Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 534

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thượng Quan Ngưng lập tức xì cười, con trai nói rất đúng. Mặc bộ quần áo này vào bé liền biến thành một con hồ ly màu hồng nhạt!
Cô lôi kéo con trai nhìn một lần, tin tưởng tràn đầy nói: “Mẹ cảm thấy rất đẹp, rất thích hợp với con! Trẻ Trẻ con nên mặc như vậy!"
Cảnh Duệ căn bản mặc gì cũng không bắt bẻ, bình thường mẹ mua quần áo gì bé cũng rất nghe lời.
Nhưng bộ quần áo này quả thật không phù hợp với khí chất của thiên tài a!
Bé nhìn cha mặc tây trang giày da từ toilet đi ra, duỗi tay chỉ vào anh nói: “Mẹ, con muốn mặc như cha vậy, không mặc loại này, quá khó coi! Còn có, ông nội của con có nói qua, màu hồng nhạt là cho con gái mặc, mẹ không thể mua quần áo hồng nhạt cho con. Con là con trai, cái này mẹ hẳn là biết rất rõ a!"
Cảnh Dật Thần nhìn con trai bị vợ mình trang điểm thành một bộ dáng khả ái, trên khuôn mặt anh tuấn của anh nhịn không được lộ ra ý cười: “Không có việc gì, con bây giờ còn nhỏ, mặc cái gì cũng được, Hơn nữa……”
Thượng Quan Ngưng vẫn luôn nhìn chafm chằm anh, uy *** rất rõ ràng.
Bị vợ cảnh cáo, Cảnh Dật Thần làm trái lương tâm khen nói: “Hơn nữa mắt thẩm mỹ của mẹ con rất tốt, bộ quần áo này rất thích họep với con!"
Thượng Quan Ngưng vừa lòng gật gật đầu, Cảnh Duệ lại bất mãn nói: “cha, vừa rồi cha nói chuyện liền tạm dừng một giây đồng hồ, lại còn có nhìn sắc mặt mẹ, rất rõ ràng, cha nói dối, con mặc bộ quần áo này rất khó coi. Cha, để vợ quản chặt như vậy là tốt sao?"
Thượng Quan Ngưng cười vỗ ௱ôЛƓ nhỏ của con trai: “Con châm ngòi quan hệ vợ chồng của mẹ và cha cũng là không ngoan nha!"
Cảnh Dật Thần lại hào phóng nói: “Mẹ con là người định đoạt, lời mẹ con nói vĩnh viễn đều đúng, nếu mẹ con nói sai rồi, vậy thì cũng không phải mẹ con sai, mà là cha nghe lầm!”
Cảnh Duệ có chút vô ngữ, phe phẩy đầu đi kéo tay Quan Ngưng, sau đó vỗ nhẹ nhẹ, nói: “Mẹ, mẹ thật là may mắn, gả được cho một người chồng nhị tập tứ hiếu! Cha của con ngày trước khẳng định không bao giờ như thế, cha đối,xử với người khác đều lãnh khốc như vậy, mẹ dạy dỗ kiểu gì vậy? Con thật quá bội phục mẹ! Hoặc là do kiếp trước mẹ là anh hùng đi cứu trái đất?"
Thượng Quan Ngưng cười bụng đều đau, Cảnh Duệ nhỏ như thế này mà có thể thuận miệng nói ra nhiều câu nhọn như kim!
“con trai, con có phải quái vật mấy trăm năm xuyên không về đây không?"
Nghe một chút, đây là lời mẹ ruột nói ra sao?
Bé không phải chỉ thông minh một chủ. Đáng yêu một chút, đẹp trai một chút sao?
Như thế nào mà còn nói bé sống mấy trăm năm, thời gian bé nằm trong bụng mẹ cũng không đến ba năm!
“Mẹ, về sau mẹ không nên xem những loại phim xuyên không nữa, mẹ bị tẩy não rồi đấy!"
Ăn bữa sáng song, Cảnh Duệ liền đi theo mẹ tới bệnh viện, cha lại là vội làm chuyện khác đi, không đi theo bọn họ tới bệnh viện.
Cảnh Duệ quả thật rất muốn đi theo cha, nhưng mẹ lại không đồng ý, bởi vì cha hôm nay hình như là đi ***, mẹ nói trẻ con không nên đi, cho nên là mẹ đưa bé đi tới bệnh viện.
Thật là, có một người cha bị vợ quản chặt, cha chỉ hoàn toàn nghe vợ mình, mặc kệ sống ૮ɦếƭ của con trai!
Bé lớn lên liền rất đẹp trai, giơng nhue một con Pu'p bê tây dương, hiện tại còn mặc mộy bộ quần áo đáng yêu có hình thú của con gái, cho nên bé không khác gì con gái, cho những người phụ nũe nhìn thấy bé thì mắt liền sáng lên.
Làm ơn, răng của bé còn chưa mọc hết, những người phụ nữ đó có thể biết đường rụt rè lý,chí một chút được không
Điển hình là cô của bé!
Nhìn thấy liền túm cái đuôi của bé, nga, không, là cái đuôi trên quần áo của bé, một hai phải ôm bé.
Xem ra, ngày hôm qua lực đả kích của bé cho cô còn chưa đủ lớn a!
Anh nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Cô, cô thích quần áo của con sao?”
Triệu An An không chút nghĩ ngợi vui tươi hớn hở nói: “Thích a, quá thích! Mẹ con thật là tinh mắt, con mặc vào quá đáng yêu!”
Xem ra chỉ số thông minh của mẹ và cô đều thấp như nhau.
Cảnh Duệ chậm rãi cởi ra cái đuôi quần ở sau, rồi đưa cho Triệu An An: thích thì con tặng cho cô, con không cần tiền của cô."
Triệu An An ngay tức khắc ngạc nhiên, vẻ tươi cười cứng lại ở trên mặt.
Tình huống này là như thế nào?
Đứa bé lanh lợi sao hôm nay bỗng nhiên thay đổi?
Không phải muốn lừa cô đi?
Thượng Quan Ngưng thấy Triệu An An cầm quần của Cảnh Duệ, liền cười đến chảy nước mắt.
Rất hiển nhiên, Triệu An An lại bị Cảnh Duệ lừa!
Bé là ghét cái quần kia, cho nên mới hỏi Triệu An An có thích hay không, sau đó thuận nước đẩy thuyền đem quần đưa ra.
Triệu An An nhìn thấy Thượng Quan Ngưng cười lợi hại như vậy, liền biết chính mình lại bị lừa.
Cô lại đem quần mặc lại cho Cảnh Duệ: “cái đứa nhỏ này, sao có thể đem quần tùy tiện tặng người khác đâu? Cô cũng mặc không vừa. Mau mặc vào đi không sẽ bị lạnh!”
Cô cũng thay đổi phong cách, một bộ dạng yêu thương cháu trai nhỏ hoàn toàn không phải bộ dạng muốn đánh nhau với Cảnh Duệ ngày hôm qua.
Con biến đổi thì ta cũng biến đổi! Xem ai lợi hại hơn!
Ngay cả đứa bé hai tuổi cũng đấu không lại thì cô còn sống hay không?
“Me hôm nay cho con mặc quần giữ nhiệt, một chút cũng không lạnh. Con đem quần này quần tặng cho cô, không phải cho cô mặc mà là để sau này cho con cô mặc.”
Triệu An An chấn kinh rồi, trừng lớn đôi mắt nói: “Con còn biết cô về sau sẽ có con? Ngay cả cô còn không biết, việc này cũng quá buồn cười?"
Cảnh Duệ không giống trẻ con bình thường, bé hiện tại khẳng định là biết bệnh tình của cô và khả năng xuất hiện hậu quả.
Ngày hôm qua năm vị bác sĩ ở chỗ này thảo luận bệnh tình của cô, bé đã đem tờn bộ dịch ra. Ngay cả thuật ngữ y học bé cucng hiểu rõ. Ung thư nghĩa là gì, bé khẳng định là biết đến.
Bất quá, có lẽ là do bé vẫn còn quá nhỏ?
Nếu không sẽ không nói ra loại lời nói này.
Lần này bệnh tình tái phát, không cần bác sĩ chủ trị nói, chính cô cũng biết, cô đã hoàn toàn không có khả năng sinh sản.
Triệu An An không biết rõ ràng, nhưng Thượng Quan Ngưng lại biết rõ.
Cô sợ trong chốc lát Cảnh Duệ lại nói lỡ miệng, mau chóng bế bé lên, mặc lại quần cho bé.
“Mẹ tốn nhiều sinh lự như vậy để mua quàn cho cn, con sao có thể nơi tặng là tặng, mẹ thật sự rất buồn."
Thượng Quan Ngưng lập tức nói sang chuyện khác, bởi vì Cảnh Duệ hiện biết còn nhiều hơn mẹ, bé hiện tại thường đến chỗ Cảnh Thiên Viễn, mà Cảnh Thiên Viễn đều ở cùng Mộc Vấn Sinh, Cảnh Duệ thấy bọn họ đào phôi thai là rất bình thường.
Nhưng chuyện này phải hoàn toàn giữ bí mật cho Triệu An An, bởi vì chưa chắc đã thành công, hơn nữa khi tiến hành làm chuyện này, Triệu An An và Mộc Thanh lúc đấy còn chưa kết hôn, nếu cô căn biết thì cô bản là không đồng ý chuyện đào tạo phôi thai này!
Cảnh Duệ biết chuyện này là gạt Triệu An An, bé cũng chỉ nói vậy thôi chứ không nói thêm câu nào nữa.
Tuy bé không thích nhưng vẫn phải mặc bộ đồ có cái đuôi kia vào, sau đó chờ đến khi Thượng Quan Ngưng không chú ý tiền tháo bỏ cái đuôi kia.
Thẩm mỹ của mẹ là gì đây, vậy mà mua quần có đuôi cho bé, rất kỳ lạ rất khó chịu! Hơn nữa khi bé muốn ngồi đều phải ngồi nghiêng, nếu không sẽ ngồi lên cái đuôi đó.
Thượng Quan Ngưng dẫn Cảnh Duệ đến Đức chơi với Triệu An An một tuần, Cảnh Duệ rất ghét những bộ đồ giả thú kia, cho nên nhìn thấy cũng không chịu mặc nữa.
Tuy Thượng Quan Ngưng muốn cho con ăn mặc đáng yêu một chút, trẻ con một chút, nhưng mà Cảnh Duệ không thích, còn rất kiên định với cách ăn mặc của mình, cho nên cô cũng không ép con mặc nữa.
Cảnh Dật Thần đặt may cho Cảnh Duệ tây trang và áo sơ mi giống anh như đúc, còn có áo bành tô nho nhỏ.
Cảnh Duệ mặc vào, khí chất quý tộc lập tức đột phá đi ra, cùng với khi mặc đồ giả thú là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Bé mặc bộ tây trang nhỏ, trông giống như quý ông.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy cha con bọn họ mặc quần áo giống nhau như đúc đứng ở nơi đó, còn có gương mặt giống nhau như đúc, trong lòng có cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Cảm giác hạnh phúc mà chồng và con đem đến, tràn ngập trong lòng cô.
Cảnh Duệ rất thích quần áo mới của mình, bé ôm cổ Cảnh Dật Thần, hôn lên môi ba ba một cái, vui vẻ nói: “Ba ba, cũng là ánh mắt của ba tốt, thiên tài như con, nên mặc quần áo như vậy mới đúng!”
Bộ tây trang và áo bành tô này là được đặt may riêng cho Cảnh Duệ, tổng cộng là hơn mười vạn, Thượng Quan Ngưng ngại nó quá đắt, bởi vì Cảnh Duệ lớn rất nhanh, mấy tháng nữa là sẽ không mặc được bộ quần áo với giá hơn mười vạn này rồi, đúng là có hơi lãng phí.
Nhưng mà Cảnh Dật Thần lại không cảm thấy như vậy.
Chỉ cần con trai thích, lãng phí một chút cũng không sao, dù sao thì anh cũng có nhiều tiền, còn nữa, anh cố gắng kiếm tiền như vậy, chẳng phải là vì muốn nuôi vợ và con hay sao?
Bây giờ nhìn thấy Cảnh Duệ vui vẻ, Cảnh Dật Thần cảm thấy, chút tiền này rất đáng giá.
Đối với chuyện con trai khoe khoang mình là thiên tài, Cảnh Dật Thần không cảm thấy có gì không đúng, con anh chính là thiên tài, cho nên có quyền kiêu ngạo.
Trong thế giới của Cảnh gia, cho đến bây giờ đều không có hai chữ “khiêm tốn”.
Bọn họ đã đứng trên đỉnh Kim Tự tháp, là vua trong các vị vua, cho nên không cần phải khiêm tốn.
“Ba cũng thấy nó rất hợp với con, sau này chúng ta cứ mặc thế đi! Thiên tài thì nên mặc trang phục như thế, sau này quần áo của con cứ giao cho ba, mẹ con có thể về hưu rồi.”
Đối với chuyện Cảnh Dật Thần đơn phương tuyên bố việc cô “về hưu”, Thượng Quan Ngưng không biết phải làm sao.
Anh quá cưng chiều con trai rồi, Cảnh Duệ muốn gì là mua cái đó, muốn anh làm gì anh cũng làm, cưng chiều không ai bằng!
Ngày nào Cảnh Duệ cũng mặc tây trang như vậy cũng rất đẹp, nhưng mà chẳng phải là đang đốt tiền hay sao? Một bộ quần áo giá hơn mười vạn, anh còn muốn thay đổi, không thể nào ngày nào cũng mặc bộ này, khi lớn lên còn phải mua quần áo mới không ngừng, số tiền tiêu phí cho việc này phải là con số thiên văn!
Được rồi, dù sao thì không chỉ Cảnh Dật Thần có tiền, tài sản của cô cũng có mấy trăm triệu, việc ăn mặc của con trai không có vấn đề gì.
Bây giờ cô chỉ có một đứa con bảo bối, cô chỉ hận không thể đem toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới cho bé.
Một tuần sao, một nhà ba người của Cảnh Dật Thần trở về A thị.
Triệu An An rất không muốn họ về, nhưng mà cô phải ở Đức trị liệu hơn ba tháng, bọn họ không thể nào cứ ở Đức với cô.
Thật ra trong lòng Thượng Quan Ngưng còn luyến tiếc hơn cả Triệu An An, bởi vì cô sợ đây là lần cuối bọn họ nhìn thấy nhau.
Cô đồng ý với Triệu An An, nửa tháng sau sẽ dẫn Cảnh Duệ đến thăm Triệu An An, bấy giờ Triệu An An mới dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng mà, chân trước Thượng Quan Ngưng vừa mới rời đi, chân sau hai anh em Trịnh Kinh và Trịnh Luân đã tới.
Bọn họ đã thương lượng là chia ra đi thăm Triệu An An.
Trịnh Luân là người hướng nội, rất ít khi đi xa nhà, ngoại trừ việc tham dự hôn lễ của Thượng Quan Ngưng thì đây cũng là lần đầu cô chính thức xuất ngoại.
Còn nữa, lần này ra nước ngoài, cô đã cầu xin Bùi Tín Hoa rất lâu.
Không phải Bùi Tín Hoa không cho con gái đi thăm bạn mình, mà từ trước đến giờ bà chưa từng để Trịnh Luân rời xa bà lâu như vậy, trong lòng bà lo lắng, sợ Trịnh Luân xảy ra chuyện gì.
Cho dù Trịnh Kinh cam đoan hắn có thể chăm sóc cho Trịnh Luân thật tốt, Bùi Tín Hoa cũng không yên tâm.
Thật ra, có Trịnh Kinh đi cùng Trịnh Luân, Bùi Tín Hoa càng thêm lo lắng.
Hai anh em bọn họ ở chung một chỗ, cũng rất dễ xảy ra chuyện!
Cô nam quả nữ đi đến quốc gia hoàn toàn xa lạ, chuyện không nên xảy ra cũng sẽ xảy ra.
Sự thật chứng minh, trực giác của người mẹ là chuẩn nhất.
Sau khi Bùi Tín Hoa mềm lòng đồng ý cho con gái đi xa, con đường tình yêu của con trai và con gái càng chạy càng xa.
Triệu An An nhìn thấy hai anh em cùng nhau đến thăm mình, cô liền cố gắng hết sức để mà tác hợp.
Cô kéo tay Trịnh Luân, không ngừng nói: “Tiểu Luân Luân, bạn nên chủ động một chút! Không cần sợ, dũng cảm theo đuổi tình yêu thực sự của mình đi!”
Sao lời này lại nghe giống như đang dụ dỗ con nít vậy?
Trịnh Luân cười ôn nhu, không nói gì.
Vấn đề giữa cô và Trịnh Kinh đã không dừng ở việc ai chủ động ai bị động, mà là thân phận anh em của bọn họ, đây là khoảng cách không thể vượt qua.
Chuyện này, tạm thời không có cách giải quyết, ba mẹ, còn có bạn bè thân thích của Bùi gia và Trịnh gia, đều không đồng ý cho bọn họ kết hôn.
Về mặt pháp luật, bọn họ là anh em ruột, trừ khi cô chuyển khỏi hộ khẩu Trịnh gia, nếu không thì không thể nào đăng ký kết hôn.
Nếu cô thật sự vì muốn kết hôn với Trịnh Kinh mà chuyển hộ khẩu ra ngoài, việc này chẳng khác gì là cô dùng dao đâm vào lòng ba mẹ.
Triệu An An thấy Trịnh Luân không nói lời nào, nghĩ cô nhát gan không dám câu dẫn Trịnh Kinh, liền cười nói: “Được rồi, chuyện này cứ để tôi, nhất định giúp hai người gạo nấu thành cơm!”
Trịnh Luân đã thấy qua thủ đoạn hãm hại của Triệu An An, cô lập tức nói: “Không không không, không cần, bây giờ tôi và anh trai tốt lắm, tôi không muốn gì nữa đâu!”
“Ai ôi, đừng lo, chỗ của Mộc Thanh có đủ lại thuốc cho đàn ông, chắc chắn là không tổn hại thân thể, còn nữa, không cần bạn làm, để tôi làm là được, miễn cho hắn lại giận bạn.”
Triệu An An hưng phấn không chịu được, ngay cả đau đớn vì phải trị liệu bằng hoá chất cũng quên mất.
Đây là lần đầu cô làm chuyện có ý nghĩa như vậy, nhất định phải thành công mới được!
Trịnh Luân đưa quả việt quất đã rửa sạch cho Triệu An An, nói nghiêm túc: “An An, ngàn vạn lần đừng làm như vậy, đừng bỏ thuốc anh trai, bọn tôi cứ làm anh em như vậy cũng được, có một người anh tốt như anh ấy, tôi đã rất hạnh phúc rồi, tôi không muốn đòi hỏi thêm nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc