Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 571

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Nhiên về đến nhà, nhìn thấy Cảnh Trí đội chiếc mũ Tiểu Lộc mới vừa mua cho bé, cười kêu bé: “Con trai, lại đây!”
Cảnh Trí xách theo mũ nhanh như chớp đến trước mặt hắn: “Cha, cha có mua đồ ăn ngon cho con không?”
Cảnh Dật Nhiên lấy hộp chocolate từ trong túi ra, đưa cho Cảnh Trí: “Cho con, hôm nay cho con thay đổi khẩu vị, con nhìn xem có thích hay không!”
Cảnh Trí mới một tuổi mà thôi, bé làm sao phân biệt được khẩu vị là gì, dù sao cứ ngọt là bé rất rất thích ăn.
Bé vui vẻ ôm chocolate, dựa theo câu nói Cảnh Dật Nhiên đã dạy vô số lần, nói: “Cha, con yêu cha!”
Cảnh Dật Nhiên tuy rằng đã nghe qua rất nhiều lần con nói như vậy, nhưng hắn vẫn vui vẻ như cũ, dạy con trai bộc lộ tình yêu, so với dạy Tiểu Lộc dễ dàng hơn nhiều!
Hắn một tay đem Cảnh Trí ôm lên, cười lớn nói: “Con trai ngoan, cha cũng yêu con!”
Tiểu Lộc ở một bên gấp quần áo của con trai. Nghe được hai cha con thổ lộ với nhau, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Vợ, anh mang con đi ra ngoài chơi trong chốc lát!”
Đã gần nửa đêm rồi mà còn mang theo con trai ra ngoài chơi, nếu là người phụ nữ khác thì sẽ ngăn cản, nhưng Tiểu Lộc lúc trước toàn hoạt động vào ban đêm, cho nên đối với việc đi rư ngoài buổi tối, cô một chút không cảm thấy coa gì không đúng.
Cảnh Dật Nhiên đem con trai khiêng trên vai, mang theo bé đi ra khó biệt thự, đi dưới ánh đèn an tĩnh mà lại lộng lẫy trên đường cái.
Cảnh Trí ngồi ở đầu vai cha, cao hứng quơ chân múa tay, bé thích nhất loại cảm giác ở trên cao này.
Bé dùng răng xé mở hộp chocolate mà Cảnh Dật Nhiên mua cho, vui vẻ ăn.
Ban đêm đại đa số người đều đã về nhà nghỉ ngơi, chỉ có mấy quán đồ nướng BBQ không tồi.
Cảnh Dật Nhiên mua mấy chục cái que nướng, sau đó liền tiếp tục đưa con trai đi bộ.
“Cha, cái này thơm quá, con cũng muốn ăn!”
Cảnh Trí chính là đồ tham ăn, hệ tiêu hoá của bé giống Tiểu Lộc, tiêu hóa và hấp thu đều rất nhanh, có thể cung cấp đầy đủ các loại dinh dưỡng mà thân thể cần.
Trên cơ bản bé nhìn đến cái gì cũng sẽ muốn cho vào miệng ăn, hiện tựi ngửi được mùi thịt nướng, làm sao bé có thể nhẫn nhịn.
“Không được, con hiện tại quá nhỏ, không ăn được đồ nướng BBQ, mấy thứ này không tốt cho thân thể, con nên chocolate đi!”
Không có thịt ăn, chỉ có thể ngửi mùi vị, Cảnh Trí ngay tức khắc oa oa khóc lớn: “Con cũng muốn ăn con cũng muốn ăn!”
Cảnh Dật Nhiên bất đắc dĩ, Cảnh Trí hiện tại khẳng định đã phát hiện, chiêu khóc lóc này rất có hiệu quả, cho nên chỉ có việc gì không thuận theo bé thì bé sẽ khóc lớn không ngừng.
Sau đó, đồ vật bé muốn bé sẽ có được.
Dùng cách của Mộc Thanh nói đó chính là, Cảnh Trí đã hoàn toàn di truyền hết tính xấu mặt dày của Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên có chút đau đầu đem mấy cái que nướng này đưa cho con trai: “Được rồi được rồi, đừng khóc, cho con ăn là được! Nhưng răng con còn chưa mọc hết, sao có thể ăn được cái này?"
Cảnh Trí mặc kệ cái gì mà nhai được hay không nhai được, dùng mấy cái răng cửa nhai thịt ăn, sau đó liền đem cả quả táo ở miếng thịt nuốt xuống!
Cảnh Dật Nhiên xem con trai cẩn thận. Thấy con trai đem thịt ăn ngon, liền rất vui vẻ, khiêng bé đi tới bờ biển chơi.
May mắn là Cảnh Trí hệ tiêu hoá tương đối khỏe, bằng không trẻ con một tuổi ăn nhiều thịt nướng như vậy, ngày hôm sau khẳng định sẽ bị đau bụng.
Gió biển có chút lạnh, Cảnh Dật Nhiên đem áo khoác cởi ra, bao lên người Cảnh Trí.
Ban ngày hắn đều làm việc ở bệnh viện, chỉ có buổi tối mới có thể đưa con trai đi chơi một lát, thời thơ ấu của con trai, hắn muốn cho con chậm rãi lớn lên, không muốn để cho bé giống mình trước đây, thời thơ ấu đã không có mẹ hiền chăm sóc, cũng không được cha thương.
Cảnh Trí rất thích mặc quần áo của cha, đương nhiên, của mẹ thì bé cũng thích, dù sao chính là thích mặc quần áo rộng của người lớn.
Bé mặc áo khoác của Cảnh Dật Nhiên, chạy trên bờ cát, trong ***g *** còn gắt gao ôm chocolate của mình.
“Cha, con hiện tại có thể chạy thật nhanh!”
Cảnh Trí mới vừa nói xong một câu này, thì liền bụp một tiếng liền ngã xuống bờ cát.
Bé chắc nịch, bờ cát cũng rất mềm, té lăn quay cùng không có việc gì, bò dậy tiếp tục chạy.
“Cha, con sẽ chạy chanh!”
“Cha, cha không chạy nhanh như mẹ nha!”
“Cha, trong biển có công chúa mỹ nhân ngư sao?”
Ánh trăng sáng lộng lẫy, sóng biển đánh vào bờ cát, cuốn lên một tầng bọt sóng trắng tinh, giọng nói thanh thúy của Cảnh Trí quanh quẩn ở bờ cát yên tĩnh, làm cho cả ban đêm tựa như đều trở nên ôn nhu mà tràn ngập sự ngây thơ chất phác.
Cảnh Dật Nhiên đi theo sau con trai, hắn tâm tình sung sướng cười to nói: “Con trai ngốc, trong biển làm gì có công chúa xinh đẹp nào, phim hoạt hình đều là gạt người!”
Cảnh Trí dừng lại, giơ lên khuôn mặt nhỏ nghi hoặc hỏi: “Vậy nơi nào thì có công chúa?”
Cảnh Dật Nhiên nghĩ nghĩ, vuốt cằm nói: “Nga, hiện tại sao, bệnh viện thật ra có hai công chúa mới sinh ra, chúng ta có thể mang về nhà!”
“Công chúa không ở biển rộng sao?”
Cảnh Trí vẫn không rõ, hôm nay mẹ dẫn bé đi tới rạp chiếu phim xem phim hoạt hình, công chúa là ở biển rộng nha!
Cảnh Dật Nhiên cười nắm tay nhỏ của ocn trai đi về phía trước: “Công chúa mỹ nhân ngư có lẽ ở biển rộng, nhưng công chúa của con khẳng định ở trên đất bằng! Ngày mai cha mang con tới bệnh viện nhìn hai đứa em gái, con phải thật nỗ lực mà tranh thủ đem hai chị em đều cưới về nhà!”
Cảnh Trí cái hiểu cái không gật đầu, bất quá ngày mai có thể đi đến bệnh viện thì hắn lại hiểu rõ, bệnh viện cũng rất thú vị a, hơn nữa sẽ có rất nhiều chú dì đưa đồ ăn cho bé!
Bé vui vẻ nhảy nhót túm tay Cảnh Dật Nhiên đi lên phía trước, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn được một thân ảnh trong biển.
Bé lập tức la lớn: “Anh trai. Anh trai!”
Có thể để Cảnh Trí kêu anh, toàn cầu cũng chỉ có một người, Cảnh Duệ.
Cảnh Dật Nhiên dạy con trai, trừ Cảnh Duệ ra, những người khác đều là em của con, không cho phép gọi ai là anh chị.
Bất quá, lúc này nửa đêm, mặt nước đen như mực, cho dù ánh trăng thật sáng, nhưng liếc mắt một cái thì nhìn cái gì cucng không thấy nha!
Cảnh Dật Nhiên dùng sức xoa xoa hai mắt của mình, sau đó vẫn không phát hiện ra cái gì cả
Hắn vỗ vỗ đầu con trai: “Có phải con nhớ anh trai đến điên rồi không? Nơi này sao có thể có anh con! Nơi này tối on, thằng bé mới ba tuổi rưỡi, làm sao có thể ở đây bơi lội, trừ khi đầu óc có bệnh……”
Hắn lời nói còn chưa nói hết, liền thấy trong nước biển thật sự hiện lên một cái thân ảnh nho nhỏ, sau đó chậm đi lên bờ biển.
Trong chốc lát, còn có một cái thân ảnh cao lớn chậm rãi đi ra khỏi nước biển, chậm rãi đi lên.
Cảnh Dật Nhiên ngạc nhiên, hai cha con này điên rồi sao, hơn nửa đêm không ngủ được liền xuống biển tắm, cái mấu chốt nhất chính là, hiện tại chính là cuối mùa thu, độ ấm của nước biển rất thấp.
Đợi 2 người bước lại gần, Cảnh Dật Nhiên xác định, 2 cái bóng vừa rồi trong mặt nước nhất định là Cảnh Dật Thần và Cảnh Duệ.
Anh ta nhìn Cảnh Trí với ánh mắt kì quái:”con trai, bây giờ con có con mắt nhìn xa trông rộng rồi, mắt con đen như vậy, nhìn xa được như vậy, chắc là nhìn được rõ lắm nhỉ?”
Cảnh Trí thấy hơi ngạc nhiên:” bố, lẽ nào bố không nhìn thấy ư, con nhìn thấy rõ mà!”
Rất nhanh, anh ta không để Cảnh Dật Nhiên nữa, vừa chạy đến hướng Cảnh Trí vừa cười lớn:” anh!”
Cảnh Duệ chỉ mặc trên người một bộ đồ bơi, thấy Cảnh Trí đang lao đến, lập tức né sang, thế là Cảnh Trí nhảy bổ xịt, rồi ngã xuống cát.
Cảnh Trí liền ngồi dậy, nhặt socola ở dưới đất lên, rồi tiếp tục nhảy vồ lấy Cảnh Duệ.
“haha, anh, em bắt được anh rồi!”
Cảnh Trí còn nhỏ, nhưng cậu ta thực sự rất khỏe, Cảnh Trí không phải đối thủ của cậu ta, bị cậu ta abwts lại rồi, không có cách nào có thể thoát ra được.
“bỏ tay ra…”Cảnh Duệ có chút nóng giận, anh ta bây giờ không mặc đồ, mà lại bị Cảnh Trí ôm lấy như vậy, thật là xấu hổ mà!
Cảnh Trí không hề sợ cậu ta, vẫn cứ ôm lấy anh ta không buông, rồi luôn mồm nói:” anh, em là Cnahr Trí mà.”
Cảnh Duệ liền bị anh ta ôm đến ngộp thở!
“ nói thừa, tôi đương nhiên là biết cậu là ai, mau buông tay ra!”
Phun ra bao nhiêu nước bọt như vậy thật là buồn nôn, Cảnh Trí không khác gì một đứa thiểu năng cả.
“ anh đừng chạy đi, thì em sẽ buông.”
Mặt Cảnh Duệ trở nên đỏ ửng, anh ta không còn cách nào đành trả lời:” tôi không chạy đâu!”
Nghe thấy anh nói sẽ không chạy đi, Cảnh Trí liền vvui mừng buông tay, sau đó lấy chỗ socola anh ta vừa nhặt lên đưa cho Cảnh Duệ:” anh, tặng anh socola nè!”
Ngoài Cảnh Duệ ra, Cảnh Trí không thích ai ăn đồ của anh ta, bởi vì anh ta lúc nào cũng thấy đói, ăn lúc nào cũng không no, nên sẽ không đưa đồ ngon cho người khác được.
Nhưng anh ta thích Cảnh Duệ,.
Anh ta cảm thấy người anh này rất thú vị, nên dù có đói cũng đồng ý đưa đồ ăn ngon cho anh mình.
Thế nhưng, chủ định của anh ta không thành.
Socola trong tay anh ta không chỉ chảy ra mà còn dính đầy cát, Cảnh Duệ mà ăn được mới lạ!
“Tôi không ăn, đồ ăn bẩn như vậy, muốn ăn thì cậu đi mà ăn”
Cảnh Trí còn quá nhỏ, cậu ta vẫn không hiểu vì sao Cảnh Duệ lại không ăn socola của cậu ta,
Có điều, Cảnh Duệ không nhận cũng đúng lúc, cậu ta cũng có chút không đành lòng tặng Cảnh Duệ.
Cảnh Trí liền lấy socola trong tay đút luôn vào miệng.
Cảnh Duệ lúc đó thấy chướng mắt, liền nắm lấy tay cậu ta:” đừng ăn!”
Cậu ta quá ngốc, bảo cậu ta tự ăn, cậu ta cũng ăn thật! chú hai dạy dỗ cậu ta kiểu gì không biết!
Cảnh Duệ tối sầm mặt lại, kéo cậu ta ra bờ biển, rửa sạch tay cầm socola của cậu ta.
Cảnh Trí lúc đó khóc òa lên:” anh, anh xấu tính quá, socola của em mất rồi, đền lại cho em đi!
Cảnh Dật Thần chỉ mặc một bộ đồ bơi đứng trên biển, thấy con trai mình đưa Cảnh Trí đi rửa tay, khong hề nói câu gì mà đứng nhìn Cảnh Dật Nhiên trợn mắt nhìn, toàn thấy thấy lạnh, liền đi lên bãi cát lấy quần áo của ông ta và Cảnh Duệ.
Cảnh Dật Nhiên nghe thấy tiếng con trai khóc, nhưng cũng không để tâm, không phải chuyện to tát gì, Cảnh Duệ thật ra đối xử rất tốt với Cảnh Trí, anh ta không hề lo lắng Cảnh Duệ sẽ thừa cơ hội mà đẩy con cô ta xuống biển.
Anh ta thì lại nghĩ, Cảnh Trí khóc như vậy, sẽ khiến người khác không ngừng cãi nhau, để anh ta có thể lăn qua lăn lại tên tiểu quỷ này cũng tốt.
Cảnh Dật Nhiên vốn dĩ không quản lí con trai, anh ta nhắm mắt nhắm mũi đi theo Cảnh Dật Thần, cười nói:” anh, sao giữa đêm mà anh lại đưa được cháu trai của em ra đây chơi vậy! gió đêm nay rất mạnh, nước biển lại lạnh vậy, mà ở đây con cách xa nhà anh, đi xa như vậy chơi ắt hẳn là tâm trạng rất vui!
Cảnh Dật Thần không đáp lại, vẫn tiếp tục mặc quần áo.
Cảnh Dật Nhiên là người nói rất nhiều, khồn đáp lại anh ta thì tốt, một khi đã nói cùng anh ta, anh ta sẽ nói liên tục không ngừng, rất phiền hà đến người khác!
Nhưng Cảnh Dật Thần không đáp lại Cảnh Dật Nhiên, một chút cũng không bỏ qua sự nhiệt tình của anh ta, Cảnh Dật Nhiên nhìn từ trên xuống dưới của Cảnh Dật Thần, rồi sau đó cảm thấy có chút đố kị với vóc dáng của anh ta.
Cũng không biết anh ta tập luyện như thế nào, toàn thân một chút thịt mỡ cũng không có, cơ bắp cuồn cuộn, vô cùng cuốn hút, chỉ cần nhìn là đã thấy mê.
Tự nhìn lại bản thân anh ta, mặc dù cũng có chút cơ bắp, nhưng vẫn chưa đủ đẹp.
Xem ra anh ta vẫn phải tiếp tục cố gắng hơn nữa mới được, Cảnh Dật Thần thatah là liều mạng, nửa đêm rồi còn đến đây tắm biển, muốn biết bơi nhưng rất có thể sẽ biến thành một thể hình hoàn mỹ.
Thế nhưng, muộn như vậy mà Cảnh Dật Thần đưa Cảnh Duệ đến, vốn dĩ không phải là đến chơi, càng không phải đến để luyện tập, mà là để Cảnh Duệ thích nghi với bóng tối và cô đơn.
Biển ở đây rất tối, mà còn vì đây là nơi hoang vu hẻo lánh, rất ít người, rất thích hợp để luyện tập.
Hôm nay là lần đầu tiên Cảnh Dật Thần đưa con trai đi luyện tập như thế này, khả năng thích nghi của Cảnh Duệ rất nhanh, tập luyện thành công, sau này có thể dần dần nâng cao trình độ.
Cảnh Dật Thần mặc xong đồ, nhìn về hướng Cảnh Duệ đang bị Cảnh Trí vướng víu lấy nói:” Duệ Duệ, về thôi con!”
Cảnh Duệ dớm nước mắt:” cha, lão ta cứ ôm lấy chân của con không chịu buông tay, con đi không được.”
Cảnh Dật Thần nhìn Cảnh Dật Nhiên nói:” đưa con cậu về về đi.”
“nó rất khó mới có thể bám lấy được anh nó, đương nhiên là muốn gần gũi một chút, anh không thể vô tâm vậy được, cản trở tình của của nó đối với anh mình.”
Cảnh Dật Thần cũng thấy hơi đau đầu.
Anh ta cảm thấy tinh thần bám lấy đấy ૮ɦếƭ của cậu ta chính là truyền lại từ Cảnh Dật Nhiên, 2 cha con họ nhất quyết phải dính lấy người khác bằng được.
“ mang nó đi, không thì tôi sẽ ném nó xuống biển.”
“ xin đừng, anh cũng là bác của nó, sao lại có thể đối xử như vậy với cháu của mình, nó còn quá nhỏ để nhận những sự tổn hại đó.”
Cảnh Dật Thần không nói thêm lời nào mà đi thẳng đến chỗ Cảnh Duệ, biểu hiện rất rõ ràng, Cảnh Dật Nhiên vẫn không rat ay, anh ta định để con trai mình bị ném xuống biển thật ư.”
Cảnh Dật Thần vẫn mang tiếng là động vật máu lạnh, ngoài con trai của anh ta ra, bất kể đứa trẻ nào khác cũng không phải là người, Cảnh Dật Nhiên không dám đôi co với anh ta, liền ôm con chạy đi, chẳng may hàng động muộn sẽ bị Cảnh Dật Thần ném con xuống biển thật.
Cảnh Trí bị Cảnh Dật Nhiên bế đi, Cảnh Duệ cuối cùng cũng được tự do, anh ta cúi đầu xuống nhìn, bị Cảnh Trí ôm vào chân, bây giờ nhìn thấy rõ 5 Ng'n t hằn lên!
Khi đó Cảnh Duệ cũng muốn ném tên tiêu quỷ tai quái đó xuống biển.
Cảnh Dật Thần cũng nhìn thấy vết tím trên chân của Cảnh Duệ, anh ta lấy chiếc khăn ra băng lại chắc chắn, sau đó mặc quần áo cho cậu ta, chuẩn bị về nhà.
Cảnh Trí nhìn thấy anh rời đi, liền hét to:” anh, anh đừng bỏ em, em muốn có anh bên cạnh, anh!”
Người cậu ta thì nhỏ, nhưng cổ họng không hề nhỏ, mà còn vang xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc