Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 447

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng chụp một chút vào ௱o^ЛƓ nhỏ của con, bất mãn nói: “Vừa mới cho con ăn, giờ thấy mẹ một cái là liền ghét bỏ ta, xem ta về sau còn cho con ăn nữa không!”
Thượng Quan Ngưng bật cười, cô còn nghĩ thầm muốn ôm con một cái, nhưng giờ hiện tại cả người đều không còn sức lực, cô chỉ sợ chính mình không cẩn thận sẽ làm Cảnh Duệ ngã, "đành phải mặt đầy áy náy nhìn con, nhẹ giọng nói: “Duệ Duệ ngoan, chờ khi nào mẹ khỏi mẹ sẽ ôm con.”
Cô nói xong, liền cúi đầu cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ non mịn của Cảnh Duệ, Cảnh Duệ thế nhưng cũng không “A”, nhếch miệng cười không ngừng với cô, tựa như được gần mẹ thì bé rất vui vẻ.
Thượng Quan Ngưng nhìn bé cười đến đôi mắt cũng cong thành hình trăng non, trong lòng liền mềm mại.
Con trai của cô thật nghe lời, nhỏ như vậy đã rất hiểu chuyện, về sau nhất định là một đứa con ngoan không làm cho cha mẹ phải nhọc lòng.
Thượng Quan Ngưng chơi với Cảnh Duệ một chút, Cảnh Dật Thần liền nhịn không được hôn lên cái trán bóng mịn của cô, anh một tay ôm Cảnh Duệ, một cánh tay khác liền ôm lấy chiếc eo thon của cô, thấp giọng hỏi cô: “Em có đói bụng không? Có muốn ăn gì hay không"?”
Thượng Quan Ngưng đem đầu nhẹ nhàng dựa vào bờ vai dày rộng của anh, nắm bàn tay nhỏ của con, nhẹ giọng nói: “Em không muốn gì ăn uống, cũng không đói bụng, không muốn ăn.”
Ngữ khí của cô mang theo vẻ hơi hơi làm nũng, như là một cô bé mới cưới làm nũng với chồng.
Cảnh Dật Thần trong *** cảm thấy an ổn, cảm thấy cuộc sống của mình đã trọn vẹn đến không thể trọn vẹn hơn, anh hống cô: “Không ăn uống cũng không muốn ăn cái gì, Mộc lão gia không phải nói, phải ăn nhiều mới có dinh dưỡng, như vậy mới có thể mau khôi phục sao. Lão Đỗ ở lầu sáu, lát anh kêu ông ấy đi lên, làm cho em mấy món ăn sáng thanh đạm dễ ăn, em ăn nhiều một chút đi."
Thượng Quan Ngưng tuy rằng thật sự một chút cũng không muốn ăn, nhưng nghe Cảnh Dật Thần ôn nhu cẩn thận lo cho cô như vậy, cô không định lại cự tuyệt, gật đầu nói: “Được.”
Hai người nói vài câu, Thượng Quan Ngưng lại không có sức lực, cô không chịu để cho Cảnh Dật Thần đỡ, tự mình đi toilet.
Chờ khi cô rửa mặt sạch ra ngoài liền thấy Cảnh Dật Thần lại ngồi ở trên sô pha, cho Cảnh Duệ uống sữa bột.
Sáng sớm ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên hai cha con, một lớn một nhỏ nhìn thật đẹp, không khí ấm áp mà nhẹ nhàng, thật giống như hạnh phúc cả đời của bọn.
Thượng Quan Ngưng trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, Cảnh Dật Thần sẽ kiên nhẫn tinh tế chăm con như vậy, bón sữa cho con.
Tính tình anh lạnh lùng, trừ khi ở với cô sẽ biểu hiện ra mặt ôn nhu, còn đâu đối sử với những người khác trước nay đều rất lãnh đạm, sẽ không nhiều lời một chữ, càng sẽ không đi quan tâm người khác.
Anh là một con người cực kì lạnh lùng.
Nhưng hiện tại anh ôm con, dỗ con uống sữa. Không còn một chút lạnh lùng nào, rõ ràng là ấm áp không thể ấm áp hơn.
Khóe môi Thượng Quan Ngưng khẽ nhếch, cảm thấy chính mình gả cho một người đàn ông quá tốt.
Cô liếc mắt nhìn cha con hai người một cái, nghĩ nghĩ gì đó rồi liền đi vào phòng ngủ cầm di động rồi sau đó liền đi tới phòng khách, đem một màn cha con chụp lại.
Cô nghĩ, chờ sau này Cảnh Duệ trưởng thành, cô phải cho con trai xem hình ảnh này, cho Cảnh Duệ biết, cha của con yêu con cỡ nào, khi còn nhỏ cha của con là một người cha vô địch, chăm sóc hắn vô cùng chuyên nghiệp.
Cảnh Dật Thần biết Thượng Quan Ngưng chụp hình anh, anh bất đắc dĩ cười cười, nhưng lại không hề ngăn cản.
Thượng Quan Ngưng không giống những những người phụ nữ khác chỉ thích chụp các loại đồ vật, ngược lại cô lại rất ít khi chụp ảnh, cũng rất ít khi đi khoe ra một thứ gì đó, sở thích chụp ảnh này của cô là móei có sau khi sinh ra Cảnh Duệ.
Cô sẽ vẫn luôn lưu giữ lại hình ảnh của Cảnh Duệ, làm kỉ niệm khi con trưởng thành, cho con nó biết một nhà ba người bọn họ đều có thời gian hạnh phúc cực kì.
Cô thích nhất là chụp hình lúc anh ôm con, chơi với con, đâu là lần đầu tiên cho con an, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua thời khắ. Quan trọng như thế này.
Anh cười dùng tay nhẹ nhàng vỗ về con, dùng ngữ khí trêu chọc nói: "Con trai, mẹ con ở đó chụp lén chúng ta, cô ấy hiện tại có tiềm năng làm paparazzi về sau chúng ta không có cơm ăn, vẫn có thể đi theo mẹ con làm paparazzi kiếm tiền mua cơm ăn!”
Cảnh Duệ cổ động “A” một tiếng, tỏ vẻ tán thành ý kiến của cha, chọc Cảnh Dật Thần cười to.
Thượng Quan Ngưng lăn lộn như vậy trong chốc lát, trên người đã ra một thân mồ hôi, không có sức lực lại đứng, bất quá, thân thể của cô bủn rủn vô lực, trong lòng lại tràn đầy năng lượng.
Cô mặt đầy ý cười trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường rất nhanh lại ngủ.
Nhưng vô không có ngủ lâu lắm đã bị Cảnh Dật Thần kêu dậy ăn cơm.
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, liền nhìn thấy Cảnh Duệ thành thật oa oa ở trong ***g *** Cảnh Dật Thần, vừa gặm ngón tay của mình, vừa dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm xem cô, tựa như đang suy xét, có nên vứt bỏ cha, để dụi đầu sang bên mẹ hay không.
Ăn song thì Thượng Quan Ngưng rốt cuộc mới khôi phục lại chút sức lực, cô thân mật đem con ôm trong ***g *** chính mình, nhẹ giọng nói với bé vài lời.
Cảnh Duệ thật cao hứng, “A a a” dùng ngôn ngữ sao hoả biểu đạt sự vui sướng của mình, đáng tiếc mẹ bé là người trái đất, nghe không hiểu ngôn ngữ sao hỏa của bé, bé lại hơi giận khi cha tự nhiên ôm bé đi, không cho bé hưởng thì cái ôm mềm mại ấm áp của mẹ.
Cảnh Dật Thần thấy bé vươn tay hướng tới chỗ Thượng Quan Ngưng, biết bé không muốn đi, anh cười nói: “Được rồi, mẹ con hiện tại không có sức lực ôm con đâu, sao hơi con dàu như vậy, con hiện tại nên đi ngủ, khi tỉnh dâjy sẽ cho mẹ ôm con."
Dụ Cảnh Duệ đi vào giấc ngủ, Cảnh Dật Thần cũng không phải quá thuần thục công việc này, Cảnh Duệ chỉ cần ngồi ở trong ***g *** Thượng Quan Ngưng ăn no, chơi đùa trong chốc lát một chút là liền ngủ rồi, trên cơ bản là không cần ru.
Nhưng là hiện tại bé không phải là ở trong ***g *** Thượng Quan Ngưng, mà là ở trong ***g *** hắn.
Cảnh Dật Thần trực tiếp ôm Cảnh Duệ đi vào phòng trẻ con của bé, ở trong phòng anh ôm bé nhẹ nhàng đi lại, nếu bé mệt nhọc muốn ngủ thì khẳng định một lát liền sẽ ngủ, bé hiện tại mới được mấy tháng, đúng vào thời điểm ngủ nhiều, hôm nay nếu bé không ngủ thì anh sẽ ôm bé nói chuyện.
Nghe nói, khi lúc con còn nhỏ, nên nói nhiều, có thể bồi đắp tình cảm cha con, cũng có thể giúp bé nhanh có thể nói chuyện.
Quả thật Cảnh Duệ hiện tại liền sẽ vô ý thức phát ra “Mẹ” “Cha”, chính là bởi vì Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần mỗi ngày đều ở dạy bé, đương nhiên, bé hiện tại quả thật cũng không phải thật sự sẽ kêu cha mẹ, đấy chỉ là bản năng phát âm của trẻ con mà thôi.
Cảnh Duệ tựa như rất thích cùng cha nói chuyện, mỗi lần nghe được giọng nói dễ nghe của Cảnh Dật Thần, bé luôn “Ân ân a a” theo, Cảnh Dật Thần dạy một câu “Cha”, bé liền sẽ vô ý thức bắt trước theo nói “Cha”, Cảnh Dật Thần dạy một câu “Mẹ”, bé lại sẽ mau chóng kêu một câu mơ hồ không rõ “Mẹ”.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cảnh Dật Thần không nề hà dạy con trai gọi ba mẹ, mà chị Nguyệt bị hắn gọi từ phòng trẻ sơ sinh ra phòng khách.
Chị Nguyệt càng ngày càng cảm thấy, tiền lương và đãi ngộ của chị cao nhất thành phố A, công việc nhẹ nhàng nhất, thời gian nghỉ ngơi nhiều nhất!
Người ba như Cảnh Dật Thần, ςướק hết toàn bộ việc của chị Nguyệt, hại cô không có việc gì làm. Mỗi tháng cầm mấy chục ngàn tiền lương, khiến trong lòng chị Nguyệt cảm thấy băn khoăn.
Thậm chí cô đã rất nhiều lần yêu cầu giảm tiền lương, nhưng Thượng Quan Ngưng luôn không đồng ý, vẫn phát theo tiêu chuẩn ban đầu.
Hai vợ chồng coi con trai như tròng mắt mà nâng niu, người làm mẹ như Thượng Quan Ngưng tất nhiên là không cần phải nói, đối với Cảnh Duệ cẩn thận tỉ mỉ, đau đến tận xương tủy, ngay cả người ba như Cảnh Dật Thần cũng đối xử với con trai cực kì kiên nhẫn và tinh tế, ban đêm hắn còn tỉnh lại nhiều hơn Thượng Quan Ngưng, thường tới nhìn Cảnh Duệ có đá chăn hay không, có đói bụng hay không, có nước tiểu hay không, có cần đổi tã giấy hay không.
Chị Nguyệt làm người thành thật lại cẩn thận, chăm sóc đứa bé rất chu đáo, bởi vậy đã từng làm cho rất nhiều gia đình giàu có, hỗ trợ chăm sóc những tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đó, nhưng cũng chưa từng thấy người ba nào cẩn thận giống như Cảnh Dật Thần.
Rất nhiều người đàn ông không chỉ không biết chăm sóc đứa bé, hơn nữa cũng không muốn chăm sóc những đứa bé mới có mấy tháng, những việc chăm sóc đứa bé thế này, đàn ông đều cảm thấy là việc của phụ nữ, càng là nhà giàu, đàn ông càng không có nhiều sức lực đi chăm sóc trẻ nhỏ, càng sẽ không tự mình thay tã cho bé, đút sữa, dỗ bé ngủ.
Chị Nguyệt cảm thấy, Cảnh Dật Thần là một người đàn ông tốt, hắn đối với người tuy rằng sẽ rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, làm người khác sợ hãi hắn, không muốn tiếp xúc với hắn, nhưng hắn đối xử với vợ và con trai đúng là ngàn dặm chỉ có một người!
Cảnh Dật Thần tự nhiên không biết hình tượng cao lớn của hắn trong lòng chị Nguyệt, hắn chỉ dùng nửa tiếng liền dỗ con trai ngủ say, làm cho hắn có cảm giác vô cùng thành công.
Hắn hôn khuôn mặt nhỏ của con trai, tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bé, để chị Nguyệt đi vào trông Cảnh Duệ, lúc này mới đi về phòng ngủ.
Thượng Quan Ngưng đang lau tóc, đã mấy ngày cô chưa gội đầu, vừa cơm nước xong khôi phục vài phần thể lực, cô liền nhanh chóng đi vào phòng tắm, bằng không cô đã không thể nhìn thẳng dáng vẻ của mình.
Cảnh Dật Thần cầm khăn lông trong tay cô, nhàn nhạt nói: “Để anh.”
Đúng lúc trên người Thượng Quan Ngưng không còn chút sức lực, lập tức đem khăn lông cho hắn.
Cảnh Dật Thần lau cho cô một chút, chờ đến khi không còn nước, liền cầm lấy máy sấy, ấn nút, thuần thục sấy tóc cho cô.
Chờ đến sau khi tóc cô khô hẳn, hắn lại dùng lược chải mái tóc dài, xong hết toàn bộ mới bế cô lên giường.
“Nằm đi, con trai đã ngủ, chị Nguyệt đang trông bé, em có thể lựa chọn tiếp tục ngủ, hoặc là để anh nói chuyện với em, nhưng mà nói trước, mỗi phút nói chuyện là một trăm, cùng ngủ thì hơn gấp mười lần.”
Thượng Quan Ngưng bị dáng vẻ nghiêm túc của hắn chọc cười, khí phách nói: “Em có rất nhiều tiền, nhanh nào, lại đây cùng ngủ!”
Cảnh Dật Thần cũng cười, hắn nằm cạnh Thượng Quan Ngưng, ôm cô vào trong ***, dùng cằm chống lên trán của cô, một hồi lâu mới nói: “Thật tốt, em vẫn nằm trong *** anh.”
Thượng Quan Ngưng biết, thật ra hắn vẫn còn sợ hãi với việc hôm trước, nhưng không phải hắn lo lắng cho mình, mà lo lắng cô ở trong tay Đường Thư Niên phải chịu thiệt thòi.
Cô nhẹ giọng nói: “Ừ, em vẫn đang nằm trong *** anh, thật tốt.”
Cô ôm Cảnh Dật Thần, vô ý thức vuốt ve sau lưng hắn, chờ đến khi sờ đến chỗ *** hơi lồi, mới nhớ tới miệng vết thương trên người hắn còn chưa hoàn toàn khép lại.
Cô kéo áo của Cảnh Dật Thần lến, nhìn miệng vết thương của hắn, thấy không bị vỡ ra, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại muốn *** của hắn, muốn xem vết thương trên đù*.
Cảnh Dật Thần đè lại bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô, giọng có chút nguy hiểm nói: “Em xác định muốn làm như vậy? Lát nữa em không thể không chịu trách nhiệm được, em sẽ không phải đã *** của anh còn không nhận chứ? Nhưng nếu em nghẹn đến khó chịu, muốn thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình, anh là chồng cũng chỉ có thể cố hy sinh một chút.”
Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười, người này thật là, rõ ràng biết cô muốn nhìn vết thương, cố tình muốn bẻ cong ý tứ của cô, nói cô giống như rất đói khát.
Cô làm gì có ý tứ kia!
Tình trạng cơ thể của cô, làm sao có thể làm việc tiêu hao thể lực như vậy với hắn!
Thượng Quan Ngưng đành phải từ bỏ hành động cới quần của hắn, bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái: “Không được vu khống em!”
Cảnh Dật Thần cười cười, nhẹ giọng nói: “Được, không vu khống em, là anh nghẹn đến khó chịu, là anh muốn, được rồi chứ?”
Thượng Quan Ngưng không thể nhịn được nữa cấu eo hắn một, nghe hắn “Ai da” kêu ra tiếng, lúc này mới thu tay lại.
Nhìn Cảnh Dật Thần giả vờ đáng thương, Thượng Quan Ngưng tuy cười, trong lòng lại lo lắng vết thương của hắn, trên đù* hắn có một vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy xương cốt bên trong, lúc này mới qua mấy ngày, khẳng định không thể hoàn toàn khép lại.
“Vết thương của anh vẫn nên ở bệnh viện tình dưỡng thì hơn, về nhà sớm làm gì? Trong nhà lại không có bác sĩ lúc nào cũng có thể kiểm tra tình trạng thân thể cho anh, chẳng may bị nhiễm trùng gì đó, anh lại phải chịu khổ.”
“Anh đâu có yếu ơi như vậy, một chút vết thương nhỏ thế này thì tính là gì, đã sớm khỏi rồi!” Cảnh Dật Thần cũng không để vết thương đó ở trong lòng, khả năng khôi phục của hắn rất mạnh, đã qua bốn ngày, miệng vết thương của hắn đã kết vảy, cho dù có động tác quá lớn cũng không vấn đề gì.
“Ở bệnh viện suốt cũng không tốt, nơi nào cũng kém nhà mình, trở về nhà sẽ tiện hơn một chút, dù sao Mộc Thanh mỗi ngày sẽ tới kiểm tra cho chúng ta, ở nhà hay bệnh viện cũng không khác biệt quá lớn.”
Thượng Quan Ngưng biết, Cảnh Dật Thần muốn về chủ yếu là vì cô, bởi vì thân thể của cô cũng không cần làm trị liệu gì, chỉ yêu cầu nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều đồ bổ là được, trong nhà quả thật có lợi cho việc hồi phục của cô hơn bệnh viện.
Chẳng qua khiến Mộc Thanh chạy qua chạy lại như vậy, thật sự làm Thượng Quan Ngưng băn khoăn.
“Đời trước Mộc Thanh đã nợ anh bao nhiêu, đời này mới bị anh *** như vậy.”
Kiến thức y học cả người của Mộc Thanh, thật sự là vì Cảnh Dật Thần mà học, hiện tại có cô và Cảnh Duệ, một nhà ba người bọn họ sau này chỉ sợ còn muốn phiền toái Mộc Thanh rất nhiều, mà Mộc Thanh gần như gọi là tới, mặc kệ là nửa đêm, kể cả trời đang đổ mưa đá, hắn cũng không chút oán hận rất chịu thương chịu khó.
Tốt xấu người ta đều là một trong những thanh niên ưu tú của thành phố A, cũng rất nổi tiếng ở quốc tể, đạt được rất nhiều giải thưởng lớn của y học, nếu không phải bởi vì Triệu An An, hắn hiện tại vẫn là viện trưởng của bệnh viện Mộc thị.
Cứ như vậy cả ngày bị Cảnh Dật Thần gọi tới quát đi, ngay cả Thượng Quan Ngưng cũng nhìn không được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc