Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 573

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Hiện giờ Cảnh Trí có người anh trai như Cảnh Duệ, Cảnh Dật Nhiên trước nay đều sẽ không cố tình ngăn cản bé thân thiết với anh trai.
Tuy Cảnh Duệ không cho Cảnh Trí sắc mặt tốt, còn từng ghét bỏ Cảnh Trí về sau sẽ đoạt gia sản của bé, nhưng trước nay bé đều không làm gì Cảnh Trí, bé bất tri bất giác coi Cảnh Trí là em trai của mình theo bản năng mà chăm sóc hắn.
Cảnh Trí thích ăn ngon, lúc Cảnh Duệ ở với hắn, trước nay đều sẽ không đoạt đồ ăn của hắn mà để cho hắn ăn trước.
Cảnh Trí khóc nước mắt nước mũi một đống, bé một bên vừa ghét bỏ, một bên lại lấy chiếc khăn nhỏ lau cho hắn.
Lúc Cảnh trí mới tập đi, luôn bị té ngã, Cảnh Duệ sẽ đi theo nâng bé dậy.
Tối hôm qua tay hắn đầy chocolate và cát, Cảnh Duệ tuy rằng ghét bỏ, nhưng vẫn giúp hắn rửa sạch, mặc dù bị Cảnh Trí cắn ngược lại đòi bé bồi thường chocolate nhưng bé cũng chưa nói cái gì.
Thế giới của đứa nhỏ đều rất đơn thuần, cậu tốt với tôi, tôi sẽ thích cậu.
Cảnh Trí sở dĩ thích đi theo Cảnh Duệ như vậy, trừ bỏ nguyên nhân hai đứa đều là những đứa bé, còn bởi vì chính hắn cảm thấy Cảnh Duệ đối xử với mình rất tốt.
Cảnh Duệ cùng Cảnh Dật Thần không giống nhau, Cảnh Trí có người anh trai như vậy, đối với hắn mà nói là chuyện tốt, Cảnh Dật Nhiên một chút cũng không hy vọng Cảnh Duệ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cảnh Dật Nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng: “Kia kia kia…… Kia làm sao bây giờ? Nhanh chóng trị liệu cho Duệ Duệ a! Trị chậm, virus liền khuếch tán toàn thân!”
Mộc Vấn Sinh cau mày lắc đầu: “Đã khuếch tán toàn thân.”
“A? Nhanh như vậy?”
Cảnh Dật Nhiên nhanh đã khóc, Cảnh Duệ sẽ không phải bị Cảnh Trí cào xước chân, sau đó liền mất mạng chứ?
Cảnh Dật Thần sẽ Gi*t hắn, sau đó sẽ Gi*t Cảnh Trí!
Con trai a, lúc này sao con lại gây ra đại họa như vậy!
“Virus trong cơ thể Cảnh Trí đã trải qua sự tiến hóa, so với virus trong cơ thể Tiểu Lộc còn ngang ngược hơn nhiều, năng lực cắn nuốt tế bào rất mạnh, hơn nữa Cảnh Duệ hiện tại quá nhỏ, năng lực chống cự lại virus sẽ rất yếu ớt. Nếu đổi là người trưởng thành, sẽ không nghiêm trọng như vậy.”
Mộc Vấn Sinh vì ưu sầu mà tóc bạc rất nhiều.
Tuy virus trong người Cảnh Trí bắt nguồn từ Tiểu Lộc, nhưng lại tiến hóa vô cùng mạnh mẽ, ông đã nghiên cứu suốt một năm, nhưng lại không tìm được cách đột phá, ông chỉ xác nhận được duy nhất một chuyện, lúc Cảnh trí được hai tuổi, khẳng định phải tiến hành lần đầu tiên thay máu trong đời bé, nếu không sẽ mất mạng.
Hiện tại Cảnh Trí còn chưa có việc gì, Cảnh Duệ lần đầu tiên lâm vào nguy cơ thật lớn vì loại virus này!
Rốt cuộc là tên biến thái nào nghĩ ra loại virus này!
Nếu toàn nhân loại đều nhiễm loại virus này, nhiều người như vậy đi chỗ nào để thay máu! Đến lúc đó không phải loài người sẽ bị diệt sạch sao!
Một đám kẻ điên không thể nói lý!
Ông hành nghề y mấy chục năm nay cũng không thể nào giải quyết được loại virus này, bác sĩ khác càng không cần phải nói.
“Hiện tại không có biện pháp nào tốt, trước thay máu thử xem!”
Sáng sớm Mộc Vấn Sinh đã tới bệnh viện, cho Cảnh Duệ thử rất nhiều các biện pháp và thuốc, nhưng không một loại có tác dụng.
Cũng may lúc này tốc độ ăn mòn của virus đã yếu bớt rất nhiều, thân thể Cảnh Duệ có thể chịu đựng một khoảng thời gian.
Từ lúc Cảnh Trí được sinh ra ở bệnh viện Mộc thị, liền chuẩn bị đủ máu cho bé, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Hiện tại, vừa lúc có thể lấy ra cho Cảnh Duệ dùng.
May mắn nhóm máu hai anh em giống nhau, nếu không còn phải thu thập máu một lần nữa, sau đó tiến hành công tác tinh luyện phức tạp, cái này tốn thời gian rất lớn, như vậy thì việc cứu chữa Cảnh Duệ sẽ không kịp.
Cảnh Duệ rất nhanh đã bị đưa vào phòng phẫu thuật, Mộc Thanh cùng Mộc Vấn Sinh bắt đầu quá trình phẫu thuật thay máu dài dằng dặc cho Cảnh Duệ.
Cảnh Dật Thần vẫn luôn đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, Cảnh Thiên Viễn thì trực tiếp đi vào phòng phẫu thuật.
Hôm nay Cảnh Dật Nhiên ôm Cảnh Trí đặc biệt im lặng, đi đến bên cạnh Cảnh Dật thần, một hồi lâu mới lấy hết can đảm nói: “Anh trai, em…… Rất xin lỗi, là em không trông tốt hai đứa bé.”
Cảnh Dật Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi sau đó trực tiếp lơ hắn nhanh chóng rời đi.
Cảnh Dật Nhiên không khỏi cười khổ, hắn vuốt đầu Cảnh Trí nói: “Con trai, con hại anh trai con sắp ૮ɦếƭ, sau đó anh trai của ba lại không để ý ba, con nói phải làm sao bây giờ?”
Cảnh Trí có chút mờ mịt, lại có chút sợ hãi: “Ba, anh trai sẽ ૮ɦếƭ sao?”
Lấy tuổi tác của bé, còn không rõ cái gì là sống ૮ɦếƭ, nhưng bé nhìn biểu tình của người lớn liền biết, ૮ɦếƭ đi tuyệt đối không phải một chuyện tốt.
Cảnh Dật Nhiên an ủi con trai: “Không có việc gì, anh trai con mạng lớn, không ૮ɦếƭ được! Nhưng kể cả anh không ૮ɦếƭ được, chỉ sợ về sau con cũng không thể đi theo anh nữa. Về nhà đến phải cắt móng tay của con ngắn một chút, miễn lại cào người khác bị thương mà xảy ra vẫn đề.”
Cảnh Trí ngây thơ hỏi: “Ba, có phải con hại anh trai phải nằm viện hay không? Về sau anh trai sẽ không chơi với con sao?”
Cảnh Dật Nhiên hôn khuôn mặt nhỏ của con trai, trong lòng hắn cũng rất khó chịu, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì nói: “Không trách con! Ở trong lòng ba, con là tốt nhất!”
Con trai còn nhỏ như vậy, cái gì bé cũng không hiểu, trong thân thể có virus, căn bản không thể trách bé.
Cảnh Dật Nhiên không muốn để con trai cảm thấy mình là quái vật, hắn chỉ muốn con trai có một thời thơ ấu vô ưu vô lo mà vui vẻ!
Nhưng nguyện vọng của hắn đơn giản chất phác như vậy, nhưng căn bản không có cách nào thực hiện được.
Lúc Thượng Quan Nhưng biết con trai bị lây nhiễm virus đã là buổi tối.
Cô giống như người điên chạy đến bệnh viện, muốn đi vào phòng phẫu thuật, lại bị Cảnh Dật Thần đang canh giữ ở bên ngoài ngăn cản.
“A Ngưng, em đừng xúc động, Duệ Duệ sẽ không có việc gì!”
“Anh buông em ra, em muốn vào nhìn con trai một chút! Vì sao anh không chịu nói cho em biết?! Nếu không phải hôm nay An An lỡ miệng nói ra, đến bây giờ em còn không biết Duệ Duệ phải thay máu!”
Thượng Quan Ngưng khóc không kềm chế được, buổi tối cô gọi điện nói chuyện với Triệu An An, kết quả biết được chuyện ngày hôm qua Cảnh Trí cào Cảnh Duệ bị thương nên mới bị lây nhiêm virus, Mộc Vấn Sinh đang phải tiến hành thay máu.
Đây quả thực là sét đánh giữa trời quang!
Một hồi lâu sau cô vẫn cảm thấy cả người lạnh như băng, đại não trống rỗng, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi!
Con trai chính là mạng sống của cô a!
Cảnh Duệ nếu xảy ra chuyện gì, người làm mẹ như cô sống thế nào được!
Trách không được sáng sớm hôm nay không thấy Cảnh Dật Thần mang theo Cảnh Duệ đi ra ngoài, trách không được giữa trưa cả hai ba con đều không về nhà ăn cơm!
Hóa ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy!
Cảnh Dật Thần ôm lấy Thượng Quan Ngưng đang khóc đến tan nát cõi lòng, dùng giọng có chút khàn khàn nói: “Anh không nói cho em biết là vì sợ em lo lắng, anh muốn chờ con tốt hơn một chút sẽ nói cho em biết.”
Dáng vẻ hiện tại của Cảnh Duệ, sau khi Thượng Quan Ngưng nhìn thấy sẽ đau lòng ૮ɦếƭ mất, Cảnh Dật Thần căn bản không dám để cô nhìn thấy, cũng không dám để cô biết.
Nếu Mộc Vấn Sinh đã nói thì sẽ nắm chắc, như vậy Cảnh Duệ cũng sẽ không có lúc nào chịu nguy hiểm quá lớn, hắn không muốn để Thượng Quan Ngưng đi theo lo lắng hãi hùng.
Một mình hắn chịu sự tra tấn này thì đã đủ rồi!
Là anh ấy không chăm sóc tốt Cảnh Duệ mới để Cảnh Duệ lâm vào mối nguy lớn này.
Cảnh Dật Thần làm chuyện gì cũng rất ít khi hối hận, bởi vì anh ấy cảm thấy bản than làm chuyện gì cũng đều đúng đắn, và lại cho dù có làm sai đi nữa, hối hận cũng chả có tác dụng gì cả.
Nhưng mà bây giờ, anh ấy hối hận thật rồi.
Anh ấy hối hận vì đêm hôm qua đã đưa con trai đi huấn luyện kháng lực,hối hận đã đi ra vùng biển, hối hận sau khi gặp Cảnh Dật Nhiên và Cảnh Trí, không kịp bảo vệ tốt con trai.
Mặc dù anh ấy biết hối hận cũng chẳng có tác dụng gì,nhưng anh ấy vẫn cảm thấy vô cùng hối hận.
Sự đau khổ trong tâm trí của Cảnh Dật Thần mới là lớn nhất, mỗi giây đứng bên ngoài phòng phẫu thuật đối với anh ấy mà nói là 1 nỗi dày vò.
Chỉ là, anh ấy tin tưởng, con trai mình nhất định sẽ tỉnh lại, đây là động lực lớn nhất cho sự cố gắng của anh ấy.
Trong số những người thừa kế của Cảnh gia, rất ít người thất bại lửa đường, ít nhất trong 5 thế hệ gần đây, 1 người cũng không có, tất cả đều trải qua các thử thách sinh tử rồi mới sống trở lại.
Cảnh Dật Thần không tin con mình sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.
Cảnh Quan Ngưng lại không hề có lòng tin như Cảnh Dật Thần, cô ấy cơ bản không biết tình hình hiện tại của Cảnh Duệ rốt cuộc là như thế nào, chỉ biết rằng tình hình vô cùng gay go.
Cô ấy tức giận dùng lực tát Cảnh Dật Thần, vừa khóc vừa oán giận anh ấy: “sao anh lại có thể như vậy, em là mẹ của con mình, nó xảy ra chuyện gì sao anh lại không nói cho em biết! Ít nhất em cũng phải ở bên cạnh chăm sóc cho con,anh thật là đáng ghét, buổi sáng ra khỏi nhà 1 câu cũng không nói, buổi trưa em gọi điện cho anh, anh cũng nói gì, chuyện gì cũng giấu em!”
Đôi mắt của Cảnh Dật Thần cũng dần đỏ lên, anh ôm Thượng Quan Ngưng, giọng nhỏ nhẹ xin lỗi cô ấy: “ em yêu, xin lỗi em, là lỗi của anh, lần này anh sai thật rồi, em muốn đánh muốn mắng anh thì em cứ đánh cứ mắng, đừng cố chịu đựng.”
Thương Quan Ngưng dựa vào иgự¢ anh ấy khóc, khóc đến nỗi hai mắt đều sưng lên, phải qua một lúc lâu cô ấy mới ngừng khóc.
Cô ây cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, hỏi Cảnh Dật Thần: “con sao rồi? em không thể vào thăm con được à?”
"Mộc lão gia đang ở bên trong, sức khoẻ Duệ Duệ ổn định rồi, bây giờ e khoan hẵng vào, đợi sức khoẻ con chuyển biến tốt thì em vào thăm con, được không?"
Thượng Quan Ngưng sợ bây giờ mà tuỳ ý đi vào sẽ làm phiền công việc chữa trị của Mộc Vấn Sinh, mặc dụ rất muốn vào thăm con nhưng cô ấy lại do dự, cuối cùng cô quyết định không vào.
Cô ấy rất có lòng tin đối với Mộc Vấn Sinh, mỗi lần có người đang cận kề với cái ૮ɦếƭ thì anh ta luôn cứu được người đó sống lại.
Mặc dù bây giờ Cảnh Duệ vẫn trong tình trạng nguy cấp, nhưng Mộc Vấn Sinh đã tiếp xúc với loại vi rút này rất nhiều thời gian rồi vì vậy nhất định sẽ có cách.
Hai vợ chồng ở bên ngoài tròn một đêm, Cảnh Dật Nhiên cũng đưa Cảnh Trí đến thăm rất nhiều lần.
Cảnh Trí dần nhận thức được, Cảnh Duệ đang ở trong phòng phẫu thuật vẫn luôn đóng kín cửa là do lỗi của anh ấy.
Anh ấy cảm thấy, mấy người vẫn luôn thích anh ấy thì bây giờ luôn lảng tránh anh ấy.
Mộc Sâm và Mộc Đoá từ trước đến nay vẫn luôn chơi cùng anh ấy, nhưng bây giờ thì không chơi với anh ấy nữa.
Anh ấy còn định tặng hoa hồng cho hai đứa em song sinh, nhưng mà giờ đây anh đã bị cấm không được bước vào phòng bệnh của hai chị em đó nữa.
Mọi người đều không gặp anh ấy nữa, cũng không khen khuôn mặt nhỏ nhắn của anh ấy xinh nữa.
"Bố ơi, tại sao bọn học không nói chuyện với con? Ngày trước bọn họ đều cho con rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng sao hôm nay lại không cho con vậy? Đoá Đoá nói, con bị bệnh, sau này sẽ không chơi với con nữa. Bố ơi, con bị bệnh gì vậy?"
Cảnh Dật Nhiên nghe xong những lời nói non trẻ của con, thương con chút nữa thì rơi nước mắt.
"Nói năng linh tinh, con làm gì có bệnh! Con rất khoẻ mạnh, là bọn họ có bệnh, con không cần quan tâm, bọn họ đều là những con người ngu xuẩn, con mới là thiên tài, bọn họ gato với con, sau này chúng ta không chơi với bọn họ nữa.”
Cảnh Trí ôm một quả táo to, đã bổ ra lâu ngày không ăn đến, anh ta suy nghĩ ủ rũ chán nản: “ nhưng con muốn chơi cùng Đóa Đóa, ngày trước cô ấy đối với con rất tốt, thường lấy trộm đồ ăn ngon của mẹ đem cho con, con không thích cái thai song sinh kia, con thích Đóa Đóa. Cô ấy đã đồng ý gả cho con rồi, nhưng bấy giờ cô ấy lại không quan tâm con.”
Nếu như có thể thay đổi được thời gian, nghe lời đứa con trai, Đóa Đóa sẽ gả cho nó, thì bây giờ Cảnh Dật Nhiên đã cười thật to, sau đó cổ vũ con trai mình theo đuổi tiểu nha đầu kia rồi.
Nhưng bây giờ Cảnh Dật Nhiên chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cuối cùng Cảnh Trí vẫn là bị người khác bài xích, tuổi thơ của anh ta đã định trước có nhiều khó khăn và nước mắt, dần dần anh ta sẽ phát hiện ra, bản thân mình không giống với người bình thường, thậm chí anh ấy sẽ biết dòng máu của anh ấy có thể Gi*t ૮ɦếƭ người.
Vốn dĩ trên mọi mặt con trai đã vượt xa người bình thường, Cảnh Dật Nhiên vẫn cảm thấy rất vui mừng, cảm thấy Cảnh Trí sau này sẽ không bị người khác ức Hi*p, khi lớn lên chỉ có anh ta đánh được người khác chứ không có ai địch nổi anh ta, ngay cả Cảnh Duệ cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng mà, anh ta vui mừng quá sớm rồi.
Cảnh Dật Nhiên ôm con trai đứng ngoài hành lang dài, nhìn đứa con trai với dáng vẻ thất vọng ngỡ ngàng, trong lòng cảm thấy đau như dao cắt.
“ Không sao, sau này con phải cố gắng nhiều hơn, chúng ta nhất định sẽ cưới được một người đẹp hơn Đóa Đóa, cô ta sau này nhất định sau này cũng hối hận, con sẽ là một nam tử hán đội trời đạp đất giỏi nhất thế giới này.”
Anh ta có chút tức giận, cảm thấy người khác đã quá ức Hi*p con trai mình.
Trong người của Cảnh Trí có độc tố, anh chỉ cần làm hại người khác khiến cho độc tố xâm nhập vào người họ thì anh ta sẽ an toàn.
Đứng cạnh nhau để nói chuyện nhưng sẽ không có những cái ôm cái hôn thân thiết.
Hàng ngày anh ta đều ôm con trai mình nhưng cũng không thấy độc tố trong người truyền nhiễm.
Phía đông hiện ra ánh nắng ban mai, mẳ trời dần dần hiện ra, của phòng phẫu thuật mở ra, Mộc Vấn Sinh và Cảnh Thiên Viễn từ bên trong đi ra.
Cảnh Dật Nhiên vô thức bế con đi qua, anh ta muốn biết Cảnh Duệ bây giờ như thế nào rồi.
Anh ta thương con trai mình như vậy, Cảnh Dật Nhiên và Thượng Quan Ngưng cũng rất thương Cảnh Duệ, anh ta hi vọng Cảnh Duệ sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.
Nhưng mà, Mộc Vấn Sinh và Cảnh Thiên Viễn vẻ mặt ngoài sự mệt mỏi vô lực ra thì không lộ ra một chút dáng vẻ thư giãn nào.
Thượng Quan Ngưng toàn thân như đổ nát, mắt đỏ hoe cô hỏi: “Mộc lão gia, Duệ Duệ sao rồi?”
Mộc Vấn Sinh ngưng lại rồi nói: “ vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm, thằng bé quá nhỏ, tôi không dám đổi máu giống như Tiểu Lộc, không thể bơm máu đến cực hạn, nên tiến độ rất chậm, có điều độc tố không di chuyển đến các tế bào khác của anh ấy, bây giò thì có thể tạm thời khống chế được. Tôi đi nghỉ ngơi một chút, Mộc Thanh sẽ trực ở bên trong, hai giờ sau tôi sẽ quay lại tiếp tục bơm máu cho cậu ấy, đến lúc đó tình hình có lẽ sẽ tốt hơn.”
Trái tim Thượng Quan Ngưng nặng nề bất thường, nhưng sau khi nghe Mộc Vấn Sinh nói thì cô lại có hi vọng hơn.
Vi rút có thể kiểm soát được là tốt, cô rất sợ vi rút không thể khống chế được, khi đó sợ rằng sẽ lây lan sang các tế bào khác của Cảnh Duệ.
“ tôi có thể vào thăm cậu ấy một chút không? Chỉ một chút thôi,để tôi vào thăm cậu ấy.”
Mộc Vấn Sinh nhìn vào ánh mắt của Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Dật Thần, nhifnt hấy sự đồng ý của hai người họ, liền gật đầu và nói: “ đi đi, đừng ở lại quá lâu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc