Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 442

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Việc này không đúng, khẳng định có chỗ nào đó không đúng!
Tiểu Lộc gấp giọng nói: "Khoan khoan khoan, anh là muốn cùng em lên giường sao?”
Đối với yêu đương, Tiểu Lộc trong đầu chỉ có một khái niệm lên giường, những điều còn lại đều không có.
Cảnh Dật Nhiên đã sớm biết cô cók iểu nói này, nghe vậy liền cười chỉ cô: “Yêu đương có thể làm rất nhiều rất nhiều việ, có thể cùng nhau xem phim điện ảnh, cùng nhau đi ra ngoài chơi, cùng nhau nấu cơm, cũng có thể ngọt ngào em và anh, cả ngày đều ở cùng nhau, cho nhau hôn môi vuốt ve, không nhất định là phải làm vận động trên giường, đương nhiên, nếu em muốn làm, anh có thể đáp ứng, khẳng định có thể thỏa mãn em, em muốn thử không?”
Tiểu Lộc gặp qua rất nhiều hình ảnh đàn ông và phụ nữ dây dưa ở bên nhau, đối với loại vận động nhàm chán trên giường cô trước kia một chút cảm giác cũng không có.
Nhưng hiện tại, cô nghe được lời Cảnh Dật Nhiên hỏi như vậy, thế nhưng tim đập đều không bình thường!
Đối với cô mà nói, đây là một việ. không thể tưởng tượng!
Phải biết rằng, trạng thái thân thể của cô hằng năm hằng ngày đều là một điểm cân bằng, rất ít khi phát sinh biết hóa, trừ khi cô kề bên bờ vực tử vong hoặc là chịu áp lực.
Nhưng cô hiện tại đã không còn phải chịu áp lực, cũng không kề bên bờ vực tử vong, tim đập nhanh như vậy, làm cho hô hấp của cô có chút rối loạn.
Cảnh Dật Nhiên nhận thấy được tim và hô hấp của cô có biến hóa, ý cười trong mắt càng thêm dày đặc.
Tay anh muốn tiếp tục thăm dò thân thể của Tiểu Lộc, lại bị cô gắt gao bắt lấy, căn bản Là không thể động đậy.
Rồi sau đó, Tiểu Lộc lập tức đứng lên từ trên người hắn, đem hắn ném sang một bên, nhanh chóng đi lên ban công.
Cảnh Dật Nhiên hơi kém chút là bị cô ném từ trên sô pha xuống mặt đất!
Hắn mặt đầy hắc tuyến đứng lên, bất đắc dĩ lắc đầu.
Có một người phụ nữ sức lực lớn hơn mình làm bạn gái, thật là một việc bất hạnh!
Sức lực cô lớn như vậy, hắn căn bản không phải đối thủ của cô, muốn tiếp tục ở trên người cô tác quái cũng đều không được, vậy phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ bọn họ phải sống một cuốc sống giống anh em mà ở bên nhau sao? công thức tình yêu Plato sao?
Cảnh Dật Nhiên rùng mình một cái, chuyện này khẳng định không thể để như vậy, hắn không phải Plato, hắn là cấu ấm phong lưu nhất thành phố A, phương diện kia rất mạnh, sao có thể cái gì cũng không làm với người phụ nữ của mình!
Bất quá, chuyện này còn phải từ từ mới tới, trước mắt vẫn là nên ăn cơm trước.
Tiểu Lộc là một cô gái rất nghe lời, hiện tại đối với loại chuyện như này có chút bài xích, chỉ cần hắn dạy dỗ tốt, về sau cô ấy khẳng định sẽ thích!
Cảnh Dật Nhiên rất nhanh liền tìm lại được sự tự tin, tâm tình không tồi hừ một chúTS rồi lại đi vào phòng bếp.
Hắn rất nhanh liền đem tất cả đồ ăn làm song, sau đó thần sắc tự nhiên gọi Tiểu Lộc lại bưng thức ăn.
Tiểu Lộc trừ bỏ lỗ tai vẫn hồng, còn đâu trên mặt cũng vẫn là một mảnh bình tĩnh, ánh mắt cũng thong dong không gợn sóng, giống như không chịu chút ảnh hưởng nào.
Cảnh Dật Nhiên nấu cơm, làm bốn đĩa đồ ăn một bát canh, tất cả đều là thịt, thịt dê xào. Thăn bò tỏi hương. Sườn heo chua ngọt, nấm gà đinh hương, canh cá trích đậu hũ, tất cả món này đều là những món Tiểu Lộc thích ăn.
Quả thật những món đồ ăn này, Cảnh Dật Nhiên trước nay đều không làm.
Hắn không giống Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Thần từ nhỏ nếu qua rất nhiều cực khổ, Cảnh Trung Tu vì làm cho anh ta có thể hoàn hoàn toàn tự mình sống sót, có rất nhiều lúc không cho Cảnh Dật Thần ăn cơm ở nhà càng không cho phép người khác cho anh ta đồ ăn. Cho nên Cảnh Dật Thần từ lúc nhỏ đã học xong cách tự mình nấu cơm, hơn nữa tài nghệ rất cao siêu.
Mà Cảnh Dật Nhiên lại là một cậu ấm chân chân chính lớn lên từ cẩm y ngọc thực, hắn trước nay đều chỉ cần duỗi tay là cơm dâng tới tận mồm, đừng nói xuống bếp, bếp ga dùng như thế nào hắn cũng không biết.
Hắn trước nay đều không muốn học, dù sao trong nhà cũng có người hầu, có đầu bếp, hắn không đến mức không có cơm ăn.
Sự thật chứng minh, phương thuéc giáo dục của Cảnh Trung Tu một chút vấn đề cũng không có.
Từ khi hắn bị trục xuất khỏi Cảnh gia, cẩm y ngọc thực nhật tử liền một đi không trở lại, đặc biệt là sau khi hắn trúng phải một phát súng của Cảnh Dật Thần, trải qua một khoảng thời gian rất là quẫn bách.
Nếu hắn đã sớm học nấu cơm, hắn và Tiểu Lộc đã không cần ăn nhiều thực phẩm rác rưởi như vậy.
Vài thứ kia không có dinh dưỡng, không thể cung cấp đủ năng lượng cho Tiểu Lộc, làm cho cô yêu cầu không ngừng ăn cơm, lại vẫn ở trong trạng thái đói khát như cũ.
Hắn học dùng bếp ga, học xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn, mỗi ngày đều xem thực đơn phối hợp, lên mạng tải giáo trình học nấu cơm, tất cả đều là vì Tiểu Lộc.
Hắn từ một quý công tử phong lưu không kiềm chế được biến thành một người đàn ông của gia đình, thật là thần kỳ.
Cô dùng tính mạng tương hộ, hắn làm một người đàn ông, không thể cho cô sự bảo vệ. Thì ít nhất phải lấp đầu bụng cho cô đi!
Cũng may hắn nấu cơm cũng có chút thiên phú, hôm nay thất bại vài lần sau rốt cuộc cũng nắm được bí quyết, làm được đồ ăn tuy rằng bán sẽ chẳng ra gì, nhưng dầu muối gì đó đều không có nêm quá, gia vị hành gừng tỏi cũng đều dựa theo giáo trình mà làm, đồ ăn hương vị vẫn có thể ăn.
Hơn nữa Tiểu Lộc trước nay đều không kén ăn, chỉ cần có ăn, cô đều sẽ thỏa mãn ăn.
Nhìn đống lớn đồ ăn của mình làm đều được cô gái nhỏ ăn, cái cảm giác thỏa mãn của Cảnh Dật Nhiên giờ giống như pháo hoa nở rộ vậy, làm cho hắn sinh ra hứng thú lớn với nấu ăn.
Hắn nuôi một đồ tham ăn như vậy, không chỉ muốn luyện thành trù nghệ tốt, hơn nữa phải kiếm một chút tiền mới được, đến chỗ Cảnh Dật Thần đòi tiền, đây cũng không phải là phong cách của hắn, thật mất mặt.
Tiểu Lộc đã rất lâu rồi không ăn ngon như hôm nay.
Cô rất thích ăn thịt, không thích ăn đồ ăn khác, mặc dù nếu có đồ ăn thì cô sẽ ăn tất cả, nhưng nếu có lựa chọn, chỉ sợ cô một miếng rau xanh cũng sẽ không ăn.
Bởi vì thịt là một loại thức ăn luôn có thể cung cấp cho cô nhiều năng lượng, cũng có thể mang cho cô cảm giác sung sướng khi ăn cơm, ăn thịt đối với cô mà nói là một loại hưởng thụ. Đây là một trong số sở thích ít ỏi của cô.
Cô đem đồ ăn đều trở thành hư không, bưng chén canh cuối cùng thỏa mãn uống, rồi sau đó cô liền phát hiện, Cảnh Dật Nhiên không ăn.
Cô biết sức ăn của chính mình khác hẳn so với người thường, không khỏi có chút lo lắng hỏi: “Có phải em đã ăn hết phần của anh hay không? Lần sau em sẽ chú ý, có thể là do lâu lắm rồi em không có ăn được nhiều thịt ngon như vậu, kết quả trong một lúc cao hứng liền ăn hết.”
Cảnh Dật Nhiên nhìn cô ăn còn rất vui, lúc này nghe cô nói thì bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rất ê ẩm.
Tiểu Lộc trước kia lúc ở Cảnh gia, Cảnh gia trước nay đều không để cô đói. Cô muốn ăn cái gì thì phòng bếp đều sẽ chuẩn bị sung túc cho cô, sẽ không để cho cô đói.
Mà hiện tại cô đi theo hắn, thế mà thịt cũng không được ăn.
Hắn rốt cuộc là suy sụp thê thảm tới nông nỗi nào, mới có thể không cho người phụ nữ của mình ăn no.
Với hai bàn tay trắng của hắn bây giờ, trong đầu còn có một viên đạn muốn tùy thời cơ lấy mạng của hắn, trong tình hình ngèo túng như vậy có lẽ chỉ trừ Tiểu Lộc ra thì không có người phụ nữ nào dám nguyện ý đi theo hắn.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cảnh Dật Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Tiểu Lộc, cười nói: “Không có việc gì, anh đã ăn no, chỉ cần em thích ăn, anh ăn hay không cũng không sao, những món này vốn dĩ là làm cho em ăn.”
Nếu chỉ có một mình hắn ăn, hắn khẳng định sẽ không phí nhiều công phu cùng tâm huyết đi nấu cơm.
Loại việc xuống bếp này, hắn vẫn luôn cảm thấy không phù hợp với khí chất cao quý của mình.
Đương nhiên, hiện tại hắn cảm thấy xuống bếp cũng rất vui vẻ, bởi vì mặc kệ hắn nấu đồ ăn thành cái dạng gì, Tiểu Lộc đều sẽ ăn rất vui vẻ, hơn nữa căn bản là không lãng phí đồ ăn.
“Em thích ăn thì nói, ngày mai sẽ làm cho em ăn, có kinh nghiệm của hôm nay, ngày mai khẳng định sẽ làm tốt hơn, em đừng ăn quá no là được.”
Làm cơm mà thôi, dù sao hắn hiện tại rất nhàn rỗi, có thể làm Tiểu Lộc vui vẻ, thế nào cũng được.
Cô gái của hắn, hắn muốn cưng chiều cô, nuôi cô khỏe mạnh.
Trên khuôn mặt 乃úp bê của Tiểu Lộc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ngay cả trong ánh mắt cũng có tia sáng vui vẻ: “Được a, ngày mai còn được ăn nữa, em cảm thấy anh nấu cơm rất ngon. Ngày mai lúc ăn cơm, em sẽ chừa cho anh một chút, không thể để anh bị đói.”
Thể chất của cô đặc biệt, rất dễ bị đói, cho nên có thể ăn no đối với cô mà nói là một việc rất thỏa mãn, tương tự như vậy cô cảm thấy tất cả mọi người bị đói cũng không thể nào vui vẻ nổi, Cảnh Dật Nhiên bị đói khẳng định cũng không được.
Cô có thể cảm nhận được mấy ngày nay Cảnh Dật Nhiên cẩn thận chăm sóc cô, tuy rằng ngoài miệng cô chưa nói gì, trong lòng lại đối với việc hắn làm cho mình mà thấy cảm kích.
Rất nhiều chuyện cô sẽ không để ý, cũng sẽ không đi làm, Cảnh Dật Nhiên lại nhớ rõ rất nhiều việc nhỏ, hắn không cần ai chỉ dạy cũng chăm sóc cô rất tốt, như những người đàn ông tốt trong phim truyền hình.
Hắn luôn kiên nhẫn dạy cô rất nhiều chuyện, ví dụ như nam nữ khác biệt, cô là một cô gái không thể tùy tiện ngủ chung giường với một người đàn ông.
Bởi vì có một lần trong lúc vô tình cô đã nói đến cuộc sống trong tổ chức sát thủ, nói cô với mấy người đàn ông cùng ăn cùng ở, những lúc hỗ trợ lẫn nhau căn bản không có kiêng dè gì. Khi đó cô mới mười bảy tuổi, với việc nam nữ hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết cơ thể của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, nhưng mấy người đàn ông kia khi nhìn đến cô giống như cũng không có hứng thú, coi cô như cục đá, cô cũng coi họ như cục đá.
Từ đó về sau, cô càng không có khái niệm gì về việc nam nữ khác biệt, bởi vì ở tổ chức sát thủ, mọi người cũng không phân chia theo giới tính, bọn họ đều phân chia theo năng lực Gi*t người, là nam hay nữ căn bản không quan trọng.
Cô vẫn luôn cho rằng, cùng đàn ông nằm ngủ chung trên một chiếc giường là việc rất bình thường.
Cảnh Dật Nhiên đã từng nghiêm túc muốn cô cam đoan, về sau trừ bỏ hắn, tuyệt đối không thể ngủ cùng với người đàn ông khác trên một chiếc giường.
Đây cũng không phải một việc khó, cô dựa vào người hắn, cam đoan với hắn, sau đó hắn mới không nhíu mày nữa.
Sau đó Cảnh Dật Nhiên thậm chí liệt kê ra rất nhiều điều “Không thể”, hơn nữa còn giải thích với cô từng cái một, dạy cô làm sao để trở thành một cô gái bình thường.
Cô đúng là có rất nhiều khiếm khuyết phương diện này, bởi vì ba mẹ cô chưa bao giờ dạy cô những thứ này, tổ chức sát thủ cũng không có khả năng dạy cô làm sao để làm một cô gái, sau khi trưởng thành, cô là một cô nhi, mang theo một cơ thể chứa đầy virus khiến người càng ngày càng lạnh lùng, khắp nơi Gi*t người lang thang toàn bộ thế giới, càng không biết kiêng kị những việc đó.
Thượng Quan Ngưng thật ra đã dạy cô một ít, nhưng lúc cô ấy dạy lại là một Tiểu Lộc khác, lúc ấy cô đang trong trạng thái ngủ say, đối với những lời này tự nhiên hoàn toàn không biết gì cả.
Cảnh Dật Nhiên đã từng đặc biệt nhấn mạnh qua một điều: Tuyệt đối không cho phép cô chạm vào chỗ mẫn cảm của đàn ông!
Cô biết chỗ đó của đàn ông rất yếu ớt, biết có thể lợi dụng nhược điểm này dễ dàng Gi*t một người đàn ông, nhưng lại không biết nếu dùng tay cầm chỗ yếu ớt kia, người đàn ông sẽ có phản ứng mãnh liệt.
Bởi vì cô đã từng mặt không đỏ tim không đập nắm lấy hạ thân của Cảnh Dật Nhiên khiến kí ức của hắn đặc biệt khắc sâu, cho nên mới nhấn mạnh chuyện này một lần.
Đương nhiên, lấy trình độ không biết xấu hổ của Cảnh Dật Nhiên, hắn tự nhiên nói cho Tiểu Lộc biết, nếu cô muốn sờ, thì phải sờ hắn, không được đi sờ người khác.
Tiểu Lộc không cảm thấy thứ đó có gì tốt để sờ, cô nắm lấy thứ đó là vì muốn Gi*t người, lại không phải dùng để chơi.
Chẳng qua, chính cô cũng biết mình đối với rất nhiều việc không có kinh nghiệm, thế giới của cô không giống như những người khác, bởi vậy cô ngoan ngoãn gật đầu, đem những việc mà Cảnh Dật Nhiên liệt kê ghi tạc vào trong lòng.
Cô và Cảnh Dật Nhiên ở bên nhau, Cảnh Dật Nhiên đang nhanh chóng thay đổi, thật ra cô cũng đang dần thay đổi.
Cảnh Dật Nhiên dạy cô cách quan tâm hắn, cô đang chậm rãi học cách quan tâm hắn, tuy rằng cô học rất chậm, nhưng việc quan tâm người khác, rất nhiều khi là làm trong lúc lơ đãng, bởi vì dù sao cũng là cô quan tâm hắn từ tận đáy lòng.
Tiểu Lộc nghĩ nghĩ, đem chén canh cá thơm nồng cuối cùng đưa tới trước mặt Cảnh Dật Nhiên: “Anh uống đi!”
Cảnh Dật Nhiên đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền hiểu ý tứ của Tiểu Lộc, không phải cô uống không hết, mà là muốn để lại một chén cho hắn.
Không tồi không tồi, hắn dạy dỗ rốt cuộc cũng có một chút hiệu quả, đổi lại trước kia, cô khẳng định không ý thức được phải chia sẻ với hắn.
Hắn cười giảo hoạt giống như hồ ly, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Vậy em đút anh uống.”
Tiểu Lộc nhìn tay của hắn, nghi hoặc hỏi: “Lúc nấu ăn tay của anh bị bỏng hay sao?”
Cảnh Dật Nhiên kém chút nữa té xỉu!
Cũng may hắn bị Tiểu Lộc kích thích đã quen, tươi cười trên mặt không biến mất: “Đây là việc những người yêu nhau hay làm, đút nhau ăn, có thể giúp cho tình cảm phát triển, hai người cũng sẽ trở nên hạnh phúc hơn, ngọt ngào hơn, đút cho anh đi.”
Tiểu Lộc không biết người khác làm thể nào, bởi vì cô thật sự không chú ý tới những việc này.
Chẳng qua Cảnh Dật Nhiên đã nói như vậy, chắc là không sai. Hơn nữa đút Cảnh Dật Nhiên ăn cơm mặc dù có chút phiền toái, nhưng giống như cũng thật sự sẽ gia tăng tình cảm.
Trước kia lúc Cảnh Dật Nhiên bị cô làm bị thương không thể động đậy, cô cũng từng đút hắn ăn cơm, loại cảm giác này cô không thể nói rõ, nhưng sẽ cảm thấy chăm sóc hắn khiến trong lòng cô rất thỏa mãn.
Cô cầm lấy thìa rồi bưng chén lên, nghiêm túc đút hắn ăn canh.
Cảnh Dật Nhiên nhìn dáng vẻ cô ngoan ngoãn nghe lời rất đắc ý.
Tuy rằng người phụ nữ của hắn ở bên ngoài rất uy phong, nhưng về đến nhà lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thật là một cô gái tốt!
Uống được một nữa, Cảnh Dật Nhiên lại bắt đầu làm chuyện xấu: “Không được, cái thìa này quá cứng, anh không muốn uống bằng thìa.”
Tiểu Lộc có chút không thể hiểu được: “Không phải cái thìa nào cũng cứng sao? Làm gì có thứ gì mềm để cho anh uống canh? Trước kia anh cũng không ngại thìa cứng.”
“Có mềm.” Cảnh Dật Nhiên không có ý tốt cười nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập ánh sáng ái muội.
Hiện tại Tiểu Lộc đã rất quen thuộc với biểu tình này của hắn, mỗi lúc hắn cười như vậy, chính là lúc hắn muốn gây phiền phức.
“Cái gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc