Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 479

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Bây giờ tất cả tài sản của Dương gia đều nằm trong tay Dương Mộc Yên, đó là bởi vì từ nhỏ ả đã thể hiện ra tài hoa của bản thân, cho nên Dương lão phu nhân mới lặng lẽ chuyển tên phần lớn tài sản sang tên Dương Mộc Yên.
Dương Mộc Yên vẫn chưa ly hôn với Quý Bác, nguyên nhân quan trọng chính là, ả mơ ước tài sản của Quý gia.
Tài sản của Dương gia đã bị ả tiêu xài gần hết, nếu không có tiền, ả sẽ lâm vào ngõ cụt!
Quý Bác biết Dương Mộc Yên mơ ước tài sản Quý gia, ả từng đưa ra lời đề nghị, ả giúp hắn lấy được quyền thừa kế Quý gia, sau đó hai người chia đều tài sản.
Tài sản bên ngoài của Quý gia có hơn mấy ngàn triệu, sao Quý Bác có thể chia đều với Dương Mộc Yên cho được!
“Cô muốn lấy đồ của Quý gia? Nằm mơ!”
Mỗi một gia tộc, đều có vinh quang của chính mình, Quý gia là đại gia tộc số hai A thị, sừng sững hơn trăm năm, tuy mỗi thế hệ đều có tranh đấu kịch liệt, nhưng khi đối ngoại thì đều một lòng.
Quý Bác vẫn luôn muốn trở thành thế hệ người thừa kế Quý gia, dẫn dắt Quý gia đi đến tương lai càng thêm huy hoàng, ý thức trách nhiệm của hắn rất nặng nề, hắn tuyệt đối không dâng Quý gia vào tay người khác.
“Cô muốn lấy, vậy thì cứ thử xem! Quý gia chúng tôi có thể đứng sừng sững trăm năm, chẳng lẽ sẽ sợ một người thần kinh như cô?!”
Quý gia và Cảnh gia liên thủ, Quý Bác không tin một mình Dương Mộc Yên có thể tạo nên bọt sóng nào!
“Sừng sững trăm năm?” Dương Mộc Yên cười nhạo, nói bằng giọng khinh thường: “Không cần thiếp vàng lên mặt mình! Anh cho rằng Quý gia mấy người giống Cảnh gia, phòng thủ kiên cố, không thể đánh vào sao? Tôi chỉ cần dùng một chút mưu kế, Quý gia sẽ lập tức sụp đổ! Cảnh gia chỉ có một người thừa kế là Cảnh Dật Thần, không thể dùng kế ly gián với hắn, nhưng mà Quý gia mấy người, thì lại có thể!”
Quý Bác lạnh lùng nhìn ả: “Nếu Quý gia dễ dàng bị cô ly gián như vậy, bây giờ đã không còn tồn tại rồi! Cô dùng trăm phương ngàn kế đối phó Quý gia, chính là vì tiền?”
“Tiền? Hừ, đương nhiên tiền rất quan trọng! Nhưng mà cũng do tôi nhìn Quý gia mấy người không vừa mắt! Bây giờ Dương gia chỉ còn lại một mình tôi, những người nên ૮ɦếƭ đều đã ૮ɦếƭ, vì sao Quý gia vẫn còn tồn tại! Tôi phải *** hết mấy người! Để cho Quý gia chỉ còn lại một mình anh, cô độc gian nan mà sống!”
Quý Bác nhìn Dương Mộc Yên giống như đang nhìn kẻ điên, hắn tức giận nói: “Người giết Dương gia chính là Cảnh gia, có liên quan gì tới Quý gia chúng tôi?! Có bản lĩnh thì đi đối phó với Cảnh gia đi!”
“Anh yên tâm, Quý gia mấy người, có thể còn một người sống, còn Cảnh gia, không ai được sống! Tôi sẽ làm cả gia tộc bọn họ diệt vong!”
Tưởng tượng đến việc Quý gia và Cảnh gia sẽ giống như Dương gia, nhanh chóng suy bại, tâm tình Dương Mộc Yên liền tốt lên.
Ả không ngừng tưởng tượng, nếu ả có thể lấy được tài sản của Cảnh gia và Quý gia, vậy sẽ giàu có đến cỡ nào!
Ả muốn trở thành nữ vương của A thị!
“Được rồi, Quý Bác, anh có thể cút, muốn giết tôi? Anh còn non lắm! Mặt khác, vì muốn trừng phạt suy nghĩ muốn giết tôi của anh, sau này Quý Mẫn Du sẽ không tỉnh lại nữa! Mẹ con hai người làm bạn dưới Hoàng Tuyền, hình như cũng không tệ!”
“Cái gì? Dương Mộc Yên, cô không phải người!”
Quý Bác phẫn nộ kêu to.
Vậy mà ả dám giết Quý Mẫn Du?!
Dương Mộc Yên đã biến thành kẻ cố chấp cuồng *** rồi! Ả *** đến nghiện!
Quý Bác không chút nghĩ ngợi mà bay đến đánh móc sau gáy Dương Mộc Yên, hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Mười mấy bảo tiêu của Dương Mộc Yên vừa muốn nổ S***g, xung quanh lại vang lên tiếng nổ mạnh ầm ầm, mười mấy bảo tiêu bị nổ bay ra ngoài.
Nhưng mà lập tức có thêm càng nhiều người không sợ ૮ɦếƭ tiến vào, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ Dương Mộc Yên, bây giờ Dương Mộc Yên gặp nguy hiểm, đương nhiên là họ phải dùng hết sức lực để bảo vệ ả.
Dư âm của trận nổ làm khoé môi Dương Mộc Yên và Quý Bác đều chảy ra máu tươi.
Dương Mộc Yên nhìn chằm chằm vào Quý Bác, vẻ mặt ác độc: “Quý Bác, anh dám lấy *** nổ tôi! Tôi còn muốn để anh sống, nhưng mà anh muốn ૮ɦếƭ, vậy không thể trách tôi!”
Ả nói xong, lập tức lấy ra một lưỡi dao sắc bén từ trong nội y, xoẹt ngang yết hầu của Quý Bác.
Sức lực của Quý Bác mạnh hơn ả rất nhiều, thấy ả lấy lưỡi dao ra, hai tay hắn liền đè chặt, lưỡi dao đó dừng trước cổ hắn 1 mm, không thể di chuyển thêm nữa.
Nhưng mà, Dương Mộc Yên trời sinh cẩn thận đa nghi, nơi này đã được ả bố trí phòng thủ kiên cố, sau khi vang lên tiếng nổ mạnh thì rất nhiều người của ả liền vọt vào, bao vây Quý Bác.
Nhưng mà Quý Bác cũng đem đến rất nhiều người, hai bên giằng co, không ai có thể ra tay tuỳ tiện.
Cục diện giằng co không dứt, tuy Quý Bác có sức mạnh, thế nhưng Dương Mộc Yên lại quỷ kế đa đoan, ả không ngừng lấy lưỡi dao cất giấu trong nội y, ngay cả miệng cũng có!
Ả đem miệng kề sát mặt Quý Bác, lúc đầu Quý Bác tưởng Dương Mộc Yên muốn hôn hắn, thế nhưng một giây sau, trong miệng Dương Mộc Yên liền phun ra lưỡi dao, trên gương mặt anh tuấn của hắn xuất hiện vết thương với máu chảy đầm đìa.
Quý Bác bị đau, lập tức đá Dương Mộc Yên văng ra ngoài.
Hắn dùng hết sức lực, trên người Dương Mộc Yên vang lên một tiếng “răng rắc”, vậy mà bị hắn đá gãy xương sườn!
Dương Mộc Yên lập tức kêu la thảm thiết, nằm bệt trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Người của Dương Mộc Yên bảo vệ ả, họng S***g ngắm vào Quý Bác.
Mà người của Quý Bác cũng vây quanh bảo vệ hắn, họng S***g ngắm vào Dương Mộc Yên.
Hai bên không ai nhường ai, nhưng mà rất rõ ràng, Dương Mộc Yên lỗ nặng hơn.
Tuy trên mặt Quý Bác vừa rát và đau, nhưng mà hắn chưa từng vui sướng giống như hôm nay!
Hắn vẫn nghĩ, Dương Mộc Yên chính là thần thoại không thể nào lay động, trong nội tâm hắn, Dương Mộc Yên là sự tồn tại tàn nhẫn mà tràn ngập sợ hãi, thậm chí, khi nhìn thấy Dương Mộc Yên, đáy lòng hắn còn run rẩy.
Tất cả những việc hôm nay, đều do hắn cố gắng chống đỡ mà thôi.
Nhưng mà cuối cùng, khi hắn gặp phải cảnh tượng đe doạ đến tín mạng, lại bộc phát ra năng lực mạnh mẽ.
Thì ra hắn cũng có thể làm Dương Mộc Yên âm hiểm tàn nhẫn, quỷ kế đa đoan bị thương!
Tuy bên cạnh ả có rất nhiều người bảo vệ, nhưng sức chiến đấu của ả rất thấp, ả hô mưa gọi gió, tất cả đều dựa vào ngoại lực không kiên cố mà thôi!
Hôm nay không *** Dương Mộc Yên, nhưng mà có thể làm ả bị thương nặng như thế, vậy là đủ rồi!
Sau này, chắc chắn có thể *** ả!
Quý Bác nhanh chóng dẫn người của mình rời đi, hắn mặc kệ vết thương trên mặt, chạy thẳng đến bệnh viện mà Quý Mẫn Du đang nằm.
Nhưng mà, vẫn chậm.
Quý Mẫn Du đã không còn thở nữa.
Báo cáo tử vong của bệnh viện, nói Quý Mẫn Du ૮ɦếƭ bình thường.
Trái tim của Quý Mẫn Du không thể nào tốt lên được, chỉ cần xuất hiện tình huống gây sốc thì sẽ có chuyện, cái ૮ɦếƭ sau khi sốc, đối với bệnh nhân mà nói, rất bình thường.
Mọi người trong Quý gia đều nghĩ Quý Mẫn Du ૮ɦếƭ là do bệnh tim, chỉ có Quý Bác biết, cái ૮ɦếƭ của Quý Mẫn Du, có dấu tay của Dương Mộc Yên.
Chuyện này, Quý Bác không nói với Quý gia, hắn chỉ nói tất cả những chuyện đã xảy ra cho Cảnh Dật Thần biết.
Loại chuyện đối phó với người cố chấp và thông minh như Dương Mộc Yên, chỉ có Cảnh Dật Thần mới có biện pháp ổn thoả.
Nhưng mà, sau khi trải qua chuyện này, Dương Mộc Yên lại biến mất.
Cảnh Dật Thần tốn rất nhiều thời gian đi tìm, nhưng đều không tìm được Dương Mộc Yên chân chính, lần nào cũng là tin tức giả.
Với chỉ số thông minh và năng lực của Dương Mộc Yên, ả muốn trốn thì rất dễ dàng, ả giỏi nguỵ trang, lại không từ thủ đoạn, cho nên mặc kệ là ai cũng có thể là ả đang giả trang thành.
Một con rắn độc đang ngủ đông, với ai mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.
Người Cảnh gia, chỉ có Cảnh Thiên Viễn, Cảnh Trung Tu, còn có Cảnh Duệ còn nằm trong tả lót và Cảnh Dật Nhiên đang hôn mê trong bệnh viện.
Năm người này, giết ai cũng khó giống như lên trời.
Nhưng mà Quý gia thì không giống như vậy.
Quý gia nhiều người, còn không đoàn kết, giết cũng không cần tốn quá nhiều sức lực.
Gần như là mỗi tuần đều có một người Quý gia ૮ɦếƭ mà không rõ nguyên nhân, trong vòng một tháng, đã có bốn người ૮ɦếƭ, trong đó có cha Quý Bác và Quý Mẫn.
Mọi người trong Quý gia đều hoảng sợ, sợ người tiếp theo ૮ɦếƭ chính là mình.
Quý Bác mất đi cha, hắn cực kỳ đau khổ, lại dùng thêm càng nhiều thủ đoạn để lấy được thế lực Quý gia, thậm chí hắn còn yêu cầu với bà cụ Quý về việc tiếp nhận Quý gia, lợi dụng toàn bộ lực lượng của Quý gia để đối phó Dương Mộc Yên.
Trải qua một tháng ngắn ngủi, bà cụ nhà họ Quý đã già đi hơn mười tuổi, tóc đã trắng xoá luôn rồi, ngoại trừ ánh mắt vẫn sắc bén như trước, mang theo oán hận thấu xương, ngay cả tình trạng thân thể cũng giảm xuống.
Con trai của bà, con gái, cháu gái đều ૮ɦếƭ, nhưng còn có nhiều người nữa đang ૮ɦếƭ, bọn nó đều trẻ như vậy, lại ૮ɦếƭ trước bà già này.
Cừu hận chống đỡ cho bà sống sót, bà giữ tất cả tài sản trong tay, không cho bất cứ ai, cũng không cho Quý Bác.
Ai có thể *** Dương Mộc Yên, Quý gia chính là của người đó.
...
Đã được nửa tháng kể từ khi lấy viên đạn ra khỏi đầu, vậy mà Cảnh Dật Nhiên còn chưa tỉnh lại.
Mộc Thanh chưa từng nghi ngờ y thuật của mình, bây giờ thì ngày nào hắn cũng nghi ngờ có phải mình lụt nghề rồi không!
Nhưng mà, sau khi hắn mở xem băng ghi hình đến lần thứ n, hắn xác định mình giải phẫu không có vấn đề gì hết.
Nhưng mà Cảnh Dật Nhiên vẫn không tỉnh, ngay cả cơm Mộc Thanh cũng ăn không vô. Ngày nào hắn cũng đau khổ suy nghĩ, cuối cùng là xảy ra vấn đề gì, ngày nào hắn cũng đi thăm Cảnh Dật Nhiên, không ngừng sử dụng các loại phương pháp, muốn làm cho hắn tỉnh dậy.
Một người nữa cũng ăn không vô, đó là Tiểu Lộc.
Lúc mới mổ xong, ngày nào cô cũng có thể hỏi Mộc Thanh, khi nào thì Cảnh Dật Nhiên sẽ tỉnh, nhưng mà bây giờ thì không hỏi nữa.
Ngày nào cô cũng ở bên cạnh Cảnh Dật Nhiên, nếu anh không tỉnh, cô sẽ ở đó cùng anh suốt đời.
Mộc Thanh rơi vào đường cùng, lại kiểm tra kỹ lưỡng cho Cảnh Dật Nhiên, phát hiện hắn khôi phục rất tốt, cho nên không thể nào hôn mê lâu như vậy mới đúng.
Hắn đã ***ng phải vấn đề khó trong cuộc đời làm bác sĩ của mình.
Sau khi thử hết phương pháp, Cảnh Dật Nhiên vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh, Mộc Thanh thật sự không còn cách nào, cho nên nhờ ông nội giúp đỡ.
Tuy Cảnh Dật Nhiên đã bị trục xuất khỏi Cảnh gia, nhưng dù sao thì hắn cũng là người họ Cảnh, trên người chảy dòng máu Cảnh gia, sau khi Mộc Vấn Sinh hỏi ý Cảnh Thiên Viễn liền đến bệnh viện.
Mỗi lần nhờ ông cụ ra mặt, Mộc Thanh đều không thiếu một chút răn dạy.
Không chỉ Mộc Thanh, mà là tất cả mọi người Mộc gia, chỉ cần có chuyện không giải quyết được cần Mộc Vấn Sinh phải ra tay, thì chắc chắn sẽ bị ông mắng xối xả, Mộc Thanh là cháu trai mà Mộc Vấn Sinh tự hào nhất, cho nên mắng cũng nặng hơn.
“Ngày nào mày cũng chỉ biết chạy theo sau phụ nữ, bây giờ còn không dụng tâm nghiên cứu y thuật! Mổ thôi mà cũng để xảy ra vấn đề lớn như vậy, vậy mà còn muốn làm viện trưởng hả? Mặt mũi của ông đều bị mày ném đi hết, ra đường đừng nói là cháu trai của Mộc Vấn Sinh tao!”
Mộc Thanh bất mãn nói thầm: “Con không nói mình là cháu của ông thì người khác cũng biết mà! Nếu con cứng gắn nói không phải, nói không chừng người khác sẽ nghĩ cha con là do bà nội và ông Vương nhà bên cạnh sinh đó!”
Hai tai Mộc Vấn Sinh rất thính, nghe rõ ràng lời nói thầm của Mộc Thanh, lập tức bị hắn chọc cho suýt té ngửa!
Ông giơ cây quạt hương bồ lớn hơn bàn tay của mình lên vỗ vào ót Mộc Thanh vang lên ba tiếng “ba ba ba”, lại ghét bỏ đánh vào ót thì không hả giận nên cởi giày mình đánh vào ௱ôЛƓ Mộc Thanh.
Vừa đánh vừa mắng: “Thằng nhãi này, cái gì mà ông Vương nhà bên! Bà nội mày đã ૮ɦếƭ nhiều năm như vậy mà mày còn dám hắt nước bẩn lên người bả! Cha mày có phải con tao không tao còn rõ hơn mày! Xem tao có đánh ૮ɦếƭ mày không! Cho mày nói hưu nói vượn này, tức ૮ɦếƭ tao!”
Mộc Thanh bị ông đánh không ngừng, ௱ôЛƓ nóng rát giống như đang bốc cháy!
Hắn vội vàng chạy trốn trong văn phòng, không ngừng kêu rên: “A! Ông nội con sai rồi con sai rồi! Con nói hưu nói vượn, cha con chắc chắn là con ruột ông! Ông đừng đánh nữa, sắp có tai nạn ૮ɦếƭ người rồi!”
Mộc Vấn Sinh đánh một lát lâu, thẳng đến khi ra một thân mồ hôi thì mới dừng lại, ngồi trên ghế mang giày.
௱ôЛƓ Mộc Thanh nở hoa, khóc không ra nước mắt, nói thầm trong lòng: Con chắc chắn con không phải là cháu ruột của ông nội, nếu không sao ông lại xuống tay độc ác như vậy!
Đương nhiên, hắn không dám nói ra lời đó, nếu không, chắc chắn sẽ bị đánh nữa.
Chỉ đùa một chút thôi mà, ông nội thật là! Thật là, giận đến như vậy, suýt nữa thì đánh ૮ɦếƭ hắn!
Tuy hắn chưa nhìn thấy bà nội, nhưng mà hắn có nghe cha và bác nói, bà nội rất là hiền lành, tình cảm của bà và ông rất tốt, đương nhiên là không có chuyện ông Vương nhà bên gì đó.
Được rồi, sau này hắn sẽ không nói lung tung nữa, hoạ từ trong miệng mà ra mà!
Nhưng mà, trải qua một trận đánh đấm như vậy, Mộc Vấn Sinh đã quên chuyện mắng cháu trai chỉ lo chạy theo phụ nữ mà không quan tâm nghiên cứu y thuật.
Mộc Vấn Sinh thở phì phò đi thay quần áo vô khuẩn, vừa tức vừa giận đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Chẳng qua, sau khi nhìn thấy bệnh nhân, ông lập tức thu lại tất cả cảm xúc, nghiêm túc xem xét kết quả cận lâm sàng của Cảnh Dật Thần, sau đó bắt mạch rất lâu.
Mộc Thanh không dám nói lời nào, thành thật đứng bên cạnh -- ௱ôЛƓ hắn rất đau, cho nên không dám ngồi.
Tiểu Lộc biết Mộc Vấn Sinh, cho nên khi nhìn thấy ông đến, trong đôi mắt bình tĩnh của cô xuất hiện ánh sáng.
Y học cổ truyền và y học hiện đại của Mộc Thanh rất tốt, có lẽ hắn có thể miễn cưỡng so sánh với Mộc Vấn Sinh về y học hiện đại, thế nhưng ở mảng y học cổ truyền, hắn không theo kịp Mộc Vấn Sinh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc