Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 541

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Nhưng Mộc Vấn Sinh nhìn đến ánh mắt tha thiết chờ đợi của Cảnh Dật Nhiên, ông chỉ có thể căng da đầu tiếp tục.
Ông thay đổi rất nhiều loại phương thức nếm thử, không ngừng tróc virus, một khi trứng không chịu nổi, ông liền lập tức dừng, đem nó bồi dưỡng một đoạn thời gian, chờ đến khi virus lại lần nữa sinh sôi nẩy nở đến trình độ nhất định, thì ông lại lần nữa bắt đầu tróc.
Cứ vòng đi vòng lại như thế, buồn tẻ mà rườm rà.
Cảnh Dật Nhiên về sau liền hoàn toàn thay thế công việc trợ lý của Cảnh Thiên Viễn, rất nhanh liền trở thành một người trợ lý nhanh nhẹn hơn Cảnh Thiên Viễn.
Hắn tuy rằng không có chỉ số thông minh kinh người như Cảnh Dật Thần, nhưng kỳ thật chỉ số thông minh của hắn cũng rất cao, học rất nhanh, hiện tại hơn nữa hắn rất để tâm đến phương diện y học, qủa thẩ là tiến triển rất nhanh.
Mộc Vấn Sinh cũng đều kinh ngạc với tính giác ngộ của Cảnh Dật Nhiên trong y học.
Cảnh Dật Nhiên cũng rất là đắc ý, hắn cảm thấy chính mình có thể làm bác sĩ!
Chỉ có Cảnh Thiên Viễn hận sắt không thành thép nói: “Học được ít như vậy liền dào dạt đắc ý, da mặt cũng thật dày! Mấy thứ này, lúc anh trai con ba tuổi đã làm được mấy cái này rồi! Ba mươi tuổi mới học thế nhưng không biết xấu hổ mà khoe khoang!”
Cảnh Dật Nhiên đã sớm bị bóng của Cảnh Dật Thần đả kích nhiều lần, Cảnh Thiên Viễn hiện tại cách nói còn nhẹ hoen trước nhiều!
Hắn một chút cũng không có để ở trong lòng, vẫn vui vẻ như cũ, vô tâm vô phổi nói: “Con khó khăn lắm mới học được những kiến thức cao như vậy. Sao lại không thể khoe khoang? Nga, đúng rồi, về sau con còn có thể khoe khoang anh con, có một người anh trai thiên tài như vậy thì con phải lợi dụng a!"
Hắn học được kiến thức y học thực dụng, rất vui vẻ. Cả người đều có ánh mặt trời phát sáng.
Trước kia hắn không hiểu chuyện, Cảnh Dật Thần liều mạng học tập liều mạng nỗ lực, thì hắn vẫn luôn chơi bời, còn cảm thấy chính mình như ông trời nhỏ.
Hiện tại hiểu chuyện thì mới bắt đầu học, nhưng không ai chịu cầm tay dạy hắn.
Mộc Vấn Sinh đã từng dạy Mộc Thanh và đám người ở Mộc gia, tuy rằng tính tình của ông có hơi khó chịu, rất táo bạo, lúc thích thì còn tự nhiên vả vào ót. Nhưng ông là rất dụng tâm khi dạy Cảnh Dật Nhiên, hơn nữa những thứ ông tâm đắc trong vài thập niên cũng không giấu diếm.
Cảnh Dật Nhiên giống như ૮ɦếƭ đói học tập, luôn có cảm giác được mở rộng thông suốt, mỗi ngày tuy rằng rất mệt và buồn tẻ. Nhưng trong suốt ba mươi năm này thì giờ hắn mới có lúc cảm thấy phong phú thỏa mãn nhất.
Chỉ số thông minh Cảnh Dật Nhiên quẩ thật có thể vượt qua Mộc Thanh, năng lực học tập cũng rất mạnh, tuy rằng đối với phương diện y học phương không có sự nhạy bén trời sinh với Mộc Thanh, nhưng hắn lại có thể chịu khổ.
Hơn nữa hắn từ nhỏ đã từng cùng Cảnh Dật Thần đánh nhau qua, Mộc Vấn Sinh khi giận thì tùy tay đánh hắn, hắn hoàn toàn không để trong lòng nhi, vẫn cười hì hì như cũ cười, không biết xấu hổ đi theo Mộc Vấn Sinh.
Mộc Thán sau khi bị Mộc Vấn Sinh đánh, đều là kêu đâu thảm thiết, sau đó liền chạy rất xa, sợ lại bị đánh, làm sao có thể ngang ngạnh lại lần như Cảnh Dật Nhiên!
Hơn nữa Cảnh Dật Nhiên có tố chất tâm lý rất mạnh mẽ, một chút cũng không sợ bởi vì ngu dốt mà bị Mộc Vấn Sinh mắng, có cái gì không hiểu, lập tức liền đuổi theo Mộc Vấn Sinh hỏi, tinh thần học hỏi còn hơn Mộc Thanh trước kia.
Một người chịu học, một người chịu dạy, cảnh Dật Nhiên không tiến bộ thần tốc mới là lạ!
Cho tới lúc sau, khi Cảnh Dật Nhiên một ngày không tới thì Mộc Vấn Sinh sẽ không ngừng hỏi Cảnh Thiên Viễn: “Tiểu tử Dật Nhiên kia đâu? Hôm nay như thế nào lại không tới? Đi đâu vậy?nó không tới ta không có người đánh chửi, có chút nhớ a!”
Ông khó khăn lắm mới gặp gỡ được một đồ đệ cùng cấp với Mộc Thanh, thông minh lại hiếu học, hơn nữa còn chịu thương chịu khoa hơn Mộc Thanh, không thể buông tha a!
Lại qua một tháng sau, Mộc Vấn Sinh liền nói với Cảnh Thiên Viễn: “Ta thu nhận cháu trai ông thành đồ đệ! Tiểu tử này rất thiên phú, không học y thì lãng phí, về sau ông có bệnh thì kêu cháu trai trị!"
Cảnh Thiên Viễn tức giận trừng mắt: “ông mới có bệnh!”
Đối với việc Mộc Vấn Sinh muốn thu nhận Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Thiên Viễn đã sớm nhìn ra.
Mộc Vấn Sinh rất ít khi khen người, y thuật của Mộc Thanh rất cao nhưng giờ này vẫn bị ông mắng đến máu chó phun đầu.
Nhưng gần đây ông lại rất hay khen Cảnh Dật Nhiên, còn nói thầm là vì cái gì mà Cảnh Dật Thần và Cảnh Dật Nhiên đều là con cháu Cảnh gia, như thế nào không có được một đứa là người Mộc gia.
Mộc Vấn Sinh tới tuổi này rồi, thì sẽ không để ý y thuật của chính mình bị người khác học đi, mà là chỉ để ý xem những cái y thuật đỉnh cao này có bị thất truyền hay không.
Trừ Mộc Thannh ra, ông vẫn luôn đi tìm một truyền nhân. Không sợ nó không có quan hệ gì tới Mộc gia.
Cảnh Dật Nhiên là người Cảnh gia, đem y thuật dạy cho hắn, là một lựa chọn rất tốt.
Mộc Vấn Sinh nguyện ý miễn phí thay Cảnh gia chế tạo ra một cái nhân tài y học, cho dù là thế nào cũng đều là Cảnh gia chiếm tiện nghi, Cảnh Thiên Viễn sao có thể không đồng ý.
“Tên tieeu tử hỗn đản kia đã bị cha hắn đuổi ra Cảnh gia, không phải cháu trai tôi, ông nhận đồ đệ thì nhận. Không có quan hệ với tôi."
Cảnh Thiên Viễn tuy rằng không có nói rõ, nhưng trong lòi nói lại có ý tứ ngầm đồng ý.
“Được, vậy tôi sẽ thu nhận nó!”
Mộc Vấn Sinh vỗ đùi, liền đem chuyện này định đoạt rồi, hoàn toàn không cần hỏi ý kiến vủa Cảnh Dật Nhiên.
Ông xem trọng đồ đệ, chỉ cần Cảnh Thiên Viễn không phản đối, Cảnh Dật Nhiên có có lphản đối cũng là vô dụng, ông có rất nhiều biện pháp bức bách Cảnh Dật Nhiên đi vào khuôn khổ.
Đương nhiên, hiện tại Cảnh Dật Nhiên căn bản là không cần Mộc Vấn Sinh bức bách, bái Mộc Vấn Sinh làm thầy, hắn cầu mà không được đâu!
Về sau nói ra hắn là đệ tử của “Thần y” Mộc Vấn Sinh còn có mặt mũi hơn là nói hắn là nhị thiếu gia cảnh gia!
Ai nha, trường hợp kia ngẫm lại cũng đều có thể trong lúc ngủ mơ cũng cười tỉnh!
Cảnh Dật Nhiên đắc ý cả ngày, đi đường cũng có cảm giác như là đám mây bay, điều duy nhất làm hắn tương đối thống khổ chính là, hắn phải gọi cái tên Mộc Thanh hỗn đản kia là anh!
Ai, tính, kêu làm thì cứ làm thôi, nghe cái tên "Tiểuu thần y" cũng tương đối có mặt mũi.
Nhìn một cái, thân phận hiện tại của hắn cũng không thấp!
Thành phố A có một thương nghiệp đế quốc một tay che trời chính là của anh trai hắn. Thần y có thể giúp người hồi sinh từ tay tử thần là sư phụ hắn. Viện trưởng bệnh viện quốc tế Mộc thị là sư huynh của hắn, ngay cả vợ cũng là đệ nhất sát thủ toàn cầu. Chậc chậc chậc, nhiều danh hiệu như vậy, tùy tiện lấy ra mọt người cũng đủ để hạ gục người khác trong một giây!
Cảm giác hạnh phúc bao quanh Cảnh Dật Nhiên, làm cả người hắn đều có tinh thần toả sáng, khí sắc thoạt nhìn cực tốt!
Đây không phải là cuộc sống mà hắn vẫn luôn muốn sao?
Dễ dàng thực hiện như vậy!
Cảnh Dật Nhiên lại vui vẻ uống R*ợ*u, đem đầu dựa vào trên vai La Hạo, hét lên: “Tiểu La tử, cậu có cái nguyện vọng gì không? Mau, nói ra, tôi giúp cậu thực hiện! Tôi hiện tại chính là người tài ba!”
La Hạo nhìn sườn mặt nhiễm một chút đỏ ửng của Cảnh Dật Nhiên, ở trong lòng nói: Tôi muốn cưới anh, cái này anh cũng có thể thực hiện?
Lời này đương nhiên La Hạo không thể nói, hắn không phải loại đàn ông tùy tiện chia rẽ tình cảm của người khác.
Trước kia Cảnh Dật Nhiên đối với ai cũng không để bụng như vậy, chỉ có Tiểu Lộc, hắn cẩn thận lại thân mật, quả thật từ hoa hoa công tử ăn chơi trác táng biến thành một người chồng tốt, biến hóa quá lớn, thế cho nên khiến người biết hắn đều cảm thấy kinh ngạc.
Lại nói, hai người bọn họ đều là đàn ông, kết hôn mà nói…… Luôn cảm giác có chút khó chịu, hắn cưới đàn ông về nhà sẽ bị ba mẹ đánh gãy chân!
La Hạo thở dài trong lòng, ai, hắn tại sao lại thích một người đã kết hôn đây? Lại còn là đàn ông! Thật là mệnh khổ a!
Cảnh Dật Nhiên thấy “Tri kỷ” một bộ mặt ủ mày chau, còn tưởng rằng hắn gặp chuyện gì khó giải quyết, lập tức ôm vai hắn nói: “Làm sao vậy? Có cái gì khó khăn cùng nói a! Hiện tại anh trai là đệ tử của thần y, đi đường cũng mang theo tiên khí!”
Hắn một ngụm tự gọi mình là anh trai, cũng không nói “Bản công tử”, có vẻ hắn rất thân mật với La Hạo.
Nhưng La Hạo cũng không cảm kích, tâm trạng hắn vẫn không tốt như cũ, đẩy tay Cảnh Dật Nhiên ra không nói một lời rời đi.
Cảnh Dật Nhiên sững sờ ở nơi đó, qua một hồi lâu mới lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Tiểu La Tử mỗi tháng cũng có mấy ngày như vậy? Tính khí thật lớn a!”
Hắn rất nhanh liền quên mất tiểu tính tình La Hạo, vui vẻ uống R*ợ*u, hát khe khẽ, tự tại giống như thần tiên.
Chờ đến khi Tiểu Lộc trở về từ bên ngoài, liền phát hiện Cảnh Dật Nhiên nửa ngủ nửa tỉnh dựa vào cửa biệt thư cười ngây ngô.
Cô buông bao lớn bao nhỏ đồ ăn và quần áo mới mua, một tay bế Cảnh Dật Nhiên ở trên mặt đất lên sau đó đi vào biệt thự.
Kể cả Cảnh Cật Nhiên uống rất nhiều, đầu óc không thanh tỉnh, cũng tuyệt đối không muốn Tiểu Lộc dùng kiểu ôm công chúa để bế hắn!
Hắn giãy giụa xuống dưới, dùng ngón tay thon dai nhéo cái cằm tinh xảo của Tiểu Lộc, nói năng không: “Bảo bối, lần sau tuyệt đối không thể ôm anh như vậy, anh là chồng em phải ôm em mới đúng!”
Hắn nói xong liền ném bình R*ợ*u rỗng xuống, bế Tiểu Lộc lung lay đi vào trong.
Tiểu Lộc cũng không giãy giụa, tùy ý hắn ôm, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay sao lại vui vẻ như vậy?”
Tâm trạng Cảnh Dật Nhiên thoạt nhìn rất tốt, ngày thường uống R*ợ*u hắn cũng sẽ không uống quá nhiều, đều tương đối hiểu rõ, rất ít khi uống say, hôm nay lại trực tiếp uống say.
“Ha ha, Mộc lão đầu đã nhận anh làm để tự! Thế nào, chồng em có lợi hại không?”
Nhắc tới chuyện này, Cảnh Dật Nhiên liền rất vui vẻ nói chuyện cũng rõ ràng.
Tiểu Lộc rất kinh ngạc: “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật!”
Tiểu Lộc tự đáy lòng khen hắn: “Anh thật lợi hại!”
Nhiều năm như vậy Mộc Vấn Sinh đều không nhận đồ đệ, Mộc gia gần như là không nhận người khác họ làm đồ đệ, thứ nhất dễ bị người khác ςướק mất bát cơm, thứ hai chính là con nối dõi cúa Mộc gia đông đảo, không cần thiết đi tìm đồ đệ khác.
Y thuật của ông cao siêu, ánh mắt tự nhiên cũng rất cao, có thể lựa chọn Cảnh Dật Nhiên làm đồ đệ, khẳng định là nhìn trúng thiên phú cùng nỗ lực của Cảnh Dật Nhiên, đây hoàn toàn dựa vào thực lực của mình mới lấy được sự tán thưởng.
Xác thật đáng để kiêu ngạo!
Tiểu Lộc rất vui vẻ, cô ôm cổ Cảnh Dật Nhiên chủ động hôn hắn —— đây là Cảnh Dật Nhiên dạy cô, lúc vui vẻ hoặc là muốn làm hắn vui vẻ liền hôn môi hắn, đây là phương thức biểu đạt tình cảm tốt nhất.
Cảnh Dật Nhiên được Tiểu Lộc chủ động hôn, đắc ý lại vui vẻ, hắn cũng cảm thấy mình rất lợi hại so với thiên tài như Cảnh Dật Thần cũng không kém bao nhiêu!
Cồn ở trình độ nhất định làm tê mỏi đại não, lại cũng thúc đẩy tinh thần hưng phấn của hắn, hắn đè Tiểu Lộc ở trên giường, lung tung *** áo cô, nhìn thân thể trắng nõn lả lướt của cô, *** làm sao cũng áp chế không được, trực tiếp liền đi vào.
Có lẽ vì thân thể đặc thù, làn da của Tiểu Lộc đặc biệt tinh tế bóng loáng, cực kì co dãn, tốt đẹp mê người giống như cô gái mới mười tám tuổi.
Cảnh Dật Nhiên hôn từng chút một khiến cô không ngừng rùng mình than nhẹ.
Cảnh Dật Nhiên không chỉ nghĩ một lầm, tốc độ già đi của Tiểu Lộc chậm hơn hắn mấy chục lần, ba mươi năm sau khi hắn biến thành một ông già thì cô thoạt nhìn vẫn giống như mười tám tuổi như cũ, vậy phải làm sao bây giờ nào!
Cưới một người vợ gần như trường sinh bất tử rất áp lực, kể cả hắn đẹp giống như yêu nghiệt thì cũng áp lực như núi a!
Đến lúc đó hai người cùng nhau lên phố, người khác sẽ cho rằng Tiểu Lộc là con gái hắn!
Nhưng lúc này Cảnh Dật Nhiên sẽ không nghĩ chuyện khác, hắn nghiêm túc lấy lòng người phụ nữ của hắn mà hắn cũng đang dạy dỗ cô làm sao để lấy lòng hắn.
Tiểu Lộc là một học sinh rất tốt, lúc mới bắt đâu cô cái gì cũng không biết, đến bây giờ cái gì cũng biết làm khiến Cảnh Dật Nhiên kinh hỉ không thôi.
Cuộc sống của hai vợ chồng rất hài hòa, hơn nữa bởi vì thể chất của Tiểu Lộc rất tốt, mặc kệ Cảnh Dật Nhiên lăn lộn như thế nào cũng không thành vấn đề.
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy chỉ có lúc Tiểu Lộc ở trên giường mới có thể giống một cô gái bình thường ôn nhu, vũ mị, mỹ diễm, gợi cảm.
Tiểu Lộc đắm chìm trong biển hạnh phục, ôm Cảnh Dật Nhiên gắt gao dán chung một chỗ, đã sớm quên đống lớn đồ ăn và quần áo mà cô mua ở siêu thị đang ném ở bên ngoài, trong mắt trong lòng chỉ còn lại có Cảnh Dật Nhiên.
Ngày hôm sau, lúc Cảnh Dật Nhiên đi đến chỗ Mộc Vấn Sinh, trên người còn lưu lại một chút mùi R*ợ*u chọc Mộc Vấn Sinh mắng chửi hắn một trận.
“Hôm qua mới quyết định thu cháu làm đồ đệ, hôm nay cháu sẽ không làm ông hối hận đi?! Vậy mà còn dám uống nhiều R*ợ*u như vậy! Chính cháu nhìn xem, hiện tại đã mấy giờ, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi cháu mới đến! Da ngứa thiếu đánh có phải hay không? Thật là giống hỗn tiểu tử Mộc Thanh kia, một ngày không đánh liên leo lên nóc nhà lật ngói! Nhánh trúc của ông đâu? Trước đánh cháu một trận rồi nói sau!”
“Sư phụ, ông cũng quá khoa trương, lúc này mới 9 giờ mà thôi, mặt trời mới mọc được chốc lát, lại không phải ở bắc cực nam cực sao lại nhanh xuống núi như vậy!”
Cảnh Dật Nhiên nhịn không được tranh luận, hét lên: “Ngày hôm qua vì cháu rất vui vì được ông nhận làm đồ đệ, nhất thời quên mất uống nhiều mấy ngụm, về sau không bao giờ thế nữa! Ngài tranh thủ thời gian dạy cháu đi, đừng tìm nhánh trúc nữa, đồ vật kia sớm đã bị cháu ném đi rồi, chẳng lẽ cháu còn phải giữ lại nó để nó phát huy công dụng thừa thãi a!”
Trước kia Mộc Vấn Sinh chuyên dùng nhánh trúc kia để đánh Mộc Thanh, hiện tại lấy tới để đánh Cảnh Dật Nhiên, sau khi Cảnh Dật Nhiên bị đánh hai lần thì liền ném nhánh trúc kia đi, đồ vật kia đánh lên người thật sự là quá đau! Hắn tình nguyện để Mộc Vấn Sinh dùng tay đánh người!
Mộc Vấn Sinh vừa nghe nhánh trúc bị ném đi, tức giận đánh Cảnh Dật Nhiên hai cai.
Nhưng câu nói “Rất vui vẻ được ông nhận làm đồ đệ” làm trong lòng Mộc Vấn Sinh thoải mái, ông hừ lạnh một tiếng không so đo việc Cảnh Dật Nhiên uống R*ợ*u và đến muộn, hôm nay bắt đầu một vòng thí nghiệm phôi thai mới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc