Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 592

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Trí núp trong bóng tối, nghe rõ ràng đối thoại của hai anh em Cảnh Dật Thần và Cảnh Dật Nhiên.
Bởi vì trong cơ thể bị lấy ra một con chip, thính lực của hắn so với nửa năm trước đã khôi phục rất nhiều, tuy không thể so sánh với lúc tốt nhất, nhưng so với người bình thường đã tốt hơn rất nhiều.
Cho nên mặc dù di động của Cảnh Dật Nhiên không mở loa ngoài, hắn vẫn có thể nghe rõ ràng mọi lời nói của Cảnh Dật Thân.
Nhưng nghe xong đối thoại của hai người bọn họ, Cảnh Trí càng thêm nghi ngờ.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
“A Trí” mà hai người bọn họ nói rốt cuộc là ai?!
Là hắn sao?
Nhưng nếu thật là hắn, hắn sao có thể về nhà! Người bị hai tổ chức lớn nắm trong tay sẽ không thể nào trốn thoát!
Trời tờ mờ sáng, ánh sáng từ phương đông từ từ ló dạng, xua đi đêm tối khiến người ta lo lắng.
Cảnh Trí nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Cảnh Dật Nhiên hơi khom khom chậm chạp đi về phía trước, trong lòng bỗng nhiên đau xót.
Loại đau này tới quá mức đột nhiên, quá mức khó hiểu, làm cả người hắn đều cứng đờ.
Hắn không chút do dự đi theo.
Cảnh Dật Nhiên kéo vali hành lý của Cảnh Trí đi trên con đường nhỏ.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào mặt hắn, dần dần mang đến cho hắn sự ấm áp cùng hy vọng.
Cảnh Dật Thần nói để hắn về nhà dọn dẹp một chút chờ con trai về nhà, chẳng lẽ con trai thật sự có thể về nhà sao?
Cảnh Dật Thần nói chuyện luôn luôn tính toán, trước nay đều chưa từng lừa gạt hắn!
Cho đến giờ phút này, Cảnh Dật Nhiên mới chậm chạp bước ra khỏi sự đau lòng mất mát vì sự mất tích của con trai, rốt cuộc hiểu được ý tứ của Cảnh Dật Thần!
Hắn dừng lại một chút, trong lòng một trận kích động H**g phấn, kéo vali hành lý nhanh chóng đi về phía biệt thự của mình.
Sau khi về đến nhà, thậm chí hắn còn không gọi người hầu tới giúp đỡ dọn dẹp, chính mình vén tay áo lên, lau sạch sẽ cái bàn sau đó quét nhà, đem tất cả chăn gối trong nhà ra ngoài sân phơi nắng.
Những năm gần đây, hắn đều ở đây một mình, trong ngăn tủ có rất nhiều chăn mới, để lâu như vậy rất nhanh đã bị mốc meo.
Sau khi con trai về nhà, hắn không thể để con trai nằm chăn mốc được!
Hắn dọn dẹp từ sáng sớm đến đêm khuya, nhiệt tình mười phần, thời gian cả ngày đều bận bận rộn rộn, thậm chí ngay cả cơm trưa đều vội vàng ăn một hai miếng rồi nói người hầu dọn dẹp.
Lúc đêm khuya tĩnh lẵng, biệt thự càng có vẻ trống vắng.
Sau khi Cảnh Dật Nhiên rảnh rỗi, cảm giác đau lòng lại chậm rãi chôn vùi hắn.
Biệt thự này của hắn là loại biệt thự nhỏ chỉ có hai tầng.
Nhưng từ sau khi Cảnh Trí mất tích, Cảnh Dật Nhiên liền không đi lên lầu hai.
Lầu hai là phòng ngủ, phòng sách, phòng vẽ tranh còn có phòng chuyên để các loại đồ chơi của Cảnh Trí.
Cảnh Dật Nhiên không dám đi lên, hắn sợ sau khi mình đi lên sẽ đau khổ đến không muốn sống thêm một giây đồng hồ nào nữa.
Hắn chỉ cho người hầu mỗi ngày lên quen dọn, bảo vệ tất cả mọi thứ thật tốt, chờ một ngày con trai có thể trở về.
Cảnh Dật Nhiên ngồi trên sô pha, bên người là vali hành lý của Cảnh Trí.
Hắn nhìn chằm chằm vali một hồi lâu, mới thử thăm dò tìm mật khẩu.
Hắn vốn dĩ cho rằng sẽ rất khó mở ra, không nghĩ tới hắn chỉ thử một lần liền mở ra!
Mật mã là ngày sinh nhật Cảnh Trí!
Vali hành lý rất lớn, bên trong đầy ắp, trừ bỏ một chút quần áo, còn lại đa số đều là đồ ăn.
Cảnh Dật Nhiên biết, con trai giống như vợ, đều rất dễ dàng đói, cho nên mới mang theo bên cạnh nhiều đồ ăn như vậy.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lập tức cầm di động gọi điện thoại cho người hầu.
“Lão Trương, ngày mai mua nhiều đồ ăn một chút, nhớ rõ nhiều mua chocolate cùng cam, thịt bò thịt dê cũng nhiều mua một ít!”
Lão Trương ở bên kia điện thoại bị Cảnh Dật Nhiên nửa đêm đánh thức, còn tưởng rằng xảy ra việc gì lớn, nghe hắn dặn dò mua đồ ăn, không khỏi nói: “Cậu hai, ngài hôm nay đã dặn dò tôi, tôi đã mua rất nhiều, ba cái tủ lạnh trong nhà đã trông thể chứa thêm nữa, mấy thùng cam đều đặt ở trong nhà.”
“Không có việc gì, lại mua!”
Giọng điệu của Cảnh Dật Nhiên không cho phép người khác nghi ngờ, hắn lo lắng chẳng may con trai về nhà ăn không đủ no, hắn sẽ cực kì tự trách.
Lão Trương không có biện pháp chỉ đành đồng ý.
Cúp điện thoại, Cảnh Dật Nhiên vẫn không yên tâm, chạy đến trong phòng bếp đi kiểm tra tủ lạnh.
Nhưng vừa mở tủ lạnh ra đã thấy bên trong rỗng tuếch!
Cảnh Dật Nhiên có chút phát ngốc, qua một hồi lâu, hắn đột nhiên nhanh trí ý thức được cái gì, nhanh chóng chạy đến nhà ăn.
Hôm nay lão Trương mua bốn thùng cam, thế nhưng chỉ còn lại có hai thùng!
Hai thùng khác đã hoàn toàn trỗng rỗng!
Vợ chồng lão Trương đã làm việc ở nơi này nhiều năm, hai vợ chồng đều là người thành thật, ngày thường cần cù chăm chỉ, tuyệt đối không có thói hư tật xấu ăn vụng đồ ăn, huống chi, kể cả lấy trộm cũng sẽ không rõ ràng như vậy!
Là con trai!
Con trai đã trở lại!
Chỉ có hắn mới có thể ăn vụng đồ trong nhà, chỉ có hắn mới có thể nuốt trôi nhiều đồ như vậy! Hơn nữa hắn thích nhất là ăn cam!
Cảnh Dật Nhiên cười đến chảy nước mắt.
Vậy mà Cảnh Trí lại theo hắn về nhà!
Chỉ sợ ngày hôm nay đã khiến con trai đói lả, cho nên con trai mới ăn sạch đồ ăn trong tủ!
Cảnh Trí nằm ở trên giường lầu hai, vuốt bụng tròn vo thỏa mãn thở dài, đã lâu không được ăn no như vậy!
Hắn đi theo Cảnh Dật Nhiên về căn biệt thự này, cảm giác quen thuộc trong lòng càng thêm mãnh liệt, chờ hắn vào biệt thự lại chấn động, bởi vì hắn phát hiện kể cả mình có nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra cấu tạo cảu căn biệt thự này!
Hắn thậm chí vô ý thức trực tiếp lên lầu hai, quen cửa quen nẻo tìm được phòng ngủ!
Mà phòng ngủ treo đầy ảnh lúc nhỏ của hắn!
Ảnh được chụp từ lúc sinh ra cho đến khi hắn mười tuôit, các thời kỳ đều có, có ảnh hắn chụp một mình cũng có ảnh chụp chung với ba me.
Nơi này thật là nhà của hắn!
Trong trí nhớ có cảm giác quen thuộc và thân thiết, căn bản không lừa được người!
Trên thực tế, trong một khắc khi hắn nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên, trong lòng cũng mơ hồ có cảm giác thân thiết, chỉ là bị hắn xem nhẹ mà thôi.
Tất cả điều này quá mức đột nhiên, quá mức không thể tưởng tượng, Cảnh Trí căn bản không thể tin mọi việc trước mắt!
Chờ hắn bình tĩnh lại liền quyết định quan sát một chút.
Nếu nơi này thật là nhà của hắn, hắn làm sao cũng không thể ở lại đây, càng không thể nhận lại Cảnh Dật Nhiên! Nếu không cũng không biết được hai tổ chức lớn kia lại nghĩ ra thủ đoạn gì!
Cả ngày hắn đều ở trong bóng tối quan sát Cảnh Dật Nhiên, thấy ông không ngại cực khổ bận rộn trong ngoài, không ngừng dặn dò người hầu đi mua này mua kia, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Hắn quá chán cuộc sống bị người ta coi như vật thí nghiệm, tình người ở trong trí nhớ đều rất lạnh nhạt, nào có người sẽ vì hắn phơi chăn, vì hắn cẩn thận quét tước nhà ở!
Nhưng trong lòng Cảnh Trí vẫn có quá nhiều sự nghi ngờ, hắn không tùy tiện hiện thân, mà là từ trong phòng bếp vụng trộm lấy đồ ăn chạy lên lầu hai ăn.
Trên ảnh chụp chỉ có một nhà ba người, tại sao không có anh trai hắn?
Cảnh Trí hôm nay nhìn nhà ăn có nhiều cam như vậy, vui đến điên rồi, cậu ôm rất nhiều lên tầng hai, tất cả đều ôm lên trên giường, sau đó vẻ mặt hạnh phúc nằm ở trên quả cam, một bên gặm cam một bên nghi hoặc vấn đề ảnh chụp.
Cậu khẳng định là có anh trai, nếu không cậu không có khả năng lúc ký uéc dần dần biến mất. Chịu đựng mọi thống khổ lấy kim rạch lên bàn tay hai chữ "Anh trai".
Hơn nữa, từng mảnh nhỏ kí ức, không có cha, không có mẹ, chỉ có duy nhất anh trai.
Nhưng trong nhà ảnh chụp vì sao lạì không có anh trai?
Cậu lại không biết, Cảnh Duệ bởi vì là người thừa kế Cảnh gia, thân phận từ nhỏ đã chịu sự bảo vệ nghiêm ngặt, chưa bao giờ chụp ảnh chung với người khác.
Cảnh Duệ rất ít khi xuất hiện ở trước tầm mắt của công chúng, có thể nhìn thấy cậu, cũng chỉ là vài người ít ỏi trong nhà mà thôi.
Mộc Sâm và Mộc Đóa trước kia thậm chí còn không thể thường thấy cậu, mỗi lần dù cho gặp mặt cũng đều rất ngắn ngủi.
Cho nên, hiện giờ Cảnh Duệ dùng thế thân, thì cũng không bị phát hiện.
Cậu lớn lên thành dạng gì. Không có ai biết, có người biết thì cũng chỉ biết là cậu rất giống Cảnh Dật Thần mà thôi.
Cảnh Trí đối với việc ở quá khứ đều không có ấn tượng, người đàn ông và người phụ nữ trong ảnh chụp làm cậu có cảm giác quen thuộc, có cảm giác như đã từng quen biết, nhưng cẩn thận mà nói là cái gì cũng không nhớ nổi.
Cậu hôm nay chỉ thấy được một mình Cảnh Dật Nhiên, như vậy mẹ của cậu đâu? Cả ngày đều không ở nhà, ra ngoài? Hay là…… Đã ૮ɦếƭ?
Cảnh Trí lắc lắc đầu, thống hận vì mình đã mất trí nhớ.
Đều là do đám bác sĩ đáng ૮ɦếƭ kia!
Một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ đòi lại tất cả! Cho bọn họ đi vào chỗ ૮ɦếƭ!
Cậu muốn đem mọi việc trong quá khứ điều tra rõ!
Cảnh Trí chính hận nghiến răng nghiến lợi, di động trên người cậu bỗng nhiên vang lên tiếng chuông nhỏ.
Cậu vừa mở ra liền thấy, trên màn hình điện thoại hiện lên số hiệu của tổ chức sát thủ rõ ràng. Người khác nhìn số hiệu này có lẽ sẽ không hiểu hàm nghĩa, nó có nghĩa: Sát thủ cơn lốc, tử vong.
Không hề nghi ngờ, cơn lốc là ૮ɦếƭ trong quá trình ở trong tối giết Cảnh Duệ, cậu ta ở bảng tân nhân là người xếp hạng thứ tư, thực lực tương đương không tồi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã ૮ɦếƭ!
Cảnh Trí có chút kinh ngạc, cũng có chút ngưng trọng.
Chỉ có người lạc vào trong Cảnh gia mới có thể cảm nhận được sự hung hiểm trong đó, năm người cùng nhau tới chấp hành nhiệm vụ ***, hiện tại mới là đêm thứ nhất mà đã ૮ɦếƭ một người. Loại cảm giác này thật không thoải mái.
Bóng đêm ௱ô** lung, sương mù mờ mịt, Cảnh Trí từ cửa sổ lầu hai nhẹ nhàng nhảy xuống, biến mất trong bóng đêm mênh mang.
Cậu không quên nhiệm vụ bản thân tới là chấp hành, cậu muốn đi trước để lấy bộ trang bị, đem việc sai sót ứng phó mới được.
Nếu không cậu cái gì cũng không làm, rất dễ dàng khiến cho tổ chức sát thủ hoài nghi và kiêng kị, thân thế thật vất vả mới có chút phát hiện. Cậu không muốn ૮ɦếƭ, cũng không muốn bị hắt về Bắc Mĩ lần nữa rồi xóa sạch ký ức.
……
Cảnh Duệ nhìn di động hiện lên số hiệu kia, trên mặt không có bất luận cái biểu tình gì, sau đó động tác lưu loát thu thập trang bị.
Không sai, cơn lốc là do cậu giết, năm phút đồng hồ trước, cậu giả lại Cảnh Duệ nổ S***g *** Cơn Lốc.
Sau đó di động liền thu được tin ngắn của tổ chức sát thủ.
Trên người của tổ chức sát thủ đều có một con chip, chính là vì có thể tùy thời khốnh chế sống chế việc sống ૮ɦếƭ của sát thủ.
Sự sống của sát thủ biến mất, chip lập tức sẽ sinh ra cảm ứng, sau đó đem số liệu truyền quay lại căn cứ sát thủ ở Bắc Mĩ, căn cứ sát thủ sẽ căn cứ vào đó ma tuyên bố lag sát thủ bỏ mạng.
Mà lúc này đây Cảnh Duệ sở dĩ lựa chọn tự mình động thủ, chứ không kêu Tiểu Lộc tới đối phó với Cơn Lốc, là vì muốn bảo vệ Tiểu Lộc, không cho cô bị bại lộ.
Nếu không mỗi một lần giết sát thủ, Tiểu Lộc đều không có ở Bắc Mĩ, vậy thì thật dễ khiến cho người khác hoài nghi.
Lúc này đây, cậu đã trở lại, Tiểu Lộc liền ở lại Bắc Mĩ, không có về thành phố A.
Cảnh Duệ một thân quần áo đen, trên mặt không chỉ có thay đổi một chiếc mặt nạ, lại còn có cố ý đeo một khẩu trang đen vào mũ đen. Đem toàn bộ khuôn mặt cậu chê khuất, phòng ngừa sẽ bị người khác nhận ra.
Cậu thu thập song trang bị, ngẩng đầu nhìn người đối diện cửa sổ kia.
Người kia có cùng thân hình tương tự cậu, khuôn mặt tương tự, thậm chí đến cái khí chất lạnh nhạt cũng giống nhau. Mếu hai người đồng thời xuất hiện, thì khười khác khẳng định sẽ cho rằng bọn họ là anh em song sinh.
Song sinh?
Cảnh Duệ chán ghét cái chữ này.
Cả từ nhỏ đã không thích có người lớn lên giống mình, hơn nữa bởi vì hai chị em Trịnh Vũ Lạc và Trịnh Vũ Vi, mà cậu càng không có cảm giác gì tốt đẹp với việc có người sinh đôi.
Quả thật chính cậu biết, cậu cũng không phải thật sự chán ghét song sinh, cậu chỉ là chán ghét cái loại cảm giác giống nhau y như đúc, chán ghét việc hai chị em nhà kia làm với Cảnh Trí khi còn nhỏ.
Bởi vì cậu nhìn thấy mặt khác của song bào thai, cũng không bài,xiech, có đôi khi thậm chí cũng không bài xích, có đôi khi thậm chí cũng sẽ xem qua. rốt cuộc hai anh em giống nhau như đúc vẫn khiến người ta rất thích.
Cảnh Duệ đem chính mình giấu trong bóng tối, lẳng lặng nhìn đối diện.
Thế thân của cậu, đang mặc tây trang giày da mở cuộc họp.
Vì không cho người khác hoài nghi thân phận thế thân, Cảnh Dật Thần đã sớm tham ga việc kinh doanh ở tập đoàn cảnh thịnh.
Trừ việc không giao việc ở bộ phận trung tâm cho thế thân thì tất cả mọi việc khác đều giao cho hắn, cho nên hắn mới thường xuyên mở cuộc họp với tập đoàn Cảnh Thịnh, cao cao tại thượng ngồi ở chỗ kia, lạnh mặt răn dạy đội ngũ nòng cốt của tập đoàn.
Thế thân chỉ là nhập sắm vai, hắn đã sắm vai suốt bảy năm, sớm đã quên mất chính bản thân mình là một người thế thân, hắn nghiễm nhiên nghĩ rằng mình đã là người kế thừa tập đoàn Cảnh Thịnh đời kế tiếp, cho nên bày mưu lập kế, chỉ điểm giang sơn.
Quyền thế, tài phú, mỹ nhân, vinh quang, tất cả đều dễ như trở bàn tay!
Hôm nay, có người nghi ngờ quyết định của hắn, hắn rất bực bội, cho nên lúc mở họp vẫn luôn mở cho đến lúc đêm khuya, vẫn như cũ không chịu cho mọi người về.
Hắn căn bản không biết, chính mình ở quỷ môn quan đi rồi một chuyến.
Nếu Cảnh Duệ ra tay chậm một chút, hắn phải đi tới chỗ Diêm Vương đưa tin.
Cảnh Duệ ở cao lầu, cùng Cảnh Thịnh Tập Đoàn họp, giờ phút này đêm khuya tĩnh lặng, hai bên cửa sổ đều không có tiếng gì, cậu thính lực lại rất tốt, cho nên có thể đem lời nói của thế thân nghe rõ rành mạch.
“Cảnh Thịnh Tập Đoàn là của ai? Là của tôi! Nơi này tôi định đoạt, ngày mai liền lập tức thâu tóm công ty truyền thông! Tôi mặc kệ các người trả giá bao nhiêu, mặc kệ xài bao nhiêu tiền, vậy mà một cái công ty truyền nho nhỏ cũng ăn không vô, về sau còn có thể làm cái gì?”
“Tôi phải là người kinh doanh truyền thông đệ nhất! Những công ty truyền thông còn lại, một cái cũng không được sống!”
……
Cảnh Duệ nghe đối diện truyền đến tiếng rống giận, con ngươi đen nhánh tất cả đều là một mảnh lạnh băng, thế thân cư nhiên còn cuồng ngạo hơn cả cậu!
Lão hổ không ở nhà, một con con khỉ liền coi mình như lão hổ.
Cổ đông ở Tập đoàn Cảnh Thịnh cũng không phải là người ăn chay, những người đó tất cả đều là do Cảnh Dật Thần từng bước từng bước bồi dưỡng đề bạt lên, trừ Cảnh Dật Thần ra, ai bọn họ cũng đều không phục.
Thế thân càn rỡ ngốc nghếch như vậy, nhóm cổ đông lớn căm bản không nghe lời hắn.
Ngày nào đó chờ cậu tiếp quản Cảnh Thịnh Tập Đoàn, chỉ sợ còn phải thu dọn cục diện rối rắm của thế thân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc