Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 488

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Triệu An An lập tức xoắn tay áo, lộ ra cánh tay trơn nhẵn mềm mại như ngọc: “Này này này, không đứng đắn, anh mau nhìn đi, tôi bị lời nói ghê tởm của anh làm cho nổi da gà rồi!”
Trịnh Kinh nhìn cô, lập tức bật cười: “Anh khen em em cũng không vui, sau này anh không khen nữa!”
Thật ra Triệu An An là cô gái khờ dại hoạt bát, đáng yêu thẳng thắn, trên người cô có khí chất độc đáo làm cho người ta cảm thấy thả lỏng, ở cùng với cô, không cần phải nguỵ trang, có thể yên tâm làm chính mình.
Thật ra Trịnh Kinh rất thưởng thức Triệu An An, Triệu An An sống cuộc đời tiêu sái bừa bãi, ngoại trừ chuyện gả cho Mộc Thanh, những chuyện khác đều làm theo ý mình, thích xem náo nhiệt, vừa trẻ trung lại năng động.
Nhưng mà, dựa theo tính cách của anh, cho dù có thưởng thức Triệu An An, anh cũng không nói ra những lời này.
Anh là người hướng nội, không thích lãng mạng, không có kinh nghiêm ở chung với con gái, người duy nhất làm anh hết lòng đối xử chính là Trịnh Luân.
Bây giờ anh khen Triệu An An, thật ra ngay cả anh cũng nổi da gà.
Bởi vì anh luôn xem Triệu An An là con trai, bây giờ ca ngợi Triệu An An như vậy, đúng là vô cùng không được tự nhiên!
Nhưng mà cho dù có kỳ quái thế nào thì anh cũng phải nhịn, không được để tai hoạ Triệu An An này đi ra ngoài gây hoạ cho mọi người.
Sau này chờ đến khi Triệu An An gả cho Mộc Thanh, cũng chỉ là tai hoạ của một mình Mộc Thanh, không bao giờ là tai hoạ của anh nữa, thế giới sẽ bình yên.
Triệu An An nhìn thấy Trịnh Kinh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô, cô lập tức sờ mặt mình, nói: “Anh nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có gì sao?”
Trịnh Kinh bình tĩnh nói: “Không có gì, dáng vẻ của em xinh đẹp, chẳng lẽ không cho anh xem sao?”
Lời này, càng nghe lại càng thấy kỳ lạ!
Triệu An An lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Trịnh Kinh, nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng hỏi: “Không đứng đắn, anh đừng có nói là anh thích tôi đó!”
Hai má Trịnh Kinh hơi run rẩy, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn cười to, trả lời: “Anh không có nói, là tự em đoán mò.”
Triệu An An nhẹ nhàng thở ra.
Không phải là tốt rồi, nếu Trịnh Kinh thích cô, cô phải ăn nói thế nào với Trịnh Luân chứ!
Cô đã từng thề với Trịnh Luân, nhất định sẽ canh chừng Trịnh Kinh chặt chẽ, tuyệt đối không để người khác ςướק đi, nếu cô và Trịnh Kinh...
Chắc chắn là xong đời!
Triệu An An rùng mình, không thể nào không thể nào, nhìn dáng vẻ Trịnh Kinh cũng không giống như là thích cô!
Là cô quá nhạy cảm quá nhạy cảm thôi!
Đều do cái tên Biến th' Lý Phi Đao ૮ɦếƭ tiệt kia, chèn ép cô đến nỗi cô muốn điên luôn, còn nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ rằng Trịnh Kinh thích mình!
Chắc chắn Trịnh Kinh không thích cô, hắn thích cô gái ôn nhu thiện lương, yếu ớt nép vào lòng người khác như Trịnh Luân mới đúng.
Tâm lý Triệu An An bình tĩnh, cảm thấy mình rất khát nước.
Cô lấy hai cái ly, rót cho mình một ly rồi cho Trịnh Kinh một ly: “Sao hôm nay anh lại tới đây nữa?”
Gần đây tần suất Trịnh Kinh xuất hiện trước mặt cô rất cao, cao đến nỗi Triệu An An không thể nào bỏ qua.
“Đại X đã thuộc vùng mà anh quản lý, anh chưa nói cho em biết sao?”
Triệu An An trừng lớn hai mắt, dùng sức lắc đầu: “Không có, anh chưa từng nói cho tôi biết! Chuyện quan trọng như vậy mà anh không nói cho tôi biết!”
“Ngày nào anh cũng lượn lờ trong trường học của em, chẳng lẽ em không phát hiện?”
“Phát hiện! Nhưng mà tôi tưởng anh đến trường đi dạo!”
“Nhìn anh rảnh như vậy hả?”
Triệu An An nhìn Trịnh Kinh một lát, rồi gật đầu: “Ừ, tôi cảm thấy anh rất rảnh rỗi, còn rảnh hơn cả tôi, tôi không có thời gian để đi dạo trong trường.”
Hôm nay Trịnh Kinh mặc áo sơ mi trắng, phối với cảnh phục hình cảnh màu tím, quần dài màu tím, giày da quân dụng màu đen, hai chân thon dài, sau lưng thẳng tắp, có vẻ càng thêm cao lớn, oai hùng bất phàm, làm cho người ta có cảm giác an toàn và tin cậy.
Trước kia Triệu An An chưa từng nhìn kỹ Trịnh Kinh, lúc này nhìn kỹ mới thấy ngũ quan của Trịnh Kinh rất đẹp.
Ánh mắt sâu thẫm trầm ổn, mũi cao, ngay cả bờ môi cũng rất gợi cảm, còn có làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh, toàn thân tản ra hơi thở nam tính.
Cả người Trịnh Kinh đều là cơ bắp, nhưng mà không giống Lý Phi Đao.
Cơ thể anh không khoa trương như Lý Phi Đao, mà là che dấu dưới lớp quần áo, nhìn bên ngoài, thậm chí sẽ cảm thấy anh có vẻ hơi gầy, nhưng nếu được sờ vào, chắc chắn có thể cảm nhận rõ ràng sự rắn chắc ở trên người anh.
Dáng người của Trịnh Kinh chính là dáng người tiêu chuẩn của đàn ông, mặc quần áo thì gầy, cởi ra lại có thịt.
Con gái nhìn thấy loại đàn ông này, rất dễ biến thành cô bé hay làm nũng, bởi vì Trịnh Kinh mang đến cảm giác an toàn.
Triệu An An nhìn Trịnh Kinh từ trên xuống dưới, nhìn đến khi da đầu Trịnh Kinh run lên, cô mới vỗ vai Trịnh Kinh, nói: “Trước kia không chú ý tới, không ngờ dáng vẻ của anh cũng không tệ! Sau này nếu không làm cảnh sát thì có thể gia nhập vào giới nghệ sĩ, với dáng người của anh, cho dù không thể làm nam chính, chắc chắn cũng có thể hấp dẫn một đống người hâm mộ.”
Trịnh Kinh nghĩ thầm, bây giờ diễn xuất của tôi cũng rất đạt rồi, nếu sau này thật sự không làm cảnh sát được nữa, xâm nhập vào giới nghệ sĩ, không cần dựa vào dáng người này nọ, với diễn xuất của tôi thì cũng có thể nhận được giải ảnh đế!
Triệu An An nói xong liền vỗ mặt Trịnh Kinh: “Mặt cũng đẹp như vậy, nhưng mà kém hơn Mộc Thanh một chút.”
Gương mặt Trịnh Kinh lập tức cứng ngắt!
Anh rất muốn đập vào tay Triệu An An, nhưng mà vẫn phải nhịn!
Thượng Quan Ngưng yêu cầu anh phải đối xử thật tốt với Triệu An An, đối xử thật tốt, tức là không được đánh Triệu An An!
Triệu An An thấy Trịnh Kinh không phản ứng, được một tấc liền muốn tiến lên một thước, bàn tay vỗ vỗ cơ *** rắn chắc của Trịnh Kinh: “Dáng người tốt như vậy, so với Mộc Thanh... Ừm, cường tráng hơn một chút, sau này Trịnh Luân sẽ có phúc! Anh cũng không nên tàn nhẫn quá, Trịnh Luân yếu ớt như vậy, chắc chắn không chịu nổi anh!”
Lời nói lớn mật như vậy, làm cho ngụm nước vừa mới uống của Trịnh Kinh lập tức phun ra!
“Khụ khụ khụ...”
Trịnh Kinh không ngừng ho khan, cả gương mặt và tai đều đỏ, cũng không biết là do bị sặc hay là ngại ngùng.
Chờ đến khi anh bình tĩnh trở lại, anh liền chỉ thẳng vào mặt Triệu An An: “Triệu An An, cô có thể bình thường một chút được không! Chuyện này mà cũng có thể nói năng tuỳ tiện trước mặt người khác phái sao?!”
Triệu An An không cho là đúng, trừng Trịnh Kinh: “La lớn như vậy làm gì, tôi cũng không có điếc! Còn nữa, tôi đâu có xem anh là đàn ông, chẳng lẽ anh xem tôi là phụ nữ hả?”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Trịnh Kinh bị cô làm cho tức muốn ૮ɦếƭ, đây không phải vấn đề hắn có coi Triệu An An là phụ nữ không, mà cô chính là phụ nữ. Cho dù cô có biểu hiện như một người con trai thì cô vẫn là một người phụ nữ!
Hắn dù quá quen thuộc cô, nhưng cũng không quen thuộc đến mức có thể chấp nhận việc đùa quá mức này.
Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, mạnh dạn như vậy, cũng không biết là Mộc Thanh sao có thể chịu nổi!
“Luân Luân là em gái tôi, tôi là anh nó. Cô không được nói hươu nói vượn suốt ngày, tôi với em ấy không phải như cô tưởng. Lời cô vừa nói về sau đừng nói nữa.”
Những lời này, Trịnh Kinh nói trịnh trọng vô cùng.
Hắn không có đủ năng lực bảo vệ Trịnh Luân, hắn không thể để cho Trịnh Luân đường đường chính chính lấy thân phận người phụ nữ của mình mà xuất hiện trước mặt mọi người, thì giờ hắn vẫn phải giũe gìn danh dự cho Trịnh Luân.
Triệu An An tuy rằng không có ác ý, tuy rằng đối với Trịnh Luân rất tốt, nhưng tính cách cô rất tùy tiện, vạn nhất cô không cẩn thận đem việc của hắn và Trịnh Luân lan truyền ra ngoài, Trịnh Luân khẳng định sẽ phải chịu những lời đồn đãi công kích vớ vẩn.
Đây là điều hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Chính là, Triệu An An làm sao hiểu những cái loanh quanh lòng vòng của hắn. Cũng không biết tình cảnh của hắn với Trịnh Luân hiện tại có bao nhiêu xấu hổ, cô chỉ biết là, Trịnh Luân rất rất yêu Trịnh Kinh, không có Trịnh Kinh, cô ấy căn bản là sống không nổi!
Lúc trước Trịnh Kinh muốn cưới cái cô Chu Nếu Đồng kia, Trịnh Luân kém chút là khổ sở ૮ɦếƭ, mỗi ngày đều không chịu ăn cơm không chịu ngủ, chỉ ở một mình mà yên lặng rơi lệ khổ sở.
Nếu không phải Trịnh Kinh và Chu Nếu Đồng lúc sau lại tách ra, thì Trịnh Luân hiện tại không chừng đã biến thành cái dạng gì rồi.
Hiện tại, Triệu An An nghe Trịnh Kinh không thừa nhận quan hệ của hắn với Trịnh Luân, lời lẽ chính đáng nói bọn họ chỉ là anh em, không cho cô đề cập đến việc của anh em bọn họ, việc này lập tức làm cô rất tức giận.
Cô vươn tay, chỉ vào mũi Trịnh Kinh mắng:
“Trịnh Kinh, anh còn có lương tâm hay không? Anh còn phải là người hay không! Anh không biết Luân Luân có bao nhiêu thích anh không? Anh lại không phải anh ruột của cô ấy, hiện tại ở chỗ này giả vờ cái rắm a! Cô ấy xinh đẹp ôn nhu như vậy, gả cho anh là quá có lợi cho anh rồi! Anh hiện tại cư nhiên còn ghét bỏ cô, thật không biết xấu hổ!”
Triệu An An càng mắng càng ngày hăng, đột nhiên cô nghĩ đến một khả năng, sắc mặt biến đổi, lạnh giọng chất vấn nói:
“Anh nói đi, có phải anh thích người phụ nữ khác có phải hay không? Còn tốt hoen cả Chu Nếu Đồng lúc trước sao? Nếu anh dám phản bội cô ấy, tôi là người đầu tiên *** anh!"
Trịnh Kinh bị cô không thể hiểu được mắng một đốn, trong lòng không biếtn ói gì hơn.
Rõ ràng là Triệu An An thay Trịnh Luân giáo huấn hắn, người không biết có khi còn tưởng rằng Triệu An An thích hắn, nên đang ghen!
Trịnh Kinh bị cô ồn ào một hai, hắn dao lại không thích Trịnh Luân? Làm gì có tìm được ai tốt hơn Chu Nếu Đồng? Hắn trước nay đều không thích Chu Nếu Đồng!
Bất quá, lời này Trịnh Kinh thật đúng là không thể nói.
Việc của hắn và Trịnh Luân, hiện tại tuyệt đối không thể công khai, nếu không người bị tổn thương lớn nhất chính là Trịnh Luân.
“Cô đừng ồn ào, lớn tiếng như vậy, người bên ngoài người đều nghe được. Luân Luân hiện tại là em gái tôi, hơn nữa rất ít người biết cô ấy là cha mẹ tôi nhận nuoi, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng chúng tôi là anh em ruột, anh em ruột nếu náo loạn chuyện này. Sẽ bị mọi người cười ૮ɦếƭ. Tôi là đàn ông thì sẽ không bị gì nhiều, Luân Luân là phụ nữ. Lá gan lại nhỏ. Cô ấy sẽ không chịu nổi người khác nói ra nói vào."
Trịnh Kinh không có cách nào giải thích quá nhiều, càng không thể giải thích nhiện vụ quan trọng của Thượng Quan Ngưng phân phối giao cho hắn gánh vác, giờ hắn chỉ có thể nhặt ý dễ hiểu nhất cho Triệu An An nghe.
Triệu An An căn bản là không tin hắn.
Bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy Trịnh Kinh là một người có “Tiền án”, trước kia hắn đã thích người khác, không thích Trịnh Luân, sau này vẫn là Thượng Quan Ngưng rất tin tưởng nói Trịnh Kinh cũng thích Trịnh Luân, Triệu An An mới tin Trịnh Kinh cùng Chu Nếu Đồng ở bên nhau chỉ là bất đắc dĩ.
Nhưng là hiện tại, trong lòng cô rất hoài nghi phán đoán của Thượng Quan Ngưng, cô cảm thấy tình cảm Trịnh Kinh đối với Trịnh Luân cũng không sâu nặng, bằng không hắn sao một chút cũng không có ý nghĩ muốn cưới Trịnh Luân?
“Anh là đang tìm lấy cớ, anh chính là không thích Luân Luân! Trịnh Kinh, anh là cái tên lưu manh, bội tình bạc nghĩa, hoa tâm đại củ cải, lòng lang dạ sói, một bụng ý nghĩ xấu! Tôi hôm nay, nhất định phải thay Luân Luân giáo huấn anh một chút!”
Triệu An An nói, sau đó trực tiếp đem nửa chén nước uống thừa hất lên trên mặt Trịnh Kinh, nếu không phải sợ huỷ hoại khuôn mặt anh tuấn của Trịnh Kinh kia, về sau Trịnh Luân sẽ thương tâm, thì cô khẳng định đã trực tiếp đem cái chén quăng lên mặg Trịnh Kinh!
Trịnh Kinh không nghĩ tới cô dùng lực mạnh như vậy, nói nói liền động thủ!
Hắn bị Triệu An An hất phát ngốc!
Tính tình quá nóng nảy, hắn còn tưởng rằng sau khi cô làm hiệu trưởng thì đã đỡ hoen, hóa ra một chút cũng chưa thay đổi!
Trịnh Kinh vừa mới lau sạch nước trên mặt mình, thì Triệu An An cũng đã cởi ra giày cao gót của chính mình, nắm ở trong tay, đánh lên trên người hắn.
Giày cao gót của cô tuy rằng chỉ có năm centimet, nhưng lại nhọn. Nếu chọc đến người, có khi chọc thành một cái lỗ thủng!
Trịnh Kinh sợ tới mức vừa chạy vừa trốn, vừa trốn vừa kêu: “Triệu An An, cô buông giày ra, mất mạng người bây giờ! Cô lại đánh tôi, tôi sẽ không khách khí!”
“Được, anh đánh đi. Anh đánh ta nha, nếu anh dám động thủ, tôi sẽ khiến cho Lý Phi Đao đi vào, một giây đem anh đánh ngã!”
Trịnh Kinh trong lòng như là uống phải đau khổ.
Triệu An An thật biết lợi dụng tài nguyên, vừa rồi còn lợi dụng hắn, đưa ôn thần là Lý Phi Đao đạp ra ngoài, lúc này liền kêu Lý Phi Đao vào đối phó với hắn, lúc trước hắn cảm thấy cô thật vô tâm, hiện tại xem ra đầu óc cô không chỉ như thế!
Việc ngày hôm nay như thế nào lại biến thành như vậy?
Hắn giữa trưa còn tính muốn mời Triệu An An ăn cơm, thuận tiện “Bồi dưỡng” một chút tình cảm, rồi làm tốt bước tiếp theo đã chuẩn bị đâu, kết quả đã hoàn toàn ngâm nước nóng!
Quả nhiên nhân sinh vô thường, kịch bản tuy rằng tất cả đều an bài tốt, nhưng nữ chính lại diễn sai, đạo diễn tính sai!
Không có việc gì, hôm nay không thành, ngày mai lại có thể làm thêm lần nữa, dù sao còn có rất nhiều thời gian.
Hôm nay…… Hắn vẫn là nên mau chạy trốn mà thôi, thuận tiện lại đi mật báo cho Mộc Thanh, nói cho cậu ta biết, hắn hiện tại có một tình định vô cùng khó đối phó.
Trịnh Kinh soái khí mà đến, chật vật trở ra, trong lòng có chút uể oải lại có chút cảm khái.
Em gái hắn có một người bạn thân thật đáng tin, luôn hướng về cô ấy, cảm giác thấy hắn không nhiệt tình với Trịnh Luân thì cô còn sốt ruột hơn so với ai khác, sợ hắn tách khỏi Trịnh Luân.
Hy vọng Triệu An An cũng có thể hạnh phúc, hy vọng cô có thể sống sót, sẽ không bị bệnh ςướק đi sinh mệnh.
Việc của cô và Mộc Thanh, hắn sẽ tận hết sức lực hỗ trợ, cho dù bị Triệu An An mắng ૮ɦếƭ hắn cũng nhận.
Mộc Thanh thực mau liền biết được việc Lý Phi Đao theo đuổi Triệu An An hơn nữa còn một hai phải cưới cô ấy từ phía Trịnh Kinh.
Cậu ngay tức khắc nổi trận lôi đình, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, người bệnh buổi chiều cũng đẩy tất cả cho bác sĩ khác, lái xe đến đại học X.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc