Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 496

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mộc Thanh thật sự làm vậy!
Không được!
Triệu An An lau nước mắt: “Không không không, anh đừng có cầu hôn, cho dù anh cầu hôn thì em cũng không đồng ý, đến lúc đó anh lại mất mặt!”
Mộc Thanh nhíu mày: “Vậy chẳng phải em đồng ý là được rồi sao?”
“Em sẽ không đồng ý! Không được cầu hôn, em nói không muốn chính là không muốn, nếu anh dám cầu hôn, em... Em sẽ chạy, chạy đến nơi không ai biết đến, không bao giờ trở lại nữa!”
Mộc Thanh hoảng sợ, lập tức ôm cô: “Được được được, em không cần trốn, anh không cầu hôn là được rồi! Chỉ cần em không đi, muốn làm gì anh cũng đồng ý với em! Đừng làm anh không tìm thấy em, cái cảm giác đó... Rất dày vò, An An, anh không muốn nếm thử nữa, anh sẽ điên mất!”
“Anh không cầu hôn thì em sẽ không đi!” Triệu An An đau lòng muốn ૮ɦếƭ, cô dựa vào *** Mộc Thanh, cố gắng không rơi nước mắt.
Cô sợ Mộc Thanh lại cầu hôn cô, lỡ như cô xúc động đồng ý thì biết làm sao bây giờ?
Lỡ như bọn họ vừa mới đính hôn mà cô lại ૮ɦếƭ thì phải làm sao bây giờ!
“Anh không cầu hôn, em thành thật đi làm đi, không được đi đâu hết, nghe chưa?”
Triệu An An thở phào nhẹ nhõm, đỏ mắt gật đầu.
Nhưng mà, cô vừa thở phào, trong lòng lại có cảm giác mất mát.
Cô cũng khát vọng có được một lần cầu hôn long trọng!
Triệu An An chôn vùi khát vọng, cô muốn trải qua cuộc sống bình tĩnh mà yên bình với Mộc Thanh, như vậy cô sẽ biết chừng, nói không chừng tình cảm Mộc Thanh dành cho cô sẽ không còn sâu đậm nữa, cho dù sau này cô có mất thì anh cũng không quá đau lòng.
Hôm nay, Mộc Thanh vẫn ở chung với Triệu An An, giống như sợ Triệu An An sẽ thừa dịp anh không chú ý mà trốn mất, anh nắm chặt tay cô không buông, cho đến khi anh tự mình đưa Triệu An An về Triệu gia, anh mới yên tâm rời đi, trở lại nhà trọ của mình.
Nhưng mà, vừa mới về nhà, Mộc Thanh liền gọi cho Cảnh Dật Thần: “Cảnh thiếu, cho em mượn sáu cái trực thăng.”
“Nhiều như vậy? Làm gì?”
“Cầu hôn!”
Cảnh Dật Thần im lặng rất lâu, trên gương mặt lạnh lùng cũng xuất hiện tươi cười thản nhiên, nói: “Được, cho em mượn.”
Tắt máy, Mộc Thanh bắt đầu chuẩn bị màn cầu hôn.
Đầu tiên chính là nhẫn kim cương.
Chắc chắn bây giờ không đặt làm kịp, nhưng mà anh có thể chọn một chiếc phù hợp với Triệu An An nhất, một chiếc nhẫn kim cương xa hoa quý giá.
Màn đêm buông xuống, Mộc Thanh leo lên trực thăng bay đến Thuỵ Sĩ, tự mình chọn nhẫn.
Đương nhiên, ngoại trừ nhẫn, anh còn muốn mua trang sức xa hoa cho Triệu An An.
Triệu gia là gia tộc buôn bán châu báu, có kỳ trân dị bảo nào mà Triệu An An chưa từng gặp qua đâu? Mộc Thanh biết ánh mắt của Triệu An An rất cao, còn không thích đeo trag sức, muốn tìm thứ mà cô vừa lòng rất khó.
Mộc Thanh tìm rất lâu mới tìm được thứ mà anh vừa lòng.
Sau khi anh lấy nhẫn kim cương, anh không về nước ngay mà đến trang viên hoa hồng ở nước Pháp, mua tất cả hoa hồng có trong trang viên, vận chuyển bằng đường hàng không trở về A thị.
Bận rộn bốn ngày, Mộc Thanh mới về nước.
Thời gian nhiều hơn anh dự đoán một ngày.
Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không rối rắm quá lâu.
Anh muốn làm cho Triệu An An bất ngờ.
Triệu An An không thấy Mộc Thanh bốn ngày liên tiếp, trong lòng cô rất khó chịu, chẳng phải hôm đó tách ra rất tốt đẹp hay sao? Sao đột nhiên lại biến mất? Cô đến bệnh viện tìm anh kiểm tra cũng không tìm thấy, gọi điện cũng không bắt máy.
Trong lòng cô có chút bất an, chẳng lẽ, cô sống ૮ɦếƭ không cho Mộc Thanh cầu hôn, làm anh tức giận? Hay là nói, chỗ cô có quá nhiều người theo đuổi, cho nên Mộc Thanh tức giận?
Mấy ngày nay cô vẫn luôn nghi ngờ, cũng may là có Trịnh Kinh đến nói chuyện với cô, cho nên cũng không quá khó khăn.
Còn nữa, cô cảm thấy gần đây Trịnh Kinh rất kỳ lạ, lời nói luôn làm cô cảm thấy có hàm ý, ngay cả ánh mắt cũng không đứng đắn.
Còn có, Trịnh Kinh quá ân cần!
Càng kỳ lạ hơn chính là, hắn không ngừng tặng quà cho cô, còn ngẫu nhiên đuổi những người theo đuổi cô.
Nghi ngờ trong lòng cô càng lúc càng lớn, luôn cảm thấy Trịnh Kinh có âm mưu gì đó!
Nhưng mà mỗi lần cô hỏi Trịnh Kinh, Trịnh Kinh đều trả lời như không có việc gì, còn chê cười cô tự mình đa tình, chê cười cô suy nghĩ quá nhiều!
Bây giờ ngay cả cô cũng nghi ngờ mình có bệnh thần kinh!
Sao Mộc Thanh còn chưa xuất hiện, cuối cùng là anh đi đâu? Có anh cô mới cảm thấy kiên định!
Triệu An An không nhắc lâu lắm, Mộc Thanh liền xuất hiện, còn xuất hiện bằng cách mà cô không hề muốn!
Mùa thu ở A thị, không khí tươi mát, thời tiết sáng sủa, mây trắng bay nhẹ trên bầu trời xanh, mặt trời nhẹ nhàng toả sáng, chiếu vào người, giống như xuất hiện thêm một tầng hào quang.
Phong cảnh bên trong X đại giống như tranh vẽ, cây tùng xanh biếc, lá phong đỏ rực, hoa cúc vàng tươi, xinh đẹp giống như thắng cảnh du lịch.
Không biết trên trời rớt mưa khi nào, làm vô số học sinh nữ H**g phấn kích động gào thét chói tai.
Bởi vì, chính là cơn mưa hoa hồng.
Sáu chiếc trực thăng xoay quanh bầu trời X đại, hoa hồng không ngừng rơi xuống, tạo nên cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
có sinh viên giỏi khoa Thực vật nhặt cánh hoa hồng, lập tức sợ hãi kêu rên: “Đây là hoa hồng được trồng ở vùng Provins nước Pháp! Còn vừa được hái không quá mười hai giờ, là vận chuyển từ đường hàng không đến đây!”
“Trời ơi, mau nhìn kìa, trên cánh hoa còn có giọt sương! Đúng là đẹp mà!”
“Ai mà giàu như vậy! Biến tất cả hoa hồng thành cánh hoa, làm tôi đau lòng muốn ૮ɦếƭ!”
“Trường học chúng ta trở thành biển hoa hồng rồi, đẹp quá đi! Toàn là mùi hoa hồng, thật là lãng mạn!”
...
Chờ đến khi trực thăng chậm rãi đáp xuống, chỉ còn cách mặt đất trăm mét, các nữ sinh lại gào thét chói tai.
Bởi vì trên sáu cái trực thăng đều treo biểu ngữ màu đỏ, tất cả mọi người đều nhìn rõ chữ viết bên trên.
“Triệu An An, em có nguyện ý gả cho anh không?”
“Triệu An An, anh chờ em rất lâu rồi!”
“Triệu An An, cuộc đời này, không phải em thì không cưới.”
“Triệu An An, để anh dùng cả đời bảo vệ em đi.”
“Triệu An An, chân trời góc biển, anh đi cùng em.”
“Triệu An An, anh yêu em.”
Nhìn thấy ba chữ “Triệu An An” to đùng trên biểu ngữ, toàn bộ giáo viên và học sinh đều sôi trào!
Không ai không biết Triệu An An, chính là hiệu trưởng mỹ nữ của X đại bọn họ!
Gần đây Triệu An An chính là nhân vật đứng đầu trường học! Đầu tiên là hạ bệ hiệu trưởng Mẫn có bối cảnh hùng mạnh, sau đó còn quyên góp mấy triệu, làm cho học bổng của giáo viên và học sinh lập tức bay cao!
Vậy mà được cầu hôn!
Còn dùng cách thức rầm rộ như thế!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tiếng nói trong trẻo của hắn thấm vào sâu trong lòng Triệu An An, làm lòng cô run rẩy rung động.
Mộc Thanh cầu hôn cô a! Nghĩ thức cầu hôn lãng mạn như vậy a!
Một biển hoa hồng rực rỡ, nhẫn kim cương xa hoa mà lộng lẫy, còn có bạn bè và người thân, biểu ngữ tỏ tình đỏ chót, tiếng máy bay trực thăng đang xoay quanh trên không!
Hắn biến mất bốn ngày, hóa ra là để chuẩn bị cho lần cầu hôn này!
Nước mắt của cô không ngăn nổi, lạch cạch lạch cạch rớt xuống dưới.
Nước mắt trong suốt rơi xuống sàn đá cẩm thạch màu đen, bắn ra giọt nước rất nhỏ, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ, tố cáo sự hạnh phúc của chủ nhân.
Triệu An An dẫm lên giày cao gót màu đen, từng bước một chậm rãi đi xuống bậc thang, đi đến trước mặt Mộc Thanh đang quỳ trên đất, bình tĩnh nhìn đôi mắt Mộc Thanh, ở dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cô nghiêm túc nói: “Em đồng ý.”
Đám người lập tức vỗ tay như sấm, sôi nổi tung từng nắm cánh hoa hồng, cao hứng cười lớn, giống như chính mình cầu hôn thành công, hoặc là được cầu hôn thành công.
Mộc Thanh vẫn quỳ gối ở đó, không thể tưởng tượng nói: “Em nói cái gì?!”
Hắn vừa rồi khẳng định là nghe lầm! Triệu An An nói đồng ý?!
Triệu An An vừa khóc vừa cười, lặp lại nói: “Em đồng ý!”
Mộc Thanh lập tức đứng lên, mừng rỡ như điên ôm lấy Triệu An An, ôm cô xoay tại chỗ vài vòng mới dừng lại tới!
Hắn ở trước mặt mọi người hôn cô, sau đó đưa hoa hồng cho cô sau đó tự tay đeo cho cô chiếc nhẫn kim cương hình trái tim đáng giá mấy triệu.
Triệu An An ôm hoa hồng, nhìn Mộc Thanh nghiêm túc đeo nhẫn cho cô, chỉ cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế giới!
Cô vui đến mức rớt nước mắt, chờ khi Mộc Thanh đeo nhẫn cho cô xong, cô gấp không chờ nổi nhào vào trong *** Mộc Thanh, nghẹn ngào nói: “Anh thật đáng ghét, đã vài ngày em không anh, thế mà anh lại không một tiếng động chuẩn bị nhiều như vậy! Em rất vui vẻ a!”
Mộc Thanh dịu dàng hôn lên nước mắt của Triệu An An, hốc mắt hồng hồng ôm chặt cô: “Anh cũng rất vui vẻ, An An, thật sự rất vui vẻ!”
Hiện tại hắn cũng rất muốn khóc, rất muốn rơi lệ!
Triệu An An đồng ý gả cho hắn!
Hắn không phải đang nằm mơ chứ?
Trời cao, nếu đây thật sự là mơ, vậy hắn không cần tỉnh lại!
Sáu máy bay trực thăng hoàn thành nhiệm vụ, chậm rãi bay lên trời cao, sau đó ồn ào rời đi.
Một chiếc xe thể thao Bugatti màu trắng xa hoa xuyên qua đám người, dừng bên cạnh Mộc Thanh cùng Triệu An An.
Chiếc xe thể thao xa hoa đáng giá mấy triệu làm đám người vây quanh cảm thán không ngừng.
Tài xế mặc tây trang phẳng phiu bước xuống xe nói: “Thiếu gia, tiểu thư, mời lên xe!”
Mộc Thanh mang theo Triệu An An đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe che chở cô ngồi vào, sau đó chính mình vòng qua bên kia, cũng ngồi xuống.
Tài xế cũng trở lại trong xe, xác nhận hai người đều ngồi xong liền khởi động xe rời đi.
Chiếc xe thể thao xa hoa chậm rãi lăn bánh ra phỏi vườn trường, rồi sau đó tiến vào dòng xe cộ, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Mà bên trong xe thể thao, Mộc Thanh gắt gao ôm Triệu An An, hắn kích động đến không thể kiềm chế, làm sao cũng không tin Triệu An An chịu gả cho hắn.
Hắn sợ tất cả đều là áo giác, thậm chí còn tự cấu đù* mình, cảm giác được đau, hắn mới ha ha ha phá lên cười.
Triệu An An nhìn thấy tất cả hành động ấu trĩ của hắn, trong lòng lại đau dữ dội.
Cô đồng ý gả cho hắn, hắn liền cao hứng như vậy sao? Dọc theo đường đi đều gắt gao ôm cô, giống như sợ cô biến mất.
Cho tới bây giờ Mộc Thanh vẫn không có cảm giác chân thật, hắn ôm Triệu An An, thật cẩn thận hỏi: “An An, em thật sự đồng ý gả cho anh sao?”
Lúc này đây, Triệu An An trầm mặc.
Cô không trả lời.
Mộc Thanh lập tức đổ mồ hôi lạnh, sự vui vẻ lúc trước biến mất không còn chút nào, sắc mặt trắng bệch có chút dọa người: “An An, em nói chuyện a!”
Triệu An An ngẩng lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Em cũng không biết có thể sống mấy ngày, anh cưới em làm gì? Em gả cho anh không phải sẽ hại anh sao, em không gả.”
Mộc Thanh vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Nói linh tinh! Cái gì gọi là không biết sống được mấy ngày?! Có anh ở đây, em có thể sống lâu trăm tuổi! Anh không phải đã đưa em đến viện nghiên cứu của Mộc gia hay sao? Chúng ta đang nghiên cứu loại thuốc mới dùng để ức chế tế bào ung thư, kể cả bệnh của em tái phát, anh cũng có thể cứu em!”
“Thuốc của anh anh cũng chưa chắc đã cứu được em, ung thư vấn đề khó của cả thế giới, sao có thể để anh dễ dàng để anh giải được như vậy. Thân thể của em, em là người hiểu rõ nhất, bác sĩ của em ở Đức cũng có nói, xác suất tái phát hơn 99%, em không thể nào là 1% may mắn kia. Cho tới bây giờ, bệnh ung thư này, chưa có một người nào tái phát lần thứ tư mà còn sống sót, chỉ cần em bị tái phát lần ba, thì lần thứ tư cũng không còn xa nữa.”
Hốc mắt Mộc Thanh đỏ bừng, vì mấy ngày mệt mỏi liên tục mà trong đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Triệu An An, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.
Hắn biết, Triệu An An không có khả năng dễ dàng như vậy liền đồng ý gả cho hắn!
Hắn đúng là ngu xuẩn quá mức! Vậy mà lại tin!
“Em đã đồng ý gả cho anh, anh mặc kệ, từ hôm nay trở đi em là vị hôn thê của anh! Chúng ta lúc nào cũng có thể đi đăng kí kết hôn, làm tiệc cưới!”
Hắn ôm chặt Triệu An An, dùng sức ôm cô vào trong ***, giống như muốn khảm cô vào trong *** mình.
Nhưng giọng nói từ cường thế ngang ngược nhanh chóng liền biến thành khẩn cầu: “An An, em đừng làm anh sợ, em không cần nói bậy, em sẽ tốt, sẽ không có việc gì! Em lương thiện như vậy, khẳng định là người may mắn 1% kia, em đừng rời bỏ anh, em rời đi thì anh làm sao có thể sống sót?”
Giọng nói của hắn bởi vì cảm xúc thay đổi mà trở nên khàn khàn.
Nước mắt nóng bỏng nhỏ giọt lên mặt Triệu An An làm lòng cô đau đến tột cùng.
Mộc Thanh cũng không dễ dàng rơi lệ!
Tính cách của hắn cũng rộng rãi như cô, từ trong xương cốt đều là sự kiên nghị của người đàn ông, chưa bao giờ khóc.
Nhưng hiện tại, hắn lại vì cô mà rơi lệ.
Triệu An An đau lòng khóc thành tiếng tới: “Đừng nói nữa, em rất khó chịu!”
Cô lung tung lau nước mắt trên mặt Mộc Thanh, sau đó lại trực tiếp hôn lên, hôn điên cuồng mà triền miên, không quan tâm tài xế đang lái xe ở đằng trước.
Trên thực tế, lúc này, trong mắt cô căn bản là không có người khác, trong mắt trong lòng cô đều chỉ còn lại một mình Mộc Thanh.
Mộc Thanh cũng điên cuồng hôn cô, hắn biết trong lòng Triệu An An còn đau khổ hơn bất kì ai, cô vẫn luôn phải chịu sự dày vò rất lớn, hắn cũng cực kì đau lòng cô
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc