Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 539

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Duệ quá nhỏ, hình ảnh theo dõi lại quá nhiều, Cảnh Dật Nhiên phí rất nhiều công sức mới tìm được.
Hắn lập tức chạy lên chỗ Cảnh Duệ, chuẩn bị bắt được Cảnh Duệ để lập tức đem bé “Trục xuất” về nhà!
Một đứa bé không đến hai tuổi tự mình đi chơi bên ngoài rất nhiều nguy hiểm!
Chỉ là, chờ khi hắn tìm được Cảnh Duệ, bên người bé xuất hiện thêm một người phụ nữ, Thượng Quan Ngưng!
“Cảnh Dật Nhiên, cậu xui khiến con trai tôi đi xốc váy của người khác?”
Cảnh Dật Nhiên hơi kém bị cô hỏi hộc máu!
Chuyện này không có tí quan hệ nào ới hắn.
Thật là oan ૮ɦếƭ!
Mắt đào hoa của hắn trừng lớn với Cảnh Duệ, oán hận nói: “Tiểu tử thúi, con hôm nay không lừa ૮ɦếƭ ta là không chịu bỏ qua đúng không? Mau nói với mẹ con, việc kia không phải do ta sui con làm, là tự con làm!"
Cảnh Duệ mang bộ dáng ủy khuất bị uéc hiếp, đáng thương nói với Thượng Quan Ngưng: “Mẹ, kia không phải chú kêu con con làm, là tự con muốn xốc.”
Thượng Quan Ngưng đau lòng nói: “Không có việc gì, con trai, mẹ ở chỗ này, đừng sợ, con không cần thay cậu ta gánh tội!”
Cảnh Dật Nhiên tức đến nỗi tròng mắt sắp trừng ra!
Đúng vậy, ai sẽ tin tưởng là do Cảnh Duệ xốc váy, nếu là có chút đầu óc, khẳng định đều tưởng hắn hiếp bức, xui khiến!
Nhưng là, những người này thật là không có đầu óc!
Cảnh Duệ căn bản là không phải là đứa trẻ con bình thường, IQ và EQ của bé đều rất cao, căn bản không thể dùng lẽ thường để suy đoán!
Người khác không biết Cảnh Duệ có bao nhiêu thông minh đã đành, mà ngay cả Thượng Quan Ngưng là mẹ nó mà chẳng lẽ cũng không rõ sao?
“Việc này còn không biết ai gánh tội thay ai đâu, từ nay về sau thấy cái tên nhóc này thì khẳng định sẽ phải đi đường vòng rồi, bằng không nếu không cẩn thận sẽ bị nó lừa! Đời trước tôi đã nợ nó, cho nên kiếp nhày mới bị nó chỉnh như vậy!"
Cảnh Dật Nhiên bất đắc dĩ thở dài, hắn hôm nay không thể không nhận tội!
Căn bản còn định chỉnh Cảnh Duệ một chút, không nghĩ tới sẽ như vậy, thật đúng là vận số năm nay của hắn thật không may mắn, về sau ra khỏi cửa phải xem lịch mới được.
Thượng Quan Ngưng không thích nghe Cảnh Dật Nhiên nói, cô nào quan tâm con trai có phải thiên tài hay không, dù sao Cảnh Dật Nhiên cucng là người trưởng thành, Cảnh Duệ là trẻ con, trước tiên mắng Cảnh Dật Nhiên là được rồi!
Cô cau mày nhàn nhạt nói: “Cậu về sau cách xa con tôi một chút, thằng bé hiện tại nhỏ như vậy, căn bản là không phải đối thủ của cậu, nếu ngay cả đứa nhỏ như vậy mà cậu cũng xuống tay thì cậu một chút lương chi cũng không có!"
Thượng Quan Ngưng nói xong, không nhìn Cảnh Dật Nhiên, liền đưa Cảnh Duệ xoay người đi rồi.
Cảnh Dật Nhiên tức giận đến nỗi cái trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt đẹp trai hết đỏ lại trắng, hắn liền phát hiện có lẽ hôm nay hai mẹ con bọn họ chính là thông đồng đến làm hắn tức giận!
Ai, quả nhiên là ở ác gặp dữ sao?
Trước kia hắn khi dễ Thượng Quan Ngưng, hiện tại phải bị ô mắng đã trở lại sao?
Cảnh Dật Nhiên ủ rũ cụp đuôi về đến nhà, nhìn đến khuôn mặt đẹp trai của La Hạo thì bỗng nhiên tâm tình anh tốt lên rất nhiều, La Hạo là bạn tri âm của hắn, là người thích hợp nhất để nói hết!
Hắn đi lên trước, một phen ôm vai La Hạo, cả người đều treo ở trên người La Hạo, kêu thảm nói: “Bạn th***, tôi hôm nay bị một đứa bé không đến hai tuổi lừa, cậu hãy giúp tôi báo thù a."
La Hạo cả người đều cứng đờ!
Th***??
Cái từ này có phải là quá lộ liệu không?
Hơn nữa, cả người nhị thiếu gia đều dựa vào người hắn thật không được tốt đi? Tuy rằng...hắn còn rất thích được nhị thiếu gia dựa như vậy.
La Hạo cơ bắp đều rắn chắc, hắn nỗ lực dời đi lực chú ý của chính mình, miễn cho nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai như yêu nghiệt của Cảnh Dật Nhiên kia.
“Nhị thiếu gia, tuy rằng bị một đứa bé chưa đến hai tuổi lừa thì có chút mất mặt, nhưng dù sao đó cũng chỉ là trẻ con, bướng bỉnh một chút là chuyện bình thường. Anh là người trưởng thành rồi, so đo với trẻ con, không phù hợp với thân phận của anh, tôi nghĩ là anh vẫn nên bỏ đi, không nên để trong lòng."
Có thể lừa được Cảnh Dật Nhiên, hơn nữa tuổi lại nhỏ như vậy, còn làm cho Cảnh Dật Nhiên khóc lóc kể lể, La Hạo liền biết ngoài Cảnh Duệ ra thì còn ai.
Hắn gần đây tuy rằng không ở bên người Cảnh Dật Thần phụ trách an toàn, nhưng hắn vẫn cùng những người anh em tốt trước kia thường xuyên gặp mặt rồi cùng nhau uống R*ợ*u ăn cơm, cho nên đối với tin tức bên Cảnh Dật Thần biết không ít.
Anh em của hắn không ít người bị Cảnh Duệ lừa thảm!
Cảnh Dật Nhiên bị lừa, đúng là bình thường.
Bất quá, La Hạo quan tâm Cảnh Dật Nhiên, không đành lòng xát muối vào vết thương của hắn cho nên liền an ủi hắn vài câu.
Cảnh Dật Nhiên ngay từ nhỏ đã thích người khác đi theo chăm sóc hắn, thích người khác chiều mình, chỉ cần có thể làm hắn vui là được.
Hắn tâm tình rất tốt vỗ vỗ vai La Hạo, dùng sức ôm hắn vào trong ***, tà khí cười nói: “Ai nha, vẫn là cậu hiểu tôi nhất! Tiểu la tử, tôi thật sự là càng ngày càng thích cậu, Bất quá…… Làn da cậu trắng như, vẻ mặt hồng lên sẽ rất rõ ràng, cậu có gì tâm sự với tôi không, mvif cái gì mà mặt cũng đỏ lên?”
La Hạo bị Cảnh Dật Nhiên nói, sắc mặt càng ngày càng đỏ!
Thật là đáng ૮ɦếƭ! Hắn trước kia chưa bao giờ đỏ mặt, nhưng từ khi gặp gỡ Cảnh Dật Nhiên, thì tất cả đều thay đổi! Ngay cả việc thích phụ nữ cũng thay đổi!
Quá mất mặt! Hắn đường đường là người đàn ông, vậy mà động cái liền đỏ mặt, nhị thiếu gia liệu có xem thường hắn hay không?
Sự thật chứng minh, là do La Hạo suy nghĩ nhiều, Dật Nhiên không những không xem thường hắn, ngược lại còn cảm thấy hắn có vẻ rất đáng yêu, có một loại *** muốn cho người khác hung hăng khi dễ!
Cảnh Dật Nhiên duỗi tay nhéo nhéo mặt La Hạo, niết tai và cằm hắn, động tác ái muội làm người khác hít thở không thông!
La Hạo tim như sắo ngừng đập, hắn cảm thấy mặt tai rất nhanh đều không phải của hắn nữa!
“Nhị…… Nhị…… Nhị……”
“La Dạo, cậu cảm thấy tôi nhị?”
“Không không không, không phải, nhị thiếu gia!”
“Úc, hóa ra vừa rồi là do cậu quá khẩn trương. Cho nên mới biến thành nói lắp! Bất quá, cậu nói tôi nhị nhị nhị, tôi thật không vui! Cho nên, vì phải làm tôi vui lên thì cậu phải tỏ vẻ mới được!” Cảnh Dật Nhiên kề vai sát cánh với La Hạo như cũ, trên khuôn mặt đẹp trai cũng toàn là ý cười, hoàn toàn không nhìn ra vẻ gì không vui.
La Hạo không thể xác định là Cảnh Dật Nhiên có thật sự tức giận hay không, hắn do dự rồi hỏi: “Nhị thiếu gia muốn tôi tỏ vẻ như thế nào?”
Cảnh Dật Nhiên không sao cả nói: “Tùy cậu, thế nào cũng đều được, chỉ cần cậu có thể làm cho tôi vui vẻ là được!”
La Hạo muốn nói, là anh hiện tại thoạt nhìn rất vui vẻ, nhưng khi há miệng thì lời nói ra lại là: “Nếu không, tôi thân cận với anh một chút?”
Cảnh Dật Nhiên lảo đảo, kém chút là ngã ngửa!
Hắn không nghe lầm đi?!
Tiểu La tử khi nào trở nên trực tiếp như vậy?
Cư nhiên còn muốn thân thể hắn!
Hắn sẽ không thật sự đem một người thẳng bẻ thành cong đi?
Trời ạ, thật là tội lỗi!
Không đợi Cảnh Dật Nhiên phản ứng La Hạo đã hôn lên mặt hắn một cái, sau đó hai người đều đẩy đối phương ra rồi chạy trối ૮ɦếƭ!
Má ơi, vậy mà lại bị đàn ông hôn!
Sao cảm giác này lại kỳ lạ như thế!
Cả người Cảnh Dật Nhiên đều không thoải mái!
Tiểu Lộc nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên thất tha thất thiểu chạy vào, sau đó vội vàng chạy vào nhà vệ sinh không ngừng rửa mặt, rửa đến bốn lần mới dừng lại, cô đứng ngoài cửa hỏi: “Anh làm sao vậy? Trên mặt có thuốc độc hả?”
Ngoại trừ việc này, hình như không còn gì khác, đúng không?
Tiểu Lộc có chút lo lắng.
Cảnh Dật Nhiên cầm khăn lau mặt, vẻ mặt rối rắm: “So với thuốc độc còn làm người ta khó chịu hơn!”
Anh chính là thẳng nam, không thích đàn ông, chỉ thích phụ nữ!
Cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, hôm nay anh đã nếm thử mùi vị của nó rồi!
Nếu biết La Hạo dễ yêu anh như vậy, anh sẽ không đi đùa giỡn loại người ngây thơ dễ nhìn như thế!
Thật là, có gương mặt mà nam nữ đều yêu thích cũng rất lo lắng mà!
Một lát sau Cảnh Dật Nhiên mới loại bỏ được cảm giác lúng túng này.
Chờ đến khi anh khôi phục bình thường, anh mới xoa tóc Tiểu Lộc nói: “Ngày mai anh dẫn em đi tìm ông cụ Mộc, anh cảm thấy chúng ta cũng có thể có con, nếu không thì trong nhà rất vắng vẻ.”
Trong lòng anh nghĩ, anh muốn đứa nhỏ giống như Cảnh Duệ vậy, xinh đẹp giống như Pu'p bê, lại thông minh như thiên tài.
Giá trị nhan sắc của anh và Tiểu Lộc đều cao như vậy, chắc chắn đứa nhỏ sẽ đẹp hơn cả Cảnh Duệ!
Tiểu Lộc vẫn luôn biết Cảnh Dật Nhiên rất thích con nít, trong lòng cô có chút áy náy, hình như có rất ít gia đình sau khi kết hôn lại không sinh con, một gia đình, chỉ có đứa nhỏ mới được xem là đầy đủ, không có đứa nhỏ, thật sự sẽ giống như Cảnh Dật Nhiên nói, có chút vắng vẻ.
Cô đã quen với không khí vắng lặng, thậm chí còn quen sống cô độc, nhưng mà Cảnh Dật Nhiên lại không giống như vậy, anh là người bình thường, có nhu cầu tình cảm giống như người bình thường, cô là vợ của Cảnh Dật Nhiên, cô phải có nghĩa vụ sinh con cho anh.
Từ khi tiếp xúc nhiều hơn với Cảnh Dật Nhiên, phương diện tình cảm của Tiểu Lộc chậm rãi bắt đầu trở nên bình thường, cô không cần phải đối diện với nhiệm vụ *** mỗi ngày, cuộc sống trở nên an ổn mà thanh thản, điều này làm cô có chút không thích ứng được, may mà Cảnh Dật Nhiên luôn ở cùng cô, dẫn cô ra ngoài chơi, đi khắp mọi nơi, đi ăn những món mà trước đây cô chưa từng ăn, ăn bữa tiệc hải sản lớn, ăn bữa cơm gia đình, con đến vườn trái cây hái những quả tươi mới nhất.
Cô cảm nhận được hạnh phúc và tốt đẹp mà trước đây chưa từng có.
Càng như vậy, cô lại càng muốn thoả mãn tâm nguyện của Cảnh Dật Nhiên.
Tuy không nhất định có thể thành công, nhưng Tiểu Lộc vẫn đồng ý đến gặp Mộc Vấn Sinh hỏi thử.
Chờ đến khi Cảnh Dật Nhiên dẫn Tiểu Lộc đến chỗ ở của Mộc Vấn Sinh, anh lập tức bị tình huống trong nhà Mộc Vấn Sinh làm cho sợ ngây người!
Bởi vì, trong sân nhà Mộc Vấn Sinh, không chỉ có Cảnh Thiên Viễn, mà còn có hai mỹ nữ cao gầy tóc vàng mắt xanh, quan trọng nhất là, hai mỹ nữ này đều đang mang thai!!
Người Mộc gia, Cảnh Dật Nhiên đều biết hết, anh có thể khẳng định, không ai có vợ là người nước ngoài!
Hai mỹ nữ trước mắt rất thân thiết với Mộc Vấn Sinh và Cảnh Thiên Viễn, Cảnh Dật Nhiên luôn tự nhận mình là người có biểu tình rất phong phú, nhưng giờ phút này anh lại không biết nên đưa ra vẻ mặt thế nào!
Một lát sau, Cảnh Dật Nhiên mới tìm được linh hồn bé nhỏ của mình, anh lắp bắp: “Ông nội, con con con... Con có thêm một... người chú rồi sao?
Đã lâu rồi Cảnh Thiên Viễn chưa gặp thằng cháu khốn khiếp tên Cảnh Dật Nhiên này, cho nên khi nhìn thấy anh, ông cũng không có vẻ gì là hào hứng.
Ông không muốn quan tâm tới Cảnh Dật Nhiên, nhưng mà nghe thấy nó nói “chú”, trong đầu Cảnh Thiên Viễn toàn là dấu chấm hỏi: “Cái gì mà chú?”
Mộc Vấn Sinh cũng có chút sững sờ, sao Cảnh Dật Nhiên lại có chú? Chẳng phải nó chỉ có một người cha là Cảnh Trung Tu thôi sao?
Cảnh Dật Nhiên giơ một ngón tay chỉ vào một trong hai mỹ nữ đang mang thai, giọng nói run rẩy: “Đứa nhỏ này, không phải là của ông chứ?”
Cảnh Thiên Viễn lập tức bị những lời này làm cho ngã ngửa!
Nói bậy bạ cái gì đó!
Hoá ra là Cảnh Dật Nhiên nghĩ đứa nhỏ trong bụng của hai người này là của ông!
Cuối cùng thì Mộc Vấn Sinh cũng hiểu được ý tứ của Cảnh Dật Nhiên, ông nhìn thấy gương mặt thâm trầm sắp mưa của Cảnh Thiên Viễn, lập tức cười ha ha không ngừng: “Ha ha ha, trời ơi, Tiểu Nhiên Nhiên, ánh mắt của con thật tốt! Đúng vậy đúng vậy, con sắp có chú rồi, một người chú nhỏ hơn con ba mươi tuổi!”
Cảnh Thiên Viễn nhảy dựng từ trên ghế bành, hung hăng đạp Cảnh Dật Nhiên một cước, sau đó lại cảm thấy chưa hết giận nên cầm bó cửu tiên thảo dùng để làm thuốc đập vào lưng Cảnh Dật Nhiên!
Vừa rồi Mộc Vấn Sinh còn cười không ngừng, thế nhưng sắc mặt lập tức tái xanh!
Bó cửu tiên thảo này là do ông vất vả chọn lựa kỹ càng, đều là thảo dược tốt nhất, bây giờ lại bị Cảnh Thiên Viễn dùng để đánh người, trong lòng Mộc Vấn Sinh không ngừng rỉ máu!
“Họ Cảnh kia, ông đánh người thì cứ đánh, đừng ***ng vào cửu tiên thảo của tôi! Nhanh bỏ xuống, một lát nữa tôi cần dùng!”
Cảnh Thiên Viễn đang tức giận làm sao mà còn quản cái gì là cửu tiên thảo, có thể người đánh người là được!
Một bó cửu tiên thảo đều bị đánh gãy, cơn tức của Cảnh Thiên Viễn mới giảm bớt, ông giận dữ hét lên: “Trong đầu mày toàn là nước hả?! Hay là mày mù rồi? Hai người này, có ai giống người của tao sao?”
Từ nhỏ Cảnh Dật Nhiên đã sợ Cảnh Thiên Viễn, nhưng mà lúc này anh đang bị chuyện hai người đó mang thai làm cho khiếp sợ cho nên đại não đều ngắn lại, còn chưa kịp suy nghĩ đã nói ra: “Hai người này, ai cũng giống! Ông nội, khi nào thì ông theo mốt như vậy? Chuyện này bà nội có biết không?”
Cảnh Thiên Viễn nghe thấy lời Cảnh Dật Nhiên, máu cả người đều tập trung *** đầu! Tóc cũng dựng thẳng luôn rồi! Cơn tức mới vừa kiềm chế được lại dâng lên!
Ông tiện tay cầm lấy chén trà ném vào người Cảnh Dật Nhiên, hận không thể đập ૮ɦếƭ thằng cháu này!
Cảnh Dật Nhiên trốn tránh theo bản năng, nhưng mà có người lại nhanh hơn anh mấy chục lần, nháy mắt liền đón được chén trà sắp đập lên mặt anh.
Anh tập trung nhìn vào, là Tiểu Lộc phản ứng nhanh nhẹn bảo vệ gương mặt của anh.
Thật ra Tiểu Lộc không hiểu tình huống này, cô không hiểu vì sao Cảnh Dật Nhiên mới nói câu đầu tiên mà đã làm Cảnh Thiên Viễn vô cùng tức giận.
Bình thường Cảnh Thiên Viễn rất ít khi tức giận, tình tính của ông còn lạnh nhạt hơn Mộc Vấn Sinh rất nhiều, nhưng mà lúc này ông lại làm Tiểu Lộc cảm thấy ông rất giống Mộc Vấn Sinh.
Cô không hiểu Cảnh Dật Nhiên dựa vào đâu mà đoán rằng hai mỹ nữ ngoại quốc kia mang thai con của Cảnh Thiên Viễn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc