Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 540

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Tuy thân thể Cảnh Thiên Viễn rất tốt, dung mạo cũng trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nhưng mà dù sao thì ông cũng đã hơn 80 tuổi rồi, xác suất có con hình như là 0 đúng không?
Nhưng mà, tuy Tiểu Lộc cảm thấy Cảnh Dật Nhiên nói chuyện rất không ổn thoả, nhưng cô không muốn mặt anh bị cái chén đập vào, cho nên cô mới đón lấy nó.
Không có đập vào Cảnh Dật Nhiên, cơn giận của Cảnh Thiên Viễn còn lớn hơn nữa, ông trút giận vào người Tiểu Lộc: “Tôi dạy cháu tôi, nha đầu cô lui qua một bên đi! Không được nhúng tay vào!”
Cảnh Dật Nhiên cũng không ngốc, khi anh ở trước mặt Cảnh Thiên Viễn đều là co được duỗi được, nhìn thấy ông còn muốn đánh người, anh liền vội vàng chạy đến nhận lỗi: “Ông nội, con sai rồi con sai rồi! Ông đừng đánh, cẩn thận đau tay! Nếu con chọc tức ông, chắc chắn bà nội sẽ đánh ૮ɦếƭ con!”
Chắc chắn Mạc Lan sẽ không đánh ૮ɦếƭ anh, nhưng mà lúc này nên nói nghiêm trọng như vậy mới được!
“Mày còn biết bà nội mày?”
Sau khi Cảnh Thiên Viễn ném chén trà đi thì những thứ còn lại đều bị Mộc Vấn Sinh che chở, không cho ông lấy nữa, không có đồ vật để đánh người, ông lại càng tức hơn, trong giọng nói cũng có tức giận.
Thằng cháu này nếu có thể thông minh được như một nửa của Cảnh Dật Thần, ông cũng bớt lo!
Đúng là không có đầu óc, hai người đó, vừa nhìn liền biết không phải là người của ông, Cảnh Dật Nhiên còn dám ở đây nói hưu nói vượn, lỡ như lời này truyền ra, mặt mũi của ông đều mất hết!
“Đời này của tao chỉ có một người là bà nội mày, lúc nào thì có người khác? Mày lại nói hưu nói vượn thì cút khỏi A thị cho sao, tránh cho tao nhìn thấy mày lại tức giận!”
Cảnh Dật Nhiên vội vàng nói: “Dạ dạ dạ, ông rất chung thuỷ với bà nội, khi còn trẻ thế nào thì về già cũng như vậy! Vừa rồi cháu hồ đồ, ông ngàn vạn lần đừng để trong lòng! Con biết, ông không thể nào lại thích loại Âu Mỹ được, ông vẫn thích vẻ đẹp Phương Đông hơn.”
Sao lời này nghe lại không lọt tai như thế?
Sắc mặt Cảnh Thiên Viễn có chút khó coi, thằng nhóc này, càng ngày càng bậy bạ!
Ông hừ lạnh một tiếng, thở phì phò ngồi xuống ghế bành, sau đó ông mới phát hiện, mùa đông nhưng ông lại đổ mồ hôi cả người, lỗ tai cũng vang lên ong ong, đúng là giảm thọ mà!
Cả người Cảnh Dật Nhiên cũng đầy mồ hôi, ngay cả trên mặt cũng có.
Anh lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ anh mới hiểu, hai mỹ nữ tóc vàng mắt xanh mang thai đang xem kịch vui kia, không có quan hệ gì với Cảnh Thiên Viễn.
Ôi, không phải ông nội thì tốt rồi!
Nếu không Cảnh Trung Tu sẽ có một người em trai nhỏ hơn ông mười tuổi, mà Cảnh Dật Thần cũng có một người chú nhỏ hơn ba mươi tuổi, bức tranh này đẹp đến nỗi anh không dám ngước nhìn!
Nếu không phải Cảnh Thiên Viễn, vậy...
Cảnh Dật Nhiên chuyển ánh mắt lên người Mộc Vấn Sinh bởi vì đau lòng cho cây thuốc mà nét mặt già nua nhăn lại thành một cục.
“Ông nội Mộc, xem ra bảo đao của ông vẫn chưa cùn! Chúc mừngchúc mừng! Mộc gia sắp có thêm người, chắc là Mộc Thanh sẽ có hai người chú, hoặc là cô!”
Mộc Vấn Sinh vừa mới uống một ngụm trà lập tức phun ra!
Cảnh Thiên Viễn nhìn thấy biểu tình giống như ăn phải ruồi bọ của Mộc Vấn Sinh, trong lòng liền cảm thấy thăng bằng!
Cho ông chê cười tôi, không ngờ quả báo lại tới nhanh như vậy, ông cũng nếm thử chút mùi vị đi!
“Thằng nhóc kia, con không được nói hưu nói vượn! Đúng là Mộc gia sắp có thêm người, nhưng hai đứa nhỏ này không phải của người khác, đều là của Mộc Thanh!”
Mộc Vấn Sinh giận đến nỗi râu vểnh cả lên!
Cái gì mà bảo đao chưa cùn, lời này mà Cảnh Dật Nhiên cũng dám nói!
Vừa rồi ông còn cảm thấy Cảnh Thiên Viễn làm lãng phí bó cửu tiên thảo của mình, lúc này lại cảm thấy bó cửu tiên thảo kia quá ít, không đánh ૮ɦếƭ thằng nhóc Cảnh Dật Nhiên này!
Cảnh Dật Nhiên kên lên: “Cái gì? Đều là của Mộc Thanh?! Sao có thể!”
Tuy Cảnh Dật Nhiên không thích Mộc Thanh, mỗi khi thấy nhau đều là châm chọc nói móc, nhưng mà anh rất tin tưởng nhân phẩm của Mộc Thanh.
Không thể nghi ngờ tình cảm mà Mộc Thanh dành cho Triệu An An, hắn đợi Triệu An An nhiều năm như vậy, sao có thể vừa kết hôn với Triệu An An mà đã có con rơi chứ?
Rõ ràng là hai mỹ nữ tóc vàng mắt xanh đó nghe không nhiểu tiếng Trung, hai người nháy mắt với Cảnh Dật Nhiên rồi cúi đầu cười nhạo anh vài tiếng, sau đó nắm tay nhau ra ngoài tản bộ.
Mộc Vấn Sinh thấy hai người đi ra ngoài liền kêu người hầu đến chăm sóc họ: “Mau mau, đi theo hai người đó, đừng để họ té ngã, không được để chắt trai bảo bối của tôi xảy ra chuyện gì!”
Người hầu cười rồi đi theo, cẩn thận chăm sóc hai thai phụ, tư thế kia giống như đang chăm sóc quốc bảo.
Cảnh Dật Nhiên thì thào: “Mộc Thanh sắp làm cha? Không thể nào, sao lại nhanh như vậy? Trước đó còn chưa nghe thấy tiếng gió nào! Chẳng phải hắn dẫn Triệu An An ra nước ngoài chữa bệnh hay sao? Sao trong nhà lại có hai thai phụ? Còn là người Âu Mỹ? Vì có con nối dỗi, hắn cũng thật liều mạng mà!”
Mộc Vấn Sinh rất tự hào, ông vuốt râu hừ lạnh: “Có ông ở đâu, sao lại không thể! Nó và Triệu An An vẫn còn ở nước ngoài, đứa nhỏ trong nhà lại không thể chậm trễ, chờ đến khi hai đứa trở về thì sẽ có hai thằng nhóc béo mập gọi bọn nó là cha mẹ!”
Đại não của Cảnh Dật Nhiên lập tức tỉnh táo lại từ trong hỗn loạn, anh sâu sắc bắt lấy từ quan trọng: “Gọi bọn họ là cha mẹ? Có liên quan đến Triệu An An sao? Hai người kia sinh con, chắc chắn cũng là đứa nhỏ Âu Mỹ hả? Triệu An An có đồng ý không?”
“Ai nói con do hai người kia sinh thì sẽ là người Âu Mỹ? Chắc chắn 100% là người Châu Á! Sao Triệu An An lại không muốn, nó chính là mẹ ruột của hai đứa nhỏ mà!”
Cái gì?!
Mẹ ruột?
Chẳng lẽ...
Ánh sáng trong đầu Cảnh Dật Nhiên chợt loé, bật thốt lên: “Ông tìm người mang thai hộ!”
Thì ra là thế!
Đây đúng là biện pháp không tệ mà!
Quan niệm của Mộc Vấn Sinh đúng là tiên tiến mà, vậy mà còn giúp cháu trai tìm người mang thai hộ, đúng là ông nội tốt!
Không biết anh và Tiểu Lộc có thể sử dụng phương pháp này không?
Hai mắt Cảnh Dật Nhiên sáng ngời, lập tức khen Mộc Vấn Sinh: “Trời ơi, ông nội Mộc, ông đúng là thần y mà, chuyện khó như vậy mà ông cũng có thể làm được, có lẽ là không có vấn đề y học nào có thể làm khó ông rồi!”
Mộc Vấn Sinh là người từng trãi, ông mới không rơi vào bẫy của Cảnh Dật Nhiên đâu, ông thổi râu trừng mắt nói: “Mày không cần vuốt ௱ôЛƓ ngựa, vô dụng thôi! Vừa rồi mày đã đắc tội với ông đây rồi, nhanh cút khỏi nơi này, ông thấy mày là cảm thấy khó chịu, tâm tình rất không tốt!”
Cảnh Dật Nhiên sờ sờ mặt mình, vui cười nói: “Sao lại như vậy chứ? Ông cẩn thận xem xét đi, con chính là người đẹp trai nhất A thị, ngay cả mỹ nữ còn kém hơn con, con đẹp như vậy, ông nhìn thấy con sẽ làm tâm tình ông trở nên sung sướng mới đúng!”
Trước kia Cảnh Dật Nhiên cũng không biết cách nói chuyện, hiện tại lại nói dễ nghe như vậy, khẳng định là có chuyện gì cần cầu xin ông, vô sự hiến ân cần khẳng định không có lòng tốt!
Mộc Vấn Sinh không phản ứng lại, quay đầu nhìn Cảnh Thiên Viễn, chuẩn bị tính toán sổ sách với ông ấy một chút.
Nhưng Cảnh Dật Nhiên lại không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn lôi kéo Tiểu Lộc đi đến trước mặt Mộc Vấn Sinh, cũng không vòng vo, nói thẳng: “Ông nội Mộc, ngài nhìn Tiểu Lộc và cháu một chút, chúng ta có thể giống như Mộc Thanh được hay không, dùng phương thức khác để có một đứa bé!”
Mộc Vấn Sinh cùng Cảnh Thiên Viễn nghe xong lời hắn nói mà cảm thấy sửng sốt, hóa ra hắn muốn một đứa con!
Cảnh Thiên Viễn ngồi ở chỗ kia cũng không hé răng.
Tuy rằng đã trục xuất Cảnh Dật Nhiên ra khỏi Cảnh gia, nhưng mấy ngày gần đây, quan hệ của hắn với Cảnh Dật Thần rất tốt, lại còn thường thường mang theo Tiểu Lộc đi gặp Mạc Lan, cùng cái người luôn gây chuyện thị phi, náo loạn khiến trong nhà không có ngày yên bình giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Mặc kệ thế nào, Cảnh Dật Nhiên là người nhà họ Cảnh, điểm này không thể nào thay đổi. Tuy rằng Cảnh Thiên Viễn không đối xử với hắn như người thừa kế, nhưng cũng sẽ không để hắn không có một đứa con của mình.
Ông không tỏ thái độ, liền tỏ vẻ cam chịu đồng ý, Mộc Vấn Sinh hiểu ý tứ của ông, nhưng làm Tiểu Lộc có thể sinh con, so với Triệu An An khó khăn hơn nhiều a!
Mộc Vấn Sinh tức giận nói: “Cháu cho rằng có thể tùy tiện tìm cách thay thế được hay sao? Triệu An An chỉ là *** có vấn đề, phôi thai không có cách nào tồn tại được, nhưng trứng của con bé vẫn còn linh hoạt, có thể bồi dưỡng thành phôi thai, sau đó mượn một người có *** khỏe mạnh, đem phôi thai cấy vào để phát triển tự nhiên là được! *** của Tiểu Lộc lại không hề có vấn đề gì, không cần mượn! Nhưng tế bào trứng của của con bé lại có vấn đề!”
Thật ra Cảnh Dật Nhiên cũng hiểu việc này, nhưng hắn chưa từ bỏ ý định: “Tế bào trứng của Tiểu Lộc bị làm sao vậy?”
“Gen toàn thân con bé đã bị cải tạo một lần, những tế bào mới sản sinh đều có chứa virus, tế bào trứng cũng vậy, căn bản không có cách nào để bồi dưỡng thành phôi thai!”
Cảnh Dật Nhiên không phục: “Ngài chưa thử qua làm sao biết không có cách nào tạo thành phôi thai, nói không chừng có thể được a?”
“Hai người các ngươi đều kết hôn lâu như vậy mà vẫn chưa có thai, đây không phải chứng minh có vấn đề hay sao? Nếu làm được thì cháu còn tới tìm ông làm gì?”
Cảnh Dật Nhiên vẫn kiên trì: “Thụ thai tự nhiên không được, nói không chừng có thể thụ thai nhân tạo thì sao? Ngài không phải thần y sao? Cho nên mới tới tìm ngài a!”
“Thần y cũng có mức độ thôi, cũng không phải có ma thuật! Cháu không cần đề cao ông như vậy, kể cả ông là thần tiên thì cũng không thể làm gì được!”
Mộc Vấn Sinh cực kì tức giận, không phải là ông đang thoái thác mà bởi vì đã sớm kiểm tra toàn diện cho Tiểu Lộc, đối với tình huống cơ thể của cô cũng hiểu rất rõ.
Khẩn cầu cùng nịnh nọt đều không sử dụng được, Cảnh Dật Nhiên bắt đầu chơi xấu: “Ngài lo lắng cho cháu trai ruột thịt như vậy, hiện tại hắn đã có con, ngài tất nhiên rất vui vẻ, liền mặc kệ sự ૮ɦếƭ sống của người khác sao? Cháu mặc kệ, dù sao ngài nếu không xem cho bọn cháu, chúng ta liền ở nơi này không đi! Cháu là người tàn nhẫn độc ác, chính mình không có con thì người khác cũng đừng mong có được, đến lúc đó cháu nhìn thai phụ kia không vừa mắt sẽ cho người đến đánh một trận thì ngài đừng hối hận!”
Mộc Vấn Sinh thiếu chút nữa bị Cảnh Dật Nhiên chọc tức ૮ɦếƭ, vậy mà dám uy *** ông!
Ông tức giận đến mức cởi giày ném vào người Cảnh Dật Nhiên, giày bay được một nửa thì bị Tiểu Lộc bắt được.
Cảnh Dật Nhiên cười hì hì từ nhận chiếc giày từ trong tay Tiểu Lộc, đi đến trước mặt Mộc Vấn Sinh tự tay đi giày cho ông: “Đừng ném, không thấy ông nội cháu ném cả cốc trà cũng không trúng vào người cháu hay sao? Vợ cháu là người xếp thứ nhất toàn thế giới, kể cả viên đạn cũng có thế tóm được! Cháu cũng đã đi giày cho ông, ông phải giúp đỡ mới được! Đãi ngộ này ông nội cháu cũng chưa có đâu.”
Cảnh Dật Nhiên tự tay đi giày cho Mộc Vấn Sinh làm lửa giận trong lòng ông tiêu tán không ít.
Thật ra Mộc Vấn Sinh có thể hiểu khát vọng muốn có con của Cảnh Dật Nhiên, trước kia không phải ông cũng như thế sao!
Cho đến khi hao hết tâm tư, chiến đấu hơn năm tháng trời, đem phôi thai tạo thành công, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông suy nghĩ trong chốc lát, chau mày, lại nghĩ không ra có biện pháp nào có thể đề cao sự linh hoạt của tế bào trứng để đào tạo thành phôi thai.
Nhưng trong nội tâm của ông đã bị Cảnh Dật Nhiên thuyết phục, có lẽ có thể thử một lần.
“Được rồi, hai người các cháu đến bệnh viện lấy t*ng trùng và trứng đi, sau đó đưa tới đây cho ông, ông nhìn xem có hi vọng gì hay không, trước tiên phải nói rõ, ông chưa nắm chắc được điều gì đâu, đến lúc đó nếu không thành công, cháu không được đến đây náo loạn nữa!”
Tuy rằng vẻ mặt của Mộc Vấn Sinh có chút không kiên nhẫn, giọng nói cũng mang theo sự tức giận nhưng lại khiến Cảnh Dật Nhiên vui mừng quá đỗi, chỉ cần Mộc Vấn Sinh nguyện ý ra tay thử một lần thì tốt rồi!
Hắn tươi cười đầy mặt nói: “Sẽ không sẽ không, cháu tuyệt đối sẽ không tới náo loạn nữa, cháu biết ơn ngày còn không kịp đây! Ngài chỉ cần chịu thử một lần, có được hay không đều không liên quan đến ngài!”
Mộc Vấn Sinh am hiểu nhất là các chứng bệnh nan y, đối với việc không thể có thai đã nghiên cứu mấy chục năm, phương diện này rất có tâm đắc, hơn nữa ông là người hiểu rõ nhất tình trạng thân thể của Tiểu Lộc, thậm chí còn nghiên cứu ra cách khống chế virus trong một thời gian ngắn, làm Tiểu Lộc có thể sống đến ngày hôm nay.
Trừ bỏ ông, Cảnh Dật Nhiên không tìm được vị bác sĩ nào thích hợp hơn.
Tiểu Lộc cũng biết bản lĩnh của Mộc Vấn Sinh, cô so với bất kì ai đều hiểu rõ y thuật của Mộc Vấn Sinh rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào, ngay cả ba mẹ cô cùng nghiên cứu khoa học năm đó chế tạo ra loại virus này cũng bất lực với tình trạng cơ thể của cô, Mộc Vấn Sinh lại có thể ở dưới tình huống không biết chút gì về virus mà tìm ra cách trị liệu tốt nhất.
Ông từ lúc mới có vài tuổi đã đi theo người lớn trong nhà học tập y thuật, đến bây giờ, đã học ước chừng bảy mươi mấy năm y thuật, hiện tại ông đã có thể tự suy luận, tìm lối tắt để giải quyết các loại bệnh.
Trong mắt Tiểu Lộc lộ ra một tia ánh sáng, có lẽ, Mộc Vấn Sinh thật sự sẽ có biện pháp để cô có thể làm mẹ!
Mặc kệ thế nào, hiện tại đều có hy vọng, Mộc Vấn Sinh một mình ở đằng kia mặt ủ mày chau, Tiểu Lộc cùng Cảnh Dật Nhiên lại cao hứng rời đi.
Rút ra tế bào trứng cần một thời gian rất dài, một cô gái mỗi tháng chỉ có thể sản sinh ra một tế bào trứng, muốn nhiều hơn thì phải châm cứu để đẩy nhanh sự phát triển.
Cho nên lần nữa đi đến chỗ Mộc Vấn Sinh đã là một tháng sau.
Sau đó gần như mỗi ngày Cảnh Dật Nhiên đều đến chỗ Mộc Vấn Sinh báo danh, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm phôi thai xem có thể đào tạo thành công hay không.
Nhưng mà, thí nghiệm một lần lại một lần thất bại, ngay cả Mộc Vấn Sinh cũng có chút nôn nóng, so với lần nuôi phôi thai của Triệu An An và Mộc Thanh thì khó hơn cả trăm lần!
Mộc Vấn Sinh muốn loại bỏ virus trong tế báo trứng ra, nhưng virus đã hòa thành một với tế bào trứng, nó đã ức chế sự phát triển của tế bào trứng, nhưng một mặt khác lại duy trì sự sống của tế bào trứng, nếu loại bỏ thì tế bào trứng sẽ dần dần ૮ɦếƭ đi.
Ông đã sớm biết sẽ cực kì gian nan, khả năng thành công cực kì thấp, những cố gắng hiện tại đều là vô dụng, bởi vì ông biết kết quả sẽ như thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc