Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 464

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thật ra, mấy ngày nay Cảnh Dật Nhiên cảm thấy thị lực của mình có chút mơ hồ, hơn nữa cách hai ngày sẽ chóng mặt một lần, nhưng mà hắn vẫn kiêng cường chống đỡ.
Tiểu Lộc không phải là người cẩn thận, cô biết Cảnh Dật Nhiên vẫn còn đau đầu, nhưng không phát hiện ra việc thị lực của hắn đang giảm dần.
Cảnh Dật Nhiên cũng không ngờ bệnh tình chuyển xấu như vậy, có lẽ có liên quan đến khoảng thời gian hắn không nghĩ ngơi tốt lúc trước, bởi vì phải vội vàng tìm kiếm Tiểu Lộc.
Đầu đau nhức liên tục và đôi mắt đang dần bị mù làm Cảnh Dật Nhiên bực bội và đau đớn.
Đau, hắn có thể nhịn! Chính là, mắt không nhìn thấy, điều này, hắn không nhịn được!
Cho nên hắn mới kêu Tiểu Lộc đi tìm Mộc Thanh, yêu cầu lập tức giải phẫu!
Sau khi Mộc Thanh cẩn thận kiểm tra đầu cho Cảnh Dật Nhiên, hắn quyết định phẫu thuật lấy viên đạn ra.
Tình huống cực kỳ nguy hiểm, viên đạn chèn ép vào thần kinh thị giác, hơn nữa còn ứ huyết trong máu, còn đang không ngừng gia tăng lượng máu.
Bây giờ mổ, Mộc Thanh chỉ nắm chắc bảy phần mà thôi, nếu mỗ chậm hơn nữa, xác suất thành công sẽ giảm xuống năm phần, và có lẽ Cảnh Dật Nhiên sẽ bị mù suốt đời.
Nhưng mà, việc phẫu thuật cho Cảnh Dật Nhiên, Mộc Thanh vẫn phải nói rõ ràng cho Cảnh Dật Thần biết, hắn kiên định đứng về phía Cảnh Dật Thần, lỡ như điều trị cho Cảnh Dật Nhiên rồi hắn lại đối địch với Cảnh Dật Thần, làm chuyện tổn thương Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ, vậy hắn sẽ trở thành tội nhân.
Cảnh Dật Thần không hề do dự kêu hắn lập tức mổ cho Cảnh Dật Nhiên.
Anh có thể tìm được Đường Thư Niên nhanh như vậy, còn xác định được thân phận của hắn, tất cả đều nhờ vào đầu mối quan trọng mà Cảnh Dật Nhiên cung cấp.
Nếu đã đáp ứng với Cảnh Dật Nhiên, đồng ý để Mộc Thanh mổ cho hắn, vậy anh không được đổi ý.
Việc phẫu thuật đầu vô cùng phức tạp, hơn nữa còn cần bác sĩ với kỹ thuật cao và kinh nghiệm phong phú, nếu không có thể làm cho bệnh nhân biến thành người thực vật.
Mộc Thanh là chuyên gia và là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này, ca mỗ này đã được tiến hành hơn bốn tiếng rồi.
Viên đạn đã bị thần kinh não bộ bao vây rất phức tạp, nếu muốn lấy đạn ra thì phải cực kỳ cẩn thận.
Sau khi Cảnh Dật Nhiên bị bắn mà còn có thể sống, đúng là kỳ tích.
Mộc Thanh cảm thấy, chỉ sợ ca mỗ này chỉ có xác suất thành công là 1 phần thì Cảnh Dật Nhiên cũng có thể sống, không có biện pháp, vận khí của hắn nghịch thiên như thế đó! Tai hoạ lưu ngàn năm, ông trời cũng không muốn hắn ૮ɦếƭ, chắc chắn hắn có thể sống một trăm tuổi!
Bảy tiếng sau, cuối cùng cũng làm xong phẫu thuật, nhưng mà kết quả thì phải chờ đến khi Cảnh Dật Nhiên tỉnh lại thì mới biết được, có lẽ sẽ còn sống, sau này cũng không đau đầu, nhưng mà không biết thị lực có thể trở lại bình thường hay không.
Cảnh Dật Nhiên được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Tiểu Lộc mặc đồ vô khuẩn, ở bên trong cùng hắn.
Hai mắt Cảnh Dật Nhiên đều là tơ máu, đói bụng muốn ૮ɦếƭ, cổ họng cũng khát khô, thế nhưng hắn lại đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, thật lâu cũng không có rời đi.
Bây giờ, hình như Cảnh Dật Nhiên còn hạnh phúc hơn cả hắn.
Tuy tình cảm của Tiểu Lộc không hề nhiệt liệt, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, cô xem Cảnh Dật Nhiên còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Lúc này cô đang nắm tay Cảnh Dật Nhiên, canh giữ bên giường hắn, giống như người vợ nhỏ đang chờ chồng mình tỉnh dậy, làm không khí bên trong thật ấm áp.
Từ trước đến nay, Tiểu Lộc rất ít nói, thế nhưng hôm nay cô lại phá lệ hỏi hắn rất nhiều lần rằng “Cảnh Dật Nhiên không sao chứ?”.
Tình cảm giữa cô và Cảnh Dật Nhiên, không giống như tình yêu, nhưng lại nồng nàn hơn cả tình yêu.
Tình yêu là gì? Là anh là em, là thích là yêu sao? Không phải, tình yêu chính là trái tim hai người ở cùng một chỗ, không sợ khó khăn, chỉ cần có thể nắm tay nhau vượt qua mưa gió, cùng nhau chống lại đau khổ.
Mộc Thanh đứng bên ngoài một lúc lâu, khoé môi xuất hiện nụ cười khổ sở, cô đơn xoay người, đi ra bệnh viện, trở về nhà mình.
Trong đầu hắn hiện lên giọng nói và nụ cười của Triệu An An, hắn cảm thấy trong lòng thật trống trãi, rõ ràng là mệt muốn ૮ɦếƭ, nhưng lại không ngủ được.
Thẳng đến khi trời hơi sáng, Mộc Thanh mới mê man ngủ mất.
Chín giờ sáng, Triệu An An mặc áo khoác thật lướn, đeo kích râm và mũ lưỡi trai che khuất nửa gương mặt, chuồn ra cửa sau đi thẳng đến bệnh viện Mộc thị.
Hôm nay bà ngoại và Triệu Chiêu đều ra ngoài từ sớm, làm Triệu An An vui muốn xĩu, vậy là cô có thể chuồn ra ngoài chơi rồi!
Từ sau khi X đại nghỉ hè, Triệu An An lại bị bà ngoại cấm chừng, nghiêm cấm cô ra ngoài lêu lỏng, trừ khi có việc cần cô xuất hiện thì cô mới được đi, nếu không thì phải thành thật ở nhà, miễn cho cô lại ra ngoài gây rối.
Triệu An An gọi xe chạy đến bệnh viện Mộc thị, lúc trả tiền xe làm cô đau lòng như cắt.
Tiền mà cô ςướק được từ chỗ Trịnh Kinh đã sắp dùng hết rồi, tiền lương trong trường học thì bị bà ngoại cắt xén, cô không lấy được một đồng tiền nào!
Lần trước trốn khỏi nhà đã tạo thành hậu quả xấu không thể vãn hồi, Triệu An An cảm thấy mình đúng là tự tìm đường ૮ɦếƭ, rãnh rỗi không có gì làm bày đặt bỏ trốn làm chi! Bây giờ thì tốt rồi, mọi người đều đề phòng cô như đề phòng bọn ςướק, sợ cô có tiền lại biến mất không thấy bóng dáng đâu!
Cô đã thề sẽ không bao giờ chạy trốn nữa, nhưng không ai tin.
Không có cách nào, ai kêu lúc trước cô quá rầu rĩ nên khi rời nhà trốn đi đã xài hết trơn tiền trong thẻ.
Ai ôi, vẫn là Trịnh Kinh tốt! Ngày nào cũng đem theo tiền trên người, chuyên môn cho cô ςướק đoạt, sau này nếu cô có tiền, nhất định phải báo đáp người ta cho thật tốt mới được.
Tiền của hắn cũng là tiền của Trịnh Luân, hãm hại Trịnh Kinh một chút thì không sao, nhưng mà hãm hại Trịnh Luân vô cùng lương thiện thì Triệu An An không xuống tay được.
Trong đầu Triệu An An hiện lên dáng vẻ của Trịnh Kinh và Trịnh Luân, nghĩ thầm, sao gần đây hai người này chẳng có động tĩnh gì hết, chẳng lẽ còn chưa tốt? Tốc độ cũng chậm quá đi, hôm nào rãnh cô phải tìm Trịnh Luân trò chuyện, giúp Trịnh Luân một chút mới được.
Suy nghĩ này vừa chợt loé thì Triệu An An cũng quăng luôn ra sau, bây giờ cô còn một đống việc phải giải quyết!
Lưng cô đeo balô màu đen, chuẩn bị kỹ càng đi vào bệnh viện Mộc thị.
Triệu An An nghĩ, cô che chắn cẩn thận như vậy, chắc không ai nhận ra cô đâu he?
Hy vọng bà ngoại đừng có phát hiện cô ở đây, bằng không hôm qua vừa mới cảnh cáo mà hôm nay cô đã chạy đến, căn bản là tự chui đầu vô rọ!
Nhưng mà, này cũng không có biện pháp.
Triệu An An lo cho Mộc Thanh, hôm nay nhất định phải tới nhìn một cái, xác định Mộc Thanh không có bệnh tật gì, còn phải lên làm viện trưởng thì mới được.
Triệu An An vẫn đang an ủi bản thân, không sao đâu, đây là lần cuối cô gặp Mộc Thanh, chắc chắn sau này sẽ không bao giờ đến nữa.
Chính cô cũng không biết, đã có bao nhiêu cái “lần cuối” rồi.
Triệu An An kéo thấp vành nón, vội vã đi vào bệnh viện, giống như kẻ trộm lặng lẽ đi vào văn phòng Mộc Thanh.
Trong lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, không biết làm sao lại khẩn trương đến thế.
Dây dưa một lát lâu, Triệu An An mới run rẩy mở cửa.
Kết quả, trong văn phòng không có một bóng người!
Lúc đầu Triệu An An vẫn đang trốn tránh lập tức đứng thẳng người, đây là chuyện gì?!
Sao Mộc Thanh không có ở trong văn phòng?
Cô đã cố ý lên mạng tìm hiểu, mấy ngày nay Mộc Thanh không có ca mỗ nào hết, thật ra, đã một tháng rồi anh chưa mổ lần nào, cho nên Triệu An An mới nghi ngờ việc Mộc Thanh đã bị Mộc Vấn Sinh vứt bỏ, nếu không với y thuật của Mộc Thanh, ngày nào cũng có bệnh nhân muốn anh mổ cho mình.
Trang mạng của bệnh viện Mộc thị có ghi rõ ràng lịch hẹn của các bác sĩ, nhật trình của những bác sĩ khác đều chật chội, chỉ có Mộc Thanh là trống rỗng!
Phải biết rằng, trước kia Mộc Thanh là bác sĩ bận rộn nhất!
Triệu An An cảm thấy, đều là cô làm cho Mộc Thanh trở thành thế này, cho nên mới mặt dày đi cầu xin Mộc Vấn Sinh, nhờ ông khôi phục chức vị viện trưởng cho Mộc Thanh.
Kết quả, hôm nay Mộc Thanh không có ở trong bệnh viện!
Bình thường anh đều ở trong bệnh viện mà không đi đâu hết, theo như lời anh nói, bệnh viện là nhà của anh, ở trong này, anh như cá ở trong nước, anh mới có giá trị.
Cho dù không có ca mỗ, không có bệnh nhân, nhưng với tính cách của Mộc Thanh, anh sẽ ở trong phòng xem sách y dược!
Triệu An An đứng ở đó sửng sốt một lát lâu, sau đó xoay người đi đến đại sảnh bệnh viện.
“Xin hỏi, bác sĩ Mộc Thanh có ở đây không? Tôi muốn khám bệnh.”
Y tá nghi ngờ nhìn cô, nhìn chằm chằm Triệu An An thật lâu mà không trả lời.
Không thể trách y tá, Triệu An An đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang che hết cả mặt, làm cho người ta cảm thấy giống như cô đang định đi ăn ςướק.
Triệu An An nhìn thấy y tá không nói lời nào, lập tức nổi giận: “Nhìn gì! Tôi bịt mặt thì sao? Tôi có bệnh, tôi nguyện ý, cô quản được tôi sao?”
Giọng điệu điển hình của ác bá làm y tá hoảng sợ cuống quít xem xét tình hình bác sĩ trong bệnh viện.
“Hôm nay bác sĩ Mộc không tới, nếu không thì chị tìm bác sĩ khác được không?”
“Vì sao không tới?”
Chuyện này, sao một y tá nhỏ như cô lại biết chứ!
“Tôi không rõ.”
“Khi nào thì sẽ đến?”
“Không biết.”
“Ngày mai có tới không?”
“Không rõ, có lẽ là có?”
Triệu An An tức giận: “Cô làm y tá thế nào vậy hả, hỏi cái gì cũng không biết!”
Y tá nhỏ sắp khóc luôn rồi, cô chỉ là y tá thực tập mà thôi, sao cô có thể hiểu rõ lịch trình của bác đứng đầu Mộc Thanh chứ!
Nhưng mà cô biết, bác sĩ Mộc Thanh đẹp trai như vậy, tính tình lại tốt, cô ước gì mình có thể trở thành bạn gái anh, thế nhưng có rất nhiều người thích Mộc Thanh, căn bản là không tới phiên cô!
Bây giờ, chỉ cần ai dám hỏi chuyện Mộc Thanh thì chắc chắn sẽ bị một đám phụ nữ vây đánh, sao cô dám hỏi thăm khi nào thì Mộc Thanh đi làm chứ!
Triệu An An tức giận, cố gắng áp chế bực bội trong lòng, lại hỏi: “Bây giờ Mộc Thanh lên làm viện trưởng chưa?”
Y tá sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không có không có, viện trưởng vẫn là viện trưởng Mộc - Mộc Đồng, không phải bác sĩ Mộc Thanh.”
Mộc Thanh không lên làm viện trưởng!
Ông cụ Mộc Vấn Sinh kia, vậy mà dám lừa cô!
Triệu An An rất tức giận, lập tức quay người bước đi.
Cô nghĩ, có lẽ Mộc Thanh đã bị Mộc Vấn Sinh vứt bỏ rồi, đừng nói là viện trưởng, thậm chí rất có thể đã bị đuổi khỏi bệnh viện Mộc thị luôn rồi!
Chính là, chờ đến khi cô tức giận rời khỏi bệnh viện, cô mới nhớ tới, cho dù Mộc Vấn Sinh vứt bỏ Mộc Thanh, chẳng lẽ cô còn có thể chạy đến Mộc gia, cầu xin Mộc Vấn Sinh một lần nữa sao?
Mặt mũi của Mộc Vấn Sinh cũng quá kém rồi đó, hôm qua vừa mới đồng ý, vậy mà hôm nay đã trở mặt rồi!
Triệu An An đau lòng muốn ૮ɦếƭ, tâm nguyện lớn nhất đời này của Mộc Thanh là trở thành bác sĩ đứng đầu, anh muốn phát triển bệnh viện Mộc thị trở thành bệnh viện quý tộc tốt nhất, chính là bây giờ đều bị huỷ hết.
Cô đeo balô bước đi không mục đích trên đường, không chú ý đến phía sau đang có một người đi theo mình.
Thật ra, hôm nay khi Triệu An An ra khỏi cửa thì Trịnh Kinh đã đi theo cô rồi.
Tuy Đường Thư Niên đã được giải quyết, nhưng mà vẫn còn Dương Mộc Yên như hổ rình mồi! Đối với Dương Mộc Yên, Triệu An An còn có tác dụng lớn hơn nữa, xác suất ả ra tay đối phó Triệu An An cực kỳ lớn.
Cho nên không thể để Triệu An An ra ngoài một mình, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Còn nữa, lỡ như Triệu An An lại bỏ nhà ra đi lần nữa, vậy đúng là ép ૮ɦếƭ Mộc Thanh.
Cho nên từ khi Trịnh Kinh nhận được điện thoại của người hầu Triệu gia thì hắn lập tức đi theo Triệu An An.
Năng lực theo dõi của Trịnh Kinh rất mạnh, hắn đã được huấn luyện đặc thù, với trình độ như Triệu An An, chỉ cần hắn cố ý trốn thì cô không thể nào phát hiện ra được.
Triệu An An đi tới, đột nhiên phát hiện, cô rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, chờ đến khi cô tỉnh táo lại, cô phát hiện mình vậy mà vô tình đi đến nhà trọ của Mộc Thanh.
Là rất nhớ anh sao?
Hay là con đường này đã khắc sâu vào đầu cô, cho nên cho dù cô rất bất an hoảng hốt cũng có thể đi đến nơi này.
Triệu An An xoay người, muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng mà chưa đi được vài bước, cô đột nhiên dừng lại.
Nếu không, đi lên nhìn xem Mộc Thanh có ở nhà hay không? Bây giờ cô còn giữ chìa khoá nhà anh, muốn đi vào rất dễ dàng.
Trong đầu Triệu An An xuất hiện ý nghĩ này, cho dù cô muốn khống chế cũng không khống chế được.
Ánh sáng trong mắt cô loé lên rồi biến mất, sau đó lại xoay người, tiếp tục đi đến nhà Mộc Thanh.
Nhưng mà khi dừng trước cửa, cô lại do dự.
Hình như không được, nếu như Mộc Thanh có ở nhà, vậy cô nên nói gì giờ? Chẳng lẽ muốn nói, em đi ngang qua nơi này, tiện đường nên vào xem?
Này quá giả rồi!
Không nên không nên, lần trước cãi nhau với Mộc Thanh cứng rắn như vậy, không chịu gả cho anh, ngay cả câu “Em đừng cầu xin được gả cho anh” mà Mộc Thanh cũng đã nói, sao cô lại có thể đi tìm anh!
Huống chi, hôm qua cô đồng ý với bà ngoại thế nào, không phải đã nói không bao giờ gặp Mộc Thanh nữa sao? Không phải đã nói muốn Mộc Thanh hoàn toàn quên cô sao?
Không thể kéo chân Mộc Thanh nữa!
Triệu An An nắm chặt hai tay, bước chân nặng nề rời xa nhà trọ.
Nhưng mà khi cô đi xa, cảm giác không muốn và lo lắng lại xông ra.
Phải liếc mắt một cái, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi!
Cô lặng lẽ đi vào, chắc chắn Mộc Thanh sẽ không phát hiện ra, còn nữa, nói không chừng Mộc Thanh không có ở nhà đâu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc