Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 494

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Triệu An An có Cảnh Dật Thần là chỗ dựa, mặc kệ là viện trưởng hay cục trưởng cô cũng không sợ, ngay cả thị trưởng A thị cũng là người của Cảnh Dật Thần, cục trưởng cục công an lại là Trịnh Khải Nam – ba của Trịnh Kinh, mặc kệ cô làm gì cũng có người che chở!
Triệu An An cười hì hì ngồi bên cạnh Mộc Thanh, có anh ở bên cạnh, chuyện khô khan thế nào cũng không nhàm chán.
Bị Văn Khang xen ngang, hai người lại nói chuyện một lát rồi bắt đầu làm việc.
Mười hai giờ trưa, Mộc Thanh chuẩn bị gọi Triệu An An ra ngoài ăn trưa.
Nhưng hai người còn chưa ra khỏi cửa thì có một anh chàng đẹp trai đi tới.
Anh chàng đẹp trai tò mò nhìn Mộc Thanh rồi trực tiếp xem nhẹ, nở nụ cười mê người với Triệu An An: “An An, ăn trưa với em đi! Đối diện trường học mới mở một quán cơm Tây, nghe nói mùi vị rất không tệ, em mời chị ăn được chứ?”
Không đợi Triệu An An mở miệng, Mộc Thanh liền nghiêm mặt nói: “An An đã ăn trưa rồi, không đi!”
Triệu An An nóng nảy: “Em ăn rồi hồi sao? Em sắp ૮ɦếƭ đói rồi, chúng ta nhanh đi thôi! Em thích ăn bò bít tết nhất, nhanh đi giành chỗ, chậm sẽ không có chỗ ngồi!”
Mộc Thanh trừng cô: “Câm miệng, không được nói!”
Anh chàng đẹp trai lập tức chú ý đến Mộc Thanh, lấy ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Anh là bạn trai An An à? An An, chẳng phải chị nói mình đang độc thân sao?”
“Tôi...” Triệu An An mới nói một chữ đã bị Mộc Thanh cắt ngang.
“Không có độc thân, tôi là vị hôn phu của An An!” Mộc Thanh nhấn mạnh ba chữ “vị hôn phu”, giống như sợ đối phương không nghe thấy.
Trong mắt anh chàng đẹp trai lập tức có nước mắt: “An An, nói như vậy, em không thể tiếp tục theo đuổi chị à? Chẳng lẽ tình yêu của em còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi sao?”
“Đúng vậy, đã kết thúc! Cậu có thể hết hy vọng, An An là người của tôi, đời này là vậy! Bây giờ, cậu có thể cút đi ăn cơm Tây một mình được rồi!”
“Nhưng mà, em thật lòng yêu chị, An An!”
“Thật ngại quá, em ấy không thích cậu! Nếu không cút, tôi có thể kêu người quăng cậu ra ngoài!”
Một phút sau, anh chàng đẹp trai bị quăng ra ngoài.
“Ai ôi, anh đối xử với người ta *** quá rồi đó, Ngô Tân vẫn là học sinh, thích em cũng chỉ là tình cảm đơn thuần mà thôi, anh không nên hung dữ như vậy!”
“Anh mặc kệ nó đơn thuần hay không, đều phải cút!” Mộc Thanh nắm chặt tay Triệu An An đi ra ngoài, giống như sợ cô bị người ta ςướק đi.
Mới có một lát mà đã có hai người theo đuổi Triệu An An, cô lại có quyền có thế như vậy! Làm anh cảm thấy như đang ở trong nước sôi lửa bỏng!
“Lại còn thích đơn thuần! Nhìn nó không đơn thuần tí nào, chớp mắt một cái là có thể khóc, nó ở khoa diễn xuất à! Chắc chắn sau này sẽ là diễn viên nổi tiếng!”
“Không phải, cậu ấy là nghiên cứu sinh hệ triết học, một lòng nghiên cứu triết học, giống như tình yêu Platon, không phải như anh nghĩ đâu!”
Nghe Triệu An An nói dùm Ngô Tân, sắc mặt Mộc Thanh lại càng đen.
“Em cứ chọc anh đi, sớm muộn gì cũng làm anh tức ૮ɦếƭ thì em mới vui, sau này không còn ai ngăn chặn em và cậu bạn trẻ dễ nhìn thân thiết nữa!”
Triệu An An ôm bụng cười không ngừng: “Ha ha, sao em lại ngửi thấy mùi chua như thế! Anh có ngửi thấy không?”
“Có chứ, có thể không chua sao? Dấm chua trong toàn bộ A thị đều bị anh đánh nghiêng hết rồi, chẳng lẽ em không phát hiện trong không khí toàn là mùi chua sao?”
Triệu An An cười đến đau bụng, khó khăn lắm mới ngừng cười đi vào trong xe Mộc Thanh, hỏi anh: “Trưa nay chúng ta uống dấm chua sao?”
“Em chê anh còn chưa đủ chua sao? Còn muốn anh uống nữa?”
Mộc Thanh trừng phạt bằng cách hôn thật mạnh lên môi cô, thấp giọng cảnh cáo: “Sau này cách Ngô Tân xa một chút, anh không thích nó! Anh sẽ dặn bảo vệ, nếu ai dám để nó vào văn phòng em, liền dọn đồ cút hết!”
“Trời, đó là bảo vệ của anh em, cũng không phải của anh, vì sao người ta phải nghe lời anh?”
“Cảnh thiếu sẽ không so đo chút việc này với anh, em không cần quan tâm chuyện này.”
“Trưa nay chúng ta ăn gì? Em đói quá!”
“Anh mời em ăn bánh bao, một cái một đồng, mười đồng là có thể giúp hai chúng ta ăn no.”
Triệu An An trợn mắt há hốc mồm: “Anh keo kiệt quá rồi đó! Không được không được, nhanh dừng xe, em phải xuống xe đi ăn cơm Tây với Ngô Tân!”
Cuối cùng thì Mộc Thanh cũng cười, vỗ vỗ sau lưng cô: “Được rồi, đừng quậy nữa, anh dẫn em đi ăn, chắc chắn sẽ cho em ăn no.”
“Một tháng rồi em chưa được ăn cơm Tây, em muốn ăn bò bít tết, anh dẫn em đi đi! Em không có tiền, anh mời khách!”
“Sao em lại không có tiền? Chẳng phải tuần trước vừa cho em hai ngàn sao? Xài hết nhanh như vậy?”
Triệu An An không chịu thừa nhận việc mình diếm tiền, học giọng điệu ồn ào mà lúc trước Mộc Thanh vừa làm với cô: “Chỉ có hai ngàn, còn không đủ cho em mua quần áo. Tiền đã bị em xài hết rồi! Anh có mời hay không, không thì em xuống xe đi ăn với người khác! Dáng vẻ cô đây xinh đẹp như vậy, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, người muốn mời em ăn cơm đều phải xếp hàng đó!”
“Dạ dạ dạ, anh mời, em đừng khen mình nữa, khen nữa anh cũng không nghe nổi đâu!”
“Vậy anh nói đi, em đẹp không?”
Mộc Thanh bất đắc dĩ nói: “Đẹp đẹp đẹp...”
“Đẹp cỡ nào?”
“Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!”
“Anh đây là copy paste! Không được, rất có lệ, đổi lời khen khác!”
“Cô tha mạng cho anh, mời em ăn cơm mà còn phải có tiết mục khen em nữa sao? Anh không mời nữa được không?”
“Không được, đã đi xa như vậy rồi, em không về được nữa! Anh phải mời, cũng phải khen, nếu không hôm nay sẽ không được yên đâu!”
...
Hai người ầm ĩ cả đường, Mộc Thanh bị Triệu An An ép buộc phải khen cô hơn nửa tiếng, còn phải dẫn cô đến nhà hàng Tây ăn cơm.
“Em thích ăn bò bít tết từ khi nào vậy? Chẳng phải trước kia em rất ghét, nói ăn cái này rất mệt sao?”
Triệu An An há lớn miệng ăn, nói mơ hồ: “Ai cần anh lo! Em muốn ăn hết tất cả bò bít tết!”
Tuy cô không nói nguyên nhân, nhưng mà Mộc Thanh đã đoán được.
Có lẽ là do trước kia cô nhìn thấy anh và Mễ Hiểu Hiểu ăn bò bít tết, cho nên cô có chấp nhất với nó.
Có thể thấy được cô ghen nhiều thế nào, ngay cả bò bít tết cũng bị liên luỵ.
Mộc Thanh cười cười, nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của cô, trong lòng cũng thoải mái.
Về phần Văn Khang và Ngô Tân kia, tuy Mộc Thanh hơi bực, nhưng mà anh biết, Triệu An An sẽ không thích bọn họ.
Cảm tình mười một năm, không phải là thứ mà người ta có thể chen ngang dễ dàng.
Anh rất tin tưởng Triệu An An.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Ngoại trừ Dương Mộc Yên có thể không từ thủ đoạn tạo ra “chứng cứ” làm Triệu An An hiểu lầm, những người khác sẽ không tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.
Nhưng mà, sau khi trải qua việc giấy đăng ký kết hôn lúc trước, Triệu An An đã học cách tin tưởng anh, còn rất đề phòng với Dương Mộc Yên, sẽ không dễ dàng tin lời của ả nữa.
Ăn uống no đủ, Mộc Thanh lại lái xe chở Triệu An An về trường.
Theo kế hoạch thì buổi chiều anh phải trở về bệnh viện, nhưng khó có khi Triệu An An nguyện ý ở bên cạnh anh, không đuổi anh đi, cho nên anh không nỡ rời đi.
Huống chi, hôm nay vừa đến đã gặp hai đối thủ ở bên cạnh Triệu An An, Mộc Thanh thật sự lo lắng khi để Triệu An An ở lại trường một mình. Cô luôn đối xử với người khác phái như là anh em, không có xem người ta là đàn ông, nhưng những người đó lại không cảm thấy như thế!
Anh phải canh giữ bên cạnh cô, đuổi tất cả những người có ý muốn rục rịch!
Mộc Thanh đã lựa chọn đúng.
Ba giờ chiều, khi anh và Triệu An An đang vội vàng làm việc thì ngoài cửa lại xuất hiện một người dễ nhìn!
Còn nữa, người này không giống hai người trước đó, rất cao cấp!
Không phải dung mạo và gia thế, mà là thủ đoạn.
“Hiệu trưởng Triệu, tôi cố ý sửa sang lại tư liệu năm rồi trường chúng ta tham gia cuộc thi đại học vĩ đại nhất nước, tôi đã tổng kết lại những ưu thế của trường chúng ta, cô xem xem có thể dùng được hay không. Hôm qua tôi không ngủ cả đêm, đều sửa sang tư liệu này, cho nên hôm nay có hơi tiều tuỵ, cô đừng chê cười tôi.”
“Không có không có, sao tôi có thể chê cười anh, anh vẫn đẹp trai như trước! Nhưng mà, rất cám ơn anh, Tần Phong! Tôi đang cần nó!”
Mộc Thanh lạnh lùng nhìn Tần Phong.
Thân hình cao lớn, gu thời trang xuất sắc, ngũ quan anh tuấn, trên mặt còn có một cái kính đen, thoạt nhìn rất hào hoa phong nhã, lại giống như học giả thâm niên.
Nhưng mà ánh mắt hắn nhìn Triệu An An rất kỳ lạ, dưới thấu kính hơi mỏng là đôi mắt đào hoa bốc lửa!
Còn nữa, hắn đúng là nói giỡn, hắn sao lại tiều tuỵ? Rõ ràng là tinh thần tốt như uống thuốc K**h th**h, còn cố tình giả vờ đáng thương trước mặt Triệu An An!
Một đêm không ngủ sửa sang tư liệu?
Lời này, chỉ có người không có tâm cơ như Triệu An An mới tin, Mộc Thanh mới không tin đâu!
Còn không biết là ai sửa dùm hắn, hắn lại cầm đến đây xum xoe.
Hơn nữa, Tần Phong lại không giống hai người trước đó, hai người đó đều gọi tên Triệu An An, có vẻ vô cùng thân thiết, không hề che giấu mục đích theo đuổi cô, Tần Phong lại gọi cô là “hiệu trưởng Triệu”, giống như rất kính trọng cô, lại giống như không hề có ý muốn theo đuổi Triệu An An.
Người như vậy, mới là nguy hiểm nhất!
Còn có tâm cơ hơn hai người trước đó!
Nhìn phản ứng của Triệu An An là biết, cô không niềm nở khi thấy Văn Khang và Ngô Tân, nhưng lại có dáng vẻ hoan nghênh đối với Tần Phong.
Vậy mà dám khen người đàn ông khác đẹp trai trước mặt anh!
Cho rằng anh ૮ɦếƭ rồi sao?
Bây giờ sắc mặt của Mộc Thanh đã xanh giống như tên của anh rồi!
Nhưng mà, hai người đó lại không để ý tới sắc mặt khó coi của anh, vẫn nói chuyện thân thiết như trước.
“Cám ơn cái gì chứ, có gì mà phải cám ơn, đây đều là việc tôi phải làm, tôi là giáo viên chủ nhiệm của trường, cho nên cũng có trách nhiệm giúp đỡ trường học cạnh tranh danh tiếng, tôi cũng hy vọng trường của chúng ta có thể phát triển. Đây không phải là trách nhiệm của một mình hiệu trưởng như cô, mà là trách nhiệm của toàn bộ giáo viên và học sinh!”
“Trong trường này, giáo viên có trách nhiệm nhất chính là anh, Tần Phong! Tôi làm hiệu trưởng cũng có chút xấu xổ, chỉ có anh là thật lòng cố gắng vì trường học! Có một giáo viên có trách nhiệm như anh, là điều may mắn của trường chúng ta!”
Mộc Thanh không cho là đúng, Tần Phong này nói còn hay hơn hát, ăn mặc thật đẹp trai rồi đi đến chỗ Triệu An An, muốn làm gì thì người mù cũng nhìn ra được.
Mặc kệ là Tần Phong nói gì thì Triệu An An cũng có thể khen hắn được, không biết là cô cố ý hay là thật sự cảm thấy Tần Phong rất tốt.
Trước kia Triệu An An không có cẩn thận nhiều như vậy, cô không hiểu chuyện đưa đưa đẩy đẩy thế này, nhưng mà gần đây cách nói chuyện có vẻ tốt lên, cũng không biết là học theo ai.
Hình như Cảnh Dật Thần có mời cho cô một vị trợ lý “am hiểu mọi việc”, giúp cô làm này làm kia, còn dạy cô cách làm người, có lẽ Triệu An An thay đổi thế này là có công lao của vị trợ lý đó.
Mộc Thanh rất không thích Tần Phong, vậy mà Tần Phong lại làm như không thấy, vẫn nhiệt tình trò chuyện với Triệu An An như trước.
“... Từ sau khi trường học chúng ta đổi hiệu trưởng, diện mạo của trường lập tức rực rỡ hẳn lên, không khí học tập cũng sôi nổi hơn trước, phương châm dạy học của cô rất tốt, còn có tập đoàn Cảnh Thịnh quyên góp số tiền đáng kể, cống hiến vì sự phát triển của trường chúng ta, thật sự là làm cho người ta bội phục!”
Triệu An An biết, từ sau khi Cảnh Dật Thần quyên tiền cho X đại, rất nhiều người nghi ngờ cô là người phụ nữ của cái vị đứng đầu tập đoàn Cảnh Thịnh đó, bây giờ nghe thấy Tần Phong vô tình nhắc tới tập đoàn Cảnh Thịnh, cô tươi cười không đổi, vẻ mặt tự nhiên, nói nghiêm tốn: “Sao có thể, tôi cũng không ngờ tập đoàn Cảnh Thịnh sẽ quyên tiền cho trường học chúng ta, đây đều là do sự nổi tiếng của trường học có thể hấp dẫn sự quyên tiền từ xã hội, không có liên quan đến tôi đâu!”
Đúng là cô thật sự không ngờ Cảnh Dật Thần sẽ quyên tiền cho X đại!
Nếu cô biết, chắc chắn cô sẽ không đồng ý! Thật lãng phí! Nếu cho cô thì có thể tiêu xài phung phí mấy năm!
Đến bây giờ mà thịt cô vẫn còn đau đây này!
Hai người hàn huyên một lát lâu rồi Tần Phong mới làm như để ý thấy trong văn phòng còn có Mộc Thanh.
“Hiệu trưởng Triệu, tôi thấy người này thật lạ mắt, hắn không phải giáo viên trường chúng ta đúng không?”
“Anh ấy? À, không phải, anh ấy là...”
“Tôi là vị hôn phu của An An!”
Mộc Thanh không hề khách khí mà cắt lời Triệu An An, hôm nay anh nói ba chữ “vị hôn phu” rất là lưu loát.
Tần Phong nghe thấy ba chữ “vị hôn phu”, biểu tình trên mặt cứng đờ rõ ràng.
Ánh mắt hắn nhìn Mộc Thanh rất tối tăm, rất không vui.
Nhưng mà hắn là người tâm cơ, cho nên bên ngoài vẫn làm ra vẻ cẩn thận: “Thì ra hiệu trưởng Triệu đã đính hôn, chuyện lớn như vậy mà lại không nghe cô nhắc qua, chúc mừng!”
Triệu An An còn chưa kịp phủ nhận, Mộc Thanh liền nói lạnh lùng: “Vì sao hiệu trưởng đính hôn lại phải nói cho anh biết? Anh là ai? Làm trò trước mặt vị hôn phu của em ấy, anh không có lòng tốt như vậy, chẳng lẽ nhìn tôi dễ bắt nạt lắm sao? Anh muốn tự cút hay là đợi tôi kêu người quăng anh ra ngoài?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc