Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 565

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“Cái kia... Không có nói anh không có nói anh, tôi đang khen ngợi anh có phúc khí, cưới được một người vợ ôn nhu xinh đẹp như vậy!”
Nghi ngờ năng lực đàn ông, chuyện này có hơi nghiêm trọng, Triệu An An cũng không muốn đánh nhau với Trịnh Kinh, dù sao thì hắn cũng sắp kết hôn với Trịnh Luân rồi, nếu bị cô đánh bị thương thì Luân Luân sẽ tức giận.
Khó có khi Triệu An An chịu thua, Trịnh Kinh cũng không so đo với cô nữa.
Chọn váy cưới xong, Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Thần đón đi, Triệu An An cũng được Mộc Thanh đón, Trịnh Kinh lái xe chở Trịnh Luân về nhà, anh nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô chứa đầy vẻ hạnh phúc và H**g phấn giống như lúc chọn váy cưới, lập tức nhẹ nhàng nở nụ cười.
Khi về đến nhà, Trịnh Khải Nam và Bùi Tín Hoa đều đã đi ra ngoài, còn chưa có trở về, gần đây bởi vì phải chuẩn bị hôn lễ mà hai người đều vội vàng, gần như không có lúc nào rãnh rỗi.
Trong nhà không có ai, Trịnh Kinh cũng không kiêng nể gì.
Anh trực tiếp ôm lấy Trịnh Luân, chạy lên lầu.
Trịnh Luân hoảng sợ, cô tưởng anh để ý đến lời nói của Triệu An An, muốn làm chút gì đó để chứng minh.
Cô đỏ mặt nói: “Anh, An An nói giỡn thôi, anh đừng để trong lòng, em biết anh... Có thể mà.”
Ba chữ cuối cùng, âm thanh thấp như tiếng muỗi kêu.
Chuyện như vậy, Trịnh Luân rất ngại khi phải mở miệng.
Trịnh Kinh cười tươi, đùa cô: “À? Phải không? Em chưa thử qua, sao biết anh có thể? Lỡ như không được, chẳng phải tính phúc đời này của em đều không có sao?”
Trịnh Luân ngại ngùng chôn mặt trước *** Trịnh Kinh, ૮ɦếƭ sống không chịu nói.
Sao cô có thể nói ra điều này chứ!
Chẳng lẽ muốn cô nói, mỗi lần anh ôm cô vào lòng, mỗi lần anh động tình, cô đều có thể cảm nhận được thứ gì đó của anh đang cứng rắn sao?
Này quá khó rồi!
Trịnh Kinh thấy cô xấu hổ không nâng đầu lên được, anh cười ha ha, ôm cô vào phòng, sau đó đè cả người lên.
Trịnh Luân vừa sợ và thẹn đẩy anh: “Anh mau đứng lên, đừng như vậy, ba mẹ về liền đó!”
Lỡ như bị ba mẹ nhìn thấy tư thế của bọn họ, Trịnh Luân không biết nên tìm cái lỗ nào để mà trốn đâu.
Trịnh Kinh bắt lấy hai tay nhỏ bé của cô, đặt trán kề vào trán cô, thấp giọng nói: “Luân Luân, chờ đến khi chúng ta kết hôn rồi anh mới làm em...”
Anh cảm thấy đây là sự tôn trọng lớn nhất dành cho Trịnh Luân, thân phận của hai người có hơi mẫn cảm, không giống như người khác có thể yêu, có thể kết hôn mà không gặp trở ngại gì.
Anh và Trịnh Luân là anh em hai mươi năm, bây giờ phải kết hôn, sẽ có người nào đó dùng ánh mắt khác thường để nhìn bọn họ.
Những người có kinh nghiệm, có thể dựa vào tư thế đi đứng của con gái, nhìn ra cô có còn tấm thân xử nữ hay không.
Bây giờ Trịnh Luân vẫn là con gái hoàn chỉnh như trước, trưởng bối trong nhà và những người bên ngoài sẽ cảm thấy cô là người con gái tốt, không phải người làm bậy với anh hai mình.
Đây là bảo vệ tốt nhất dành cho cô.
Trịnh Kinh luyến tiếc cô chịu uỷ khuất, cho nên anh thà rằng mình nhịn đến vất vả, cũng không muốn cô xảy ra chuyện gì trước khi kết hôn.
Trịnh Luân không biết Trịnh Kinh nghĩ gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự bảo vệ và tôn trọng ở sâu trong lòng anh.
Hai má cô đỏ bừng, nhưng lúc này cô lại không ngại ngùng né tránh Trịnh Kinh, mà là mở to mắt nhìn Trịnh Kinh, nhẹ giọng nói: “Anh, thật ngốc.”
Nếu Trịnh Kinh muốn cô, cô nhất định sẽ không từ chối.
Bởi vì, khát vọng của cô dành cho Trịnh Kinh không hề ít hơn khát vọng mà anh dành cho cô.
Yêu thương lẫn nhau, tình cảm giữa cô và Trịnh Kinh đã lâu như vậy, chỉ cần một cái liếc nhìn cũng có thể cảm nhận được tâm ý của đối phương.
Thân thể Trịnh Luân mềm mại mà ấm áp, mang theo mùi hương nhẹ nhàng đặc biệt ở con gái, cả người Trịnh Kinh lại đè chặt lên người cô, làm anh cảm thấy xúc động muốn ăn cô.
Như vậy không được, thân thể anh sẽ có phản ứng rất nhanh.
Trịnh Kinh hít một hơi thật sâu, hung hăng hôn Trịnh Luân vài cái, sau đó lập tức đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Thời gian luôn trôi qua khi con người ta lơ đãng, nhất là những ngày bận rộn, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Đã tới ngày mười tám tháng mười, là ngày kết hôn của Trịnh Kinh và Trịnh Luân, rất nhiều bạn tốt của Trịnh gia, Bùi gia và Cổ gia đều đến.
Hôn lễ cực kỳ náo nhiệt, từ buổi sáng là Thượng Quan Ngưng và Triệu An An đã ở cùng Trịnh Luân, Trịnh gia tìm bạn của người thân làm phù dâu, thật ra cũng có quen Trịnh Luân, nhưng không thân thiết, hơn nữa cô còn chưa có kinh nghiệm ở chuyện này, có chút khẩn trương và mơ màng, toàn bộ qúa trình đều nhờ Thượng Quan Ngưng và Triệu An An giúp đỡ, cô chỉ đi theo cho náo nhiệt mà thôi.
Mộc Thanh ở bên kia giúp đỡ Trịnh Kinh, hôm nay Cảnh Dật Nhiên cũng đến, nhưng mà hắn đến để quấy rối.
“Này này này, tiền xì lì của mấy người cũng quá ít rồi đó? Không sợ người khác chê cười à!”
“Chậc chậc chậc, sư huynh, khi anh phẫu thuật Ng'n t linh hoạt như vậy, sao bây giờ ngay cả cài ghim áo mà cũng xấu vậy chứ, thật doạ người!”
“Trời ơi, hôm nay chú rể thật xấu, tìm thợ trang điểm ở chỗ nào đó? Còn không bằng bổn công tử tự mình trang điểm! Quên đi, dù sao thì bình thường cũng thế, cho dù hôm nay có đẹp trai, cũng không đẹp bằng tôi! Đúng không, anh?”
Cảnh Dật Thần không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn chăm chú vào người con trai, lựa chọn bỏ qua Cảnh Dật Nhiên đang nói mãi không ngừng.
Bây giờ Cảnh Dật Nhiên ngày càng thân thiết với anh, từ trước cho đến giờ, anh chưa từng cho hắn vẻ mặt dễ gần nào, nhưng mà da mặt Cảnh Dật Nhiên quá dày, hoàn toàn không để gương mặt lạnh của anh vào mắt, còn nói anh nghiêm mặt rất có dáng vẻ đại ca!
Cảnh Dật Thần rất muốn đá Cảnh Dật Nhiên bay đi, để cho tai mình thanh tĩnh một chút, nhưng mà lại không thể đá, bởi vì Cảnh Dật Nhiên bây giờ không giống như trước kia, mỗi một câu nói đều xem anh là anh trai, cho nên anh không thể sử dụng ***.
Trịnh Kinh đón được Trịnh Luân từ trong tay Cổ gia, cho nên Trịnh gia rất là vui vẻ, tiếng pháo vang lên bùm bùm, rất nhiều bạn tốt của Trịnh gia và Bùi gia đều đến chung vui rồi tặng tiền lì xì cho cô dâu.
Cảnh Duệ đi dạo trong đám người một vòng, rất nhanh đã nhận được rất nhiều bao lì xì.
“Ba ba, cho ba.”
Cảnh Duệ đưa tất cả tiền lì xì cho Cảnh Dật Thần, để ba ba quản lý tài chính cho mình.
Cảnh Dật Nhiên nhanh tay lẹ mắt ςướק một bao lì xì trong tay Cảnh Duệ: “Cho chú một cái!”
Cảnh Duệ còn nhỏ, nhưng người ςướק là Cảnh Dật Nhiên, cho nên bé thản nhiên nhìn Cảnh Dật Nhiên, nói: “Chú đã lớn như vậy rồi, còn ςướק tiền lì xì của con nít, đúng là uổng phí gương mặt đẹp mà.”
Cảnh Dật Nhiên lập tức trả tiền lì xì lại cho Cảnh Duệ, còn trừng mắt nói: “Thằng nhóc thối, chú chính là chú của con, sao nói chuyện với người lớn lại không biết lớn nhỏ như vậy!”
Cảnh Duệ trả lời lại một cách mỉa mai: “Chú cũng biết mình là chú của con à, có người chú nào lại ςướק tiền lì xì của cháu mình đâu?”
Bé nói, vươn cánh tay nhỏ bé: “Lấy ra đây!”
Cảnh Dật Nhiên có chút phát ngốc: “Cái gì?”
“Bao lì xì a! Trả lại cho cháu!”
“Không phải vừa rồi chú mới cho cháu hay sao?”
“Chú mới trả cháu một cái, còn thiếu chín cái! Vừa rồi không phải lấy của cháu mười cái hay sao? Ba, có phải nãy chú ấy lấy của con mười bao lì xì hay không?”
Cảnh Dật Thần nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ba nhìn thấy rõ.”
Cảnh Dật Nhiên trực tiếp bị sự vô lại của hai ba con này làm cho hoảng sợ!
Hắn cho rằng da mặt mình đã rất dày, không nghĩ tới hôm nay gặp phải đối thủ!
Hắn không khỏi kêu rên: “Đời trước tôi đã tạo nghiệt gì à, có một người anh trai và cháu trai như vậy!”
“Kết hôn là một ngày đại hỉ, chú đừng quỷ khóc sói gào, nhanh chóng đưa chín bao lì xì còn lại trả cho cháu, chú sẽ không quỵt nợ chứ?”
Mộc Thanh mới vừa mới hết bận quay lại liền nghe thấy lời Cảnh Duệ nói vẻ mặt khinh bỉ: “Cảnh Dật Nhiên, cậu có thấy mất mặt hay không, còn đi ςướק bao lì xì của trẻ con? Nhanh chóng trả lại cho Duệ Duệ đi, mấy bao lì xì đó đều là người ta thấy Duệ Duệ thông minh đáng yêu nên mới cho nó, nếu muốn thì đi ςướק của người khác a!”
Vẻ mặt Cảnh Dật Nhiên thống khổ bất đắc dĩ: “Sư huynh, sao anh lại không tin tôi! Tôi đâu có ςướק bao lì xì của tiểu quỷ này, nó đang hãm hại tôi!”
Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An không biết đi đến từ khi nào, hai người đều che chở Cảnh Duệ, không cho Cảnh Dật Nhiên sắc mặt tốt.
“Cảnh Dật Nhiên, tại sao anh bắt nạt cháu trai tôi, mau trả bao lì xì cho nó!”
“Cảnh Dật Nhiên, anh ςướק bao lì xì của con trai tôi? Thiệt cho tôi còn quan tâm Tiểu Lộc và con của anh, anh cũng không biết xấu hổ!”
Cảnh Dật Nhiên chỉ chốc lát mà đau cả đầu!
Tại sao mọi người đều chỉ trỏ hắn?
Tiểu quỷ này đúng là muốn hại ૮ɦếƭ hắn a!
“Trên người tôi không có nửa cái bao lì xì nào cả, không tin các người kiểm tra xem!”
Trán hắn đổ đầy mồ hôi, dứt khoát muốn *** áo cho mọi người nhìn xem hắn căn bản là không xu dính túi!
Trời ơi, về sau cũng không dám tùy tiện trêu chọc Cảnh Duệ nữa, tiểu tử này không biết khi nào sẽ đào hố chôn hắn!
Hắn sốt ruột biện minh cho mình, nhưng không có người tin tưởng hắn, bởi vì quả thật Cảnh Dật Nhiên có thể làm những việc như ςướק bao lì xì của Cảnh Duệ a!
Mọi người rất nhanh liền tản đi, Cảnh Duệ đi một đoạn lại quay trở về, bé đứng yên trước mặt Cảnh Dật Nhiên, ngửa khuôn mặt non nớt nhìn lên nói: “Chú hai, chú cũng thích bao lì xì sao? Cháu tặng chú một bao nhé!”
Cảnh Dật Nhiên phản xạ có điều kiện nhanh chóng lui về phía sau, hoảng sợ nói: “Cháu cháu cháu…… Cháu lại muốn làm gì!”
Vừa rồi còn lừa hắn vào chỗ ૮ɦếƭ, tại sao mới được một lát liền thay đổi mặt, chẳng những chịu gọi hắn là chú hai mà còn muốn đưa hắn bao lì xì!
Tuyệt đối không bình thường!
Tiểu tử này nhất định lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì đó!
Hắn mới không mắc mưu!
Cảnh Duệ cười tủm tỉm nói: “Không phải chú thích bao lì xì sao? Tuy rằng cháu cũng rất thích, nhưng cháu có rất nhiều, tặng chú một cái thì tốt hơn.”
Bé nói xong liền đem bao lì xì đặt ở trên sàn nhà cách Cảnh Dật Nhiên không, sau đó giống như một đứa bé bình thường nhảy nhót rời đi.
Cảnh Dật Nhiên cực kì nghi ngờ, chẳng lẽ…… Hắn hiểu lầm Cảnh Duệ?
Chẳng lẽ Cảnh Duệ thật sự tìm lại được lương tâm?
Hay vì vừa rồi hắn bị rất nhiều người công kích hãm hãi, làm trong lòng tên tiểu quỷ này tự trách?
Cảnh Dật Nhiên nhìn bao lì xì bắt mắt ở trên sàn nhà, do dự đi đến nhặt bao lì xì trước mặt, chuẩn bị mở ra.
Dù sao, tệ nhất cũng là bên trong bao lì xì trống không, không có tiền, hắn bị Cảnh Duệ trêu chọc một lần nữa!
Hắn mở ra bao lì xì, vừa muốn xem bên trong có tiền hay không, kết quả, “Phanh” một tiếng giòn vang, bao lì xì bốc lên một làn khói đen, phun hết lên trên mặt hắn, sau đó, khuôn mặt đẹp trai của hắn lập tức biến thành màu đen!
Hai tay cũng không tránh khỏi mà đen xì xì, như vừa mới đào than đá xong không rửa tay!
Tiếng gầm gừ của Cảnh Dật Nhiên rất nhanh liền vang vọng trong biệt thự Trịnh gia: “Cảnh Duệ! Cháu quay lại đây cho chú, xem chú có đánh ૮ɦếƭ tên tiểu tử vô lại như cháu không!”
Cảnh Dật Thần nắm tay nhỏ của con trai đi dạo trong vườn hoa của Trịnh gia.
“Con trai, con lại dùng viên đậu đen mà ông nội tặng cho con hả?”
“Đúng vậy, ba, viên đậu đen đó dùng khá tốt. Nhưng mà viên đậu đen này không phải ông nội cho con, là con tự mình làm.”
Hai cha con nói viên đậu đen, kỳ thật là dùng một loại chất nổ bằng than chì làm thành viên pháo nhỏ, viên đậu đen này khi bị ***ng chạm đè nén thì sẽ nổ tung, hơn nữa uy lực không lớn, nhưng sẽ cực kì khó rửa sạch, rất thích hợp dùng để lừa người.
“À? Con đã học được cách làm viên đậu đen đó sao?”
Cảnh Dật Thần hơi hơi có chút kinh ngạc, hắn khi còn nhỏ cũng theo Cảnh Trung Tu học làm những món đồ chơi nhỏ này, nhưng lúc hắn học đã được ba tuổi rồi, mà Cảnh Duệ mới được hai tuổi lẻ bốn tháng.
“Đúng vậy, ba, nghe nói kỷ lục của con còn cao hơn ba nha!”
Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng cười cười: “Con lợi hại hơn ba, về sau sẽ giỏi hơn ba rất nhiều.”
“Con nhất định sẽ giỏi hơn ba, về sau con lớn rồi thì có thể bảo vệ ba và mẹ!”
Cảnh Duệ tin tưởng mười phần, bé đang hướng tới sự tài giỏi như thần của ba, ở trong lòng hắn, ba là vô địch, bởi vì đến bây giờ, bé chưa từng nhìn thấy có chuyện gì mà ba không làm được.
Nếu ba nói bé lợi hại hơn, khẳng định không phải lừa bé, bé xác thật cũng rất thông minh.
Một ngày náo nhiệt như đám cưới, Cảnh Dật Thần cùng Cảnh Duệ chỉ lộ mặt ra một lần mà thôi, những lúc còn lại hắn đều ôm con trai ngồi trong xe, nghiên cứu cấu tạo cùng nguyên lý động lực của chiếc xe, nếu không phải chân Cảnh Duệ quá ngắn, đoán chừng đã học được lái xe.
Hôn lễ kết thúc, lúc về nhà, Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Duệ ngồi ở ghế sau, cô vuốt ve đầu nhỏ của con trai, có chút cảm khái nói: “Đám cưới cảm động lại hạnh phúc như vậy, hiện tại mẹ chỉ chờ đợi Duệ Duệ kết hôn, hôn lễ của con chúng ta nhất định phải làm thật long trọng.”
Cảnh Duệ lấy cái tay trên đầu mình ra, bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ xa vời quá, chờ con kết hôn, ít nhất cũng phải ba mươi năm nữa, mẹ vẫn nên nghĩ xem buổi sáng ngày mai làm gì cho con ăn thì tương đối hữu dụng hơn.”
Thượng Quan Ngưng thấy con trai không chịu cho mình sờ đầu của bé, liền ôm bé vào trong *** mình, nghiêm túc nói: “Bữa sáng ngày mai đã được quyết định từ một tháng trước, hơn nữa là do ba con tự mình chọn thực đơn cho con. Con không thể kết hôn muộn như vậy được, ừ…… Tốt nhất là kết hôn trong khoảng hai mươi lăm tuổi đi, bằng không những cô gái tốt đều bị người ta chọn mất rồi.”
“Ba cũng hơn ba mươi tuổi mới kết hôn với mẹ, hơn nữa hai người là kết hôn chớp nhoáng, về sau có thể con cũng sẽ dùng phương thức này. Kết hôn quá sớm không tốt, dễ dàng biến thành bị vợ quản nghiêm hoàn toàn mất đi tự do.”
Cảnh Duệ tuổi còn nhỏ đã nói đạo lý rõ ràng, khiến Thượng Quan Ngưng cảm thấy sửng sốt.
“Mẹ, mẹ phải đồng ý với con, về sau việc cưới xin của con sẽ do con làm chủ, mẹ không thể nhúng tay vào.”
Thượng Quan Ngưng có chút bất đắc dĩ, cô không được con trai tin tưởng như vậy sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc