Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 503

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thì ra Trịnh Kinh thật sự cố ý, thật sự vẫn luôn theo dõi cô!
Triệu An An tưởng tượng đến chuyện này thì liền tức giận dựng cả tóc gáy, máu cả người đều tập trung *** đầu, chỉ hận không thể thẳng tay đánh ૮ɦếƭ Trịnh Kinh!
“Cuối cùng anh cũng thừa nhận anh theo dõi tôi! Được lắm, họ Trịnh kia, hôm nay tôi sẽ để anh nếm thử sự lợi hại của bà đây, để anh biết, vì sao hoa hồng lại đỏ đến như vậy! Lý Phi Đao, giữ hắn lại cho tôi, tôi muốn đánh ૮ɦếƭ cái tên không biết xấu hổ cuồng theo đuổi người ta này!”
Hiện tại Lý Phi Đao rất nghe lời Triệu An An, cho nên nghe thấy cô nói như thế thì liền đi lên ngăn cản Trịnh Kinh.
Trước có lang sau có hổ, cho nên Trịnh Kinh có vẻ chật vật!
Anh không rõ, vì sao mỗi khi con gái điên lên thì sức chiến đấu liền tăng vọt như thế!
Hình như gần đây Triệu An An ăn rất nhiều thuốc bổ thì phải, sức chịu đựng còn tốt hơn cảnh sát là anh! Chạy còn nhanh hơn anh!
Trịnh Kinh thở hổn hển dừng lại, vuốt vuốt cánh tay bị Triệu An An nhéo đến bầm tím, cười khổ ngồi xuống đất: “Dừng dừng dừng, cô đừng đuổi theo nữa, nếu đuổi nữa thì tôi sẽ mệt ૮ɦếƭ!”
Triệu An An đi lên, đẩy ngã Trịnh Kinh xuống đất, sau đó tách hai chân ngồi lên người Trịnh Kinh!
Tư thế này thật là mờ ám, làm cho sắc mặt Trịnh Kinh lập tức đỏ lên!
Anh lớn như vậy, thế nhưng chưa từng bị con gái đối xử như thế!
Triệu An An đúng là mạnh mẽ đến nỗi làm người ta ăn không tiêu mà!
Triệu An An lại không hề phát hiện tư thế của mình có gì không ổn, trước kia khi cô đánh nhau thắng thì đều cưỡi lên người người thua như thế, mặc kệ đối phươg là nam hay nữ.
Bởi vì tư thế này rất có tính áp bức, hơn nữa còn rất dễ đánh người!
Cô nắm chặt cổ áo Trịnh Kinh, làm Trịnh Kinh suýt thì tắc thở.
“Trịnh Kinh khốn khiếp! Tôi đã nói anh không đứng đắn, đúng thật là như vậy mà! Ngay cả bà đây mà cũng dám có ý đồ, chán sống rồi sao? Nói, rốt cuộc anh có âm mưu gì! Nếu anh không nói, tôi sẽ bẻ gãy cánh tay của anh trước!”
“Đâu có âm mưu gì đâu! Anh thích em nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài, sợ làm em giận, em nhìn đi, bây giờ anh nói thật cũng bị em đánh ૮ɦếƭ, cho nên anh đâu dám mở miệng!”
“Phi! Nói bậy nói bạ, ngày nào cũng theo dõi tôi chính là thích tôi? Anh là cảnh sát, lại theo dõi tôi, đây chính là phạm pháp! Tôi sẽ đi báo công an việc anh quấy rầy thiếu nữ mười tám!”
“Em đã hai mươi tám, làm sao mà...”
“Câm miệng! Tôi nói chuyện, ai cho anh xen vào?” Triệu An An cưỡi trên người Trịnh Kinh, rống giận từ trên cao xuống, thoạt nhìn rất có khí thế -- Cô thích đánh nhau nhất, hôm nay đúng là đã nghiện mà!
“Bình thường muốn bắt kẻ tình nghi thì bọn anh đều cho bọn họ cơ hội biện hộ, anh không có phạm pháp, sao không cho anh nói chuyện?” Trịnh Kinh không phục, cố gắng tranh thủ quyền lợi cho mình.
“Còn nữa, ngày nào anh cũng theo dõi em, đó là bảo vệ em, anh sợ em lại im lặng bỏ chạy, lần trước em mất tích nửa năm, anh phải lật tung A thị vài lần, đừng nói là em quên rồi chứ?”
“Đương nhiên là tôi không quên, chuyện này không tính, chắc chắn là Mộc Thanh nhờ anh giúp đỡ, không phải bởi vì anh coi trọng tôi nên mới đi tìm tôi!”
“Ngày nào anh cũng mời em ăn cơm, mời em uống cà phê, còn tặng quà cho em! Từ trước đến nay, anh chưa từng đối xử tốt với ai như thế, em nói xem là vì sao!”
“Anh mời tôi ăn cơm chỉ có một lần, chẳng phải là bị tôi ép buộc hay sao? Lần nào tôi cũng phải uy hiếp anh thì anh mới chịu bỏ tiền ra! Chuyện này mà cũng dám nói sao?”
“Triệu An An, em hỏi lương tâm của mình đi, anh dễ dàng bị người ta uy hiếp như vậy sao? Anh là cảnh sát, khi tốt nghiệp, anh chính là sinh viên ưu tú nhất trong tất cả phương diện, một đánh mười cũng không sao, còn em chỉ là con gái, em có thể tạo thành uy hiếp cho anh sao? Anh cam tâm tình nguyện bị em áp bức, bị em uy hiếp, vậy mà em ngốc như vậy, không nhìn ra chút gì sao?”
Triệu An An càng nghe càng hỗn loạn, còn rất bối rối! Cô đã mất khả năng phán đoán rồi, không biết câu nào Trịnh Kinh nói là thật, câu nào là giả!
Cô sắp điên rồi!
Cô không thế chấp nhận cách nói của Trịnh Kinh!
Sao Trịnh Kinh có thể thích cô? Không thể nào, không thể nào!
Cô không thể ăn nói với Trịnh Luân được nữa!
Rõ ràng là cô giúp Trịnh Luân trông coi Trịnh Kinh, kết quả lại thành ra thế này!
Triệu An An không ngờ mình lại có thể chất trêu chọc đào hoa!
Tuy rằng dáng vẻ của cô không tệ, nhưng mà tính cách lại rất tuỳ tiện, giống như con trai, sao đàn ông lại thích loại người như cô được chứ!
Gần đây xảy ra chuyện gì?
Năm nay cô có mạng đào hoa hay sao? Một người rồi một đến một người thổ lộ, gì mà Lý Phi Đao, Văn Khang, Ngô Tân, Mộc Thanh nữa, Mộc Thanh đã thổ lộ mười một năm, mà bây giờ ngay cả Trịnh Kinh cũng đi theo góp vui!
Còn nữa, rõ ràng là Trịnh Kinh biết cô và Mộc Thanh dây dưa không rõ, người cô thích là Mộc Thanh, Trịnh Kinh cũng biết tình trạng thân thể cô, không nói chuyện không thể sinh con, có lẽ ngay cả mạng cũng không giữ được.
Rốt cuộc là Trịnh Kinh muốn chơi trò gì!
Hình như là bắt đầu từ sau khi cô làm hiệu trưởng, chẳng lẽ sau khi cô làm hiệu trưởng thì khí chất đã thay đổi rất nhiều? Trở thành đại mỹ nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở?
Đầu óc Triệu An An rất hỗn loạn!
Dung lượng não của cô có hạn, suy nghĩ chuyện xấu xa thì còn được, nhưng mà phân tích chuyện phức tạp sẽ làm não cô ngừng hoạt động!
Cái kia... Trợ lý của cô đâu rồi? A, trợ lý của cô tên gì?
Là Kim hay là Ngân? À, đúng rồi, Kim Trữ.
Kim Trữ đâu? Hắn đi đâu rồi?
Thời khắc quan trọng như vậy, vì sao hắn không có ở đây?
Nhanh nhanh phân tích tình huống dùm cô, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Triệu An An đau đầu muốn ૮ɦếƭ, Trịnh Kinh bị cô ngồi lên vẫn còn đang kể ra “nỗi lòng” của mình.
“An An, anh giống Lý Phi Đao, hắn muốn bảo vệ em, anh cũng vậy! Còn nữa, mỗi lần nhìn thấy em, anh đều cố ý đem tiền đến cho em ςướק, chỉ vì muốn làm em vui!”
Trịnh Kinh làm bản thân nổi đầy da gà, Triệu An An lại không có chút phản ứng nào.
Não cô đã bắt được trọng điểm trong đó: Tiền!
ςướק tiền?
À, đúng rồi, hôm nay quên ςướק tiền của Trịnh Kinh rồi! Tiền là tốt nhất, không ai ghét bỏ mình có nhiều tiền!
Cô sờ soạng trên người Trịnh Kinh, cuối cùng cũng lấy đươc ví tiền quen thuộc, sau đó lấy hết tất cả tiền ra, nhét vào áo *** của mình, ví tiền trống thì quăng lên người Trịnh Kinh.
Trịnh Kinh dở khóc dở cười!
Nha đầu này tâm tình cũng quá lớn đi!
Như này là từ khi nào, cô cư nhiên còn nhớ thương tiền của hắn! Lại còn còn đem tiền giấu ở địa phương bí ẩn như vậy, cứ như sợ hắn sẽ ςướק về vậy!
Nàng giấu ở trong nội y, ai dám lấy a! Không muốn sống nữa?
“Cô không cần ςướק, về sau tiền của tôi đều cho cô tiêu, cô muốn nhiều hay muốn ít đều được!”
Trịnh Kinh cảm thấy chính mình hiện tại kỹ thuật diễn đã tăng lên nhiều, nói những lời này mà mày đều không nhăn một chút.
Nhưng hắn lại không nhíu mày, Triệu An An lại nhíu mày: “Anh câm miệng! Ai muốn tiền dơ bẩn của anh, anh nghĩ bao dưỡng tôi? Ít tiền như thế sao có thể!”
“Tôi không phải bao dưỡng cô, mà là tôi muốn cưới cô! Tôi muốn……”
Trịnh Kinh lời nói còn chưa nói xong, trên mặt “Loảng xoảng” một tiếng, lại ăn một quyền của Triệu An An: “Tôi không phải kêu anh câm miệng hay sao? Anh như thế nào còn nói tiếp?! Anh còn dám nói cưới tôi thích tôi, tôi hiện tại liền đưa anh vào bệnh viện tâm thần!"
Hai bên mặt của Trịnh Kinh đều xưng cao giống nhau, Hắn hiện tại nói chuyện đều có chút lao lực!
Này nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, thật đúng là dám hạ thủ! Cũng không sợ trực tiếp đánh gãy xương gò má của hắn!
Trịnh Kinh nhịn xuống trận đau đớn từ trên mặt truyền đến, nội tâm khóc không ra nước mắt, trên mặt còn phải giả bộ một bộ dáng tình thâm, thật đúng là làm khó ૮ɦếƭ hắn!
Hắn không phải diễn viên chuyên nghiệp, hắn chỉ là một cảnh sát hình sự!
Kịch bản được thiết kế khá tốt, nhưng khi diễn thật thì hoàn toàn không phải như vậy a!
Triệu An An hoàn toàn không giống như trong kịch bản dự đoán, mà vô cùng hung hãn, hơn nữa hắn bị cô đánh mà còn không thể đánh trả, cúe như vậy, sớm hay muộn thì hắn cũng mất mạng a!
Trịnh Kinh khẽ cắn môi, nói: “An An, tôi còn chuẩn quà cho co!”
Triệu An An mang một bộ dáng giống như muốn ăn thịt người trừng mắt với hắn: "Quà? Ở đâu?”
“ở trong bao tiền của tôi!”
Phải không? Như thế nào vừa rồi một chút cũng không chú ý!
Triệu An An lập tức lại nhặt túi tiền của Trịnh Kinh lên, sau đó đem mỗi ngăn kéo khóa xem một lần, cuối cùng cũng tìm ra một cái vòng cô tinh tế.
Cô dùng hai Ng'n t nhéo cái vòng cổ thoạt nhìn không thinh tế kia, cười lạnh nói: “Đây là quà anh muốn tặng tôi? Thoạt nhìn thật là xa hoa a! Là hàng vỉa hè mua mười đồng đúng không?”
“Cô lại nhìn kỹ xem, cô không cảm thấy rất quen mắt sao? Cô nhìn mặt trên xem!”
Triệu An An hồ nghi nhìn thoáng qua LOGO trên vòng, sau đó liền trừng lớn đôi mắt: “Đây là vòng cổ ở tiệm châu báu nhà tôi?"
“Đúng, đây là chiếc vòng cổ chúng ta cùng nhau chọn ở cửa tiệm châu báu nhà cô!”
Triệu An An lập tức liền nghĩ tới, vòng cổ này thật đúng là do chính cô giúp Trịnh Kinh chọn.
Cô hung thần ác sát hỏi: “Không phải anh nói muốn đưa người khác sao? Như thế nào lại cho tôi? Vòng cổ này mới mấy ngàn đồng tiền, lại còn có là đánh gãy, vậy mà anh cũng không biết xấu hổ mà lấy tới tặng cho tôi? Hơn nữa anh vì cái gì mà muốn tặng cho tôi?”
“Tôi lúc ấy là muốn mua cho cô món quà quý, chỉ là cô sống ૮ɦếƭ không đồng ý, một hai phải chọn đồ gãy! Việc này không thể trách tôi!”
“Phi! Sao tôi có thể biết anh là tặng cho tôi! Anh nhàn trứng đưa tôi vòng cổ?”
“Bởi vì tôi thích cô!”
“Phanh” một tiếng, trên *** Trịnh Kinh lại trực tiếp ăn một quyền: “Chuyện này ngưng lại! Từ nay về sau dám nói trước mặt Triệu An An, thì tôi sẽ liền *** anh. Anh chỉ có thể thích Luân Luân, trừ cô ấy ra thì ai anh cũng không được thích! Anh nếu còn giám nói hươu nói vượn, tôi kêu Mộc Thanh đánh ૮ɦếƭ anh!”
Triệu An An vẻ mặt ghét bỏ nói: “Mau cút ra ngoài chô tôi, cút càng xa càng tốt, về sau không được lại đến trường học của chúng ta!”
Trịnh Kinh cũng bị cô lăn lộn cả người đều đau, cậu, hữu khí vô lực từ trên sàn nhà ngồi dậy, căn bản còn tưởng lại định nói cái gì đó, nhưng là vừa thấy sắc mặt âm trần như trời mưa của Triệu An An thì hắn lại,ngoan ngoãn ngậm miện nào.
Hôm nay hắn cuối cùng diễn xong rồi, lần sau sẽ không nguy hiểm như hôm nay nữa!
Trong lòng cậunhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến phía dưới Triệu An An sẽ bị hố, trên mặt không khỏi lộ ra một tia ý cười.
Triệu An An nhìn đến Trịnh Kinh cư nhiên còn có thể cười, hơn nữa là nhìn chằm chằm mặt cô đang cười, thoạt nhìn giống như rất thích cô!
Triệu An An giật mình linh rùng mình một cái.
Không thể nào, Trịnh Kinh nên sẽ không thật sự thích cô đi?
Trời ạ, mau cho cô một tiếng sấm sét, đánh ૮ɦếƭ cô!
Sao anh xui xẻo như vậy?
Tổng cộng không biết còn có thể sống mấy năm, lại còn bị những người này dây dưa không thôi, lãng phí sinh mạng quý giá của cô!
Trịnh Kinh đầu óc bị lừa đá sao? Trịnh luân ôn nhu xinh đẹp, đơn thuần thiện lương lại không thích. Lại cố tình thích loại cuồng bạn lực như cô!
Hắn có khuynh hướng thích ngược sao?
Trước kia sao không thấy!
Triệu An An tuéc giận đi đến bên người Trịnh Kinh, dùng sức đá đá hắn: “Lập tức biến mất đi, mau trở về nhà uống thuốc đi."
Còn cô trong lúc đuổi theo Trịnh Kinh đã đá dày xuống,cũng không đau lắm, nếu không trên người hắn khẳng định lại xanh tím một mảnh.
Hôm nay nhiệm vụ đã hoàn thành, tâm tình Trịnh Kinh thả lỏng, cũng không hề K**h th**h Triệu An An, hắn bò từ trên sàn nhà dậy, sửa sang lại một chút quần áo tóc tai của mình. sau đó liền đi ra khỏi văn phòng của Triệu An An.
Giải quyết Trịnh Kinh, Triệu An An liền xì đi như bóng cao su, vô lực ngồi ở trên sàn nhà, dựa vào tường, đại não trực tiếp lâm vào trạng thái hỗn loạn.
Những chuyện hôm nay cô đều thấy không chân thực?
Cô cảm thấy có nơi nào đó quái quái, nhưng rốt cuộc là quái ở nơi nào thì Triệu An An lại không thể nói ra.
Triệu An An cau mày, nhưng lại không nghĩ ra bất kỳ manh mối gì, cô đã cảm thấy dung lượng não của mình không đủ dùng! Nếu cô có thể thông minh bằng một nửa anh trai thì tốt, chuyện hôm nay khẳng định là có thể suy nghĩ cẩn thận!
Dung lượng bộ não của Triệu An An không đủ dùng, Lý Phi Đao vẫn luôn đứng một bên không chịu rời khỏi lại là bởi vì cảm tình và kinh nghiệm không đủ, cho nên không có nhìn ra sự dị thường của Trịnh Kinh.
Lý Phi Đao đương nhiên cũng không có khả năng nghĩ đến biểu hiện của Trịnh Kinh với Triệu An An, là cố ý ngụy trang có âm mưu.
Hắn chỉ là vẫn luôn cảm thấy, Trịnh Kinh quan tâm Triệu An An quá mức.
Hắn coi Trịnh Kinh trở thành tình địch của chính mình để phòng bị.
“An An, em không cần thích Trịnh Kinh, hắn không thích hợp với em, hơn nữa hắn giống như rất thích em gái hắn, như vậy là bắt cá hai ta. Tôi không giống hắn, tôi chỉ thích một mình em, em cho tôi một cơ hội, được không?”
Triệu An An trực tiếp xem nhẹ câu nói trước của hắn, chỉ là đem câu nói ở giữa vào lỗ tai.
Cô như là gặp tri âm, cao hứng từ trạng thái hỗn loạn liền khôi phục thanh tỉnh, nói: “Anh cũng cảm thấy hắn thích Trịnh Luân? Anh cũng cảm thấy hắn không thích tôi?”
“Tôi là nghe A Hổ nói, tôi chỉ thấy qua Trịnh Luân một lần. Bất quá, A Hổ nói như vậy là không sai, hắn xem mấy thứ này đều rất có kinh nghiệm.”
Lý Phi Đao tuy rằng rẩ không thích Trịnh Kinh tranh dành Triệu An An với hắn, nhưng là hắn lại tương đối chính trực, không phải là một người sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Hắn chỉ là có chút cẩn thận giải thích nguyên nhân một chút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay