Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 466

Tác giả: Hạ Thanh Sam

"An An, anh rất nhớ em, em có nhớ anh hay không?".
Triệu An An nghe được âm thanh ôn nhu của hắn, không biết sao lại thế này, nước mắt lập tức liền chảy xuống, trong lòng cô vô cùng oan ức, khó khăn cắn hắn một cái, sau đó khóc đánh hắn: "Em hận anh ૮ɦếƭ đi được, anh đừng ᴆụng em! Em đang rất loạn, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!".
Cô muốn vĩnh viễn ở chung với Mộc Thanh, làm sao bây giờ?
Cô không muốn rời đi, làm sao bây giờ?
Cô cũng nhớ tới Mộc Thanh, nếu không sao lại vứt hết mặt mũi lén chạy vào nhà hắn!
Nhưng cô cũng không dám nghĩ tới hắn, một khi cô nhớ tới hắn, liền căn bản không khống chế được chính mình!
Loại dày vò cùng tra tấn vô tận này, khi nào thì mới chấm dứt?
Nội tâm cô thống khổ, ai có thể hiểu được?
Cô luôn luôn bị Tử Thần đuổi theo, ai có thể hiểu được cái loại thời khắc nào cũng phải đối mặt với khủng hoảng và sợ hãi?
Mỗi lần đi kiểm tra, cô đều làm bộ dường như không có việc gì, nhưng ai biết rốt cuộc cô sợ hãi bao nhiêu?
Cô cũng là người, cô cũng rất sợ ૮ɦếƭ.
Triệu An An ôm lấy cổ Mộc Thanh, giống như một một đứa trẻ, khóc hu hu hu lên.
Mộc Thanh sợ hãi, không biết tại sao cô bỗng nhiên khóc.
Triệu An An luôn luôn rất ít khóc, cô tính cách sáng sủa, bình thường việc nhỏ đều sẽ không để ở trong lòng, mỗi ngày đều sống rất khoái nhạc.
Cho nên mỗi lần cô khóc, Mộc Thanh sẽ cảm thấy giống như ông trời sập.
Hắn không biết hành động vừa rồi chọc tới cô, còn tưởng cô nhớ lại chuyện gì nên thương tâm, hắn ôm chặt Triệu An An, lập tức nhận sai: "An An, thực xin lỗi thực xin lỗi, em đừng khóc, là anh không đúng, em đánh anh mắng anh đều được, đừng khóc được không? Em vừa khóc, anh lập tức đau lòng vô cùng, em sờ thử đi, lòng anh nát rồi”.
Triệu An An không nghe cái gì cả, vẫn tiếp tục khóc.
Bình thường cô ở trước mặt hai người Triệu Chiêu và Triệu Phất, cũng sẽ không rơi nước mắt, không biết vì cái gì, ở trước mặt Mộc Thanh cô càng thêm yếu ớt, hắn ôm ấp làm cho cô cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ, có thể làm càn khóc nức nở, phóng thích áp lực cô trải qua thời gian dài.
Có lẽ, là vì Mộc Thanh rất cưng cô đi, cho nên cô mới có thể không chút cố kỵ ở trước mặt hắn.
"An An, anh yêu em, rất yêu rất yêu em, em không biết sao? Nếu có thể, anh nguyện ý thay em đi ૮ɦếƭ, chỉ cần em có thể bình an sống tiếp, anh đều nguyện ý làm tất cả, em đừng giận nữa, được không?".
Mộc Thanh đem tất cả lời của Thượng Quan Ngưng quên không còn một chút gì, lại đem tất cả lời nói từ đáy lòng mình nói hết ra.
Triệu An An biết, Mộc Thanh nói không phải là nói cho có mà thôi, hắn thật sự xem mạng của cô còn quan trọng hơn mạng của hắn.
Trong lòng cô dễ chịu hơn nhiều, ít nhất, Mộc Thanh quan tâm cô như vậy, hắn nguyện ý chia sẻ nội tâm thống khổ với cô.
Cô khóc gương mặt đầy nước mắt, Mộc Thanh đau lòng không thôi, hắn trực tiếp lấy áo T-shirt Triệu An An đang cầm, lau nước mắt nước mũi cho cô.
Triệu An An âm thanh nghẹn ngào nói: "Anh làm bẩn áo em, lát nữa em mặc cái gì?".
Đã khóc thành như vậy, còn có nhàn tâm lo lắng quần áo của cô! Xem ra căn bản là không có chuyện gì, cô chính là cô gái cái loại này ủy khuất tật xấu phạm vào, oa trong иgự¢ hắn khóc một hồi mà thôi.
Mộc Thanh thật sự là lo lắng hãi hùng, hắn còn tưởng rằng, cô khóc kinh thiên động địa, là vì cô phát hiện ung thư của mình tái phát nha, hù ૮ɦếƭ hắn!
Không có việc gì là tốt rồi, Mộc Thanh nhẹ nhàng thở ra, trên gương mặt tuấn dật, tràn ngập mồ hôi nhễ nhại.
Hắn thật sự bị dọa sợ.
"Không có việc gì, nơi này của anh có rất nhiều quần áo của em, lát nữa đổi cái khác là được, nếu không được nữa, anh đi mua cho em. Đừng khóc, mắt bị sưng lên rồi, bị người khác thấy giải thích thế nào”.
Lời này quả nhiên dùng được với Triệu An An, cô lập tức ngưng khóc.
Bằng không, lát nữa về nhà ánh mắt sưng vù, bị bà ngoại nhìn thấy, thật sự là không có cách nào giải thích.
Mộc Thanh lau khô khuôn mặt nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn cô.
"Đứa ngốc, có gì phải khóc? Không phải sợ, tất cả đều có anh. Em nhất định phải nhớ rõ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều đã ở bên cạnh em, không cho em một mình gánh vác mọi thứ, có chuyện, nhất định phải nói với anh”.
Một lát sau Triệu An An mới ý thức được, Mộc Thanh đang nói cái gì.
Ý của hắn là, nếu bệnh tình của cô tái phát, nhất định phải nói cho hắn.
Nhưng mà, người cô không muốn nói nhất là hắn.
Bởi vì hắn khẳng định sẽ thống khổ, lo lắng.
Sao cô có thể mặc kệ để hắn lo lắng thống khổ được.
Triệu An An không nói gì, trong lòng cô nghĩ, cô cũng không "Được" nên sẽ coi như là không đồng ý. Thời điểm sau này cô gặp chuyện không may, Mộc Thanh vẫn không biết.
Sao Mộc Thanh không biết chút tính toán nhỏ trong lòng cô, cô không nói chuyện, rất rõ ràng muốn gạt hắn, bằng không với tính cách của cô khẳng định sẽ nói "Được chứ, đương nhiên em sẽ nói với anh".
Hắn không có ép Triệu An An đồng ý, nếu thật sự có một ngày như vậy, mặc dù Triệu An An không nói cho hắn biết, hắn khẳng định cũng sẽ biết.
Hiện tại, cô ở ngay bên người hắn, ở trong иgự¢ hắn, hắn không muốn làm gì cả, cứ như vậy ôm cô, cũng đã rất thỏa mãn.
Vừa rồi là hắn rất sốt ruột, không nên bắt buộc cô làm loại chuyện này.
Mộc Thanh nhẹ nhàng mặc ҨЦầЛ ŁóŤ cho cô lại lần nữa, sau đó nằm bên cạnh Triệu An An, ôm cô vào trong lòng, cằm để trên trán cô, thấp giọng nói chuyện với cô.
"Hôm nay vì sao tới tìm anh?".
Dựa theo tính cách của Triệu An An, khẳng định không phải chỉ đơn thuần bởi vì nhớ hắn bèn chạy tới tìm hắn, huống chi, Mộc Thanh còn thật không dám xác định Triệu An An có phải nhớ hắn hay không.
Triệu An An nằm úp sấp trong иgự¢ hắn, há miệng thở dốc, lại không nói gì.
Mộc Thanh cười cười, dùng âm thanh ôn nhu hỏi: "Em sợ anh đối xử tốt với cô gái khác? Sợ anh cưới người khác, cho nên tới xem nơi này có cô gái khác hay không?".
Triệu An An theo bản năng phủ nhận: "Không phải!".
Mộc Thanh biết khẳng định không phải nguyên nhân này, hắn hỏi như vậy, chính là muốn mượn cớ nói cho Triệu An An biết lời nói trong lòng của hắn.
"Anh sẽ không cưới người khác, An An, lòng anh chỉ có một mình em, chứa không nổi người khác”.
Thời điểm Mộc Thanh nói lời này, ngữ điệu thoải mái, nhưng trong giọng nói lại có kiên định nói không nên lời, trong lòng Triệu An An khẽ run lên.
"Nơi này của anh sẽ không có cô gái khác đến, chỉ có em đến”.
Triệu An An ngước mắt, kinh ngạc nhìn Mộc Thanh, thâm tình và ôn nhu trong mắt hắn, đều chỉ thuộc về một mình cô!
"Em nghe”.
Mộc Thanh cầm tay Triệu An An đặt lên иgự¢ mình, để cảm nhận tim của hắn đập.
"Ở trong lòng anh nói yêu em”.
Hắn nói xong, tay kia thì nằm lấy cổ tay Triệu An An, sờ mạch đập của cô.
"Mạch đập của em nhảy lên nhanh như vậy, thei một góc độ của bác sĩ chuyên nghiệp, hoặc là trái tim em có vấn đề, hoặc là em động tâm với anh, dẫn tới gia tốc máu lưu động, cho nên mới nhảy lên mạnh mà hữu lực như vậy".
"Từ thân thể đến tâm lý, tất cả điều này đều nói một vấn đề."
Mộc Thanh nói lời này, tạm dừng một giây: "Em yêu anh, An An”.
Triệu An An không phủ nhận.
Chuyện cô yêu Mộc Thanh không có cách nào phủ nhận được.
Mặc kệ là ánh mắt hay cử chỉ của cô, hay là phản ứng sinh lý, tất cả đều khiến Mộc Thanh thấy cô yêu hắn.
Tay cô đặt trên иgự¢ Mộc Thanh, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, cảm xúc mất khống chế của cô rốt cuộc bình tĩnh lại.
Hơn nữa, không biết sao cảm giác khủng hoảng của cô bởi vì mấy câu nói của Mộc Thanh lập tức liền biến mất không thấy.
Vốn dĩ cô tưởng rắng, Mộc Thanh thật sự sẽ bị Mộc gia ép buộc kết hôn với Mễ Hiểu Hiểu.
Nhưng mà hôm nay nghe Mộc Thanh nói, trong lòng cô tin tưởng, Mộc Thanh sẽ không kết hôn với người khác.
Tảng đá lớn trong lòng cô rốt cuộc rơi xuống, sự vội vàng trong lòng vì chuyện của Mộc Thanh cũng phai nhạt dần.
Thời gian gần đây, cô vẫn luôn đều phải chịu áp lực từ trong nhà và áp lúc từ chỗ Mộc Thanh, lão thái thái vẫn luôn ép cô đưa ra lựa chọn, mà Mộc Thanh giống như càng ngày càng rời xa cô.
Cô thật ra rất sợ mất đi Mộc Thanh, rất nhiều lần cô đều kém chút nữa nói ra câu muốn gả cho Mộc Thanh.
Cô không xác định được chính mình còn có thể kiên trì bao lâu, có lẽ cứ tiếp tục bị ép buộc như vậy, sự khát vọng muốn chiếm lấy Mộc Thanh ở trong lòng cô sẽ chiếm thế thượng phong, cô sẽ không khống chế được mình, sẽ không quan tâm tất cả mà ở bên cạnh Mộc Thanh.
Nếu Thượng Quan Ngưng biết, sự nỗ lực mà thời gian trước cô cố gắng tạo ra, bị mấy câu nói của Mộc Thanh mà bị phá bỏ hoàn toàn, cô nhất định sẽ tức giận đến ngất đi.
Chẳng lẽ cô không biết, cứ bức bách Triệu An An như vậy, khiến Mộc Thanh lạnh nhạt với Triệu An An, sẽ làm Triệu An An cực kì đau khổ dày vò sao?
Nhưng cô vẫn làm như vậy?
Cô muốn Triệu An An phải chịu dày vò!
Triệu An An quá cố chấp, sự kiên trì trong lòng khiến cô ấy không thể nghĩ thông suốt không thể tự thay đổi, lúc này chỉ tác động từ bên ngoài, hơn nữa dùng lúc đánh cực kì lớn mới có thể khiến cô ấy thay đổi.
Chính cô ấy cuối cùng phải hiểu được, tất cả sự kiên trì của cô ấy so ra đều không quan trọng bằng Mộc Thanh!
Nhưng mà hiện tại, sâu trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy, Mộc Thanh không cưới cô ấy mới là tốt nhất, cô ấy hy sinh tình cảm của mình tác thành cho Mộc Thanh với người khác.
Thượng Quan Ngưng muốn Triệu An An hiểu rõ, cô ấy luyến tiếc Mộc Thanh, cô ấy cần Mộc Thanh, cô ấy căn bản không được chính tay đẩy hắn vào trong lòng người phụ nữ khác!
Mặc dù cô ấy muốn ૮ɦếƭ, cũng phải ૮ɦếƭ ở trong иgự¢ Mộc Thanh, mà không phải nhìn Mộc Thanh trong иgự¢ ôm cô gái khác đến ૮ɦếƭ!
Đương nhiên, Thượng Quan Ngưng không cảm thấy Triệu An An sẽ ૮ɦếƭ, cô cảm thấy Triệu An An sẽ sống lâu trăm tuổi, cho nên liền càng không muốn để Triệu An An đẩy Mộc Thanh ra. Nếu bệnh của cô ấy cả đời đều không tái phát, hoặc là tái phát nhưng được chữa khỏi, như vậy cô ấy nhất định sẽ cực kì hối hận vì không kết hôn với Mộc Thanh.
Tình cảm là việc của hai người, trước kia mặc dù Thượng Quan Ngưng có ý nghĩ âm thầm hỗ trợ, nhưng trước nay không có tùy ý nhúng tay.
Nhưng từ khi Triệu An An vì tránh né Mộc Thanh tự mình ở Anh quốc trốn đi, hơn nữa vì thế bị giam giữ nửa năm, Mộc Thanh giống như phát điên đi tìm cô ấy, Thượng Quan Ngưng liền thay đổi chủ ý.
Cô biết mấu chốt vì sao Triệu An An không chịu gả cho Mộc Thanh, nút thắt này không thể nào cởi bỏ, trừ khi Triệu An An hoàn toàn khỏi bệnh.
Nhưng trừ bỏ tháo bỏ điểm mấu chốt này, còn có biện pháp khác có thể khiến Triệu An An gả cho Mộc Thanh, dương mưu không được vậy dùng âm mưu.
Cô không quan tâm về sau Triệu An An có hận cô không, chỉ cần cô ấy có thể ở bên cạnh Mộc Thanh, cô chỉ dùng một chút thủ đoạn và mưu kế thì cũng không đáng kể.
Vốn dĩ Triệu An An đã bị cô bức ép đến giới hạn, chỉ cần dùng một liều thuốc mạnh cuối cùng, cô ấy nhất định sẽ chủ động đi tìm Mộc Thanh, yêu cầu kết hôn với hắn.
Nhưng mà, hiện tại tâm trạng của cô ấy lại trở về như trước kia —— Mộc Thanh vẫn chỉ yêu một mình cô ấy, cô ấy không thể gả cho Mộc Thanh, nếu không chờ sau khi cô ấy ૮ɦếƭ, Mộc Thanh khẳng định sẽ cô đơn giống như Cảnh Trung Tu, cả đời cũng không chịu cưới người khác, cả đời đều cô đơn.
Cô ấy vẫn muốn rời xa Mộc Thanh, như vậy mới có thể làm Mộc Thanh quên mình.
Mộc Thanh cũng không biết tâm trạng của Triệu An An có sự biến hóa vi diệu, hắn chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Triệu An An đã thả lỏng, không hề giống dáng vẻ nôn nóng những lần trước, trong lòng có chút vui vẻ.
Hắn không thể nhìn Triệu An An khó chịu.
Thật ra hắn cũng có biện pháp có thể buộc Triệu An An kết hôn với hắn, nhưng hắn không muốn tàn nhẫn như vậy, hắn vĩnh viễn cũng không thể giống Cảnh Dật Thần, cưỡng bách Triệu An An đi đăng kí với hắn.
Hơn nữa lấy tính cách của Triệu An An ch, nếu ૮ưỡɳɠ éρ cô đi đăng kí, cô cũng không thể giống như Triệu An An, yên tĩnh ở nhà, cô nhất định sẽ chạy trốn.
Hắn không muốn ép Triệu An An, như bây giờ cũng tốt.
Bọn họ ở cùng một thành phố, giữa hai người có nhiều sự liên quan như vậy, không muốn gặp mặt cũng khó.
“Hôm nay tới tìm anh rốt cuộc có chuyện gì? Em gặp phải phiền toái gì sao?”
Triệu An An lắc đầu: “Không có.”
Chỉ nói hai chữ, nhiều hơn một chữ cũng không chịu nói.
Mộc Thanh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của Triệu An An, thấp giọng hỏi cô: “Vậy giữa trưa em muốn ăn cái gì? Anh làm cho em ăn.”
Triệu An An nếu không chịu nói cô tới để làm gì, Mộc Thanh cũng không truy hỏi.
Cô đã không muốn nói, truy hỏi thế nào cô cũng không chịu trả lời. Nếu cô muốn nói, hắn không cần hỏi, cô cũng sẽ nói ra một đống lớn.
Cô là người tham ăn, trước cho cô ăn no rồi nói tiếp.
Triệu An An theo bản năng muốn nói “Ăn bò bít tết”, nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống.
Cô nên đi rồi, nếu à còn ở chỗ này ăn trưa với Mộc Thanh, còn nói cái gì mà rời khỏi Mộc Thanh, nói cái gì mà để hắn quên mình.
Cô nhẫn tâm đẩy Mộc Thanh, con mắt sưng đỏ nói: “Anh tìm một bộ quần áo cho em mặc.”
Mộc Thanh thuận theo đứng dậy, mở tủ quần áo tìm quần áo cho cô.
Trong nhà hắn, có rất nhiều quần áo của Triệu An An, từ đầu đến chân đều có, bao gồm nội y ҨЦầЛ ŁóŤ cùng giày vớ, quần áo một năm bốn mùa, tất cả đều do hắn mua, là để lúc Triệu An An ở lại đây có quần áo để tắm rửa.
Hắn tìm một chiếc áo phông màu trắng đưa cho Triệu An An, chờ cô mặc xong rồi, lại kìm lòng không được ôm eo cô, thấp giọng hỏi: “Muốn thay ҨЦầЛ ŁóŤ hay không?”
Vừa rồi, cô bị Mộc Thanh làm cho động tình, ҨЦầЛ ŁóŤ ướt một mảng lớn.
Giọng điệu của Mộc Thanh qua quýt như ngày thường, cũng không cố tình ái muội, nhưng ý tứ trong lời nói lại làm Triệu An An khó xử không chịu được.
Mộc Thanh đã thật lâu không chạm vào cô, thế cho nên thân thể cô cực kì mẫn cảm, xuất hiện phản ứng sinh lý khiến cô xấu hổ và giận dữ muốn ૮ɦếƭ.
Mộc Thanh nhìn thấy lỗ tai Triệu An An đỏ bừng, không khỏi cười ra tiếng: “Em bởi vì quá thích anh nên mới như vậy, không cần cảm thấy thẹn thùng, những lúc em nhiệt tình hơn hôm nay anh đều đã thấy qua.”
Hắn tiến đến bên tai Triệu An An, khẽ cắn lỗ tai cô, giọng hơi khàn khàn nói: “Anh rất thích.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc