Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 471

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cho dù chỉ số thông minh của Dương Mộc Yên rất cao, nhưng mà ả cũng chỉ là cô gái mà thôi, không thể nào so sánh sức mạnh với Mộc Thanh cho được, Mộc Thanh đặt ả lên sô pha, ả không thể nào động đậy.
Nước thuốc đi vào cổ họng, cổ họng của Dương Mộc Yên lại đau đớn, nhưng mà sau khi hết đau, đột nhiên lại cảm thấy thoáng mát, rất thoải mái.
Mộc Thanh nhíu mày nói: “Thế nào, có phải bây giờ cảm thấy cổ họng thoải mái hơn không? Đây chính là liều thuốc duy nhất của tôi, có thể làm cổ họng của cô tạm thời giống người bình thường.”
Dương Mộc Yên chưa kịp vui vẻ liền nghe Mộc Thanh nói: “Đương nhiên, thuốc có tác dụng mạnh như vậy, chắc chắn là có di chứng, tôi đoán, vừa rồi cô uống một ly, ít nhất thì a-mi-đan cũng sưng phù như cái bánh mỳ, không thể nói chuyện trong vòng một tuần, cũng không thể ăn cái gì! Hy vọng cô nhịn bảy ngày này, đừng để ૮ɦếƭ đói!”
Dương Mộc Yên vô cùng tức giận.
Từ hôm qua đến nay, cô mới ăn có một chút!
Phản ứng của Cảnh Dật Thần mạnh mẽ hơn cô tưởng rất nhiều, bây giờ cô không hề chiếm ưu thế.
“Thủ đoạn của tôi, mấy người cũng nhìn thấy rồi đó!”
Uống thuốc rồi, Dương Mộc Yên có thể nói chuyện, tuy rằng vẫn còn khàn như trước, nhưng mà đã dễ nghe hơn lúc đầu rất nhiều rồi.
“Có bản lĩnh thì hôm nay hãy giết tôi đi, nếu không, phụ nữ mà mấy người thích, tất cả đều phải ૮ɦếƭ! Đương nhiên, cho dù tôi ૮ɦếƭ, thì bọn họ cũng phải ૮ɦếƭ, còn sẽ ૮ɦếƭ rất thảm thương, không tin thì cứ chờ mà coi.”
Sắc mặt của Mộc Thanh và Trịnh Kinh đều có vẻ khó coi, bọn họ đều tin Dương Mộc Yên, ả thật sự có thể làm được.
Chỉ có vẻ mặt của Cảnh Dật Thần vẫn bình tĩnh như trước: “Hôm nay cô cố ý xuất hiện ở đây, chẳng phải là muốn dẫn tôi đến, sau đó bị ngược đãi hay sao? Cô cảm thấy, sau khi tôi rời khỏi, vợ con tôi đều rơi vào tay cô hả?”
“Sắc mặt Dương Mộc Yên lập tức thay đổi: “Thì ra anh đã biết!”
“Thủ đoạn này, cô đã dùng hơn một lần rồi, có ngu cũng phải đoán được chứ!”
Trong đôi mắt màu đen của Cảnh Dật Thần là một mảng lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Tốt lắm, đến bây giờ, có lẽ là người của cô đã ૮ɦếƭ hết rồi, cô có thể cút.”
“Hừ! Anh có biết thì thế nào, lúc đầu tôi cũng không muốn giết vợ và con anh, như vậy rất dễ dàng! Chỉ cần bọn họ còn sống, anh vẫn sẽ có nhược điểm trí mạng!”
Dương Mộc Yên cười lạnh, trên mặt dần dần khôi phục vẻ bình tĩnh và ung dung.
“Như vậy đi, tôi sẽ giết một người trước, xem như là khai vị cũng tốt, cũng là nói cho mấy người biết, tôi muốn giết một người lúc nào, thì người đó sẽ ૮ɦếƭ lúc đó. Đương nhiên, mấy người có thể phái người đến bảo vệ, cũng có thể nhìn chằm chằm vào tôi như thế này. Mấy người sẽ biết, tất cả ngăn cản, đều vô ích!”
Mộc Thanh lập tức rống to: “Cô muốn giết ai? Không được ***ng vào An An!”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết Triệu An An, ả quan trọng trong lòng anh như thế, sao tôi có thể giết quân cờ quan trọng như vậy được. Tôi giết một người không quan trọng, để mấy người biết thực lực của tôi! Sau này nếu ai dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy đừng trách tôi không khách khí!”
Vài phút sau, di động Cảnh Dật Thần vang lên, anh bắt máy, bên trong truyền đến giọng nói của Quý Bác: “Cảnh thiếu, em họ Quý Lệ Lệ của tôi vừa mới ૮ɦếƭ, tôi đoán là do Dương Mộc Yên làm. Có không ít người mai phục bên ngoài biệt thự của chúng tôi, tôi cảm thấy rất kỳ lạ.”
Cảnh Dật Thần thản nhiên nói: “Được, tôi đã biết.”
Anh nói xong liền tắt điện thoại, lạnh lùng nhìn Dương Mộc Yên.
Dương Mộc Yên cũng nhìn Cảnh Dật Thần, tán thưởng: “Anh đúng là thông minh, đã sớm đoán được tôi sẽ giết Quý Lệ Lệ đúng không? Nhưng mà, tôi nghĩ, cho dù người của anh ở bên ngoài Quý gia, nhưng mà không có bảo vệ ả đúng không? Anh ước gì Quý Lệ Lệ ૮ɦếƭ, đúng không?”
Quý Lệ Lệ đã từng gây khó dễ cho Thượng Quan Ngưng, đương nhiên là Cảnh Dật Thần sẽ không bảo vệ ả, anh không sai người giết Quý Lệ Lệ là đã không tệ lắm rồi.
Mượn tay Dương Mộc Yên để giết Quý Lệ Lệ, đối với Cảnh Dật Thần mà nói, là chuyện tốt.
Trịnh Kinh và Mộc Thanh nghe thấy Dương Mộc Yên nói mới biết được, thì ra mặc dù ả ngồi ở đây nói chuyện với bọn họ, ả vẫn giết được Quý Lệ Lệ!
Quý Lệ Lệ chính là hòn ngọc quý trong tay Quý gia, tuy rằng tính tình ngang ngược, tự xưng là công chúa nhỏ, trêu chọc rất nhiều phiền phức cho Quý gia, còn làm Quý Bác cảm thấy phiền phức muốn ૮ɦếƭ. Nhưng nếu ả ૮ɦếƭ, Quý gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Dương Mộc Yên vậy mà không sợ Quý gia trả thù!
Tuy rằng bây giờ Quý Mẫn Du không còn làm thị trưởng A thị nữa, nhưng vẫn có quan hệ rất rộng rãi trong giới kinh doanh, ngay cả Cảnh Dật Thần muốn động vào Quý gia còn phải kiêng kị một chút.
Hiện tại xem ra, một mình Dương Mộc Yên đã khiêu chiến hai gia tộc lớn ở A thị!
Lúc này, ánh mắt Mộc Thanh nhìn Quý Lệ Lệ còn có chút thương hại.
Mặc kệ ả thông minh thế nào, có nhiều ý nghĩ xấu xa thế nào, cũng chỉ có một mình mà thôi.
Có lẽ Dương gia có thể cho ả tiền tài, giúp ả tiêu xài rất nhiều năm, nhưng mà thực lực của Cảnh gia và Quý gia đứng đầu và thứ hai ở A thị, cho dù Dương gia vẫn như trước, hưng thịnh như trước, cũng không dám chống lại hai gia tộc lớn này, lại càng đừng nói là một mình Dương Mộc Yên.
Sau này chắc chắn Dương Mộc Yên sẽ không có kết cục tốt.
Bà cụ nhà họ Quý cũng không phải là người dễ trêu chọc, nếu không sao bà ta có thể che chở Quý Lệ Lệ nhiều năm như vậy, mặc kệ Quý Lệ Lệ làm gì, cũng không có ai dám ***ng vào ả.
Lúc trước khi Quý Lệ Lệ trêu chọc Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần cũng chỉ đánh Quý Lệ Lệ một chút rồi giam ả vào tù, sau đó để Quý gia bồi thường chút tiền mà thôi, cũng không có thật sự muốn lấy mạng ả, nếu lấy mạng Quý Lệ Lệ, Quý gia và Cảnh gia sẽ đối đầu đến ૮ɦếƭ mới thôi.
Điều Mộc Thanh không biết chính là, Dương Mộc Yên không hề sợ Quý gia, sau khi ả gả cho Quý Bác, ả đã nắm trong tay thực lực của Quý gia, ả tự nhận mình có thể đối phó Quý gia.
Người thật sự làm ả kiêng kị, chính là Cảnh gia.
Không chỉ có Cảnh Dật Thần, mà Cảnh Trung Tu và Cảnh Thiên Viễn đều rất lợi hại, bọn họ không chỉ nham hiểm, mà còn có chỉ số thông minh rất cao, đều là loại người khó đối phó nhất.
Cảnh Dật Thần mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, mà đã ẩn ẩn có xu hướng siêu việt hơn cả Cảnh Trung Tu, hắn là thiên tài của Cảnh gia, đấu với hắn, tuy rằng Dương Mộc Yên rất tự phụ, nhưng cũng không nắm chắc phần thắng.
Cho nên mới có thể không ngừng nhả mồi thử.
Hôm nay, chính là một mồi thử.
Mà kết quả, làm Dương Mộc Yên có hơi run sợ.
Ả không muốn ở đây nữa, ả cần phải lập tức rời đi.
May mà trước đó ả đã chuẩn bị rất đầy đủ, Cảnh Dật Thần không thể xử lý mai phục của ả ở khắp nơi trong thời gian ngắn được, mà mạng của Triệu An An và Trịnh Luân còn nằm trong tay ả, đây là lá bùa tốt nhất của ả.
Trịnh Kinh và Mộc Thanh đều giúp đỡ Cảnh Dật Thần, còn là người giúp đỡ rất quan trọng, nhưng đồng thời cũng là uy hiếp của Cảnh Dật Thần.
Nếu diệt trừ hai trợ lức lớn này, thế lực của Cảnh Dật Thần sẽ yếu bớt không ít, đặc biệt nếu không có Mộc gia và bệnh viện Mộc thị, liền không chiếm được sự chữa trị tốt nhất, như vậy muốn hắn ta ૮ɦếƭ sẽ rất dễ dàng.
Dương Mộc Yên thật sâu nhìn Mộc Thanh liếc mắt một cái, sau đó cầm lấy túi của mình đi ra ngoài.
Mạng của Mộc Thanh cô ta sẽ giữ lại, nếu cô ta không có được người đàn ông này thì sẽ không cam lòng! Mà những người khác của Mộc gia đều phải ૮ɦếƭ!
Dương Mộc Yên vừa đi, bốn người đàn ông trong phòng đều rơi vào yên lặng.
Qua một hồi lâu, Mộc Thanh bỗng nhiên nhớ tới việc Dương Mộc Yên còn cầm chìa khóa chung cư của hắn, hắn không khỏi hỏi Trịnh Kinh: “Sáng ngày hôm nay, Dương Mộc Yên lấy chìa khóa chung cư ở chỗ An An, cậu vẫn luôn đi theo An An, có phát hiện chỗ nào khả nghi chỗ hay không?”
Trịnh Kinh có chút giật mình, hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Không có chỗ nào khả nghi, lúc trước tớ vẫn luôn đi theo cô ấy, lúc đến chỗ cậu ăn cơm, tớ đã để thuộc hạ đi theo, hắn cũng báo cho tớ biết tất cả đều bình thường. Hôm nay An An không ở bên ngoài mà ngồi xe taxi trực tiếp về Triệu gia, làm sao có thể bị Dương Mộc Yên lấy được chìa khóa?”
Trong lòng hắn nghĩ cũng thấy sợ, Dương Mộc Yên sao lại lợi hại như vậy? Có thể động chân động tay dưới mí mắt hắn?
Cảnh Dật Thần nghe hai người nói, bỗng nhiên mở miệng: “Hẳn là xe taxi kia có vấn đề.”
Trịnh Kinh ngẩn ra, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lúc thuộc hạ báo cáo còn nói đùa một câu: “Triệu đại tiểu thư giống như heo, có thể ăn có thể ngủ, lên taxi liền ngủ mất, tới Triệu gia mới mơ mơ màng màng xuống xe.”
“Đúng, chính là xe taxi có vấn đề! An An vừa lên xe taxi đã ngủ mất, chắc là do người của Dương Mộc Yên ra tay.”
Ngày thường, thật ra Triệu An An cũng thường ngủ gật trên xe taxi, nhưng lúc này thực rõ ràng có chút kì lạ.
Trịnh Kinh nói xong, sắc mặt có chút khó coi: “Cái này làm sao bây giờ, chúng ta không có khả năng luôn đi theo bảo vệ Triệu An An.”
Hơn nữa, hiện tại còn thêm Trịnh Luân.
Tuy rằng Trịnh Luân không ham chơi như Triệu An An, đại đa số thời gian cô đều an tĩnh ở trong nhà sẽ không dễ dàng ra cửa, nhưng kể cả ở nhà, cũng sẽ có nguy hiểm.
Tưởng tượng đến Trịnh Luân cũng gặp nguy hiểm, Trịnh Kinh làm sao có thể đi theo Triệu An An a! Hắn hận không thể 24 giờ đều ở nhà bảo vệ Trịnh Luân, mặc kệ Trịnh Luân đi đâu hắn đều phải đi theo!
Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh đều là anh em tốt của Cảnh Dật Thần, hắn khó được mở miệng an ủi bọn họ: “Không cần lo lắng, Dương Mộc yên để tớ đối phó, chỗ Trịnh Luân cùng An An, tớ cũng sẽ phái người đi theo, sự an toàn tạm thời sẽ không có vấn đề quá lớn. Nhưng cũng phải để hai người đó biết chuyện gì đang xảy ra, để có thể bảo vệ mình tốt hơn, miễn cho bị lừa. Trịnh Kinh cậu đi nói với Trịnh Luân đi, chỗ của Triệu An An ……”
“Tớ đi nói!” Mộc Thanh ςướק lời.
Cảnh Dật Thần hờ hững nhìn một cái, mặt không biểu cảm nói: “Cậu có đi được hay không tớ phỉa về hỏi A Ngưng đã, cô ấy nói có thể đi thì mới được đi.”
Mộc Thanh rất muốn trợn trừng mắt, hiện tại Cảnh Dật Thần sao lại nghe lời vợ như vậy a! Hủy hoại hoàn toàn hình tượng lạnh lùng của mình!
Nhưng rất hiển nhiên kể cả hắn có trợn trắng mắt cũng không thay đổi được quyết định của Cảnh Dật Thần, hắn chỉ có thể cầu mong Thượng Quan Ngưng sẽ cho hắn đi tìm Triệu An An, có thể tự mình giải thích với cô ấy chuyện của Dương Mộc Yên.
Nếu Mộc Thanh biết, hắn tự mình đi giải thích với Triệu An An việc của Dương Mộc Yên, sẽ gặp phải tình huống gì có đánh ૮ɦếƭ hắn cũng sẽ không đi.
Cảnh Dật Thần lại phân phó vệ sĩ đến bảo vệ hai nhà Trịnh gia và Triệu gia nói rõ tình huống với bọn họ, sau đó lại hỏi Mộc Thanh về tình trạng của Cảnh Dật Nhiên, nghe nói hắn ta vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cũng không nói thêm cái gì trực tiếp rời đi.
Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn hắn rất lạnh lùng, trên thực tế trong lòng hắn cũng rất sốt ruột.
Người Dương Mộc Yên phái đi đối phó Thượng Quan Ngưng là nhiều nhất, hôm nay mục tiêu chính của cô ta là Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Duệ, không phải Triệu An An và Trịnh Luân, hai người đó chỉ là dùng để che mắt thôi.
Tuy rằng Lý Đa đã gửi tin tức cho hắn, nói việc trong nhà bên kia đã được giải quyết tốt, Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Duệ đều an toàn, nhưng trong lòng hắn vẫn rất nhớ thương bọn họ.
Nhưng hôm nay hắn lại không thể không tới chỗ Mộc Thanh, nếu hắn thật sự không tới, Dương Mộc Yên thật sự sẽ giết Triệu An An hoặc TrịnhLluân.
Hai người kia không thể ૮ɦếƭ một ai, hắn chỉ có thể tới đây.
Chẳng qua trước khi tới, hắn đã chuẩn bị tốt tất cả, đầu tiên hắn phải đảm bảo vợ và con an toàn, mới có thể đi quan tâm người khác.
Ở trong lòng hắn, Triệu An An là em họ, tuy rằng quan trọng, nhưng mười Triệu An An cũng so ra kém một mình Thượng Quan Ngưng.
A Hổ lái xe rất nhanh, hơn mười phút đã về đến tiểu khi Lệ Cảnh.
Lúc Cảnh Dật Thần về đến nhà, Thượng Quan Ngưng đang ngồi trên sô pha phòng khách chờ hắn.
Nhìn thấy hắn trở về, cô lập tức đứng dậy, nhìn toàn thân trân dưới một lần, xác định hắn không bị thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh Dật Thần *** khoác, tùy ý ném lên sô pha, sau đó bế Thượng Quan Ngưng vào phòng ngủ.
“Con đã ngủ?”
“Ừ, vừa mới ngủ, con raát ngoan, nghe tiếng S***g lớn như vậy bị doạ tỉnh cũng không khóc, về sau khẳng định là một người đàn ông dũng cảm giống như anh.”
Cảnh Dật Thần ôm cô nằm trên giường, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lưng mềm mại bóng loáng, như an ủi lại như yêu say đắm.
“A Ngưng, em có sợ không?”
Thượng Quan Ngưng đem mặt chôn trong *** Cảnh Dật Thần, ăn ngay nói thật: “Sợ, nhưng giờ đã thành thói quen, em biết bên ngoài có người bảo vệ em, em chỉ lo lắng đã trễ thế này anh còn đi ra ngoài sẽ bị thương.”
Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng vào trong ***, sự khó chịu trong lòng không thể diễn tả thành lờn.
Hắn muốn cho Thượng Quan Ngưng sống cuộc sống yên bình nhất, mà không phải giống như bây giờ, làm cô cả ngày lo lắng hãi hùng, còn có Cảnh Duệ, hiện tại bé còn nhỏ, không nên gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy.
Hắn phải có một thời thơ ấu vui vẻ khó quên.
Giọng của Cảnh Dật Thần thấp xuống: “Là anh không chăm sóc tốt cho em và con.”
Thượng Quan Ngưng lại nhoẻn miệng cười, Ng'n t ở trước *** hắn vẽ vòng tròn, nhẹ giọng nói: “Nhưng em lại cảm thấy ở bên anh rất hạnh phúc, em là nguòi phụ nữ hạnh phúc nhất thế gới, có một người chồng tốt, còn có một đứa con đáng yêu nghe lời, em rất thỏa mãn. Anh chăm sóc bọn em rất tốt, có một số người bên ngoài anh không thể khống chế hết được, anh không phải là thần.”
Tâm nguyện lớn nhất của Cảnh Dật Thần là có thể làm Thượng Quan Ngưng hạnh phúc, hiện tại cô lại bộc lộ sự hạnh phúc ra ngoài, trong lòng hắn dễ chịu hơn rất nhiều.
“Trong cuộc sống chắc chắn sẽ có rất nhiều biến cố, có người tới quấy rối, chúng ta mới có thể càng thêm quý trọng cuộc sống hiện tại, em cảm thấy muốn mỗi giây mỗi phút đều ở bên anh không muốn tách ra khỏi anh.”
Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng cười cười, cúi đầu hôn cô, dùng giọng dịu dàng nói: “Được, chúng ta mỗi giây mỗi phút đều không rời xa nhau, vẫn luôn ở bên nhau.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc