Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 591

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Trí từ lúc xuống khỏi máy bay đã cảm thấy có người đi theo mình.
Phải biết rằng, trực giác của sát thủ đều cực kỳ nhạy bén, hơn nữa cảm giác của Cảnh Trí căn bản đã vượt qua người bình thường, ó người nhìn chằm chằm cậu sẽ lập tức phát hiện.
Nhưng người ở sân bay không ít, cậu biết là mình vừa cao lại vừa đẹp trai, thu hút sự chú ý là điều bình thường.
Không lâu sau, liền có không ít cô gái nhìn trộm cậu.
Nhưng chờ đến khi Cảnh Trí đi ra khỏi sân bay, thì cảm giác bị người khác theo dõi đã khong thể nghi ngờ!
Vừa đến cái nơi xa lạ này, vậy mà lập tức đã bị người khác theo dõi, loại cảm giác này đối với một sát thủ rất không ổn!
Cảnh Trí rất muốn lấy S***g, một phát S***g bắn ૮ɦếƭ cái người theo dõi kia!
Đáng tiếc, lúc lên máy bay không được mang S***g ống, trên người cậu rỗng tuếch, ngay cả một cái vỏ đạn cũng không có.
Ba lô và hành lý đều chỉ có chút quần áo và đồ ăn, mọi đồ vật có thể khiến cho người khác hoài nghi không hề mang.
Nếu muốn lấy S***g, cậu cần đến chỗ khác lấy.
Cảnh Trí đành phải coi như không thấy có người theo dõi mình, đi nhanh về phía trước đi.
Trên thực tế, cho dù hiện tại trên người cậu có S***g, thì cũng không có khả năng tùy ý ***.
Cậu là sát thủ không sai, *** là công việc của cậu, nhưng việc này cũng không có nghĩa cậu có thể *** lung tung.
Ở trong lúc chấp hành nhiệm vụ, trừ khi có người uy hiếp đến tính mạng sát thủ, nếu không thì không được tùy ý ***, đây là quy củ lâu dài cho tới nay của giới sát thủ.
Một sát thủ, đi thăm dò địa hình là điều quan trọng nhất. Không phải lập tức đi tìm mục tiêu để ***, mà là phải quen thuộc hoàn cảnh xung quanh.
Như vậy không chỉ có có lợi cho việc đề cao xác xuất thành công của nhiệm vụ, hơn nữa còn có thể lợi dụng địa hình để thong dong rời đi.
Cảnh Trí bước chậm ở đầu đuờng đêm khuya, nhìn cảnh quan xung quanh thành phố. Tóc đen, mắt đen, người da vàng nhìn những loại cây và hoa cỏ của thành phố A, nghe ngôn ngữ xung quan đó. Cậu liền hoảng hốt như mình tiến vào cảnh trong mơ!
Cậu đã từng tới nơi này!
Không, thật sự mà nói, cậu nhớ rõ nơi này!
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều làm cho cậu quen thuộc!
Cái loại cảm giác này như khắc sâu vào trong xương, khó có thể hủy diệt!
Tại sao lại như vậy?!
Trong trí nhớ cậu rõ ràng không có chút dấu vết nào của nơi này!
Thời tiết tháng sáu đã có chút nóng bức, cái trán của Cảnh Trí chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đầu của cậu ẩn ẩn có cảm giác như muốn nổ mạnh, đây là hiện tượng khi nỗi lần cậu nhớ tới quá khứ.
Nhưng bất luận là thế nào mà có thể. Thì trong đầu nó vẫn rỗng, chứ nghĩ như thế này, vô luận hắn nghĩ như thế nào, trong đầu đều là trống rỗng!
Rõ ràng là có một loại cảm giác cực kì quen thuộc, rõ ràng đều là buột miệng thốt ra, nhưng là cái gì cũng đều nhớ không nổi!
“A!!”
Cảnh Trí bỗng nhiên ôm đầu bắt đầu hét lên, cậu thống khổ ngã trên mặt đất, cuộn tròn lại ỏ nơi đó, một quyền lại một quyền đấm vào đầu chính mình.
Trong óc cậu đau giống như bị kim đâm giống, cậu giờ đã bất chấp suy nghĩ bất cứ thứ gì!
Cảnh Dật Nhiên vẫn luôn đi theo phía sau Cảnh Trí, nhìn thấy con trai thống khổ ngã xuống đất, ông chạy như bay tới, đem Cảnh Trí từ trên mặt đất bế lên: “Con trai, con bị này làm sao vậy? Con đừng làm ta sợ!”
Đêm khuya người không nhiều lắm, nhưng bởi vì nơi này tới gần sân bay, có người mới vừa xuống máy bay đi qua nơi này, nhìn thấy Cảnh Trí bỗng nhiên kêu thảm ngã xuống đất, cũng định đi lên hỗ trợ. Nhưng có rất nhiều người lo lắng có lòng tốt giúp đỡ lại chỉ hỏi thăm, cũng không có ai chân chính qua xem xem xét tình hình của Cảnh Trí.
Huống chi, đã có Cảnh Dật Nhiên ra mặt hỗ trợ, những người khác cũng không nhúng tay vào.
Cảnh Dật Nhiên sau khi nhận được điện thoại của Cảnh Dật Thần, thì vẫn luôn đứng ở ngoài sân bay chờ.
Cảnh Trí vừa xuất hiện, hắn liền lập tức theo.
Hắn không xa không gần đi theo con trai ở phía sau, nhìn con cao lớn lại cường trán, vừa vui mừng lại vừa khổ sở, lúc con trai bị mang đi, mới có mười tuổi, vẫn là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, hiện giờ, thằng bé đã trưởng thành!
Nếu không phải Cảnh Dật Thần đem ảnh chụp của Cảnh Trí cho hắn, thì hắn căn bản là không dám nhận!
Hắn rất muốn biết con trai khi trưởng thành nhìn như thế nào. Có phải anh tuấn giống hắn không, có phải có khuôn mặt giống hắn không, đáng tiếc, trên mẳ Cảnh Trí mang một tầng mặt nạ da người, hơn nữa nghe Cảnh Dật Thần nói, viện nghiên cứu virus vì phòng ngừa Cảnh Trí bị người nhận ra, thì định kỳ tiêm cho Cảnh Trí axit hyaluronic, biến hóa dung mạo.
Cảnh Dật Nhiên không phải là một người dễ dàng rơi lệ, nhưng khi nhìn thấy con trai, nước mặt của hắn không hề phòng bị mà rơi xuống.
Hiện tại nhìn thấy con trai kêu thảm té ngã, hắn cái gì cũng đều bất chấp, trực tiếp vọt lên.
Cũng may hắn vẫn còn một tí lý trí, không có kêu tên thật của Cảnh Trí, mà chỉ hô một tiếng “Con trai”.
Cảnh Trí ở trong ௱ôЛƓ lung nghe được có người gọi mình, sau đó liền rơi vào một cái vòng ôm rắn chắc ấm áp, có hai cánh tay gắt gao đem cậu ôm lấy, làm cho cậu có chút không thở nổi.
Ở trong trí nhớ của cậu, chưa bao giờ có người ôm qua cậu bao giờ
Nhưng, cái ôm ấp này, cũng có chút quen thuộc!
Cảnh Trí miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thoáng qua người ôm mình, nôn nóng vô cùng gọi cậu là "con trai"
Rồi sau đó, cậu liền ngơ ngẩn.
Người đàn ông tước mắt này ít nhất có bảy phần giống cậu!
Ý thức của cậu ngayvtức khắc liền thanh tỉnh hơn rất nhiều, cái cảm giác đau đớn trong đầu lập tức giảm bớt rất nhiều.
“Ông là ai?!”
Cảnh Dật Nhiên biết con trai đã mất trí nhớ, nhưng con trai hoàn tòan không quen biết cậu, dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ nhìn hắn, hơn nữa lời nói ra không phải tiếng Trung mà là tiếng Anh. hắn ngay lập tức liền đau lòng.
Hắn nỗ lực áp xuống sông cuộn biển ngầm đau đớn trong lòng vừa phẫn nộ với người đã bắt con trai hắn đi, ôm chặt lấy Cảnh Trí như cũ, đau lòng hỏi cậu: “Com làm sao vậy? có nơi nào không thoải mái? Ta đưa con đến bệnh viện!”
Hai chữ “Bệnh viện" đối với Cảnh Trí mà nói, không khác gì địa ngục trần gian.
trong nhận thức của cậu, bệnh viện không phải là nơi cứu người, mà là nơi cầm tù cậu, lấy máu cậu, tiêm các chất hóa học vào người cậu.
“Cút! Tôi không đi!”
Cậu giống như điên rồi, đột nhiên đẩy Cảnh Dật Nhiên ra, bò dậy lảo đảo đi lên phía trước, ngay cả hành lý cũng bỏ.
Cảnh Dật Nhiên bị lực lớn của Cảnh Trí làm cho lăn đùng trên mặt đất, nửa thân của ông đều đau.
Nhưng cái gì cũng không quan trọng nằng con trai, Cảnh Dật Nhiên không có một chút oán hận.
Con trai không quen biết hắn, loại phản ứng này cũng không kỳ quái.
Việc kỳ quái chính là, con trai vừa nghe đến hai chữ “Bệnh viện” thì lập tức điên loạn.
Cảnh Trí ở ngoài bảy năm, Cảnh Dật Nhiên tuy rằng không biết hắn rốt cuộc là ai, nhưng hắn biết Tiểu Lộc đã từng bị cha mẹ của mình lấy làm virus thí nghiệm, cũng biết cô ở tổ chức sát thủ tu luyện. Cho nên việc Cảnh Trí trải qua thì hắn có thể đoán được một ít.
Hiện tại nhìn Cảnh Trí sinh ra bài xích đối với bệnh viện như,vậy, phản ứng đầu tiên của ông chính là chắc chắn con trai khẳng định sẽ ở bệnh viện nếm qua rất nhiều đau khổ.
Cảnh Dật Nhiên bò dậy từ trên mặt đất, lôi kéo hành lý Cảnh Trí, chạy chậm đuổi theo cậu.
Cảnh Trí bời vì vẫn đau đầu khó chịu, ngay cả thân thể cũng không cân bằng được, do vậy không đi nhanh được, Cảnh Dật Nhiên nhanh chóng đuổi kịp được.
Đi được một đoạn, Cảnh Trí đột nhiên quay đầu lại cười:" tránh xa một chút, nếu không tôi sẽ giết ông. Người được phái đến của đội sát thủ lại thấp kém vậy sao? Ông bình thường vậy mà có thể sống tới bây giờ thì thật là kì quặc!"
Cảnh Dật Nhiên giật mình, nói:" tôi không phải người của bọn họ."
"Không phải?"
Cảnh Trí chau mày:" vậy ông là ai? Bác sĩ của viện nghiên cứu?"
Cảnh Dật Nhiên lập tức phản ứng lại, Cảnh Duệ cho rằng ong ta là người của bên kia.
Ông ta lắc đầu, thấp giọng nói:" tôi là bác sĩ, nhưng không phủa bác sĩ của viện nghiên cứu độc tố kia, tôi là người thành phố A."
Cảnh Trí thật sự không có chút cảm tình nào với bác sĩ cả, cậu ta nghe được Cảnh Dật Nhiên nói là bác sĩ, liền quay đi không nói lời nào.
Nếu như không phải lần đầu đến đây, không quen thuộc với môi trường ở đây, sợ rằng lại tuỳ ý *** đem đến phiền hà cho những nhiệm vụ sau, anh ta đã sớm giết đi người đàn ông của mình rồi.
Đây không phải là Bắc mỸ, không phả viện nghiên cứu hay đại bản doanh của dội sát thủ, *** có thể an nhiên không sao cả.
Mặc dù anh ta tự tin về xương của mình, nhưng anh ta không mạo hiểm mà đem lại phiền hà cho chính mình.
Cảnh Dật Nhiên nhìn con trai bước đi, lập tức lấy hành lí chạy theo cậu ta.
Cảnh Trí đi khá xa rồi, nhìn thấy cáu đuôi phía sau vẫn theo anh ta, không nhẫn nại được:" ông đi theo tôi làm cái gì? Đừng cho rằng tôi không dám giết ông."
Anh ta vừa nói vừa dùng tay P0'p vào yết hầu Cảnh Dật Nhiên, anh ta rất ghét người khác theo anh ta, ngừoi này không biết sợ ૮ɦếƭ là gì, thì anh ta nhất định sẽ không kìm chế nổi.
Cảnh Dật Nhiên đã quá quen với hàh động này, bởi vì Tiểu Lộc và Cảnh Dật Thần *** đều thích dùng chiêu này!
Anh ta lập tức hét lên:" Trí, đừng ra tay! Ta là cha của con."
Tay của Cảnh Dật Nhiên lơ lửng giữa không trung.
" ông nói cái gì? Nói lại lần nữa tôi xem!"
" ta không lừa con, ta thật sự là cha của con! Thành phố A là nhà của con, trước khi con bị bắt đi, con đã ở đây! Con thật sự là một chút cũng không nhớ gì sao?"
Cảnh Dật Nhiên không thể kiềm nổi, ông ta hôm nay không nói sự thật, suýt chút nữa thì bị chính con trai mình giết rồi!
Mặc dù ông ta không biết Cảnh Dật Thần là làm bằng cách nào, nhưng ông ta hoàn toàn tin tưởng năng lực của anh mình, suy cho cùng tất cả là do Cảnh Dật Thần đứng sau, ông ta bảo vệ tính mạng của mình trước, sau đó nhận con trai sau!
Cảnh Trí ngơ ngác nhìn Cảnh Dật Nhiên, có chút động lòng.
Người trước mặt đây, giống anh ta đến 7 phần, mà người này không hề đeo mặt nạ cungc không hề hoá trang, diện mạo quen như vậy, nói không có họ hàng không ai tin.
Mà cậu ta đối với nơi này có cảm giác rất đặc biệt, có cảm giác đã từng đến đây, nếu như cậu ta thật sự lớn lên ở đây, sau đó bị mất trí nhớ, vậy thì cảm giácquen thuộc ấy được giải đáp rồi.
Nhưng Cảnh Trí vẫn không dám tin dễ dàng như vậy.
Đi trên được, tự nhiên gặp phải một người nói là cha của mình anh ta, chuyện này phải nghĩ như thế nào!
Có điều, Cảnh Trí cuối cùng cũng không giết Cảnh Giật Nhiên.
Người ở trước mặt có những hành động không hợp lí, vậy thì cũng có thể không phảicha của mình, vậy htif ắt hẳn là có thân phận khác.
Cảnh Trí là một sát thủ xuất sắc, hơn nữa còn là người rất giỏi ẩn náu, muốn giết bỏ kiểu người chưa qua tập luyện chuyên nghiệp như Cảnh Dật nhiên, cực kì dễ dàng.
Cậu ta rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn của Cảnh Dật Nhiên, sau đó bắ đầu bám theo Cảnh Dật Nhiên.
Anh ta không để lộ một tiếng nào mà lặng lẽ theo sau, sau đó anh ta nhìn thấy, người đàn ông gần 50 tuổi đó ôm hành lí dát theo ngựa đi trên đường khóc rất lớn!
Ông ta khóc đầy tuyệt vọng và bi thương, dường như đã mất đi thứ gì quan trọng nhất của cuộc đời, khóc không ngừng lai.
Người đu qua đường nhìn ông ta với ánh mặt kì lạ, sau đó lắc đầu bỏ đi.
Cảnh Trí có chút choáng váng.
Anh ta năm nay 17 tuổi, từ trước tới giờ cũng không hề khóc to đến như vậy.
Đàn ông, có điều gì đau khổ cũng nên giữ trong lòng, không nên để lộ ra ngoài, cho người khác nhìn thấy. Càng không thể khóc to như vậy, sec bị cười nhạo.
Người này chắc không phải đang diễn?
Có lẽ, ông ta biết bản thân đang theo dõi ông ta, nên cố ý khóc để anh ta nhìn thấy?
Người đàn ông này có tài diễn xuất quá giỏi, phải trao giải Oscar cho ông ta mới đúng.
Cảnh Dật Nhiên làm mất dấu của con trai, cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, những đau khổ và hù hần trong suốt 7 năm qua lại bùng phát, khóc đến bất lực với chính mình.
Con trai bị bắt đi rồi, vợ của ông ta cũng bị đuổi đi, để bảo vệ cho con trai, nên nhiều năm như vậy, ông ta vẫn sống cô đơn một mình, quan niệm cũng trở nên cô độc!
Nếu không phải Cảnh Dật Nhiên mỗi tháng đều gửi tin tức của con trai và vợ ông ta đén, thì ông ta khôgn biết có sống được đến bây giờ không!
Ông ta chỉ hận bản thân vô dụng!
Ông ta không thể bảo vệ được con trai và vợ!
Ông ta thậm chí còn không không thể giống như Cảnh Duệ, thâm nhập vào đội sát thủ, mang đến cho con trai chút tình thương!
Cảnh Dật Nhiên ngồi sụp xuống, khóc rất lâu, khóc đến nỗi mắt của ông ta sưng hét lên, mũi tắc lại, không còn chút sức lực nào nữa.
Ông ta ngồi trên đường không còn chút hình tượng nào, lấy điện thoại ta gọi cho Cảnh Dật Thần.
"Anh, em lại để mất Cảnh Trí rồi, làm sao bây giờ?"
Rõ ràng là người gần 50 tuổi rồi, nói chuyện vẫn như một đứa trẻ, vô dụng, thất thần, đau khổ, tự trách bản thân.
Cảnh Dật Thần trả lời trong điện thoại:" ờ, quá bình thường, cậu ta đã trở thành kẻ giét người hàng đầu trên thế giới, nếu ông có thể kiểm soát được, thì đội sát thủ đã tan rã từ lâu rồi!"
"Anh, nó liệu có gặp nguy hiểm khiing? Tôi vừa kêu tên của nó rồi, còn nói tôi là cha của nó, nhỡ đâu bị người khác nghe được thì phải làm sao?"
"Không sao, Duệ Dụe đã sắp xếp ổn thoả rồi, Cảnh Trí trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm gì cả."
Cảnh Dật Nhiên thở dài nhẹ nhõm, vẫn cảm thấy chán nản:" anh, có phải em rất vô dụng không?"
Cảnh Dật Thần khẳng định luôn:" phải!"
Cảnh Dật Nhiên hít thở một hơi dài, nói " không phải" để lừa anh ta một lần không được sao?
Đúng vậy, Cảnh Dật Nhiên vẫn luôn nói thẳng như vậy.
Ông ta giữ điện thoại không nói gì, cũng không cúp máy, không ngừng khóc trong điện thoại.
Ở toàn thành phố A, người duy nhất có thể khiến ông ta yên lòng thật sự là Cảnh Dật Thần, không cần nói câu gì, chỉ cần ông ta cảm nhận được sự tồn tại của Cảnh Dật Thần, ông ta liền cảm thấy yên lòng, cảm thấy có hi vọng, và có một người anh tuyệt vời.
Cảnh Dật Thần hiếm khi kiên nhẫn như vậy, không phải vì sự trầm tĩnh và khóc của Cảnh Dật Nhiên mà cúp điện thoại.
Một lúc sau, ông ta mới nói:" đừng khóc nữa, quay về dọn dẹp chút đi, đợi con trai quay về!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc