Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 597

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Trịnh Vũ Lạc này lại là đứa em gái của cặp song sinh!
Trịnh Vũ Lạc, Trịnh Vũ Vi……
Hai cái tên này đều cho hắn cảm giác quen thuộc!
Nhưng dáng vẻ của hai cô như thế nào thì Cảnh Trí hoàn toàn không có ấn tượng.
Cảnh Trí không biết cô gái ngày đó bị mình đá ở trước cửa sổ là Trịnh Vũ Lạc hay là Trịnh Vũ Vi.
Tổ chức sát thủ thành lập một tổ chức tình báo ở thành phố A, tất cả các thông tin thu thập được đều nói hai chị em còn sống!
Thế nhưng không ૮ɦếƭ!
Mạng thật lớn a!
Vậy mà không ૮ɦếƭ, không sao hắn có thể ra tay một lần nữa!
*** mà thôi rất đơn giản!
Đáng tiếc, Cảnh Trí muốn *** nhưng hai chị em Trịnh gia lại không ở nhà.
Tin tình báo đều nói hai người đang ở thành phố A, hiện tại không ở nhà vậy sẽ ở chỗ nào?
Cảnh Trí không chờ lâu lắm, rất nhanh liền thu được tin tức mới nhất của tổ chức tình báo: Đôi song bào thai đang ở bệnh viện thăm Cảnh Duệ đang bị bệnh!
Cảnh Trí khẽ nhíu mày, hai chị em này có quan hệ rất tốt với Cảnh Duệ?
Bảy năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Hắn nhìn ảnh chụp từ lớn đến nhỏ của chị em Trịnh gia treo đầy phòng khách, chỉ cảm thấy chán ghét.
Hai khuôn mặt xinh đẹp giống nhau như đúc, nhưng hắn lại không hề cảm thấy tốt đẹp!
Hắn tùy tay xé xuống một tấm ảnh chụp chung của hai chị em lúc còn nhỏ cất vào túi tiền, cả người lạnh băng trở về bệnh viện.
Cảnh Trí đứng ở ngoài phòng bệnh, có thể nghe rõ ràng được tiếng nói chuyện ở bên trong.
“…… Anh Duệ, khi nào thì anh có thể xuất viện?”
“Một tháng sau.”
“Em và chị sẽ thường xuyên đến nói chuyện với anh, anh sẽ không chê bọn em phiền chứ?”
“Không cần tới.”
“Anh Duệ, anh…… Có phải anh còn tức giận bọn em đúng không? Chị đã tự Tra t** mình bảy năm, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Chị vẫn luôn tìm kiếm……”
“Vi Vi, đừng nói nữa!”
“Chị! Em……”
“Được rồi, đừng quấy rầy Cảnh công tử nghỉ ngơi, chúng ta về nhà.”
Rất nhanh hai cô gái có khuôn mặt giống nhau như đúc đi ra khỏi phòng bệnh liền ***ng phải Cảnh Trí.
Trịnh Vũ Lạc cùng Trịnh Vũ Vi đồng thời ngẩn ra.
Cảnh Trí liếc mắt nhìn cô gái tóc dài đừng bên trái, mở miệng hỏi: “Trịnh Vũ Lạc?”
Trịnh Vũ Lạc còn chưa trả lời, Trịnh Vũ Vi tóc ngắn đã kéo chị gái ra phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn Cảnh Trí: “Anh là ai a?”
Cảnh Trí tới thành phố A chấp hành nhiệm vụ, hắn không dùng chiếc mặt nạ lúc trước mà thay một chiếc hoàn toàn mời, cho nên Trịnh Vũ Lạc không nhận ra hắn.
Nhưng giọng nói, thân hình, khí chất của Cảnh Trí đều khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Cô xác định chưa gặp qua người đàn ông xa lạ trước mắt, nhưng trời sinh cảm giác của cô khi đối diện với sự nguy hiểm rất nhạy bén, giờ phút này đã cảm nhận được sát khí trên người Cảnh Trí.
Trịnh Vũ Lạc nhanh chóng kéo em gái trở về, ngẩng đầu nhìn Cảnh Trí, lẳng lặng nói: “Là tôi.”
Cảnh Trí cẩn thận nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.
Mài tóc dài màu đen mềm mại mượt mà, lông mi nhỏ dài đen nhánh, đôi mắt long lanh như hồ nước, cái mũi nhỏ vểnh cao, cánh môi màu anh đào no đủ, là một người đẹp cổ điển mười phần.
Hơn nữa, sự khác biệt của cô với em gái đang đứng bên cạnh đó là trên người cô mang theo một loại dịu dàng mềm mại mà đau thương, khí chất cực kì độc đáo buồn bã lại kiên cường.
Cảnh Trí duỗi tay dùng sức nắm chiếc cằm tinh xảo của Trịnh Vũ Lạc.
Xúc cảm tinh tế mềm mại làm đáy lòng hắn khẽ run lên, không đợi hắn cẩn thận nhìn cô gái tốt đẹp trước măt, bên tai liền truyền đến tiếng thét chói tai của Trịnh Vũ Vi: “Khốn kiếp! Buông chị tôi ra! Tôi……”
Cô còn chưa nói xong, Cảnh Trí liền không chút khách khí một chân đạp cô ra ngoài!
Nếu hắn không đoán sai, bảy năm trước chính hai chị em này đã đẩy hắn vào địa ngục!
Kể cả hai cô đẹp bao nhiêu, kể cả các cô có phải trẻ người non dạ hay không, hắn sẽ không mềm lòng.
Trong từ điển của sát thủ không có hai chữ “Mềm lòng”!
Trịnh Vũ Vi ở trường quân đội học tập một năm, chịu đau khổ vô số kể, thành tích cũng cực kì ưu tú, căn bản chưa từng nghĩ đến, mình lại bị người khác dùng một chân đá bay, mà cô ngay cả sức lực phản kháng cũng không có!
Này chứng minh, sự chênh lệch của cô với hắn là một trời một vực!
Cô kêu thảm thiết một tiếng, đau khổ ngã ở trên mặt đất cứng rắn, khóe môi chảy ra máu tươi, không cam lòng ngất đi.
Lúc Trịnh Vũ Lạc bị Cảnh Trí nắm cằm, không hoảng loạn cũng không giãy giụa, nhưng khi nhìn thấy em gái hôn mê, cô lập tức đỏ mắt đau lòng kêu: “Vi Vi!”
Cô giãy giụa muốn tránh khỏi cánh tay của Cảnh Trí để đi nhìn em gái.
Nhưng Cảnh Trí không những không buông cô ra, ngược lại trực tiếp đè cô lên tường.
Hai người chặt chẽ dán vào nhau, tư thế ái muội, không chút khe hở.
“Buông tôi ra!”
Trịnh Vũ Lạc duỗi tay muốn đánh người, nhưng sức lực của cô khi so với Cảnh Trí thì kém quá nhiều, mới vừa vươn tay đã bị Cảnh Trí bắt được hai tay.
Nước mắt cô rơi như mưa, thống hận nhìn chằm chằm Cảnh Trí: “Anh là ai? Vì sao lại theo dõi tôi và em gái!”
Em gái không biết sống ૮ɦếƭ ra sao, Trịnh Vũ Lạc đã hoàn toàn hoảng loạn, cô theo bản năng hô to “Cứu mạng”, nhưng những người vệ sĩ trong phòng Cảnh Duệ giống như không nghe thấy không ai ra ngoài xem xét!
Sao lại thế này?!
Cảnh Duệ chẳng lẽ hận cô như vậy sao? Hận đến mức có thể mặc kệ sự sống ૮ɦếƭ của cô và em gái?
Côg tuyệt vọng giãy giụa, nhưng tất cả đều phí công!
Vẻ mặt Cảnh Trí hung ác nham hiểm, cười lạnh lớn tiếng nói: “Ha ha ha, hỏi thật hay! Tôi là ai! Nhờ phúc của cô, ngay cả tôi cũng không biết chính mình là ai!”
Hắn lôi Trịnh Vũ Lạc cách tường một khoảng, sau đó hung hăng đập lên gáy cô một cái.
Trịnh Vũ Lạc còn không kịp cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Cảnh Trí, liền mềm mại ngã vào trong *** Cảnh Trí.
Cảnh Trí lại không chút thương tiếc ném cô lên trên mặt đất, sau đó nắm cổ áo cô kéo về phía Trịnh Vũ Vi, hắn muốn mang hai chị em này đến một chỗ an toàn, hỏi mọi việc năm đó!
Di động trong túi tiền rung rất khẽ, nhắc nhở Cảnh Trí tổ chức sát thủ đã cung cấp tin tức mới nhất.
Trong quá trình sát thủ chấp hành nhiệm vụ, thông thường tổ chức sát thủ sẽ không liên lạc với sát thủ, nhưng chỉ có một tình huống ngoại lệ —— có sát thủ đã ૮ɦếƭ.
Lại có người ૮ɦếƭ sao?
Cảnh Trí ném Trịnh Vũ Lạc lên mặt đất, lấy điện thoại ra, sau khi dùng vân tay mở khóa trên màn hình điện thoại liền hiện ra một dãy số.
Ý nghĩa của dãy số đó là: Nhiệm vụ thất bại, sát thủ Ma Mị đã ૮ɦếƭ!
Chuyện này không có khả năng!
Cảnh Trí khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, hắn rõ ràng còn sống!
Cùng lúc đó, cửa sổ ngoài hành lang hiện lên một tia sáng khác thường.
Loại ánh sáng này, Cảnh Trí làm sát thủ rất quen thuộc, lúc S***g ngắm đang ngắm mục tiêu thỉnh thoảng ống ngắm sẽ bị phản quang!
Một giây đồng hồ sau, hắn tận mắt nhìn thấy một viên đạn xé rách không khí, mang theo ánh lửa bắn vào gian phòng bệnh của Cảnh Duệ.
Phòng bệnh phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Trong lòng Cảnh Trí run lên, xoay người chạy vào phòng bênh: “Anh trai!”
Sau lưng hắn bỗng nhiên vang lên một giọng nói nhàn nhạt quen thuộc: “A Trí, em gọi anh sao?”
Cảnh Trí đột nhiên xoay người!
Một người quen thuộc, đeo mặt nạ rơi vào mắt cậu.
Đồng tử Cảnh Trí chợt co rụt lại: “Tia chớp!”
Cảnh Duệ nhẹ nhàng cười cười, nói: “Tôi đây.”
“Anh vừa rồi kêu tôi là cái gì?!”
“Tôi kêu cậu là A Trí, bởi vì, ma mị hiện tại đã ૮ɦếƭ.”
Cảnh Trí theo bản năng móc ra S***g, nhắm ngay vào Cảnh Duệ, dùng ngữ khí sắc bén hỏi: “Anh là ai!”
Ở bên ngoài lúc chấp hành nhiệm vụ, sát thủ căn bản sẽ không lén gặp mặt, tất cả mọi người đều tự lo cho bản thân, tuyệt đối không có khả năng vừa kết bạn lại vừa nói chuyện.
Lúc trước Tia Chớp xếp hạng đệ nhất, bọn họ ở bên nhau huấn luyện qua, Cảnh Trí biết năng lực của anh rất mạnh.
Huống chi, vừa rồi đã xảy ra nhiều việc làm cậu khó có thể lý giải, cậu theo bản năng lựa chọn bảo vệ chính mình.
Cảnh Duệ bị em trai dùng S***g chỉ vào, cũng không có chút nào không vui, anh nhìn thoáng qua chị em song sinh trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Hiệu suất rất cao, nhanh như vậy liền tìm được hai bọn họ."
Cảnh Trí không dám có chút thả lỏng, việc hôm nay đều quỷ dị như vậy, trong lòng cậu dâng lên sự phòng bị mãnh liệt.
Phòng bệnh của Cảnh Duệ không phải vẫn luôn có vô số người bảo vệ sao?
Vì cái gì mà sau khi tiếng S***g vang lên, hắn vẫn luôn kêu đau thảm thiết, liều mạng gọi bác sĩ, nhưng lại không ai tới!
Bệnh viện to như vậy, bác sĩ và hộ lý đều ૮ɦếƭ hết rồi sao?!
Cảnh Duệ tựa như ghét bỏ giọng nói bên trong có chút ồn ào, anh nói vào phòng bệnh: “Làm hắn câm miệng.”
Anh vừa dứt lời, phòng bệnh liền truyền ra tiếng ra đòn nghiêm trọng, rồi sau đó, bên trong là một mảnh tĩnh mịch, rồi sau đó đã không có bất luận âm thanh gì.
Cảnh Trí trong đầu ầm ầm chấn động, bật thốt lên nói: “Vừa rồi là anh nổ S***g với anh ta?!"
Cảnh Duệ nhàn nhạt gật đầu: “Đúng. Còn có cái nghi vấn gì sao? Không phải sự thật, chúng ta đi thôi!”
“Đi chỗ nào?”
“Về nhà.”
“Tôi không có nhà!”
“Không, em đã tìm được rồi.”
“Việc tôi ૮ɦếƭ, là anh động tay động chân?” Cứ việc có chút khó có thể tin, nhưng mà tất cả đều không phù hợp với lẽ thường, chỉ có duy nhất “Tia chớp” thong dong tự tin như vậy, Cảnh Trí không thể tưởng được khả năng khác.
“Đúng!” trên khuôn mặt lãnh khốc của Cảnh Duệ mang theo một tia nhàn nhạt ôn hòa, “Anh đã chờ đợi ngày này, đã đợi bảy năm! Mặc dù có chút lâu, nhưng anh rốt cuộc cũng đem em mang về!”
“Chuyện này không có khả năng!”
Cảnh Trí căn bản không thể tin hệ thống tổ chức sát thủ sẽ sảy ra vấn đề!
Con chíp đó, trừ khi cậu thật sự tử vong, nếu không tổ chức sát thủ sao có thể biết cậu còn sống.
Nhưng hiện tại trên màn hình điện thoại lại xuất hiện chữ cậu đã vong!
Hơn nữa, tia chớp nói với cậu là anh đã chờ 7 năm là có ý gì?
Chính cả Cảnh Duệ cũng biết, loại việc này có bao nhiêu không thể tưởng tượng, bởi vì phá giải con chip của sát thủ tổ chức, nó đã hao phí vô số nhân lực và vật lực của anh, lợi nhuận mấy năm của tập đoàn Cảnh Thịnh, tất cả đều dùng để phá giải con chip.
“Không cần hoài nghi, người của anh đã công phá hết hệ thống sát thủ, cho nên tính mạng người cũng bị bóm méo. Vừa rồi anh nổ S***g trong lòng bệnh, cũng là vì dấu tai mắt. Tổ chữ sát thủ bên kia nhận được tin tức em nổ S***g đả thương Cảnh Duệ, sau đó bị người của Cảnh Duệ đánh gục.”
Cảnh Duệ nói, rồi lấy thuốc trong người ra, cậu ấy uống thuốc, làn da chận rãi tích trên mặt anh dần dần thoát mới
Cảnh Trí khiếp sợ trừng lớn đôi mắt!
“Tia chớp” thế nhưng muốn tháo mặt nạn, lấy gương mặt thật cùng cậu gặp nhau!
Một gương mặt thật của sát thủ, trừ bỏ mấy người tối cao trong tổ chức sát thủ thì những người khác căn bản không thể nào biết được, đây là sự cơ mật tối cao của sát thủ, cũng là một bí mật lớn nhất của một sát thủ!
Cảnh Trí hoang mang, khẩn trương, phòng bị.
Cho đến khi cậu nhìn rõ chân dân thật khi Cảnh Duệ lột mặt nạ ra thì trong đầu cậu đều trở nên rống rỗng!
Con người trước mắt này rất giống với mục tiêu mà cậu định hành động, dung mạo tương tự!
“Anh Anh Anh…… Anh là……”
“Không sai, anh là Cảnh Duệ.”
“Không! Người bên trong kia……”
“người bên trong kia chỉ là một thế thân mà thôi."
Cảnh Trí gian nan nuốt nước miếng, cậu phát giác, chính mình đã hoàn toàn mất đi năng lực tư hỏi."
“Tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng anh.”
“A trí, bảy năm nay, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, chẳng qua là không nhận được?”
Cậu đã nhận ra!
Cậu đương nhiên đã nhận ra!
Cậu chỉ có chỉ cảm thấy, chuyện này làm quá nhiều chuyện phát sinh.
Đầu óc cậu căn bản là không đủ dùng. Hoàn toàn rối loạn!
“Viện nghiên cứu virus tuy rằng khó khống chế hơn tổ chức sát thủ, nhưng xắp xếp vài người thì anh vẫn có thể làm được. Peter có phải lúc trước thoạt nhìn rất dễ nói chuỵện? Thư Âm có phải mỗi ngày đều chuản bị một cam mới nhất?"
Cảnh Duệ nhìn bộ dáng khiếp sợ của Cảnh Trí, đạm đạm cười, nói: “Anh biết, tuy rằng anh nhắc cô ấy luôn nhắc nhở em khi ăn cam thì phải lột vỏ, nhưng em vẫn không nghe lời.”
“Còn có, anh mới làcanh trai em, người trong phòng bệnh kia, chỉ là lớn lên có chút giống anh thôi. Lần sau, không được gọi sai người."
Cảnh Trí ngơ ngẩn nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, chỉ cảm thấy chính mình tựa như là đang ở trong mộng, mọi việc trải qua đều không chân thật.
“Nếu em còn có cái gì nghi ngờ, về sau có thể làm DNA giám định. Bất quá, hiện tại việc cấp bách, là giúp em tìm được ký ức. Anh tìm được thôn miên sư tốt nhất trên toàn thế giới, có lẽ sẽ có chút tác dụng. Nếu thôi miên hiệu quả tốt, như vậy giám định DNA đều không cần làm.”
Cảnh Duệ nói xong, liền xoay người, mau chóng rời đi.
Giọng nói của anh, xuyên thấu qua không khí, truyền tới lỗ tai Cảnh Trí: “Anh ở khách sạcn hoa quan thành phố A chờ em, phòng 2201, hy vọng em sẽ không để anh chờ lâu lắm.”
Cảnh Trí nhìn người đàn ông có khả năng là anh trai trong ý niệm của mình, chậm rãi biến mất trong tầm mắt, trong lòng không khỏi có chút phát ngốc.
Cậu đứng ở nơi đó, rất lâu sau đều không cử độnb.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Trí mới tìm được lý trí cú mình.
Cậu hít sâu một hơi, không quản cặp song sinh trên mặt đất hôn mê, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Bảy năm, cậu vẫn luôn đi tìm chân tướng quá khứ, mà hiện tại, chân tướng cách cậu chỉ có một bước, cậu sẽ không bởi vì sợ hãi mà từ bỏ.
Huống chi, cậu không có cảm nhận được sự nguy hiểm nào trên người Cảnh Duệ.
Trong phòng khách sạn, Cảnh Duệ kiên nhẫn chờ đợi.
Cậu biết, Cảnh Trí nhất định sẽ trở về.
Tuy rằng Cảnh Trí khả năng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng trong nội tâm cậu đã có một đáp án khẳng định, cậu họ Cảnh.
Đêm, đã rất khuya.
Đêm nay thôn miên sư vẫn luôn căng chặt thần kinh, chờ đợi người bệnh quan trong nhất từ trước tới nay của ông.
Rạng sáng một chút, trong căn phòng tối tăm lặng yên không một tiếng động có một bóng người cao lớn.
“A trí, em đã đến rồi.”
Trầm mặc một chút rồi giọng nói hơi hơi khàn khàn của Cảnh Trí vang lên trong phòng: “Anh trai, thật sự là anh sao? Anh không được lừa em, em rất sợ hãi.”
Cảnh Duệ đứng lên, đi đến bên người em trai, bây giờ nhìn đã cao hơn hắn, nịnh cậu như hồi còn nhỏ: “Đừng sợ, anh ở đây, vẫn luôn ở đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc