Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 472

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Thần sau khi rời khỏi, Trịnh Kinh liền đưa Mộc Thanh đến Trịnh gia.
Trịnh Luân hiện tại vẫn còn ho khan, hắn còn cho rằng cô là bị cảm, hóa ra là bị Dương Mộc Yên hạ thuốc! Hắn sốt ruột, có người bạn Mộc Thanh làm bác sĩ thì sao hắn có thể buông tha.
Lúc về tới Trịnh gia thì đã là nửa đêm.
Vừa vào cửa, là có thể loáng thoáng nghe được tiếng của một người phụ nữ đang áp lực ho nhẹ.
Trịnh Kinh trong lòng tê rần, nhanh nhanh lôi kéo Mộc Thanh lên tầng hai.
Đương nhiên, hắn không để Mộc Thanh đi vào, mà là tự mình đi vào trước.
Nhỡ đâu Trịnh Luân hiện tại quần áo không nghiêm chỉnh, bị Mộc Thanh thấy được cái không nên thấy, vậy thì thật tai hại!
Trịnh Kinh coi Mộc Thanh như sói mà đề phòng.
Đừng nói đến việc cậu đã có Triệu An An, mà ngay cả hiện tại cậu không có người phụ nữ mà mình thích thì cậu cũng sẽ không mơ ước đến người phụ nữ của anh em tốt đi? Nhân phẩm cậu kém như vậy sao? Cậu yên tâm giao An An cho Trịnh Kinh, kết quả giờ Trịnh Kinh còn không tín nhiệm cậu!
Cậu làm bác sic không tốt sao? Phụ nữ ở trong mắt cậu căn bản là không có bất luận cái gì khác nhau, đều là một khối thịt mà thôi! Trịnh Luân cho dù quốc sắc thiên hương như thế nào, thì cậu cũng không có bất kì ý nghĩ nào không nên có.
Nhìn chính mình không chút khách khí bị nhốt ở ngoài cửa, Mộc Thanh không khỏi mắt trợn trắng.
Được, Trịnh Luân hiện tại cho dù là không ngủ, thì vẫn ăn mặc không được chỉnh tề, cậu trực tiếp đi vào cũng không được tốt.
Chờ xem, trước tiên để Trịnh Kinh và tiểu mỹ nhân nói vài câu lời âu yếm.
Trịnh Luân đã ho một ngày một đêm, hiện tại ho khan căn bản là ngủ không được, chờ đến khi nhìn thấy Trịnh Kinh bỗng nhiên đi đến, cô liền hoảng sợ.
Rồi sau đó, khuôn mặt trắng nõn của cô nhanh chóng đỏ lên, ho khan cũng càng thêm dồn dập.
Hơn nửa đêm, Trịnh Kinh đi vào phòng ngủ của cô làm gì? Hai người bọn họ hiện tại ở nhà tuyệt đối không có bất luận hành vi gì vượt quá, Trịnh Kinh cũng rất ít khi đi vào phòng ngủ cô, hiện tại muốn thế này mà đi vào, Trịnh Luân không tự giác mà hiểu sai.
“Anh…… Khụ khụ khụ……”
Mới nói hai chữ, Trịnh Luân liền lại ho.
Không biết sao lại thế này, tới buổi tối cô còn ho nặng hơn ban ngày, uống thuốc trị cảm để khỏi ho và uống nước đường nhưng nó cũng không có một chút tác dụng nào.
Trịnh Kinh đau lòng không thôi, hắn ngồi ở mép giường Trịnh Luân, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, thấp giọng nói: “Luân Luân, anh gọi Mộc Thanh tới, để cậu ấy giúp em xem tại sao,em lại ho khan như thế, giọng nói không khéo lại hỏng mất."
“Cái gì? Mộc…… bác sĩ Mộc?!”
Trịnh Luân có chút khó có thể tin mở to hai mắt, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, mới rạng sáng khoảng ba giờ hai mươi lăm.
Thời gian này, sao anh có thể đưa Mộc Thanh tới!
“Đúng, là cậu ấy, hiện tại anh kêu cậu ấy tiến vào, em……”
Trịnh Kinh nhìn nhìn áo ngủ Trịnh Luân, còn tốt, chỉ lộ ra cánh tay ở bên ngoài, cổ áo tcuxng khá ổn, cũng không có lộ ra bất kì chỗ nào không nên lộ.
Hắn đem chăn kéo lên trên, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Trịnh Luân cảm động đến nỗi nước mắt trong nháy mắt liền tràn đầy toàn bộ hốc mắt.
Anh thế nhưng vì muốn chữa khỏi việc ho khan của cô, nửa đêm liền đưa bác sĩ Mộc Thanh mang về nhà!
Cô hôm nay đã nói, đây là bệnh cảm nhẹ, qua hai ngày thì tốt rồi, nhưng anh trai lại để ở trong lòng như vậy.
Lúc Mộc Thanh đi vào, liền thấy đôi mắt hồng hồng của Trịnh Luân, một bộ dáng như đang muốn khóc.
Cậu có chút không thể hiểu được.
Chẳng lẽ là Trịnh Luân ho khan quá thống khổ?
Hắn căn cứ bác sĩ chức trách, cười nói: “Không có việc gì, luân luân, đừng sợ, ngươi đây là cái ho khan mà thôi, vươn tay tới ta cho ngươi đem bắt mạch.”
Trịnh Luân một mặt ho khan, một mặt bắt tay đưa cho Mộc Thanh.
Mộc Thanh bắt lên cổ tay cô, lại nhìn một chút nàng bựa lưỡi của cô và giọng nói, mày không khỏi nhíu lại.
“Luân luân, giọng nói của cô không thoải mái được mấy ngày rồi?”
Trịnh Luân nhìn Trịnh Kinh liếc mắt một cái, cắn môi nói: “Hai ngày.”
Mộc Thanh thần sắc có chút nghiêm túc nhìn cô, nghiêm mặt nói: “Nói thật, nếu cô không nói thật, tôi không có cách nào xác định bệnh của cô rốt cuộc tới mức độ nào, cũng không khả năng trị liệu chuẩn xác. Chẳng lẽ, cô muốn cả đời đều ho khan như vậy, cho đến khi giọng nói hoàn toàn hohỏng rồi mới thôi?”
Trịnh Luân bị bộ dáng nghiêm túc của cậu làm cho hoảng sợ, cô chưa từng thấy qua Mộc Thanh nghiêm túc như vậy.
Có nghiêm trọng như vậy sao? Cô cũng chỉ ho khan nhỏ mà thôi, chỉ là giọng nói nhiễm trùng, uống tí thuốc hạ sốt là sẽ không có việc gì đi?
Cô do dự trong chốc lát, vẫn là nên nói thật: “Tôi ho khan cũng chỉ có hai ngày, nhưng giọng nói của tôi đã một tuần trước là không thoải mái."
Trịnh Luân tính cách đơn thuần, cô cảm thấy Mộc Thanh sẽ không có lừa cô, cho nên khả năng bệnh của cô cũng không nhẹ như cô tưởng.
Cô vẫn là lựa chọn sẽ tin tưởng phán đoán của Mộc Thanh.
“Lúc mới bắt đầu có biểu hiện bệnh trạng gì?”
“Có đôi lúc rất ngứa, có đôi khi mỗi lần ăn đều sẽ có chút đau, nhưng đều không nghiêm trọng, tôi cũng không quá để ở trong lòng, chỉ cho rằng mình không cẩn thận nên bị cảm, kết quả uống thuốc trị cảm cũng vô dụng.”
Trịnh Kinh nghe Mộc Thanh hỏi kỹ càng tỉ mỉ như vậy, hơn nữa biểu tình nghiêm túc, không khỏi lo lắng nói: “Thế nào, rất nghiêm trọng sao? Có thể trị không?”
Mộc Thanh trừng mắt liếc hắn một cái: “Tôi đang hỏi, cậu đừng nói!"
Trịnh Kinh lập tức câm miệng không nói.
Hắn vẫn tin tưởng y thuật của người anh em tốt. cho dù có chút nghiêm trọng, Mộc Thanh khẳng định cũng có thể trị khỏi cho Trịnh Luân.
“Luân Luân, cô đêm nay có ho ra máu hay không?”
Trịnh Luân lại nhìn thoáng qua Trịnh Kinh, cuối cùng cắn môi gật đầu: “Có.”
Trịnh Kinh nóng nảy: “Có?! Thế mà anh hỏi em thế nào, em còn nói là khá hơn nhiều! Luân Luân, chuyện lớn như vậy, sao em lại gạt anh? Nếu bệnh em nặng lên thì làm sao bây giờ!”
Trịnh Luân có chút chột dạ, không dám đối diện với Trịnh Kinh, cô vừa ho khan, vừa thấp giọng nói đứt quãng: “Anh, em là sợ anh lo lắng, cho nên liền…… Nói dối, em cho rằng, qua hai ngày thì tốt rồi……”
“Lần sau không thoải mái nhất định phải nói cho anh, lần này ho khan căn bản không phải là vấn đề nhỏ, là có người……”
Trịnh Kinh nói đến một nửa nhi, bỗng nhiên ngừng lại.
“Chốc lát anh sẽ nói kỹ càng tỉ mỉ với em, tóm lại, về sau mặc kệ thân thể có chỗ nào không thoải mái, đều phải nói cho anh, không được một mình tiếp nhận, có nghe hay không?”
Trịnh Luân ngoan ngoãn gật gật đầu: “Được, em từ nay về sau đều sẽ nói cho anh."
Một màn này, đã làm cho Mộc Thanh hâm mộ cực kì.
Nhìn không ra, Trịnh Kinh thế nhưng đem Trịnh Luân dạy dỗ tốt như vậy, thật nghe lời!
Chẳng giống Triệu An An tí nào, căn bản là không nghe lời cậu.
Cậu nói gì với Triệu An An thì Triệu An An cũng không đáp ứng.
Ai, nếu Triệu An An cũng có thể nghe lời giống như Trịnh Luân, thì sao cậu cần phải vất vả như vậy sao.
Bất quá, Triệu An An nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời, thì cô ấy cũng không phải Triệu An An.
Cái cậu thích ở Triệu An An chính là sự hoạt bát tinh nghịch.
“Không có việc gì, bệnh của Luân Luân mặc dù hơi nặng một chút, nhưng cũng may chúng ta phát hiện sớm, chữa trị cũng không khó khăn nhưng sẽ mất nhiều thời gian một chút, đại khái cần hơn một tháng mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn, trong khoảng thời gian này, tận lực ít nói chuyện, không được ăn đồ tanh cay, bảo vệ tốt giọng nói.”
Trịnh Luân gật gật đầu: “Được, bác sĩ Mộc, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Mộc Thanh cười đứng dậy: “Trước tôi sẽ kê đơn thuốc chữa hết ho, chờ ngày mai anh của cô đến lấy về thì cô có thể dùng được, ho khan sẽ không tốt hoàn toàn, nhưng cũng sẽ không nghiêm trọng giống như bây giờ.”
Một phút Trịnh Kinh cũng không muốn chờ: “Không cần, hiện tại tôi cùng cậu quay về bệnh viện lấy thuốc, đi thôi.”
Mộc Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, dẫn đầu đi ra ngoài phòng Trịnh Luân.
Trịnh Luân nhìn Trịnh Kinh, vừa định nói không cần gấp như vậy, Trịnh Kinh lại giống như biết cô muốn nói cái gì, nhẹ nhàng cầm tay cô, thấp giọng nói: “Đừng nói gì cả, anh sẽ về sớm thôi, chờ anh.”
Trong lòng Trịnh Luân khẽ run lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Trịnh Kinh lái xe chạy như bay đưa Mộc Thanh quay về bệnh viện.
Mộc Thanh bị tốc độ lái xe của Trịnh Kinh dọa sợ tới mức trái tim đều nhảy ra ngoài: “Này này này, cậu là cảnh sát hình sự thì có thể tùy tiện vượt đèn đỏ sao? Cậu đi xe cảnh sát thì có thể tùy tiện phóng nhanh hay sao? Cậu chạy chậm một chút a, tốc độ này sẽ ૮ɦếƭ người! Cô ấy đã ho khan lâu như vậy, thêm chút nữa cũng không sao!”
Trịnh Kinh tức giận nói: “Nếu đổi thành Triệu An An ho khan đến không thể ngủ được, cậu khẳng định còn đi nhanh hơn tớ! Câm miệng, đừng làm phiển tớ lái xe!”
Được thôi, Mộc Thanh lập tức im miệng.
Tình cảm của Trịnh Kinh đối với Trịnh Luân rất sâu đậm, cưng chiều cô ấy trong lòng bàn tay, so với hắn cưng chiều Triệu An An còn nhiều hơn.
Ít nhất Triệu An An đi ra ngoài chơi hoặc là đánh nhau với người khác, hắn cũng sẽ không để ở trong lòng, sẽ không giống như Trịnh Kinh, sợ em gái mình bị người khác nhìn nhiều một cái, chạm nhiều một chút, chăm sóc cô thật kĩ.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Trịnh Luân ho khan là do một số vị thuốc kết hợp lại mà thành, những vị thuốc này có mùi giống như hoa vậy, thông thường đều bị lẫn vào trong không khí rồi bị hít phải, sau đó khiến phổi cùng yết hầu trúng độc mãn tính. Nhưng nhà cậu chỉ có một mình cô ấy phát bệnh, như vậy khẳng định không phải do bị trộn lẫn vào không khí, cậu trở về kiểm tra một chút, nhìn xem cô ấy có ăn uống cái gì có vấn đề hay không. Ngày mai cậu mang những đồ ăn có khả nghi đưa đến bệnh viện của tớ, tớ sẽ tiến hành phân tích tỉ mỉ.”
Nói đến việc trúng độc, sắc mặt Trịnh Kinh có chút âm trầm.
Người phụ trách nấu cơm cho Trịnh Luân, trên cơ bản đều mẹ của bọn họ Bùi Thư Hoa, bà yêu thương Trịnh Luân, luôn tự mình xuống bếp làm món cô thích ăn.
Bà khẳng định sẽ không hạ độc Trịnh Luân.
Nhưng trừ bỏ Bùi Thư Hoa, trong nhà còn hai người hầu, chẳng lẽ vấn đề nằm trên người họ?
Không sao hắn khẳng định sẽ điều tra rõ ràng.
Bản thân hắn là cảnh sát hình sự, với việc điều tra thủ phạm cực kì quen thuộc, điều tra những kẻ tình nghi là việc hắn am hiểu nhất.
Có người ở trước mắt hắn, hạ độc hại em gái, nghiêm trọng khiêu chiến điểm mấu chốt của Trịnh Kinh!
Hắn cưỡng chế lửa giận trong lòng, dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện, lấy thuốc từ chỗ Mộc Thanh sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.
Từ bệnh viện Mộc thị về Trịnh gia hơi xa, ngày thường mặc dù không kẹt xe, cũng phải mất hơn bốn mươi phút lái xe.
Mà hôm nay, Trịnh Kinh cả đi cả về chỉ hết bốn mươi phút —— gần như hắn đã chạy tốc độ nhanh nhất, nếu không phải xe của hắn đã được sửa lại, căn bản không thể có tốc độ như vậy.
Cho nên lúc hắn trở về nhà đã khiến Trịnh Luân hoảng sợ.
“Anh trai, khụ khụ…… Sao anh lại trở về nhanh như vậy?”
Trịnh Luân còn đang ho khan, trong tay cô cầm một tờ khăn giấy.
Trịnh Kinh đẩy bàn tay của cô ra xem, thấy trên tờ khăn giấy kia toàn vết máu!
Trong lòng hắn đau xót, không quan tâm ôm chặt Trịnh Luân, khàn giọng nói: “Nha đầu ngốc, em ho nghiêm trọng như vậy sao không nói cho anh biết?”
Trả lời hắn là tiếng ho khan của Trịnh Luân.
Hắn nhanh chóng buông cô ra, đi ra ngoài rót một ly nước ấm, sau đó đưa nước và thuốc cho Trịnh Luân: “Uống thuốc đi, cái khác Mộc Thanh không biết, chỉ có chữa bệnh là giỏi nhất, em uống vào sẽ tốt hơn.”
Trịnh Luân uống thuốc cũng uống hết cả nước trong cốc.
Cô đưa cái cốc không cho Trịnh Kinh, Trịnh Kinh nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường, sau đó ngồi ở bên cạnh cô.
Thuốc không thể có tác dụng nhanh như vậy, Trịnh Luân vẫn ho khan, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ ho ra máu.
Trịnh Kinh cầm khăn giấy mềm nhẹ lau khóe môi cô, sự thống hận đối với Dương Mộc Yên đã đạt tới đỉnh điểm.
Một ngày kia, hắn nhất định phải giết Dương Mộc Yên!
Trịnh Luân lương thiện lại ngây thơ như vậy, cô tốt đẹp giống như một thiên sứ rơi xuống thế gian, hiện giờ lại phải chịu sự Tra t** này!
Lòng Trịnh Kinh đau như nhỏ máu, hắn tình nguyện mình bị trúng độc.
Hắn bất chấp hứa hẹn phải giữ khoảng cách với Trịnh Luân, duỗi tay cầm bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô, nhẹ giọng nói: “Luân Luân, em ho khan như vậy không phải do bị bệnh mà là trúng độc.”
Trịnh Luân hoảng sợ quên cả việc ho khan.
“Trúng độc? Sao lại như vậy?”
Cô quen biết rất ít người, hơn nữa cô chưa từng hại người khác, thậm chí chưa bao giờ xảy ra tranh chấp với người khác, sao lại có người hạ độc cô?
Trịnh Kinh thấp giọng nói việc của Dương Mộc Yên, cuối cùng dặn dò cô: “Về sau nhất định phải để ý một chút, chú ý sự an toàn của mình, anh cũng sẽ tìm người âm thầm bảo vệ em, không được tin tưởng ai cả, chỉ được tin tưởng anh. Chuyện này ba mẹ cũng không biết, trước mắt Dương Mộc Yên sẽ không hại bọn họ, cho nên tạm thời không cần nói, miễn cho bọn họ lo lắng.”
Trịnh Luân mất một lúc lâu mới tiêu hóa được mọi việc.
Hóa ra không phải cô đắc tội người khác, mà là bị người ta lấy ra để uy hiếp Trịnh Kinh!
Sắc mặt cô có chút trắng bệch, lại kiên định gật gật đầu: “Anh yên tâm đi, em sẽ không nói cho ba mẹ biết, cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình, anh cũng phải để ý một chút.”
Trước kia cô đi theo Trịnh Kinh đến không ít các hiện trường án mạng, năng lực tiếp nhận đã cao hơn không ít, hiện tại nghe nói Dương Mộc Yên muốn hại cô, tuy rằng cô cũng sợ hãi, nhưng sẽ không hoảng loạn.
Mỗi ngày anh trai đều phải gặp những tội phạm cực kì hung ác, thỉnh thoảng sẽ bị thương, có đôi khi cũng sẽ bị trả thù, cô đều biết hết.
Cô chỉ không nghĩ chính mình lại trở thành sự uy hiếp của anh trai, có người lợi dụng cô để uy hiếp anh trai, cái này làm cho cô vừa khổ sở vừa tức giận.
Trịnh Luân biết Dương Mộc Yên là ai.
Tên tuổi của Dương Mộc Yên ở thành phố A gần như không ai không biết không ai không nhớ, mặc dù Trịnh Luân không thích ra cửa cũng biết được một số chuyện của cô ta.
Cô chỉ không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày sẽ liên quan đến Dương Mộc Yên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc