Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 515

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“*** từ cự ly xa, không có ai thích hợp bằng Tiểu Lộc. Sát thủ ở bên cạnh Dương Mộc Yên không chỉ có một người, nhưng ‘ Tử Thần ’ còn phải ra tay ***, cho nên hắn không có khả năng luôn canh giữ bên cạnh Dương Mộc Yên. Chỉ cần ‘ Tử Thần ’ không có ở đó, Tiểu Lộc sẽ đi giết Dương Mộc Yên. Những sát thủ còn lại giao cho Trịnh Kinh và Mộc Thanh giữ chân bọn họ, ‘ Tử Thần ’ giao cho tôi và Quý Bác.”
Lúc trước Cảnh Dật Thần cũng đã sắp xếp qua kế hoạch, không thể để Tiểu Lộc trực tiếp đi đối kháng ‘ Tử Thần ’, như vậy phần thắng không lớn.
Cảnh Dật Nhiên vừa nghe, lập tức phản đối: “Không được, không thể để cô ấy đi một mình! Quá nguy hiểm!”
“Như vậy cậu đi?” Cảnh Dật Thần lạnh nhạt hỏi.
Cảnh Dật Nhiên hơi hơi cứng lại, ngay sau đó liền nói: “Đi thì đi, dù sao không thể để Tiểu Lộc đi, cô ấy đã giết Đường Thư Niên cho anh, không thể lại đi giết Dương Mộc Yên! Dương Mộc Yên so với Đường Thư Niên còn nguy hiểm hơn nhiều, cô ta biết mình đã chọc đến anh và Quý gia chắc chắn sẽ đề phòng!”
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Lộc liền nhẹ giọng mở miệng nói: “Không để em đi!”
“Như vậy sao được! Em đừng xúc động, chuyện này không phải đùa giỡn, nguy hiểm như vậy, sẽ mất mạng như chơi!” Cảnh Dật Nhiên nổi giận đùng đùng, ở trong lòng hắn, Tiểu Lộc chỉ là một cô gái mà thôi, hắn muốn bảo vệ cô, nhưng cố tình chính mình không có năng lực lớn như vậy, cái này làm cho hắn cực kì bực bội.
Hắn hiện tại cực kì tức giận, cũng không hoàn toàn là do Cảnh Dật Thần, nguyên nhân rất lớn là do bản thân mình.
Biểu tình của Tiểu Lộc không có một tia biến hóa, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, em còn từng làm việc nguy hiểm hơn thế này, em vẫn còn sống sót. Trời sinh em ra là để ***, việc này đối với em mà nói chỉ là việc thường ngày.”
Phản ứng của Tiểu Lộc đều rất bình thường, chỉ có Cảnh Dật Nhiên phản ứng quá mức kịch liệt, làm Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh đang ngồi một bên có chút dại ra.
Mộc Thanh còn tốt hơn một chút, hắn đã gặp qua việc Cảnh Dật Nhiên cố chấp phải truyền máu cho Tiểu Lộc, biết Tiểu Lộc có vị trí quan trọng trong lòng hắn.
Trịnh Kinh lại lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên quan tâm đến Tiểu Lộc như vậy, quả thực là quan tâm quá mức!
Mấu chốt nhất chính là, hắn hoàn toàn đem Tiểu Lộc coi như một cô gái bình thường mà đối xử, căn bản là đã quên Tiểu Lộc là một sự tồn tại Biến th', cô xếp hạng thứ hai trên bảng sát thủ toàn thế giới, không phải dựa vào vận khí mà là thực lực!
Để cô đi giết Dương Mộc Yên tất nhiên sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng cũng tuyệt đối không dọa người giống như Cảnh Dật Nhiên nói vậy.
Cảnh Dật Thần đã an bài một cách hợp lý nhất, hắn đem “Tử Thần” nguy hiểm nhất để chính mình xử lí, để Tiểu Lộc đi đối phó Dương Mộc Yên đã là rất chiếu cố cô ấy.
Cô xếp hạng thứ hai để cô đi đối phó người đứng thứ nhất mới là đúng đắn.
Thực lực của Tiểu Lộc cùng “Tử Thần” không phân cao thấp, sở dĩ “Tử Thần” xếp hạng đệ nhất, là bởi vì số lượng người hắn ta giết vượt xa Tiểu Lộc, bàn đến thực lực cá nhân, Tiểu Lộc sẽ trội hơn hắn ta một chút.
Rốt cuộc không phải tất cả mọi người đều giống nhue Tiểu Lộc, bị tiến hành cải tạo gen trở nên mạnh mẽ như vậy biến sự tồn tại của cô giống như siêu nhân.
Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy Tiểu Lộc kiên trì, không khỏi có chút suy sụp ngồi ở trên sô pha.
Hắn không muốn để Tiểu Lộc đi mạo hiểm, cô không phải đã đáp ứng hắn không tiếp tục đi *** sao? Tại sao bây giờ lại muốn đi?
Hắn phát hiện chính mình căn bản không ngăn được Tiểu Lộc đi ***, người duy nhất ngăn cản được cô chỉ có Cảnh Dật Thần, cô rất nghe lời Cảnh Dật Thần, coi hắn như cố chủ của mình.
Cảnh Dật Nhiên khẽ cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Anh trai, anh thật sự muốn để em dâu anh đi mạo hiểm sao?”
“Phốc……”
Mộc Thanh bị xưng hô của Cảnh Dật Nhiên làm hoảng sợ, ngụm nước vừa mới uống liền phun hết ra ngoài.
Trịnh Kinh cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn ta cho rằng chính mình nghe lầm.
Ngay cả gương mặt của Cảnh Dật Thần cũng hơi run rẩy, hiển nhiên bị Cảnh Dật Nhiên dọa không nhỏ.
Bọn họ kinh ngạc không phải từ “Em dâu”, bởi vì việc Cảnh Dật Nhiên coi Tiểu Lộc là người phụ nữ của mình cũng không phải việc bí mật gì.
Bọn họ khiếp sợ chính là, Cảnh Dật Nhiên vậy mà lại gọi Cảnh Dật Thần là “Anh trai”! Hơn nữa còn gọi thuận miệng như vậy, rất chân thành tha thiết!
Người trước mặt mặc áo sơmi màu hồng đào, người đàn ông đẹp trai giống như yêu nghiệt, thật là Cảnh Dật Nhiên mà bọn họ quen sao?
Không phải Cảnh Dật Nhiên trước kia không gọi Cảnh Dật Thần là “Anh trai”, nhưng tuyệt đối không phải hắn ta tự nguyện, hoặc là vì hắn ta giả vờ giả vịt trước mặt Cảnh Trung Tu cùng Mạc Lan, hoặc là nghiến răng nghiến lợi nói “Anh trai tốt”, chưa từng giống như bây giờ, thật sự đem coi Cảnh Dật Thần là anh em ruột thịt, gọi hắn một tiếng “Anh trai”.
Cảnh Dật Thần bị Cảnh Dật Nhiên gọi mà nổi cả da gà, cánh tay ôm Cảnh Duệ siết chặt hơn một chút, giống như sợ ngay sau đó hắn ta làm ra việc điên cuồng gì.
Chỉ có Cảnh Duệ không rõ nguyên do nhìn Cảnh Dật Nhiên giống như cực kì tò mò.
Qua một hồi lâu, Cảnh Dật Thần mới khôi phục vẻ lạnh lùng: “Lần này Tiểu Lộc nên đi giết Dương Mộc Yên, so với việc đi giết Đường Thư Niên sẽ dễ dàng hơn một ít, Đường Thư Niên thích ở dưới tầng hầm, Dương Mộc Yên lại thích ở trên mặt đất, Tiểu Lộc có thể không cần tới gần, lựa chọn giết từ khoảng cách xa. Tôi sẽ đưa vài người cho cô ấy dùnh, cam đoan kịp thời tiếp ứng cho cô ấy.”
Giọng nói của hắn tuy vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng có thay đổi.
Cảnh Dật Thần có năng lực cường đại mà lạnh lùng, đối với quyết định của mình, hắn rất ít thay đổi, có thể vì Cảnh Dật Nhiên mà thay đổi một chút đã chứng minh hắn coi trọng Cảnh Dật Nhiên.
Bọn họ là anh em cùng ba khác mẹ, trên người có một nửa dòng máu giống nhau, từ trước tới nay đều đấu đến anh ૮ɦếƭ tôi sống, hận không thể lập tức giết đối phương.
Nhưng chờ đến sau khi mâu thuẫn đước hóa giải, máu mủ tình thâm thật sự không thể nào thay đổi.
Bọn họ đều họ Cảnh, mặc dù Cảnh Dật Nhiên bị đuổi khỏi Cảnh gia nhưng hắn vẫn là họ Cảnh.
Cảnh Dật Thần chỉ lạnh lùng đối với người xa lạ và kẻ thù, đối với người một nhà, hắn sẽ không quan tâm quá nhiều, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để họ ૮ɦếƭ một cách vô nghĩa.
Cảnh Dật Nhiên chỉ cần không đối nghịch với hắn, nguyện ý lùi lại một bước, nguyện ý thay đổi, như vậy hắn cũng sẽ không máu lạnh vô tình thật sự để Tiểu Lộc đi chịu ૮ɦếƭ.
Mà Cảnh Dật Nhiên nghe thấy có sự điều chỉnh rất nhỏ, lại còn phá lệ giải thích với hắn vài câu, trong lòng thoải mái rất nhiều.
Cuối cùng từ “Anh trai” kia gọi cũng không uổng phí!
Trên thực tế, hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu biết Cảnh Dật Thần hơn, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vì đánh bại Cảnh Dật Thần, hắn đã từng làm phân tích nghiên cứu nhiều lần.
Cảnh Dật Nhiên thật ra vẫn luôn biết, Cảnh Dật Thần tuy rằng lãnh khốc cao ngạo không tình người, nhưng nếu thật sự yếu thế hắn ta, trong lòng cũng sẽ trở nên mềm mại.
Chỉ là trước kia đối với Cảnh Dật Nhiên mà nói, cúi đầu yếu thế trước Cảnh Dật Thần còn khó chịu hơn so với bị giết, hắn tình nguyện đi tìm ૮ɦếƭ cũng không muốn cúi đầu.
Hiện tại không liên quan đến sự sống ૮ɦếƭ của hắn, mà là liên quan đến sự sống ૮ɦếƭ của Tiểu Lộc, hắn cúi đầu yếu thế giống như rất dễ dàng.
Dù sao thì Cảnh Dật Thần cũng là anh hắn, gọi một tiếng cũng không có hại gì.
Chỉ cần có thể bảo vệ Tiểu Lộc, để cô không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, muốn hắn lau giày cho Cảnh Dật Thần hắn cũng nguyện ý.
Cảnh Dật Nhiên nở nụ cười tà mị chiêu bài, kéo tay Tiểu Lộc cười nói: “Đến đây, Tiểu Lộc, mau cám ơn anh anh đi, anh ấy đồng ý bảo vệ em rồi!”
Mộc Thanh và Trịnh Kinh lập tức cười lớn!
Người này, đổi mặt cũng quá nhanh rồi đó!
Vừa rồi còn làm ra vẻ muốn đánh nhau với Cảnh Dật Thần, thế nhưng vừa mới nháy mắt một cái mà đã biến thành tình huống anh em đùm bọc yêu thương lẫn nhau rồi!
Cảnh nhị thiếu, tiết tháo của cậu rớt dưới đất kìa!
Tiểu Lộc ngẩng đầu nhìn Cảnh Dật Thần, không mở miệng.
Cô không thể giống như Cảnh Dật Thần, gọi Cảnh Dật Thần là “anh”, còn nữa, Cảnh Dật Thần đúng là anh của Cảnh Dật Nhiên, cho nên Cảnh Dật Nhiên gọi như vậy cũng không sao, nhưng cô lại không thể làm giống như anh.
Cảnh Dật Nhiên thấy Tiểu Lộc không chịu kêu, cũng không ép cô, cười hì hì kéo tay cô, nói với Cảnh Dật Thần: “Được rồi, chỗ của em không có vấn đề gì, chúng ta thảo luận bước tiếp theo trong kế hoạch đi! Em có thể làm mồi dẫn, kéo Dương Mộc Yên ra!”
Đối với Cảnh Dật Nhiên như vậy, Cảnh Dật Thần cũng cảm thấy không quen, nhưng may mà anh có dáng vẻ lạnh lùng, cho nên ngươi khác không nhìn ra được rằng anh không được tự nhiên.
Anh kể lại kế hoạch, phân công cho vài người, sau đó tăng thêm bảo vệ ở chỗ Triệu An An và Trịnh Luân, miễn cho hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong tất cả phụ nữ, chỉ có Tiểu Lộc là không cần bảo vệ, trừ khi “Tử Thần” tự mình ra tay, nếu không thì cô đều có thể tự mình giải quyết.
Cảnh Dật Nhiên lập tức đắc ý.
Nhìn đi, cô gái của anh là tốt nhất!
Những người khác đều là bình hoa, đẹp nhưng không dùng được! Chỉ có cô gái của anh mới là kim cương, đã đẹp lại còn tài năng!
Sau khi an bài tất cả kế hoạch thì mọi người đều bình tĩnh lại.
Cảnh Dật Thần đặt Cảnh Duệ lên ghế, xoay người vào nhà vệ sinh.
Cảnh Duệ im lặng ngồi ở chỗ đó, không giống như con nít chạy tới chạy lui, dáng vẻ tiểu đại nhân làm trong lòng Cảnh Dật Nhiên rục rịch.
Hắn đi đến bên cạnh Cảnh Duệ, ôm lấy bé, vỗ vỗ ௱ô** nhỏ: “Còn nhớ chú không? Kêu một tiếng chú đi, kêu giỏi thì chú cho đường ăn!”
Cảnh Duệ không hề có hứng thú với đường, nhưng lại hứng thú với gương mặt hoàn mỹ của Cảnh Dật Nhiên, cho nên bé nhìn hắn rất chăm chú.
Mộc Thanh lập tức cười nhạo: “Cậu thật thất bại! Còn mang đường theo bên mình sao? Đúng là lừa gạt con nít mà, Duệ Duệ đừng có kêu cậu ta là chú! Đó không phải là người tốt! Mau cách xa cậu ta một chút, nếu không sẽ bị hại ૮ɦếƭ thế nào cũng không biết!”
Trịnh Kinh cũng không hề khách khí: “Chắc chắn là Cảnh Duệ nhớ rõ, nhớ chuyện cậu ép mẹ Cảnh Duệ nhảy xuống biển, sau đó Cảnh Duệ phải đến thế gới này sớm hơn, đúng người chú tốt mà, sao Cảnh Duệ lại không nhớ cho được chứ!”
Cảnh Dật Nhiên ôm Cảnh Duệ, đột nhiên mất hứng: “Này này này, hai người đừng có phá nữa được không! Tôi đang nói chuyện với cháu tôi, hai người xen vào làm gi! Chẳng phải bây giờ Duệ Duệ rất khoẻ mạnh hay sao? Còn nữa, ba Duệ Duệ còn đánh tôi suýt ૮ɦếƭ, tôi vẫn còn nhớ khoản nợ đó đó! Sau này không được nói bậy trước mặt cháu tôi, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi!”
“Cậu có hình tượng cái rắm!”
Mộc Thanh liếc nhìn hắn, nói: “Sớm muộn gì Duệ Duệ cũng biết chuyện này, chắc chắn sau này sẽ tính sổ với cậu.”
Chờ đến khi Cảnh Duệ tìm hắn tính sổ, ít nhất là hai mươi năm nữa, Cảnh Dật Nhiên cũng không để ý.
Lúc này hắn nhìn thấy Cảnh Duệ ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình, chỉ cảm thấy Duệ Duệ rất đáng yêu, ngay cả hắn không thích con nít mà cũng rất thích Cảnh Duệ.
“Này, hai người nhìn đi, Duệ Duệ lớn lên giống tôi không?”
Mộc Thanh và Trịnh Kinh quả quyết: “Không giống!”
Rõ ràng là Cảnh Duệ giống y hệt Cảnh Dật Thần, sao lại giống Cảnh Dật Nhiên cho được!
“Xì, không có ánh mắt! Tôi đẹp hơn anh tôi, từ nhỏ đã không có ai không thích tôi! Cảnh Duệ làm người ta thích như vậy, vừa nhìn liền biết là giống tôi!”
“Tôi không hề cảm thấy cậu được mọi người yêu thích, cậu không biết ngại à!” Mộc Thanh nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên rất chướng mắt, cho nên lập tức nói móc hắn.
“Đúng vậy, tôi cũng thấy cậu không được người ta yêu thích cho lắm, nếu không thì tại sao đường tình duyên lại kém như vậy được chứ!”
Trịnh Kinh không có bất mãn gì với Cảnh Dật Nhiên, nhưng mà hắn là người của Cảnh Dật Thần, cho nên chắc chắn sẽ không nói tốt cho Cảnh Dật Nhiên.
Hắn cũng rất thích Cảnh Duệ, bởi vì Cảnh Duệ là đứa nhỏ đầu tiên ở thế hệ sau của bọn họ, còn nữa, Cảnh Duệ rất thông minh và ngoan ngoãn, chắc chắn sau này sẽ trở thành “con nhà người ta”.
Cảnh Dật Nhiên không thèm để ý bọn họ, bám riết không tha dạy Cảnh Duệ gọi “chú”.
Thế nhưng Cảnh Duệ chỉ mở to đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, không chịu mở miệng.
Cảnh Dật Nhiên nhíu mày nói: “Dáng vẻ của đứa cháu tôi rất đẹp, nhưng mà sao lại không nói chuyện! Đừng nói là câm điếc chứ? Đã lớn như vậy rồi, sao lại không biết gọi ai?”
Cảnh Dật Thần mới từ nhà vệ sinh đi ra, đột nhiên nghe thấy có người chửi con mình.
Anh lạnh lùng nói: “Cậu mới câm điếc! Con tôi đã biết gọi người rồi, bởi vì dáng vẻ của cậu quá xấu nên nó mới không thèm gọi thôi.”
Dám nói Cảnh Duệ câm điếc, Cảnh Dật Thần không có đá Cảnh Dật Nhiên là đã rất nhẫn nại rồi!
Con anh là đứa nhỏ ưu tú nhất thế giới này!
Bé không gọi, chỉ vì bé không thích nói chuyện mà thôi.
Huống chi, đâu phải ai cũng có thể bắt Cảnh Duệ mở miệng.
Cảnh Dật Nhiên không phục, Cảnh Dật Thần nói hắn thế nào cũng được, nhưng mà gương mặt của hắn là niềm kiêu ngạo của hắn bấy lâu nay, đương nhiên là hắn không chịu thừa nhận mình xấu rồi!
“Nói bậy, tôi đẹp trai đến nỗi người hay quỷ cũng căm giận! Anh có bản lĩnh thì để Duệ Duệ gọi anh đi, nếu Duệ Duệ gọi mới có thể nói lên rằng dáng vẻ của anh không xấu, nếu không gọi, vậy anh cũng bình thường thôi!”
Trong lúc anh em hai người cãi nhau, đột nhiên Cảnh Duệ mở miệng nói: “Ba ba!”
“Aiz, con trai ngoan!”
Cảnh Dật Thần vui vẻ ôm Cảnh Duệ, anh ghét người khác chạm vào con mình!
Còn nữa, đã lâu rồi Cảnh Duệ chưa gọi anh là ba ba, đột nhiên lúc này lại gọi như thế, làm anh vui đến nỗi nét mặt lạnh lùng cũng hoà tan!
Đây là lần đầu Mộc Thanh và Trịnh Kinh nghe thấy Cảnh Duệ nói chuyện, hai người đều chưa làm ba, cho nên rất là ngạc nhiên.
Giọng nói của Cảnh Duệ rất non nớt rất dễ nghe, gọi một tiếng “ba ba” là có thể làm cho tâm hồn người nghe mềm mại.
Cảnh Dật Nhiên tức giận: “Hừ, thằng nhóc thối, chuyên môn đối nghịch với tôi! Giống như ba nó vậy!”
Tuy hắn nói như vậy, nhưng mà ánh mắt khi nhìn Cảnh Duệ lại rất ôn nhu.
Mặc kệ thế nào, Cảnh Duệ cũng chỉ là con nít, hắn không có hận thù gì với đứa cháu nhỏ này hết. Cảm giác có cháu này, làm cho hắn cảm thấy rất mới lạ, thậm chí còn muốn khiêng Cảnh Duệ lên vai, dẫn bé đi chơi, giống như người chú bình thường vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc