Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 584

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Viện nghiên cứu Virus mấy năm gần đây vẫn luôn không ngừng cường hóa thân thể cậu, ý đồ là muốn dùng thân thể cậu để bồi dưỡng virus cao cấp.
Doanh trại sát thủ vẫn luôn đề cao kỹ năng Gi*t người của hắn, hiện giờ, Cảnh Trí toàn lực ra tay, thì bây giờ cơ hồ đã khong có người nào có thể địch lại.
Cảnh Trí làm cho Peter áp lực quá lớn, hắn vốn đang nghĩ đến răn dạy Cảnh Trí, nhưng rất nhanh liền thay đổi chủ ý.
Cảnh Trí khi phát điên, chính là ai cũng đều sẽ Gi*t, Peter không nghĩ muốn trở thành vong hồn, hắn bỏ không về trường rút máu nữa, xoay người liền lên xe tải, tìm người khác tới đối phó Cảnh Trí.
Cảnh Trí nhìn Peter đang cãi nhau với cậu được một nửa lại bỗng nhiên lùi bước, liền nhẹ nhàng nhíu mày.
Mỗi người ở viện nghiên cứu virus đều không bình thường, bọn họ tất cả đều cố chấp cuồng nhiệt, tình yêu đối với virus vượt qua tất cả.
Peter nếu là người lãnh đạo của viện nghiên cứu, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng mà buông tha hắn như vậy.
Cảnh Trí xoay người đi vào trong xe, đem bật điều hòa lên độ ấm lớn nhất, tiếp tục lên đường.
Peter nói không sai, việc virus bùng nổ năm nay cũng không còn mấy ngày, nhiệt độ cơ thể cậu càng ngày càng thấp, xương cốt đau đớn càng ngày càng nặng, ban đêm đã không thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng cậu lại không chịu cúi đầu với viện nghiên cứu virus.
Cậu thà tình nguyện đau đớn còn hơn để cho bọn họ lấy máu, sau đó lại tiêm vào cơ thể cậu các loại thuốc hóa học, thậm chí là các chủng loại virus khác.
Cậu chính vật thí nghiệm của bọn họ.
Là một người do bọn họ bồi dưỡng để đựng virus.
Bởi vì virus trong thân thể hắn, rất khó tồn tại trong cơ thể người khác, đại đa số khi tiêm virus vào người thì ba ngày là ૮ɦếƭ, chỉ có vài người trải qua sự trị liệu phức tạp sang quý thì mới,có thể sống sót, nhưng những người sống sót này cũng đều biến thành phế nhân.
Không biết vì cái gì, Cảnh Trí cảm thấy, giống như có một người, đã từng thành công cất chứa virus trong thân thể cậu, hơn nữa cũng có được năng lực siêu cường như cậu
Người này, là ai?
Cậu nâng tay trái của mình lên, trầm mặc nhìn hoa văn trong lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay cậu, hai chữ màu xanh nhạt "Anh trai".
Đây là khi cậu phát hiện kí ức của mình dần dần biến mất, cậu mỗi ngày đều dùng mực nước, dùng kim tiên truyền dịch rạch lên.
Mỗi ngày này qua ngày khác, cậu kiên trì không ngừng rạch, mặc dù đau đớn đến xuyên tim thì cậu cũng chưa bao giờ từ bỏ!
Thân thể cậu có được năng lực không phục cực kì lớn, mọi vết sẹo đều có thể nhanh chóng phục hồi như cũ, nhưng mực màu xanh đã ngấm vào da thịt của cậu, năm rộng tháng dài qua đi, hai chữ này đã rõ ràng khắc lên lòng bàn tay của cậu.
Ký ức của cậu chậm rãi biến mất, cậu không nhớ rõ “Anh trai” rốt cuộc là ai, quên mất dung mạo của anh ấy, quên mất giọng nói của anh ấy, quên hết tất cả về anh ấy.
Nhưng cậu lại nhớ rõ là một sinh mạng cực lì quan trọng với cậu!
Cậukhông dám quên đi, cậu không muốn quên đi!
Mỗi lần nhìn thấy hai chữ này, trong lòng cậu lại có một cảm giác ấm áo, đây là ánh sáng duy nhất trong cái cuộc sống địa ngục này.
Cậu thì thào nói: “Anh trai, anh ở đâu? Em không nhớ rõ anh, phải làm sao bây giờ?”
Cậu biểu tình mờ mịt mà bất lực, hoàn toàn không giống người sát thủ tuyệt đỉnh, không lưu tình, không chút nhân tính, mà giờ chỉ nhue một đứa trẻ quên đường về nhà.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, một tia mặt trời cuối cùng biến mất, màn đêm bắt đầu bao phủ khắp nơi.
Cảnh Trí lái xe, ma xui quỷ khiến cậu dừng lại ở chỗ bãi biển bên cạnh.
Cậu chậm rãi đi xuống xe, đạp lên bof cát mềm như bông, một loại cảm giác quen thuộc đánh úp cậu.
Nhưng mà, loại cảm giác này biến mất quá nhanh, cậu căn bản không kịp bắt lấy.
Sáu năm qua, cậu sẽ thường xuyên xuất hiện cảm giác rất quen thuộc này, mỗi lần kế hoạch của cậu bị bắt thì sau đó cậu luôn khôgn thu hoạch được gì.
Cậu đờ đẫn đi trên bờ cát, vẫn luôn đi tới chỗ nước biển.
Nước biển làm ướt giày và tất của cậu, làm ướt quần tây màu trắng sang quý của cậu.
Bầu trời đầy sao trời, phản chiếu lên mặt biển vô hạn, gió biển thổi ở bên tai, thật cô độc.
Toàn bộ thế gian, tựa như chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu dùng bàn tay nhẹ nhàng nâng lên một chút nước biển.
Trong giây lát, một cái hình ảnh mơ mơ hồ hồ nhảy vào trong đầu óc cậu!
Không biết là lúc nào trước kia, cũng là ban đêm như bây giờ, cũng là bãi biển nư vậy, có một đứa bé trai thay một đứa bé trai khác rửa tay.
Hình ảnh chợt lóe lướt qua.
Nhưng Cảnh Trí xác định, nó thuộc về ký ức của cậu!
Kí ức khi còn nhỏ!
Cậu lại nâng cánh tay trái của mình, nhìn hai chữ "Anh trai" nhàn nhạt, nhẹ giọng nỉ non: “Anh trai, là anh sao?”
Đêm, đã rất khuya, bờ biển đông rất lạnh, nước lạnh như băng.
Nhưng Cảnh Trí lại không nỡ đi khỏi chỗ này, đây là lần đâu tiên từ khi cậu mất trí nhớ, lần đầu tiên hình ảnh do cậu hồi tưởng chẳng sợ mơ hồ không rõ, chẳng sợ bị phá thành mảnh nhỏ, tất cả đã đều làm cho cậu thấy vui vẻ và ấm áp.
Cậu thật vui vẻ.
Nửa năm nay cậu vẫn luôn khác cự không dùn thuốc, ký ức rốt cuộc cũng đã xuất hiện dấu hiệu sống lại!
……
Sâu trong căn cứ ngầm của sát thủ, Cảnh Duệ đơn giản ăn qua chút đồ, rồi sau đó bắt đầu nhiệm vụ.
Thân thể hắn bởi vì cũng mang theo virus giống Cảnh Trí, cho nên sức ăn cũng rất lớn, tuy rằng không có khoa chương như Cảnh Trí như vậy, nhưng là gấp ba lần người bình thường.
Sát thủ trải qua aáu năm gian khổ rèn luyện, đã có thể giúp cậu bỏ được thói xấu kén ăn, chỉ cần có thể cung xấp năng lượng cơ bản thất, thì cho dù là thịt bò hay thịt rắn thì cậu cucng không do dự mà ăn chúng.
Nếu bởi vì năng lượng không đủ, trong lúc huấn luyện ở cường độ cao mệt ૮ɦếƭ, như vậy thì quá mất mặt.
Cậu không thể ૮ɦếƭ ở chỗ này, cậy còn chưa mang được Cảnh Trí về nhà.
Tổ chức sát thủ nghiên cứu phát minh ra một loại kiểu chip mới, để sau làn da sau tai của mỗi sát thủ, chủ yếu là dùng để định vị tình trạng sức khỏe.
Trước hết thuộc hạ của cậu không cóng phá con chíp này, cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể trực tiếp mang theo Cảnh Trí chạy khỏi Bắc Mĩ, trừ lúc ra ngoài làm nhiệm vụ ra thì không ai có thể chạy ra khỏi Bắc Mĩ, những cách lẩn trốn đều lập tức bị người trong tổ chức khởi động chức năng tự nổ, sau,đó đầu sẽ nở hoa.
Dựa theo phong cách của Cảnh Duệ, cậu khinh thường việc lẩn trốn.
Từ khi sinh ra thì trong từ điển của cậu đã khokng có cái từ này.
Cậu là tới đón Cảnh Trí về nhà, sau đó thuận tiện đem tổ chức sát thủ thu vào trong túi, không phải đảm đương việc đào tẩu.
Nhưng cậu hiện tại trình tự còn tương đối thấp, không thể tiếp xúc đến trung tâm tổ chức sát thủ, cho nên vẫn ở im chưa hành động.
Cậu tiếp nhận nhiệm vụ, căn bản còn đang chuẩn bị xuất phát, nhưng rồi lại nhận được tin tức doanh trại sát thủ kiểm tra sức kho.
Ở doanh trại sát thủ, mỗi năm sẽ kiểm tra hai lần, sao lại có lần hai.
Năm nay đầu năm cũng đã tiến hành một lần rồi, cuối năm lại làm một lần nữa.
Chẳng lẽ là phát hiện cái gì dị thường?
Cảnh Duệ trong lòng hơi hơi nổi lên một tia nghi ngờ.
Tin tức kiểm tra sức khoẻ của bộ phận trung tâm đều là giả.
Doanh trại sát thủ kiểm tra sức khoẻ, là kiểm tra toàn diện đối với sát thủ, chiều cao thể trọng công năng tim phổi cũng chỉ là cơ sở nhất, còn có một bộ phận vô cùng quan trọng, bao quát ghi chép lưu trữ, thu thập máu, kiểm tra các loại DNA.
Cảnh Duệ đã tới doanh trại sát thủ, nhưng khi đã làm tốt chuẩn bị làm giả.
Tuy xác thực hình dáng là mặt anh ta, nhưng sau khi tiêm thuốc vào hơi cải biến dung mạo.
Đối phương chuẩn bị kiểm tra máu, nửa đường sẽ bị anh ta thay thế—— trong tổ chức sát thủ, anh ta đã sắp xếp mấy chục người trong sáu năm qua, gần như mỗi cái bộ phận đều có người của anh ta, năm nay bởi vì anh ta tiếp xúc phương diện cao, nên cắm người vào càng nhiều.
Nếu không bị người ta biết trong máu của anh mang theo virus như Cảnh Trí, mà hai người tồn tại liên hệ máu mủ, hậu quả sẽ không thể chịu nổi.
Anh ra khỏi phòng, tiến vào phòng kiểm tra sức khoẻ, Cảnh Duệ nhanh chóng biết được vì sao năm nay tiến hành kiểm tra sức khoẻ hai lần rồi.
Lần kiểm tra sức khoẻ này, là nhằm vào Cảnh Trí.
Tròng viện nghiên cứu Virus, cũng có người của Cảnh Duệ, sáu năm qua, anh dưới ủng hộ của gia tộc, không ngừng thâm nhập thế lực trong tổ chức.
Sau khi hi sinh vô số người, hiện tại viện nghiên cứu virus cũng có người của anh.
Cho nên, Cảnh Duệ biết, mỗi tháng viện nghiên cứu virus đều sẽ rút máu của Cảnh Trí dùng nghiên cứu, bởi vì chủ yếu dùng cho thí nghiệm người, sau khi máu được kiểm trai xong đều dùng hết, cho nên cần phải không ngừng rút ra từ người Cảnh Trí.
Sát thủ vì phòng ngừa để lộ bí mật, càng phòng ngừa sát thủ nói ra bên ngoài, liền xây dựng nơi này thành một khu cô độc, bị che đậy tín hiệu.
Cho nên Cảnh Duệ không biết chuyện hôm nay Cảnh Trí rút máu thất bại.
Nhìn thấy người phụ trách kiểm tra sức khoẻ rút máu người đang tìm "Ma Mỵ" khắp nơi, anh lập tức oán được, tổ chức bọn họ kiểm tra sức khoẻ, chính là vì rút máu của Cảnh Trí mà thôi.
Ánh mắt Cảnh Duệ có chút lạnh.
Mỗi tháng đều rút máu từ Cảnh Trí, coi như thể chất anh mạnh đi nữa, thời gian lâu dài căn bản cũng gánh không được!
Cái này không thể nghi ngờ là đang tiêu hao tính mạng của anh!
Cảnh Duệ đang nghĩ ngợi, chỉ thấy toàn thân Cảnh Trí ướt đẫm đi đến.
Sắc mặt của anh hơi trắng bệch, bờ môi cũng không có chút huyết sắc nào, thần sắc hơi có chút vặn vẹo, giống như nhẫn nhịn thống khổ to lớn.
Trong phòng kiểm tra sức khoẻ có mười người sát thủ cũng đến nhìn qua Cảnh Trí, không có người để ý việc anh chật vật, cũng không có người chế giễu sắc mặt anh tái nhợt, tất cả mọi người đều nhường ra một con đường cho anh.
Người mạnh, ở bất kỳ địa phương nào đều sẽ nhận được kính trọng.
Bình thường Cảnh Trí trong huấn luyện, vẫn luôn dùng tuyệt thành tích dẫn trước tất cả mọi người, cho dù lần này phía trên danh sách Sát Thủ anh đứng thứ hai, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tán thành của mọi người đối với anh.
Trong giới sát thủ, cho tới bây giờ đều không có vận khí nói chuyện, tất cả thành tích, đều là dùng mạnh mẽ, dùng thực lực chân chính đổi lấy.
Hiện tại cảnh trí chật vật như thế, tất cả mọi người cho là anh muốn đi chấp hành nhiệm vụ, không có ai biết, anh thống khổ như vậy, là bởi vì tổ chức sát thủ cắm vào ở trong cơ thể anh Chip phát tác.
Sát thủ trong doanh trại sát thủ, bình thường đều chỉ có thể cắm vào một cái Chip, nếu nhiều, thân thể liền không chịu được.
Nhưng thể chất Cảnh Trí đặc biệt, viện nghiên cứu virus nghiên cứu ra, thân thể của anh hoàn toàn có thể cắm vào hai Chip!
Cho nên, doanh trại sát thủ đặc biệt nhằm vào anh, thiết kế một chíp khống chế khác, cũng cắm cùng cái Chip sau tai anh.
"Ma Mỵ, ngươi đi đâu rồi hả?! Thông báo cậu rất nhiều lần, vì sao hiện tại mới trở về! Được đứng thứ 2, liền cảm thấy mình rất đáng gờm rồi sao?!"
Người phụ trách kiểm tra Lance quát hỏi.
Lance năm mới muốn đi đến khu vực sát thủ, hắn ta ở trong tổ chức sát thủ có được chỗ dựa mạnh, bởi vậy thái độ cũng vô cùng ngang ngược.
Hắn ta cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể "Ma Mỵ", lấy cấp bậc của hắn ta, còn chưa có tư cách biết sát thủ cơ mật tối cao.
Hắn ta chỉ biết Ma Mỵ thị sát, nhưng tất cả mọi người nơi này đều là sát thủ, ai mà không thị sát? Nếu mà nương tay nhân từ, ngày thứ hai lập tức biến thành một thi thể.
Sát thủ có quy củ sâm nghiêm, Lance cảm giác người thân của mình được bảo vệ đầy đủ, cho nên không có sợ hãi.
Dù Cảnh Trí bị Chip mang tới tra tấn to lớn, nhưng anh không nói hai lời, lập tức tiến lên, đạp Lance ra ngoài.
"Bịch" một tiếng lớn lớn, phía sau lưng Lance ᴆụng phải một cái bàn, bàn gỗ nhất thời vỡ vụn thành hai nửa, đủ để thấy, một đạp này của Cảnh Trí có bao nhiêu hung ác.
Lance bị đá ra xa mười mấy mét, phía sau lưng trực tiếp ᴆụng gãy mặt bàn, cột sống của hắn ta cũng nhận tổn thương nghiêm trọng!
Hắn ta nằm trên mặt đất, kêu thảm thống khổ.
Cảnh Trí chậm rãi đi đến bên cạnh hắn ta, từ cao nhìn xuống, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Tôi đứng hàng thứ hai, có quan hệ gì tới cậu! Hôm nay tôi sẽ để cậu xem một chút, rốt cuộc tôi ghê gớm cỡ nào!"
"Anh dám Gi*t tôi, anh nhất định cũng không sống nổi!"
Lance lạnh lùng thét lên.
Hắn ta cho tới bây giờ không thể tin được, chính mình lại bị "Ma Mỵ" đánh!
Hắn ta nắm dụng cụ điều khiển trong tay, sau đó điên cuồng khống chế tần suất lớn.
Cảnh Trí lập tức kêu thảm một tiếng, ôm đầu ngã trên mặt đất.
Trong lỗ tai của anh chảy ra máu tươi, trong lỗ mũi cũng đang chảy máu, mạch máu toàn thân cũng bắt đầu tê liệt, âu phục màu trắng nhanh chóng bị nhuộm thành màu đỏ! Anh thống khổ nằm trên mặt đất, cả người đều giống như bị điện cao thế giật, không ngừng run rẩy co rút.
Vẻn vẹn mấy chục giây, anh liền ngất đi, nhưng cho dù ngất đi, thân thể của anh cũng bời vì đau đớn kịch liệt, đang không ngừng run run.
Cảnh Duệ đứng ở bên ngoài mười mấy mét, nhìn tất cả tình cảnh của Cảnh Trí.
Ánh mắt của anh lập tức đỏ lên!
Sáu năm kiếp sống sát thủ, cũng sớm rèn tạo anh ta thành một người đạm mạc lãnh khốc, tim của anh còn cứng hơn đá, anh không có bất kỳ tình cảm gì.
Thế nhưng giờ khắc này, tim của anh lại đang rỉ máu!
Sáu năm qua, Cảnh Trí cũng gặp loại tra tấn này sao?!
Các người cứ chờ đấy, ngày sau, tất cả các người phải ૮ɦếƭ!
Năm đó CảnhTrí bị mang đi, mới chỉ có mười tuổi, có phải một khi anh không nghe lời, bọn họ cũng tàn nhẫn đối đãi anh như vậy!
Cảnh Duệ không kiềm hãm được bước ra phía trước một bước, hiện tại anh vừa muốn mang Cảnh Trí đi! Anh muốn cho nổ tung khu vực sát thủ này!
Đúng vào lúc này, khi sát thủ vang lên còi báo động chói tai.
Khi tất cả sát thủ đều mang lo nghĩ đề phòng, trong phòng kiểm tra sức khoẻ xông tới năm sáu bác sĩ, sau đó, người tổng phụ trách khu vực sát thủ và bốn quản lý cấp bậc cao nhất cũng cấp tốc chạy vào.
Bọn họ cũng không nhìn ai, thẳng đến bên cạnh Cảnh Trí, chỉ có người tổng phụ trách dẫn đầu dùng giọng run rẩy hô to: "Tất cả mọi người ra ngoài, lập tức! Cảnh báo cấp bậc tối cao!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc