Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 459

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Những chuyện xảy ra vào mấy ngày nay đều quá nguy hiểm, đêm nào Cảnh Dật Thần cũng phải làm việc, từ sau khi không liên lạc được với Tiểu Lộc, anh lại phải tự mình đi tìm cô.
Thượng Quan Ngưng rất sợ Cảnh Dật Thần lại bị Đường Thư Niên gài bẫy, cho nên trái tim cô lúc nào cũng bị treo lên cao.
Bây giờ biết được Đường Thư Niên đã ૮ɦếƭ, trong lòng cô thoải mái hơn rất nhiều.
Cô không muốn rời khỏi Cảnh Dật Thần chút nào, cô cứ muốn ôm anh như vậy, không cho anh rời đi.
Cảnh Dật Thần biết, Thượng Quan Ngưng là người hiểu chuyện, cô chưa bao giờ quấy rầy anh khi anh đang làm việc.
Hôm nay cô lại phá vỡ quy tắc này, lúc anh làm việc cũng muốn đi theo bên cạnh anh. Rất rõ ràng, chuyện hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đối với cô.
Cảnh Dật Thần có chút đau lòng, lúc anh chưa để ý thì anh đã ôm Thượng Quan Ngưng vào lòng.
Nhưng mà, giải quyết Đường Thư Niên xong làm anh thoải mái không ít. Người này luôn là cây kim trong lòng anh, nhất là, hắn luôn mơ ước người phụ nữ của anh, hắn lại trốn rất giỏi, cho nên rất khó để Gi*t hắn.
Tiểu Lộc đúng là giỏi mà, ngày mai phải hỏi xem cô ấy cần gì để thưởng cho mới được.
Anh không cúi đầu trước Cảnh Dật Nhiên, nhưng mà Tiểu Lộc hoàn thành nhiệm vụ có độ khó cao như vậy, anh không thể không khen thưởng.
Gi*t ૮ɦếƭ Đường Thư Niên mà anh kiêng kỵ nhiều năm, còn có bà xã ôn nhu nằm trong иgự¢, trong lòng Cảnh Dật Thần cực kỳ thoải mái và mềm mại.
Nếu không phải cần xử lý mọi chuyện, chắc chắn bây giờ anh sẽ không ngồi ở đây, mà là ôm cô lên giường, ôm cô vào lòng, để cô ngủ một giấc thật yên ổn.
Cũng may người anh bồi dưỡng đã có thể tự mình đảm nhiệm một phía, không cần anh phải tự làm tất cả, lúc đầu chuyện xử lý Đường Thư Niên phải làm rất lâu, nhưng vì muốn tiết kiệm thời gian nên anh cho thủ hạ một vài mệnh lệnh, 20 phút sau, chuyện hôm nay đã được giải quyết.
Anh tắt cuộc gọi cuối cùng, ôm bà xã vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh, bước vào phòng ngủ.
Hai người nằm trên giường, Cảnh Dật Thần ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, thấp giọng nói: “Không sao, đừng sợ, A Ngưng, anh vẫn ở bên cạnh em.”
Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, tìm vị trí thoải mái trong lòng anh, ôm thắt lưng anh, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Có Cảnh Dật Thần ở bên cạnh, cô luôn ngủ rất ngon, rất thoải mái.
Ngày hôm sau rời giường, Cảnh Dật Thần phát hiện, Thượng Quan Ngưng vẫn dính vào anh như trước, ôm chặt anh không chịu buông tay.
Khoé môi anh xuất hiện ý cười thản nhiên, cô gái của anh ngày càng không thể rời khỏi anh.
“Heo con, còn chưa chịu rời giường hả? Nắng phơi đến ௱ôЛƓ rồi!”
Cảnh Dật Thần vỗ nhẹ lên ௱ôЛƓ Thượng Quan Ngưng, nhịn không được mà hôn lên trán cô.
Cô gái của anh, càng ngày càng đẹp, hai má trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dưới ánh nắng buổi sáng, da thịt hoàn mỹ không có chút tỳ vết, làm anh nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Hôm qua ngủ quá trễ cho nên bây giờ Thượng Quan Ngưng vẫn còn rất buồn ngủ, cô mơ màng mở mắt, nói bằng giọng mệt mỏi pha chút làm nũng: “Mấy giờ rồi? Em mệt quá...”
Cảnh Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô thì lập tức ôn nhu nói: “Không sao, ngủ đi, muốn ngủ đến mấy giờ cũng được.”
Bây giờ đã hơn chín giờ, bình thường Thượng Quan Ngưng đã rời giường từ lâu, nhưng mà đêm qua ngủ muộn, Cảnh Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô lại không nỡ gọi cô thức dậy.
Nhưng mà, Cảnh Dật Thần không nỡ gọi cô gái của mình thức dậy, nhưng có người lại nỡ.
Một lát sau, tiếng khóc của Cảnh Duệ truyền đến, xem chừng là đói tỉnh.
Thượng Quan Ngưng nghe thấy tiếng khóc của Cảnh Duệ thì lập tức tỉnh táo, cũng không ôm Cảnh Dật Thần nữa mà chạy khỏi ổ chăn, ngay cả dép cũng không mang, trực tiếp chạy đến phòng con, vừa chạy vừa gọi: “Duệ Duệ ngoan, mẹ ở đây, Duệ Duệ không khóc, mẹ cho con ăn...”
Vừa rồi Cảnh Dật Thần có thể cảm nhận được vị trí của mình ở trong lòng bã xã rất cao, thế nhưng lúc này anh cảm thấy mình còn không bằng con, Thượng Quan Ngưng chỉ cần nghe thấy tiếng khóc của Cảnh Duệ thì sẽ quên mất anh, dịu dàng đi dỗ con.
Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ cầm dép lê của Thượng Quan Ngưng đi vào phòng trẻ con.
Thím Nguyệt nhìn thấy một nhà ba người đều ở đây thì thức thời lui ra ngoài. Bà rất chịu khó, sáng sớm liền rời giường, lúc này Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần đều ở trong phòng Cảnh Duệ nên bà đi xuống bếp, giúp chị Phương chuẩn bị bữa sáng.
Cảnh Duệ được 乃ú sữa thì không khóc nữa, có lẽ là được ăn nên rất vui, bé nhìn thấy Thượng Quan Ngưng thì quơ quơ cánh tay bé nhỏ cười với cô.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy con trai trong lòng, tình thương của mẹ không gì so sánh được, cô nhẹ nhàng vỗ về Cảnh Duệ, thấp giọng khen con: “Duệ Duệ thật ngoan, lớn lên sẽ là người tốt!”
Cảnh Dật Thần cúi người cẩn thận mang dép vào cho Thượng Quan Ngưng: “Không phải đã nói với em rồi sao, không nên vội vàng, phải mang dép, mặt đất lạnh.”
Thượng Quan Ngưng cười với anh, nói đúng lý hợp tình: “Chẳng phải em có anh rồi sao?”
Cảnh Dật Thần bị giọng điệu đứng đắn của cô làm cho bật cười: “Thì ra anh là bảo mẫu của riêng em, chuyên môn chạy theo sau mang dép cho em!”
Thượng Quan Ngưng nhíu mày: “Sao, anh không muốn?”
“Nguyện ý, nguyện ý!” Cảnh Dật Thần vội vàng biểu đạt lòng trung thành, nói nghiêm túc: “Mặc cho thiếu phu nhân sai bảo! Đừng nói là mang dép, chính là làm dép cho em mang cũng được!”
Thượng Quan Ngưng lập tức vui vẻ nở nụ cười, thật tốt khi có anh ở bên cạnh!
Cả thế giới đều ấm áp!
Một ngày trôi qua rất nhanh, sau khi Cảnh Dật Thần ăn sáng xong liền vội vàng chạy ra ngoài, bên chỗ Đường Thư Niên còn có chuyện chưa xử lý xong, Cảnh Dật Thần phải tiếp nhận tài sản và thế lực trong tay hắn, một ngàn triệu mà hắn lấy từ chỗ của Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần cũng phải lấy về.
Số tiền này không phải là con số nhỏ, Đường Thư Niên lấy tiền, chưa kịp xài đã ૮ɦếƭ, tuy muốn lấy lại cũng tốn không ít nhân lực, nhưng không phải là chuyện gì khó khăn.
Đường Thư Niên xây dựng rất nhiều thế giới ngầm tại B thị, bây giờ tất cả đều rơi vào trong tay Cảnh Dật Thần.
Những thế giới ngầm đó có thông đạo rắc rối với vô số tầng hầm, cực kỳ thích hợp để che giấu thế lực.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Đường Thư Niên, Cảnh Dật Thần đem tất cả những chuyện còn lại giao cho Lý Phi Đao, lúc trước hắn là xã hội đen, đối với việc mua chuộc thủ hạ của Đường Thư Niên, hắn rất quen thuộc.
Cảnh Dật Thần vội vàng chạy đến B thị, sau đó đi tìm Tiểu Lộc.
Tiểu Lộc cũng biết Cảnh Dật Thần đến là để thưởng cho cô, lúc đầu cô cũng không muốn, bởi vì Gi*t Đường Thư Niên là việc cô phải làm, chính là, gần đây cuộc sống của cô và Cảnh Dật Nhiên cũng không dư dả cho lắm, cho nên cô lấy của Cảnh Dật Thần một chút tiền.
Trước kia cô ăn ở tại Cảnh gia, nếu muốn quần áo hay νũ кнí gì thì quản gia Cảnh gia sẽ chuẩn bị cho cô, căn bản là không cần phải tốn một đồng tiền nào, Cảnh Trung Tu còn cho cô phí sinh hoạt mỗi tháng, cô chưa từng phát sầu vì tiền bạc, bây giờ tự mình sống, cô mới biết có tiền tốt như thế nào.
Ở trong ngôi biệt thự này, cần phải trả tiền nhà, tiền điện nước, cũng không phải số tiền nhỏ, đừng nói đến số lượng thức ăn mà cô ăn mỗi ngày, còn phải mua súng đạn và bom này nọ nữa.
Không có tiền, đúng là nửa bước cũng khó đi!
Cảnh Dật Thần sảng khoái cho Tiểu Lộc 500 vạn, đây là thù lao cao nhất từ khi Tiểu Lộc bắt đầu làm sát thủ.
Khoảng năm giờ chiều, Cảnh Dật Thần về nhà đúng giờ.
Tuy anh chưa xử lý xong mọi chuyện, nhưng anh quyết định dời lại xử lý sau.
Bởi vì lúc nào cũng có chuyện, không thể nào xử lý hết được, anh muốn dành thời gian buổi tối chơi với vợ và con.
Nếu anh vội vàng cả ngày, chỉ sợ qua mấy tháng nữa, thằng nhóc kia sẽ quên mất người làm cha này luôn.
Ăn xong cơm chiều, một nhà ba người đi ra bờ biển tản bộ.
Bây giờ, cuối cùng thì bọn họ cũng không còn cần những gương mặt xa lạ đi theo, Thượng Quan Ngưng cảm thấy cực kỳ thả lỏng, ngay cả cười cũng nhiều hơn lúc trước.
Cô ôm Cảnh Duệ, vui vẻ dạy bé phân biệt biển rộng và thuyền buồm, còn có màu biển và vỏ sò.
Cảnh Dật Thần đẩy xe đẩy đi theo bên cạnh, trong lòng hạnh phúc và thoả mãn.
Đã lâu rồi bọn họ chưa từng dạo chơi thoải mái bên ngoài như vậy, anh có rất nhiều kẻ thù, luôn làm ra đủ thứ phiền phức, anh sợ con và vợ gặp chuyện không may, cho nên luôn cố gắng để bọn họ ở trong nhà.
Trong lòng anh luôn tự trách.
Cũng may Thượng Quan Ngưng là người hiểu lý lẽ, cho đến bây giờ, cô chưa từng oán hận, cũng không nghĩ cách chuồn ra ngoài chơi, mà đa số thời gian, cô đều im lặng ở trong nhà, ở sau lưng giúp đỡ anh.
Cảnh Duệ cảm thấy mọi thứ rất kỳ lạ, những thứ bên ngoài đều rất mới mẻ, bé xem đến hoa cả mắt, nhưng vẫn vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Gió biển ban đêm có chút lạnh, Thượng Quan Ngưng sợ Cảnh Duệ cảm lạnh cho nên không để bé ở ngoài lâu lắm, dạo chơi một lát rồi vui vẻ về nhà với Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần nhìn thấy mẹ con đều vui, nhẹ giọng nói: “Nếu thích thì ngày nào cũng ra chơi.”
Thượng Quan Ngưng và anh tâm lý tương thông, sao cô lại không biết anh đang áy náy cái gì.
Cô cười nói: “Không sao đâu, ngẫu nhiên ra ngoài thì sẽ cảm thấy hiếm lạ, nếu ngày nào cũng đi thì không còn hứng thú nữa. Hơn nữa bây giờ Duệ Duệ còn nhỏ, dễ trúng gió cảm mạo, chờ nó lớn hơn một chút rồi chúng ta ra ngoài chơi nhiều hơn.”
Lời Thượng Quan Ngưng nói chính là sự thật, cô sống ở bờ biển từ nhỏ, cũng không cảm thấy đi dạo ngoài biển là chuyện gì quá khó khăn, cũng không cảm thấy vui vẻ nhiều lắm, chính là ở trong phòng ngây ngốc hơn nửa tháng, không được đi ra ngoài chơi, bây giờ đi ra bờ biển, được gió biển bao lấy, nhìn thấy mọi người chơi đùa dưới biển vô cùng náo nhiệt, cho nên tâm tình mới tốt hơn.
Có lẽ đây là đạo lý ‘vật dĩ hi vi quý’.
Ngẫu nhiên đi ra ngoài chơi một hai lần, sẽ cảm thấy rất tự do, nếu đi ra ngoài quá nhiều thì lại cảm thấy bên ngoài rất ồn ào, không bằng ở nhà im lặng thoải mái hơn.
Cảnh Dật Thần cười cười không nói, trong lòng lại nhủ thầm, sau này nhất định phải cho vợ và con cuộc sống an toàn, khi nào nghĩ ra muốn đi đâu thì cứ đi, không cần phải bận tâm đến nguy hiểm.
Giải quyết Đường Thư Niên, bước tiếp theo là giải quyết Dương Mộc Yên.
Hai người đó là đối thủ khó nhất của anh, không từ thủ đoạn, tuy kẻ thù của anh đều như hổ rình mồi, không ngừng thăm dò, nhưng sẽ không vượt qua mức độ đạo đức, mọi người chiến đấu trên thương trường, khói thuốc súng không lan đến người nhà, đây là quy củ cơ bản nhất.
Cuộc sống của Thượng Quan Ngưng khôi phục lại vẻ ấm áp và bình tĩnh ngày xưa, qua vài ngày, đã đến ngày Cảnh Duệ tròn 100 ngày. Cảnh gia tổ chức một buổi tiệc trăm ngày với quy mô không nhỏ, các nhân vật nổi tiếng trong các giới đều được mời tới, Cảnh Duệ lập tức nổi tiếng.
Thế nhưng bé không hề luống cuống, nhìn thấy nhiều người xa lạ cũng không sợ hãi, còn có thể cười với người ta, làm các vị khách đều khen bé thông minh.
Vẻ mặt Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Trung Tu rất hồng hào, Cảnh gia có người thừa kế, hai người cực kỳ vui vẻ, nhìn ai cũng thuận mắt.
Nhưng vẻ mặt của Cảnh Dật Thần vẫn lãnh đạm như trước, anh ghét người ta nhìn chằm chằm con trai bảo bối của mình, càng ghét người ta sờ bàn tay và gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Duệ, luôn cảm thấy người ta đang gây bất lợi cho bé.
Bữa tiệc mới mở được một lát thì Cảnh Dật Thần đã ôm Cảnh Duệ đi, giống như sợ người ta trộm con anh, làm Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười.
Cô chưa từng thấy ai che chở cho con như Cảnh Dật Thần, người khác nhìn thấy anh như thế, ai cũng ngạc nhiên không nói nên lời.
Con nít thôi mà, ai mà không thích giỡn với bé, đâu có ai không cho chạm vào như thế chứ?
Cũng may người được mời đều là người có quan hệ chặt chữ với Cảnh gia, ít nhiều cũng biết tính cách Cảnh Dật Thần, cũng không có ai cứng gắn đến gần.
Nhưng mà, Cảnh Duệ lên sân khấu cũng chỉ để thú vị mà thôi, bây giờ bé còn nhỏ, lại là người thừa kế tiếp theo của Cảnh gia, cần được bảo vệ, không nên hấp thụ ánh sáng quá nhiều.
Giống như Cảnh Dật Thần, từ nhỏ anh đã sống dưới sự bảo vệ chặt chẽ của Cảnh Trung Tu, rất ít khi lộ ra tin tức với người bên ngoài, thẳng đến khi anh trưởng thành, rất nhiều người còn không biết anh có bộ dáng gì.
Tiệc trăm ngày rất náo nhiệt, Triệu An An, bà cụ Triệu và Triệu Chiêu cũng đến, Trịnh Kinh cũng dẫn Trịnh Kinh đến, bọn họ ngồi chung một bàn.
Bàn cách vách chính là Mộc gia, ông cụ Mộc dẫn con cháu ngồi ở chỗ đó, không ngừng có người đến kính rượu -- Đây chính là thần y có thể cải tử hồi sinh, cũng chỉ có Cảnh gia mới có thể mời ông tham gia bữa tiệc, ngày thường, nếu muốn gặp ông cũng rất khó khăn, hôm nay lại may mắn gặp được nên phải gần gũi thân thiết một chút, ai cũng không dám cam đoan cả đời mình không bệnh tật tai ương.
Trái tim Triệu An An không đặt lên đồ ăn, ánh mắt cô luôn hướng về bàn ăn bên kia, chính là dù nhìn thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng Mộc Thanh.
Mọi người Mộc gia đều đến, duy nhất không có Mộc Thanh, đúng là kỳ lạ.
Hôm nay là tiệc trăm ngày của Cảnh Duệ, Mộc Thanh và Cảnh Dật Thần có quan hệ tốt như vậy, sao không đến dự tiệc?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc