Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 563

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Náo loạn nửa ngày đứa bé vẫn chưa sinh ra a!
Thật đáng ghét, nói chuyện còn ngập ngưng như vậy! Hại cô tưởng rằng Tiểu Lộc đã sinh!
Nhưng……
“Bằng chỉ số thông minh của anh, còn muốn con trai anh hạ gục con trai tôi trong nháy mắt, nằm mơ đi!” Dám nói con trai cô không tốt, Triệu An An hận không thể liều mạng với Cảnh Dật Nhiên, cô rất bao che người của mình.
Cảnh Dật Nhiên đắc ý dào dạt: “Đúng vậy, chỉ số thông minh của tôi không cao, thế thì sao nào, chỉ số thông minh của vợ tôi rất cao a! Gen của cô ấy đã được cải tạo qua, năng lực cơ bản nhất là gặp qua một lần rồi sẽ không bao giờ quên, con trai tôi về sau cũng là một thiên tài!”
Thật ra lúc còn nhỏ Triệu An An cũng thường xuyên đấu võ mồm với Cảnh Dật Nhiên, hai người nhìn nhau không thuận mắt, thường xuyên mắng đối phương đến máu chó phun đầy đầu, có đôi khi còn trực tiếp ra tay đánh nhau.
Mộc Thanh đã nhìn thấy hai người bọn họ đánh nhau rất nhiều lần, hai người đều không sợ ૮ɦếƭ, cố tình lại không phải người trong nghề, nói đến đánh nhau đều là dùng công phu mèo cào ba chân, không mất mạng nhưng cả người đều sẽ bầm tím.
Hắn nhanh chóng đuổi Cảnh Dật Nhiên đi rồi lôi kéo Triệu An An về phòng ngủ.
Hai người này đều không thể bớt lo, tính cách đều thuộc về loại hình xúc động tùy hứng, không cẩn thận lại muốn đánh nhau, vẫn nhanh chóng tách hai bọn họ ra thì tốt hơn.
Cảnh Dật Nhiên từ trong tiểu viện của Mộc Vấn Sinh đi ra liền lên xe về nhà, sau đó liền nhìn thấy Tiểu Lộc đang nửa nằm ở trên giường đọc sách dạy nuôi trẻ.
Hắn có chút kinh ngạc, Tiểu Lộc từ chỗ nào lấy được sách dạy nuôi trẻ?
Cô vẫn luôn được Mộc Vấn Sinh chăm sóc, thân thể rất tốt, thai nhi phát triển cũng rất tốt, còn ba tháng nữa là sinh, cho nên từ mờ mịt hoảng loạn ban đầu, sớm đã trở nên bình tĩnh thong dong.
Hắn nằm lên giường, ôm Tiểu Lộc vào trong ***, lòng bàn tay nhẹ nhàng dán bụng nhỏ hơi lồi lên của Tiểu Lộc, nhẹ giọng hỏi: “Sách này từ đâu ra?”
“Thượng Quan Ngưng đưa cho em, cô ấy nói quyển sách này rất hữu dụng, muốn em đọc nhiều một chút.”
Tiểu Lộc xem rất nghiêm túc.
Chính cô đã không được ba mẹ yêu thương để lại một bóng ma nghiêm trọng về thời kì thơ ấu, cho nên cô muốn làm một người mẹ thật tốt, mặc kệ con cô về sau là cái dạng gì, cô đều sẽ yêu thương bé, che chở bé, cho bé tình thương của mẹ vĩ đại nhất.
Cô không có kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ, Thượng Quan Ngưng dạy cô rất nhiều, còn lấy rất nhiều sách dạy nuôi trẻ nhỏ mà lúc trước cô ấy dùng cho người đưa tới đây.
“Cô ấy thật có lòng.”
Cảnh Dật Nhiên cười cười, thật ra hắn muốn nói, Thượng Quan Ngưng chính bởi vì tấm lòng quá tốt cho nên trước kia mới chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Tuy rằng cô ấy vẫn không thích hắn, nhưng lại đối với Tiểu Lộc rất tốt, đối với đứa bé trong bụng Tiểu Lộc cũng rất tốt.
Hắn lấy sách ở trong tay Tiểu Lộc, lật mấu trang liền có chút ngạc nhiên: “Ừ, quyển sách này thật đúng là hữu dụng, nói đúng sự thật, thích hợp cho những người lần đầu làm cha mẹ giống như chúng ta xem! Không được, hôm nào anh phải đến nhà bọn họ, lấy hết tất cả những quyển sách dạy nuôi trẻ về! Tiểu tử Cảnh Duệ kia thông minh như vậy, nói không chừng sách nuôi dạy trẻ này cũng có một phần công lao, con trai chúng ta phải càng thông minh hơn Cảnh Duệ mới được.”
Tiểu Lộc không bày tỏ ý kiến, cô nghiêng người, cuộn tròn ở trong *** Cảnh Dật Nhiên, cô rất thích cảm giác ấm áp ở trên người Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên thả sách trong tay xuống, thay đổi một tư thế thoải mái tư thế để ôm Tiểu Lộc.
“Hôm nay con trai có ngoan không?”
“Không ngoan, rất nghịch ngợm, ở bên trong động tới động lui.”
“Ha ha ha, về sau con nhất định rất giống anh, hoạt bát rộng rãi, người gặp người thích!”
Tiểu Lộc lập tức liền cười.
Ngày hôm qua bọn họ cũng nói những lời này, nhưng nội dung lại không giống nhau ——
“Con trai có khoan không?”
“Rất ngoan, rất an tĩnh, hôm nay không có đá em.”
“Ừ, con trai giống anh, cũng trầm ổn thong dong như vậy, về sau là mệnh vua chúa!”
Mỗi ngày hắn đều có lời nói đa dạng để khen ngợi mình và con trai, da mặt đặc biệt dày.
Tiểu Lộc an ổn nằm trong *** Cảnh Dật Nhiên, ngửi mùi thuốc trung y nhàn nhạt trên người hắn, cảm thấy rất thoải mái.
Cô sau khi mang thai cũng không thay đổi quá nhiều, phản ứng thai rất nhỏ, cái này làm cho cô cảm thấy, mang thai một đứa bé cũng không phải việc quá gian nan.
Cảnh Dật Nhiên gần đây rất bận, lại muốn đi bệnh viện làm bác sĩ thực tập, lại muốn đi học tập ở chỗ Mộc Vấn Sinh, còn muốn chăm sóc phụ nữ có thai như cô, xoay vòng vòng, đều không được nghỉ ngơi tốt, Tiểu Lộc cảm thấy hắn quá vất vả, cho nên tận lực không quấy rầy hắn.
Cảm giác có một người đàn ông bởi vì cô mà chống đỡ một mảnh trời đất, làm trong lòng cô cực kì kiên định.
Trong khoảng thời gian này, tổ chức sát thủ đang tập trung nghiên cứu dùng virus để cải tạo gen nên bắt đầu tìm cô, tổ chức sát thủ thậm chí còn thông qua con đường giao lưu nội bộ của sát thủ bên ngoài, muốn để cô nhận nhiệm vụ, hơn nữa thù lao cực kì cao.
Có Cảnh gia che chở, bọn họ sẽ không quá mức làm khó cô, cho nên thái độ tìm cô đều rất hữu nghị, sẽ không mạnh mẽ bắt cô làm việc.
Tiểu Lộc đối với những việc đó đều một mực không để ý tới, càng không nói cho tổ chức nghiên cứu khoa học việc mình đang mang thai.
Cô chỉ muốn an tĩnh ở yên trong nhà, cho con một hoàn cảnh an ổn nhất, sau đó thuận lợi sinh bé ra.
Về sau, cô muốn có cuộc sống như người bình thường, không hề muốn tiếp tục giết chóc như máy móc.
Hiện tại cuộc sống của cô và Cảnh Dật Nhiên đã cực kì vững vàng hạnh phúc, về sau tốt nhất có thể đều như vậy, không cần có thay đổi quá lướn.
Nhưng cô cũng không e ngại mưa gió, bởi vì vốn dĩ cô là từ trong mưa gió đi qua, sớm đã trải qua lễ rửa tội của mưa gió, thực lực của cô cũng đủ cường đại, có thể bảo vệ Cảnh Dật Nhiên và con của mình.
Hiện tại còn chưa biết dáng vẻ về sau của con là như nào, cô có chút lo lắng về con sẽ giống mình, cả người bị virus quấy nhiễu, cần phải thay máu thường xuyên.
Dựa theo tình trạng hiện tại của đứa nhỏ, sự phát triển và năng lượng của bé, đều vượt xa đứa bé bình thường.
Mộc Vấn Sinh đã kết luận, cô sẽ di truyền đa số chức năng thân thể cho bé.
Cảnh Dật Nhiên còn vì thế cao hứng một thời gian dài, bởi vì con trai cũng không chịu thua kém, về sau nói không chừng có thể vượt qua Cảnh Duệ trở thành người mạnh nhất, người ba như hắn cũng cảm thấy kiêu ngạo.
“Ngày mai chúng ta cùng đi bệnh viện, lại đi khám thai một lần nữa, anh phải nhìn xem con trai anh lớn thành dạng gì!”
Cảnh Dật Nhiên nói thầm một câu, sau đó liền ôm Tiểu Lộc mệt mỏi ngủ mất.
Hắn đã liên tục rất nhiều ngày chỉ ngủ có ba bốn giờ, thân thể mệt mỏi lợi hại, đầu vừa dính vào gối liền lập tức ngủ mất.
Ngày hôm sau rời giường, Cảnh Dật Nhiên ngủ ước chừng bảy tiếng đồng hồ, lại khôi phục tinh thần như trước, hắn thu thập chính mình sạch sẽ liền lập tức đẹp trai trở lại, sau đó mang theo Tiểu Lộc đi bệnh viện.
Lúc trước Mộc Thanh vẫn ở nước Đức, văn phòng của hắn vẫn để không liền bị Cảnh Dật Nhiên công khai chiếm lấy —— văn phòng cũng những người khác ở bệnh viện làm sao tốt bằng văn phòng của viện trưởng, muốn ςướק thì phải ςướק cái tốt nhất, dù sao để không cũng lãng phí!
Kết quả hôm nay vừa mang theo Tiểu Lộc đi vào văn phòng, liền nhìn đến Mộc Thanh đen mặt đứng trước bàn làm việc.
“ Ô, sư huỳnh, chào buổi sáng”
“ Sáng gì nữa, bấy giờ đã là 9 giờ 30 rồi” Mộc Thanh nói với giọng không chút cảm tình gì: “ Sao cậu lại biến phòng làm việc của tôi thành bàn làm việc của cậu? Mau biến đi, đây là địa bàn của tôi.”
“ Sư huynh, huynh thật nhỏ mọn, chúng ta vừa kết bái huynh đệ chưa được bao lâu, sư huynh không có quà gặp mặt sao? Phòng làm việc này cũng không tồi, dùng lâu như vậy rồi đệ cũng thấy quen tay, huynh tặng lại cho đệ đi.”
Cái gì mà dùng quen tay rồi!
Mộc Thanh tức đến nỗi muốn đánh người, phòng làm việc này anh đã dùng nhiều năm nay rồi, nếu như tặng cho Cảnh Dật Nhiên anh ta lại phải đi tìm phòng làm việc mới, không thể nào!
“ Chuyện văn phòng này thì miễn bàn đi, cậu muốn quà gặp mặt đúng không? Được, chiếc châm bạc này tặng cậu.”
Anh ta lấy từ trong người ra một chiếc châm bạc đưa đến trước mặt Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên trừng mắt nhìn lão đại, khó tin và nói: “ Mộc Thanh, huynh còn mặt mũi nào không vậy? sư huynh tại sao lại nhỉ mọn như vậy, chưa thấy ai tặng quà gặp mặt là một chiếc kim thêu, huynh quả thật là người đã phá kỷ lục người tặng quà nhỏ nhất của toàn thành phố A rồi đó.”
Cảnh Dật Nhiên lấy ra từ chiếc túi áo được chế tạo đặc biệt một chiếc châm bạc đặt trước mặt Mộc Thanh: “ châm bạc đệ cũng có, mau cất món quà gặp mặt quá mức xa hoa của huynh đi, để đến khi vợ và đứa con tương lại của huynh nhìn thấy thì thực sự vô cùng mất mặt!”
Mộc Thanh một chút cũng không cảm thấy mất mặt, đối với người không có thể diện như Cảnh Dật Nhiên thì cần gì phải nể mặt, nếu như nghiêm túc thì bạn sẽ bị thua.
“ Nếu như không cần quà gặp mặt của tôi thì trả lại, rồi biến đi, đây là phòng làm việc của tôi, trong bệnh viện còn có rất nhiều phòng làm việc trống!
“ Vậy thì không được rồi,bây giờ bệnh nhân của đệ đều biết đệ dùng phòng làm việc này, đổi rồi nếu như bọn họ không tìm ra đệ thì phải làm sao, vài ngày này đệ chịu thiệt một chút dùng chung phòng làm việc cùng huynh, đợi đến khi đệ tìm thấy phòng làm việc mới, sau khi tìm được phòng làm việc mới rồi sẽ chuyển đi sau.”
Cảnh Dật Nhiên kéo tiểu Lộc bảo cô ngồi xuống, sau đó lấy một chiếc áo khoác trắng trong tủ để mặc, và thành thạo mở nắp ấm đun nước mà anh đặc biệt mua về, sau khi đun nước xong lại lấy từ trong ngắn kéo ra một quả táo đỏ, dùng dao gọt hoa quả cẩn thận gọt vỏ, rồi đưa cho tiểu Lộc ăn.
Sau khi làm xong tất cả, quay đầu lại, nhìn thấy Mộc Thanh vẫn đang lạnh lùng đứng ở đó, không nhịn được mà nhiệt tình gọi anh ta: “ ô, sư huynh, đứng ngây ra đó làm gì, mau ngồi đi, đừng khách sáo coi đây như nhà của mình nhé!”
Mộc Thanh rất muốn trực tiếp dùng chiếc châm bạc đâm thẳng vào khuân mặt đệp kia của Cảnh Dật Nhiên!
Ai thèm khách sáo với cậu ta chứ!
Đây rõ ràng là phòng làm việc của Mộc Thanh, tại sao bây giờ anh ta lại biến thành khách của Cảnh Dật Nhiên chứ!
Không được, nhất định phải nhanh chóng cho người thu dọn tên quái quỷ này đến một phòng làm việc khác, nếu không thì hắn sẽ ở đây mãi không đi.
Mộc Thanh thẳng thắn nhanh chóng quay người mở cửa, đi tìm nhân viên hành chính của bệnh viện để sắp xếp phòng cho Cảnh Dật Nhiên.
đến khi anh ta quay trở lại, thì phát hiện ra phòng làm việc đã có đám bệnh nhân nữ ở đó, độ tuổi nào cũng có, thậm chí còn có hai đứa trẻ khoảng 10 tuổi cũng ở đó.
Tiểu Lộc đã không thấy đâu rồi, chắc là đã đi khám thai.
Cảnh Dật Nhiên ngồi đó cười tươi giống như hoa hướng dương: “ mọi người đừng có vội, từng người từng người một, nhất định sẽ chữa khỏi cho tất cả, có điều một bác sĩ như tôi không tiếp nhận một lời mời hẹn hò nào của bệnh nhân, bệnh viện không cho phép và đạo đức nghề nghiệp của tôi cũng không cho phép tôi làm như vậy!”
có một bệnh nhân nữ có chí khí tỏ ra không bằng lòng: “ Bac sĩ Cảnh, em vì anh mà đến tại sao không thể hẹn gặp anh, anh đã chữa khỏi bệnh cho e rồi, trong lòng vô cùng cảm kích, muốn mời anh ăn một bữa cơm cũng chỉ là bình thường thôi mà!”
Những người khác cũng theo đó mà nói: “ Đúng đó, bác sĩ Cảnh, y thuật của bác sĩ giỏi như vậy, chúng tôi đều thích anh, tại sao anh có thể nhẫn tâm từ chối một lời mời nhỏ kia?
“ bác sĩ Cảnh, anh có muốn đến nhà phục vụ không, nhà tôi gần bệnh viện, anh đến nhà tôi nhé!”
......
Người phụ nữ này tại sao có thể lộ liễu như vậy chứ!
Mộc Thanh không nhịn được mà vịn tay vào tấm bảng, anh ta cuối cùng cũng biết được tại sao Cảnh Dật Nhiên lại có nhiều bệnh nhân đến như vậy, thì ra là không phải đến khám bệnh, mà là đến thăm trai đẹp.
Sự phong khoáng như vậy, sự quyến rũ bùng nổ của sư đệ thực sự tốt sao? sư phụ chắc chắn không thu nhận sai người sao?
Bây giờ căn phòng của anh ta đã bị đám bệnh nhân nữ kia chiếm đoạt rồi, từng người tranh nhau chen chúc đứng trước mặt Cảnh Dật Nhiên, nhất định phải để anh ta khám bệnh cho mình.
Cảnh Dật Nhiên hình như sớm đã quen với cảnh này rồi, không vội vàng kiểm tra cho từng bệnh nhân, dựa vào tình trạng bệnh khác nhau để kê đơn thuốc, mad con rất chăm chỉ ghi chép.
Gặp một bệnh nhân nữ có vấn đề lớn như vậy, anh ta không thể kê bừa một đơn thuốc, chỉ là nói một vài từ vựng y học cao siêu bí ẩn mà thôi, rồi bảo mọi người ngày mai đến khám lại, điều này quả thực Mộc Thanh đã quá quen thuộc rồi.
Bởi vì khi trước đây y thuật của anh ta chưa uyên thông, cũng đã từng làm như vậy, khi gặp vấn đề không giải quyết được đều ghi lại bệnh tình của bênh nhân trước sau đó buổi tối về nhà hỏi ý kiến của sư phụ, rồi đến ngày thứ hai mới khám lại kê đơn thuốc.
Cứ thế như vậy, y thuật đã tiến bộ nhanh chóng.
Đương nhiên, nếu như gặp phải một ca cấp bách thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy, thì khi đó cần phải trực tiếp giới thiệu người bệnh với một bác sĩ có kinh nghiệm hơn, để chuyên gia thực sự đến chuẩn đoán.
Mộc Thanh đứng một bên để theo dõi, sau đó thì phát hiện ra Cảnh Dật Nhiên vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa tư duy rất nhanh nhẹn, hiệu suất bắt mạch rất giỏi, tất cả các loại dược phẩm đều được ghi nhớ rất kỹ càng.
Mộc Thanh vô cùng kinh ngạc.
Đây tuyệt đối không phải là khả năng nên có của một người mới học y thuật được nửa năm!
Cho dù Mộc Vấn Sinh là một thấy giáo vô cùng tài năng, cũng không thể nào dạy anh ta đến trình độ đó được, bởi vì Mộc Thanh cảm thấy ngay cả anh ta cũng không thể làm được.
Thật không thể nhìn ra, năng lực y thuật của Cảnh Dật Nhiên lại cao đến như vậy, hơn nữa năng lực của anh ta hiện rõ không nghi ngờ gì.
Quả nhiên là người nhà Cảnh gia, quả nhiên là con ruột của Cảnh Trung Tu, chỉ số thông minh người bình thường không thể so sánh được, trước đây, Cảnh Dật Nhiên chỉ là không thể học mà thôi, bây giờ một khi đã chăm chỉ thì tốc độ tiến bộ nhanh như tên lửa, thật là khiến cho người ta phải đố kị.
Mộc Thanh vô cùng xúc động, trong lòng lại có một áp lực giống như ngày vừa mới học y thuật.
Nếu như bị sư đệ vượt mặt thì người sư huynh này thực sự mất mặt, về nhà nhất định sẽ bị sư phụ đánh ૮ɦếƭ.
Anh ta cũng cần phải nỗ lực hơn, nghiên cứu nhiều y học, thường xuyên cùng người khác nghiên cứu thảo luận một số ca bệnh khó, để nâng cao trình độ.
Thân là người kế thừa tài năng nhất của Mộc gia, anh ta tuyệt đối không thể làm Mộc gia mất mặt.
Buổi tối khi về nhà của Mộc Vấn Sinh, bất cứ khi nào Mộc Thanh cũng chăm chỉ đọc kỹ sổ ghi chép được sư phụ cất giữ cẩn thận.
Triệu An An nắm tay trước ***, tò mò hỏi: “ hôm nay sao anh chăm chỉ thế, ở bệnh viện có chuyện gì à?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc