Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 530

Tác giả: Hạ Thanh Sam

So với những lần trị liệu trước, lần này Triệu An An cảm thấy rất là hạnh phúc.
Cô không chỉ có mẹ đi theo mà còn có cả chồng nữa.
Tuy rằng các tế bào vẫn đang sinh sôi rất nhanh, mỗi ngày ở trên mặt cô vẫn còn nụ cười như cũ.
Mặc dù phải ૮ɦếƭ, cô cũng có thể mỉm cười đối mặt.
Nhưng nếu có thể sống sót, cô sẽ dốc hết sức lực để sống tiếp!
Ngày thứ mười Triệu An An tới nước Đức, Thượng Quan Ngưng liền đi theo Cảnh Dật Thần tới thăm cô.
Mỗi lần Triệu An An làm trị liệu đều sẽ được giữ bí mật hoàn toàn, Thượng Quan Ngưng cũng không thể biết, vì vậy lần này cô vừa biết được liền lập tức tới thăm cô ấy.
Quan trọng là cô mang theo cả Cảnh Duệ mà Triệu An An cực kì thích.
“Ai da, cháu trai đáng yêu của cô cũng tới! Mau lại đây để cô hôn một cái nào!”
Triệu An An nói xong liền nhào đến hôn lên gương mặt non mềm của Cảnh Duệ.
Cảnh Duệ ghét bỏ lau nước miếng trên mặt, nhìn thoáng qua cô của mình, mở miệng nói: “Hôm nay cô đã đánh răng chưa?”
Triệu An An bị tiểu phúc hắc này chọc tức đến ngã ngửa!
Cô căm giận nhéo khuôn mặt toàn thịt của bé: “Hừ, vậy mà dám ghét bỏ cô! Ai dạy hư cháu vậy? Có phải mẹ cháu hay không? Chắc chắn mẹ cháu ngày nào cũng nói xấu cô trước mặt cháu!”
“Ai da, oan ૮ɦếƭ tớ a, con trai tớ chỉ hỏi cậu đã đánh răng hay chưa, cậu liền tiến hành công kích tớ, cái này cũng không tốt đi?”
Thượng Quan Ngưng ngồi bên cạnh giường gọt táo cho Triệu An An, giọng điệu nói chuyện cực kỳ khoa trương bày ra dáng vẻ một người mẹ tốt bao che cho con trai.
Triệu An An rõ ràng thích Cảnh Duệ thích ૮ɦếƭ đi được còn giả bộ ghét bỏ dáng vẻ của bé nói: “Thôi đi, mẹ con hai người không có ai tốt cả, Cảnh Duệ tuổi còn nhỏ đã độc miệng như vậy, về sau lớn lên sẽ không thể lấy được vợ!”
Trước khi tới bệnh viện, Thượng Quan Ngưng đã dặn dò Cảnh Duệ rất nhiều lần, muốn bé nói chuyện với Triệu An An nhiều một chút sẽ có lợi cho sự khôi phục của cô.
Cảnh Duệ không tình nguyện đáp ứng.
Bé không thích nói chuyện, đặc biệt là nói những chuyện không có dinh dưỡng, hao phí chỉ số thông minh để nói chuyện với cô đúng là một sự tra tấn!
Nhưng ba có nói, bé hoặc là đừng hứa hen, một khi hứa hẹn thì phải thực hiện —— trừ khi là tình huống bất đắc dĩ, nếu không thì không thể nuốt lời.
Trước mắt nếu nuốt lời, trở về khẳng định sẽ bị ba đánh ௱ôЛƓ, bởi vì hoàn toàn không phải tình huống bất đắc dĩ a!
Cho nên, Cảnh Duệ liền nói chuyện với Triệu An An mấy câu: “Cô có cảm thấy cháu đẹp trai không?”
Triệu An An ngạc nhiên nhìn bé, bị vấn đề của bé chọc cười đến rút gân, đứa bé mới chưa được hai tuổi đã biết cái gì là đẹp trai sao?
Cô cố ý nói: “Cô cảm thấy dáng vẻ của cháu cũng phổ biến còn kém xa dượng của cháu!”
Triệu An An biết Cảnh Duệ có chỉ số thông minh siêu cao, không thể dùng phương thức đối xử giống những đứa bé bình thường căn bản là không thể đả kích được bé!
Hiện tại cô vừa nhìn thấy Cảnh Duệ, liền nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo của Cảnh Dật Thần khi còn nhỏ, mỗi ngày xụ mặt, người khác nói gì hắn cũng không có hứng thú, thật giống như hắn có đẳng cấp rất cao như người ngoài hành tinh vậy.
Hiện tại Cảnh Duệ cũng có xu thế này, rõ ràng còn nhỏ như vậy, cả ngày là dáng vẻ như ông cụ non lạnh lùng ít nói, làm người khác vừa nhìn thấy liền muốn trêu chọc bé.
Cảnh Duệ ςướק lấy quả táo mà Thượng Quan Ngưng mới gọt xong, dùng hàm răng nhỏ xinh sắc bén cắn một miếng, sau đó nói: “Mẹ, ngài không nên gọt táo cho cô ăn.”
Biểu tình của bé quá nghiêm túc, làm cho Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An đều không hiểu ra sao.
Thượng Quan Ngưng hiểu rất rõ con trai, bé vừa nói ra một câu, câu tiếp theo không thể nào không liên quan đến câu trước, huống chi Triệu An An vừa mới nói bé không đẹp trai bằng Mộc Thanh, bé không thể nào nhanh như vậy đã chuyển đề tài a!
Trốn tránh vấn đề?
NO, đây không phải phong cách của bé!
Có người ba tự cao tự đại như Cảnh Dật Thần, sao có thể dạy dỗ Cảnh Duệ trốn tránh vấn đề!
Thượng Quan Ngưng cảm thấy chỉ số thông minh của mình chỉ đủ giật gấu vá vai, có chút không theo kịp suy nghĩ của con trai.
Nhưng cô vẫn cực kì phối hợp hỏi: “Vì sao không thể gọt táo cho cô con ăn?”
Triệu An An cũng cực tò mò: “Đúng vậy, vì sao? Cô là bệnh nhân a, mẹ cháu gọt táo cho cô ăn là điều nên làm mà!”
“À, cô vẫn nên ăn nhiều cà rốt với rau chân vịt phối hợp với kỷ cúc địa hoàng hoàn, hiệu quả hẳn là không tệ.”
Cái gì cái gì cái gì??
Cái địa hoàng hoàn là cái quỷ gì?
Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An đều có một dấu chấm hỏi to!
Hàm răng của Cảnh Duệ còn chưa mọc hết, ăn quả táo lớn như vậy có chút khó khắn, bé đem quả táo mới gặm một miếng nhét vào trong tay Triệu An An, vỗ vỗ cánh tay cô, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, không chỉ có mắt không dùng tốt, đầu óc cũng không sử dụng được, quả táo này cho cô, cầm đi ăn đi! Những thứ dùng để tẩm bổ cho cô quá nhiều, vẫn là thôi đi, người ngốc cũng có phúc của người ngốc.”
Tình huống bị một đứa bé khinh bỉ như này là làm sao a?!
Cái gì gọi là người ngốc có phúc của người ngốc!
Triệu An An kích động đến mức gần như muốn nhảy lên!
Tiểu tử thúi này so với Cảnh Dật Thần khi bé còn chọc người khác giận dữ hơn! Quả nhiên là cha nào con nấy a, hai người không chỉ giống nhau như đúc, ngay cả tính cách cũng y hệt!
Thượng Quan Ngưng lại nghe hiểu lời Cảnh Duệ nói, bé cho rằng Triệu An An nói bé không đẹp trai là bởi vì mắt có vấn đề!
Trời ạ, vậy mà phải vòng một vòng lớn như vậy, không thấy tốn não sao?
Thượng Quan Ngưng nhìn dáng vẻ Triệu An An tức đến bốc khói, tức khắc cười to không ngừng.
Ai nha, con trai của cô quả thật rất thông minh! Quả thật là tuyệt đỉnh cao thủ về cãi nhau!
Triệu An An tức giận cũng bị Cảnh Duệ làm cho buồn cười, ngày thường cô nhìn thấy Cảnh Duệ, đại đa số bé đều không thích nói chuyện, không nghĩ tới vừa nói ra, lập tức liền cười nhạo chỉ số thông minh của cô, tiểu bại hoại!
Cảnh Duệ nhanh nhẹn từ trong иgự¢ Triệu An An bò ra, sau đó không cần Thượng Quan Ngưng ôm, tự mình nhảy xuống giường đi đôi giày da nhỏ rồi “Cùm cụp cùm cụp” đi ra ngoài.
“Mẹ, con lần đầu tiên ra nước ngoài nên đi ra ngoài thăm quan một chút.”
Tiếng cười của Thượng Quan Ngưng đột nhiên im bặt: “Không được!”
Đùa cái gì vậy, chính bé cũng biết lần đầu tiên đi ra nước ngoài, nếu một mình đi ra ngoài dạo bị người ta bắt cóc thì phải làm sao bây giờ!
Việc buôn bán trẻ con ở nước ngoài cũng không hề ít!
Đặc biệt lại xinh đẹp đáng yêu như Cảnh Duệ vậy, bọn вυôи иgườι khẳng định sẽ chú ý tới bé!
Cảnh Duệ giống như biết suy nghĩ trong lòng Thượng Quan Ngưng, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, không có bọn вυôи иgườι xúi quẩy nào dám đánh chủ ý lên con đâu.”
Triệu An An nghe bé nói “Bọn вυôи иgườι xúi quẩy”, tức khắc cười không ngừng.
Lấy biểu hiện vừa rồi của Cảnh Duệ, bọn вυôи иgườι nếu bắt cóc bé quả thật sẽ gặp xui xẻo!
Cảnh Duệ nói xong cũng không để ý đến mẹ đang ngốc lăng và bà cô đang cười điên cuồng lập tức lộc cộc đi ra ngoài.
Thượng Quan Ngưng lập tức đứng dậy đuổi theo, kết quả liền thấy Cảnh Dật Thần đi từ bên ngoài vào, dùng biểu tình còn bình tĩnh hơn cả Cảnh Duệ nói: “Không có việc gì, cứ để cho con đi ra ngoài chơi, để con tự mình đi tham quan nước Đức.”
Trời ạ, Thượng Quan Ngưng chưa thấy qua con trai hồ nháo và người cha phóng tung như vậy! Cảnh Duệ đem chính mình trở thành đại nhân, Cảnh Dật Thần cũng để con trai làm đại nhân, đây là đứa con không đến hai tuổi sao?
Cô nóng nảy: “Như này sao được, Duệ Duệ còn quá nhỏ! Lại chưa từ ra ngoài đi choei môkt mình bao giờ, nhõe đâu bị ngã hay bị va chạm hoặc là bị bắt cóc thì làm sao bây giờ!”
Cảnh Dật Thần cười nhìn cô: “Em như thế nào biết con nó không tự mình đi ra ngoài đi chơi qua?”
Thượng Quan Ngưng ngay tức khắc trừng lớn đôi mắt: “Anh để con tự mình lên phố?”
Hiện tại Cảnh Duệ ban ngày đại đa số thời điểm toàn là đi theo Cảnh Dật Thần, có đôi khi con còn sẽ chủ động yêu cầu đi theo Cảnh Trung Tu hoặc là Cảnh Thiên Viễn, đi theo người làm mẹ như cô thì toàn là vào buổi tối.
Cho nên Cảnh Duệ nếu là ban ngày đơn độc đi lên phố chơi, thì cô thật đúng là không có khả năng biết!
Cảnh Dật Thần xoa Ϧóþ tay Thượng Quan Ngưng, con ngươi tất cả đều là ý cười nhàn nhạt.
“Đúng vậy. Con mình thường xuyên lên phố đi chơi, nó vẫn là một đứa trẻ con, đối với thế giới bên ngoài tràn ngập sự tò mò, anh để cho tự nó ra ngoài thăm dò.”
Anh nói phong đạm vân khinh, làm Thượng Quan Ngưng gấp đến độ không được: “Anh còn biết con nó là một đứa trẻ! Không nên không nên, em phải đi theo con, không thể để một mình con đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài chơi thì chúng ta cũng mang theo nó đi, mà nếu không bị bắt cóc thì cũng bị cảnh sát coi như lạc được mà đưa tới cục cảnh sát.”
Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ giữ chặt người vợ muốn đi ra ngoài của mình, thấp giọng nói: "Được rồi, em không cần đi theo con, người của anh đều đi theo! Duệ Duệ là con trai của anh, anh sao có để để nó tự mình ra ngoài lang bạt, mọi công tác bảo vệ đã được làm tốt. Em đừng lo lắng.”
Thượng Quan Ngưng oán hận đấm anh một chút, tức giận nói: “Anh đã tìm người bảo vệ con rồi mà sai không nói sớm! Hại em lo lắng lâu như vậy, con chính là bảo bối của em!”
“Ân, là anh sai. Anh cho rằng anh phái người bảo vệ Duệ Duệ em khẳng định có thể nghĩ đến, kết quả chỉ số thông minh của em còn không cao bằng Duệ Duệ, ngay cả nó cũng biết anh phái người đi theo nó.Ngô…… Về sau sữa bột bổ não của con trai em cũng nên uống hằng ngày."
Giống như Cảnh Duệ, anh cũng chê cười Thượng Quan Ngưng ngốc.
Thượng Quan Ngưng tức giận véo vào thịt bên hông của anh: “Anh mới cần uống sữa bổ não! Em không cần, em rất thông minh!”
“Ân, đúng đúng đúng, em thông minh, là anh và con trai quá ngu ngốc!”
Triệu An An trên giường bệnh, nhìn cặp vợ chồng đang ân âи áι ái thì rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa.
“Uy uy uy, các người đủ chưa! Không biết là âи áι trước mặt phụ huynh sẽ mang đến cho người bệnh tổn thương nghiêm trọng sao? Tôi là bệnh nhân, bệnh nhân, bệnh nhân! Các người đối xử như vậy đối với một bệnh nhân bị bệnh nan y hay sao, thật là không đạo đức! Tôi muốn báo cáo với bác sĩ chồng của tôi, nói là hai vợ chồng các người bắt nạt tôi."
Thượng Quan Ngưng lập tức cười: “Ai nha, còn không biết rốt cuộc là ai ở đó âи áι đâu! Từ khi cậu có chồng thì luôn đem chồng để ở bên miệng, không biết có bao nhiêu ngọt ngào đâu!”
Vợ và em gái mỗi lần gặp mặt là đều đấu võ mồm, hơn nữa đấu vui vẻ vô cùng, Cảnh Dật Thần sớm đã tạo thành thói quen, anh trực tiếp làm lơ Triệu An An, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện không có việc gì, bệnh của Triệu An An cũng không cần phải Cảnh Dật Thần đi nhọc lòng, chỉ cần một mình Mộc Thanh lao lực nhọc lòng như vậy là đủ rồi.
Anh muốn đi theo Cảnh Duệ, tự mình bảo vệ con trai, anh không cho Thượng Quan Ngưng đi theo, nhưng tự mình lại đi theo, rõ ràng đặt ra tiêu chuẩn, nhưng chính anh còn không bỏ mặt được.
Cảnh Duệ một mình đi dạo một còng quanh bệnh viện, còn thuàn thục dùng tiếng đức hỏi đường, người ở bệnh viện còng tưởng rằng bé là người đức đâu!
Bé mặt một thân quần áo yếm cao bồi màu xanh. Áo trên là một chiếc áo lông trắng, bên ngoài cũng khoác một chiếc áo lông vũ. Dưới chân là một đôi dày da màu đen, sạch sẽ lưu loát mà lại có vẻ đáng yêu vô cùng. Người của bệnh viện rất nhanh liền biết trong bệnh viện có một thiên sứ đáng yêu vô cùng, bọn họ đều rất thân thiện với Cảnh Duệ, còn cho bé kẹo ăn.
Cảnh Duệ trên mặt là một bộ dáng khả ái vô hại, cười rộ lên đáng yêu, nhưng mà trên thực tế, nội tâm bé rất khinh thường: Thật là một chút ý thức phòng bị cũng đều không có, vạn nhất bé là gián điệp thì sao, bệnh viện bọn họ căn bản không có bí mật gì! Bé chỉ dạo qua một vòng mà thôi, liền đem chi tiết của bệnh viện nhìn thấu, những người này căn bản không kiêng dè vì bé chỉ là một đứa nhóc con.
Cảnh Dật Thần ở khoảng cách không xa, nhìn thấy rõ ràng sự khinh thường trong ánh mắt của bé, anh không khỏi bật cười, con trai quá thông minh, đi loanh quanh một vòng, lại còn ghét bỏ ý kiến bảo mật của người khác quá kém, nhưng ai sẽ đi phòng bị một đứa bé chỉ hơn một tuổi đâu?
Bất quá, bệnh viện có một vào nơi trọng yếu, Cảnh Duệ vào không được, bé cũng không bắt buộc, đem tay nhỏ bỏ vào túi tiền trong áo lông vũ của mình, sau đó liền đi ra khỏi cửa bệnh viện.
Bé một chút cũng không sợ hãi, cho dù là một mình bé đi ra phố bé cũng hề sợ hãi, chỉ cảm thấy đi chơi khá vui.
Huống chi, bé biết rất rõ ràng, chính mình mỗi lần đi ra cửa, thì cha sẽ đi theo bé. Có người ᴆụng tới vì bé,quá nhỏ thì cha sẽ đứng ra ứng phó, giải quyết phiền toái, rồi sẽ dắt tay bé đi dạo. Đưa bé đi đến khắp nơi đi chơi.
Cảnh Duệ cảm thấy, bản thân có một người cha ưu tú thương mình nhất thế giới!
Cảnh Duệ tinh lực tràn đầy, huống chi thể chất của Cảnh Duệ khác xa người thường, khi bé vẫn là thai nhi thì mẹ đã uống rượu thuốc hoàn kim để tăng cường thể chất, nhưng sau khi sinh bé ra cha mẹ đều không uống nữa mà đem tất cả cho bé uống, cho nên bé phát triển khá tốt, thân thể khỏe mạnh cường tráng.
Bé đi một đường, đi được một đoạn mà thấy cái gì thú vị thì liền tò mò dừng lại nghỉ chân trong chốc lát. Nhìn thấy có người mang theo một con chim anh vũ biết nói tiếng Đức thì bé cũng nói với con chim anh vũ hai câu!
Cảnh Thiên Viễn cũng nuôi hai con anh vũ, Cảnh Duệ đã sớm gặp qua, bất quá, anh vũ nói tiếng đức thì lần đâu tiên bé thấy, bé cảm thấy,rất mới lạ.
Người mang theo hai con chim anh vũ nước Đức là một người bản địa, thấy Cảnh Duệ nhỏ như vậy, hơn nữa chỉ có một mình. không khỏi quan tâm dùng tiếng Đức dò hỏi bé: “Chào cháu, cháu lạc đường sao? Cha mẹ của cháu đâu?”
Quần áo trên người Cảnh Duệ vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ, khí chất và cử chỉ đều lộ ra phong thái, rất cơ giáo dục, đương nhiên không phải là trẻ em lưu lạc.
Cảnh Duệ căn bản là không muốn phản ứng lại người này, nhưng bé vừa nói chuyện với anh vũ, lúc này bé xoay người đi luôn thì thật không thích hợp.
Bé dùng tiếng Đức ngắn gọn nói: “Tôi không lạc đường, đang đi chơi thôi.”
Nói xong, bé liền ưỡn cái иgự¢ nhỏ, bước chân lon ton đi rồi.
Chờ khi Cảnh Duệ đi xa, người đàn ông Đức đó vẫn còn nhìn chằm chằm như đang sự bé đi lạc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc