Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 570

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thượng Quan Ngưng mắc cở muốn ૮ɦếƭ, lời này có thể nói trong nhà, vậy mà ra đường cũng nói, có muốn cô sống không hả!
Thượng Quan Ngưng lập tức lách người trốn vào phòng bệnh, lại vội vàng kéo hai cha con vào.
Vẫn nên đợi mấy người bên ngoài đi bớt rồi cô mới đi, nếu không chỉ sợ còn chưa rời khỏi bệnh viện thì cô đã điên mất rồi!
Trịnh Luân nhìn thấy Thượng Quan Ngưng trở lại, vừa muốn cười giỡn một lát, nhưng mà cô nhìn thấy Cảnh Dật Thần cũng đến, tươi cười lập tức biến mất.
Trịnh Kinh đang nắm tay Trịnh Luân, nhìn thấy Cảnh Dật Thần thì lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Cảnh Dật Thần, vẻ mặt hồng hào nói: “Cảnh thiếu, sao anh cũng đến đây? Thật tốt quá, anh mau đến xem hai đứa con gái của em đi!”
Cảnh Dật Thần không hứng thú với đứa nhỏ của người khác, nhưng mà Cảnh Duệ lại cảm thấy hứng thú, bé dẫn đầu đi đến giường trẻ con, nhìn thấy hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, lập tức cảm thấy thần kỳ.
Ở xung quanh bé, vẫn là lần đầu có người sinh song bào thai.
Bé nhìn kỹ một lát, rất nhanh đã phát hiện hai chị em có một điều khác biệt rất nhỏ.
Trịnh Kinh hiểu Cảnh Dật Thần, biết anh không có hứng thú với chuyện này, vừa rồi bởi vì mới trở thành ba ba nên rất kích động, cho nên theo bản năng mời Cảnh Dật Thần đến xem hai đứa con bảo bối của mình.
Vừa rồi nhìn thấy Cảnh Dật Thần đứng yên không nhúc nhích, Trịnh Kinh mới nhớ lại tính cách của Cảnh Dật Thần.
Nhưng mà, Trịnh Kinh đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Dật Thần, cho nên vẫn vui cười hớn hở như trước, vội vàng lấy bánh và trái cây cho Cảnh Duệ ăn.
Bình thường Cảnh Duệ ở bên ngoài sẽ không ăn bậy ăn bạ, nhưng mà Thượng Quan Ngưng đã lột vỏ quýt rồi đưa cho bé, cho nên bé cũng không kiêng kị gì nữa, trực tiếp ăn luôn.
“Mẹ, hai bé này, ai lớn hơn?”
Thượng Quan Ngưng cười ha ha nói: “Bên trái là chị, gọi là Lạc Lạc, bên phải là em, gọi là Vi Vi.”
Cô rất thích song bào thai, nhìn thấy hai đứa nhỏ của Trịnh Luân, quả thực thích không chịu được, hận không thể ςướק hai đứa bé xinh đẹp này làm con gái của mình!
Cô rất hâm mộ, sao người ta có thể sinh một lần hai đứa, mà cô chỉ có một đứa chứ?
Nếu Duệ Duệ là song bào thai, có thêm một người anh hoặc một người em thì thật tốt!
Cô đang suy nghĩ, chợt nghe Cảnh Duệ thản nhiên nói: “Con không thích có một người giống con.”
Thượng Quan Ngưng kinh ngạc nhìn con trai, sao nó biết cô đang suy nghĩ cái gì!
“Vì sao không thích? Có một người anh em giống con rất tốt, đi đâu cũng được người ta liếc nhìn!”
“Có một người giống con, rất kỳ lạ. Con vẫn nên có một không hai thì hơn! Còn nữa, nếu chỉ có con, ba và mẹ đều là của con, thế nhưng nếu có hai người, hai người không phải của một mình con nữa.”
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần đồng thời bật cười, thì ra Cảnh Duệ vẫn là con nít, vẫn có tâm lý độc chiếm, sợ có người ςướק đi tình thương của ba và của mẹ dành cho bé!
Trịnh Luân cũng cười, trước kia cô cũng rất thích Cảnh Duệ, bây giờ nhìn thấy bé ngày càng lớn, suy nghĩ càng thêm sâu sắc, cô lại càng thích bé.
Thật ra, cô muốn sinh con trai, không phải vì cô có tư tưởng trọng nam khinh nữ, mà là bởi vì hình ảnh của Cảnh Duệ khắc sâu vào trong tâm trí của cô, làm cô muốn sinh được một đứa con giống như Cảnh Duệ.
Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy song bào thai nữ của mình, Trịnh Luân cũng rất thoả mãn.
Hai đứa nhỏ này là do cô sinh thường, sinh vào giữa trưa ngày hôm qua, sau khi sinh hai đứa ra là cô mất hết sức lực, thậm chí còn chưa kịp liếc nhìn là đã ngất xĩu, mãi đến buổi tối mới tỉnh lại.
Hôm nay cô đã hồi phục được một chút nguyên khí, ngoại trừ ngủ trưa một lát thì toàn bộ thời gian đều nhìn chằm chằm hai cô con gái.
Khi mang thai, phản ứng thai ngén của cô rất nghiêm trọng, thường xuyên ăn không ngon, những tháng cuối thai kỳ còn phù thũng cả người, thể chất của cô lại yếu ớt, trong bụng còn có hai đứa nhỏ, cho nên chịu không ít đau khổ.
Trịnh Kinh tự trách rất nhiều lần, cảm thấy mình không nên dẫn cô đi tìm Mộc Thanh kích trứng, nói cách khác, mang thai một đứa sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Bây giờ Trịnh Luân nhìn thấy hai đứa con của mình, cô cảm thấy mình chịu khổ hơn nữa cũng đáng giá!
Cô rất thích song bào thai, sau này cô sẽ có hai cô con gái giống nhau như đúc, ở nhà chơi đùa, sau đó lại cùng nhau đến trường, không bao giờ sợ không có bạn bè bên cạnh nữa.
Không phải đứa nhỏ nào cũng giống như Cảnh Duệ, có được trí thông minh siêu phàm mà người thường không có được, chỉ số thông minh của bé cao như vậy, không sợ cô đơn, cũng không cần người khác giúp đỡ, chỉ cần người khác không gây phiền phức cho bé là đã giúp đỡ nhiều lắm rồi.
Đứa nhỏ bình thường, nên có bạn bè thì tốt hơn.
Dù sao thì Trịnh Luân cũng cảm thấy, thời thơ ấu của cô có Trịnh Kinh, là điều vô cùng hạnh phúc, cho nên cô cũng hy vọng con mình có một người bạn thân.
Trịnh Luân nhìn chăm chú vào Cảnh Duệ, đột nhiên đùa giỡn nói: “Duệ Duệ, dì gả hai đứa cho con làm vợ được không?”
Thượng Quan Ngưng nghe thấy lời nói của Trịnh Luân, cảm thấy rất buồn cười, cô cố gắng nhịn cười, cũng chọc con trai: “Trời ơi, dì Trịnh thật rộng lượng, vậy mà gả cả hai đứa cho con làm vợ, con còn không mau cám ơn dì Trịnh đi!”
Trịnh Kinh nghe thấy lời nói của Trịnh Luân, cũng cười, gả hai đứa con cho Duệ Duệ, chắc chắn là nói giỡn, nhưng mà, Trịnh Kinh cũng muốn gả một đứa cho Cảnh Duệ.
Những người trong phòng, chỉ có Cảnh Dật Thần là hờ hững, anh không thèm để ý đến câu trả lời của con trai, hoặc là nói, anh đã biết đáp án của con.
Cảnh Duệ bị ba người nhìn chằm chằm, hoàn toàn không có chút ngại ngùng nào, vẻ mặt bé lạnh nhạt, nói: “Trước ba mươi tuổi, con không lo lắng đến vấn đề kết hôn.”
Đứa nhỏ ba tuổi, lại nói bằng giọng điệu nghiêm túc, trước ba mươi tuổi không lo lắng đến vấn đề kết hôn, đúng là vừa buồn cười vừa đáng yêu!
Đám người Thượng Quan Ngưng đều nở nụ cười, bọn họ không xem chuyện này là thật, dù sao thì cũng là con nít, nói giỡn hay không cũng không ảnh hưởng đến sau này.
Tương lai thế nào, ai cũng không nói chính xác được, bọn họ sẽ không vì quan hệ tốt mà định trước hôn nhân cho con.
Nhưng mà, bọn họ rất quen thuộc, rất hiểu nhau, sau này con nít hai nhà cũng hiểu nhau, nếu bọn họ kết thành thông gia thì cũng là sự lựa chọn không tồi!
Không ai xem là thật, chỉ có Cảnh Duệ nhỏ tuổi là tin.
Cho nên trong tương lai, có một khoảng thời gian rất dài, bé đều tránh né tiếp xúc với hai chị em song sinh này, miễn cho Trịnh gia hứng thú nhất thời mà thật sự gả một người cho mình.
Trên đường về nhà, lần thứ hai Cảnh Duệ nghiêm túc nói với Thượng Quan Ngưng: “Mẹ, mẹ đã đồng ý với con rồi, hôn nhân sau này là do con tự chủ, mẹ không thể nhúng tay vào.”
Thượng Quan Ngưng cười không ngừng, cô biết hôm nay Cảnh Duệ bị doạ rồi.
Cô cầm tay con trai, cười đồng ý: “Đương nhiên, con có tự do về hôn nhân, trước khi con ba mươi tuổi, mẹ sẽ không nhúng tay vào! Sau khi con ba mươi tuổi, nếu còn chưa cưới vợ, vậy không thể trách mẹ nhúng tay vào!”
Hiện giờ Cảnh Dật Nhiên đã thành bác sĩ chính thức của bênh viện Mộc thị, lại còn có chút danh tiếng, bởi vì hắn không chỉ có y thuật không tồi, hơn nữa còn rất đẹp trai, thích nói đùa, những cô gái đến bệnh viện đều thích tìm hắn khám bệnh, các cô đều cảm thấy, tìm Cảnh Dật Nhiên xem bệnh sẽ tốt hơn.
Đương nhiên, hiện tại số lượng bệnh nhân nam đến tìm hắn cũng gia tăng, ngay cả La Hạo cũng tìm hắn để cắt ruột thừa.
Cắt ruột thừa thì phải *** áo trần trụi nằm trên bàn phẫu thuật.
La Hạo có chút xấu hổ, nhưng hắn bị viêm ruột thừa lại không nghĩ tìm người khác để làm phẫu thuật, hắn vẫn tin tưởng Cảnh Dật Nhiên hơn.
Loại tiểu phẫu này Cảnh Dật Nhiên đã làm rất nhiều lần, tất cả mọi người đều cùng một giới tính, anh có tôi cũng có, cho nên hắn cũng không cảm thấy không ổn, còn cố ý trêu đùa La Hạo: “Nha, Tiểu La Tử, tiền vốn của anh cũng không nhỏ nha!”
Cảnh Dật Nhiên làm xong việc ngày hôm nay, thảnh thơi đi đến phòng bệnh của Trịnh Luân.
Trịnh luân đã ngủ rồi, chỉ có Trịnh Kinh vẫn trông coi bên cạnh mấy mẹ con, vẻ mặt ôn nhu mà thỏa mãn.
Cảnh Dật Nhiên “Hừ” một tiếng, không cho là đúng nói: “Có hai đứa con gái thì anh đã vui vẻ đến mức như vậy, không tiền đồ!”
Hôm nay tâm trạng của Trịnh Kinh rất tốt, đối vời lời Cảnh Dật Nhiên nói cũng không tức giận, hắn nhìn Cảnh Dật Nhiên mặc áo blouse trắng, có khí chất của bác sĩ, không khỏi nói: “Tôi vui vẻ vì tôi có con gái, có bản lĩnh thì về sau con trai cậu đừng cưới vợ! Lúc Cảnh Trí sinh ra, cũng không biết là ai nghi ngờ con trai mình vừa câm vừa điếc lại còn thiểu năng trí tuệ, còn không biết xấu hổ làm bác sĩ, tôi thấy cậu vẫn nên *** blouse trắng ra, trở về học thêm mấy hôm kiến thức của Mộc lão gia tử rồi mới xuất sư thì tốt hơn!”
Nói đến cái này, Cảnh Dật Nhiên liền có chút xấu hổ.
Thật ra hắn nghi ngờ con trai có tật xấu rất lâu, bởi vì Cảnh Trí không giống những đứa bé khác thích khóc nháo, cả ngày bé chỉ ăn no rồi ngủ, một chút cũng không ầm ĩ, trừ bỏ sức ăn rất lớn, mặt khác đều rất tốt.
Hai bà vú nuôi nấng bé cũng khen bé rất nghe lời, so sánh với Mộc Sâm và Mộc Đóa thì Cảnh Trí rất dễ nuôi.
Nhưng về sau hai bà vú cũng không thể cho Cảnh Trí ăn no, bé bị đói mới khóc lớn lên.
Cảnh Dật Nhiên một hơi tìm năm vú nuôi có rất nhiều sữa cho con trai, nếu khiến con trai ăn không nó thì người làm ba như hắn cũng quá thất bại!
Nhưng mà dạ dày của con trai giống như động không đáy, có bao nhiêu sữa thì bé uống hết bấy nhiêu, thông thường đều ngủ mơ trong lúc đang Pu' sữa.
Mộc Vấn Sinh cố ý lấy máu của Cảnh Trí để xét nghiệm, cũng lấy máu của Tiểu Lộc để tiến hành so sánh.
Kết quả xét nghiệm khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ!
Hàm lượng virus trong cơ thể Cảnh Trí cao gấp mười lần so với Tiểu Lộc!
Nhưng năng lực của bé cũng tăng lên rất nhiều, sự thích ứng với tế bào còn mạnh hơn.
Cứ như thế, Mộc Vấn Sinh đã có kết luận tương lại Cảnh Trí sẽ giống Tiểu Lộc, cần phải không ngừng tiến hành thay máu, nếu không virus trong cơ thể sẽ khiến bé mất mạng.
Chẳng qua rốt cuộc bao nhiêu lâu thay máu một lần hiện tại còn chưa thể xác định được, Cảnh Trí đã một tuổi, nhiệt độ của bé từ lúc sinh ra cũng không khác mấy với người thường, nhưng hiện tại bé đã một tuổi, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường gần năm độ.
Virus đã để lại cho bé một tai họa ngầm, đồng thời cũng mang đến cho bé các năng lực như siêu nhân.
Thính giác thị giác khứu giác, sức mạnh và tốc độ, tất cả đều cao hơn người thường gấp mười lần!
Hiện tại bé mới chỉ một tuổi, sức lực không khác một người trưởng thành.
Tất cả các năng lực của bé chỉ có trí tuệ là bình thường!
Chỉ số thông minh của bé so với những đứa bé bình thường có thể thông minh hơn một chút, nhưng còn cách rất xa mới là thiên tài.
Nhưng Cảnh Dật Nhiên đã rất thỏa mãn, con của hắn chỉ cần không phải thiểu năng trí tuệ thì thế nào cũng được!
Hiện tại tiểu gia hỏa mỗi ngày đều theo Tiểu Lộc đi chơi, tung tăng nhảy nhót, xinh đẹp lại đáng yêu, rất được người khác yêu thích, Cảnh Thiên Viên và Mạc Lan đều rất thích đứa chắt trai này, mấy ngày hôm trước là sinh nhật một tuổi của bé, hai người đều tặng một món quà lớn cho Cảnh Trí. Ngay cả Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần cũng tặng lễ vật, về sau kể cả Cảnh Trí không làm gì cả, chỉ dựa vào lễ vật lúc một tuổi này cũng có thể sống thoải mái dễ chịu.
Các phương diện cảu con trai đều bình thường, Cảnh Dật Nhiên thở phào một hơi, nhưng những sự nghi ngờ trước kia của hắn đều trở thành nhược điểm để người ta chê cười.
Cũng may Cảnh Dật Nhiên cái khác không có, trình độ da mặt dày lại tuyệt đối không ai bằng.
Trịnh Kinh chê cười hắn, hắn rất nhanh liên khôi phục sự tự nhiên, mặt dày vô sỉ chỉ vào hai bé gái mới sinh: “Con trai tôi lợi hại như vậy, cậu đưa hai đứa bé này làm con dâu nhỏ của con trai tôi đi! Yên tâm, tôi khẳng định sẽ yêu thương hai đứa nó như con gái ruột thịt!”
Trịnh Kinh có thể yên tâm mới là lạ!
Hắn nhanh chóng bảo vệ con gái, lạnh mặt nói: “Đi ra chỗ khác! Đừng đánh chủ ý lên con gái tôi, con gái tôi là hoa đã có chủ! Còn muốn cả hai đứa con gái đều gả cho con trai cậu, sao cậu không đi lên trời luôn đi!”
Cảnh Dật Nhiên ngạc nhiên nói: “Giữa trưa ngày hôm qua vừa mới sinh ra, nhanh như vậy đã dự định gả ra ngoài sao?!”
Lời này tại sao nghe xong lại thấy không thích hợp như vậy a!
Cái gì gọi là dự định?!
Trịnh Kinh đen mặt nói: “Cậu nhanh chóng cút đi, kể cả con gái tôi chưa có chủ thì cũng sẽ không gả cho con trai cậu, có người ba đào hoa như vậy, ai biết về sau con trai cậu có đào hoa như thế hay không! Hai đứa con gái của tôi đều là bảo bối, nếu cậu dám dạy Cảnh Trí làm bậy, cũng đừng trách tôi trở mặt với cậu a!”
“Hừ! Bản công tử đào hoa chỗ nào? Không thấy tôi chỉ có một người vợ hay sao? Những bụi hoa trước kia đó là bất đắc dĩ gặp dịp thì chơi mà thôi, làm sao có thể thật sự thích! Nhanh nào, cậu dự định gả đứa con gái nào ra ngoài? Đứa con lại đưa cho con trai tôi thì tốt rồi, con trai tôi chịu thiệt thòi một chút cưới con gái xấu xí nhà cậu!”
Cảnh Dật Nhiên nhìn kỹ hai đứa nhỏ đang ngủ say, sau đó nhíu mày nói: “Hai đứa nhỏ này tại sao lại giống nhau như vậy, căn bản phân biệt không được ai với ai a! Về sau cưới về nhà có thể cưới lầm hay không?”
Trịnh Kinh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ỷ vào sức mạnh của mình hơn Cảnh Dật Nhiên rất nhiều liền trực tiếp kéo Cảnh Dật Nhiên đang dong dài đi ra ngoài!
“Cút đi, về sau con gái tôi nhất định sẽ không gả cho nhà cậu!”
Vậy mà dám ghét bỏ con gái hắn xấu! Tức ૮ɦếƭ hắn!
Cảnh Dật Nhiên bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, bất mãn nói thầm một câu “Keo kiệt”, sau đó liền bắt đầu cân nhắc Trịnh Kinh rốt cuộc định đưa con gái cho ai.
Trong những người quen biết, con trai chỉ có Cảnh Duệ, Cảnh Trí và Mộc Sâm, chẳng lẽ Trịnh Kinh đem hai đứa con gái một đứa cho Cảnh Duệ, một đứa cho Mộc Sâm?
Ai nha, sự nhiều thịt thiếu a!
Cờ con trai lớn hơn một chút, hắn phải dạy con trai một số kĩ năng tán gái mới được, nói không chừng có thể cưới cả hai đứa con gái của Trịnh Kinh về nhà đấy!
Song bào thai a, Trịnh Luân lớn lên xinh đẹp như vậy, Trịnh Kinh lớn lên cũng không kém, về sau hai cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ là tiểu mỹ nhân a! Nếu cưới hết về nhà, tính phúc của con trai sẽ hưởng không hết a!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc