Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 498

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Nghe thấy giọng nói của Triệu An An, Mộc Thanh chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng cười, nói: “Tất cả suối nước nóng trong những căn biệt thự ở đây đều do tập đoàn Cảnh Thịnh khai phá.”
Triệu An An kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Anh em?!”
Năm giây sau, cô lập tức thu lại vẻ mặt kinh ngạc, thay bằng vẻ mặt đương nhiên: “Đúng vậy, chỉ có anh em mới có thể lợi hại như vậy!”
“Lúc trước không ai xem trọng khu đất này, tất cả mọi người đều cảm thấy nơi này khai phá rất khó khăn, còn nữa, cho dù có xây dựng được thì cũng không bán được cho ai. Chỉ có Cảnh Thiếu kiên quyến muốn mua khu đất này, lúc đó còn bị rất nhiều người phản đối.”
Mộc Thanh là một trong số ít những người biết việc khai quá suối nước nóng trong biệt thự, anh nói bằng giọng khàn khàn, nhẹ nhàng giải thích với Triệu An An.
“Nhưng mà, sự thật chứng minh, Cảnh Thiếu đã đoán đúng. Tri thức của Cảnh thiếu rất uyên bác, còn tinh thông thiên môn, có thể dựa vào tự liệu chính phủ cung cấp mà đoán được nơi này có suối nước nóng. Sau đó khai phá sâu xuống thì liền phát hiện ra suối nước nóng, sau đó nơi này liền trở thành khu biệt thự sang trọng, chỉ cần chạm tay vào là bỏng ngay.”
“Khu biệt thự này, tổng cộng có 101 căn, nhưng mà chỉ có 17 căn có suối nước nóng. Mỗi một căn đều rất khó có được, giá cả cũng rất cao. Sau khi truyền ra tin tức suối nước nóng, tập đoàn Cảnh Thịnh không cần thuê quảng cáo cũng có thể bán hết không còn một căn. Em không biết đâu, bởi vì nơi này không có tuyên truyền cho nên cũng có rất nhiều người không biết bên trong biệt thự có suối nước nóng.”
Khi Cảnh Thịnh khai phá khu biệt thự này, Cảnh Dật Thần vẫn chưa trở thành tổng tài tập đoàn Cảnh Thịnh, mà người đảm nhiệm chức tổng tài khi đó là Cảnh Trung Tu.
Nhưng mà, Cảnh Dật Thần vẫn tham dự vào các hạng mục trong lĩnh vực khai phá của Cảnh gia, lựa chọn mua khu đất này, chính là quyết định của Cảnh Dật Thần.
Khu đất này có diện tích rất lớn, Cảnh Thịnh tiêu tốn ba mươi triệu mới mua được nó.
Bởi vì không ai xem trọng nơi này, chính phủ cũng không nói thách giá, so với những chỗ khác ở A thị thì nơi này đã rất tiện nghi rồi.
Tốn hơn ba mươi triệu để mua một mảnh đất, lúc ấy có rất nhiều người trong Cảnh Thịnh phản đối.
Chỉ có Cảnh Trung Tu ủng hộ Cảnh Dật Thần, ông chưa xem khu đất này, cũng không cần xem, bởi vì với ông mà nói, ba mươi triệu cũng không lớn, Cảnh Dật Thần muốn đầu tư, vậy cho Cảnh Dật Thần làm là được, thua lỗ cũng không sao.
Nhưng mà, đợi đến sau khi xây dựng xong biệt thự, tổng giá trị bán ra đã cao tới một ngàn triệu, lợi nhuận cao hơn mấy chục lần.
Sau khi Cảnh Thịnh biết tin tức này thì bọn họ đều thay đổi cách nhìn về Cảnh Dật Thần, cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Cảnh Dật Thần trở thành tổng tài tập đoàn Cảnh Thịnh rất thuận lợi.
Truyền kỳ về Cảnh Dật Thần, từ nhỏ đến lớn Triệu An An đã nghe thấy rất nhiều lần, bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi, cô chỉ cảm thấy kỳ lại: “Sao anh em không giữ lại căn biệt thự tốt nhất cho mình mà lại cho anh?”
Đây không phải là phong cách của Cảnh Dật Thần, nếu anh ấy muốn thứ gì thì nhất định sẽ chọn thứ tốt nhất.
Mộc Thanh lập tức nở nụ cười đắc ý: “Bởi vì, khi đó Cảnh Thiếu còn chưa gặp được chị dâu, cho nên anh ấy nghĩ rằng mình không cần loại biệt thự này! Sau đó chờ đến khi Cảnh Thiếu kết hôn thì căn biệt thự này đã được trang trí xong rồi, tiền cũng đưa cho anh ấy rồi, ngay cả người hầu cũng đã vào ở, đương nhiên là anh ấy không thể lấy lại được!”
Triệu An An lập tức hiểu rõ, thì ra là như vậy!
Đúng là chỉ có nguyên nhân này, trước kia Cảnh Dật Thần không thích ở trong biệt thự rộng lớn, anh ấy thích ở trong căn hộ trong tiểu khu hơn.
Cho nên trước kia Cảnh Dật Thần không mua căn biệt thự này, đợi đến khi anh ấy kết hôn với Thượng Quan Ngưng thì phòng ở đây đã bán được một nửa rồi!
Triệu An An và Mộc Thanh nói chuyện, một lát sau, cô phát hiện anh đã ngủ mất!
Đây là lần đầu Mộc Thanh ngủ khi đang nói chuyện với cô.
Có lẽ là do anh rất mệt!
Triệu An An lặng lẽ đi đến bên cạnh anh, nhìn anh ngủ trên tảng đá không hề phòng bị, trong lòng lập tức đau đớn, cô còn rất muốn khóc.
Thật là ngốc mà, biết rõ cô sẽ không đồng ý lời cầu hôn, vậy mà vẫn liều mạng chuẩn bị.
Mặc dù ngâm mình trong suối nước nóng, thế nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ ràng sự mệt mỏi hiện lên trên mặt anh, có thể thấy được mấy ngày nay anh rất bận rộn.
Anh giống như đứa nhỏ ngủ quên trong suối nước nóng, trên gương mặt anh tuấn còn dính bọt nước, Triệu An An muốn lau cho anh, nhưng lại sợ sẽ đánh thức anh.
Ngâm suối nước nóng rất tốt cho thân thể, nhưng mà ngâm lâu chẳng những không có lợi mà còn có hại.
Triệu An An do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đánh thức Mộc Thanh -- Nếu cô có sức mạnh như Tiểu Lộc thì tốt rồi, có thể trực tiếp ôm Mộc Thanh vào phòng ngủ.
“Đầu gỗ, dậy đi, đi lên phòng ngủ, không thể ngủ ở đây.”
Mộc Thanh ngủ rất say, nước nóng rất thoải mái, anh lại quá mệt mỏi, một khi thả lỏng thì liền ngủ say.
Triệu An An kêu anh vài lần mới đánh thức được anh.
Mộc Thanh mở to mắt, sau khi ý thức được mình ngủ trong suối nước nóng thì anh liền cười khổ.
Anh lấy hai cái khăn tắm rộng, một cái khoác lên vai mình, một cái lau khô thân thể cho Triệu An An, sau đó mới cầm tay cô, dẫn cô lên lầu nghĩ ngơi.
Khi nằm lên giường, Mộc Thanh ôm Triệu An An vào lòng, không chịu cho cô ngủ phòng bên cạnh.
“Đừng đi mà, An An.”
Mộc Thanh cúi đầu nói, mang theo quyến luyến và ôn nhu.
“Em ở bên cạnh anh đi, đừng đi đâu hết. Anh sẽ không làm điều xằng bậy, chỉ ôm em thôi, anh muốn khi mở mắt có thể nhìn thấy em, được không?”
Triệu An An không thể từ chối Mộc Thanh, anh vĩ đại như vậy, có thể chọn lựa cô gái tốt nhất cho mình, nhưng mà cố tình anh lại thích cô, còn thích đến bất lực như vậy.
Cô nhẹ giọng nói: “Được, em không đi.”
Mộc Thanh ôm cô, mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Trong biệt thự yên tĩnh mà ấm áp, hoa hồng trong vườn hoa hấp dẫn không ít ong bướm, thậm chí còn có rất nhiều chú chim không biết tên bay tới, lặng lẽ trộm một cánh hoa, sau đó mang đi đưa cho người nó yêu quý.
Dì Đậu mà Mộc Thanh tìm đến quét dọn cả biệt thự không có một hạt bụi.
Bà là người giản dị lại siêng năng, biệt thự lớn như vậy, thế nhưng chỉ có một mình bà ở hơn một năm, mỗi tháng còn nhận được rất nhiều tiền lương từ chỗ Mộc Thanh, có thể cung cấp cho con trai học đại học, điều đó làm bà rất cảm kích.
Lần đầu nam và nữ chủ nhân đến nơi này ở, cho nên bà phải chuẩn bị tinh thần.
Bà nhanh chóng đi mua rau dưa và thịt, sau đó liền bận rộn trong phòng bếp.
Đợi đến khi hai người tỉnh ngủ thì cũng vừa đúng lúc có thể ăn cơm chiều.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Dì Đậu vui vẻ rạo rực nấu cơm, trong lòng cảm thấy nữ chủ nhân thật là có phúc khí, Mộc Thanh lớn lên đẹp trai như vậy, tính tình lại tốt, vẫn là một người viện trưởng rất có danh tiếng, thật là đốt đèn ***g cũng khó mà tìm ra!
Bà nghĩ, chờ khi về sau hai người kết hôn, có lẽ sẽ thường tới nơi này ở.
Một mình bà ở tại biệt thự lớn như thế này, cảm thất rất quạnh quẽ. Hơn nữa cũng quá lãng phí.
Bà nhất định phải biết rõ ràng sở thích của nữ chủ nhân, làm cho cô nhiều đồ ăn ngon một chút!
Triệu An An và Mộc Thanh ngủ một buổi trưa, thẳng cho đến lúc chạng vạng, Mộc Thanh mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.
Cậu vừa tỉnh tới, liền thấy Triệu An An an tĩnh ngủ ngoan trong ***g *** cậu, trong lòng cậu ngay tưc khắc bị hạn phúc tràn đầy.
Cậu nhịn không được cúi đầu đi hôn cô, Triệu An An ngủ ròi giật mình, lập tức liền tỉnh.
“Khi nào? Muốn ăn cơm chiều sao?”
Mộc Thanh bật cười: “Em là heo sao? Trừ ngủ chỉ biết ăn!”
“Cần phải ăn cơm chứ, không ăn thì đói đến nội thương!”
Triệu An An tinh thần toả sáng từ trên giường bò dậy, nhìn thoáng qua áo tắm na mảnh trên người mình, nhíu nhíu cái mũi nhỏ: “Không được, em phải nhanh mặc lại quần áo của mình, anh quá xấu rồi! Cư nhiên lại mua loại áo tắm này!"
Mộc Thanh chơi xấu sau lưng cô, cậu một phen kéo nút đằng sau áo tắm. Áo tắm ngay lập tức tụ xuống, lộ ra cảnh xuân tốt đẹp của Triệu An An.
Triệu An An ngay tức khắc liền hét lên một tiếng, đôi tay che lại *** của chính mình, hoa dung thất sắc nói: “Mộc Thanh, anh là tên hỗn đản, lại chiếm tiện nghi của em!”
“Đừng che, foàn thân em từ trên xuống dưới làm gì có nơi nào anh chưa từng xem qua? Lại đây, để anh xem, anh cảm thấy mấy ngày hôm nay chúng nó lại biến to lên, một bàn tay căn bản là nắm không hết."
Triệu An An trực tiếp đem áo tắm gợi cảm áo tắm ném lên trên mặt Mộc Thanh, sau đó mặc kệ sống ૮ɦếƭ của Mộc Thanh, ôm chặt chăn đem chính mình bọc lên, nhanh như chớp chạy ra cửa, cô đi thay quần áo ở gian phòng ngủ kia, mặc quần áo của mình đi.
Lúc mặc quần áo, ngón tay lấy chiếc nhẫn kim cương này ra để mặc quần áo.
Triệu An An cẩn thận đem quần áo lấy ra, cô không phải sợ làm quần áo hỏng, cô là sợ làm cái nhẫn kim cương này làm hỏng.
Tuy rằng nhẫn kim cương khẳng định còn rắn chắc hơn quần áo rất nhiều, nhưng trên thực tế hiển nhiên càng khẩn trương lo cho cái nhẫn này.
Triệu gia là gia đình kinh doanh châu báu, cô từ nhỏ đều lướn lên trong màu sắc châu báu, đối với châu báu hay bảo vậy đã không coa cảm giác gì quá lớn.
Nhưng chiếc nhẫn kim cương này lại làm cô rất thích, cũng không phải bởi vì nhẫn kim cương này có giá trị cao, mà là bởi vì người tặng là Mộc Thanh.
Chiếc nhẫn này có hàm nghĩa quá đặc thù, cho nên mới được Triệu An An coi như bảo bối mà cẩn thận giữ gìn.
Nhẫn kim cương như trứng chim bồ cậu, hiện tại mang trên ngón tay mảnh khảnh của Triệu An An, tuy rằng hơi khoa chương, nhưng Triệu An An lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô không muốn bỏ xuống, cứ đeo trên tay như vậy, ròi sau đó đi tìm Mộc Thanh xuống nhà ăn cơm.
Khu biệt thự này, tầng một chia làm hai khu vực, chiếm hơn phân nửa diện tích chính là suối nước nóng, một nửa kia còn lại là nhà ăn và phòng bếp.
Suối nước nóng diện tích là hơn hai trăm mét vuông, nhà ăn và phòng bếp là hơn một trăm mét vuông, rất rộng lớn.
Triệu An An đi theo Mộc Thanh đi vào nhà ăn, đi qua suối nước nóng, nhìn bên trong mây mù lượn lờ giống như tiên cảnh, lòng nghiện suối nước nóng lại nổi lên.
Cô giật nhẹ ống tay áo của Mộc Thanh: “Chúng ta cơm nước xong thì đi tắm suối một lát được không?"
“Nếu em thích, ngâm mình ở bên trong phát trướng anh cũng mặc kệ.”
Đây là đáp ứng rồi.
Triệu An An vui vẻ đôi mắt cong thành trăng non, lúc ăn cơm cô cũng ăn rất nhiều, làm cho dì Đậu rất vui.
Nữ chủ nhân thích đồ ăn bà làm, đây là sự cổ vũ lớn nhất!
Ăn cơm chiều sonh, Triệu An An liền vội vàng liền chạy về phòng mình, chính là vừa thấy chiếc áo tắm hở hang, cô lại đau đầu.
Cô chống cằm ngồi ở trên giường nghĩ cách.
Không đợi cô nghĩ ra cái ý kiến gì hay, Mộc Thanh cửa chưa gõ đã đi vào.
“Anh sao lại thế này, đi vào còn không gõ cửa! Vạn nhất ta hiện tại em đang thay quần áo thì làm sao bây giờ?”
“Anh chính là muốn canh lúc em đang thay quần áo để đi vào. Kết quả em vẫn mặc quần áo!"
“Anh tới làm gì? Đi ra ngoài chờ, không được vào!”
“Anh còn mua quà cho em.”
Bị người đuổi ra khỏi phòng của mình, Mộc Thanh một chút cũng không so đo với cô, ngược lại còn lấy ra một hộp trang sức tinh xảo.
Triệu An An tức khắc không hé răng.
Cư nhiên còn có quà!
Cậu rốt cuộc là đã chuẩn bị bao nhiêu thứ a!
Đưa hộp cho cô, nhẹ giọng nói: “Mở cửa ra nhìn xem, anh chính là chọn thời gian rất lâu.
Triệu An An tò mò mở ra, sau đó liền nhìn thấy hôm nhung đen, phía trong là một cái vòng cô kim cương.
Vòng cổ rất ngắn gọn, cũng không có quá mức phức tạp thiết kế, nhưng bạch kim và kim cương đan chéo khiến cho toàn bộ vòng cổ đều lập loè bắt mắt, có vẻ xa hoa vô cùng.
Thô sơ đơn giản phỏng chừng, chỉ là do kim cương có một trăm viên.
Quả nhiên, ngay sau đó, Mộc Thanh liền nói: “Kim cương tổng cộng có 99 viên, ngụ ý lâu dài, anh thấy nó đơn giản lại xinh đẹp, liền cảm thấy em sẽ thích.”
Quả thật món quà này, khi hai người kết hôn đưa ra mới là nhất thích hợp, đính hôn thông thường đều sẽ không đưa lễ vật quý trọng như vậy, nếu không kết hôn thì tìm không đến thể áp về việc đính hôn.
Nhưng lúc Mộc Thanh chọn lễ vật, liền không có nghĩ tới việc anh hắn cùng Triệu An An kết hôn sự, cũng chỉ mong mang cho cô những thứ tốt nhất.
Triệu An An rất thích cái vòng cổ kim cương vòng cổ, vòng cổ này vừa vặn có thể thành một bộ với chiếc nhẫn kia, hai cái ở bên nhau quả thực có thể làm cho người khác sáng mù mắt!
Vòng cổ và chiếc nhẫn này khẳng định đều có giá trị liên thành, Triệu An An không biết chúng giá trị cụ thể của chúng nó, nhưng cô cũng biết, chỉ sợ Mộc Thanh vì mua chúng nó đều sẽ táng gia bại sản.
“Sao anh có nhiều tiền như vậy? Đi ςướק ngân hàng sao?”
Mộc Thanh bỗng nhiên cười: “Như thế nào, sợ anh về sau không có tiền nuôi em? Yên tâm đi, về sau cho dù không đi ςướק ngân hàng thì với y thuật của anh thì anh cũng có thể nuôi em!"
Trên thực tế, chỉ cần hắn nghiên cứu phát minh thuốc kháng ung thư đạt được thành công, một khi đẩy ra thị trường, thu lợi rất lớn.
Giai đoạn trước bọn họ đầu nhập vào gần năm trăm triệu, tuy rằng đây đều là tập đoàn Cảnh Thịnh đầu tư, hơn nữa khi chia hoa hồng khẳng định Cảnh Dật Thần sẽ chiếm phần lớn, nhưng là Mộc Thanh về sau tiền lời cũng rất nhiều.
Câụ nuôi Triệu An An quả thật không có vấn đề gì.
Bất quá, cho dù hắn không có tiền, nhưng đồ cho Triệu An An cậu cũng không tiết kiệm
Cậu có lẽ không có tiền Cảnh Dật Thần, nhưng cậu cũng bất tận, bệnh viện Mộc thị lợi nhuận một năm vẫn rất khả quan.
Sáu chiếc máy bay trực thăng thì cậu xác thật mua không nổi, nhưng kim cương hoa hồng thì anh vẫn mua được.
Triệu An An cũng không phải cái loại phụ nữ thấy tiền là sáng mắt lên, Mộc Thanh nghèo đến mức một phân tiền cucng không có cô vẫn thính lắm.
Cô thích Mộc Thanh, chỉ là bởi vì con người cậu mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc