Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 510

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“Nhưng Luân Luân thật sự không có việc gì sao? Cô ấy tự sát như thế nào? Cắt cổ tay hay sao? Chảy rất nhiều máu sao? Em nhìn sắc mặt cô ấy tái nhợt rất dọa người a! Tại sao anh lại cho cô ấy đeo mặt nạ dưỡng khí, tình huống của cô ấy có phải rất nghiêm trọng hay không?”
Triệu An An bớt nôn nóng hơn, trong não nhão thành hồ nước cũng bắt đầu suy nghĩ bình thường, hỏi ra mấy vấn đề.
Mộc Thanh ở trong lòng cười khổ, hắn đâu biết Trịnh Luân rốt cuộc “Tự sát” như thế nào! Kể cả việc Trịnh Luân “Tự sát” hắn cũng không biết a! Mặt nạ dưỡng khí đâu phải do hắn đeo cho cô ấy!
Thượng Quan Ngưng còn không hề nói cho hắn biết phải diễn như thế nào!
Nhưng IQ và EQ của hắn đều cao hơn Triệu An An nhiều, lừa gạt cô vẫn không thành vấn đề.
“Cô ấy không có việc gì, em yên tâm đi, tĩnh dưỡng mấy ngày thì tốt rồi. Em còn nghi ngờ y thuật của anh sao? Em không tin anh?”
Hai câu hỏi lập tức liền rời được sự chú ý của Triệu An An, mà Mộc Thanh cũng không hề thừa nhận việc Trịnh Luân tự sát, cũng không có trả lời cô ấy dùng cách gì để tự sát, khéo léo tránh né những vấn đề chính.
Triệu An An gật gật đầu, cô tất nhiên sẽ tin tưởng Mộc Thanh.
Hiện tại cô sợ nhất là không có người nào tin tưởng mình, cho nên tự nhiên cô cũng sẽ không để Mộc Thanh cảm thấy không ai tin tưởng mình.
“Không không không, em tin tưởng anh! Có anh ở đây, Luân Luân sẽ không xảy ra vấn đề gì!”
“Ừ, vậy là tốt rồi! Lát nữa anh sẽ gọi điện cho cô ấy, em tự mình xác nhận tình trạng sức khở của cô ấy đi.”
Mộc Thanh vừa nói vừa ôm Triệu An An đi lên tầng hai.
Hắn đưa Triệu An An vào phòng ngủ, sau đó chính mình đi khác phòng, lập tức gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng nhận được điện thoại của Mộc Thanh, không hề ngoài ý muốn, nhưng thái độ của cô cũng không tính là nhiệt tình.
“Bác sĩ Mộc, anh có việc gì sao?”
Mộc Thanh nghe được Thượng Quan Ngưng không nhiệt tình, nhưng hắn cũng không có biện pháp, Thượng Quan Ngưng vẫn luôn trách hắn do dự không quyết đoán, không bỏ được bép buộc Triệu An An, kế hoạch tốt cũng bị hắn hủy hoại.
“Chị dâu, rốt cuộc chuyện này là thế nào a? Ngài dù sao cũng phải đem mọi việc nói rõ với tôi a, bằng không tôi đâu biết phải làm cái gì! Chị dâu đừng nóng giận, trước kia là tôi không đúng, hiện tại tôi có thể đăng kí kết hôn với An An, tất cả đều là công lao của chị! Có cơ hội nhất định tôi sẽ gặp mặt cảm ơn!”
Thượng Quan Ngưng lập tức cười, lại khôi phục sự ôn hòa ngày xưa, cười nói: “Được rồi, không cần anh phải cảm ơn tôi, về sau nếu An An biết sự thật, đừng đuổi giết tới tận cửa là được! Tôi chân thành chúc hai người hạnh phục, về sau vĩnh viễn đều ở bên nhau, làm bạn với nhau cả đời! Về sau, An An chính là vợ của anh, anh phải đối xử với cô ấy thật tốt!”
Sau khi Mộc Thanh đăng kí kết hôn xong vẫn có cảm giác như đang mơ đến giờ phút này mới chậm rãi tiêu tán.
Thượng Quan Ngưng nói, có vẻ trang trọng như vậy, hiển nhiên hắn cùng Triệu An An kết hôn là sự thật không phải là giấc mơ của một mình hắn!
Từ hôm nay trở đi Triệu An An thật sự là vợ của Mộc Thanh!
Vợ của hắn……
Trong lòng Mộc Thanh một trận rung động, hắn dùng giọng kiên định nói: “Chị dâu yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với An An, mặc kệ về sau cô ấy như thế nào, đều là vợ của tôi, tôi sẽ luôn bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy!”
Thượng Quan Ngưng cười cười: “Ừ, tôi biết, anh nhất định sẽ làm được, An An không chọn sai người!”
Cô nói đại khái những âm mưu gần đây nhắm vào Triệu An An, Mộc Thanh nghe trợn mắt há hốc mồm.
Trịnh Kinh vẫn luôn bức ép Triệu An An kết hôn với cậu ấy?
Hơn nữa tất cả mọi người ở trước mặt Triệu An An đều biểu hiện tin tưởng cô cùng Trịnh Kinh đang yêu nhau!
Trịnh Luân căn bản không phải tự sát, chỉ là giả vờ bị bệnh do sự đau khổ và tuyệt thực mấy ngày mà thôi, là Triệu An An tự mình hiểu lầm!
Cũng được, mặc dù Trịnh Luân không phải tự sát nhưng chiêu này cũng đủ tàn nhẫn!
Triệu An An sao có thể chịu đựng được việc này!
Nếu Trịnh Luân thật sự bởi vì An An và Trịnh Kinh mà không muốn sống nữa, Triệu An An nhất định sẽ điên mất!
Cô là người cực kì trượng nghĩa, có thể vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, tuyệt đối sẽ không làm ra việc phản bội bạn bè. Việc ςướק người đàn ông của bạn thân, Triệu An An chỉ cần nghĩ thôi cũng chịu không nổi.
Trách không được cô một hai phải cầm giấy đăng kí kết hôn của bọn họ đến bệnh viện gắp Trịnh Luân!
Hiện tại tất cả mọi người không tin cô, đều nói cô yêu Trịnh Kinh, muốn kết hôn với Trịnh Kinh, cô khó lòng giải thích, đành phải dùng phương thức đặc biệt nhất để mọi người tin tưởng.
Cùng hắn kết hôn, xác thức là con đường duy nhất mà Triệu An An có thể đi!
Cúp điện thoại với Thượng Quan Ngưng, Mộc Thanh lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Kinh.
Hắn trịnh trọng nói lời cảm ơn với Trịnh Kinh, lấy tính tình nóng nảy của Triệu An An, diễn xuất lần này, chỉ sợ Trịnh Kinh cùng Trịnh Luân chịu không ít tội.
Sau khi hai người nói chuyện xong, sau đó Mộc Thanh mới đi vào phòng của Triệu An An, đem điện thoại đưa cho cô: “Anh đã nói chuyện kết hôn của chúng ta với Trịnh Luân và Trịnh Kinh, Trịnh Kinh về sau tuyệt đối sẽ không làm phiền em, Trịnh Luân cũng tin tưởng em. Em trò chuyện với Luân Luân đi!”
Triệu An An nhận điện thoại, có chút thật cẩn thận hỏi: “Luân Luân, cậu không giận tớ chứ? Cậu xem, người tớ thích là Mộc Thanh a, tớ không hề có suy nghĩ muốn kết hôn với Trịnh Kinh! Về sau cậu không được làm chuyện ngốc nghếch, được chứ?”
Trịnh Luân đã biết Triệu An An cùng Mộc Thanh lấy tốc độ nhanh nhất để đăng kí kết hôn, hơn nữa Thượng Quan Ngưng vì để bọn họ đăng kí nhanh chóng, còn nhờ Cảnh Dật Thần giúp đỡ, đã sớm chào hỏi với mấy người bên Cục Dân Chính, dừng lại công việc của mấy người kết hôn trước, điều động tất cả mọi người dùng tốc độ nhanh nhất làm giấy đăng kí kết hôn cho hai người, miễn cho Triệu An An lại thay đổi.
Cô rất vui vẻ chuyện của Triệu An An!
Cô ấy rốt cuộc có thể ở bên cạnh Mộc Thanh! Thật tốt quá!
Trịnh Luân hơi hơi có chút nghẹn ngào: “An An, về sau cậu nhất định phải hạnh phúc! Kết hôn không phải trò đùa, cậu không thể đổi ý giống như lúc đính hôn. Cậu và bác sĩ Mộc phải có cuộc sống thật tốt, không cần rời khỏi hắn, hắn là người yêu cậu nhất!”
Triệu An An hiểu lầm lời nói của Trịnh Luân, cô cho rằng, Trịnh Luân vẫn không chịu tin tưởng cô, cho nên mới nói như vậy.
Cô nhanh chóng cam đoan: “Luân Luân, cậu yên tâm, tớ sẽ không đổi ý, tớ sẽ luôn luôn ở bên cạnh Mộc Thanh! Trịnh Kinh là của cậu, tớ và anh ta không hề có quan hệ gì hết, cậu đừng suy nghĩ nhiều!”
Trịnh Luân có chút ngượng ngùng cười cười, nói: “Ừ, tớ tin tưởng cậu, An An.”
Những lời này của cô bao hàm ý tứ rất sâu, nhưng Triệu An An căn bản nghe không hiểu.
Cô ấy chỉ nghe được Luân Luân đã chịu tin tưởng mình, viên đá nặng trong lòng cũng chịu rơi xuống!
Triệu An An thở ra một hợi: “Vậy là tốt rồi! Cậu tin tưởng tớ và Trịnh Kinh không có chuyện gì là tốt rồi! Cậu làm tớ sợ muốn ૮ɦếƭ, tớ rất sợ hãi mình đã hại cậu!”
Trịnh Luân cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Kỳ thật, tớ cũng rất sợ hãi, sợ cậu về sau không để ý tới tớ, An An, về sau cậu không thể không để ý đến tớ a!”
Triệu An An nghe không thể hiểu được, đây là có ý gì nha, rõ ràng là cô sợ hãi Trịnh Luân không để ý tới cô a, Trịnh Luân sao lại nói ngược lại?
Trịnh Luân không có giải thích nhiều, cô chỉ lại nói vài câu “Tân hôn vui vẻ” để chúc phúc, rồi sau đó liền ngắt điện thoại.
Cô và Trịnh Kinh trình diễn xong rồi, hiện tại có thể về nhà.
Triệu An An có thể cùng Mộc Thanh kết hôn, cô cũng coi như không bị uổng công.
Triệu An An thấy Trịnh Luân không nói nhiều với cô, cô còn tưởng rằng Trịnh Luân còn đang giận cô. Trên thực tế, Trịnh Luân nói ít là bởi vì quá chột dạ, sợ nói nhiều sẽ khiến cho cô hoài nghi.
Triệu An An ngồi ở trên giường, cầm di động có chút sững sờ.
Cô không cảm thấy mình làm không đúng chỗ nào, cũng không biết cụ thể là không đúng chỗ nào, cô lại không thể nói ra.
Mộc Thanh đem di động trong tay cô lấy đi, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: "An An, không cần lo lắng, Luân Luân khẳng định biết mình đã hiểu lầm em.”
Triệu An An lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Mộc Thanh kia, bỗng nhiên cúi đầu đem giấy hôn thú trong túi áo lấy ra, sau đó dở ra. Nhìn ảnh chụp ở mặt trên, có chút ௱ô** lung không xác định nói: “Chúng ta kết hôn có phải quá nhanh hay không?”
Mộc Thanh gật đầu: “Đúng, em hối hận sao?”
Đây là điều cậu lo lắng nhất.
Triệu An An lắc đầu: “Tạm thời còn chưa.”
Hai người bọn họ kết hôn, là cô ngang ngạnh lôi kéo Mộc Thanh đi lãnh chứng kết hôn, tuy rằng cô cũng là bị buộc, nhưng Mộc Thanh mới là vô tội nhất.
Kết hôn, vẫn luôn là điều mà Triệu An An nằm mơ cũng muốn làm.
Cô chỉ là không dám kết hôn mà thôi.
“Tạm thời?”
Mộc Thanh nhíu mày, tạm thời không có ý là về sau sẽ đổi ý?
Triệu An An bỗng nhiên ôm lấy Mộc Thanh, đem đầu vùi vào ***g *** cậu, nói ra sự sợ hãi trong nội tâm.
“Em thường xuyên nằm mơ, mơ thấy bệnh tình của em tái phát, sau đó không có thuốc nào cứu được. Em cảm thấy đây là việc thật sự sẽ phát sinh, hơn nữa ở trong mơ thì tuổi tác không chênh lệch với em bây giờ lắm. Cho nên sẽ không lâu lắm. Bệnh của em sẽ tái phát. Em nghĩ, cho dù mình ૮ɦếƭ cũng không làm liên lụy đến anh, kết hôn với anh không hề tốt."
Giọng nói cô bình tĩnh, tựa như đã sớm chấp nhận cái hiện thực này rồi.
Mộc Thanh trong lòng lại đau như đao cắt.
Cậu ôm chặt Triệu An An, đem mặt cô dán vào *** mình, cho cô nghe tim cậu đập, để cô biết hắn đau lòng.
“An An, không cần suy nghĩ vớ vẩn, em tin tưởng anh, thuốc kháng ung thư anh mới chế tạo ra rất hữu hiệu, em nhất định không có việc gì. Còn có, anh chưa bao giừo cảm thấy em liên lụy đến anh. Đời này kiếp này, em chính là vợ của anh, cho dù không kết hôn thì em cũng vẫn là vợ của anh, là mẹ của con anh, An An.”
Triệu An An theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của chính mình, nhỏ giọng nói: “Nếu lúc trước em đem đứa bé sinh ra thì tốt rồi, đến bây giờ, bé cũng đã mười tuổi!”
“Không liên quan, chúng ta lại sinh là được. Em khi đó mới mười bảy tuổi, thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục, sao có thể để em mạo hiểm sinh con, bỏ nó anh không hối hận. Nói cách khác, có con lại không có em, vậy thì còn có ích lợi gì?"
Mộc Thanh chưa nói việc đào tạo phôi thai, chuyện này không chắc là có thành công hay không, chờ khi nào thành công thì nói cho Triệu An An là được, như vậy thì cho dù cô phản đối cũng vô dụng.
Triệu An An trong lòng ấm áp, Mộc Thanh vĩnh viễn đều cô coi là số một, cho dù người trên toàn thế giới đều không tin cô, thì vẫn còn có cậu sẽ tin tưởng cô.
Việc có con, Triệu An An cũng không có quá mức rối rắm.
Việc không thể sinh sản cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên lúc này nói đến cũng sẽ không quá khổ sở.
Hiện tại quan trọng nhất chính là cô muốn có thể sống sót.
Mộc Thanh vẫn mặc áo blouse trắng, trên người cậu có một loại mùi hương của thuốc, làm cho Triệu An An cảm thấy rẩ an toàn.
Cô ngày hôm qua lăn lộn một ngày, tối hôm qua cũng không có ngủ ngon, hôm nay sáng sớm đã bị Trịnh Kinh lôi kéo đi tới Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, sau lại lại đi bệnh viện lăn lộn, cô thật sự là quá mỏi mệt.
Hiện tại rốt cuộc cũng đã thả lỏng lại, cô liền ở trong ***g *** của Mộc Thanh ngủ say.
Ngủ một mạch tới lúc chạng vạng thì Triệu An An mới tỉnh lại.
Mà bên người cô, chính là người đàn ông mà cô luôn mong nhớ, Mộc Thanh.
Cậu để một cánh tay cho cô gối đầu. Một tay khác ôm eo cô, đem cô ôm trong ***.
Đây là thời khắc hạnh phúc nhất từ trước tới nay của Triệu An An.
Cái quyển sổ nhỏ màu hồng kia, còn được cô nhét *** áo của mình, bởi vì quyển sổ nhỏ này, người đàn ông đango ôm cô đã không phải là bạn trai cô.
Đây là chồng của cô!
Triệu An An rất vui vẻ!
Cô đã lết hôn!
Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái tên hỗn đản Trịnh Kinh kia, cô hiện tại là người có chồng, sẽ không còn có người tới thổ lộ với cô!
Thật sự là quá tốt,cái tên Lý Phi Đao kia, Văn Khang linh tinh, còn có Trịnh Kinh, tất cả đều không phải lo.
Cô đã kết hôn, cô đã có chồng!
Loại cảm giác vui sướng này, cho tới bây giờ Triệu An An mới cảm nhận được sâu sắc, vừa mới bắt đầu lãnh chứng kết hôn, một chút cảm giác cũng không có, thật là kì quái!
Cô rất vui vẻ, thế cho nên Trịnh Kinh cũng không hận nữa.
Nếu không phải nhờ có hắn, có lẽ cô đến ૮ɦếƭ cũng sẽ không gả cho Mộc Thanh.
Vốn dĩ Triệu An An còn cảm thấy, về sau nhất định phải từ từ trừng trị Trịnh Kinh, nhưng là hiện tại cô quyết định tha cho hắn.
Triệu An An không đánh thức Mộc Thanh, cô thật cẩn thận lại lần nữa đem giấy hôn thú lấy ra tới, tỉ mỉ nhìn một lần, sau đó nhét vào túi áo nhình như bảo bối.
Mộc Thanh mở to mắt liền thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên một tầng gợn sóng.
Triệu An An coi giấy hôn thú như bảo bối, có thể thấy trong lòng cô rất khát vọng được kết hôn với cậu.
May mắn là trước khi bọn họ kết hôn, cậu đã cầu hôn, nếu không việc này sẽ để lại rất nhiều tiếc nuối trong lòng bọn họ.
Cậu thấp giọng nói: “An An, em thích tờ giấy hôn thú này như vậy sao?”
“Anh tỉnh rồi?” Triệu An An ngẩng đầu nhìn đôi mắt cậu, khóe môi toát ra ý cười không thể che dấu: “Đó là đương nhiên, kết hôn với anh là tâm nguyện lớn nhất của em!”
Dù sau cũng đã kết hôn rồi, cho dù ly hôn cũng không đền bù được.
Triệu An An đơn giản thoải mái hào phóng thừa nhận tình cảm của mình.
Dù sao việc cô thích Mộc Thanh không ai là không biết.
Mộc Thanh sung sướng nở nụ cười.
Triệu An An tốt nhâdt ở điểm này, cô không phải người hay ngượng ngùng, chuyện gì cần nói thì cô sẽ noi rõ, sẽ hào phòng thừa nhận, không hề che dấu.
Hai người rất nhanh liền rời giường, sau khi rửa mặt, liền đi xuống dưới tầng phòng khách ăn cơm.
Dì Đậu đã sớm đem bữa tối chuẩn bị tốt, thấy hai người xuống lầu, vội vàng không ngừng dọn cháo cho bọn họ.
Cơm nước xong, Mộc Thanh và Triệu An An tựa như không có gì bất đồng, vẫn không có gì khác trước.
Kết hôn hay không kết hôn, tình cảm cũng vẫn thế.
Chỉ là từ hôm nay trở đi, hai người bọn họ chính thức có được đối phương, được pháp luật tán thành, cũng là mói quan hệ được pháp luật bảo vệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc