm? Hay là cô trời sinh đã là người dễ sưng?
Việc này chỉ lóe lên trong đầu Cảnh Duệ, cũng không có để quá nhiều dấu vết.
Anh lạnh giọng mở miệng: “Gió Lạnh!”
Gió Lạnh theo tiếng mà đi vào: “Có thuộc hạ.”
"Ngay cả một người phụ nũe cũng không ngăn được, từ hôm nay trở đi, cậu không cần ở bên người ta, trở về tu luyện thêm, khi nào có thể ngăn được phụ nữ thì trở về!”
Gió Lạnh nghe được nửa câu đầu sắc mặt trắng nhợt, lúc sau nghe được Cảnh Duệ còn cho hắn trở về, sống lưng ngay tức khắc thẳng lên, lớn tiếng đáp: “Rõ!”
Gió Lạnh nói xong, liền lập tức lại xoay người đi ra ngoài.
Phòng bệnh chỉ còn lại Cảnh Duệ và Thư Âm.
Thư Âm không nghĩ để gió lạnh thay mình chịu phạt, cô thu liễm cảm xúc của chính mình. nghiêm túc nói: “Không liên quan đến Gió Lạnh, là tôi một hai phải tiến vào, anh muốn phạt thì phạt tôi là được, anh ta trung thành tận tâm như vậy……”
“Đi ra ngoài.”
“Tôi muốn nhìn vết thương của anh, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ đi ra ngoài. Nếu anh không thích nữ bác sĩ, vậy để tôi cho Peter vào.”
Tới hiện tại rồi, Thư Âm ngược lại không sợ hãi, dù sao Cảnh Duệ thoạt nhìn cũng không giống như sẽ đánh người, chỉ cần cô không chạm vào anh, thì sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn, chẳng qua cách anh nói chuyện lạnh lùng một chút, ánh mắt hung dữ một chút.
Thư Âm đoán không sai, Cảnh Duệ quả thật sẽ không động vào cô.
Không phải anh không đánh phụ nữ, Tử Sam ngày hôm qua còn bị anh không chút khách khí mà đạp, anh chỉ là không đánh Thư Âm mà thôi.
Đừng nói m đến việc anh có hứa hẹn với Thư Thành Sơn, cho dù không có, cậu cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh một nữ bác sĩ.
Anh tính cách tuy rằng lãnh khốc, nhưng lại không *** cố chấp.
Anh không chịu để cho người khác xử lý miệng vết thương, không phải bởi vì không thể chấp nhận biệc ***ng chạm với người khác, chỉ là vẫn luôn bảo vệ một bí mật mà thôi, thân thể anh có được virus giống y hệt virus của Cảnh Trí, chẳng qua độ dày thấp hơn rất nhiều.
Anh không tin được Thư Âm.
Đồng thời, anh cũng lo lắng Thư Âm tiếp xúc đến máu cậu, sẽ bị cảm nhiễm virus.
Biết được bí mật cơ thể của anh ta, chỉ có vài người thân thiết nhất, ngay cả Cảnh Trí cũng không biết, hoặc là anh ta đã biết rồi, chỉ là sau khi mất trí nhớ, những chi tiết nhỏ này anh hoàn toàn quên hết.
Nhiều năm nay, viện nghiên cứu virut đã cố gắng nghiên cứu, làm thế nào để khiến cho virut trên cơ thể Cảnh Trí có thể sinh tồn trên cơ thể của người khác, nhưng chưa thành công lần nào.
Anh là người duy nhất còn sống sót chống lại được virut.
Hơn nữa, cơ thể anh ta có thể đạt được sự cải thiện toàn diện.
Cảnh Duệ nghi ngờ, anh ta bị nhiễm virut mà vẫn có thể sống tiếp là bởi vì anh và Cảnh Trí có cùng huyết máu.
Hai người họ độ tương đồng khoảng 25%, vì thế mà cơ thể anh ta mới có thể chịu đựng được sự ăn mòn của virut, hoàn toàn là bởi một phần nhỏ của sự biến đổi gen.
Thư Âm với bọn họ không có quan hệ huyết thống, cơ thể nhất định không thể chịu được loại virut này.
" Tôi ở đây không cần ai hết, cô đi ra ngoài đi, đến phòng bên cạnh chăm sóc cho Cảnh Trí là được rồi. "
" Cậu ấy không có vấn đề gì, hồi phục sức mạnh cơ bắp là một quá trình lâu dài, tôi ở cạnh cậu ấy, cậu ấy cũng không thể lập tức khỏi được, nhưng anh thì không giống, tôi sẽ kiểm tra vết thương cho anh, anh sẽ nhanh chóng hạ sốt, hồi phục cũng sẽ nhanh hơn. "
Thư Âm nói rồi quan sát lại cơ thể Cảnh Duệ rồi lại hỏi:" Nên *** trước hay là ***? "
Cảnh Duệ cứng mặt, cô gái này thật không biết dè dặt, vừa mới đã muốn ***, trước đây cô ta trực tiếp như vậy sao?
"Tôi giúp anh cởi, hay là anh tự mình cởi? thôi được rồi, anh bị thương, hoạt động không tiện, tôi giúp anh cởi.
Thư Âm nhìn Cảnh Duệ không nói gì nhưng sắc mặt có vẻ khó coi, sự ngột ngạt vừa mời trở nên trống rỗng.
Thì ra, đại Boss của cô lại sợ điều này.
Cô muốn *** áo của anh, tại sao lại biến thành cô muốn chiếm tiện nghi của anh.
Cô là một cô gái, việc này rõ ràng là cô sẽ bị chịu thiệt thòi.
Quên đi, ai bảo anh ta là Boss chứ.
Cô nở một nụ cười mỉm, cố ý vươn tay giải quyết nút quần áo của Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ ngồi bật dậy, giữ lấy tay của Thư Âm, khuôn mặt khó coi nói:" tôi không quen người khác động vào mình."
Thư Âm ngạc nhiên hỏi:" Vậy trước đây anh bị thương ai là người chữa trị cho anh? "
Trước đây?
Trước đây đều là do anh tự băng bó vết thương cho mình là được, đại đa số sát thủ đều làm như vậy, vốn không thể đặc biệt vào viện chữa trị, trừ khi vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Thư Âm không thấy Cảnh Duệ lên tiếng, biết anh ta trước đây sợ nhất là tự mình băng bó cho mình.
Cô nhận được một nụ cười, đôi mắt rõ ràng nhìn vào Cảnh Duệ, nghiêm túc nói:" trước đây bởi vì anh ở bên ngoài, chỉ có thế làm như thế, bây giờ, anh không cần phải như thế nữa. "
" Đúng, tôi không tạm bợ, vì thế tôi ra ngoài. "
Thái độ của Cảnh Duệ thực sự không tốt, anh ta bị những gân xanh trên trán Thư âm quấn quanh, đổi lại người khác, anh ta đã một chân khiêng ra ngoài rồi
Thư Âm một chút cảm giác cũng không có, vẫn không ngừng nói:" *** ra đi, sau đó nằm xuống. Tôi bôi thuốc cho anh, nếu như vết bỏng nghiêm trọng, phải cắt bỏ một số bộ phận da, sợ rằng ở đây cắt bỏ thì không được, phài chuyển đến phòng điều trị vô trùng mới được. "
Cảnh Duệ lặng yên một lúc, cuối cùng cũng mở miệng:" Cơ thể tôi có virut, sẽ bị truyền nhiễm, có thể gây tử vong. "
Thật không ngờ Thư Âm lại thờ ơ trả lời:" Thật đúng lúc cơ thể tôi cũng có virut, cũng truyền nhiễm, cũng gây tử vong. "
Cảnh Duệ vô cùng ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp tươi tắn mềm mại như một bông hoa, tinh thần của cô quá bình lặng, không một chút thành kiến và oán hận với virut.
Trong tổ chức sát thủ, mỗi một sát thủ đều được tiêm virut, mặc dù virut đối với từng cơ địa của cơ thể có những trình độ cải thiện không giống nhau, nhưng vẫn đều bị mọi người chán ghét muốn vứt bỏ.
Cái gọi là virut, đương nhiên là đều có độc tính, virut được tiêm vào cơ thể của sát thủ, đều có thể kích thích tiềm năng của con người vài năm, nhưng sau thời kỳ đỉnh cao, thể lực cơ thể sẽ bị giảm sút mạnh, tuổi ૮ɦếƭ trung bình khoảng 50 tuổi, rất ít người có thế sống đến 60 tuổi.
Người bị nhiêm virut trong viện nghiên cứu càng điên cuồng, các chủng loại virut được tiêm vào cơ thê bọn họ ngày càng nhiều, tác dụng phụ ngày càng lớn.
Thư Âm có lẽ nào không ghét virut?
Trên thực tế, Cảnh Duệ có chút ghét những virut trên cơ thể của mình.
Hồi còn nhỏ, vẫn không thấy sao cả, sau khi lớn lên, lại có ý nghĩ loại trừ virut một cách mãi liệt.
Loại virut này là virut trên thế giới có một không hai, bao nhiêu nhân tài chuyên gia hàng đầu nghiên cứu 7 năm cũng không thể nghiên cứu kỹ lưỡng, không ai có thể bảo đảm nó có hậu quả hay không.
Thư Âm đeo chiếc khẩu trang và găng tay cao su quen thuộc, nháy mắt hỏi:" có gì do dự sao? nếu không có, tôi bắt đầu xử lý vết thương cho anh. "
Cô nói xong, trực tiếp cầm kéo, " xoạt xoạt" hành động nhanh gọn cắt đứt tay áo của
Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ không có cách nào đối với Thư Âm, đánh không thể đánh cũng không thể chửi, anh ta có chút đau đầu.
"Cô đã cắt rách cánh tay áo của tôi rồi, lát nữa tôi lấy gì để mặc?”
Thư Âm nói:" Tôi sez mua cho anh một chiếc áo mới là được, có điều anh phải trả tiền, tôi không có tiền. "
Cô cẩn thận khử trùng, bôi thuốc, băng bó cho cánh tay của Cảnh Duệ.
Cánh tay của anh ta có một vết thương rất lớn, có những giọt máu không ngừng thẩm thấu ra bên ngoài vết thương, anh ta mặc một chiếc áo màu đen, vừa nãy vốn không thể nhìn ra được vết thương như thế nào.
Bây giờ nhìn thấy vết thương của Cảnh Duệ nghiêm trọng như vậy, Thư Âm có chút thương anh ta.
Con người này quá liều mạng rồi.
Cảnh Duệ nhìn Thư Âm dùng bông gạc lau vết máu của mình, thấp giọng nói với cô:" Không được động vào máu của tôi. "
Thư Âm hiểu anh ta nói, cô gập đầu:" Tôi biết rồi, trước đây tôi đã từng xử lý vết thương cho Cảnh Trí, cũng chưa ૮ɦếƭ? virut trên người anh nhất định đã được viện nghiên cứu khống chế rồi, độc tính nhất định không nguy hại, yên tâm đi, với việc xử lý virut đối với tôi rất dễ dàng, tôi biết làm thế nào để không bị truyền nhiễm, nếu không thì làm sao có thể sống đến ngày hôm nay? "
Hành động chuyên nghiệp và thành thạo, tinh thần tập trung và nghiêm túc, nhìn một chút cũng không giống một người con gái 18 tuổi, mà giống một sinh viên y khoa nhiều năm.
Cảnh Duệ nhìn cô băng bó cánh tay anh từng vòng từng vòng một, ánh mắt nhìn vào cổ tay cô.
Cổ tay cô trắng nõn thon thả, giống như bao cô gái tuổi 18, đeph như ngọc
Nhưng bây giờ lại đều sưng đỏ lên, thậm chí cổ tay trái còn có những dấu tay.
Sưng đến mức độ này, chắc là rất đau!
Cô chỉ mở miệng kêu lên một tiếng " đau", sau đó không nói một từ nào nữa.
Cảnh Duệ động lòng, nhìn lên khuôn mặt của cô.
Thư Âm vô cùng nhạy cảm đối với ánh mắt của anh ta, quay đầu nhìn, con mắt cong hình trăng khuyết:" Boss, trông tôi đẹp không? "
Cô cho rằng Cảnh Duệ sẽ nói " không".
Thật không ngờ, anh ta lại gập đầu nói: “ đẹp!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc