Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 594

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Ngoài hành lang một mảnh hắc ám, chỉ có ngoài cửa sổ là có được một tia ánh sáng.
Nhưng mà ánh sáng kia lại bị Cảnh Duệ cao lớn chắn kín mít, làm cho Liêu Vệ cảm thấy, chính mình vĩnh viễn chỉ có thể ở trong bóng tối.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì hắn phải sống ở trong bóng tối, hắn rõ ràng mới là người sống trong mắt mọi người.
Cảnh Duệ mới là người sống trong bóng tối chân chính!
Trong bóng đêm, Cảnh Duệ một thân quần áo đen xoay người, Liêu Vệ thấy rõ bộ dáng của cậu không khỏi ngẩn ra.
Cảnh Duệ chân chính, thế nhưng lớn lên bình thường như vậy?!
Hắn vừ Cảnh Dật Thần một chút cũng đều không giống!
Liêu Vệ đáng thương, căn bản không biết trên mặt Cảnh Duệ đeo mặt nạ da người, nhìn thấy khuôn mặt phổ thông của Cảnh Duệ, trong lòng lại còn có một tia cảm giác về sự ưu việt!
Cảnh Duệ lập tức nhìn thấu tâm tư của Liêu Vệ, nhìn thấu sự đắc ý của hắn, và cả sát ý của hắn, còn có sự tham lam đáng ૮ɦếƭ!
Cậu biểu tình đạm mạc nhìn Liêu Vệ mang khuôn mặt tương tự mình, lạnh lùng chọc phá mộng đẹp của Liêu Vệ: “Anh hiện tại chỉ là người thế thân, tất cả mọi thứ hiện tại anh hưởng thụ, đều là của Cảnh gia, không cần làm việc không phù hợp với thân phận của bản thân! Mọi công việc của công ty anh về sau không cần nhúng tay, tới nơi này làm bộ là được.”
Liêu Vệ sắc mặt tái nhợt, cả người đều phát run, bất quá, hắn không phải sợ, mà là tức.
Hắn cảm thấy chính mình ở trước mắt Cảnh Duệ tựa như một vai hề, tùy ý để cậu chế nhạo và bài bố!
Cảnh Duệ lúc không trở về, hắn chính là bá chủ nơi này, trừ Cảnh Dật Thần, tất cả mọi người đều nhìn lên hắn, tôn kính hắn!
Cảnh Duệ vừa tới, hắn lập tức bị đánh trở về nguyên hình!
Trong lòng hắn kêu gào, hắn không cam lòng, nhưng là trên mặt lại thức thời lộ ra một vẻ tươi cười hèn mọn: “Đúng vậy, cậu nói rất đúng, tôi chỉ là người thế thân. Tôi đây cũng là lừa gạt bọn họ, cho nên diễn kịch, cậu đừng để ở trong lòng!”
Cảnh Duệ nếu tin tưởng lời hắn nói, thì căn bản không có khả năng sống đến bây giờ.
Cậu hôm nay xuất hiện ở chỗ này, cùng Liêu Vệ gặp mặt, không phải vì thuyết phục Liêu Vệ thu hồi tâm tư cải tà quy chính, cậu không nhàn rỗi như vậy.
Cậu chỉ là vì muốn cho Liêu Vệ hiểu rõ ràng địa vị của mình, không nên tùy tiện lợi dụng tên tuổi của cậu để hủy hoại danh dự của cậu.
Bởi vì Liêu Vệ làm rất nhiều việc đều sẽ mang đến rát nhiều phiền toái cho cậu, năm trước hắn còn trêu chọc một nữ minh tinh, nếu không phải Cảnh Dật Thần đúng lúc ra tay bãi bình, chỉ sợ hắn sẽ phải cưới cô ta!
Phải biết rằng, nữ minh tinh hấp thụ ánh sáng rất cao, dính dáng đến minh tinh, sẽ có vô số paparazzi chụp được, đến lúc đó thế thân thật sự sẽ có khả năng hấp thụ ánh sáng.
Năm trước Liêu Vệ là 21 tuổi, nhưng Cảnh Duệ mới mười tám tuổi, mười tám tuổi mà cùng nữ minh tinh làm bậy, thanh danh của cậu ngày sau sẽ rất không xong.
Người tham lam là không có chừng mực.
Nếu Liêu Vệ làm tốt việc thế thân của cậu, sau khi song việc, cậu sẽ hồi báo một cách phong phú hậu hĩnh, cũng đủ để hắn sống một cuộc sống thoải mái đến hết đời.
Nhưng là do hắn muốn quá nhiều, thậm chí muốn giết Cảnh Duệ, người như vậy, Cảnh Duệ tuyệt đối không có khả năng để hắn tiếp tục tồn tại.
*** mà thôi, chuyện này là việc cậu giỏi nhất.
Cho nên, Cảnh Duệ hiện tại xem Liêu Vệ như là một người ૮ɦếƭ mà thôi.
Trong lòng không gợn sóng, không nhanh không chậm đi qua người Liêu Vệ, để lại bóng lưng cho hắn. Tựa như không hề sợ Liêu Vệ lại cầm dao giết mình.
Cảnh Duệ đi tới cửa thang máy rồi gật đầu với A Hổ, nhàn nhạt nói: “Chú A Hổ, cho anh ta nếm chút đau khổ mà nhớ, nói với bên ngoài là con bị bệnh, trong khoảng thời gian này để anh ta nằm viện."
A Hổ nghe Cảnh Duệ gọi mình là "Chú A Hổ”, trong lòng vui sắp hỏng rồi, cái cách xưng hô này đã bảy năm không được nghe!
Trên mặt Hắn lộ ra nụ cười hiền hậu: “Tiểu thiếu gia yên tâm, hắn ta khẳng định sẽ bệnh không nhẹ!”
Cảnh Duệ gật gật đầu, đi vào thang máy rời đi.
Trong phòng hội nghị lúc này lại giống như nơi hỗn loạn, ong ong vang lên tiếng thảo luận.
“Nghe thấy không? Người bạn kia thật lãnh khốc a, quả thật là không khác tổng giám đốc của chúng ta chút nào! Thật là làm tôi kích động ૮ɦếƭ!”
“Giọng nói cậu ta cũng giống tổng giám đốc! Lạnh lùng, nhàn nhạt, tôi rất thích!”
“Ai, đáng tiếc bên ngoài mặc quá kín, không nhìn thấy mặt! Đáng tiếc đáng tiếc!”
……
Cảnh Duệ biết kia mười hai cái vị cổ đông kia đang nghe lén. Cậu cũng không để ý đến việc mình có bị bại lộ hay không. Những người này đều có thể tin, Cảnh Dật Thần đã sớm tra chi tiết về những người này.
Huống chi, ở thành phố A, là thiện hạ của Cảnh gia!
Cậu có thể kêu tay chân đi lqf bất kì việc gì, thế lực của tổ chức sát thủ ở thành phố A văn bản là không lớn. Đều chỉ là mặt ngoài, rất dễ dàng đối phó.
Bất quá, Cảnh Duệ lại không biết việc xuất hiện của chính mình làm cho mười hai người chấn động thêd nào, thế cho nên về sau bọn họ lại càng khinh thường Cảnh Duệ thế thân càng rõ ràng.
Cảnh Duệ ra khỏi tập đoàn Cảnh Thịnh, rất nhanh liền mang theo đồ của mình biến mất.
Tối nay vừa mới ૮ɦếƭ một cơn lốc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có sát thủ ra tay, thế thân tạm thời an toàn, Cảnh Duệ vì bảo vệ thế thân thủ suốt một ngày, lúc này rốt cuộc cũng có thể trở về nghỉ ngơi một chút.
Cậu ở chỗ cách Cảnh Thịnh Tập Đoàn rất gần, là do Cảnh Dật Thần tìm cho cậu cái chung cư xa hoa, để cậu dễ bề hành động.
Thế thân bây giờ còn có tác dụng rất lớn, không thể ૮ɦếƭ được. Nếu hắn đã ૮ɦếƭ, thì tổ chức sát thủ sẽ lập tức đem bọn họ triệu hồi về Bắc Mĩ.
A Hổ đem Cảnh Duệ thế thân an bài vào bệnh viện, không chỉ là vì trói buộc thế thân một khoảng thời gian, quan trọng hơn là vì bảo vệ hắn.
Nếu không thế thân chạy khắp nơi, thì cậu sẽ phải xách theo S***g ngắm S***g lục chạy theo khắp nơi để bảo vệ.
Làm cho thế thân ở trong bệnh viện, như vậy việc bảo vệ lại tương đối dễ dàng hơn rất nhiều.
Chung cư tổng cộng có hai mươi tầng, Cảnh Duệ ở tại tầng mười chín, tầng hai mươi và tầng mười tám đều không có người ở, hơn nữa cũng thông với tầng mười chín, như vậy thì sẽ dễ bề để Cảnh Duệ tùy thời cơ để che dấu.
Vì bảo vệ thân phận của Cảnh Duệ, người bảo vệ trung cư ở phìng điều khiển tất cả đều đổi thagnh người của Cảnh Dật Thần.
Cảnh Duệ trở lại nơi này, liền có thể hoàn toàn thả lỏng lại, nghỉ ngơi tốt.
Cậu lên tầng mười chín. Lấy chìa khóa mở cửa phòng,bsau đó thân thể lập tức liền căng thẳng.
Có người đã tới nơi này!
Tuy rằng trong phòng tựa như không có gì biến hóa, nhưng Cảnh Duệ trước khi đi có thiết kế một ít cơ quan nhỏ khi bị chạm vào!
Thẻ kẹp sách trên mặt đấy cậu cố ý để tơi hiện tại đã không còn thấy! Bình hoa trên bàn trà cũng hơi xê dịch! Đèn trong nhà tất cả đều bị mở ra. Ngay cả toilet và thư phòng lại bị tắt đi!
Cảnh Duệ đem mở hộp trang bị S***g ra, móc S***g lục từ trên người, lắp ống giảm thanh, không một tiếng động đi vào trong.
Phòng khách không có, thư phòng không có, toilet cũng không có.
Cảnh Duệ hơi thở vững vàng xoay người đi vào phòng ngủ.
Nhưng mà, chờ đến khi cậu dơ S***g lên, toàn bộ tinh thần tập chung đi vào phòng ngủ, khi thấy rõ,người ngồi trên giường thì ngay tức khắc cả người cứng đờ, khó có thể tin hô một tiếng: “Mẹ?!”
Thượng Quan Ngưng nhìn bóng một người đàn ông coa to bước vào, vốn dĩ có chút sợ hãi, nhưng khi nghe thấy tiếng Cảnh duệ gọi:mẹ”, thì ra đó là cạu con trai mà bà luôn nghĩ đến hàng đêm.
Bà ta rơi nước mắt rồi ôm lấy Cảnh Duệ:”Duệ duệ.”
Bà ta chỉ kịp nói hai chữ, rồi khóc không ngừng.
Cảnh Duệ thay đổi rất nhiều, không phải tiểu tử bỏ nhà đi 7 năm trước nữa, mà cả người đầy sát khí, khi ôm cậu ta Thượng Quan ngưng đã biết, người thanh niên cao to đứng trước mặt là cậu con trai mà bà ta khổ sở đẻ ra.
Cảnh Duệ bất ngờ bị Thượng Quan Ngưng ôm lấy, bây giờ mới hồi phục trở lại.
7 năm, không có ai ôm anh ta như vậy, anh ta vốn dĩ cũng không để người khác dễ dàng chạm vào, mà trong sát thủ doanh không có tình cảm gì, tất cả đều có sự đề phòng lẫn nhau, không thể có chuyện ôm ấp gì cả.
Ai có thể bảo đảm, sau khi ôm, có bị giết luôn không.
Có điều, người trước mặt là mẹ cậu ta, cậu ta không hề đề phòng.
Cảnh Duệ thu S***g lại, 1 tay ôm lấy eo Thương Quan Ngưng, 1 tay lau nước mắt cho bà ta.
Trước đó cậu ta gặp bố cũng có cảm giác này như gạp mẹ, mặc dù động tác có không khéo léo, nhưng cũng không phải vụng về, bời vì cậu ta hiểu được tình cảm của bố, mẹ là người phụ quan trọng nhất của bọn họ, không thể để bà ấy phải khóc, bà ấy đã phải mất rất nhiều công sức, bà luôn coi trọng bố và cậu ta hơn hết, bản thân chỉ ở phía sau.
Mà con trai lại học được động tác của ngườichồng đối với bà ta, Thượng Quân Ngưng lại khóc to hơn.
Duệ Duệ của bà ấy, đã lớn thật rồi!
Nhưng, anh ta sống qua 7 năm rồi, bà ấy không ở bên cạnh, không biết cậu ta đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Trước *** của Cảnh Duệ đã bị ước vì nước mắt của mẹ, trong lòng anh ta cũng thấy ấm áp, gương mặt lạnh lùng cũng phải cười, thấp giọng nói:” mẹ, đừng khóc nữa, mẹ phải nói cho con biết, cô gái trên giường của con là sao?”
Thượng Quan Ngưng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lau nước mắt, kéo con trai ngồi xuống giường, nhìn lên cô bé nằm trên giường, cười nói:” Duệ Duệ, đó là em con, tên Hi Hi.”
Mặc Dù Cảnh Duệ nhìn thấy cô bé này rất giống mẹ mình nên cũng đoán ra như vậy, nhưng khi nghe mẹ thừa nhận thì cậu ta vẫn giật mình.
“con có em gái ư?”
Sao từ trước không có ai nói với cậu ta!
7 năm qua, Cảnh Dật Thần vẫn liên lạc với cậu ta, tại sao không nói với cậu ta lời nào.
Bố im lặng không nói! Nhất định là cố ý.
Cảnh Hi không hề biết anh trai ruột của mình đang đứng bên cạnh, vận ngủ ngon giấc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, ngũ quan rõ ràng, tóc dài mềm mượt, con bé không chỉ giống Thượng Quan Ngưng, mà còn có chút giống Cảnh Duệ, điều này khiến Cảnh Duệ càng thấy kì quặc.
Anh ta rất không thích ai đó giống với anh ta, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Hi giống mình, anh ta không những vui mừng mà còn tự hào.
Thượng Quan Ngưng đương nhiên biết con gái và con trai mình rất giống nhau, bà ta nhìn con trai rồi lại nhìn sang con gái, bật cười:” có quý em gái của con không? Nhưng nó lại không hề quý con, nó thích Mộc Sâm và Mộc Đóa hơn.”
Thích…nhưng thật sự không thể lí giải được, Cảnh Duệ chỉ là thấy hơi kì lạ vì tự nhiên lại có một cô em gái.
Cho dù em gái không quý cậu ta, thì cũng chẳng làm sao.
Dù sao thì, người mà em gái vẫn gặp là người thế thân, người thế than thì không thể hoàn toàn yêu thương chăm sóc Cảnh Hi được, trẻ nhỏ thực ra rất nhạy cảm, ai thương nó ai quan tâm nó, nó đều có thể cảm nhận được.
Thượng Quan Ngưng không hề nhìn con gái, mà chỉ đăm đăm nhìn tâm trạng của con trai.
Bà ta nhìn trên nét mặt của con trai, đôi mắt tròn xoe rồi trở nên ửng đỏm bà ta biết Cảnh Duệ đeo mặt nạ, nhưng ngũ quan có thể biến đổi, nhưng mắt thì không.
Mắt của Cảnh Duệ giống hoàn toàn Cảnh Dật Thần, giống như một ngôi sao sáng trong phòng tối vậy, rất đẹp.
Cảnh Duệ chỉ do dự 1 hồi, rồi muốn bỏ mặt nạ ra, ở đây có vẻ an toàn, sẽ không có ai nhìn thấy diện mạo của cậu ta.
Mặt nạ da người rất mỏng, nhưng lại bằng nhựa, nên đeo vào thì dễ nhưng tháo ra rất vất vả, cần phải có nước rửa của đội sát thủ đặc chế. Mà khi đã tháo ra, thì chiếc mặt nạ này cũng vứt đi.
Từ những gì Cảnh Dật Thần nói thì Thượng Quan Ngưng biết chuyện này là bị mật, bà ta liền ngăn cản Cảnh Duệ thảo mặt nạ.
“Duệ Duệ, đừng tháo, để vậy được rồi, mẹ biết là con là được, mặt của con thế nào mẹ không để ý đâu.”
Bà ta sợ khi Cảnh Duệ tháo mặt nạ ra thì sẽ có người nhìn thấy, sẽ khiến cậu ta gặp nguy hiểm, do vậy bà ta nhất quyết để con trai đoe mặt nạ nói chuyện với mình.
“bố con không để mẹ ở lại đây lâu, chốc nữa mẹ và em con sẽ phải đi luôn, chỉ là mẹ quá nhớ con, nên mới đến thăm con.”
Thượng Quan Ngưng vừa nói, vừa *** áo cho con trai.
Cảnh Duệ giật mình, có chút ngượng ngùng hỏi:” mẹ, mẹ làm gì vậy?”
“mẹ xem thân thể con có bị thương ở đâu không, đừng cử động, hồi bé toàn là mẹ tắm cho con mà.”
Thượng Quan Ngưng vẫn coi Cảnh Duệ như trẻ con, nhưng Cảnh Duệ không coi mình là trẻ con nữa, anh ta giữ chặt lấy quần áo không để cho mẹ cởi.
“con không bi thương chỗ nào, vẫn tốt ạ.”
Thượng Quan Ngưng không tin, nhất quyết muốn cởi đồ của anh ta ra.
2 người giằng co, cãi cõ đã làm Cảnh Hi tỉnh giấc.
Tiểu nha đầu tỉnh dậy đã nhìn thấy mẹ đang cô gắng cởi đồ của 1 người đàn ông lạ mặt, nhất thời trợn trừng mắt:” mẹ, mẹ không cần bố của con nữa sao?”
2 mẹ con đang giằng co đột nhiên dừng lại, đồng thời đi đến bên giường.
Thượng Quan Ngưng nhìn con gái tỉnh dậy, gương mặt vẫn đang ngái ngủ, chẳng khóc cũng chẳng cười:” Hi Hi:” đừng nói hồ đồ, đó là anh của con.”
Cảnh Hi mở to mắt nhìn:” anh con!”
Một lúc sau cô ta mới bình tĩnh nói:” vâng, con biết rồi, đây mới là anh ruột con.”
Cảnh Duệ giật mình làm sao em gái lại biết, Cảnh Hi nói:” nhưng anh ruột không đẹp trai bằng anh đểu? chẳng phải mẹ nói anh con giống bố sao? Mắt mẹ bị sao vậy?
Thượng Quan Ngưng bất lực lắc đầu, rồi nhẫn nại giải thích với con gái:” đây không phải diện mạo thật sự của anh con, tình hình bây giờ của anh con rất đặc biệt, đợi sau khi anh con về nhà, con sẽ được ngắm dung nhan thật của anh con.”
Trên mặt của anh chắc là có mấy vết sẹo? nên mới đeo mặt nạ? hoặc là phẫu thuật rồi? haizz, thật đáng tiếc, con không được ngắm soái ca.”
Cảnh Hi thở dài lắc đầu.
Cảnh Duệ không kìm chế được, liền nhìn Thượng Quan Ngưng hỏi:” mẹ, Cảnh Hi năm nay mấy tuổi rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc