Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 460

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mộc Thanh đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng Triệu An An bất ổn, thấp thỏm mà lo âu.
Không thể nào, thân thể hắn rất tốt, hơn nữa hắn là bác sĩ, kể cả bị bệnh cũng rất nhanh sẽ khỏe lại. Nếu không thể tham gia tiệc R*ợ*u vậy là bị bệnh gì?
Hay là nói, bởi vì hắn không nghe lời vì cô từ bỏ bệnh viện, chạy đến Anh quốc tìm cô như mò kim đáy biển, hoàn toàn chọc giận Mộc Vấn Sinh cùng ba mẹ hắn?
Khả năng này rất lớn.
Triệu An An cực kì hiểu biết tính tình Mộc Vấn Sinh, ông rất coi trọng chữ hiếu, hơn nữa vẫn luôn bồi dưỡng Mộc Thanh trở thành người thừa kế của Mộc gia, ông đã tiêu hao rất người tâm huyết trên người hắn để hắn vượt trội hơn bất kì đứa con hay đứa cháu nào, hàng năm ông đều mang Mộc Thanh bên người, dạy hắn y thuật, cũng dạy hắn cách làm người, thậm chí cầm tay hắn dạy hắn làm sao để quản lý bệnh viện, làm sao để tiếp xúc với người bệnh.
Mộc Thanh từ bỏ nghề nghiệp bác sĩ, từ bỏ chức vụ viện trưởng, chỉ vì một cô gái không muốn kết hôn với hắn, lão gia tử khẳng định tức ૮ɦếƭ rồi.
Ông thật vất vả bồi dưỡng ra một cháu trai ưu tú như vậy, lại bị cô biến thành như vậy, có khả năng đã khiến lòng ông nguội lạnh không yêu thương Mộc Thanh nữa.
Tính tình của Mộc Vấn Sinh rất xấu, thậm chí có thể nói vui giận thất thường, ngay cả Cảnh Dật Thần ở trước mặt ông cũng là dáng vẻ một đứa bé tốt, Triệu An An cũng cực kì sợ ông, ông đem cháu trai mình yêu thương nhất nhốt vào “Lãnh cung” cũng hết sức bình thường.
Dáng vẻ không yên lòng của Triệu An An, đã sớm bị Triệu lão thái thái nhìn thấy, bà cũng con gái liếc nhau, đều thấy ý cười trong mắt đối phương, rồi sau đó hai người dường như không có việc gì không nói câu nào.
Nhưng không chỉ có một mình Triệu An An phát hiện Mộc Thanh không đến.
Mộc Thanh là cháu trai đắc ý nhất của Mộc Vấn Sinh, ngày xưa lão gia tử mặc kệ đi chỗ nào cũng sẽ mang theo Mộc Thanh, hơn nữa sẽ kiêu căng giới thiệu cháu trai cho mọi người biết, sau lại khi y thuật của Mộc Thanh nổi danh trong giới y học, thậm chí còn cao siêu hơn cả lão gia tử, mọi người đều cực kì kính trọng Mộc Thanh, cũng không bởi vì hắn còn trẻ mà chậm trễ.
Bởi vì y thuật của Mộc Thanh cực cao, tuy rằng toàn bộ đều không bằng Mộc Vấn Sinh, nhưng là ở một số lĩnh vực xác thực còn giỏi hơn nhiều, hơn nữa tính cách hắn ôn hòa, có người nhờ hắn chữa bệnh, hắn sẽ không cự tuyệt.
Mộc Vấn Sinh sớm đã không tiếp tục khám bệnh, hiện tại bác sĩ đứng đầu thành phố A chính là Mộc Thanh, hôm nay Mộc Thanh không tới, người có quan hệ tốt với Mộc gia sẽ cảm thấy kỳ quái.
“Lão gia tử, ngài đúng là con cháu đầy nhà, rất có phúc a! Chẳng qua, sao lại không thấy thần y Mộc Thanh đâu?”
Sư phụ của Mộc Thanh là Mộc Vấn Sinh, trò giỏi hơn thầy, không biết đã cứu vớt bao nhiêu mạng sống, trị hết bao nhiêu bệnh nan y, bởi vậy được danh hiệu “Thần y Mộc Thanh”.
Thoạt nhìn Mộc Vấn Sinh hôm nay khuôn mặt hông hào, không biết, còn tưởng rằng ông đã có chắt trai!
Ông một dáng vẻ như thần tiên, cười nói: “Thần y cái gì, đừng gọi nó như vậy, nó cũng có chút tay nghề, nhưng đảm đương không nổi hai chữ này! Cũng là hắn cần cù bù thông minh, chịu khó bỏ công nghiên cứu, hôm nay bệnh viện có phẫu thuật nó không dứt ra được, lúc này chắc vẫn đang bận rộn, bằng không tôi nhất định sẽ đưa tiểu tử này tới đây!”
Lão gia tử vừa nói như vậy, mọi người bừng tỉnh đại ngộ càng thêm kính nể Mộc Thanh.
Người ta không chỉ y thuật cao minh, ngay cả y đức cũng tốt, thà rằng không tham gia yến tiệc trăm ngày quan trọng của Cảnh gia cũng phải phẫu thuật cho người bệnh, đây là phúc của bọn họ a!
“Thần y Mộc Thanh quả nhiên danh bất hư truyền, quan tâm đối xử với người bệnh như vậy, không hổ là lão gia tử mất công dạy dỗ!”
“Đúng vậy, có một lần ông nhà tôi lên cơn đau tim, hai giờ sáng còn đưa vào bệnh viện, chính thần y Mộc Thanh chạy về cứu chữa, nếu không hôm nay làm sao có thể đến đây ăn tiệc!”
……
Âm thanh khen tặng cảm kích liên tiếp nhau, không khí ở đại sảnh rất tốt.
Chỉ có một mình Triệu An An không tin Mộc Thanh bởi vì phẫu thuật cho người bệnh mà không thể tham gia yến tiệc.
Lấy sự hiểu biết của cô với Mộc Thanh, kể cả hôm nay phải làm phẫu thuật, cũng không nhất định một hai phải do Mộc Thanh mổ chính.
Bệnh viện Mộc thị cũng không phải dựa vào một mình hắn chống đỡ, bệnh viện có rất nhiều bác sĩ nổi danh cả nước, thậm chí còn có cả bác sĩ ưu tú ở nước ngoài chuyên khám cho người bệnh, y thuật của bác sĩ cũng đứng đầu, đều là chuyên gia trong các lĩnh vực, phẫu thuật cũng như vậy không cần thiết phải là Mộc Thanh ra tay.
Triệu An An cảm thấy Mộc Vấn Sinh nói như vậy, chỉ là không muốn Mộc Thanh mất mặt với người ngoài mà thôi, dù sao cũng là cháu trai của ông, là một phần của Mộc gia, nếu nói bởi vì Mộc Thanh không nghe lời ông mà bị bài xích, cho nên mới không mang theo hắn đi tham gia yến tiệc, như vậy trên mặt Mộc Vấn Sinh sẽ không còn ánh sáng.
Trong miệng Triệu An An cắn thìa, tất cả món ăn ngon tinh xảo cũng ăn không vào.
Mộc Thanh vì cô mà chọc giận Mộc Vấn Sinh, hiện tại đã không được làm viện trưởng, chỉ có thể làm một bác sĩ bình thường trong bệnh viện, địa vị quả thật xuống dốc không phanh!
Trước kia cô đối với sự biến hóa của chức vị cũng không có cảm giác quá lớn, bởi vì cô không ngồi trên vị trí cao quá lâu, không biết trong đó có sự khác biệt.
Hiện tại, cô đã thành hiệu trưởng đại học X, rốt cuộc biết sự chênh lệch giữa hiệu trưởng và giáo viên bình thường. Rất nhiều lúc hiệu trưởng chỉ cần nói một câu có thể quyết định cuộc sống của một giáo viên.
Ở trong trường học, chương trình giống nhau đều có mấy lão giáo sư đến cạnh tranh, có giáo viên quan hệ tốt hoặc bản thân cực kì xuất sắc, có thể tự lựa chọn chương trình dạy học của mình, những người không như vậy chỉ có thể dạy thứ mình không thích hoặc là không am hiểu, kể từ đó lúc làm kiểm tra đánh giá sẽ kém hơn rất nhiều.
Mà trong tay hiệu trưởng nắm quyền lực rất lớn, câu nói đầu tiên có thể quyết định giáo sư nào vào khoa nào, giảng viên nào có thể lên chức giáo sư hoặc là hạ xuống làm phó giáo sư.
Nghĩ đến, những mối quan hệ phức tạp rắc rối liên quan đến lợi ích trong bệnh viện.
Bác sĩ khẳng định cũng phải chịu sự quản lý của viện trưởng, viện trưởng có quyền lực rất lớn, có thể được người khác kính trọng cùng lấy lòng, mà bác sĩ bình thường, khả năng sẽ bị người khác làm khó dễ
Tuy Mộc Thanh là người của Mộc gia, nhưng xã hội là nơi nâng cao đạp thấp, có lẽ sẽ có người thấy Mộc Thanh không còn làm viện trưởng đi khiêu khích hắn, làm khó hắn.
Tâm trạng Triệu An An hụt hầng, cô cảm thấy mình nợ Mộc Thanh quá nhiều, giống như trừ bỏ lấy thân báo đáp, căn bản không có phương thức báo đáp nào khác.
Nhưng hiện tại cô còn không biết mình sống được bao lâu, nào dám lấy Mộc Thanh.
Lúc trước chỉ cần Triệu An An nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ quên hết phiền não, là một đồ tham ăn vui vẻ, nhưng mà hôm nay cô không vui vẻ nổi, đồ ăn vào trong miệng cũng không được là chua hay là ngọt.
Vẫn luôn chờ đến khi buổi tiệc kết thúc, cả nhà Mộc gia đều phải rời đi, Triệu An An mới lấy hết can đảm, chạy đến trước mặt Mộc Vấn Sinh, căng da đầu nói: “Ông nội Mộc, con có nói mấy câu muốn nói với ông."
Nào nghĩ đến, Mộc Vấn Sinh thế nhưng một chút cũng không cho cô mặt mũi, ông trung khí mười phần nói: “Nha đầu thúi, hố cháu trai ta thảm như vậy, ta không có gì muốn nói với cô! Đi chỗ khác chơi đi!"
Làm trò trước mặt nhiều người Mộc gia như vậy, lão gia tử không chút khách khí cự tuyệt cô, sắc mặt Triệu An An ngay tức khắc biến thành màu gan heo, xấu hổ muốn tìm khe đất chui vào.
Bất quá, Mộc Vấn Sinh luôn luôn có tính tình như vậy, ông ngay cả mặt mũi của Cảnh Thiên Viễn cũng không để ý, thường thường cùng Cảnh Thiên Viễn tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng, “Nha đầu thúi” như cô, ông càng sẽ không ôn tồn nói chuyện.
Cũng may Triệu An An đã không phải bị ông mắng một lần hai lần, hơn nữa ngay cả Cảnh Dật Thần cũng bị ông mắng cho máu chó đầy đầu, hiện tại cũng không phải không nhịn được. Cô hít sâu một hơi, rất nhanh liền đem việc xấu hổ khi bị cự tuyệt vứt ra sau đầu.
Cô một phen giữ chặt lấy tay áo của Mộc Vấn Sinh, học bộ dáng của người khác, dậm chân làm nũng: “Ông nội Mộc, con là thật sự có chuyện muốn nói với ông, chỉ hai câu thôi, sẽ không làm chậm trễ thời gian của ông! Nếu ông không nghe con nói thì con sẽ ôm cánh tay của ông khóc!”
Được, Mộc Vấn Sinh bảy tám chục tuổi, sống hơn phân nửa cuộc đời cũng không có người làm nũng với ông như vậy, thật là làm cho ông không được tự nhiên!
Ông không có con gái, chỉ có một cháu gái là Mộc Tâm, nhưng Mộc Tâm từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời, ông nói hướng đông thì sẽ tuyệt đối không theo hướng tây, càng không lôi kéo tay áo ông, không biết xấu hổ mà làm nũng với ông.
Mấy đứa chau trai, trừ Mộc Thanh ra sẽ hoạt bát một ít, còn lại thì ai cũng đều là nghe lời và ổn trọng, làm sao có thể giống Triệu An An, ôm cánh tay không buông, còn uy hiếp ông muốn khóc cho ông xem.
Cách đó không xa Triệu Phất vẫn luôn đang nhìn bên này, bà tuy rằng đã cao tuổi, nhưng là thân thể thẳng tắp, sắc mặt thập phần bình tĩnh, chỉ có duy nhất ánh mắt kia là sắc bén, như con dao sắc bén có thể cắt thịt, Mộc Vấn Sinh đối với cái bà này cũng rất đau đầu, phụ nữ của Triệu hia vẫn luôn vô cớ gây rối gien, phát điên mà căn bản là không nói đạo lý.
Ông đem tay áo của mình từ trong tay Triệu An An túm ra, sau đó phất tay kêu người Mộc gia đi trước.
Đán người Mộc gia đều rất kính trọng lão gia, ông kêu rời đi, tất cả mọi người không ai có ý tứ dừng lại, rất nhanh đều biến mất ở trong đại sảnh.
Triệu lão phu nhân căn bản còn định lại che chở cho cháu ngoại, nhưng Triệu An An lại quay đầu nói với bà và Triệu Chiêu: “Bà ngoại, bà cùng mẹ con đi ra ngoài trước đi, con cùng ông nộ Mộc nói riêng mấy câu.”
Lão thái thái do dự trong chốc lát, tựa như sợ lão già Mộc Vấn Sinh này sẽ làm khó bảo bối cục cưng của bà, nhưng trong ánh mắt của Triệu An An tất cả đều là sự khẩn cầu, bà trong lòng mềm nhũn, nói với Mộc Vấn Sinh: “Họ mộc, ông không được mắng cháu gái tôi, nếu nó mất một cong tóc thì tôi sẽ không để yên đâu!"
Cô nói xong liền hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Vấn Sinh liếc mắt một cái, rồi sau đó xoay người đi, làm cho Mộc Vấn Sinh tức đến râu thẳng run.
Là Triệu An An một hai phải lôi kéo ông nói chuyện, cũng đâu phải lagm ông cưỡng cầu Triệu An An ở lại, như thế nào còn làm ông nổi giận! Thật là tai bay vạ gió!
“Triệu Phất này tính tình hung hãn sao lại một chút cũng không sửa! Ta cuối cùng cũng biết là vì cái gì mà nha đầu thúi cô quật cường như vậy, hoá ra đây đều là cái thừa kế của Triệu gia!”
Triệu An An cười nói: “Bà ngoại con vẫn luôn như vậy, nhưng thật ra tâm địa bà rất tốt, chỉ là tính tình tương đối thẳng thắn, con cũng giống bà ngoại, tính tình thẳng thắn, bà con cũng không coi ông như người ngoài! con cũng giống bà ngoại con. Tính tình thẳng thắn, mong ông thông cảm!”
Cô ngày thường ở nhà cũng sẽ tìm các loại biện pháp để làm cho bà ngoại vui vẻ, làm nũng giả đáng thương cũng là một cách.
Lão gia một chút cũng không cảm kích, thổi râu trừng mắt nói: "Thôi đừng, mấy người vẫn là nên coi lão già như ta là người ngoài đi, cháu trai của ta bị cô lăn lộn đến mức không nhận ra hình dáng nữa, bẹnh viện cũng mặc kệ, y thuật cũng không nghiên cứu, cả ngày đều cân nhắc đến cô, thật là làm mất hết thể diện của Mộc gia! Ta cũng không dám cùng các người làm người một nhà!”
Triệu An An tuy rằng biết Mộc Vấn Sinh đối chính mình ý kiến rất lớn, cũng biết chính mình nói chuyện riêng với ông sẽ bị ônh mắng đau, nhưng lúc này khi nghe ông nói vậy, trong lòng cô vẫn rất khổ sở.
Cô cho rằng da mặt chính mình đã rất dày, cho rằng chính mình đã kim cương bất hoại, không nghĩ tới, hóa ra nội tâm cô vẫn yếu ớt như cũ như vậy, Mộc Vấn Sinh nói vài lời nói nặng mà cô đã rất khổ sở, muốn trực tiếp chạy đi.
Mộc Vấn Sinh đối với trình độ mở miệng của chính mình vẫn là ghê gớm, ngày thường cũng chỉ có Cảnh Thiên Viễn có thể chịu được ông, những người còn lại nhìn thấy ông đều sợ muốn ૮ɦếƭ, ngay cả cái Mộc Thanh cũng trốn tránh ông, sợ bị ông mắng.
Triệu An An một cô gái, là là chái gái độc nhất của Triệu gia, từ nhỏ đã được che trở trong bàn tay lớn lên, chưa từng trải qua khổ sở gì, phòng chừng bị mắng như vậy cũng là lần đầu.
Nhưng cô thế nhưng còn có thể đứng ở chỗ này, không khóc lóc chạy ra.
Xem ra cô đối với cái tên tiểu tử Mộc Thanh kia vẫn là rất có cảm tình!
Mộc Vấn Sinh đã thành tinh, ông đoán được Triệu An An một hai phải nói chuyện riêng mình, khẳng định là vì Mộc Thanh, lúc này thậm chí còn vì Mộc Thanh mà tình nguyện bị mắng, coi như nha đầu thúi này có chút lương tâm.
Tâm tình ông không khỏi tốt hơn một chút.
Cháu trai ưu tú nhất của ông quá si tình, chỉ yêu một mình Triệu An An, Mộc Vấn Sinh vì sầu thế mà tóc trắng đi khá nhiều. Triệu An An căn bản là không biết, Mộc Thanh đã vì cô mà đã làm cái gì, cậu thậm chí vì để cha cậu đồng ý cho cậu cưới Triệu An An, mà quỳ suốt một đêm, ngày hôm sau đầu gối sưng đến lợi hại, đi không được.
Không chỉ có như thế, mỗi một lần Triệu An An gây ra chuyện gì, Mộc Thanh đều sẽ thay cô chùi ***, còn sẽ không ngừng nói tốt về cô ở Mộc gia, chính mình mua quà mang về nhà, vậy là lại nói đây là quà Triệu An An mua hiếu kính ông.
Tưởng ông hồ đồ, cái gì cũng không biết sao!
Cháu trai đem nha đầu này coi như tâm can mà che chở, chỉ muốn lập tức cưới cô về nhà, căn bản là không để bụng việc cô tùy thời đều có khả năng tái phát ung thư, thậm chí ngay cả con cũng không muốn, nhưng Triệu An An thì sao? Cả ngày hoặc là cùng Mộc Thanh cãi nhau, hoặc là một hai phải đoạn tuyệt quan hệ cả đời không qua lại với nhau, hoặc là dứt khoát rời nhà trốn đi!
Mộc Thanh không đau lòng cho chính mình, nhưng người làm ông như ông cũng đau lòng cho cháu trai nha!
Toàn bộ thành phố A có bao nhiêu cô gái tốt, nào giống Triệu An An? Người ta đều ôn nhu hiền hậu, khỏe mạnh thông minh, Mộc Thanh tùy tiện tìm một cô cũng hơn Triệu An An a!
Mộc Vấn Sinh là người từng trải, ông đời này đã kết hôn hai lần, từng có hai vợ, ông biết rõ người phụ nũe như thế nào thì phù hợp cưới về. Ông luôn thấy người vợ hiền hậu mới là quan trọng nhất, là một người vợ tốt, về sau cuộc sống vợ chồng sẽ nhẹ nhàng vui vẻ hơn rất nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc