Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 558

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Chuyển hộ khẩu?
Hai vợ chồng đồng thời ngẩn ra.
Ngô Tư có chút không dám tin hỏi: “Ba mẹ cháu đồng ý để Luân Luân chuyển hộ khẩu sao?”
Bà luôn có chút xấu hổ khi đề cập chuyện này với Trịnh gia, Trịnh Luân đi theo Trịnh gia nhiều năm như vậy, bà cũng tận mắt nhìn thấy Bùi Thư Hoa có bao nhiêu yêu thương Trịnh Luân, nếu để Trịnh Luân sửa hộ khẩu, bà sợ Bùi Thư Hoa sẽ tức giận.
Không nghĩ tới hôm nay Trịnh Kinh lại chủ động nói chuyện này!
Ngô Tư vừa mừng vừa sợ!
Trịnh Kinh cười gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đồng ý, dù sao hai người cũng là ba mẹ ruột của Luân Luân, ba mẹ cháu tuy rằng rất luyến tiếc Luân Luân, nhưng cũng không thể ςướק đoạt quyền lợi làm ba mẹ của hai người. Nhưng Luân Luân tạm thời vẫn phải ở nhà cháu, em ấy nhát gan, ở hoàn cảnh lạ lẫm sẽ bị mất ngủ.”
“Đương nhiên, cái này không quan trọng, Luân Luân thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, đều tùy con bé!”
Ngô Tư vui vẻ đến mức trong đôi mắt ngập tràn nước mắt.
Chỉ cần con gái có thể lại lần nữa có tên trong hộ khẩu nhà bọn họ thì bà đã rất thỏa mãn!
Bà cao hứng giữ Trịnh Kinh ở lại ăn cơm, Trịnh Kinh lại lời dịu dàng từ chối: “Cháu phải nhanh chóng trở về trong cục nhìn mấy ngưới mới bị bắt giữ đó, về sau cháu chắc chắn sẽ tới ăn chực, đến lúc đó dì đừng chê cháu ăn quá nhiều là được!”
“Làm sao có thể, cháu ăn càng nhiều càng có thể chứng minh tay nghề của dì rất tốt!”
Ngô Tư cười đôi mắt cong cong, bà càng ngày càng thích Trịnh Kinh, hận không thể ςướק hắn từ trong tay Bùi Thư Hoa về làm con trai mình!
Trịnh Kinh đối với biểu hiện của mình cũng rất vừa lòng, hắn cảm thấy hôm nay phải cho mình một trăm điểm a!
Sau khi lái xe về nhà, khóe môi hắn mang theo ý cười, vợ chồng Cổ thị đều rất thích hắn, như vậy để hắn cưới được Trịnh Luân chỉ còn một bước nữa thôi, trước tiên, hắn chỉ cần để Trịnh Luân chuyển hộ khẩu qua đó, sau đó thông báo cho tất cả mọi người biết Trịnh Luân không phải em gái ruột của hắn là được!
Bùi Thư Hoa thấy con trai tràn đầy ý cười đi vào, nghi ngờ hỏi: “Mẹ nghe ba con nói, Cổ gia bị hơn hai mươi người tranh đoạt, tại sao nhìn tâm tình con lại tốt như vậy?”
Trịnh Luân đứng ở đằng sau Bùi Thư Hoa cũng dùng vẻ mặt tò mò nhìn hắn.
Trịnh Kinh nhanh chóng thu lại tươi cười, nghiêm trang nói: “Mẹ, mẹ nhìn lầm rồi! Con cười lúc nào, vừa rồi biểu tình kia rõ ràng là nghiêm trọng! Nhưng ngài yên tâm, những người muốn tranh đoạt kia đều đã bị bắt lại, con trai mẹ đã ra tay, hơn hai mươi người thì tính cái gì! Hơn hai trăm người cũng tống được hết vào trong ngục!”
Bùi Thư Hoa hiểu con trai mình rõ như lòng bàn tay, biết hắn khẳng định là có chuyện gì vui vẻ, nếu không không có khả năng vui mừng lộ rõ trên mặt như vậy.
Lúc này còn dùng lời lẽ chính đáng phủ nhận, thoạt nhìn càng thêm khả nghi!
Bà cười mắng: “Nói linh tinh! Hiện giờ mẹ còn chưa già mắt còn chưa mờ, chờ mẹ già rồi, có phải mỗi ngày con đều lừa gạt mẹ hay không a! Nhưng những người kia bị bắt lại thì tốt rồi, những người thân của tên Cổ Thiên Việt kia quả thật đáng hận! Trách không được hắn ta không ra gì như vậy, hóa ra là hỏng từ bên trong!”
Bùi Thư Hoa vừa nói liền tức giận, bà lôi kéo bàn tay trắng nõn non mịn của Trịnh Luân đau lòng nói: “Luân Luân bị *** mấy ngày nay, mất nửa cái mạng! Nhanh chóng tống hắn ta vào trong tù, phán tội tử hình gì đó, đừng để hắn ta ở ngoài gây họa cho người khác! Mẹ vốn muốn tự mình đánh hắn ta một trận, nhưng nếu con có thể thay Luân Luân báo thù, mẹ cũng có thể thở ra một hơi!”
Trịnh Luân cũng thống hận Cổ Thiên Việt, đời này cô chưa hận quá vài người, luôn là nhìn người ta ở những phương diện tốt nhất, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên hận một người.
Bởi vì cô thật sự bị Tra t** thê thảm! Cái loại đau đớn này cô không bao giờ muốn trải qua một lần nữa.
Nhưng cô vẫn cười cười an ủi Bùi Thư Hoa: “Mẹ, ngài đừng khổ sở, không phải con vẫn tốt sao? Hắn ta sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng, anh trai khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha hắn ta.”
Cô nói xong liền dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Trịnh Kinh, trong lòng Trịnh Kinh nhảy nhót vì dáng vẻ xinh đẹp của cô, cười nói: “Đây là chắc chắn, anh có rất nhiều biện pháp để dạy dỗ những người như vậy!”
Bùi Thư Hoa được hai đứa con an ủi trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, bà vừa muốn lôi kéo bọn họ đi ăn cơm, liền nghe Trịnh Kinh có chút nghiêm túc nói: “Mẹ, chúng ta có phải nên đem hộ khẩu của Luân Luân chuyển đến Cổ gia hay không?”
Bùi Thư Hoa vì lời nói của Trịnh Kinh mà cứng người lại, trong lòng giống như bị chọc thủng một lỗ vừa lạnh vừa đau.
Trịnh Kinh biết trong lòng bà sẽ không dễ chịu, nhanh chóng đi qua ôm bà, cười nói: “Mẹ đừng hoảng hốt, kể cả hộ khẩu của Luân Luân ra khỏi nhà chúng ta, nhưng em ấy vẫn là người nhà mình, em ấy vẫn ở nhà của chúng ta!”
Hôm nay hắn đã nói lời thề son sắt với vợ chồng Cổ thị rằng ba mẹ hắn đã đồng ý việc chuyển hộ khẩu này, mà thời gian này, Bùi Thư Hoa căn bản là không đồng ý, Trịnh Khải Nam cũng chỉ mới hơi có chút ý muốn mà thôi.
Bọn họ làm sao có thể nhanh như vậy liền để cho Trịnh Luân chuyển hộ khẩu tới Cổ gia!
Hộ khẩu vốn chỉ là một vật tượng trưng a! Trịnh Luân chuyển tới Cổ gia, đó chính là người của Cổ gia, tuy rằng cô vốn dĩ là người nhà họ Cổ, nhưng hiện tại hộ khẩu lại là ở Trịnh gia, trong lòng Bùi Thư Hoa còn có thể yên tâm rất nhiều.
Bùi Thư Hoa dựa vào bờ vai rắn chắc của con trai rất nhanh liền bật khóc.
Hiện tại bà hận ૮ɦếƭ tên vô lại Trịnh Kinh này!
Vội vội vàng vàng muốn đấy Trịnh Luân ra ngoài, chính là vì có thể cưới cô, hoàn toàn mặc kệ người làm mẹ như bà có bao nhiêu khổ sở!
Đều nói con trai cưới vợ thì sẽ quên mẹ, con trai còn chưa cưới được vợ đâu mà đã ném mẹ đi rồi!
Ngược lại Trịnh Luân càng thêm hiếu thuận, căn bản không thể thấy cô rơi lệ, cuống quít an ủi bà nói: “Mẹ, ngài đừng khóc, đừng khổ sở, con không đi là được! Con không chuyển hộ khẩu, cứ ở nhà chúng ta! Mẹ đã nuôi con hơn hai mươi năm, trước nay con đều coi mẹ là mẹ ruột của con! Cả đời này con đều là con gái của mẹ!”
Con gái hiểu chuyện như vậy, Bùi Thư Hoa một phen đẩy con trai ra, đem Trịnh Luân ôm vào trong *** mình, khóc lóc nói: “Con là tiểu tử thúi, mẹ phí công nuôi con, nhanh chóng cút đi, giữa trưa không cho con ăn cơm! Còn không hiểu chuyện bằng em gái con! Quả nhiên con gái là áo bông nhỏ tri kỉ của mẹ, con trai đều là thiếu nợ từ đời trước!”
Trịnh Kinh dở khóc dở cười, mặt không đỏ tim không nhảy nói dối: “Con ưu tú như vậy, mẹ đốt đèn ***g cũng tìm không ra, vừa rồi ở Cổ gia, chú và dì đều rất thích con, khen con rất tốt, còn một hai phải giữ con ở lại ăn cơm, con nói con phải về nhà ăn cơm với mẹ, cự tuyệt lời mời của cả hai người, kết quả trở về mẹ lại không cho con cơm ăn! Mẹ nhất định là mẹ kế!”
Bùi Thư Hoa tức khắc nín khóc mỉm cười, dùng sức đập vào sau lưng Trịnh Kinh một cái: “Con lớn lên có đôi mắt và cái mũi giống mẹ như vậy mà còn dám nói mẹ là mẹ kế, thật là không muốn ăn cơm! Nhanh chóng cút đi rửa tay rồi đi ra ăn cơm!”
“Không được, chuyện chuyển hộ khẩu cho Luân Luân mẹ còn chưa đồng ý đâu! Mẹ mà không đồng ý thì con sẽ không rửa tay, không ăn cơm!” Trịnh Kinh chơi xấu với mẹ mình.
Bùi Tín Hoa nói liền một hồi: “ Haizz, Quan Quan, cơm sắp nguội hết rồi, mẹ con mình ăn cơm đi, anh con bảo không ăn cơm, bố con chiều nay cũng không về ăn cơm, hầu như bữa cơm nào cũng chỉ có mẹ con mình!”
Trịnh Quan cũng hiểu ý của Bùi Tín Hoa, mỉm cười và nói: “ Vâng, mẹ. Mẹ con mình phải ăn hết thức ăn ở trên bàn, không được để thừa lại, như vậy mới không lãng phí thức ăn.”
Cô Linh Linh cũng đang đứng ở phòng khách, nhưng không ai để ý đến Trịnh Quan.
Trịnh Quan chỉ biết lắc đầu đành chịu, đi vào phòng rửa tay, chuẩn bị tinh thần để nghe Bùi Tín Hoa giảng giải, và anh vác bộ mặt nặng mặt nhẹ đi ăn cơm.
Nhắc lại câu chuyện đó, hôm nay phải nói rõ với bố mẹ, tuy bố mẹ tiếc Trịnh Quan, nhưng cũng không phải không hiểu lí lẽ, cuối cùng vẫn đành phải gửi Trịnh Quan cho cố gia.
Ăn xong bữa cơm trưa, Trịnh Kinh mới bắt đầu lái xe đi đến đội giám sát.
Dựa vào lý mà nói, để bắt tên tiểu Lý Tử này,không liên quan gì đến đội giám sát. Đây là nhiệm vụ của cảnh sát.
Nhưng Trịnh Kinh biết ý thu tóm sự việc này lại, bên kia cảnh sát ít người rất khó để giải quyết, bên này thì đội giám sát có nhiều người nên bắt người dễ dàng.
Dạo này đội giám sát rất ít việc, an ninh của thành phố A rất tốt, họ không gây ra chuyện gì. Cậu nhìn thành phố B mà xem, ngày nào cũng có xảy ra chuyện.
Sự giúp đỡ của Cổ Thiên Việt là không thật lòng, thực ra là cậu ta chỉ muốn tìm bố mẹ nói chuyện.
Trịnh Kinh cảm thấy xuôi lòng, không phải vì thấy ai đáng thương mà cũng động lòng được.
Có rất nhiều người phạm tội, nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy rất đáng thương. Vậy phải làm sao bây giờ, nên giảm nhẹ tội hay là phạt thẳng tay?
Thậm chí là Cổ Thiên Việt, Trịnh Kinh cũng không nói thêm một câu nào, chỉ hỏi mấy câu lúc thẩm vấn để đứa anh ta vào nhà giam. Nhìn bộ dạng của anh ta chẳng giống gì một người đàn ông khỏe mạnh, e là sống không nổi mấy ngày.
Ngay sau khi bố mẹ của Cổ Thiên Việt bị bỏ lại thì họ lập tức được đưa đến nhà Cố gia.
Cả ngày hôm đó, Ngô Tư liên tục gọi điện cho Trịnh Kinh: “ A Kinh, giúp tôi chuyển hộ khẩu của Thiên Việt qua đây nhé.”
Trịnh Kinh không hiểu liền hỏi lại: “ Có chuyện gì thế bà Ngô?”
Ngô Tư nhắc lại dõng dạc: “ Hôm nay bố mẹ của Thiên Việt đến, nói là muốn đưa con trai họ quay lại, nhưng chúng tôi không đồng ý, họ nói chúng ta lừa gạt buôn bán trẻ em. Tôi và chú của cậu đã thương lượng lại, đã quyết định để Thiên Văn sống cùng với bố mẹ. Cách giáo dục của chúng ta hình như thất bại rồi, cậu ta…”
Ngô Tư không thể nói tiếp được nữa, bà ấy vẫn muốn nói rằng thực ra Cổ Thiên Việt rất dễ giáo dục. sống cùng bọn họ ở tầng một, trong khi Thiên Việt sợ Trịnh Quan như vậy, bọn họ không biết đối đãi với Thiên Việt như thế nào
Trịnh Kinh lập tức nói: “ Được rồi, việc này cứ giao cho tôi. Bà không phải buồn. Tính cách của Cố Thiên Việt bọn họ cũng hiểu mà. Sau này để Thiên Việt sống cùng với chúng ta, tôi thực sự không yên tâm, tốt nhất cứ để Thiên Việt về nhà cậu ấy. Tuy mất đi Cố Thiên Việt, nhưng vẫn còn đứa con gái Quan Quan. Hãy để con làm con của mẹ.âm trạng Ngô Tư Nguyên đang trống rỗng, khi nghe Trịnh Kinh nói như vậy thì cảm thấy ấm áp hơn, cô vui vẻ và nói chuyện to hơn.
Sau khi tắt điện thoại, cô cảm thấy thật thoải mái.
Cổ Anh Kiệt đang đứng bên cạnh, cô hỏi với giọng hoài nghi:""Chồng này, anh có thấy Trịnh Kinh là người rất nhiệt tình không? Tuy có cảm giác như vậy nhưng em vẫn chưa quen được, bởi vì lần trước đến Trịnh gia, con người Trịnh Kinh hoàn toàn khác, anh ta không tỏ vẻ lạnh lùng nhưng cũng không nhiệt tình.""Lúc đó Trịnh Kinh cảm thấy Cố Thiên rất muốn cưới Trịnh Quan rồi, Trịnh Kinh có vẻ không thích Cố Quan lắm, nhưng suy nghĩ lại để Trịnh Quan làm con dâu của bà Ngô Tư thì cũng không được.
Cổ Anh Kiệt là người có học. Tuy không biết cách cư xử, nhưng sống được nửa đời người rồi chắc cũng phải hiểu được cách đối xử với bề trên.Anh nhìn lại từ ngày xưa đến bây giờ thấy vợ mình vẫn dễ thương lắm, anh mỉm cười và nói:"" Suy nghĩ của anh trước nay rất rõ ràng, trước kia nhìn em như bà của em gái, giờ thì nhìn giống mẹ của em gái hơn. Đúng là thay đổi nhiều mà.""Ngô Tư vẫn không hiểu nên hỏi lại:"" Là sao cơ, cô ấy muốn em làm mẹ nhưng không được rồi.""
Cổ Anh Kiệt cười sung sướng:"" Đúng vậy, em nói đúng rồi. Cô ấy muốn vợ chồng mình làm nhạc phụ nhạc mẫu rồi.""
Ngô Tư bỗng trầm giọng xuống:"" Mà em nói xem, Trịnh Kinh cũng...cũng thích Quan Quan.""Cổ Anh Kiệt mỉm cười và nói:"" Con trai thấy Quan Quan biết suy nghĩ, phiên biệt rõ ràng như thế nào là yêu. Hơn nữa, con trai muốn cưới Quan Quan về gia đình nhà ta, em nghĩ xem con muốn tốt cho chúng ta mà. Con rất muốn cưới Quan Quan về nhà rồi. Đến tận giờ anh mới biết thằng con trai này thật biết suy nghĩ.""
Ngô Tư có chút gì đó không hiểu, chỉ là bà cảm giác Trịnh Kinh rất nhanh nhẹn, làm việc gì cũng bình tĩnh, bảo sao bao nhiêu năm nay luôn là chỗ dựa vững chắc cho Quan Quan.Trước kia thì bà muốn Cổ Thiên cưới Quan Quan. Thật không ngờ bây giờ bà mới biết Cổ Thiên và Trịnh Kinh là hai anh em tốt. Thể nào cũng xảy ra mâu thuẫn tình cảm.
Bà vội vội vàng vàng đến hỏi Bùi Tín Hoa sao lại muốn gả Trịnh Quan đi. Bà nhất quyết nói rằng sợ hai anh em xảy ra mâu thuẫn gì đó nên muốn tách hai anh em họ ra.
Ngô Tư bình tĩnh lại rồi nhẹ nhàng nói:"" Quan Quan là cô gái rất đơn thuần nên cần một người như vậy để chăm sóc và chỉ bảo cho mình, nên tôi thấy Trịnh Kinh hợp với Quan Quan hơn.""
Cổ Anh Kiệt cũng cảm thấy như vậy, tiếp xúc với Trịnh Kinh mấy lần nên rất thích cậu thanh niên này, cảm thấy rất gần gũi, là người có trách nhiệm, đáng tin tưởng để gánh vác trách nhiệm gia đình.
Hai người họ chỉ là anh em trên danh nghĩa mà thôi, chuyện kết hôn không liên quan gì đâu.
Nhưng sợ sau lễ kết hôn, anh em trên danh nghĩa cũng không còn nữa.
Trịnh Kinh sớm đã biết Cổ Thị sẽ bế theo con đến, anh cảm giác được mấy ngày hôm nay hai mẹ con nhà này hay để ý đến cuộc sống của Trịnh Quan, nói chuyện với Trịnh Quan nhiều hơn và rất hay quan sát Trịnh Quan.
Trịnh Quan không để ý, cô gắng bộc lộ được những ưu điểm của mình, không nghĩ rằng hai người họ sẽ phản đối việc kết hôn của cô với Trịnh Kinh.
Một tháng sau, Trịnh Quan đã chuyển đến nhà Cố gia.
Ở đây cô không được gọi chính tên Trịnh Quan của mình nữa, mà gọi theo tên của Cố gia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc