Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 609

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mùa đông giá rét đêm khuya tại thành phố A, ở một xưởng dệt vùng ngoại ô đã xảy ra một vụ nổ mạnh kịch liệt.
Trong lúc nhất thời, ánh lửa tận trời, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.
Nổ mạnh tới mức Cảnh Trí không thể phản ứng lại, cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu không phải tiếng nổ mạnh quá mức kịch liệt, chỉ sợ cậu còn ở hôn hôn trầm trầm ngủ, sẽ không tỉnh lại.
Nơi này hoàn toàn xa lạ, cậu căn bản không biết đây là ở đâu, cũng không biết là mình đi vào nơi này từ khi nào, cậu cảm thấy, mình hình như hôn mê đã rất lâu.
Cậu nhìn bốn phía, ngay tức khắc hoảng sợ!
Nơi nơi đều cháy, chăn Dưới *** cậu cũng cháy!
Sương khói làm Cảnh Trí sặc ho khan không ngừng, cậu gian nan bò từ trên giường dậy, nếu không bò dậy chỉ sợ người cậu cũng cháy!
Đáng giận là toàn thân cậu vô lực, đi cũng lừ một vấn đề, nếu không cậu căn bản không bị nhốt ở chỗ này.
Lửa càng ngày cháy càng mạnh, Cảnh Trí không khỏi cười khổ, chẳng lẽ cậu không bị thân thể virus hại ૮ɦếƭ, ngược lại là bị thiêu ૮ɦếƭ?
Cậu đang hoảng hốt, thì có một bóng người cao lớn vọt vào.
Chờ đến khi Cảnh Trí thấy rõ khuôn mặt, thì cậu hơi sửng sốt, sau đó liền nhếch miệng cười nói: “Anh trai, em biết anh sẽ đến cứu em! Mà, khuôn mặt anh đẹp trai như vậy, về sau đừng đeo cái mặt nạ đó nữa!"
Cảnh Duệ lộ rõ chân dung, rất khác bộ dáng lúc trước của anh, nhưng Cảnh Trí chỉ cần dựa vào hơi thở trên người là có thể phân rõ anh rốt cuộc là ai.
Cảnh Duệ nghe được cậu còn đang nói cười, liền biết Cảnh Trí không có việc gì.
Mệt cậu ở bên ngoài lo lắng không song, cái gì cũng đều không màng, trực tiếp vọt vào tới.
Nếu vậu biết được ai hủy hoại chỗ nàt thì cậu nhất định sẽ chiêu đãi tên đầu sỏ gây tội thật tốt!
“Có thể đi không?”
“Không thể! anh ngốc sao? Em nếu có thể đi, đã sớm chạy ra ngoài?”
Cảnh Duệ sắc mặt tối sầm, anh lớn như vậy rồi mà chưa có ai dám nói anh ngốc như cậu đâu!
Xem ra Cảnh Trí nửa ૮ɦếƭ nửa sống, cậu không thể cùng bệnh nhân chấp nhặt.
Cậu đem khăn lông ướt trong tay mình xé thành hai nửa, một nửa ném cho Cảnh Trí: “Che miệng vào, nếu không trong chốc lát bị sặc ૮ɦếƭ đừng trách anh không có tới cứu.”
Nhìn Cảnh Duệ tới cứu mình, Cảnh Trí trong lòng chấn động không thể hình dung.
Quả thật ấn tượng của cậu về anh trai, trên cơ bản chỉ dừng lại ở mức mơ hồ, cậu quên mất tình cảm của mình và anh rốt cuộc như thế nào, cậu cảm thấy, người lạnh nhạt giống như Cảnh Duệ, căn bản sẽ không vì cậu mà liều mạng.
Nhưng cậu sai rồi.
Sau khi cậu xảy ra chuyện, Thư Âm và Peter là người trước tiên tới bên người cậu, cậu biết, khẳng định là anh trai an bài.
Hiện tại, nơi này lửa cháy hừng hực, nổ mạnh vẫn chưa kết thúc, lao vào có bao nhiêu nguy hiểm, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết.
Nhưng mà, Cảnh Duệ lại không chút do dự lao vào
Anh thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt, nhưng quả thật nội tâm rất mềm mại, rất ấm áp.
"Anh trai, em sẽ không ૮ɦếƭ, mạng em rất lớn, em muốn sống thật lâu về sau sẽ bảo vệ anh!"
Cảnh Duệ không tỏ ý kiến.
Người em trai này chỉ cần đừng gặp rắc rối là anh đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi!
Cậu một tay đem Cảnh Trí túm lên từ trên mặt đất, do dự sau một giây đồng hồ, vẫn đem Cảnh Trí lên lưng mình.
Anh tuy rằng ghét tiếp xuec thân mật với người khác, nhung đây là lúc nguy cấp, trên lưng lại lừ em trai lớn lên với nhau từ nhỏ, anh cũng không hề bải xích, trừ việc cảm thấy có chút khó khăn một chút ở bên ngoài ra thì rất nhanh liền thích ứng.
Đừng nói là Cảnh Duệ có chút không thoải mái, mà ngay cả Cảnh Trí cũng cảm thấy mình có chút không thoải mái.
Bởi vì cậu còn cao hơn Cảnh Duệ, cậu trước kia khỏe mạnh như vậy, sức mạnh và tốc độ đều vượt qua cực hạn của nhân loại. Cậu vẫn luôn kiêu ngạo vì thấy, hiện tại để cho anh trai cõng đi, thật sự là có chút mất mặt.
Cảnh Duệ cõng Cảnh Trí lên, trong lòng lại có chút quen thuộc.
Có lẽ Cảnh Trí đã không còn nhớ rõ, nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng, trước kia anh đã từng cõng Cảnh Trí, đó là vào lúc Cảnh Trí sáu tuổi.
Lúc ấy, Cảnh Trí vừa mới đổi máu song, suy yếu không có sức lực đi đường, anh liền cõng Cảnh Trí, đưa cậu đi dạo phố, mua đồ ăn.
Anh còn nhớ rõ, Cảnh Trí vui vẻ giống như một chú gà con, ríu rít nói không ngừng, ở hắn trên lưng cậu đòi ăn các loại đồ ăn vặt.
Anh chỉ lớn hơn Cảnh Trí hai tuổi, cõng Cảnh Trí sáu tuổi kỳ thật có chút cố hết sức, nhưng cậu chưa từng kêu mệt.
Có lẽ, anh đã sớm biết, về sau mặc kệ mệt bao nhiêu, cậu đều có trách nhiệm chăm sóc tốt cho Cảnh Trí.
Anh là anh trai, là anh trai duy nhất.
Là người mà Cảnh Trí nhớ không quên được khi bị mất tích.
Nhiều năm sau anh lại cõng Cảnh Trí.
Anh đã trưởng thành, cũng đủ sức lực để cõng Cảnh Trí, nhưng anh lại phát hiện, Cảnh Trí cao 1 mét 87 lại nhẹ như vậy!
Mấy ngày nay, Cảnh Trí bị bọn họ làm gì, mà biến thành như thế này!
Mới chỉ mấy ngày mà cơ bắt Cảnh Trí cũng đã héo rút nghiêm trọng, nếu anh đến muộn một chút, chỉ sợ cơ bắt của Cảnh Trí sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục.
Cảnh Duệ hốc mắt nhanh chóng hồng hồng, cậu nhất định phải đem tất cả đám người ngược đãi Cảnh Trí từng người tường người một, anh sẽ báo thù cho Cảnh Trí!
Cảnh Trí vòng lấy cổ tay Cảnh Duệ, bỗng nhiên nhỏ một giọt nước mắt.
Cậu muốn ôm anh trai chặt một chút, nhưng thần kinh và cơ bắt đều đã tê mỏi, hờn toàn không thể dùng sức.
Cảnh Trí có chút ảo não đem đầu dựa vào trên lưng Cảnh Duệ, ngữ khí hạ xuống nói: “Anh, anh đừng khóc, em về sau khẳng định sẽ không bị bắt.”
Cảnh Duệ không nói gì, anh ngẩng đầu, cõng Cảnh Trí xuyên qua lửa biển.
Anh cũng sẽ không để Cảnh Trí bị bắt thêm một lần nào nữa!
Ngọn lửa cháy nóng bỏng làn da của hai anh em, ánh lửa màu đó chiếu vào khuôn mặt có chút tương tự của bọn họ.
Nhà xưởng chiếm diện tích rất lớn, Cảnh Trí lại bị giấu ở vị trí trung tâm.
Cảnh Duệ chạy trong biển lửa, anh hoàn toàn dựa vào bản năng để phân rõ phương hướng.
Trên đỉnh đầu thường thường sẽ rớt gỗ xuống, nếu không phải anh chạy nhanh, chỉ sợ anh và Cảnh Trí đều mất mạng.
Làn da hai người bọn họ đều có chỗ bỏng rát, nhưng ai cũng bất chấp sự đau đớn của bản thân để đều phòng, không lại bị rơi chúng.
Còn tốt, Cảnh Duệ có được trí nhớ siêu phàm, chẳng sợ rất nhiều đồ vật đều bị thiêu, mày ngay cả bị *** phá hủy ybif anh vẫn tìm được đường ra.
Chạy ra khỏi biển lửa, hai anh em đều nhẹ nhàng thở ra.
“Trời ạ! Rốt cuộc cũng chạy ra! Đây là ai không biết xấu hổ mà dám phóng hỏa thiêu em! Anh, anh phải thay em đem bọn họ biến thành lợn sữa nướng!"
Cảnh Trí hận đến cắn răng, nhưng cậu vẫn mang ngữ khí của trẻ con, làm cho Cảnh Duệ nhẹ nhàng cười.
Em trai không có việc gì, tất cả đều tốt!
“Ai, anh trai, em sao lại nhớ rõ ngày xưa có một Trư Bát Giới cõng mình."
Khóe môi Cảnh Duệ lập tức liền cứng lại rồi, kém chút là đem Cảnh Trí trên lưng ném đi!
Nói ai Trư Bát Giới?!
Trư Bát Giới nếu trưởng thành như anh, thì quốc vương nữ nhi quốc còn có thể coi trọng Đường Tăng sao?
“Câm miệng, nói nhiều!”
Đi qua một trận nổ lớn như thế, cuối cùng mấy người lãnh đạo còn lại của viện nghiên cứu virus cũng là ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ, thương thì thương, thủ lĩnh North càng bị thương vô cùng nghiêm trọng, lúc đầu ông ta đã lớn tuổi, nếu như không phải một mực dựa vào các loại virus duy trì sinh mệnh, chỉ sợ đã sớm ૮ɦếƭ rồi.
Đương nhiên, virus có lợi cũng có hại, có virus có thể kéo dài tuổi thọ nhân loại, nhưng cũng phải bỏ ra đại giới đắt đỏ.
North không chỉ không có cách nào sinh đẻ, mà phải nhẫn chịu đau đớn lâu dài, tính tình của ông ta so với người thường càng thêm táo bạo, tính cách càng ngày càng cố chấp điên cuồng.
Rất nhiều virus trực tiếp tiến hành cải tạo gien đối với nhân loại, cũng gián tiếp ảnh hưởng tới tính cách của người.
Không chỉ North, trong tính cách Cảnh Trí cũng có hiếu chiến thậm chí là một mặt thị sát.
Chẳng qua, virus trong cơ thể anh cho đến tận nay thành thục nhất hoàn mỹ nhất, đối với ảnh hưởng tính cách đã hạ xuống trình độ thấp nhất.
Đa phần bác sĩ và thành viên nghiên cứu khoa học, tất cả đều bị người của Cảnh Duệ khống chế lại rồi.
North thì trực tiếp bị cầm tù tại bệnh viện Mộc thị, ông ta nắm trong tay tất cả nhân mạch tài phú kếch xù của viện nghiên cứu virus, đương nhiên Cảnh Duệ sẽ không để cho ông ta chạy.
Về sau, còn phải Tra t** ông ta, báo thù cho Cảnh Trí.
Cảnh Trí vừa nghe nói North bị bắt, cao hứng xém nhảy từ trên giường xuống!
Anh ở trong phòng bệnh của mình không ngừng cười to: "Ha ha ha! Cuối cùng lão già kia cũng bị bắt! Đáng đời! Tiêm cho ông ta các loại, để ông ta biến thành một kẻ ngốc! Tôi cũng phải rút máu của ông ta chơi!"
"Được, sau khi em lấy được tin tức từ chỗ ông ta, ông ta sẽ để cho anh xử trí."
Cảnh Duệ không chút nghĩ ngợi đáp ứng, năm đó bắt Cảnh Trí đi, là một tay North thúc đẩy, Cảnh Trí muốn giày vò ông ta làm sao đều được.
Tâm tình Cảnh Trí không tệ, tuy trên người anh có bao nhiêu chỗ bỏng, nhưng căn bản đều không cần làm bất luận trị liệu gì, những vết thương kia sẽ nhanh chóng khép lại.
Duy nhất để anh thống khổ, chính là toàn thân đều không có khí lực, anh muốn nhấc chân duỗi tay đều làm không được.
Đều do cái Trịnh Vũ Lạc kia!
Nếu không phải cô, sao anh lại trúng bẫy của North!
"Anh, anh giúp em mang Trịnh Vũ Lạc tới! Cô ta về sau thuộc về em, em muốn tính toán với với cô ta!"
Cảnh Duệ gật đầu: "Được."
"Còn có em gái cô ta Trịnh Vũ Vi! Đôi song bào thai này đều không phải thứ gì tốt, em phải dạy họ đến cùng nên làm người như thế nào!"
"Được."
"Đúng rồi, về sau cũng không thể bỏ qua cho Andrew, ông ta là kẻ tâm ngoan nhất! Trước kia em không chịu làm sát thủ, suýt nữa ông ta đánh em ૮ɦếƭ! Chờ em bắt được ông ta, em muốn *** lão già kia!"
"Được."
Anh em hai người đối thoại, giống như là một người trưởng thành nhắc nhở đứa trẻ bốc đồng, mặc kệ anh nói cái gì, Cảnh Duệ đều đáp ứng.
Cảnh Trí cũng phát hiện, anh toét miệng cười nói: "Anh, sao anh tốt với em như vậy! Có phải em muốn mặt trăng anh cũng hái xuống cho em không!"
"Hiện tại khoa học kỹ thuật hàng không vũ trụ rất phát đạt, nếu em muốn mặt trăng chơi, chờ thân thể em tốt, có thể đưa em lên."
Rõ ràng ngữ khí Cảnh Duệ bình thản không thể bình thản hơn, thế nhưng nghe luôn có loại cuồng ngạo, khiến Cảnh Trí cười to không thôi.
Anh có một anh trai lợi hại như vậy, luôn có một loại ảo giác đi ngang vũ trụ!
Hai anh em đang nói, Thư Âm liền đẩy cửa đi tới.
Cô mặc một áo khoác trắng, giày trắng đơn giản, mặc quần bò, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp.
Tóc dài của cô buộc lên đơn giản, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Cảnh Trí nhìn cô chằm chằm, chậc chậc tán thưởng: "Cô gái bóng cây, lần trước tôi gặp cô, cô không có xinh đẹp như vậy? Làm sao càng ngày càng đẹp? Có phải..."
"Há mồm!"
Thư Âm khẽ phun ra hai chữ, sau đó không nói lời gì nhét nhiệt kế vào trong miệng Cảnh Trí, ngăn trở anh tiếp tục lải nhải.
Cô đại khái kiểm tra vết thương của Cảnh Trí một chút, thấy anh khôi phục vô cùng tốt, liền quay đầu nhìn về phía Cảnh Duệ ngồi ở một bên.
Anh không có mang mặt nạ, ngũ quan anh tuấn hiển lộ không bỏ sót.
Thư Am hơi có chút thất thần, gương mặt này, phối ở trên người anh sẽ cho người ta cảm thấy rất hợp, tuy thế thên kia có gương mặt cực kỳ giống Cảnh Duệ, thế nhưng đều khiến người cảm thấy lạ ở chỗ nào đó, giống như một ăn mày mặc long bào, khó chịu mà không chân thực.
Giờ phút này, mặc dù anh bời vì vụ nổ có vẻ hơi chật vật, nhưng không cách nào che giấu khí chất trên người anh, anh chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, liền có một loại cảm giác nắm thiên hạ trong tay.
Cũng may Thư Âm thất thần chỉ cái chớp mắt, cô nhanh chóng khôi phục như thường, nhìn Cảnh Duệ thản nhiên nói: "Bây giờ tình trạng cơ thể anh không nên ngồi ở chỗ này."
Cảnh Duệ còn chưa lên tiếng, Cảnh Trí liền chen miệng nói: "Cũng đúng! Tôi mới nói anh ấy nhiều lần, anh, anh vẫn là nằm trên giường thì tương đối tốt! Anh bị thương nghiêm trọng hơn em, sức khôi phục lại không có mạnh như em, làm sao không nghe lời như thế!"
Trong miệng anh ngậm nhiệt kế, nói chuyện không rõ, nhưng hết lần này tới lần khác còn thích nói chuyện, hơn nữa còn giọng điệu dỗ trẻ con.
Cảnh Duệ có chút bất đắc dĩ.
Trước kia anh phát hiện, Cảnh Trí di truyền gien nói nhiều của chú hai, một chuyện mà anh có thể lải nhải rất nhiều lần, cũng không chê mệt!
"Anh không sao."
Anh nắm chắc thân thể của mình, trước kia nhận qua thương tổn nặng hơn, cũng không nghỉ ngơi mà vẫn khôi phục nhanh, lần này nhìn qua rất nặng, kỳ thật chỉ bị thương một chút ngoài da.
Thư Âm đi đến bên cạnh anh, đưa tay sờ lên trán Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ theo phản xạ, nắm chắc lấy cổ tay Thư Âm, muốn vặn gãy.
Động tác làm đến một nửa, anh mới ý thức phản ứng của mình quá kích!
Thư Âm hẳn là chỉ muốn thử nhiệt độ của anh một chút mà thôi.
Thư Âm bị Cảnh Duệ nắm chặt cổ tay, không tự chủ hút khí.
Quá đau rồi!
Cô rất hoài nghi, cổ tay của mình có phải là sắp bị anh P0'p nát hay không!
May mắn Cảnh Duệ nhanh buông lỏng ra, nếu anh nắm tiếp, cái tay này của cô khẳng định bị phế!
Cô phán đoán nhiệt độ vô cùng chuẩn xác, nhưng đối Cảnh Trí có nhiệt độ cơ thể thấp hơn bình thường, nên mới sẽ cần dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho Cảnh Trí.
Sớm biết thế này cô đã mang hai cái nhiệt kế đến đây!
Cảnh Trí đối với phản ứng của anh trai cũng có một ít kinh ngạc, anh ta nghi ngờ hô một tiếng: "Anh?"
Vốn là đa số sát thủ đều không thích người khác ***ng chạm, Cảnh Trí cũng không thích người khác ***ng mình, nhưng sẽ không phản ứng mãnh liệt giống Cảnh Duệ, ***ng vào trán hoặc là tiêm một cái, khi bác sĩ tới làm, anh ta không có bất kỳ phản ứng nào.
Huống chi, Cảnh Trí cảm thấy, khi anh trai cõng mình cũng không có nhiều bài xích! Chẳng lẽ anh trai chỉ không thích bị nữ ***ng vào?
Cảnh Duệ thu tay lại, mặt không thay đổi nói: "Không có việc gì."
Sắc mặt Thư Âm có chút trắng bệch, xoa cổ tay của mình, cô đau suýt rơi nước mắt, nhưng tẫn chức tẫn trách căn dặn anh:
"Anh phát sốt, ước chừng 39 độ, anh cần tiêm hạ sốt."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc