Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 569

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Một loại dự cảm không tốt nháy mắt ập vào trong lòng, Cảnh Dật Nhiên theo bản năng liền cảm thấy có chuyện xấu!
“Tôi…… Đưa cậu cái gì sao?”
La Hạo sắc mặt từ hồng chuyển sang trắnh bạch: “Cái này không phải anh đưa cho tôi sao?”
Cậu móc từ túi tiền ra một phong thư, đưa cho Cảnh Dật Nhiên.
Nhìn thấy phong thư quen thuộc, còn có nét chữ trên giấy rất quen thuộc, vâu nói quen thuộc, Cảnh Dật Nhiên liền cảm thấy, từ khi hắn có đứa cháu trai như Cảnh Duệ về sau ngày càng thêm bi thương!
Có đứa cháu nào toàn lừa chú của mình như vậy không!
Để Tiểu Lộc hiểu lầm hắn viết thư tình cho đàn ông còn chưa tính, thế nhưng còn đem bức thư tình y hệt đưa cho La Hạo, lại còn viết trên phong thư mấy chữ to: Dật Nhiên vĩnh viễn hướng về!
Lúc này xong đời!
La Hạo vốn dĩ có ý tứ với hắn, hiện tại lại nhận được thư tình của hắn, khẳng định sẽ đối với hắn càng thêm khăng khăng một mực!
Nên giải thích thế nào đây?
Nói bức thư này căn bản không phải do hắn viết, La Hạo không vui mừng một hồi, khẳng định sẽ mất mát khổ sở đến ૮ɦếƭ, tiểu tử này rất si tình, hơn nữa có chút khỏe mạnh, nhỡ đây cậu ta tức giận, rời xa hắn thì hắn sẽ mất nhiều hơn được!
Hắn rất thích người bạn như La Hạo, lúc tâm tình tốt thì có thể cùng cậu ta chia sẻ, tâm tình không tốt thì cũng có thể nói hết với cậu ta, cậu ta là một người bạn rất thích hợp để lắng nghe bạn.
Nhưng Cảnh Dật Nhiên cũng tuyệt đối không thể thừa nhận phong thư là do hắn viết!
Bằng không việc này sẽ thành hiểu lầm lớn!
Cảnh Dật Nhiên rơi vào thế khó xử, chính mình cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, liền nghe La Hạo hỏi: “Nhị thiếu, hôm nay là anh cố ý trở về sao?”
“Không không không, không phải! Mộc gia hiện tại hết chỗ, căn bản là không có chỗ cho tôi ở!”
Cảnh Dật Nhiên nhanh chóng phủ nhận, bằng không La Hạo sẽ cho rằng hắn là vì cậu ta nên mới trở về thì làm sao bây giờ!
Ánh sáng trong mắt La Hạo dần dần tối sầm xuống, cậu vốn dĩ hoài nghi tính chân thực của lá thư kia, hiện tại xem ra, tám phần là trò đùa dai của ai, Cảnh Dật Nhiên không có khả năng viết cái loại thư như thế.
Trong lòng cậu có chút khổ sở, lui về phía sau một bước, muốn rời đi.
Nhưng là, khi hắn lui liền bị một viên đá vướng một chút, sau đó thân thể liền mất đi cân bằng, lảo đảo.
Cảnh Dật Nhiên theo bản năng liền hắt lấy cậu ta, kết quả hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Trên người Cảnh Dật Nhiên mang theo mùi hương lúc mới tắm gội song, tóc ngắn vẫn mang theo hơi ẩm, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn chính là một bộ dáng yêu mị.
La Hạo xoay người một cái, trực tiếp đem Cảnh Dật Nhiên áp tới Dưới ***.
Cảnh Dật Nhiên kinh ngạc sợ hãi!
Chẳng lẽ hôm nay hắn phải bị thất thân với La Hạo sao?!
La Hạo có tố chất thân thể rất tốt, cơ bắp rắn chắc, tốc độ và lực đều rất khủng pố, là di Cảnh Dật Thần bồi dưỡng ra, cậu ta nếu muốn làm gì hắn thì hắn có thể phản kháng sao?
“La Hạo, mẹ nó...cậu mau buông tôi ra, nếu không dậy tôi sẽ khoing khác khí!"
Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Dật Nhiên đỏ lên, nhưng hai cánh tay đều bị La Hạo đè lại, muốn đánh người cũng làm không được!
La Hạo nghẹn một hồi lâu, sau đó liền cắn lên môi Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên sắc mặt ngay tức khắc liền đen như đáy nồi!
Có thể không hôn môi được không a!
Đem hắn môi hắn giảo phá, muốn hạ miệng tàn nhẫn như vậy!
Cảnh Dật Nhiên đau không thể nhịn được nữa, sau đó liền trả thù, định cắn lại La Hạo một miếng.
Tiểu Lộc vừa về đến nhà, liền nhìn thấy hai người đàn ông anh tuấn cao lớn ôm nhau trên mặt đất, nhiệt liệt hôn môi!
Ít nhiều Tiểu Lộc đối với tình cảm cũng không phải người đặc biệt so đo, cô cũng ít nhiều tiếp thu được phong cách giáo dục Âu Mĩ, cô đã gặp qua quá nhiều tình yêu đồng tính, cho nên hôm nay mới có thể bình tĩnh đứng ở một bên nhắc nhở bọn họ: “Trên mặt đất rất lạnh, hay là vào trong phòng đi?”
La Hạo dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời bò dậy, cũng không dám nhìn Tiểu Lộc, chạy trối ૮ɦếƭ!
Cảnh Dật Nhiên trong lòng nghẹn khuất đã ૮ɦếƭ!
Bị La Hạo hôn còn chưa tính, dù sao tiểu tử này lớn lên đẹp trai như vậy, bị cậu ta hôn một cái cũng không có hại.
Nhưng bị Tiểu Lộc nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, thật sự là quá mất mặt! Mất hết cả khí độ của người chồng như hắn!
Hắn nằm trên mặt đất kêu rên: “Anh không muốn sống nữa! Tiểu La tử hôm nay điên rồi, cậu ta định cường bạo anh! Anh đánh không lại anh ta, vợ à, em mau thay anh lột da cậu ta!”
Tiểu Lộc nhìn bờ môi hắn hơi hơi đổ máu, vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Em vừa rồi nhìn anh không giống như là bị người khác cường bạo, hai người rất thân thiết!”
“Oan uổng! Sức lực cậu ta mạnh như vậy, anh căn bản không phải là đối thủ! May mắn là em đã trở lại, bằng không trong sạch của anh hôm nay đã bị cậu ta làm hỏng!”
“Nga, là chê em trở về quấy rầy hai ngươi? Không có việc gì không có việc gì, anh chỉ là trở về lấy vài món rồi em với con tắm rửa, chờ em đi rồi, anh có thể kêu La Hạo trở về tiếp tục, yên tâm, cậu ta là nam, em sẽ không ăn giấm.”
Tiểu Lộc nói xong, cố nén cười vào phòng.
Cảnh Dật Nhiên bò từ trên mặt đất dậy, xoa xoa khóe môi chảy máu, nhanh như chớp liền chạy theo.
Hắn hôm nay bị Cảnh Duệ hại thảm! Lần tới lại ***ng vào tiểu quỷ này, hắn nhất định sẽ đi đường vòng, cũng không dám trêu chọc hắn nữa! Vật nhỏ này, còn hư hơn Cảnh Dật Thần nhiều!
Cảnh Dật Thần căn bản là sẽ không loanh quanh lòng vòng nhiều, anh ta đều là trực tiếp sử dụng ***, Cảnh Duệ đây mới là chân chân chính chính phúc hắc!
Cảnh Dật Nhiên hiện tại rất lo lắng cho con trai mình, sau này trưởng thành, Cảnh Trí nếu chỉ số thông minh không đủ dùng, có thể bị Cảnh Duệ lăn lộn ૮ɦếƭ không!
……
Bên kia, Cảnh Duệ đã khuya mới về đến nhà, bé cơm chiều thì ăn nhiều bánh bao, lại đem Cảnh Dật Nhiên lừa một lần, tâm tình bé rất không tồi.
Cơm nước xong, bé có chút trịnh trọng hướng về phía trước Quan Ngưng nói: “Mẹ, mẹ sinh cbo em một đứa em gái đi!"
Thượng Quan Ngưng có chút ngạc nhiên: “Không phải con không thích em trai và em gái sao? Sao hôm nay lại đổi ý?”
“Em cảm thấy, ít nhất mẹ và cha sinh em gái sẽ thông minh rất nhiều, cũng không ngại những đứa nhỏ ngốc đó, thêm một người em gái cũng được, cha có thể bảo vệ nhiều người như vậy, con khẳng dịnh không thành vấn đề.”
Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên liền có chút đau lòng.
Nàng sờ sờ đầu con trai, cảm thấy con còn nhỏ như vậy, vó phải là đã tiếp nhận áp lực quá nặng?
Những đứa trẻ khác lớn lên điều hi hi ha ha đi chơi, sẽ rất ỷ lại vào cha mẹ, sẽ vô ưu vô tư, căn bản không thể tưởng được gian khổ tương lai.
Nhưng là Cảnh Duệ đã sớm đa trí, bé ngỏ như vậy đã nghĩ đến việc bảo vệ người nhà, phương thức giáo dục này tốt không?
Cô thà tình nguyện Cảnh Duệ là một người thường, có được thời thơ ấu vui vẻ hạnh phúc như những đứa trẻ bình thường.
Thượng Quan Ngưng ôm con trai trên đùi, quay đầu nhìn về phía thần sắc đạm nhiên của Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần cho rằng cô đang trưng cầu ý hắn muốn sinh con gái, anh nhàn nhạt nói: “Không nóng nảy, tối nay sẽ sinh.”
Sinh con không chỉ là một việc khổ sai, hơn nữa anh mỗi ngày đều không được động vào Quan Ngưng, mỗi ngày chỉ có thể nhìn không thể ăn, rất khó chịu!
Thật ra Thượng Quan Ngưng cũng không muốn sinh đứa thứ hai sớm như vậy, bây giờ cô có Cảnh Duệ, đã rất thoả mãn rồi.
Nhưng mà chuyện cô muốn hỏi không phải chuyện này!
“Em muốn nói, nếu không thì để con trai chơi thêm vài năm rồi hẵng học được không? Nó nhỏ như vậy, áp lực lớn như vậy, sẽ bị nghiền nát.”
Về vấn đề giáo dục Cảnh Duệ, thật ra Thượng Quan Ngưng chưa từng nghi ngờ Cảnh Dật Thần, bây giờ nói ra, không phải vì cô cảm thấy phương pháp giáo dục của anh không đúng, mà là cô đau lòng cho Cảnh Duệ.
Không ngờ, Cảnh Dật Thần còn chưa trả lời, Cảnh Duệ đã nói: “Mẹ, con không cảm thấy áp lực, bây giờ rất tốt!”
Cảnh Dật Thần cũng cười nói: “Có chút chuyện như vậy mà áp lực cái gì, trước đây anh còn cực khổ hơn nó nhiều lần.”
Anh cũng không nói giỡn, đúng là áp lực trước kia của anh lớn hơn Cảnh Duệ rất nhiều lần, bởi vì anh không có mẹ, trong nhà lại có một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ và một Cảnh Dật Nhiên lúc nào cũng có thể ςướק đi tất cả của anh.
Cảnh Trung Tu mất vợ, cả người giống như bị đóng băng, không còn tươi cười, ông đem tất cả tình yêu đổ vào người con trai, không ngừng thúc đẩy con trai lớn dần. Nhưng mà phương thức biểu đạt của ông rất lạnh lùng, không có chút ấm áp nào.
Khi còn nhỏ, Cảnh Dật Thần chịu nhiều đau khổ, nhiều hơn Cảnh Duệ rất nhiều.
Bây giờ Thượng Quan Ngưng đau lòng cho Cảnh Dật Thần, cũng đau lòng cho Cảnh Duệ.
Cô biết thời thơ ấu của Cảnh Dật Thần thế nào, nếu không thì anh sẽ không lạnh lùng không có lý lẽ như thế.
“Hiện tại áp lực mà con thừa nhận đều ở trong phạm vi bình thường, em không cần lo lắng.” Cảnh Dật Thần có thể hiểu được Thượng Quan Ngưng đau lòng, thật ra gây áp lực cho con trai, anh cũng đau lòng, nhưng mà áp lực chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, sau này Cảnh Duệ lớn hơn, nó sẽ thừa nhận áp lực lớn hơn nữa, thậm chí còn có nhiều lần bị uy hiếp bởi cái ૮ɦếƭ.
Cảnh Duệ thấy mình bị mẹ xem thường, bé rất không vui: “Mẹ, con yếu ớt vậy sao? Con chính là siêu cấp thiên tài, tài năng trời cho tốt như vậy sao có thể vì ham chơi mà lãng phí chứ! Sau này mẹ không nên nói như vậy nữa, chắc chắn con có thể làm tốt!”
Cảnh Duệ càng nói như vậy, Thượng Quan Ngưng càng đau lòng.
Đôi mắt cô đỏ bừng: “Được, mẹ biết rồi, sau này mẹ sẽ chọn cách tin tưởng con, nhưng mà, nếu con cảm thấy quá mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, được không?”
“Không thành vấn đề!”
Cảnh Duệ sảng khoái đồng ý, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho Thượng Quan Ngưng: “Mẹ, mẹ đừng khóc, khóc sẽ không đẹp, khi mẹ cười là đẹp nhất, đây là ba ba nói đó.”
“Được, sau này mẹ sẽ cười nhiều một chút!”
...
Xuân đi thu đến, thời gian vô tình trượt khỏi ngón tay, Cảnh Duệ đã được ba tuổi rưỡi.
Bé cao lên không ít, tính cách cũng trầm mặc không ít.
Khi bé đứng chung với Cảnh Dật Thần, hai người đều là vật sáng, đồng thời cũng là vật cách điện lãnh khốc.
Một năm này, Cảnh Duệ đều ở cùng Cảnh Dật Thần, tính cách của bé cũng bị Cảnh Dật Thần ảnh hưởng rất lớn.
Chính bé cũng bắt chước Cảnh Dật Thần trong vô thức, ngay cả tư thế đi đường cũng bắt chước, hai cha con không giống nhau mới là lạ đó!
Cảnh Dật Thần dẫn Cảnh Duệ đi vào bệnh viện Mộc thị, liền đưa tới ánh mắt của rất nhiều người, thế nhưng vẻ mặt của hai cha con không hề thay đổi, lạnh nhạt bước vào thang máy, lên tầng mười.
Trịnh Kinh và Trịnh Luân đã kết hôn hơn một năm, hôm qua vừa sinh một đôi song bào thai nữ, con gái lớn gọi là Trịnh Vũ Lạc, đứa nhỏ gọi là Trịnh Vũ Vi, nhũ danh là Lạc Lạc và Vi Vi.
Hôm nay có rất nhiều người đến thăm Trịnh Luân và hai bé song sinh, Thượng Quan Ngưng và Triệu An An cũng đến, Cảnh Dật Thần đến đón vợ về nhà -- Cô đã đi từ lúc sáu giờ sáng, đến chín giờ tối mà còn chưa về, cuối cùng thì cha con hai người cũng không nhịn được mà đi đón cô về.
Trong thang máy im lặng, vang lên giọng nói non nớt của Cảnh Duệ: “Ba ba, gần đây ba không cố gắng sao?”
Cho dù Cảnh Dật Thần có chỉ số thông minh rất lớn, nhưng mà bị con hỏi như vậy cũng có chút mơ màng.
“Cái gì?”
“Cố gắng sinh em gái với mẹ đó! Ba coi chú Trịnh và dì Trịnh kìa, tìm chú Mộc Thanh giúp đỡ hỗ trợ K**h th**h trứng, lập tức có hai bé gái, ba và mẹ cũng có thể đi tìm chú Mộc Thanh, sinh một cái bào thai.”
Cửa thang máy mở ra, Cảnh Dật Thần đang bước ra ngoài thì bước chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã sấp xuống!
Con trai, con quan tâm quá nhiều chuyện rồi đó!
Trái tim Cảnh Dật Thần vỡ vụn, trên mặt vẫn lãnh đạm như trước: “Ừ, đã biết.”
Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy tuy rằng con trai đưa ra vấn đề có hơi xấu hổ, nhưng mà cũng không thể bởi vì xấu hổ mà không dạy dỗ tri thức cho con trai.
“Con sẽ có em gái, nhưng không phải bây giờ. Còn nữa, kích trứng cũng không hẳn là có hiệu quả, vẫn là thụ thai tự nhiên tốt hơn, nếu không đứa nhỏ sinh ra sẽ có chỗ thiếu hụt.”
Nếu Thượng Quan Ngưng nghe thấy cuộc đối thoại của hai cha con nhà này, nhất định cô sẽ tìm cái lỗ nào đó để chui vào!
Trên hành lang trong bệnh viện Mộc thị, hai bóng dáng một lớn một nhỏ không nhanh không chậm đi về phía trước.
Cuối thu, Cảnh Dật Thần và Cảnh Duệ mặc áo khoác dáng dài màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng nõn, bên dưới là quần dài màu đen, kết hợp với giày da màu rám nắng, giống y như đồ đôi cha con.
Bệnh nhân, bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều nhìn chăm chú vào hai cha con.
Rất suất, rất khốc!
Chồng ai con ai đây, một người đẹp trai, một người đáng yêu!
Thượng Quan Ngưng mới vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Trịnh Luân liền nhìn thấy chồng và con trai giống như siêu sao đi đến, không đợi cô nói chuyện, Cảnh Duệ liền oán giận: “Mẹ, mẹ tính ngủ ở bệnh viện luôn hả, không cần con với ba ba nữa sao?”
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên người Thượng Quan Ngưng, cô gái này, là vợ của soái ca, mẹ của bé dễ thương hay sao?
Đúng là may mắn mà!
Nhìn cô ta cũng chỉ xinh đẹp một chút, khí chất tốt một chút mà thôi, không có gì đặc biệt!
Thật không công bằng!
Thượng Quan Ngưng mặc kệ ánh mắt ghen tỵ bốc hoả của mọi người, cười nói với Cảnh Duệ: “Sao mẹ lại không cần hai cha con chứ, hôm nay nhìn thấy hai bé gái giống nhau như đúc, mẹ luyến tiếc rời đi mà thôi, bây giờ đang chuẩn bị về, kết quả hai người đã tới rồi.”
Cảnh Duệ nói bằng giọng điệu rất bình thản: “Thích thì mẹ tự mình sinh đi, thân thể tố chất của ba ba tốt như vậy, hai người sinh thêm mười bé nữa cũng không sao.”
Người xung quanh ồn ào cười to, tất cả đều bị Cảnh Duệ làm cho vui vẻ!
Thượng Quan Ngưng vô cùng xấu hổ, gương mặt lập tức bỏ bừng.
Cô vội vàng che miệng con trai, thấp giọng trách mắng: “Không được nói hưu nói vượn!”
Cảnh Dật Thần hờ hững nói: “Duệ Duệ không có nói bậy, đúng là sinh mười đứa nữa cũng không sao. Nhưng mà, sinh nhiều vậy rất vất vả, cho nên sinh thêm một đứa nữa là được rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc