Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 552

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“Loảng xoảng” một tiếng vang lên, cốc trà trong tay Trịnh Kinh rơi xuống mặt đất vỡ tan, miếng sứ vỡ cắt qua mắt cá chân của Trịnh Kinh, hắn lại giống như không cảm giác được đau đớn.
Lòng hắn kịch liệt nhảy lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập khác thường!
“Cổ Anh Kiệt cùng Ngô Tư…… Là ba mẹ ruột của Luân Luân?!”
Hắn đau khổ tìm lâu như vậy, lại không nghĩ rằng người hắn muốn tìm vẫn luôn ở bên cạnh!
“Khả năng rất lớn, nhưng chưa thể xác định được, nếu vậy thì Trịnh Luân lớn lên giống y hệt em gái cậu cũng chẳng có gì lạ.”
Cảnh Dật Thần nói, mở ra di động lấy một tấm ảnh chụp cho Trịnh Kinh xem.
Trịnh Kinh chỉ nhìn thoáng qua liền thất thanh nói: “Chính là Luân Luân!”
Sau khi lớn lên Trịnh Luân đã thay đổi rất nhiều, nhưng dáng vẻ của cô lúc còn nhỏ rất giống em gái ruột của hắn, Trịnh Kinh đối với dung mạo của hai người đều khắc sâu trong ký ức, cho nên chỉ nhìn một cái là có thể xác định được.
Hắn cảm thấy con gái của Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư không thể nghi ngờ gì chính là Trịnh Luân.
Nếu không thì tất cả đều quá trùng hợp!
Nếu bọn họ đoán sai tuổi tác của Trịnh Luân, nói cách khác năm nay Trịnh Luân không phải hai mươi tám tuổi mà là hai mươi sáu tuổi, như vậy tất cả mọi việc đều có thể giải thích!
Hai mươi năm trước Cổ gia có một đứa con gái bị mất tích, mà con gái bọn họ gọi là Cổ Tích, nhũ danh gọi là Tích Tích, Trịnh Luân vẫn luôn nói mình gọi là Thất Thất, chỉ sợ vì cô tuổi còn nhỏ nên nhớ lầm hai chữ phát âm tương tự.
Trên thực tế, cho tới bây giờ Trịnh Luân qi cùng xi cũng chẳng phân biệt được, cô luôn sẽ trộn lẫn hai âm này.
Mà Cổ Thiên Việt luôn muốn giết Trịnh Luân như vậy, chỉ sợ hắn ta đã biết thân phận thật của Trịnh Luân đi!
Quả nhiên, ngay sau đó, Cảnh Dật Thần liền nói: “Tớ đoán em gái cậu chính là Cổ Tích kia, nếu không Cổ Thiên Việt sẽ không gấp gáp muốn giết cô ấy như vậy. Hai người bọn họ không có thù hận gì, trừ bỏ điểm này sẽ không có nguyên nhân khác.”
“Cổ Thiên Việt tính cách bướng bỉnh mà ích kỷ, sau khi vợ chồng Cổ thị mua hắn từ chỗ bọn *** về, luôn coi hắn ta như con trai ruột mà nuôi lớn, rất có thể Cổ Thiên Việt sợ bọn họ sau khi nhận Trịnh Luân sẽ không cần hắn ta, cho nên mới muốn giết Trịnh Luân.”
“Cổ gia ở thành phố B, người biết chuyện đều nói Cổ Tích đã ૮ɦếƭ. Chuyện này là Cổ Thiên Việt nói cho bọn họ biết, bởi vì Cổ Thiên Việt và Cổ Tích đều bị một nhóm *** lừa bán, hai người ở bên nhau một đoạn thời gian, sau đó đồng thời bán trao tay cho những người khác nhau. Lý do thoái thác của Cổ Thiên Việt là, ở trong quá trình bán trao tay Cổ Tích đã bệnh ૮ɦếƭ, hơn nữa cô còn đưa đồ vật tùy thân cho hắn ta.”
Cảnh Dật Thần nói lại lấy ra di động ra cho Trịnh Kinh xem ảnh chụp.
“Trên ảnh chụp có một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc của Cổ Tích, mặt trên còn khắc tên tuổi và ngày sinh của Cổ Tích. Thứ này là Cổ Tích đưa cho Cổ Thiên Việt, hay là Cổ Thiên Việt ςướק từ trong tay Cổ Tích thì không ai biết được, vợ chồng Cổ thị chắc vì chiếc khóa bạc nhỏ này nên mới mua Cổ Thiên Việt từ trong tay bọn *** sau đó nuôi lớn.”
Trịnh Kinh nhìn ảnh chụp, chậm rãi nói: “Chờ Luân Luân tốt một chút, tớ liền đưa tấm ảnh này cho em ấy xem, nhìn xem em ấy có thể nhớ lại việc trước kia hay không. Tớ cảm thấy, sự việc sẽ không đơn giản như vậy!”
Trịnh Luân không có tâm cơ gì, đơn thuần như một tờ giấy trắng, khi còn nhỏ chỉ sợ cô còn ngốc hơn bây giờ!
Mà Cổ Thiên Việt tâm cơ thâm trầm, lại cực kì thông minh, nếu hắn ta dùng quỷ kế gì với Trịnh Luân thì cũng hết sức bình thường!
Nếu hắn ta không dùng âm mưu quỷ kế hại Trịnh Luân, hiện tại làm sao có thể có âm mưu *** diệt khẩu mà hại Trịnh Luân!
Hóa ra, hắn ta vẫn luôn hiểu rõ Trịnh Luân!
Hóa ra từ trước tai nay hắn ta đều không muốn Trịnh Luân sống sót!
Mấy tin tức này quá mức chấn động, làm Trịnh Kinh không thể tiêu hóa được trong chốc lát.
Luân Luân của hắn khi còn nhỏ đã trải qua hoàn cảnh gì!
Mà cô lại đem kí ức trước lúc sáu tuổi quên hết toàn bộ!
Cô không nhớ rõ ba mẹ mình, không nhớ rõ đã từng gặp một người như Cổ Thiên Việt, không nhớ rõ người lừa bán cô trông như thế nào, thậm chí ngay cả tên mình cũng không nhớ rõ.
Thậm chí cô còn luôn cho rằng, là người từ chỗ khác mua cô về, lại coi vợ chồng bọn *** là ba mẹ mình!
“Tớ cần tóc của Trịnh Luân để mang đi giám định DNA, cậu lấy được tóc thì đưa cho A Hổ rồi chờ tin cảu tớ.”
Cảnh Dật Thần nói xong những tin tức điều tra được liền đứng lên đi ra ngoài.
Trịnh Kinh một mình ngồi ở chỗ kia, nhìn hai tấm ảnh trong di động mà đau lòng tột đỉnh.
Trịnh Luân gặp nhiều thống khổ cùng Tra t** như vậy, thế nhưng tất cả đều bởi vì một tên Cổ Thiên Việt!
Không cần làm xét nghiệm ADN Trịnh Kinh cũng đã tin tưởng, Trịnh Luân chính là con gái của vợ chồng Cổ thị.
Nếu Cổ Anh Kiệt cùng Ngô Tư biết tên Cổ Thiên Việt mà bọn họ nuôi lớn lại còn cưng chiều trên lòng bàn tay, trên thực tế là một tên vong ân bội nghĩa, hại bọn họ đánh mất con gái ruột, còn muốn *** Cổ Tích, chỉ sợ muốn ăn thịt *** của Cổ Thiên Việt.
Chuyện này liên lụy quá nhiều, Trịnh Kinh không thể một mình quyết định, hắn cần phải tìm Trịnh Khải Nam và Bùi Thư Hoa bàn bạc một chút.
Tình trạng sức khỏe của Trịnh Luân còn chưa thực sự tốt, Trịnh Kinh tính toán chờ cô khỏe lại mới nói cho cô biết.
Có lẽ, tìm được ba mẹ ruột của cô, hơn nữa ba mẹ cô từ trước tới nay đều chưa bao giờ không cần cô, trong lòng cô cũng sẽ rất vui vẻ.
Sau khi Trịnh Khải Nam và Bùi Thư Hoa biết được thân thế của Trịnh Luân từ trong miệng Trịnh Kinh, tất cả đều chấn động!
Bọn họ căn bản không nghĩ tới, vợ chồng Cổ thị là ba mẹ ruột của Trịnh Luân!
Đặc biệt là Bùi Thư Hoa, quan hệ của bà và Ngô Tư cũng không tệ, hai người đã quen biết rất nhiều năm, trước nay bà đều không nghe Ngô Tư nói mình có một đứa con gái! Càng không nghe bà ấy nói qua Cổ Thiên Việt không phải là con trai ruột!
Nhưng Bùi Thư Hoa chỉ cần nghĩ một chút liền bình thường trở lại.
Bởi vì trước giờ bà cũng không nói cho Ngô Tư biết Trịnh luân không phải con gái ruột của bà.
Bà cũng không muốn nghe ai nhắc tới Trịnh Luân thật đã ૮ɦếƭ.
Một người mẹ theo bản năng liền không dám suy nghĩ về việc này, bởi vì mỗi lần nhớ tới đều sẽ đau tê tâm liệt phế.
Bùi Thư Hoa cùng Trịnh Khải Nam cũng cuối cùng rõ ràng vì sao Trịnh Luân và Cổ Thiên Việt không thù không oán nhưng Cổ Thiên Việt lại muốn hại ૮ɦếƭ Trịnh Luân.
Hóa ra hắn ta lại che dấu một bí mật lớn như vậy!
Hắn ta muốn giết Trịnh Luân khiến bí mật này bị chôn dấu vĩnh viễn, như vậy sẽ không có ai phá hủy những lời nói dối đó và ςướק đi ba mẹ của hắn ta.
Nhưng Bùi Thư Hoa vẫn thấy luyến tiếc để Trịnh Luân nhận lại ba mẹ ruột của mình.
Bà cực khổ nuôi con gái lớn lại phải trả lại cho người ta, quả thật là muốn móc lấy trái tim của bà a!
Trịnh Khải Nam lại so với bà còn quyết đoán hơn nhiều: “Chờ Cảnh thiếu xét nghiệm ADN xong, xác định được thân phận của Luân Luân, vậy phải nói cho vợ chồng Cổ Anh Kiệt biết, cũng phải nói cho Luân Luân biết.”
Trịnh Khải Nam thấy Bùi Tín Hoa đã nhỏ giọng khóc lên, biết là bà không bỏ được, liền nhẹ giọng an ủi bà: “Đừng khóc, chẳng lẽ và không có lòng tin sao? Luân Luân đã ở với chúng ta hơn hai mươi năm, cảm tình với chúng ta sâu đậm như vậy, con bé sẽ không rời đi đâu. Về sau nó vẫn là con gái của chúng ta."
“Nhưng là……”
“Không có gì nhưng gì cả.”
Trịnh Khải Nam đánh gãy lời vợ nói, có chút trầm trọng nói: “Chúng ta cũng đã từng mất đi con gái, cũng đã nếm qua cái cảm giác đó. Nếu bây giờ biết Luân Luân là con của ai thì tại sao lại không nói cho bọn họ biết. Hai vợ chồng Cổ Anh Kiệt cũng không phải người không hiểu chuyện, đến lúc đó Luân Luân là con gái của cả hai nhà. Có thêm người yêu thương Luân Luân. Đây là chuyện tốt. Đừng quá ích kỷ."
Trịnh Khải Nam nói rồi nhàn nhạt nhìn thoáng qua đứng Trịnh Kinh đang đứng ở bên cạnh.
Chỉ sợ tìm được cha mẹ ruột của Trịnh Luân thì con nó mới vui mừng nhất.
Cứ như vậy, việc hắn cưới Trịnh Luân trên cơ bản sẽ không có chướng ngại gì.
Mọi việc tới hiện tại thì tâm tính của Trịnh Khải Nam cũng đã xảy ra biến hóa.
Ông cũng không bỏ được Trịnh Luân, nối quan hệ huyết thống với cha mẹ cũng không thể vứt bỏ, có thể để Trịnh Luân vĩnh viễn trở thành người nhà bọn họ là biện pháp tốt nhất, đó chính là để Trịnh Kinh cưới con bé!
Ông hiện tại đối với việc Trịnh Kinh muốn cưới Trịnh Luân đã không còn sự bài xích.
Trịnh Khải Nam thậm chí có chút vui vẻ, may mắn là Trịnh Luân cũng thích Trịnh Kinh, nếu hai đứa thật sự kết hôn, thì cả đời con bé sẽ thật sự là người của Trịnh gia, cả đời đều là con gái của ông và Bùi Tín Hoa.
Bùi Tín Hoa bị chồng nói “Đừng ích kỉ", trong lòng có chút hổ thẹn.
Bà quả thật là ích kỷ, ích kỷ hơn bất cứ kẻ nào.
Bởi vì bà quá sợ hãi mất đi Trịnh Luân!
Đây là con gái bà, sao có thể giao chi người khác.
Nhưng bà cũng biết, nếu không nói thật, cũng không công bằng với Trịnh Luân và hai vợ chồng Cổ Ang Kiệt.
Mặc kệ thế nào, chẳng sợ Trịnh Luân về sau còn ở vùng bà hay không, không gọi bà là mẹ, thì bà cũng cần phải đêm hết mọi chuyện với Trịnh Luân.
Ban đêm, Trịnh Luân nằm ở trên giường bệnh, mẫn cảm đã nhận ra sự khác thường của Bùi Tín Hoa.
Bùi Tín Hoa trong chốc lát vui vẻ, trong chốc lát lại khổ sở, trong chốc lát rớt nước mắt, trong chốc lát lại dùng sức nhìn chằm chằm cô, thật giống như ngày mai cô sẽ biến mất.
Nhưng thân thể của io rõ ràng đã khỏe hơn rất nhiều nha!
Trịnh Luân cầm tay Bùi Tín Hoa, ở trong lòng bàn tay bà viết: Làm sao vậy?
Bùi Tín Hoa thân thân nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái. Trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Không có việc gì, mẹ đã khỏe, mẹ rất vui, qua hai ngày chúng ta sẽ có thể về nhà.”
Thật vậy chăng?
Trịnh Luân trong lòng có chút hoài nghi.
Có phải phát sinh việc gì?
Hai giờ trước, cha mẹ và anh còn ra khỏi phòng bệnh, kêu hộ lý vào trông cô. Hơn nửa tiếng mới trở về.
Mà sau khi Bùi Tín Hoa trở về, biểu tình rõ ràng đã xảy ra biến hóa.
Trịnh Luân đoán một lúc lâu cũng đoán không được là sảy ra chuyện gì, cô nghĩ có lẽ là về việc của Cổ Thiên Việt đi, hắn hại cô thành như vậy, chỉ sợ cha mẹ đều sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
Chỉ là, nếu giết Cổ Thiên Việt, cha mẹ hắn sẽ thương tâm đã ૮ɦếƭ.
Trịnh Luân lung tung suy đoán, rất nhanh liền ngủ rồi.
Hai ngày này cô đều ngủ rất ít, hiện tại đau đớn giảm bớt, nguy hiểm cũng qua, rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc ngon.
Cô lạc quan nghĩ, nói không chừng ngủ một giấc, ngày mai buổi sáng tỉnh dậy, cô sẽ vui vẻ phát hiện, mình sẽ có thể nói chuyện!
Không thể nói chuyện, thật sự là rất thống khổ.
Cô hy vọng mình sẽ không biến thành một người câm, bằng không sẽ không song.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Kinh liền nhận được tin nhắn của Cảnh Dật Thần, tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có ngắn ngủn sáu từ: Trịnh Luân chính là con gái Cổ gia.
Xác định!
Thật tốt!
Trịnh Kinh nội tâm kích động khó có thể kìm chế.
Xác định thân phận của Trịnh Luân, có nghĩa là hắn có thể cưới được Trịnh Luân!
Cha đã đồng ý cho Cổ gia tới nhận con gái, nói cách khác, về sau tất cả mọi người đều sẽ biết, Trịnh Luân không phải anh em ruột với hắn, bọn họ có thể kết hôn!
Trịnh Kinh lập tức đem tin tức này nói cho Trịnh Khải Nam và Bùi Tín Hoa.
Hai người bọn họ đều không có loại cảm xúc H**g phấn như Trịnh Kinh, chỉ là cảm thấy buồn bã và mất mát
Trịnh Kinh cười ôm lấy Bùi Tín Hoa vành mắt đỏ hoe, thấp giọng nói: “Mẹ, nếu mẹ luyến tiếc Luân Luân, con sẽ cưới cô ấy về nhà, cô ấy về sau sẽ vĩnh viễn là con gái của mẹ!"
Âm thanh thút thút Bùi Tín Hoa lập tức dừng lại.
Bà ngẩng đầu, nhìn cob trai, do dự mà nói: “Việc này…… Không được tốt lắn? Con bé dù sao cũng là em gái con!”
Trịnh Kinh ở trong lòng bật cười, Bùi Tín Hoa đã dao động, nhưng là lại vẫn có chút khó có thể tiếp thu thân phận của hai anh em bọn họ thay đổi.
Hắn cố ý nói: “Được rồi, không cho con cuới cô ấy, vậy thì để cho người khác cưới cô ấy. Đến lúc đó cô ấy gả cho nhà người khác, người ta cũng sẽ về Cổ gua. Số lần về nhà chúng ta càng ít, mẹ chịu được sao?"
Bùi Tín Hoa theo bản năng phản bác lời hắn: “Nói bừa, em gái con không phải người như vậy! Con bé sẽ không quên người mẹ như ta!”
Nhưng là, cho dù có nói như thế, nhưng trong lòng bà cũng có chút bồn chồn.
Trịnh Luân là đứa con hiếu thuận, cô sẽ hiếu thuận với người mẹ nuôi này, khẳng định cũng sẽ hiếu thuận với cha mẹ ruột, kể từ đó tinh lực của cô sẽ bị chia làm hai nửa!
Hơn nữa, Bùi Tín Hoa thay Trịnh Luân tìm một gia đình chồng lâu như vậy vẫn không tìm được nhà thích hợp, nhìn tới nhìn lui, vẫn là con trai của mình thích hợp nhất!
"Ai!"
Bùi Tín Hoa thở dài thật mạnh, sau đó vỗ vai con trai, nói: “Con để mẹ nghĩ kĩ lại, không thể hại Luân Luân chuyện này không thể làm tùy tiện, còn phải hỏi ý tứ của Trịnh Luân, còn cả ý kiến của Cổ Anh Kiệt và Ngô Tư.”
Trịnh Kinh nghe xong lời bà nói, lại càng vui vẻ. khóe miệng cũng dương lên.
Bùi Tín Hoa này rõ ràng là đã đồng ý!
Quả nhiên tìm được cha mẹ ruột của Trịnh Luân là việc đúng!
Trịnh Kinh mấy ngày hôm trước rất mỏi mệt và thống khổ, thần sắc H**g phấn vào phòng bệnh, cầm tay Trịnh Luân, cười nói: “Luân Luân, em phải mau khoe!”
Trịnh Luân thấy anh vui vẻ như vậy có chút không rõ lý do.
Sao lại đột nhiên vui vẻ như vậy? Đã xảy ra việc gì cô không biết sao?
Ngã bệnh thật không tốt, cô hiện tại cái tin tức gì cũng không biết, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường.
Cô hôm nay tỉnh lại, không hề có kỳ tích, cô vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, chỗ đầu lưỡi thối rữa còn chưa hoàn toàn khép lại, hiện tại nói chuyện vẫn sẽ làm cho giọng nói như bị kim đâm, coi căn bản không phát ra bất luận tiếng gì!
Trịnh Kinh đem tay Trịnh Luân dán ở trên mặt chính mình, nhìn đến vẻ mặt như bện*** mới khỏi kiền vui vẻ, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy? Đang lo lắng cái gì?”
Trịnh Luân viết trong lòng tay hắn, đem sự sầu lo trong nội tâm viết ra: Mộc bác sĩ không phải nói, em còn tốt sao? Vì cái gì mà em còn chưa thể nói chuyện, có thể biến thành người câm hay không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc