Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 586

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Tai nạn lần này, virus bùng nổ trong lúc vô tình đã giải quyết một cái tai họa ngầm cho cậu.
Hơn nữa, bởi vì con chip mang đến tác dụng phụ trong thân thể cậu quá lớn, lần này bùng nổ làm mất máu quá nhiều, việc nghiên cứu ít nhất cũng cần ba tháng mới có thể tiếp tục rút máu.
Thứ nhất là bởi vì tình trạng thân thể của cậu bây giờ thật sự không thể rút máu, một nguyên nhân khác chính là thi*p bị chíp phóng thích làm cho rất nhiều virus bị Gi*t ૮ɦếƭ rất nhiều, mặc dù rút máu cũng không thể rút đủ số lượng virus.
Vì phòng ngừa cậu lại lần nữa bị chip xúc phạm tới, viện nghiên cứu đã lấy con chíp từ thân thể cậu ra.
Đối với kết quả này, Cảnh Trí rất vừa lòng, cái tâm trạng vì kém chút là ૮ɦếƭ cũng tốt hơn một chút.
Con chíp kia sau khi cấy ra sau tại cậu, quả thực chính làm bom hẹn giờ!
Không chỉ làm tai cậu đau đớn khó nhị, mà còn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến thính lực của cậu!
Ban đầu chỉ cần cậu nghe thì ngay cả tiếng tim đập của người khác cậu cũng có thể nghe được rõ ràng, mà hiện tại, đừng nói là tim đập, cho dù là ở ở cách vách mắng cậu thì cậu cũng không nghe được. Thính lực của cậu hiện tại không sai biệt lắm với người thường.
Cảnh Trí không phải một người yêu mạng sống, cậu luôn cảm thấy mình ૮ɦếƭ hay sống cũng không quan trọng. Dù sao sống cucng đều phải chịu tội, cậu mỗi ngày đều sống dưới sự dám sát theo dõi nghiêm ngặt, mọi hoạt động của cậu đầu bị hạn chế, cậu căn bản là không có tự do!
Nhưng cậu cảm thấy, nếu nhất định phải làm cậu ૮ɦếƭ, như vậy thì toàn bộ người của viện nghiên cứu cũng đừng hòng sống!
Thật tốt, lần này bởi vì von chip bị Lance chỉnh tới tần suất lớn nhất, làm cho mạch máu toàn thân của cậu bị vỡ rồi mất máu, rất nhiều người đều lây dính máu cậu.
Lây dính máu cậu hậu quả là gì?
Là ૮ɦếƭ!
Hiện tại đã ૮ɦếƭ mất hơn trăm người!
Có người là bởi vì ᴆụng vào máu của cậu mà nhiễm cảm virus, nhưng là có người lại bởi vì ᴆụng vào máu của người bị cảm nhiễm virus mà bỏ mạng.
Hiệu ứng liên hoàn rất mạnh, cái này làm cho Cảnh Trí rất vui vẻ.
Nhóm virus đáng yêu, mau bùng nổ đi! Độc ૮ɦếƭ bọn họ!
Cảnh Trí mặc quần áo bệnh nhân, đeo dép lê ra khỏi phòng bệnh.
Cậu chỉ là có một chút không rõ, Lance là ai Gi*t?
Cậu có thể khẳng định, Lance lúc ấy tuy rằng ăn một đá của cậu, nhưng một đá đó không thể ảnh hưởng đến tính mạng, với,điều kiện chữa bệnh của tổ chức sát thủ, thì chỉ cần điều trị tốt thì khẳng định có thể khôi phục bình thường.
Cho dù Lance cũng dính máu hắn, cảm nhiễm virus, thì cũng không có khả năng ૮ɦếƭ ngay
Số lượng virus tương đối thiếu, nên ít nhất cần phải hai ngày hai đêm mới có thể cắn nuốt song một người trưởng thành khỏe mạnh.
Cũng không có khả năng là tổ chức sát thủ hoặc là viện nghiên cứu Gi*t, bởi vì bọn họ biết được Lance đã ૮ɦếƭ, tất cả đều rất phẫn nộ, đầu sỏ gây tội, làm hại đối tượng nghiên cứu tử vong, làm hại nhiều người mất mạng như vậy, không tea tấn hắn thì căn bản không thể khống chế sự cuồng phong.
Nếu là hậu phương mạnh mẽ của Lance thì cũng sẽ sụp đổ,bọ họ đã đem việc con chíp điều khiển từ xa nghi cho Lance.
Là ai thay cậu Gi*t Lance?
Là ai thay cậu báo thù?
Hai ba năm nay Cảnh Trí vẫn luôn loáng thoáng cảm thấy, có người ở bảo vệ cậu.
Nhưng cái loại cảm giác này quá mờ nhạt, nên cậu luôn nghĩ là bản thân bị ảo giác.
Bởi vì mỗi một lần cậu thoát khỏi nguy hiểm, cậu đều cảm thấy vận khí của mình quá tốt.
Nếu thật sự có người ở bảo vệ cậu, vậy thì thực lực của người này quá mạnh!
Có thể đem mọi việc diễn ra ngẫu nhiên như vậy, mà lại không hề lộ ra dấu vết gì, thì thực lực của người đó đã mạnh đến mức có thể chống lại với hai tổ chức mạnh biến thái!
Trên thế giới này sẽ có người như vậy sao?
Cảnh Trí cảm thấy căn bản không có khả năng!
Không có người hiểu biết là hai tổ chức này lớn mạnh không thể lay động bằng cậu.
Tổ chức sát thủ đã tồn tại hơn trăm năm, hơn nữa công việc sát thủ là một nghề nghệp kiếm được lợi nhuận kếch xù, mỗi một nhiệm vụ cũng là mấy trăm vạn đến hơn một ngàn vạn, nhiều sát thủ như vậy, 365 ngày đều làm nhiệm vụ, tiền kiếm được đã xớm giàu không ai địch nổi.
Tổ chức sát thủ hiện giờ đã thành lập mối quan hệ toàn cầu, thậm chí cùng rất nhiều chính phủ quốc gia hợp tác, khi chính phủ không có phương tiện ra tay. Thì sẽ bỏ ra một 乃út tiền, thuê sát thủ tới giải quyết.
Có nhược điểm lớn nnhư vậy ở trong tay tổ chức sát thủ, chính phủ cũng trợ lực cho rất nhiều, ví dụ như nói đó chính là νũ кнí mạnh.
Mà cơ cấu nghiên cứu khoa học virus tuy rằng không có tiền như tổ chức sát thủ, nhưng cũng là một lực lượng cường hãn, bởi vì bọn họ nắm trong tay thứ có thể hủy diệt toàn bộ nhân loại, là virus ác tính.
Quan trọng nhất chính là, cái gọi là viện nghiên cứu virus, người chống đỡ sau lưng chính là mấy cái quốc gia phát đạt.
Không có người nguyện ý đi ૮ɦếƭ, tất cả mọi người đều muốn kéo dài ruổi,xuân, khỏe mạnh sống thật lâu.
Đặc biệt là những kẻ có tiền và những người có quyền cao chức trọng, nếu họ đã ૮ɦếƭ, tiền tài và quyền lực tất cả đều biến thành của người khác, chỉ khi còn sống, thì mới không uổng công việc chính mình sống và phấn đấu suốt nửa cuộc đời.
Muốn chống lại tổ chức sát thủ và viện nghiên cứu, nếu không có thực lực thì không khác nào lấy trứng chọi đá.
Cảnh Trí nhiều năm như vậy vẫn luôn muốn trốn thoát, rời khỏi nơi quỷ quái này, thoát khỏi Ⱡồ₦g giam này, nhưng mà cậu trước này đều không thành công.
Cơ năng của thân thể cậu, đã vượt qua phạm trù của nhân loại. Dùng cách nói là người ngoài hành tinh cũng không quá, nhưng mà mặc dù như vậy, cậu căn bản cũng không thể thoát khỏi sự truy lùng của tổ chức sát thủ.
Đuổi Gi*t, đây là Sở trường của tổ chức sát thủ!
Có người có thể ở dưới mí mắt của bọn họ động tay động chân sao?
Cảnh Trí rất hoài nghi.
Nhưng nếu không có, thì trưjc giác của cậu sẽ mắc thêm lỗi lầm nữa?
Tựa như lúc này đây, Lance ૮ɦếƭ không thể hiểu được, người khác đều cho rằng Lance là bị cậu một chân đá ૮ɦếƭ, nhưng chỉ có cậu biết, lúc ấy trạng thái của cậu còn không song, lực đạo của chân cũng chênh lệch với ngày thường không nhỏ, Lance không nên ૮ɦếƭ nhanh như vậy.
Cảnh Trí cảm thấy, trước mắt mình có một tầng sương mù, cản trở tầm mắt của cậu, cậu thấy không rõ chân tướng, thậm chí tự mình còn sinh ra hoài nghi.
Không có lý nào, hai phần cơ cấu này cậu biết khá nhiều người, nhưng thoạt nhìn không có người nào thoạt nhìn có thể giúp cậu!
Giúp như vậy là muốn nhanh rơi đầu!
Mạo hiểm sự nguy hiểm sinh mạng để hỗ trợ cậu, vậy thì rốt cuộc là có có quan hệ gì với cậu!
Chẳng lẽ là cha mẹ cậu?
Trừ cha mẹ ruột, Cảnh Trí không thể nghĩ được là còn ai khác.
Nhưng, cha mẹ cậu không phải đều đã ૮ɦếƭ sao?
Nhiều năm như vậy, người ở viện nghiên cứu virus đều nói như vậy, chính cậu theo bản năng cũng cho là như vậy.
Cho dù bọn họ không ૮ɦếƭ, chỉ sợ cũng không có năng lực mạnh như vậy, có thể duỗi tay đến tận đây.
Cảnh Trí chậm rãi đi ra ngoài, trong đầu đột nhiên hiện ra một từ.
Cậu mở ra bàn tay, ngơ ngẩn nhìn hai chữ trong lòng bàn tay.
Anh trai, là anh sao?
Lúc đầu, tại sao nét 乃út của bố hoặc mẹ lại không có trong tay của anh ta, mà là có trong tay của người anh 2 chữ?
Mà khi đó anh ta mất trí rồi, anh ta vẫn nhất quyết, anh ta là anh.
Thế nhưng đối với bố mẹ, anh ta không hề có ấn tượng gì.
Mọi người đều nói cha mẹ anh ta ૮ɦếƭ cả rồi, nhưng không có ai nói rằng anh của anh ta ૮ɦếƭ rồi cả, như vậy, anh của anh ta nhất định còn sống.
Sau khi gỡ bỏ con chip từ tai của Cảnh Trí, anh ta thấy đầu của mình sáng sủa hơn nhiều.
Anh ta cảm thấy bản thân đã bỏ qua một vấn đề quan trọng nào đấy, mà, hai bên tổ chức lớn này, bên nào mới thật sự bảo vệ cho anh ta?
Nếu như, những gì ngẫu nhiên trước đây đều không phải là đoán sai, mà là thật sự có người đang giúp anh ta?
Cảnh Trí đột nhiên có cảm giác hạnh phúc bừng sáng.
Trong 6 năm lại đây, đây là lần đầu tiên thật sự cảm thấy hạnh phúc, được người khác thật sự bảo vệ, được người khác thật lòng yêu thương.
Anh ta không phải là vật thí nghiệm, anh ta không phải quái vật, anh ta chỉ là một đứa trẻ bị mất trí nhớ.
Anh ta cúi đầu nhìn xuống hai dòng chữ màu xanh trên lòng bàn tay, miệng cười toả sáng.
Có anh trai cũng tốt, anh ta cảm thấy những vết thương dường như đã hết đau luôn rôi!
Cảnh Trí ôm lấy đầu, rồi bước đi.
Nhìn thấy anh ta muốn rời đi, bác sĩ trong viện nghiên cứu từ từ an ủi anh ta.
"Sean, cậu không thể rời đi, sức khoẻ của cậu vẫn chưa hồi phục."
"Sean, cậu mai trở về giường của mình, thuốc hôm nay vẫn chưa chuyền xong."
"Sean, cơ thể của cậu bây giờ bất kì chỗ nào cũng có chảy máu, cậu không thể tiếp xúc với người khácc không thì sẽ dẫn đến tử vong cao. Cậu bâu giờ đã bị cách li rồi! Cậu không thể ra ngoài."
.......
Âm thanh đó đã khiến Cảnh Trí thấy khó chịu, cậu ta bình thường rất tốt bụng, khi thấy cậu ta như vậy liền để cậu ta giống như một con chuột làm vật thí nghiệm, cậu ta làm sao mà tốt được.
Những người trong viện nghiên cứu này, vì đề phòng lây nhiễm cậu ta, mà tất cả đều đeo khẩu trang và găng tay, mặc đồ phòng hộ, che kín cả người, chỉ lộ hai con mắt ra ngoài.
Cảnh Trí nhìn bộ dạng sợ hại của bọn họ, sau đó liền cắn ngón tay của chính mình.
Hầu như tất cả các nhân viên của viện nghiên cứu đến, nhìn thấy cậu ta chảy máu, toàn bộ mọi người đều bị doạ đến tái mét mặt, chạy loạn cả lên.
Cậu ta là một mầm bệnh di chuyển, là một loại nguy hiểm nhất!
Từng giọt từng giọt máu chảy xuống, Cảnh Trí không hề thấy đau, mà suy cho cùng nếu anh ta không lãng phí máu như vậy, thì máu cũng sẽ được lấy đi.
Mỗi giọt máu chảy xuống, anh ta liền lao dữ dội tới một người.
Trong sát thủ doanh, anh ta đã được đào tạo rất tiềm năng, cộng thêm tầm nhìn vượt trội của mình, anh ta có thể ném máu của mình vào người khác trong ngay mắt là chuyện không khó.
Có điều, chỉ được 1,2 phút, thì phòng nghiên cứu của viện nghiên cứu ở dưới lòng đất kêu lên 1 tiếng rất lớn.
Chuông cảnh báo của viện nghiên cứu vang lên, giọng nói khẩn thiết vang vọng khắp các loa phóng thanh trong toàn bộ viện nghiên cứu:" bắt lấy Sean, tuyệt đối không được để cậu ta chạy ra!"
Hơn trăm người mặc trang phục bảo hộ đến bắt Cảnh Trí, trong tay mỗi người bọn họ đều cầm theo súng, chủ cần anh ta cứ động một bước liền bắn ngay.
Đương nhiên, trong súng không phải là đạn thật, mà chỉ là một viên thuốc gây mê mạnh.
Cảnh Trí là vật nghiên cứu độc tố quan trọng nhất của cả viện nghiên cứu, nhất định không được để nguy hiểm đến tính mạng.
Cảnh Trí nhìn thấy đoàn người đang cố gắng bắt lấy anh ta, không ngừng cười nhạo.
Chẳng lẽ tất cả những gì anh ta học được ở sát thủ doanh là vô ích sao?
Anh ta đột nhiên tăng tốc độ tấn công, tăng tốc độ như vậy, rất dễ dàng để anh ta tránh được những viên thuốc mê, đột nhập vào đám người đó.
Từng người bị Cảnh Trí đá đi, đây dường như không phải là đá giao lưu, mà giống như ném đi một thứ bị hỏng vậy.
Hét lên một tiếng thôi, một lúc là tất cả các vệ sĩ đều nằm trên sàn, sinh tử thế nào không biết.
Cảnh Trí đạp cửa thật mạnh, từng bước từng bước đi lên bục.
Cậu ta mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, nhuộm đầy vết máu, có của chính anh ta, cũng có của cả người khác. Chiếc dép đã bị bay mất đi đâu rồi, anh ta đi chân trần, bước trên mặt đất lạnh, đằng sau anh ta là những vết chân đầy máu.
Để phòng anh ta chạy trốn, viện nghiên cứu độc tố từ đó bắt đầu không cho anh ta ăn cơm, mỗi ngày chỉ truyền dịch cho cậu ta sống qua ngày.
Anh ta đã 7 ngày không ăn gì.
Nếu không phải cơ thể anh ta khoẻ mạnh, độc tố có khả năng phóng xạ tế bào để giải phóng năng lượng, thì cậu ta bây giờ có thể đã ૮ɦếƭ đói rồi.
Thâm hụt năng lượng nghiêm trọng, đã khiến Cảnh Trí không được vững vàng.
Anh ta vốn dĩ đã mất máu quá nhiều, viện nghiên cứu vì bảo vệ được nồng độ của độc tố trong máu của anh ta, nên không thể để anh mất máu, nên sắc mặt rất nhợt nhạt.
Vừa rồi lại có một kẻ thù ra tay, mà lại tiêm vào người anh ta loại thuốc gây nghiện, nên thân thể anh ta trở nên mất sức nghiem trọng.
Mắt anh ta dần dần bắt đầu ảo giác.
Cảnh Trí biết rõ loại ảo giác này.
Anh ta cố dùng toàn bộ sức lực để chạy như điên.
Anh ta muốn chạy khỏi nơi này, nơi đây là địa ngục!
Tại sao?
Tại sao độc tố trong người anh ta lại hiếm gặp trên toàn cầu?5/8& sao anh ta lại bị cách li ở đây? Tại sao không ai coi anh ta là người?
Anh ta làm sai điều gì sao, mà lại phải chịu sự trừng phạt, sự giày vò này!
Chất gây nghiện đã ngấm vào toàn cơ thể Cảnh Trí, cậu ta lao như điên trong ảo giác, lao vào tường của viện nghiên cứu, giống như một cơn gió thổi trong quảng trường, nhảy vào trong biển nước, chìm dần xuống.
Ngay tức thì, anh ta thấy rất nhiều phần kí ức hiện ra, nhưng phần kí ức đó vô cùng loạn, anh ta không phân rõ được đó là ảo giác hay là những phần hồi ức quý giá đã qua.
"Anh, socola của em, cho anh ăn nè!"
"Anh, tại sao e lại cao hơn anh?"
"Anh, em có thể ngủ cùng anh không?"
.......
Trong lúc đó, cậu ta nhìn thấy một bóng hình cao to trên bờ biển đang lao xuống biển lạnh.
Ngừoi đó rất mơ hồ không rõ, nhưng càng ngày càng lại gần cậu ta.
Anh ta đưa tay ra, nắm lấy người Cảnh Trí, kéo cậu ta cùng nhảy xuống nước, lại thấm được bầu không khí tươi mới.
Cảnh Trí muốn nhìn bộ dạng của anh ta, muốn biết người đax cứu mình. Thế nhưng, toàn bộ thể lực của cậu ta mà cạn kiệt, thuốc gây mê quá mạnh khiến cậu ta hôn mê đi.
Ngày thứ 2, cậu ta từ hôn mê tỉnh lại.
Nhìn quanh một lượt, cậu ta cảm thấy mệt mỏi.
Bất kể cậu ta làm loạn thế nào cũng không thoát khỏi đây được.
Cậu ta dựa vào đầu giường, nghĩ lại tất cả ngững gì đêm qua, nghĩ lại dốt cuộc có phải có người cứu cậu ta từ dưới nước lên.
Cậu ta không thể phân biệt được ảo giác hay hiện thực, cậu ta chỉ cảm thấy, đêm qua bản thân như đang mơ, không chân thực.
Cửa phòng mở ra, Peter bước vào.
" đêm qua 72 người ૮ɦếƭ, nhiễm độc tó 256 người!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc