Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 481

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Bà ngoại và mẹ đều đi ra ngoài, chỉ có một mình Triệu An An ở nhà, mà biệt thự lại lớn như vậy, cô cảm thấy trong lòng rất vắng vẻ.
Bây giờ Triệu An An đã biết, ảnh chụp mà cô nhận được, cùng với giấy kết hôn này nọ đều là thủ đoạn chia rẽ của Dương Mộc Yên, mục đính chính là làm cô rời khỏi Mộc Thanh.
Mà cô lại ngu ngốc đến nỗi bị lừa!
Triệu An An ảo não không thôi, cô cảm thấy mình rất có lỗi với Mộc Thanh, trong chuyện này, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghi ngờ anh, mà không phải là tin tưởng anh, còn mắng chửi khó nghe như vậy, hèn chi anh tức giận.
Dương Mộc Yên đó, đúng là không phải người tốt mà!
Triệu An An âm thầm mắng chửi Dương Mộc Yên 800 lần, còn mắng thêm 900 lần vì Mộc Thanh, lúc này trong lòng mới thoải mái, sau đó liền vô tư cười hì hì đi ăn cơm trưa.
Hôm sau, Triệu An An được giải trừ “lệnh cấm”, bà ngoại cho phép cô tự do ra ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là tự do đến bệnh viện Mộc Thị, còn những chỗ khác thì không được đi.
Triệu An An ngạc nhiên suýt thì rớt cả cằm: “Bà ngoại, vì sao? Chẳng phải bà không muốn con đến bệnh viện Mộc Thị hay sao? Bà không sợ con gặp Mộc Thanh hả?”
Tình huống chuyển biến quá nhanh, cô cảm thấy thật bất lực!
Bà cụ Triệu bình tĩnh nói: “Chẳng phải bởi vì thân thể của con hay sao. Mộc Thanh nghiên cứu thuốc chống ung thư, hiệu quả trên nhóm người sử dụng đầu tiên rất tốt, Mộc Thanh sẽ tiêm cho con một liều thử, xem thân thể có xuất hiện phản ứng miễn dịch gì không. Bà còn phải mặt dày nhờ Mộc Thanh điều chế ít thuốc cho con điều trị thân thể.”
Về việc nghiên cứu thuốc mới, Mộc Thanh đã từng nói cho Triệu An An biết, bây giờ cô lại nghe thấy việc này, đúng là không hề nghi ngờ.
Tuy cô không hiểu rõ vấn đề liên quan đến y học cho lắm, nhưng cũng hiểu một ít, cho nên đối với việc thử nghiệm thuốc này, cô cảm thấy rất bình thường.
Dù sao thì có thể ra ngoài hít thở không khí là tốt rồi, còn có thể gặp Mộc Thanh, điều đó làm cô rất vui! Làm sao còn quan tâm cái gì là thí nghiệm chứ!
Vài ngày nữa là kỳ nghĩ hè của X đại sẽ kết thúc, cô sẽ trở về tiếp tục làm hiệu trưởng, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất bận rộn, có thể lợi dụng mấy ngày này mà nhìn Mộc Thanh nhiều thêm một chút, Triệu An An vui đến mất ngủ luôn.
Ngay cả cô cũng ý thức được, thì ra càng không thấy Mộc Thanh, thì cô sẽ càng nhớ, lúc trước ngày nào Mộc Thanh cũng ở bên cạnh cô, cô không cảm thấy Mộc Thanh quan trọng thế nào, lúc trước ngày nào anh cũng dỗ dành cô, cô cũng không cảm thấy hạnh phúc bao nhiêu.
Mà hiện tại, cô bởi vì có thể được nhìn thấy Mộc Thanh mà mất ngủ, đúng là khó tin.
Chẳng lẽ khoảng cách thật sự có thể sản sinh tốt đẹp hay sao?
Triệu An An không biết khoảng cách có đẹp hay không, cô chỉ biết là, đêm qua mất ngủ làm cho sáng nay sau khi rời giường, trên mặt cô có thêm hai cái quầng thâm rất to, nhìn rất không đẹp!
Đây là lần đầu kể từ khi Triệu An An sinh ra đến giờ mà cô chú ý đến vẻ ngoài của mình, chú ý đến hình tượng của mình.
Sự yêu thích mà cô dành cho Mộc Thanh đã đạt tới trình độ từ trước đến nay chưa từng có, Thượng Quan Ngưng vừa ép buộc vừa lập kế hoạch, làm cô bắt đầu thông suốt trên phương diện nào đó.
Cô tắm rửa sạch sẽ, làm bản thân trở nên gọn gàng thoải mái, sau đó liền mặc một chiếc áo sơ mi voan màu xanh mà Mộc Thanh thích phối với quần dài màu trắng, dưới chân mang đôi giày da mềm màu trắng của Foot Locke, tóc ngắn thoải mái, dáng vẻ trẻ trung dào dạt, giống như sinh viên vừa mới nhập học.
Phong cách ăn mặc của cô, làm Bà cụ Triệu lườm nguýt, chê cười: “Rõ ràng đã hai mươi tám, còn giả vờ như mới mười tám, con tưởng Mộc Thanh không biết con sinh năm nào hay sao?”
Triệu An An không bị Bà cụ Triệu đả kích chút nào, hôm nay tâm tình của cô rất tốt, cho nên lập tức làm mặt quỷ với bà ngoại: “Bà ngoại, bà đang ghen tỵ dáng vẻ xinh đẹp của con chứ gì! Hừ, con sẽ không so đo với bà đâu, chắc chắn lúc bà và mẹ con con trẻ đều không dễ nhìn như con! Aiz, không có cách nào, dáng vẻ đẹp như thế, con cũng không thể không biết xấu hổ mà ra đường cho người ta thấy, miễn cho những người kia tự ti!”
Bà cụ Triệu bị vẻ mặt trơ tráo của cô làm cho bật cười, giơ tay Pu'ng trán cô: “Bà với mẹ con đều là người thận trọng, không biết sao lại nuôi dạy ra cái đồ tự tin quá trớn như con!”
Triệu An An hừ lạnh, vui vẻ leo lên chiếc Rolls- Royce xa hoa của Triệu gia, kêu lái xe chở mình đến bệnh viện Mộc Thị.
Trước kia khi Triệu An An ngồi xe nhà mình, cô không cảm thấy có cái gì tốt.
Từ khi tài khoản của cô bị bà ngoại “đóng băng”, cô mới biết được, ngồi xe của mình đúng là hưởng thụ!
Nhìn đi, cảm giác này! Chẳng những xa hoa thoải mái, mà còn có lái xe riêng, quan trọng nhất chính là, không cần phải trả tiền!
Xe chạy thẳng vào bệnh viện Mộc thị, biển số xe “A88888” làm mọi người phải liếc nhìn.
Mọi người đều ngừng thở, muốn nhìn xem là xe của ai.
Lái xe mở cửa bước xuống, sau đó mở cửa sau, cung kính nói: “Đại tiểu thư, tới bệnh viện rồi.”
Đợi đến khi mọi người nhìn thấy người bước xuống xe là Triệu An An, bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều sợ ngây người.
Người ở đây đều biết Triệu An An, Triệu An An là người trong lòng viện trưởng, Mộc Thanh còn rất chiều chuông cô, cho nên không ai không biết đến cô!
Nhưng mà mọi người không biết thân phận cụ thể của Triệu An An, ngày nào Triệu An An cũng lôi thôi lếch thếch, tính cách lại tuỳ tiện, làm mọi người đều tưởng cô có xuất thân rất bình thường, hôm nay thấy cô ngồi trên chiếc xe xa hoa như thế, còn có lái xe riêng, bọn họ đều không thể nào tin được.
Nhưng mà, Rolls-Royce không có rời đi, lái xe vẫn ngồi trong xe, chờ Triệu An An trở về.
Những gì bọn họ nhìn thấy đều là sự thật!
Xuất thân của Triệu An An không hề bình thường!
Những nữ bác sĩ và y tá trước kia luôn nói Triệu An An không xứng với Mộc Thanh, hôm nay đều ngậm miệng.
Triệu An An không cảm thấy hôm nay mình có gì kỳ lạ, cô ngồi Rolls-Royce tới đây, cũng không cảm thấy đặc biệt hơn người, anh họ Cảnh Dật Thần của cô còn có nhiều xe Rolls-Royce hơn cô, thế nhưng tất cả đều nằm im trong gara!
Cô không ngờ mọi người sẽ đoán được gia thế của cô thông qua một chiếc xe.
Cô nhìn thấy bác sĩ, y tá và đa số người bệnh đều nhìn chằm chằm vào mình, còn tưởng bởi vì hôm nay mình ăn mặc rất đẹp, làm mọi người lé mắt đó chứ!
Đúng là hôm nay Triệu An An ăn mặc rất được, ngũ quan của cô vốn đã rất đẹp, dáng cao một mét bảy, hai chân thon dài thẳng tắp, còn mặc quần trắng, hoàn toàn bộc lộ ra ưu điểm của cô, phối hợp với áo sơ mi voan màu lam, làm cô càng thêm hoạt bát và trẻ trung.
Đương nhiên, người khác nhìn cô không phải bởi vì cô đẹp, mà bởi vì chiếc xe và biển số xe kia.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Mộc Thanh đã ở trong văn phòng đợi Triệu An An hơn một giờ, từ lúc Triệu An An vào bệnh viện, hắn cũng đã đứng ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm cô.
Nhìn đến cách ăn mặc của cô nhẹ nhàng thoải mái, giống như em gái nhà bên thanh xuân dào dạt, Mộc Thanh cũng cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn.
Đợi hơn mười phút, ngoài cửa mới vang lên tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc”.
Nha đầu này đổi tính từ khi nào, vậy mà còn biết gõ cửa!
Trước kia không phải cô giống như một cơn gió trực tiếp xông vào sao?
Mộc Thanh nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa chờ, khóe môi lộ ra ý cười như có như không, nhưng lại không nói “Mời vào”.
Triệu An An ở bên ngoài dùng sức gõ “Phanh phanh phanh”, bên trong vẫn không có tiếng động, cô không khỏi nghi ngờ.
Chẳng lẽ không có ở đây?
Không thể nào, hôm nay đã hẹn cô tới làm thí nghiệm thuốc miễn dịch mới sao, chẳng lẽ Mộc Thanh đã quên?
Cô chờ không kịp, một phen kéo cửa tiến vào trong phòng.
Kết quả, cô vừa mới mở cửa, trực tiếp ngã vào một ***g *** mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.
Mộc Thanh một tay ôm lấy cô, một tay đóng cửa lại, cười nhẹ nói: “Hôm nay vận khí không tồi, vừa mới mở cửa liền có người nhào vào trong ***!”
Triệu An An một phen đẩy hắn ra, không nóng không lạnh nói: “Bác sĩ Mộc, hôm nay tôi tới để khám bệnh, nếu anh muốn giở trò lưu manh, vẫn nên tìm người bệnh khác thì tốt hơn, tôi không theo được!”
Mộc Thanh sờ sờ cằm, suy tư nói: “Ừ, hôm nay anh là bác sĩ! Vậy lát nữa anh sẽ làm kiểm tra như mọi khi, em không thể cự tuyệt.”
Triệu An An vừa đẩy hắn ra đã hối hận, cô chỉ làm theo bản năng, trước kia mỗi khi Mộc Thanh ôm cô như vậy, cô sẽ đẩy hắn ra một phen, cũng chưa bao giờ lưu luyến cái gì.
Nhưng hôm nau sau khi cô đẩy hắn ra, cô liền cảm thấy trong lòng vắng vẻ, giống như luyến tiếc sự ôm ấp của hắn cùng với mùi thuốc nhàn nhạt.
Nhưng cô không thể mất hết mặt mũi, lại gần cọ hắn đòi ôm ấp.
“Kiểm tra đơn giản mà thôi, tại sao tôi phải cự tuyệt? Trừ phi kiểm tra thường quy của anh có vấn đề!”
Triệu An An tùy ý ngồi xuống ghế, nhìn Mộc Thanh nói: “Ở đâu kiểm tra, ở chỗ này sao?”
Mộc Thanh nhướng mày: “Hóa ra em gấp gáp như thế. Kiểm tra đương nhiên không thể ở chỗ này, đi thôi, anh đưa em đến phòng kiểm tra.”
Triệu An An bay ra dáng vẻ không sao cả đi theo phía sau hắn, hai người một trước một sau vào phòng kiểm tra, sau đó Mộc Thanh thuận tay liền khóa cửa lại.
Triệu An An cũng không chú ý, lực chú ý của cô đều bị những dụng cụ kia hấp dẫn.
Mộc Thanh lấy tất cả các dụng cụ kia, nói Triệu An An nằm lên một cái giường nhỏ.
Hắn nghĩ ra lấy cớ muốn tiêm cho Triệu An An thuốc K**h th**h đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của nang trứng, rồi sau đó chờ tế bào trứng trưởng thành lại lấy ra, thật ra cũng hoàn không phải chỉ là viện cớ.
Vừa lúc hắn có thể phân tích tường tận tình trạng cơ thể của Triệu An An, về sau chẳng may bệnh của cô bị tái phát, như vậy có thể căn cứ tình tràng cơ thể của cô, để cô dùng lượng thuốc thích hợp, nếu không lượng thuốc thiếu thì không có tác dụng, lượng thuốc lớn sẽ dễ khiến cơ thể cô bị tổn hại.
Mộc Thanh vì Triệu An An, có thể nói là đã dốc hết sức lực, rầu thúi ruột.
Sau khi lấy ra dụng cụ, Mộc Thanh dùng nước rửa tay tẩy rửa sạch sẽ tay, sau đó lại đeo lên một cái găng tay thật mỏng, xoay người nói với Triệu An An: “*** áo ra.”
Triệu An An trừng lớn đôi mắt: “Cái gì? *** áo? Không phải thí nghiệm thuốc sao? Cởi cái gì mà quần áo!”
“Anh là bác sĩ hay em là bác sĩ? Nói em cởi thì cởi đi, trên người của em có chỗ nào anh chưa thấy qua?”
Triệu An An bĩu môi: “Cởi thì cơ, nếu anh dám làm xằng bậy, tôi liền hô to lên! Cho tất cả mọi người trong bệnh viện đều biết anh là cái dạng người gì!”
Cô cởi hết quần áo chỉ để lại đồ lót, Mộc Thanh lại vẫn không hài lòng: “Cởi sạch! Không được mặc một thứ nào!”
Triệu An An tức cắn răng, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, đành phải cởi hết, chỉ là đôi tay của cô vẫn che trước ***, gương mặt cũng có chút đỏ lên.
Mộc Thanh nhìn dáng vẻ trần trụi của cô, con ngươi tối sầm lại, hô hấp cũng hơi loạn.
Thật là kỳ quái, hắn đã nhìn qua thân thể của rất nhiều cô gái, đã kiểm tra cho rất nhiều người phụ nữ, trước nay không có nảy sinh cảm giác xúc động ở phương diện ki với ai.
Chỉ có Triệu An An, hắn rõ ràng đã nhìn cô rất nhiều lần, thậm chí còn muốn cô rất nhiều lần, hiện tại vừa nhìn thấy thân thể cô, vẫn có phản ứng mãnh liệt như cũ.
Mộc Thanh cưỡng bách chính mình không nghĩ đến sự tốt đẹp của cô, duỗi tay ấn lên *** của Triệu An An.
Triệu An An lập tức thét chói tai: “Mộc vô lại, anh làm gì! Anh giở trò lưu manh!”
Mộc Thanh lập tức đen mặt lại.
Cô có thể không kêu lớn tiếng như vậy không? Sợ người khác không biết bọn họ đang ở bên trong làm gì đúng không!
“Câm miệng, đừng lộn xộn! Anh ấn *** của em, có chỗ nào đau thì nói cho anh biết.”
“*** của tôi có vấn đề không phải *** có vấn đề, anh ấn *** tôi làm gì!”
“Anh đã nói, đây là kiểm tra thường quy, em đừng kêu, nằm im đi! Người khác tới cũng làm kiểm tra này, không có ai lại la to như vậy, em thành thật một chút, đừng ảnh hưởng đến phán đoán của anh.”
Mộc Thanh nói, ngón tay lại bắt đầu dùng sức ấn lên *** Triệu An An.
Triệu An An tuy rằng không phục, nhưng lại không biết đây rốt cuộc có phải kiểm tra thường quy hay không.
Hiện tại cô chỉ nghĩ, chẳng lẽ Mộc Thanh thường xuyên mát xa *** như vậy cho người phụ nữ khác?
Này không khỏi cũng quá…… Ướt át đi!
Lòng Triệu An An chua xót, bật thốt lên nói: “Anh đã ấn *** cho bao nhiêu người phụ nữ?”
Mộc Thanh ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, thuận miệng nói: “Đếm không hết, chắc mấy nghìn người.”
Triệu An An trợn mắt há hốc mồm: “Nhiều như vậy!”
Mộc Thanh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu An An, chỉ cảm thấy máu cả người đều sôi trao.
Như này sao được, lúc làm kiểm tra cho người khác, hắn rất bình thường nha!
Hắn đơn giản không nhìn, chỉ dùng tay không ngừng ấn, sau đó không ngừng hỏi “Nơi này đau không”.
Ấn xong *** trái, Mộc Thanh liền cầm lấy Pu't ghi chép lại tình hình vừa rồi.
Triệu An An nhìn trước *** mình một loạt dấu tay rõ ràng, lại nhìn dáng vẻ Mộc Thanh đang cúi đầu nghiêm ghi chép, không khỏi hoài nghi mình có phải đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử hay không.
Trong lòng cô hơi có chút bất an, Mộc Thanh nếu vừa nhìn lại còn sờ qua thân thể của nhiều phụ nữ vậy, chẳng lẽ không nảy sinh sự khác thường sao? Hay là nói, hắn sờ quá nhiều, đã đối với thân thể của phái nữ không có cảm giác?
Hắn có phải cũng sẽ không có cảm giác với thân thể của cô hay không?
Trong lòng Triệu An An lung tung suy đoán, Mộc Thanh đã bắt đầu ấn *** phải.
Lúc ấn đến chỗ nào đó, Triệu An An bỗng nhiên “Ai da” một tiếng.
Mộc Thanh có chút khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy, An An? Nơi này có đau không?”
Hắn nói, lại ấn một chút.
Triệu An An hút một ngụm khí lạnh: “Đau!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc