Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 543

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Trịnh Luân gần đây rất ít khi ra khỏi cửa, kể cả có đi ra ngoài cũng sẽ đi cùng với Bùi Thư Hoa, mà không đi cùng với Trịnh Kinh.
Đây không chỉ có nguyên nhân do Bùi Thư Hoa ngăn cản, mà quan trọng là, Trịnh Luân đang nỗ lực thử xa cách với Trịnh Kinh.
Trừ bỏ phương pháp này, Trịnh Luân không nghĩ ra biện pháp nào có thể dùng được.
Trịnh Kinh làm sao không biết tâm tư này của em gái, trong lòng hắn cười khổ không thôi, trên mặt lại bình tĩnh, giống như chưa từng phát hiện ra sự xa cách của em gái.
Chẳng qua sự tiếp xúc của hai người bây giờ đều là con số không, mỗi ngày đều không nói được mấy câu, đối với những người yêu nhau mà nói đây là một sự tra tấn không thể nghi ngờ.
Trịnh Kinh mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, hắn thường xuyên ᴆụng phải Cổ Thiên Việt ở ngoài cửa.
Từ lúc Trịnh Luân đi xem mắt với Cổ Thiên Việt xong, hai người càng ngày càng gặp mặt thường xuyên hơn, lúc ban đầu hai người nửa tháng gặp mặt một lần, mà hiện tại gần như mỗi ngày Cổ Thiên Việt đều tới Trịnh gia, cùng Trịnh Luân trò chuyện, đánh đàn, vẽ tranh, ăn cơm, phẩm trà.
Cái này làm cho Trịnh Kinh có cảm giác nóng vội, hắn rất sợ kế hoạch của mình còn chưa thực hiện, Bùi Thư Hoa đã khiến Trịnh Luân kết hôn với Cổ Thiên Việt.
Hôm nay, lúc Trịnh Kinh đi ra ngoài lại ᴆụng phải Cổ Thiên Việt, hắn không nóng không lạnh chào hỏi: “Đến rồi sao?”
Trên khuôn mặt Cổ Thiên Việt lúc nào cũng tươi cười ấm áp, thoạt nhìn thuần thục lại ôn hòa, giống như anh trai nhà bên ấm áp như ánh mặt trời.
Hắn ta giống như không phát hiện ra sự lạnh lùng của Trịnh Kinh cười nói: “Ừ, mẹ tôi biết Luân Luân thích ăn bánh anh đào nên cố ý nói tôi mang đến. Cảnh sát Trịnh có muốn nếm thử một chút hay không?”
Trong giọng nói của hắn ta có sự nham hiểm không dễ phát hiện, làm sâu trong lòng Trịnh Kinh cảm thấy không thích.
Có lẽ bởi vì người đàn ông trước mắt này mơ ước Trịnh Luân? Hay bởi vì đây là trực giác nhiều năm làm cảnh sát của hắn?
Trịnh Kinh có chút lạnh lùng, trên mặt vẫn không có nụ nười, hắn trực tiếp xem nhẹ sự nhiệt tình cùng tươi cười chân thành của Cổ Thiên Việt, nhàn nhạt nói: “Không cần, tôi phải đi ngay.”
“À, không sao, lần sau có cơ hội lại lại mời anh nếm thử tay nghề của mẹ tôi, anh nhanh đi làm đi!”
Trịnh Kinh gật gật đầu, xoay người lên xe, rất nhanh liền lái xe rời đi.
Xe biến mất trong tầm nhìn của Cổ Thiên Việt, chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Kinh, tươi cười trên mặt hắn ta lập tức biến mất, vẻ mặt trở lên hung ác nham hiểm mà lạnh lùng, cùng gương mặt tươi mát mà ôn hòa lúc nãy hoàn toàn khác biệt.
Nhưng gương mặt nham hiểm này rất nhanh liền biến mất, trên mặt hắn ta lại treo lên nụ cười ấm áp, cầm theo hộp bánh anh đào đi vào trong Trịnh gia.
Bùi Thư Hoa nhiệt tình tiếp đãi Cổ Thiên Việt, Trịnh Luân nhìn thấy hắn ta cũng lộ ra tươi cười nhàn nhạt.
Càng tiếp xúc với hắn ta lâu Trịnh Luân càng cảm thấy Cổ Thiên Việt rất ôn hòa lại biết quan tâm người khác giới, hắn ta chưa bao giờ làm những việc mà cô chán ghét, rất tôn trọng ý nguyện của cô.
Hơn nữa tiếp xúc càng nhiều, cảm giác xa lạ của Trịnh Luân đối với Cổ Thiên Việt cũng dần dần biến mất, hai người có chung sở thích, lại là bạn học, hiện tại trò chuyện với nhau đã không còn cảm thấy có sự ngăn cách, mà trở nên rất tự nhiên.
Bùi Thư Hoa rất cao hứng, bà cảm thấy qua một thời gian nữa, hoàn toàn có thể làm con gái đính hôn với Cổ Thiên Việt.
Thật ra Trịnh Luân cũng biết ý tứ của Bùi Thư Hoa, nhưng trước nay cô đều không nghĩ tới sẽ gả cho Cổ Thiên Việt.
Đời này trừ bỏ Trịnh Kinh, cô sẽ không gả cho bất kì kẻ nào.
Mà hiện tại, cô lại không thể gả cho Trịnh Kinh, cho nên cô muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Bùi Thư Hoa, muốn nói cô cả đời này sẽ không lấy chồng chỉ ở nhà chăm sóc bọn họ, chỗ nào cũng không đi.
Nhưng nếu cô không lấy chồng, Bùi Thư Hoa chắc chắn sẽ khổ sở đến đau lòng, cho nên Trịnh Luân chưa dám mở miệng nói chuyện này.
Bùi Thư Hoa cố gắng cách xa hai người một chút, cố gắng hết sức cho bọn họ có không gian riêng, để hai người thoải mái trò chuyện.
Nhưng bà cũng không dám cách quá xa, kể cả Trịnh Luân đã quen thuộc với Cổ Thiên Việt, nhưng vẫn không chịu ở một mình với hắn ta, một hai phải có Bùi Thư Hoa ở chung.
Không phải Trịnh Luân nhát gan tới trình độ này, mà là lúc cô ở một mình với Cổ Thiên Việt, luôn có cảm giác không rét mà run, rõ ràng vẻ mặt của Cổ Thiên Việt rất ôn nhu, nói chuyện cũng nhỏ giọng, cử chỉ cũng cực kì ưu nhã, nhưng trong lòng Trịnh Luân vẫn có cảm giác không tốt.
Hơn nữa loại cảm giác gia tăng theo sự quen thuộc của cô với Cổ Thiên Việt, giống như càng ngày càng nhiều.
Trịnh Luân cảm thấy có chút xin lỗi đối với sự săn sóc của Cổ Thiên Việt đối với mình, người ta rõ ràng là người tốt, cô lại luôn cảm thấy hắn là người xấu.
Nhưng mặc kệ thế nào, kể cả áy náy, Trịnh Luân vẫn có chút sợ hãi khi ở riêng với Cổ Thiên Việt, cô sẽ dùng ánh mắt đáng thương cùng hoảng sợ cầu xin Bùi Thư Hoa đừng rời khỏi.
Bùi Thư Hoa chỉ cho rằng con gái sợ hãi ở chung với người khác phái, bà cũng không nghĩ nhiều, nhưng ánh mắt của Trịnh Luân khiến người khác quá đau lòng, bà cũng luyến tiếc để Trịnh Luân chịu nhiều áp lực như vậy, cho nên trên cơ bản đều ở chỗ cách Trịnh Luân không xa, có đôi khi là quét tước vệ sinh, có đôi khi là rửa hoa quả cho bọn họ, càng nhiều hơn là bà lấy tài liệu ở công ty về để xem.
Tuy Bùi Thư Hoa đang xem tư liệu, nhưng cũng sẽ chú ý đến nhất cử nhất động của hai người.
Bà không thể thay thế cho Cổ Thiên Việt được, đứa nhỏ này quá thật thành, trước kia cũng chưa từng yêu bao giờ, căn bản không biết cách theo đuổi con gái, hắn quen Trịnh Luân lâu như vậy, đến bây giờ cũng chưa cầm tay của Trịnh Luân.
Thế này thì làm sao nói chuyện yêu đương được a!
Cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ ngày tháng năm nào mới có thể tiến thêm bước nữa!
Nhưng Cổ Thiên Việt thành thật một chút cũng tốt, bằng không nếu hắn trực tiếp nắm tay Trịnh Luân rất có thể sẽ dọa cô chạy mất.
Trịnh Luân nhìn Bùi Thư Hoa ở cách đó không xa, không cố tình rời đi để hai người bọn họ đơn độc ở chung, trong lòng cô tự tại hơn rất nhiều, lời nói cũng tự nhiên lưu loát, sẽ không chống đối với Cổ Thiên Việt.
Cô nhìn thấy Cổ Thiên Việt mang điểm tâm đến cho mình, cảm kích nói lời cảm ơn: “Cám ơn anh lại mang đồ ăn đến cho tôi, anh thay tôi chuyển lời đến dì, lần sau đừng vất vả như vậy nữa, tôi cũng cảm thấy ngại ngùng.”
Mẹ của Cổ Thiên Việt có tay nghề làm điểm tâm rất ngon, mỗi lần Cổ Thiên Việt mang điểm tâm đến tuy rằng hơi ít, nhưng đều cực kì tinh xảo, giống như tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến mức làm người ta luyến tiếc ăn.
Hôm nay làm bánh anh đào màu hồng phấn, vẻ ngoài là một đóa hoa, nhân bên trong là anh đào và chocolate rất mới mẻ.
Loại điểm tâm này Trịnh Luân đã ăn rất nhiều lần, đây là món cô thích ăn nhất, cũng là món ăn tốn công nhất.
Thật ra cô không phải thích ăn điểm tâm, cô chỉ rất thích ăn anh đào mà thôi.
Bởi vì mỗi lần ăn anh đào, cô sẽ tới cái ngày tốt đẹp ngập tràn ánh nắng, cô và Trịnh Kinh đi đến vườn anh đào ở ngoại ô.
Cô sẽ cảm thấy, không chỉ có anh đào ngọt, ngay cả không khí cũng rất ngọt ngào.
Anh đào đỏ tươi xinh đẹp giống như mã não, đối với Trịnh Luân mà nói, là tượng trưng cho tình yêu đẹp nhất.
Cổ Thiên Việt đã nhận ra Trịnh Luân đặc biệt thích ăn anh đào, cho nên hôm nay mới cố ý để mẹ hắn làm bánh anh đào.
Trước mắt trong nước đã không còn anh đào tươi mới, anh đào trong điểm tâm mẹ hắn làm được vận chuyển từ nước ngoài về, ở siêu thị bán rất đắt, là bán theo quả chứ không phải bán theo cân.
Tuy Cổ gia không phải nhà giàu sang quyền thế nhưng mua mấy quả anh đào vẫn không phải vấn đề.
“Không sao, mẹ tôi rất thích làm điểm tâm, cả ngày bà chỉ làm mấy thứ này, một chút cũng không cảm thấy vất vả. Cô thích ăn cái gì cứ nói cho tôi biết, mẹ tôi sẽ làm cho cô ăn.”
Cổ Thiên Việt đẩy điểm tâm đến trước mặt Trịnh Luân, vẻ mặt ôn nhu nhẹ giọng nói: “Nếm thử đi, sáng hôm nay mẹ tôi mới làm, anh đào đều tươi mới nhất, cho rất nhiều anh đào, cô nhất định sẽ thích.”
Trịnh Luân vừa mới ăn sáng xong, cũng không đói, nhưng Cổ Thiên Việt dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô, cô cũng không thể cự tuyệt.
Hơn nữa đây cũng là điểm tâm cô rất thích, kể cả ăn cơm no những ăn thêm một chút cũng không phải vấn đề.
Trịnh Luân cầm lấy một miếng điểm tâm xinh đẹp, cái miệng nhỏ cắn xuống.
Mùi thơm mang theo mùi anh đào ngọt thanh cùng chocolate bay ra bốn phía, xác thật là ăn rất ngon.
“Tay nghề của dì càng ngày càng tốt, dì có thể mở một cửa hàng điểm tâm đấy!”
Trịnh Luân khen ngời từ đáy lòng.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, nếu bà biết cô thích ăn khẳng định sẽ rất vui vẻ. Mở cửa hàng chắc không được, tay nghề của bà đâu tốt như cô nói. Nếu như thế thì cô đã sớm ăn sạch chỗ điểm tâm này rồi!”
Cổ Thiên Việt giống như đang nói đùa, biểu tình ôn hòa, trong ánh mắt mang theo ý cười, giọng nói cũng rất mềm nhẹ.
Trịnh Luân lại mẫn cảm cảm thấy nơi nào đó có chút không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào cô lại không nói được.
Cảm giác khó chịu rất nhỏ này không phải mới xuất hiện lần đầu tiên.
Mỗi lần Cổ Thiên Việt nói những liwù như vậy, Trịnh Luân sẽ có cảm giác sởn tóc gáy.
Loại cảm giác này tới quá mức khó hiểu được, bởi vì dù thấy thế nào nhìn Cổ Thiên Việt cũng không hề thấy đáng sợ, ngược lại hắn thoạt nhìn giống như anh hàng xóm ngượng ngùng nội liễm, dáng vẻ hiền lành và vô hại thoạt nhìn rất dễ dàng giành được hảo cảm của người khác.
Cũng may cảm giác này đều sẽ biến mất rất nhanh, trước kia Trịnh Luân ngẫu nhiên cũng có cảm giác này đối với người khác, cho nên trên cơ bản cô đã thói quen, cũng không để trong lòng.
Cô theo ý Cổ Thiên Việt, lại ăn thêm hai miếng điểm tâm, sau đó liền ngừng lại.
Mỗi lần Cổ Thiên Việt tới, đều sẽ mang theo này nọ, có đôi khi là một ít đồ chơi nhỏ, có đôi khi là chậu hoa, nhiều nhất chính là điểm tâm.
Nhưng khiến Trịnh Luân cảm kỳ quái chính là, hắn mỗi lần mang điểm tâm đều vừa đủ một mình cô ăn, chưa bao giờ bởi vì cô thích ăn mà mang nhiều hơn.
Giống như hôm nay, điểm tâm hắn mang được đặt trong một chiếc hộp tinh xảo, bên trong tổng cộng có mười đóa hoa đào xinh đẹp, mỗi miếng điểm tâm đều chỉ lớn như hạt đào, nếu thật sự đói bụng thì còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Nhưng Trịnh Luân chưa từng hỏi Cổ Thiên Việt tại sao lại mang ít điểm tâm như vậy, nếu hỏi thế người ta sẽ cảm thấy cô ăn không đủ mà còn cứng rắn muốn đòi thêm!
Dù sao sau khi Trịnh Luân đến Trịnh gia cuộc sống vẫn luôn dư giả, cái gì ngon đều đã ăn qua, mấy món điểm tâm này có cũng được không có cũng không sao.
Cô ăn luôn ba bông hoa nhỏ trong hộp còn dư lại bảy cái.
Cổ Thiên Việt cầm lấy một miếng ăn, giọng mềm nhẹ cười nói: “Luân Luân, lần này mẹ tôi làm điểm tâm không ngon sao? Ừ…… Tôi thấy hương vị cũng không tệ lắm đâu, có chỗ nào không tốt thì cô cứ nói với tôi, tôi nói mẹ chỉnh sửa lại một chút.”
Trịnh Luân lập tức lắc đầu: “Không không không, anh hiểu lầm rồi, dì làm rất ngon, chính là…… Tôi đã ăn no, ăn không nổi nữa.”
Cô có chút thẹn thùng, cảm thấy mình không ăn hết những món điểm tâm đó là rất có lỗi với Cổ Thiên Việt.
“Hơn nữa, điểm tâm đều quá xinh đẹp, tôi luyến tiếc ăn hết!”
Trịnh Luân nói chính là lời nói thật, điểm tâm rất tinh xảo, cô muốn giữ lại mấy cái cho Trịnh Luân nếm thử.
Nhưng cảm giác quái dị đó lại tới nữa rồi.
Cô mơ hồ cảm thấy, mỗi lần Cổ Thiên Việt mang theo điểm tâm tới, luôn là bất động thanh sắc khuyên cô ăn nhiều một chút.
Nhưng giống như tất cả mọi người đều như vậy, chỉ nghĩ khuyên người khác ăn đồ mình làm hoặc là do người thân của mình làm.
“Này có cái gì luyến tiếc, những món điểm tâm này làm ra là để cho cô ăn, nếu cô không ăn chẳng phải là lãng phí sao. Nếu cô thích ăn, lần sau tôi sẽ nói mẹ làm nhiều hơn một chút, như vậy vừa có thể ăn vừa giữ lại được.”
Cổ Thiên Việt tốt tính cười cười cầm lấy một miếng điểm tâm chậm rãi ăn hết, rồi sau đó trêu chọc nói: “Ai nha, cô không ăn, đều bị tôi ăn sạch, về nhà tôi sẽ bị mẹ mắng!”
Hắn nói, cầm lấy một miếng điểm tâm đưa tới trước mặt Trịnh Luân giọng điệu đáng thương hề hề nói: “Cô có lòng tốt ăn giúp tôi một cái không? Không ăn thì quá lãng phí, để mấy giờ thì anh đào không còn tươi nữa, vị cũng không ngon đâu.”
Cổ Thiên Việt đã nói tới mức như vậy, nếu Trịnh Luân không ăn thì đúng là không thể nào nói nôit.
Cho nên tuy cô không hề đói bụng, cũng ăn sạch tất cả chỗ điểm tâm còn lại.
Cũng may điểm tâm làm quả thật hương vị rất ngon, kích cỡ lại không lớn, ăn hết cũng không khiến Trịnh Luân cảm thấy quá no.
Nhìn thấy cô ăn hết chỗ điểm tâm, trên khuôn mặt thanh tú của Cổ Thiên Việt lộ ra một nụ cười sung sướng: “Này mới đúng, cô ăn hết chỗ này thì về nhà tôi mới có thể nói với mẹ tôi, bằng không rất có thể bà sẽ không cho tôi vào nhà!”
Trịnh Luân uống một ngụm trà, chỉ nhẹ nhàng cười cười, không nói gì.
Tính tình cô dịu dàng, tâm tư đơn thuần, nhưng này cũng không cô nghĩa cô là một người nhẫn nhục chịu đựng.
Cổ Thiên Việt dùng tình cảm để ép buộc cô ăn hết điểm tâm khiến trong lòng cô sinh ra sự mâu thuẫn rất lớn.
Trước kia Cổ Thiên Việt đã làm chuyện này, hơn nữa rất xảo diệu, không khiến người khác cảm thấy là cố tình, nhưng lại làm Trịnh Luân cảm thấy không thoải mái.
Mỗi lần Bùi Thư Hoa thấy Cổ Thiên Việt nói Trịnh Luân ăn này ăn kia, còn cảm thấy Cổ Thiên Việt rất quan tâm, biết chăm sóc người khác, trong lòng Trịnh Luân lại không cảm thấy như vậy.
Một người đàn ông có tốt với cô hay không, thật ra rất dễ cảm nhận được.
Tâm tư Trịnh Luân tỉ mỉ, đơn thuần lại rất thông tuệ, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sự yêu thương của Trịnh Kinh, lại cảm thấy Cổ Thiên Việt chỉ là biểu hiện ngoài mặt mà thôi.
Trực giác của con gái đều rất đáng sợ, dù không có căn cứ hay chứng gì cũng có thể phán đoán được chân tướng sự việc.
Ngày hôm sau, Cổ Thiên Việt lại tới nữa, lần này hắn mang bánh hoa phu hương thảo do mẹ hắn làm đến.
Đồng dạng, Cổ Thiên Việt vẫn luôn khuyên Trịnh Luân ăn nhiều một chút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc