Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 473

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Chuyện này, Trịnh Kinh không muốn nói cho Trịnh Luân biết, anh muốn bảo vệ cô dưới cánh chim của mình, để cô sống cuộc đời không lo không nghĩ, mỗi này chỉ cần vẽ tranh đánh đàn là được, không nên đối mặt với những chuyện hiểm ác như thế.
Nhưng mà Cảnh Dật Thần nói cũng có đạo lý, Trịnh Luân có quyền được biết mọi chuyện, còn nữa, nếu Trịnh Luân biết có người hại mình, nhất định sẽ càng thêm cẩn thận, việc này rất quan trọng.
Trịnh Luân rất đơn thuần, rất dễ bị lừa gạt.
Nói mọi chuyện cho cô biết, trong lòng cô sẽ đề phòng, cũng giảm bớt hậu quả nếu chuyện xảy ra.
May mà em gái anh còn kiên cường hơn anh tưởng tượng rất nhiều, em ấy không còn là cô gái nhát gan hồi trước nữa.
Trịnh Kinh vừa vui mừng lại vừa đau lòng.
Nói đến việc này, vẫn là vì anh, mới làm Trịnh Luân chịu khổ. Trong lòng anh rất tự trách, nhưng cũng quyết tâm, sau này sẽ bảo vệ cô thật tốt, để cô trôi qua những ngày vui vẻ.
Anh ôm Trịnh Luân vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, muốn giảm bớt cơn ho của cô.
Đã lâu rồi Trịnh Luân chưa được anh ôm, lúc này nghe thấy tiếng tim mạnh mẽ của anh, cảm nhận độ ấm thân thể anh, cảm nhận sự che chở và cưng chiều phát ra từ trong nội tâm anh, cô cảm thấy, cho dù trúng độc cũng đáng!
Nếu trúng độc có thể làm anh đến gần cô như vậy, có thể để bọn họ ôm nhau, cô nguyện ý!
Có lẽ cô nên khuyên anh nên đi nghỉ ngơi, đêm nay rất anh bận rộn, chắc chắn là không ngủ đủ giấc.
Nhưng mà, cô luyến tiếc, không muốn anh rời đi, cô luyến tiếc cái ôm ấm áp của anh.
Trịnh Kinh cũng không nỡ rời đi, Trịnh Luân nằm trong *** anh, mềm mại đến lạ kỳ, làm anh không kìm lòng được, ôm cô càng thêm chặt chẽ, muốn sát nhập cô vào thân thể mình.
Thân phận anh em, là trở ngại của bọn họ, nhưng cũng là ràng buộc quan trọng nhất, không thể vứt bỏ.
Trịnh Kinh cảm thấy, giờ phút này có thể ôm Trịnh Luân vào lòng, cũng rất thoả mãn rồi.
Nếu hôm nay Dương Mộc Yên không vạch trần chuyện Trịnh Luân ho khan, có lẽ anh phải cần rất lâu mới phát hiện được Trịnh Luân khác thường, chờ đến khi cổ họng cô hoàn toàn bị huỷ hoại mới tìm Mộc Thanh đến điều trị, thì có lẽ cũng xong luôn rồi.
Giọng nói của cô rất dễ nghe, ôn nhu như nước, anh nghe bao nhiêu cũng thấy không đủ, sao có thể để cô mất đi giọng nói chứ.
Ho khan cả đêm, giọng nói của Trịnh Luân bắt đầu khàn khàn làm anh rất đau lòng.
Cũng may thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, Trịnh Luân không còn ho khan thường xuyên nữa.
“Trời sắp sáng rồi, em ngủ một lát đi, có chuyện thì gọi anh, mấy ngày nay anh sẽ ở nhà với em.”
Trịnh Kinh xoa mái tóc dài mềm mại của Trịnh Luân, nhẹ giọng nói.
Trịnh Luân lưu luyến buông anh ra, ôn nhu nói: “Dạ, anh, anh cũng ngủ đi.”
Tuy cô nói như vậy, nhưng lưu luyến trong mắt quá mãnh liệt, làm bước chân Trịnh Kinh chậm lại.
Đột nhiên anh kéo Trịnh Luân vào lòng, nói bằng giọng rất trầm thấp: “Thất Thất, em không nỡ để anh đi sao?”
Vẻ nguỵ trang mà Trịnh Luân đau khổ xây dựng ầm ầm vỡ vụng, yếu ớt dựa vào lòng Trịnh Kinh, nỉ non: “Anh...”
Giọng nói của cô ôn nhu mà ngọt ngào, giống như con người cô vậy, còn có cánh môi hồng nhạt, làm kẻ khác không thể kháng cự được sức hấp dẫn.
Trịnh Kinh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên.
Gương mặt trắng nõn của Trịnh Luân lập tức đỏ bừng, làm Trịnh Kinh không nhịn được mà hôn càng thêm sâu sắc.
Chỉ tiếc, vừa mới hôn nhẹ một lát, Trịnh Luân liền không chịu được mà ho khan.
Nụ hôn ngọt ngào bị cắt đứt, Trịnh Luân xấu hổ và giận dữ không thôi.
Sao có thể như vậy!
Rất doạ người!
Trịnh Kinh lấy lại tinh thần, lập tức cười khẽ: “Thất Thất, chờ đến khi nào em khoẻ thì chúng ta lại tiếp tục, được không?”
Trịnh Kinh vui vẻ ngẩng đầu: “Thật sao, anh!”
“Đồ ngốc, thích anh hôn em đến vậy sao?”
Tính cách Trịnh Kinh rất trầm ổn, cả người chính khí, thuộc loại người nghiêm túc không nói không cười.
Không phải anh lạnh lùng, mà là anh không thích cười mà thôi, không giống với tính cách sáng sủa của Mộc Thanh.
Chỉ có khi đối diện với Trịnh Luân, anh mới ôn nhu và săn sóc, lo lắng tất cả mọi thứ có liên quan đến cô.
Nhưng mà, cho đến bây giờ, anh chưa từng nói lời nào ngả ngớn với Trịnh Luân, một là do tính cách của anh không cho phép, hai là bởi vì thân phận của Trịnh Luân quá đặc biệt, không chỉ là cô gái anh yêu, mà còn là em gái của anh.
Điều này làm anh rất khó nói ra những lời làm người khác ngại ngùng.
Nhưng mà hôm nay, dáng vẻ của Trịnh Luân rất đáng yêu, anh không hề suy nghĩ mà đã nói ra, sau đó mặt Trịnh Luân liền đỏ lên.
Trịnh Luân cúi đầu không nói lời nào, Trịnh Kinh lại biết, cô rất khát vọng cái hôn của anh.
Mà anh thì sao?
Anh còn khát vọng hơn cô gấp trăm lần!
Nếu không phải lực tự chủ của anh mạnh mẽ, hiện tại không chỉ hôn môi với Trịnh Luân thôi đâu, mà chỉ sợ sẽ xảy ra những chuyện không nên xảy ra!
Anh không dám hôn Trịnh Luân, bởi vì anh sợ, sau khi hôn, anh sẽ muốn càng nhiều hơn.
Giữa bọn họ, ngay cả nụ hôn say mê xa xỉ như thế, rất khó quên.
Trời sắp sáng rồi, Trịnh Kinh không dám ở trong phòng Trịnh Luân, lỡ như bị mẹ phát hiện, chắc chắn vẻ mặt của mẹ sẽ rất khó coi.
Gần đây Bùi Tín Hoa luôn muốn tìm người cho Trịnh Luân xem mặt, nếu như để mẹ phát hiện anh em bọn họ thân thiết như vậy, còn làm ra chuyện không thích hợp như thế, nhất định sẽ càng thêm sốt ruột mà gả Trịnh Luân ra ngoài.
Tháng này Trịnh Luân đã đi gặp mặt nhà bên kia ba lần, đúng là hiếm có.
Trước kia Trịnh Luân vẫn luôn bài xích việc thân cận như thế, cô không thích ăn cơm và nói chuyện với người xa lạ, cũng không chấp nhận được việc có người chạm vào cô.
Lúc này, Trịnh Luân lại gặp mặt người đó ba lần, tuy rằng lần nào cũng có Bùi Tín Hoa và mẹ của người đó, nhưng mà như vậy cũng rất hiếm thấy.
Không phải Trịnh Luân coi trọng người đó, mà là Trịnh Luân và người đàn ông đó đã từng quen biết.
Người đàn ông đó tên là Cổ Thiên Việt, cha mẹ là giáo sư đại học, bây giờ hắn cũng làm giáo viên ở X đại, Cổ gia là dòng dõi thư hương.
Cổ Thiên Việt và Trịnh Luân học chung trường trung học và đại học, còn học cùng lớp, tính cách hắn có chút giống Trịnh Luân, không thích nói chuyện, cho dù có nói cũng nhỏ nhẹ, giống như con gái.
Khi Trịnh Luân đến trường, cô rất hướng nội, gần như không có bạn bè, bởi vì cô không thích nói chuyện với người lạ, Cổ Thiên Việt học chung với cô nhiều lớp như vậy, cũng xem như là quen biết, cho nên hai người liền trở thành bạn học thân thiết nhất.
Cổ Thiên Việt nói Trịnh Luân là bạn học duy nhất của hắn, tuy bọn họ không thân, nhưng mà quan hệ tốt hơn người khác không ít.
Hai người gặp nhau, giảm bớt không ít cảm giác xa lạ, cũng có chủ đề chung để nói chuyện.
Bùi Tín Hoa căn bản là rất mong chờ đối với Cổ Thiên Việt, nhưng lúc sau thấy Cổ Thiên Việt thì quả thật cũng không phải quá vừa lòng.
Bởi vì hắn thái âm nhu, không có cái loại khí khái của một người nam tử hán, tuy rằng lớn lên vừa nhã nhặn lại có khí chất, nhưng lại gầy yếu, làm sao có thể bảo vệ được Trịnh Luân!
Nhưng nhìn thấy Trịnh Luân có miễn cưỡng cùng hắn nói vài câu, sự ghét bỏ của Bùi Tín Hoa đang sinh sôi lại đè ép xuống.
Đàn ông có thể làm cho Trịnh Luân mở thật sự là rất ít, cô đối người xa lạ đều rất bài xích, việc này cũng liên quan đến việc đã trải ưua hồi nhỏ, rất khó bỏ, Bùi Tín Hoa cũng không có bắt con gái phải sửa.
Hiện tại Trịnh Luân có thể cùng Cổ Thiên Việt nói vài lời, bà đã rất vui vẻ.
Bất quá, sau khi chậm rãi tiếp xúc, Bùi Tín Hoa cảm thấy, cái tiểu tử Cổ Thiên Việt này ngoại trừ âm nhu một chút bên ngoài, thì cũng không có tật xấu khác.
Gia thế tốt, công việc tốt, tính cách ôn hòa, không *** lá không uống R*ợ*u, rất giống Trịnh Luân, thích chăm sóc hoa thảo, thích nuôi động vật nhỏ, có trách nhiệm lại rất hiếu thuận, hơn nữa rất thận trọng, chăm sóc cho Trịnh Luân rất chu đáo, còn tặng vài món quà độc đáo cho Trịnh Luân.
Trịnh Luân cũng nhận vài món quà Cổ Thiên Việt, hiện tại gặp mặt Cổ Thiên Việt cô đã không bị bài xích như vậy nữa.
Đương nhiên, cũng tuyệt đối không tính là thích là được.
Vào 5 giờ sáng, Bùi Tín Hoa rời giường đi vào phòng Trịnh Luân.
Trịnh Luân ho khan rất nặng, bà vẫn luôn rất lo lắng, sáng sớm liền lên nhìn xem cô có ho khan hay không.
Cho đến khi nhìn thấy Trịnh Luân ngủ say, lúc này bà buông tâm, đi xuống lầu vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Vào lúc 7 giờ sáng, Bùi Tín Hoa lên tầng gọi cùng với Trịnh Kinh Trịnh Luân hai anh em ăn cơm.
Trịnh Kinh nhưng thật ra thực mau liền rời giường, Trịnh Luân vẫn còn ngủ mơ mơ màng màng, Mộc Thanh đưa thuốc có thành phần gây ngủ, người ho khan rất dễ ngủ. Nhưng đêm qua Trịnh Kinh cầm thuốc rồi vội vã rời đi, hắn căn bản là chưa kịp nghe giải thích.
Bùi Tín Hoa căn bản là muốn cho con trai đi gọi con gái rời giường, bà nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy không ổn, bà cởi tạp dề, tự mình đi vào phòng Trịnh Luân.
Bà nhẹ nhàng vỗ sau lưng Trịnh Luân kêu cô: “Luân Luân, dậy ăn cơm, nếu con muốn ngủ thì cơm nước xong thì về ngủ tiếp. Con ngày hôm qua không ăn cái gì, hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút mới được, nghe lời, mau rời giường.”
Ngữ khí bà giống như là nịnh con, Trịnh Luân mơ mơ màng màng mở to mắt, chui vào trong lòng bà, làm nũng hô thanh “Mẹ mẹ”.
Bùi Tín Hoa mềm lòng, bà thích bộ dáng ỷ lại của con gái mình, việc này làm cho bà cảm thấy, Trịnh Luân và bà rất thân, rất giống mẹ con ruột.
“Luân Luân, con tối hôm qua có phải không ngủ ngon?”
Trịnh Luân luôn luôn không có thói quen ngủ nướng, cô hôm nay không dậy được, chỉ có thể thuyết minh là tối hôm qua cô bị ho khan Tra t** nên ngủ không ngon.
Trịnh Luân gật gật đầu, thanh âm ngọt ngào ôn nhu nói: “Đúng vậy mẹ, con vẫn luôn ho khan, uống rất nhiều nước, mãi mới ngủ được.”
Bùi Tín Hoa có chút đau lòng, vừa giúp con gái chải tóc, vừa quan tâm hỏi: “Hiện tại con có ổn không? Giọng nói có đau hay không? Có đau đầu hay không?”
Trịnh Luân ánh mắt có chút mê man, hoãn trong chốc lát mới cười nói: “Giọng nói vẫn đau, nhưng con không đau đầu, ho khan cũng giảm bớt rất nhiều.”
“Vậy là tốt rồi, trước tiên đi rửa mặt rồi ăn chút bữa sáng, Cổ Thiên Việt và mẹ của cậu ấy hôm qua nghe nói con bị bệnh, hôm nay liền muốn tới thăm con, vẫn là nên bỏ đi, kêu bọn họ ngày mai quay lại!"
Trịnh Luân nghe được mẹ con Cổ Thiên muốn tới, buồn ngủ lập tức tiêu tán vài phần: “Bọn họ muốn tới? Vẫn là nên thôi đi, con cũng không có việc gì.”
Cô không thích tiếp xúc với người không quen, Cổ Thiên Việt tuy rằng là bạn học cũ của cô, trước kia cũng coi như bạn bè, nhưng bọn họ đã nhiều năm không gặp mặt, cái cảm giác quen thuộc đã sớm biến mất.
Hiện tại nói chuyện cũng có chút xa lạ, có chút khó khăn.
Nếu không phải Bùi Tín Hoa đau khổ năn nỉ cô đi gặp mặt, Trịnh Luân căn bản sẽ không đi.
Cũng may Cổ Thiên Việt tính cách có điểm giống con gái, ánh mắt nhìn cô cũng không giống những người đàn ông khác, cho nên sẽ không tùy ý kéo tay cô, càng không có hành động thân mật với cô.
Bọn họ trước sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định, ai cũng không vượt qua cho dù chỉ nửa phần.
“Người ta muốn tới thăm con, muốn tới làm khách, ta đâu thể đuổi bọn họ đi? Như vậy không chỉ không có lễ nghĩa, hơn nữa sẽ đắc tội với người ta. Ta và mẹ Ngàn Càng của cậu ấy trước kia có quen biết, đều là bạn bè, cô ấy nói muốn tới thì mẹ cũng chỉ có thể nói hoan nghênh, điều gì khác sao có thể nói được."
Bùi Tín Hoa kiên nhẫn khuyên bảo con gái, cô thật vất vả mới có một người bạn khác phái nguyện ý nói chuyện, như thế nào cũng phải giữ lại mới được.
“Không có việc gì, bọn họ tới nhà ta ngồi, chúng ta mời bọn họ ở lại ăn cơm trưa, con cũng nên nói chuyện với Ngàn Càng vài lời, nếu không biết nói gì thì nghe mẹ với bà ấy nói chuyện phiếm là được rồi."
Trịnh Luân biết, Bùi Tín Hoa đem mọi việc phân hết, cô không có cách nào cự tuyệt.
Tới thì cứ tới thôi, nói mấy câu mà thôi, cô cũng không phải không thể tiếp nhận.
Tốt xấu gì cũng coi như là quen biết một chút, Cổ Thiên Việt so với những người đàn ông thôi lỗ trước kia Bùi Tín Hoa tìm cho cô thì tốt hơn rất nhiều.
Cự tuyệt Cổ Thiên Việt, Bùi Tín Hoa sẽ còn giới thiệu đàn ông khác cho cô, kêu cô đi xem mặt.
Không bằng cứ ứng phó với Cổ Thiên Việt là được.
“Được, nghe mẹ, cho bọn họ vào đây đi, bất quá chờ thêm mấy ngày nữa con khỏi hãng kêu họ tóei, bằng không con ho khan suốt, không lễ phép.”
Nghe con gái đồng ý, Bùi Tín Hoa thật cao hứng.
“Được được được, con nói bọn họ bao giờ tới cũng được! Mau đứng lên đi rửa mặt, chốc lát còn đi xuống ăn cơm!”
Trịnh Luân cười gật đầu, sau đó rời giường rửa mặt, thay quần áo rồi sau liền ho nhẹ đi xuống phòng khách.
Trịnh Kinh không nói gì nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Cha Trịnh, Trịnh Khải Nam ngồi bên kia bàn ăn, nghe thấy Trịnh Luân vẫn có chút ho khan, ông có chút lo lắng nói: “Luân Luân sao còn ho khan, A Kinh, hay con đưa em gái đi đến bệnh viện xem đi! Ta cảm thấy ho khan này không bidnh thường, thoạt nhìn không giống là cảm mạo!"
Trịnh Kinh trong lòng hơi hơi chấn động, gừng càng già càng cay, cha thế nhưng đã phát giác việc Trịnh Luân ho khan không bình thường!
Hắn cả ngày hôm qua đều không phát hiện, còn nghĩ rằng cô chỉ là ho bình thường.
Hắn không khỏi có chút xấu hổ, hóa ra kinh nghiệm của bản thân hắn còn khiếm khuyết đến vậy, sau này còn phải học tập cha mới được, trực giác của cha rất nhạy bén, cũng không biết việc Trịnh Luân trúng độc có giấu được ông hay không.
Trịnh Luân được cha yêu thương quan tâm, trong lòng liền ấm áp.
Nghe được ông nói muốn đưa cô đi tới bệnh viện, cô lại có chút chột dạ, cô mau chóng nói: “Không cần không cần, con…… Khụ kụ……”
Cô càng sốt ruột, ho khan càng gấp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc