Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 590

Tác giả: Hạ Thanh Sam

2 lão đại ngồi chỉ trích lần nhau 5 người Cảnh Duệ, đã phân nhau ngồi trên các chuyến bay khác nhau, bay đến thành phố A.
Nhưng để đảm bảo có thể Gi*t được Cảnh duệ, đội sát thủ đã nhờ thêm sự trợ giúp của các sát thủ khác.
An Đức Lỗ rất quyết tâm trong nhiệm vụ lần này, lần này nhất định không để có sai sót, nếu không vị trí thừa kế của ông ta sẽ bị đổi.
Trong nhiệm kỳ của mình, rất nhiều kẻ Gi*t người cao cấp đã ૮ɦếƭ vì họ nên từ chức.
Thế nhưng An Đức Lỗ không nỡ rời bỏ địa vị đó, được nếm mùi sinh tử của người khác là mọt phần hương vị của cuộc sống ông ta, không để ý đến những lời phản đối. nhưng ông ta biết không thể chống cự được lâu, nên ông ta cần lập tức xử Cảnh Duệ, sau đó nhận vài lần Gi*t người, lập công đã để có thể lấy được tín nhiệm của đội sát thủ.
Một thành phố, vào ban đêm, sương mù bao phủ thành phố, kéo dài và mơ màng, bí ẩn và thơ mộng.
Cảnh Duệ xuống máy bay, nhìn thấy thành phố A thơ ௱ôЛƓ mà thân quen, ngay cả không khí đầy hơi sương cũng trở nên rất quen thuộc.
Đã quá lâu rồi câu ta không quay lại, 7 năm, mọi thứ thay đổi rất nhiều, chỉ có ngôi nhà đó là không thay đổi gì.
Ngày trước bố có nói, cậu ta quá nhỏ, không thể hiểu được hơi ấm của gia đình, nên chỉ thích đi ra ngoài, thích 1 mình đi du ngoạn, nhưng khi lớn rồi, trải qua nhiều cay đắng gian truân, mới biết được nuhwngx nơi đẹp nhất trên thế giới cũng không bằng ở nhà.
Bố nói không sai, anh ta lớn rồi mới hiểu, tình cảm gia đình tốt đến nhường nào.
Anh ta kéo một chiếc vali màu bạc, trên lưng đeo chiếc ba lô, trên đầu đội chiếc mũ màu đen, mặc một bộ đồ thể thao, trông đầy sức sống, giống như du học sinh từ nước ngoài về nghỉ hè vậy.
Cảnh Duệ 19 tuổi đã được 1m86 rồi, mặc dù cậu ta đeo trên mặt chiếc mặt nạ da bình thường, nhưng vẫn hiện ra được khí chất quý tộc.
Anh ta kéo mũ thấp xuống, kéo hành lí ra sân bay, rồi bước lên một chiếc xe màu đen.
Ngoại cảnh rất bình thường, còn bên trong xe thì rất sang chảnh, ngồi trong xe là một người đàn ông lạnh lùng quý tộc mặc cả cây đen.
Tay anh ta lật tờ văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Duệ, lạnh lùng nói:” ngươi vẫn còn biết đường về ư?”
Cảnh Duệ có chút e ngại, hạ giọng nói:” bố!”
Cảnh Dật Thần nhìn Cảnh Duệ từ trên xuống dưới, ông ta hỏi:” bao giờ lại đi?”
“nhiệm vụ lần này là 1 tuần.”
“ừ.”
Sau đó…thì không có sau đó nữa.
Trong xe rất yên tĩnh, khiến tiểu Hổ đang lái xe còn tưởng đang lái xe không có người, hai người ngồi sau đều dường như đang suy nghĩ.
Không biết bao lâu sau, khi tiểu Hổ cho rằng khi cha con bọn họ đã hết chiếc tranh lạnh, thì mới nghe thấy tiếng nói của Cảnh Duệ:” mẹ con….vẫn khỏe chứ?”
Cảnh Dật thần cất tờ văn kiện đi, dựa đầu vào ghế sau, lạnh nhạt nói một chứ:” tốt.”
“bố có nói với mẹ là con về không?”
Cảnh Dật Thần không có biểu cảm gì mà chỉ có hơi từ mũi ra:” ừ.”
“ừ?”
ừ có nghĩa là gì? Dốt cuộc là có hay không?
Cảnh Duệ có chút bất lực, ông bố vẫn lạnh lùng mà không giận dữ như hồi trước!
Còn thế nào nữa?
Anh ta hoàn toàn không có kinh nghiệm gì nhiều. nhìn thấy bố như vậy đã sợ rồi, nên cugnx không biết kết quả là như thế nào.
Trong xe lại tiếp tục bbầu không khí lạnh lẽo
Anh ta rất hiểu Cảnh Dật Thần, đối với người kiệm chữ như vàng thì ít anh ta cũng quen rồi, mà anh ta cũng biết ông ta lạnh nhạt với người khác như vậy, cugxn là vì không biết nói gì.
Nhưng từ khi rời đi là 12 tuổi, bây giờ trở về đã lớn rồi, hai cha con bọn họ không ôm nhau khóc một trận, thì cũng nên có chút thể hiện cảm tình.
Bây giờ không phải là một đứa trẻ thích chạy nhảy ra ngoài nữa.
Ngay cả việc hỏi cậu chủ nhỏ dạo này có khỏe không, có bị ai bắt nạt không, còn Cảnh Trí thế nào rồi, tìm thấy chưa cũng không dám hỏi.
Cậu ta còn muốn hỏi con chủ nhỏ có bạn gái chưa hay là bạn trai chưa! Anh ta cách xa Cảnh Dật Thần 10 năm rồi, cũng hiểu rõ được chuyện yêu đồng tính là bình thường.
Nhưng, tiểu hổ dù có hoài nghi nhưng cũng không dám hỏi, nhỡ đâu bị cảnh dật thần ném ra ngoài.
Cảnh Duệ nhìn tiểu Hổ không biết lòng dạ cậu ta thế nào, anh ta chỉ nhìn bố mình, thì phát hiện, ông ấy không còn trẻ nữa, mà chỉ trở nên lịch lãm hơn.
Cảnh Dật Thần vẫn giống như khi cậu ta 12 tuổi, o sơ mi trắng tinh tế, phù hợp với màu đen, tóc gọn gàng, tất cả đều lôi cuốn sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, 1 cô gái không có tác dụng cho sự thành công người đàn ông lạnh lùng và nhiều tiền.
Cảnh dật Thần quay lại nhìn con trai hỏi:” có vấn đề gì sao?”
“bố, không có cô nào theo đuổi bố?”
Cảnh Dật Thần lập tức chau mày:” không có”
“bố, mẹ con trước đây đã tổng kết rồi, khi bố còn trẻ, tiếng tăm lẫy lừng, đi đâu cũng có người cúi chào.”
Cảnh Dật Thần cuối cùng cũng tìm được sự tự tin, học phong thái của Cảnh Dật Thần, cậu ta cũng dựa vào ghế sau, rồi nói:” xem ra, những cô gái theo đuổi bố không ít, trong đó rất nhiều người bị cưỡng Hi*p.”
Cảnh Dật Thần chau mày mạnh hơn.
Cảnh Duệ lấy văn kiejn trong tay của bố ra, nói:” bố yên tâm, con sẽ không nói cho mẹ biết, nhỡ bà ý biết lại đau lòng.”
Cảnh Dật Thần cuối cùng cũng yên trí, nói:” đừng có nói bậy, còn trẻ không học cho tốt, chỉ nghĩ vớ vẩn! con dốt cuộc đi học làm sao để Gi*t người hay chiếm đoạt người vậy? bố chỉ có một mình mẹ con, làm gì có cô gái nào?”
Cảnh Duệ mở văn kiện ra, không nói gì.
Haizz, vẫn không thay đổi chút nài.
Cậu ta chỉ tiện mồm nói “cô gái” mà thoi, vậy mà ông bố lại phản ứng mạnh như thế.
Mẹ cả một đời này không phải là xuất sắc, mà chỉ là chăm sóc một người chồng xứng đáng được nhận sự ngưỡng mộ của những người phụ nữ khác.
Sớm biết nhắc đến mẹ thì ông bố sẽ lột bỏ mặt nạ bên ngoài ra, thì anh ta đã nói ngay từ lúc lên xe rồi.
“con nữa, con trai của ta ưu tú như vậy, người theo đuổi con chắc xếp hàng từ bắc mỹ đến toàn địa cầu?”
Biểu tình của Cảnh Duệ còn lạnh nhạt hơn cả Cảnh Dật Thần, hắn nhàn nhạt nói: “Tổ chức sát thủ không cho phép yêu đương, sát thủ cũng không có thời gian để yêu đương.”
“Nga, phải không? Vậy sao ba lại nghe nói, có người đem con gái của mình giao cho con rồi?”
Cảnh Duệ kinh ngạc ngẩng đầu: “Chuyện này tại sao ba lại biết?”
Hắn tự nhận việc kia lúc làm việc hắn đã cẩn thận giữ bí mật rất tốt, biết chuyện này cũng chỉ có mấy thuộc hạ tâm phúc mà thôi, bọn họ không có khả năng lộ ra một chút tin tức cho người khác, cho dù là Cảnh Dật Thần.
Chẳng lẽ……
Đáng ૮ɦếƭ!
Khẳng định là thầy thôi miên kia!
Sắc mặt của hắn nhanh chóng chuyển sang lạnh lùng: “Hừ, xem ra ông ta ngại mình sống quá lâu!”
Vậy mà dám tới tìm ba hắn!
Thầy thôi miên kia đúng là một bụng âm mưu quỷ kế, trách không được ông ta Gi*t nhiều người như vậy mà có thể sống đến bây giờ!
Hiện tại ông ta dám tìm Cảnh Dật Thần, sau này sẽ có khả năng đi tìm người khác!
Thân phận của hắn và Cảnh Trí rất có khả năng sẽ bị bại lộ!
Hắn cần phải nhanh chóng sắp xếp cho Cảnh Trí thử thôi miên, tiếp tục kéo dài thời gian thầy thôi miên kia chắc chắn sẽ chạy mất.
Sắc mặt Cảnh Duệ có chút khó coi.
Hắn làm việc bại lộ, làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt.
Vốn dĩ hắn còn cảm thấy, mình ra nước ngoài học bảy năm, học được rất nhiều thứ, cả người đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, hắn cho rằng mình có thể tự tin đứng trước mặt ba, nói cho ba biết:
Ba, con của ngài đã trưởng thành!
Con trai không cần ba bảo vệ!
Về sau, để con bảo vệ ba và mẹ!
Kết quả đâu?
Chỉ một việc nghĩ rằng kín kẽ không có chỗ sơ hở lại cần ba tới bù vào lỗ hổng.
Mất mặt!
Hắn cúi đầu, nói với Cảnh Dật Thần: “Nếu ba đã biết thầy thôi miên kia, khẳng định biết con dùng con gái ông ta để làm con tin. Ông ta có thể khôi phục ký ức cho Cảnh Trí, con sẽ làm con gái ông ta thoát khỏi nguy hiểm, cho cô ta đủ tiền để cô ta sống yên ổn qua ngày. Chuyện này không liên quan đến tình yêu nam nữ, ngài không cần đổ nước bẩn cho con.”
Cảnh Dật Thần nhìn dáng vẻ con trai có chút ủ rũ, muốn vươn tay sờ đầu con, tới nửa đường mới phát hiện con trai đã không còn là đứa bé mười hai tuổi, hắn đổi thành vỗ bả vai con trai, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều: “Không phải hắt nước bẩn con, chỉ là nhắc nhở con mà thôi.”
Cảnh Duệ gật đầu: “Vâng.”
“Còn có, thầy thôi miên kia có sát tâm và sự cảnh giác mãnh liệt với con, người này khẳng định phải ૮ɦếƭ. Nhưng sau khi ông ta ૮ɦếƭ, con làm sao có thể bảo đảm con gái ông ta sau khi biết chân tướng sẽ không tìm con để báo thù?”
“Thứ nhất, con gái ông ta còn không biết ba mình là ai, còn sống hay không. Thứ hai, con sẽ không để cô ta biết con là người Gi*t ba cô ta. Thứ ba, chẳng may cô ta đã biết, muốn tìm con báo thù, như vậy cuối cùng người ૮ɦếƭ nhất định là cô ta!”
“Duệ Duệ, con thích con bé sao?”
“Ba ——”
Cảnh Duệ dở khóc dở cười, nói một hồi sao lại quay về vấn đề cũ rồi! Cảnh Dật Thần từ đâu nhìn thấy hắn thích người ta!
“Con chỉ biết, cô ta là con tin! Con cũng chưa gặp qua cô ta, thích kiểu gì được!”
“Con gái của thầy thôi miên kia lớn lên cũng không tệ, ba đã điều tra vợ ông ta, dáng dấp cũng rất được. Con gái ông ta lớn lên sẽ không sai lệch lắm, dung mạo hẳn không khác biệt bao nhiêu.”
Có thể làm Cảnh Dật Thần nói “Cũng được”, tất nhiên phải là đẳng cấp người đẹp. Nhưng ai quan tâm tưởng mạo cả nhà thầy thôi miên kia a! Hắn chỉ đồng ý chăm sóc con gái ông ta để ông ta toàn tâm toàn ý khôi phục ký ức cho Cảnh Trí!
Cảnh Duệ có chút đau đầu.
Ba, ngài thay đổi rồi!
Trước kia ba đâu phải là người nhiều chuyện như vậy! Tại sao bây giờ lại là dáng vẻ thúc giục hắn cưới vợ!
Hắn mới mười chín tuổi thôi được không?
Lúc ba hai mươi chín tuổi còn chưa gặp được mẹ hắn thôi, hiện tại không biết xấu hổ dạy dỗ hắn?
Cảnh Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục lật xem tài liệu trong tay, nói sang chuyện khác: “Ngoại trừ năm người bọn con được tổ chức sát thủ phái đến thì còn những người khác hay không?”
Cảnh Dật thần cũng không muốn quá ép buộc con trai, hắn nói những lời này chỉ muốn nhìn thái độ của con trai đối với việc yêu đương thôi.
Còn tốt, tuy rằng con trai chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cũng không thật sự bị tổ chức sát thủ tẩy não, biến thành một động vật máu lạnh không có tình cảm.
Cảnh Duệ từ nhỏ đã có một gia đình ấm áp hoàn chỉnh, thời thơ ấu của hắn đều sống giữa tình yêu thương, cho nên mặc dù đã trải qua bảy năm huấn luyện không phải người, ở sâu trong nội tâm có một nơi mềm mại như cũ.
Cảnh Dật Thần không nghĩ muốn khiến con trai biến thành người khác, lúc còn trẻ trong lòng bị đóng băng, ngay cả linh hồn cũng lạnh băng.
Tuy con trai rất lạnh nhạt, nhưng hết thảy đều bình thường, cứ như vậy hắn liền an tâm rồi.
Hắn nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, trừ nhóm người mới bọn con ra, còn phái tới bốn sát thủ lâu năm, đều trong bảng xếp hạng một trăm sát thủ, tư liệu đã được điều tra tỉ mỉ đều ở bên trong.”
Cứ như vậy, đã có chín sát thủ tới thành phố A.
Số thù lao lần này chi ra cũng tương đối lớn!
Cảnh Duệ cười lạnh: “Bọn họ cũng rất để mắt đến con!”
“Không có việc gì, bên này đều đã chuẩn bị tốt, con muốn còn mấy người lưu lại?”
“‘ Ma Mị ’ cần phải ૮ɦếƭ, số còn lại để ૮ɦếƭ mấy người là được, Tử Sam kia cũng phải thử một chút, không cần thật sự ra tay. Cô ta không bình thường, con còn điều tra không ra, không thể rút dây động rừng.”
Chỉ có “Ma Mị” đã ૮ɦếƭ, Cảnh Trí mới có thể hoàn toàn rời khỏi tổ chức sát thủ!
Đương nhiên, đây cũng không phải kế lâu dài, Cảnh Trí trở lại thành phố A sống ở Cảnh gia, khẳng định sẽ khiến cho tổ chức sát thủ cùng viện nghiên cứu nghi ngờ.
Bọn họ chỉ có thể dấu diếm một khoảng thời gian ngắn mà thôi, cách giải quyết tốt nhất chính là nắm trong tay hai tổ chức lớn này.
“Được!”
Cảnh Dật Thần đồng ý dứt khoát lưu loát.
Đối với hắn mà nói, những người này đều dùng để con trai luyện tập, sống hay ૮ɦếƭ đều do con trai quyết định.
Tổ chức sát thủ phái ra chín sát thủ, khẳng định không có khả năng tiếp tục phái người đến, nhưng cũng không thể Gi*t tất cả, nếu không thực lực của bọn họ sẽ khiến cho tổ chức sát thủ nghi ngờ.
Hơn nữa, Cảnh Duệ cần phải tồn tại trong căn cứ sát thủ, hắn ở đó bố trí lâu như vậy, lại lần nữa trở về, liền có thể sử dụng tất cả các quân cờ tiến hành một hồi chém Gi*t.
Một mình Cảnh Duệ còn sống trở về sẽ quá chói mắt, cho nên cần phải có mấy người trở về với hắn. Tử Sam xếp hạng thứ ba là một lựa chọn không tồi.
“Phi cơ của Cảnh Trí khoảng một tiếng rưỡi nữa sẽ đến thành phố A, ba, ngài tìm chú hai đi theo em ấy. Nhìn thấy chú hai, nói không chừng em ấy sẽ nhớ ra cái gì đó.”
“Bên cạnh Cảnh Trí có người của tổ chức sát thủ và viện nghiên cứu đi theo không? Để chú hai con đi theo sẽ không bại lộ sao?”
Cảnh Duệ tự tin cười: “Không sao, đi theo em ấy đều là người của con! Những người ở Bắc Mĩ chịu trách nhiệm giám sát em ấy khi đi xa căn cứ đều bị con nắm nhược điểm trong tay. Trừ bỏ thầy thôi miên kia bị lộ, những người còn lại sẽ không bị lộ nữa! Con trai ba năm nay đã mười chín tuổi không phải là chín tuổi!”
Ngữ điệu của hắn bừa bãi vô cùng, rất có phong phạm của bậc vương giả nắm giữ thiên hạ trong tay.
Cảnh Dật Thần không khỏi có chút đắc ý, cứ tùy con trai kiêu ngạo như vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc