Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 440

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Thần nghe vậy mày nhíu càng sâu.
Trong máu của Tiểu Lộc có chứa độc tố do virus, người thường uống vào tuy rằng sẽ trong khoảng thời gian nâng cao tất cả các chức năng, nhưng di chứng sẽ cực kì rõ ràng.
Chỉ sau thời gian một tuần, xương cốt cả người Thượng Quan Ngưng khẳng đều sẽ cảm thấy vừa đau lại vừa nhức, bởi vì virus xâm lấn vào cơ thể của cô, mạnh mẽ cải tạo tế bào, tất cả các tế bào được cải tạo thông thường sẽ không sống được lâu lắm, rất nhanh sẽ lần lượt ૮ɦếƭ đi.
Khi tế bào cũ tử vong, tế bào mới lại chưa kịp sinh ra, chính là lúc đau đớn nhất.
Hơn nữa uống càng nhiều máu, đau đớn càng mãnh liêt, tiếp tục thời gian cũng sẽ dài hơn.
Cũng may những virus không thể sống lâu dài trong cơ thể con người, cơ thể người có khả năng miễn dịch có thể chống lại những virus đó, cho đến khi virus bị đuổi ra khỏi cơ thể. Cơ thể của Tiểu Lộc là do bị virus cải tạo từ bé, vẫn luôn bị ba mẹ cô ấy tiêm virus vào làm cho cô ấy bị đột biến gien, cơ thể của cô ấy đã đã thích ứng với virus, sẽ không bài xích nó, khả năng miễn dịch của cô đã hoàn toàn không giống người thường.
Khả năng miễn dịch của Thượng Quan Ngưng cũng không tồi, sức đối kháng với virus chắc chắn không có vấn đề gì.
Nhưng mà Tiểu Lộc chỉ chú ý đến cảm giác đau đớn, mà sẽ không chú ý mặt khác, Cảnh Dật Thần lại càng lo lắng một số vấn đề khác —— virus trong cơ thể Tiểu Lộc cực kì mạnh mẽ, có thể cải tạo gien của loài người, khiến cơ thể con người xảy ra sự tiến hóa lớn nhất, nhưng sự tiến hóa này cũng phải trả một cái giá rất lớn, đó chính là không thể có thai.
Năm nay Tiểu Lộc hai mươi sáu tuổi, nhưng mà mấy năm nay cô ấy mới có kinh nguyệt, hơn nữa vẫn luôn không đều.
Mộc Vấn Sinh đã từng cẩn thận kiểm tra thân thể cho Tiểu Lộc, ông đã đưa ra kết luận là, virus thúc đẩy tiến hóa của cơ thể cô ấy, đặc tính tế bào của cô ấy lớn hơn người thường gấp trăm lần, cái này làm cho cô ấy càng thích hợp chiến đấu và tồn tại dưới tình huống ác liệt, hiển nhiên, lúc suy yếu nhất mỗi tháng của các cô gái gây bất lợi cho sự sống, mang thai càng sẽ khiến sức chiến đấu của cô ấy giảm rất nhiều, cho nên không thể mang thai là kết quả của sự tiến hóa.
Trước nay Tiểu Lộc đều không để ý đến việc không thể có thai, tình tình của cô lạnh lùng, rất lạnh nhạt với tình cảm, cho nên căn bản không cân nhắc điểm này.
Cảnh Dật Thần lại rất coi trọng việc này, hắn còn hy vọng Thượng Quan Ngưng sinh cho hắn một đứa con gái.
Huống chi, hiện tại số lượng virus trong người Thượng Quan Ngưng phải mất vài ngày mới có thể bị bài xích hết, mà mấy ngày này, cô không thể cho Cảnh Duệ uống sữa mẹ, Cảnh Duệ chỉ có thể uống sữa bột.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Cảnh Dật Thần nhíu mày, lập tức giải thích nói: “Không liên quan đến Tiểu Lộc, cô ấy cũng vì muốn em không bị ảnh hưởng của thuốc mà cho em uống, hơn nữa uống không nhiều lắm, không cần lo lắng!”
Cô không biết sẽ có di chứng gì, cô chỉ biết là, hiện tại cơ thể cô có cảm giác tốt tới mức không thể tốt hơn.
Thị lực so với ban đầu cao gần gấp đôi, cô cảm thấy chính mình giồng như đang cầm một cái kính lúp nhìn thế giới, tầng hầm ban đầu vẫn còn mơ hồ, hiện tại rõ ràng vô cùng, hơn nữa cô cảm thấy sức lực cả người dùng không hết, cõng Cảnh Dật Thần một hơi chạy ra tầng hầm khẳng định cũng không cảm thấy mệt!
Chẳng qua, hiện tại cô chỉ thấy có một chút không tốt, đó chính là cô rất đói bụng, rất muốn ăn cái gì đó.
Cảnh Dật Thần đã sớm đoán được nguyên nhân này, nếu không Tiểu Lộc sẽ không tùy tiện để Thượng Quan Ngưng *** của cô ấy.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ừ, anh đã biết. Chẳng qua lần sau không được uống nữa, những nơi nguy hiểm cũng không được đi, việc giống như ngày hôm nay, lần sau không được đi theo tới.”
Thượng Quan Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại nghĩ, về sau mặc kệ Cảnh Dật Thần gặp phải chuyện gì nguy hiểm, cô đều sẽ không quan tâm mà đi theo.
Cuối cùng, Cảnh Dật Thần rốt cuộc được dùng một cái cáng thô sơ nâng ra ngoài, trên người hắn có rất nhiều vết thương, nếu hắn tự đi ra ngoài, vết thương khẳng định sẽ nặng hơn.
Có cáng, hắn cũng hoàn toàn không cậy mạnh, để người nâng ra khỏi tầng hầm, rồi sau đó cùng Thượng Quan Ngưng và Trịnh Kinh cùng nhau lên máy bay trực thăng trực tiếp đến bệnh viện Mộc thị.
Mộc Thanh lập tức tiếp đón ba người bệnh như họ, vội túi bụi.
Chẳng qua Cảnh Dật Thần bị thương nặng nhất, Mộc Thanh tự mình xử lý vết thương cho hắn, chân của Trịnh Kinh bị thương, tuy rằng nhìn dọa người, nhưng kỳ thật cũng không nghiêm trọng, Mộc Đồng là đương nhiệm viện trưởng của bệnh viện Mộc thị cũng ra tay, tới làm phẫu thuật cho Trịnh Kinh.
Tuy rằng Thượng Quan Ngưng không có bị thương, nhưng lại do Mộc Vấn Sinh tới kiểm tra cơ thể cho cô.
Bởi vì chỉ có Mộc Vấn Sinh nghiên cứu virus trong người Tiểu Lộc một thời gian rất dài, khả năng xử lí cũng có kinh nghiệm hơn.
Lấy máu kiểm tra, những tế bào bình thường trong cơ thể Thượng Quan Ngưng đang bị virus cắn nuốt số lượng lớn, hàm lượng virus trong máu cô đã đạt tới đỉnh điểm, rất nhanh sẽ bị giảm xuống, cũng chính là nói, qua một đến hai giờ nữa di chứng sẽ bắt đầu phát tác.
Sau khi Mộc Vấn Sinh kiểm tra cho cô xong, vẫn chờ ở một bên quan tâm Thượng Quan Ngưng nói với Cảnh Dật Thần và Cảnh Trung Tu: “Không có việc gì, sẽ khó chịu mấy ngày, mấy ngày nay bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn, năng lượng trong cơ thể con bé bị virus tiêu hao quá mức. Đương nhiên, mấy ngày nay cháu trai của ông không thể uống sữa mẹ, uống sữa bột đi!”
Cảnh Trung Tu đã sớm biết mấy ngày nay Thượng Quan Ngưng khẳng định không thể cho Cảnh Duệ uống sữa mẹ, bởi vậy nghe Mộc Vấn Sinh nói cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ cần cơ thể của Thượng Quan Ngưng không có gì trở ngại, những tế bào virus đó có thể bị bài xích hết là ông có thể yên tâm tồi.
Ông không đi xem con trai đang bị thương, bởi vì ông cũng không lo lắng cho tình trạng sức khỏe của con trai, nghỉ ngơi mấy ngày khẳng định có thể bình phục, nhưng tai họa của những tế bào trong cơ thể của Thượng Quan Ngưng khá lớn, ông đương nhiên sẽ quan tâm hơn một chút.
Thượng Quan Ngưng vừa nghe không thể cho Cảnh Duệ uống sữa mẹ, tức khắc tự trách không thôi.
Cô không muốn để con trai uống sữa bột, sữa bột dù tốt cũng không tốt bằng sữa mẹ a!
Mộc Vấn Sinh thấy Thượng Quan Ngưng khổ sở, tức khắc cười, nói: “Tên tiểu tử kia uống mấy ngày sữa bột cũng không có hại, thay đổi khẩu vị cũng không tồi! Đây là việc nhỏ, còn có một việc lớn hơn vẫn còn chưa nói đâu, nói ra có khi cháu sẽ khóc hay không a?”
Thượng Quan Ngưng bị Mộc Vấn Sinh trêu chọc, lập tức cảm thấy xấu. Bởi vì cho tới lúc đến bệnh viện, trên mặt cô còn vương nước mắt —— cô bị vết thương trên người Cảnh Dật Thần dọa sợ.
Cô có chút thấp thỏm lo lắng hỏi: “Ông nội Mộc, còn có chuyện gì? Ngài nói là được, cháu không sao.”
“Mấy năm nay cháu không được mang thai, cần phải phải chờ tới khi cơ thể cháu hoàn toàn khôi phục lại bình thường, đặc tính của tế bào khôi phục lại giống trước kia, cháu mới có thể tiếp tục sinh con cho Cảnh gia!”
Hóa ra lực sát thương của virus trong cơ thể Tiểu Lộc lại lớn như vậy!
Thượng Quan Ngưng có chút khiếp sợ.
Nhưng vẫn còn tốt, cô đã có Cảnh Duệ, tuy rằng cô còn muốn sinh thêm em gái cho Cảnh Duệ, nhưng chuyện này cũng không sốt ruột, cô muốn tập trung tinh thần nuôi nấng Cảnh Duệ, nếu có hai bé cưng không kém tuổi nhau mấy, cô sẽ không tránh khỏi có sơ suất.
Thượng Quan Ngưng hướng về phía Mộc Vấn Sinh cười cười, muốn nói việc này đối với cô không phải là việc lớn, nhưng mà cô nghĩ đến virus trong cơ thể của Tiểu Lộc, vậy chẳng phải là……
“Ông nội Mộc, về sau Tiểu Lộc có thể sinh con không?”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Mộc Vấn Sinh lắc đầu, nói: “Dù sao lão già như ta cũng không có cách, có lẽ người nghiên cứu chế tạo ra cái loại virus này có thể làm được, nhưng xác suất cũng rất thấp.”
Làm cho phụ nữ tuyệt dục không thể sinh đẻ rất dễ dàng, nhưng muốn làm cho người tuyệt dục sinh con, sẽ rất khó khăn.
Tình huống của Tiểu Lộc, thậm chí người có tính dục lớn cũng không được, bởi vì cho dù có người có tính dục lớn thì cũng yêu cầu đến tế bào trứng của cô, nhưng tế,bào trứng của cô đã mất đi hoạt tính.
Thượng Quan Ngưng trong lòng có chút khổ sở, một Triệu An An không thể sinh con đã làm cho mọi người lo lắng lắm rồi, hiện tại ngay cả Tiểu Lộc cũng không thể sinh con, thậm chí tình huống của cô ấy so với Triệu An An còn kém hơn, việc này quả thật không phải tin tức tốt.
Lúc trẻ không có con sẽ không cảm thấy thế nào, nhưng sau khi về già rồi thấy người khác đều có con cháu đầy nhà, dưới trướng có con cháu hoạt bát đáng yêu kêu ông bà, mà chính mình lại lẻ loi, nếu bạn già lại đi tương đối sớm, cuộc sống khẳng định sẽ rất cô độc, khi đó mới có thể cảm thấy nuôi mấy đứa con cháu rất quan trọng.
Không biết Tiểu Lộc xuất hiện ở cửa từ khi nào, cô ấy đinh đến xem thân thể với tình trạng của Thượng Quan Ngưng, có một một lần có người *** của cô, chính là bởi vì uống có chút nhiều nên phần lớn tế bào đã bị phá hư, cuối cùng phải ở trên giường nằm nửa năm, cô sợ thân thể của Thượng Quan Ngưng cũng vậy.
Hiện tại xem ra, Thượng Quan Ngưng hẳn là không có gì vấn đề lớn, hệ thống miễn dịch của cô ấy không tồi, khôi phục tương đối nhanh.
Đến nỗi vấn đều có thể sinh con được hay không thì Tiểu Lộc trước nay đều không có suy xét qua.
Cô nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi không sinh con, quá phiền toái. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không nuôi con.”
Lời cô nói đều là sự thật, sinh con là việc mà người phụ nữ hiền hậu như Thượng Quan Ngưng mới có thể làm, nuôi càng là một việc cần kỹ thuật, cô đối những việc này một chút hứng thú cũng không có.
Trạng thái thân thể của cô hiện tại vẫn rất tốt. Nếu cứ nửa năm lại tiến hành thay máu một lần thì cô sẽ có thể sống thật lâu, thậm chí cho dù có mười hay hai mưoqi năm sau thì dung mạo của cô cũng không có thay đổi gì lớn, vẫn sẽ giống như bây giờ, vẫn duy trì một bộ mặt oa oa ngây thơ.
Cô trước nay đều không muốn làm một người mẹ, bởi vì thân phận của cô có chút đặc biệt, lấy *** mà sống, ngày thường đều là đi trên mũi dao, có con vóei cô mà nói không khác nào một sự trói buộc.
Thượng Quan Ngưng nghe được giọng nói của Tiểu Lộc thanh, không khỏi hơi hơi sửng sốt.
Hóa ra cô ấy đều nghe được những lời vừa rồi, chỉ là cô ấy lúc này thần sắc cũng quá bình tĩnh, một chút cũng không có sự khổ sở.
Tiểu Lộc thoạt nhìn còn không để bụng việc này hơn là Triệu An An, hơn nữa cô ấy là thật sự không đem việc tình cảm để ở trong lòng.
“Tiểu Lộc……”
Thượng Quan Ngưng hô tên cô một câu, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Tiểu Lộc căn bản không cần cô an ủi, cũng không cần đồng tình, cô hiện tại giống như cái gì cũng đều không cần nói, nhưng trong lòng lại thật sự có chút khó chịu.
Tiểu Lộc lại cảm thụ không được sự khó chịu của Thượng Quan Ngưng, cô ấy tới xem qua Thượng Quan Ngưng, biết cô không có việc gì, liền hướng tới phía Cảnh Trung Tu gật gật đầu chào hỏi, sau đó liền lập tức rời khỏi bệnh viện.
Với tính cách đạm mạc của cô, có thể tới thăm Thượng Quan Ngưng, quả thật đã là rất khó thấy, bởi vì cô biết Thượng Quan Ngưng đối xử với cô thật sự rất tốt, đem cô coi như em gái mà đối xử, đặc biệt là lúc khi một Tiểu Lộc khác xuất hiện, Thượng Quan Ngưng trước nay đều sẽ không tiếc rẻ sự quan tâm của chính mình mà chiếu cô cho cô.
Cô không quá biểu đạt tình cảm của chính mình, nhưng lại biết ai đối xử với cô tốt, ai chân chính đau lòng vì cô.
Tiểu Lộc che lấp dung mạo của mình, trở lại biệt thự nhỏ của Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên tuy rằng không bắt được Đường Thư Năm, nhưng Tiểu Lộc một chút vết thương cũng không có, cho nên tâm tình hắn vẫn là rất không tồi.
Vì thế hắn quyết định tự mình xuống bếp nấu ăn cho người phụ nữ của mình, người phụ nữ của hắn có một cái dạ dày to, hơn nữa rất thích ăn thịt, hắn đương nhiên muốn thỏa mãn sự ham mê nhỏ này của cô.
Trong nhà và bệnh viện hoàn toàn là hai loại không khí khác biệt.
Bệnh viện đều là một mảnh màu trắng, nơi nơi đều là mùi nước sát trùng, nơi nơi đều là thần sắc nghiêm túc của bác sĩ và y tá. Hộ lý. Tiểu Lộc bởi vì tuổi thơ ám ảnh, cho nên đối với bệnh viện luôn luôn có chút bài xích. Nhưng mà bệnh viện lại là một nơi cứu tính mạng của cô, cho nên cô đối với bệnh viện có chút kính sợ.
Nhưng trong nhà lại một mảnh ấm áp cảm giác, trong phòng bếp tỏa ra mùi hương thơm nồng của thức ăn, làm người ta thèm nhỏ dãi, trừ lần đó ra, Cảnh Dật Nhiên còn đem nhạc âm hưởng trong nhà mở ra, còn đâu toàn bật rock and roll âm nhạc vang vẻ quanh quẩn ở phòng khách, thật khiến cho người khác cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nội tâm Tiểu Lộc có chút mềm mại.
Lúc cô ở bệnh viện, khi đối mặt với người khác, đều là lãnh đạm, bởi vì cô thật sự nhiệt tình không nổi.
Nhưng mà về đến nhà, trở lại chỗ biệt thự nhỏ ấm áp này, cô lại cảm thấy trong lòng rất an ổn, người cũng sẽ không tự chủ được mà thả lỏng.
Không biết là địa điểm biến hóa, làm cho nàng biến hóa, hay vẫn là bởi vì thay đổi người, làm cho cô biến hóa.
Cô bị mùi hương đồ ăn hấp dẫn đi vào phòng bếp.
“Em đã trở về.”
Giọng nói thanh thúy dễ nghe oa oa vang lên sau lưng Cảnh Dật Nhiên, hắn xoay người, động tác tự nhiên hôn lên cái trán của Tiểu Lộc, rồi sau đó không chút để ý hỏi: “Cảnh Dật Thần không ૮ɦếƭ chứ?”
Tiểu Lộc lắc đầu: “Không có, anh ấy thể chất rất tốt, chỉ cần không phải vết thương trí mạng, thì trên cơ bản đều sẽ không có việc gì.”
“Cái tên Trịnh Kinh không đứng đắn cũng không ૮ɦếƭ?”
“Ân, không ૮ɦếƭ được. Trịnh Kinh bị thương còn nhẹ hơn Cảnh Dật Thần, hắn khôi phục còn nhanh hơn cả Cảnh Dật Thần. Hắn một chút cũng không thèm để ý chính mình bị thương, ngược lại vẫn luôn kêu viện trưởng Mộc làm kiểm tra cho chó của anh ta trước.”
Chỉ khi cô ở bên Cảnh Dật Nhiên thì lời nói mới nhiều, có lẽ là bởi vì cô quen thuộc với hắn nhất, lại có lẽ là bởi vì chỉ có một mình Cảnh Dật Nhiên đi vào nội tâm của cô.
“Nga, việc này quá đáng tiếc, hai người này mạng thật lớn, luôn là không ૮ɦếƭ được. Trịnh Kinh đem con chó nghiệp vụ kia nuôi dươcng giống như con, kêu bác sĩ kiểm tra vết thương cho chó trước mà hắn cũng có thể làm được!"
Cảnh Dật Nhiên không có đi tới bệnh viện, nếu không bị người của Dương Mộc Yên phát hiện, kế hoạch của hắn tất cả đều hỏng bét.
Với lại hắn cũng không có hứng thú đi vào bệnh viện thăm Cảnh Dật Thần và Trịnh Kinh, hai người này chỉ cần không ૮ɦếƭ là được. Nếu Cảnh Dật Thần đã ૮ɦếƭ, Cảnh Trung Tu về sau còn có thể bảo vệ cho Tiểu Lộc hay không cũng không biết.
Tiểu Lộc cảm thấy, hôm nay Cảnh Dật Nhiên đẹp trai lạ thường.
Hắn mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay màu xanh ngọc, ở dưới mặc một chiếc quần màu trắng, mặc dù là nấu cơm hắn cũng không chịu đeo tạp dề, bởi vì hắn thấy tạp dề sẽ làm ảnh hưởng tới khí chất cao quý của hắn.
Một thân quần áo đơn giản, lại lộ ra dáng người kiện mỹ cao lớn của hắn.
Cánh tay rắn chắc, đôi chân thon dài, thẳng tắp phía sau lưng, hơn nữa *** trắng nõn, dung nhanh tuấn mỹ, ánh mắt tà mị thâm thúy, tất cả mọi thứ của hắn như được thiên nhiên chế tạo điêu luyện sắc sảo, đẹp giống như yêu nghiệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc