Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 606

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Người đàn ông cầm đầu một chút cũng đều không để Trịnh Vũ Lạc vào mắt.
Một thiếu nữ mười sáu tuổi trói gà không chặt, một ngón cái của hắn là có thể chọc ૮ɦếƭ, chẳng sợ biểu hiện hung ác, cũng sẽ không tạo thành bất kỳ sự uy hiếp gì.
Hắn không giết Trịnh Vũ Lạc, chỉ là bởi vì, hắn cảm thấy cô gái này là phúc tinh của bọn họ, về sau, vạn nhất Cảnh Trí lại chạy trốn, nói không chừng vẫn có thể cuống tay chỗ cô để bắt Cảnh Trí lại lần nữa.
Năm đó, quả thật hắn vẫn luôn tìm cách xuống tay, đáng tiếc Cảnh Trí đi đến chỗ nào cũng đều có vệ sĩ bảo vệ, vệ sĩ bảo vệ của cậu tuy không lợi hại bằng vệ sĩ bảo vệ Cảnh Duệ. Nhưng Cảnh Trí thân là con cháu của Cảnh gia, vệ sĩ bên người đều không phải là kiếm ở ầu đường xó chợ.
Hắn căn bản còn định chờ thêm một hai năm, nhưng Trịnh Vũ Lạc lại trực tiếp đem người đưa đến tay hắn, hắn đâu cần đạo lý!
Lúc này đây cũng là như thế này, nếu không phải nhò Trịnh Vũ Lạc, Cảnh Trí chỉ sợ giết song liền sẽ lập tức biến mất vô tung vô ảnh, căn bản sẽ không có bất luận sơ hở gì, bọn họ không có khả năng bắt được Cảnh Trí.
“Thừa dịp tôi hiện tại tâm tình không tồi, tiểu nha đầu, cô vẫn nên mau rời khỏi đây đi, bằng không chốc lát có khóc lóc náo loạn cầu xin thì tôi cũng sẽ không tốt bụng như vậy để nói chuyện đâu!"
Trịnh Vũ Lạc giờ phút này đã không còn sợ hãi chút nào, cô trăm cay ngàn đắng muốn tìm người trước mắt này trở về, cho dù ૮ɦếƭ, cô cũng muốn che chở Cảnh Trí bình an mới được.
Cô gắt gao ôm Cảnh Trí, không chịu buông tay.
“Là các người nhét giấy cho tôi, là các người gửi tin nhắn cho tôi, các người vẫn luôn lợi dụng tôi, đúng không?!"
Giọng nói Trịnh Vũ Lạc có chút thê lương, trong giọng nói tràn ngập đau thương.
Cô muốn nói lời xin lỗi với Cảnh Trí, muốn nói cô lại làm sai rồi, nhưng hiện tại cái gì cũng không thể nói!
Cảnh Trí nghe không được, cho dù có thể nghe được, cậu ấy cũng sẽ không tha thứ cho cô.
Trịnh Vũ Lạc lúc này đã đã quên mọi việc Cảnh Trí đối xử với cô, quên mất tất cả tổn thương mình đã chịu. Ở trong lòng cô, cho dù Cảnh Trí muốn giết cô, cô cũng sẽ không có chút nào chống cự, cũng sẽ không có bất luận oán hận gì.
Ngay cả cô cũng cảm thấy mình đáng ૮ɦếƭ, huống chi là Cảnh Trí!
Vừa rồi, mấy người kia đều đang nói đến cái gì mà “Vật thí nghiệm”, trong lòng cô đau vô cùng.
Cảnh Trí là một người sống sờ sờ, sao bọn họ cư nhiên còn dám đem cậu coi như vật thí nghiệm!
Thật là táng tận lương tâm!
Bọn họ không thèm nói dối với một tiểu nha đầu mười sáu tuổi, liền thản nhiên thừa nhận: “Không sai, là bọn ta! không phải cô vẫn luôn đều ở nó sao? Bọn ta giúp cô tìm được rồi, cô có phải nên cảm tạ hay không?”
Cảm tạ?
Nằm mơ!
Trịnh Vũ Lạc giờ phút này hận không thể *** đàn ông trước mắt này, sao có thể cảm tạ hắn!
“Đúng, tôi tìm được cậu ấy! Cho nên các người không thể đem cậu ấy đi! Các người không phải cần vật thí nghiệm sao? Tôi đi cùng các người, làm vật thí nghiệm!"
Hắn như nghe được chuyện cười hay nhất thế giới, hắn cười to, cuối cùng mới tàn nhẫn nói: “Cô không xứng làm vật thí nghiệm! Virus trong thân thể Cảnh Trí là độc nhất toàn thế giới, cậu ta là người cao cấp, là vật thí nghiệm tốt nhất! Mau cút ngay, bằng không ba thủ hạ của ta sẽ vẵn gãy cổ cô!”
Hòa khí trên mặt hắn đã bị biểu tình tàn nhẫn tàn phá hầu như không còn, ngũ quan dữ tợn mà điên cuồng, như là một kẻ điên mới từ bệnh tâm chạy ra.
“Cảnh Trí giết hai thủ hạ của ta, ta không giết hắn, cũng không có giết cô, cô hắn là nên cảm tạ ta! Bọn họ vẫn luôn theo dõi cô, đảm đương việc làm mồi hấp dẫn Cảnh Trí, cái gì cũng chưa làm, đã bị giết, nếu là không đem Cảnh Trí mang về, ta đâu,cần phải làm vậy!"
Trịnh Vũ lạc kinh hồn ôm Cảnh Trí, cô rốt cuộc cũng hiểu được sao Cảnh Trí nổ S***g!
Cô hiểu lầm Cảnh Trí!
Cô bị người khác theo dõi mà lại không hề có cảm giác!
Là Cảnh Trí giúp cô *** hai người kia!
Trong lòng cô lúc ấy còn nguyền rủa cậu, còn mắng cậu là ác ma!
Trịnh Vũ Lạc, thật là ngu ngốc!
Trịnh Vũ Lạc thầm mắng chính mình, mở miệng lại mắng người đàn ông mặc đồ đen kia: “Ông không phải người! Cảnh Trí mười tuổi đã bị ông mang đi, rời khỏi cha mẹ cậu ấy, bị các người coi là vật thí nghiệm! Một đám các người đều là người điên! Tôi tuyệt đối sẽ không đem cậu ấy giao cho các người. Các người làm nhiều việc ác như vậy, nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Ba thủ hạ kia nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng bọn họ biết Trịnh Vũ Lạc khẳng định sẽ không nói lời gì hay ho, bọn họ lạnh mặt gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Vũ Lạc, chỉ còn chờ lão đại ra lệnh một tiếng, liền *** thiếu nữ này.
Trên thực tế, ba người đàn ông phương Tây đều nhìn Trịnh Vũ Lạc bằng ánh mắt mang theo một tia kinh diễm và tham lam. Bọn họ gần đây trốn đông trốn tây, đã rất lâu chưa từng hưởng thụ qua tư vị của phụ nữ.
Dung mạo của Trịnh Vũ Lạc kinh người, dáng người yểu điệu, *** nõn nà, mặc dù ăn mặc quần áo kín, nhưng cũng không thể che dấu được cái khí chất cổ điển của mỹ nhân.
Đặc biệt là mỹ nhân hiện tại hoa lê đái vũ, điềm đạm đáng yêu, làm cho đàn ông sinh ra cảm giác mãnh liệt chiếm hữu.
Trịnh Vũ rlạc biết chính mình lớn lên đẹp, nhưng mấy năm qua, cô hoàn toàn không thèm để ý dung mạo của chính mình, cũng căn bản không nghĩ đến ba người họ nổi tâm tư với cô.
Cô không chịu rời đi, thậm chí không chịu buông tay, vẫn luôn ôm Cảnh Trí, sợ cậu lại lần nữa bị những người này mang đi.
Người đàn ông mặc áo đen không hứng thú với phụ nữ, với hắn mà nói, cái gì cũng kém việc có thể trường sinh bất lão! Cảnh Trí thân thể liên quan đến cơ mật kéo dài thọ mệnh, sao hắn có thể để ba thủ hạ làm bậy với Trịnh Vũ Lạc.
Thiếu nữ này, về sau còn có hữu dụng!
Hắn vội vàng muốn mang Cảnh Trí rời đi, không muốn dây dưa với Trịnh Vũ Lạc, hắn khoa tay múa chân với một thủ hạ, sau đó nhảy xuống từ trên cửa sổ, biến mất trong bóng đêm mệnh mang.
Ba cái thủ hạ tuy rằng cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của lão đại, một chưởng đem Trịnh Vũ Lạc ngất dsi, khiêng Cảnh Trí đi, cũng biến mất theo không thấy.
Chờ đến khi Trịnh Vũ Lạc tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, thì bên người đã không còn hình dáng của Cảnh Trí!
Sắc trời đã sáng, mặt trời dần dần dâng lên, nhưng Trịnh Vũ Lạc lại không cảm thụ được chút ấm áp nào, cả người nhue ngâm mình trong băng tuyết, lạnh từ đầu đến chân.
Cô nhue mất hồn bò dậy từ sàn nhà, cánh tay không cẩn thận ***ng tới trước ***, một trận đau đớn truyền đến, làm cô hơi thanh tỉnh vài phần.
Một màn ngày hôm qua thoáng hiện ra trong cô, cánh tay lạnh lẽo của Cảnh Trí, tựa như dừng lại vuốt ve trước *** cô như cũn, nảy sinh ác độc vuốt ve.
Bàn tay cậu lãnh không có một chút độ ấm, căn bản là không giống tay người.
Trịnh Vũ Lạc ý thức được, tay Cảnh Trí lạnh như vậy, chỉ sợ lúc trước vẫn luôn theo sau cô lúc ở bên ngoài, cho nên mới đông lạnh như khối băng, nếu không cậu sao có thể biết được có người theo dõi cô, rồi còn nổ S***g *** hai người theo dõi kia!
Cô tìm được Cảnh Trí, đã tìm bảy năm!
Nhueng cô thà tình nguyện mình không tìm được Cảnh Trí!
Như vậy, Cảnh Trí sẽ không lần nữa lại bị người mang đi!
Trịnh Vũ Lạc chậm rãi ngồi xổm xuống, bụm mặt, lên tiếng khóc lớn lên.
Cảnh Duệ cảm thấy trong giấc mơ của mình hình như luôn nghe thấy âm thanh của một người phụ nữ đang khóc, âm thanh đó nghe thật đau thương, trái tim cô dường như đã vỡ.
May mắn thay không biết tại sao, tiếng khóc dần biến mất, thế giới của anh ta hoàn toàn lại yên tĩnh trở lại.
Khi anh ta thức dậy, nhìn thấy căn phòng màu trắng quen thuộc của mình và cacs thiết bị được gắn trên cơ thể anh, hình ảnh đêm hôm qua hiện về, anh ta biết rằng mình đã bị bắt.
Chỉ là, lần này anh không hề hoảng sợ, anh tin rằng bản thân có thể trốn thoát được lần nữa.
Cảnh Trí muốn ngồi dậy, nhưng lại phạt hiện ra toàn thân bị thương rất nặng, không còn một chút sức lực nào, hơn nữa, đầu anh cũng cảm thấy choáng.
Triệu chứng này, rất quen thuộc với anh, anh đã bị lấy một lượng máu lớn, nên có dấu hiệu thiếu máu trầm trọng.
Hơn nữa, cơ thể anh đã bị tiêm một lượng thuốc lớn làm tê liệt cơ bắp và dây thần kinh, chân tay đã không nghe sự điều khiển của anh nữa.
Dường như những sự cố chấp kia cuối cùng cũng nhận ra trước đây đã thả tự do cho anh ta là một sự ngu xuẩn.
Cảnh Trí không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi, cũng không biết mình đang ở đâu, nhưng cũng may mắn là ký ức của anh không bị bất kỳ một tổn thương nào, anh ta nhớ tất cả.
Trong phòng người ra người vào không ngừng, điều tra kỹ lưỡng tình trạng sức khoẻ của anh ta.
Không bao lâu, Cảnh Trí nhìn thấy người quen của mình.
Anh không thể không cười:" Này, Cherry, đã lâu không gặp, nhìn cô càng ngày càng đẹp, dạo này có phép lạ gì sao? viện nghiên cứu lại phát hiện ra loại virut mới sao?
Trên tay Thư Âm đeo một đôi gang tay cao su, không khách sáo lôi cánh tay Cảnh Trí, sau đó lấy kim tiêm vào người anh ta.
Cô đeo mặt nạ thủy tinh bảo hộ, chỉ lộ ra đôi mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm, trái tim cũng không có chút cảm xúc gì.
Cô cải trang như thế này có thể nhìn thấy cô đẹp hơn sao?
Hơn nữa hôm qua là Giáng sinh, bọn họ vừa mới gặp nhau, cô còn đưa cho Cảnh Trí tìm hiểu một số nhà nghiên cứu, kết quả anh lại nói lâu ngày không gặp, giả bộ thật giống.
Thật là ngu ngốc, Boss thật không dễ mới giải thoát cho anh ta, kết quả anh ta lại trống lại.
Thật may là thân phận của anh ta và Peter không bị phát hiện, nếu không thì không thể vào được.
Thư Âm không phản ứng gì với Cảnh Trí, cô khéo léo ghi chép dữ liệu, cẩn thận quan sát tình hình sức khoẻ của Cảnh Trí.
"Cherry, cả người đều thấy khó chịu, có phải là sắp ૮ɦếƭ rồi không? đều do người phụ nữ đáng ૮ɦếƭ kia, nếu không tôi nhất định sẽ không bị bắt, cô hãy giúp tôi, nếu như tôi ૮ɦếƭ rồi, nhất định không thể cho người phụ nữ kia, nhất định phải bắt c " Yên tâm đi, anh không ૮ɦếƭ được đâu. "
Thư Âm giống như không quen biết Cảnh Trí, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, giống thái độ ngày trước chăm sóc Cảnh Trí.
Cô sớm đã học được cách làm thế nào để ngụy trang, nếu không thì không thể sống đến bây giờ.
Nếu như để lộ quan hệ giữa cô và Cảnh Trí, đối với Cảnh Trí thì không ảnh hưởng gì, với cô thì sợ rằng sẽ bị ***, đối với những người phản bội viện nghiên cứu sẽ trừng phạt vô cùng khắc nghiệt.
Thư Âm không biết người phụ nữa đáng ૮ɦếƭ mà Cảnh Duệ nói là ai nhưng đêm qua khi cô ở đây, đã nghe thấy Cảnh Trí bảy năm trước và lần này là vu oan cho cùng một người phụ nữ, nhưng co không biết người phụ nữ đó là người như thế nào.
Cô nhìn thấy Cảnh Trí hận đến nghiến răng nghiến lợi mà không nhịn được cười.
Quả thật người phụ nữ kia đã hại Cảnh Trí ra nông nỗi này, sợ rằng Boss chính là người đầu tiên không tha cho cô ta, đưa người mang đến đây làm vật thử nghiệm thì không thể.
Cô lấy bình thuốc của Cảnh Trí thay bằng bình glucoza bình thường, truyền vào cơ thể anh ta.
Cảnh Trí biết cô vừa lại đổi thuốc cho anh, trong lòng có chút cảm động, nhưng những lời nói nói ra lại giống như một đứa trẻ nghịch ngợm.
" Hoa mẫu đơn khi ૮ɦếƭ làm quỷ cũng rất phong lưu, người phụ nữ kia nhân phẩm mặc dù không ra sao, luôn chống đối tôi, nhưng cơ thể lại vô cùng đẹp, trước khi tôi ngất đi, còn cùng cô ta thân mật, cảm xúc thật là thoải mái. "
Cảnh Trí lớn thế này rồi chưa từng ***ng đến phụ nữ, hôm qua là lần đầu tiên thử nghiệm thân thể mềm mại của thiếu nữ, lúc đó anh ta lại không có cảm giác gì, đến bây giờ lại hồi ức lại.
Sắc mặt của Thư Âm có chút khó coi, chẳng trách Cảnh Trí lại dễ dàng bị bắt như vậy, thì ra hôm qua anh ta đã bị mỹ nhân mê hoặc.
Đêm qua, Boss mới biết anh ta bị bắt, ông gần như phát điên.
Người này ở trong tay phụ nữ thật là không oan ức gì.
Anh ta nếu như bị bắt lại thì cô cũng không muốn quay lại nữa.
Chỗ này vốn dĩ không phải chỗ cho người ở, bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng may là đây không phải là em trai cô, nếu đây là em trai cô, cô nhất định sẽ đánh cho một trận.
Cô lắc nhẹ đầu, lạnh lùng mở miệng nhắc nhở anh ta:" lần này anh đừng cố gắng bỏ trốn nữa, thuốc làm tê liệt cơ bắp và thần kinh có hạn sử dụng đến 7 ngày, tuần này anh nên nằm giường làm người thực vật đi. "
Cảnh Trí biết rằng, Thư Âm đang khẽ nhắc nhở anh, và cô đã đổi thuốc cho anh, 7 ngày tiếp theo anh không có cách nào hồi phục năng lực hoạt động, nhanh nhất cũng phải qua tuần này mới có thể tự đi được.
Thư Âm nói xong, nhìn lên Cảnh Trí, sau đó quay người ra khỏi phòng.
Ngoài phòng tuyệt mật ở thành phố A thì North đang cùng với những người thân tín đang thương lượng về vấn đề như thế nào để sắp xếp ổn thoả cho Cảnh Trí.
Bọn họ vốn muốn đưa Cảnh Trí đến cơ sở nghiên cứu ở sa mạc, nhưng họ đã sớm nhận được tin cơ sở bí mật đã bị người khác phá hỏng.
Một vài địa bàn ở Châu Phi và Bắc Mỹ của bọn họ đã sớm bị phá hủy, bây giờ một nơi cơ mật nhất cũng bị phá hủy, thời gian này bọn họ không có chỗ để cất giữ Cảnh Trí.
North vô cùng tức giận, địa bàn bí mật của anh ta, ngoài anh ta ra thì chỉ có An Đức Lỗ biết đến, bây giờ bị người khác phát hiện hơn nữa còn bị phá hủy, người đầu tiên anh nghi ngờ là do An Đức Lỗ để lộ ra.
Anh ta dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm lũ thuộc hạ của mình, tức giận nói:" Việc tìm được Sean, tuyệt đối không được tiết lộ cho tổ chức sát thủ biết, chúng ta tuyệt đối giữ bí mật, anh ta là tài sản tư nhân củ chúng ta. Lần này, tuyệt đối không thể để An Đức Lỗ can thiệp vào. "
Tuy nhiên, anh ta không cho thủ hạ tiếp lộ bí mật, nhưng bí mật này sẽ nhanh Trợ thủ bảo vệ Cảnh Trí ở thành phố A, tổn thất một lượng lớn, hoàn toàn là do người của viện nghiên cứu virut sát hại, nếu không thì Cảnh Trí cũng không dễ dàng bị bắt đi như vậy.
Tình hình có chút khắc nghiệt, Cảnh Duệ không yên tâm Cảnh Trí, muốn tự mình đi giải quyết vấn đề rắc rối này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc