Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 439

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Tuy Cảnh Dật Nhiên không được Cảnh Dật Thần bồi dưỡng như người thừa kế, nhưng mà cái gì nên dạy đều đã dạy, Mạc Lan cũng mời không ích giáo viên ở các lĩnh vực chuyên nghiệp cho hắn, tuy rằng hắn không nghiêm túc học hành, nhưng mà sau khi lớn cũng tự mình trải qua không ít mưa gió, đối với khí độc vẫn có chút quen thuộc.
Hắn vừa hít vào một hơi liền cảm thấy không đúng, sau đó nghe thấy âm thanh Đường Thư Niên vội vàng chạy trốn.
Chỉ bằng một chút thủ đoạn, trong phòng lập tức trắng xoá, căn bản là không nhìn thấy thứ gì!
Cảnh Dật Nhiên dựa vào trí nhớ lúc trước, nhanh chóng chạy đến cửa, cầm dụng cụ mở khoá nhấn vào khu vực cảm biến, cánh cửa lập tức mở ra.
Cùng lúc đó, trong phòng truyền đến giọng nói ôn nhu.
Tất cả mọi người bên ngoài đều nghe được câu nói “Phòng sẽ tự động nổ tung, mong ngài xác nhận.”.
Có hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Chẳng qua, một người kêu “Xác nhận”, một người kêu “Nổ súng”!
Sau khi Đường Thư Niên kêu “Xác nhận”, hắn nhanh chóng bước vào lối thoát hiểm chỉ chứa được một người, nhưng mà lúc này, những viên đạn như mưa bay về phía hắn!
Tập kích vĩ đại, là không cần nhìn thấy mục tiêu, chỉ cần nghe được âm thanh, là có thể nhận ra vị trí mục tiêu.
Đương nhiên, có lẽ sẽ không chính xác, bởi vì không phân biệt được tư thế của mục tiêu lúc này.
Cảnh Dật Thần đứng ngoài cửa, bên trong cánh cửa trắng xoá, hắn không nhìn thấy gì hết, nhưng lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Đường Thư Niên, sau đó không còn tiếng động.
Đợi đến khi người của hắn rửa sạch khí độc, trong phòng đã không còn bóng dáng của Đường Thư Niên!
Cảnh Dật Nhiên bị khí độc làm tê liệt cả người, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cơn giận của hắn: “Mau lục soát! Hắn bị thương, chắc chắn chạy không xa, tìm kiếm tất cả thông đạo, xem hắn chạy chỗ nào!”
...
Trong tầng hầm trống trãi đầy máu, Thượng Quan Ngưng đau lòng ôm Cảnh Dật Thần vào иgự¢, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Dật Thần, anh bị thương ở đâu? Em băng bó cho anh được không?”
Tuy cô nói như vậy, nhưng thật ra cô không hề băng bó cho Cảnh Dật Thần.
Tuy quần áo của cô sạch sẽ hơn Cảnh Dật Thần, nhưng mà cũng đã dính máu, chắc chắn có rất nhiều vi khuẩn, cô không dám lấy nó nó cho Cảnh Dật Thần dùng.
Còn nữa, bây giờ là mùa hè, cô chỉ mặc bộ đồ vận động ngắn tay, nếu cởi ra thì sẽ không còn gì hết.
Cả người Cảnh Dật Thần đều là máu, trên gương mặt anh tuấn hoàn mỹ cũng dơ bẩn, quần áo lại không nhìn ra màu sắc lúc đầu!
Thượng Quan Ngưng chưa từng thấy Cảnh Dật Thần chật vật như vậy, dáng vẻ suy yếu vô lực như vậy!
Hình như anh đã dùng hết sức lực, im lặng nằm trong lòng cô, ngay cả hô hấp cũng yếu ớt.
Tiểu Lộc kiên định đứng trước mặt hai người, đá những người dám tiến lên văng đi thật xa, giống như là người máy không biết mệt mỏi, từ lúc bắt đầu đến giờ, ngay cả một chút biến hoá cũng không có, chỉ có không ngừng ra tay.
A Hổ đã hôn mê từ lâu, thần trí hắn đã bị thuốc ảnh hưởng nghiêm trọng, muốn công kích Cảnh Dật Thần, bị Cảnh Dật Thần đánh cho hôn mê, sau đó bị Cảnh Dật Thần vô tình vùi trong thi thể.
Cảnh Dật Thần đã từng dùng phương pháp này, tuy rằng bị thi thể vây quanh rất không thoải mái, nhưng mà đây là biện pháp tốt nhất để tránh né kẻ điên.
Cảnh Dật Thần có thể nghe thấy tiếng nói của Thượng Quan Ngưng, cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ trên người cô, nhưng mà anh đã quá mệt mỏi, còn nữa, lượng thuốc trong không khí rất cao, thần trí của anh cũng bị ảnh hưởng, vừa rồi chém Gi*t như điên đã làm cạn kiệt thể lực của anh.
Lúc đầu anh có thể giữ lại một chút thể lực, nhưng mà, nếu Thượng Quan Ngưng và Tiểu Lộc đã ở đây, vậy anh yên tâm rồi.
Có Tiểu Lộc ở đây, đến bao nhiêu người cũng không thành vấn đề, mặc dù đối phương có súng, Tiểu Lộc cũng sẽ không bị lép vế.
Thân thể của cô đã đột phá đến cực hạn, tốc độ có thể tăng cao trong khoảng thời gian ngắn, nhanh chóng tiếp cận mục tiêu. Người cầm súng chỉa vào phía cô, không kịp nhắm bắn đã mất mạng.
Cả người Cảnh Dật Thần đẫm máu, lúc đầu anh rất khó chịu, bởi vì nó làm anh cảm thấy vô cùng ghê cảm.
Nhưng mà nằm trong lòng Thượng Quan Ngưng, anh lập tức bình tĩnh, thậm chí xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh, anh chỉ đau lòng Thượng Quan Ngưng phải đến đây chịu tội mà thôi.
Thượng Quan Ngưng không được Cảnh Dật Thần đáp lại, trong lòng run rẩy. Nếu không phải cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập và hô hấp của Cảnh Dật Thần, chắc chắn cô không thể ngồi yên.
Cô cầm góc áo của mình nhẹ nhàng lau mặt Cảnh Dật Thần, sau đó bắt đầu kiểm tra miệng vết thương trên người anh.
Việc kiểm tra này, làm Thượng Quan Ngưng sợ đến trắng bệch cả mặt mày.
Trên người Cảnh Dật Thần có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, có cạn, cũng có rất sâu, vết thương sâu nhất, đều có thể nhìn thấy xương cốt!
Anh bị thương nặng như vậy, vậy mà còn cố gắng chống đỡ!
Thượng Quan Ngưng hận bản thân không thể biến thành Tiểu Lộc thứ hai, Gi*t sạch những người còn lại!
Vừa rồi trong tầng hầm xảy ra một lần nổ mạnh, Thượng Quan Ngưng cũng bị thương, nhưng mà bây giờ cô bất chấp tất cả, cẩn thận coi chừng Cảnh Dật Thần, nếu có ai không có mắt muốn làm anh bị thương, cô nhất định sẽ nổ súng mà không hề do dự!
Cũng may Tiểu Lộc rất mạnh, mặc kệ là ai tới gần, tất cả đều bị cô đá văng ra.
Cảnh Dật Thần nghỉ ngơi một lát, khôi phục một chút khí lực, sau đó chậm rãi mở to mắt.
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Thượng Quan Ngưng, anh miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ giọng an ủi cô: “Anh không sao, trên người là máu của người khác, anh Gi*t nhiều người nên mệt mỏi mà thôi, về nhà ăn ngon ngủ kỹ là có thể khôi phục rất nhanh.”
Thượng Quan Ngưng nghe anh nói như vậy, vui đến khóc nấc, rồi lại dặn dò anh: “Anh đừng nói chuyện, chúng ta lập tức có thể ra ngoài! Chắc chắn anh sẽ không xảy ra việc gì!”
Cô không ngốc, mặc dù trên người anh là máu của người khác, nhưng mà cũng có rất nhiều máu của anh!
Anh nói như vậy, chính là không muốn cô lo lắng mà thôi.
Cô khóc đến sưng mắt, nhưng vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Ba ở bên ngoài, chắc chắn sẽ tìm thấy chúng ta, anh kiên trì một lát, ông có đem bác sĩ theo!”
Cảnh Dật Thần biết tình huống thân thể mình, sinh mệnh anh rất dồi dào, tuy có mất chút máu, nhưng chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Anh không lo lắng cho mình, cũng không lo cho Tiểu Lộc, anh chỉ lo Cảnh Dật Nhiên không bắt được Đường Thư Niên, Đường Thư Niên có nhiều thủ đoạn như vậy, Cảnh Dật Nhiên không phải là đối thủ của hắn.
Đường Thư Niên rất nhịn nhục, rất độc ác, còn muốn nhúng chàm Thượng Quan Ngưng, người này, chắc chắn không được sống!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cuối cùng, Cảnh Dật Nhiên vẫn không tìm được Đường Thư Niên.
Bởi vì, thông đạo mà hắn chạy trối ૮ɦếƭ, lại thông với dòng sông.
Con sông đó đã sớm bị Đường Thư Niên cải tạo, Cảnh Dật Nhiên dẫn người tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng Đường Thư Niên, hắn nghĩ, chắc chắn con sông đó còn có đường khác, có lẽ Đường Thư Niên đã trốn từ chỗ đó.
Tuy hắn luôn mắng Đường Thư Niên là con chuột chạy trong tầng hầm, nhưng thật ra, hôm nay khi Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy thông đạo phức tạp trong tầng hầm, hắn đã rất sợ hãi.
Đường Thư Niên đã đem tất cả tinh lực và tiền bạc đi xây dựng thế giới ngầm của hắn.
Trình độ ở phương diện này của Đường Thư Niên đã lên tới đỉnh cao, tuy Cảnh Dật Thần có thể sờ thấu một bộ phận, nhưng không thể nắm bắt tất cả thông đạo trong tay.
Trong lòng Cảnh Dật Nhiên cũng rất tức giận, hắn tồn tại tâm tư ganh đua cao thấp với Cảnh Dật Thần, hắn nghĩ lần này mình nhất định có thể Gi*t ૮ɦếƭ Đường Thư Niên, làm cho Cảnh Dật Thần tâm phục khẩu phục.
Kết quả, vẫn là làm cho người ta trốn thoát.
Hắn trở lại chỗ đó, phá huỷ toàn bộ thế giới ngầm của Đường Thư Niên, những thủ hạ còn lại bên trong của Đường Thư Niên, hắn cũng không hề thương tiếc mà cho nổ ૮ɦếƭ hết. Dù sao thì cũng là do Đường Thư Niên nuôi dưỡng, cũng không phải là thứ tốt lành gì, nếu ૮ɦếƭ hết thì thể vì dân trừ hại, còn có thể giảm đi một ít kẻ thù.
Chỗ của Cảnh Trung Tu cũng gặp trở ngại.
Đám người Cảnh Trung Tu đã đi rất lâu trong tầng hầm, đã gặp thủ hạ của Đường Thư Niên, bọng chúng từ cửa khác đi vào, hơn nữa còn đem theo súng.
Nếu không phải Cảnh Trung Tu trang bị đầy đủ, còn có nhiều tay súng bắn tỉa thì chắc chắn mấy trăm người của đối phương có thể xử lý bọn họ!
Bóng tối trong tầng hầm là nơi ẩn nấp tốt nhất cho họ, nhưng mà cũng kéo dài thời gian chiến đấu của hai bên.
Người của Đường Thư Niên muốn kéo dài, bọn họ không bị thuốc ảnh hưởng, cho nên có nỗi sợ hãi rất lớn đối với cái ૮ɦếƭ, bọn họ đều muốn sống, căn bản là không có ai tiến về phía trước.
Cảnh Trung Tu lại không dây dưa nỗi nữa.
Lúc nào ông cũng muốn đi vào bên trong xem xét tình hình của con trai và con dâu, ông biết mười một năm trước Cảnh Dật Thần đã trải qua chuyện gì, ông không muốn lãng phí một giây nào, bởi vì ông không muốn con trai lại nhận cái loại tra tấn không thuộc về mình nữa.
Tiến về phía trước, chắn chắn sẽ hao tổn thủ hạ, nhưng mà ông phải đi.
Cũng may người ông mang đến đều là cao thủ, chỉ cần người của đối phương có một chút động tĩnh thì đều mất mạng, người của Cảnh Trung Tu càng tiến lên thì người của đối phương bại lộ lại càng nhiều, khi bọn họ ૮ɦếƭ hơn một nửa, những người còn lại không chiến đấu nữa mà bỏ chạy.
Khi Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Cảnh Trung Tu xuất hiện, vội vàng kêu lên: “Ba, bọn con ở đây! Dật Thần bị thương, ba mau dẫn bác sĩ đến!”
Lúc đầu Cảnh Trung Tu dẫn theo hai bác sĩ đi vào, nhưng bọn họ đã mất mạng trong vụ nổ rồi.
Thủ hạ của ông và Tiểu Lộc giải quyết những người còn lại, ông đi đến bên người Thượng Quan Ngưng, nhìn thấy dáng vẻ đầy máu của Cảnh Dật Thần, không hỏi gì mà chỉ nói: “Đi, A Ngưng, ba cõng nó ra ngoài.”
Cho đến bây giờ, Cảnh Dật Thần không thích bị người ta ᴆụng chạm, nhưng thật ra khi chạm vào người thân, anh sẽ không có cảm giác bài xích quá mãnh liệt.
Ví dụ như Cảnh Trung Tu, ông là cha Cảnh Dật Thần, giống như giữa cha con có quan hệ huyết thống, cho dù quan hệ giữa bọn họ không hoà hợp, Cảnh Dật Thần cũng không vì sự ᴆụng chạm của ông mà ghê tởm đến nỗi nôn mửa.
Đương nhiên, anh cũng không thoải mái.
Người duy nhất ᴆụng chạm da thịt với anh mà không làm anh cảm thấy khó chịu, cũng chỉ có Thượng Quan Ngưng mà thôi, à, bây giờ còn có thêm đứa con bảo bối Cảnh Duệ của anh nữa.
Thượng Quan Ngưng không hề do dự, trực tiếp giúp đỡ Cảnh Dật Thần đứng dậy, muốn đỡ anh nằm sấp lên lưng Cảnh Trung Tu, để Cảnh Trung Tu cõng anh ra ngoài.
Cô không cảm thấy để Cảnh Trung Tu cõng Cảnh Dật Thần thì có gì kỳ lạ, cũng không cảm thấy Cảnh Trung Tu năm mươi tuổi cõng Cảnh Dật Thần thì có được không, bởi vì dáng người Cảnh Trung Tu rất cao, thân thể luôn tốt, cho nên cõng Cảnh Dật Thần rất dễ dàng.
Cảnh Dật Thần không chịu, anh thản nhiên nói: “Anh không sao, anh có thể tự đi.”
Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, ngay cả con cũng có rồi, sao có thể để cha mình cõng chứ?!
Anh tình nguyện tự đi ra ngoài!
Cảnh Trung Tu cũng đoán được Cảnh Dật Thần sẽ không đồng ý, ông cũng không khuyên, chỉ là nhìn Thượng Quan Ngưng, chờ cô nói chuyện.
Dù sao thì Thượng Quan Ngưng còn đau lòng và sốt ruột hơn người làm cha là ông. Đứa con chọn vợ cũng rất chuẩn, vậy mà tìm được người đau lòng vì nó như vậy, không quan tâm gì hết mà đi vào tầng hầm, thậm chí còn giằng co với Đường Thư Niên một lúc lâu, ngay cả mạng sống cũng không để ý.
May là cô không xảy ra chuyện gì, nếu không sau này chắc chắn ông sẽ bị Cảnh Dật Thần quở trách.
Thượng Quan Ngưng không chú ý đến vẻ mặt của Cảnh Trung Tu, toàn bộ tâm tình của cô đều ở trên người Cảnh Dật Thần.
“Dật Thần, trên người anh bị thương rất nhiều, sao có thể tự đi được? Tầng hầm này rất sâu và lòng vòng, đi rất xa, thân thể anh sẽ không chịu nổi. Anh lên lưng ba đi, nếu anh cảm thấy không tốt, lưng em cũng được! Em uống máu của Tiểu Lộc rồi nên rất mạnh.”
Thượng Quan Ngưng biết anh không thích người khác chạm vào, cũng biết anh luôn hiếu thắng, để anh leo lên lưng Cảnh Trung Tu trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn là anh không chịu được.
Nhưng mà để người khác cõng lại càng không được, Cảnh Dật Thần bài xích sự tiếp xúc của Cảnh Trung Tu, đối với người khác, anh lại càng bài xích lợi hại hơn.
Cả người Cảnh Dật Thần đều yếu ớt, nhưng mà nghe thấy lời của Thượng Quan Ngưng, anh vẫn cố gắng đứng thẳng.
Sao có thể để thân thể ốm yếu của Thượng Quan Ngưng cõng anh?
Không được!
Không cho cha cõng, chẳng lẽ sẽ để vợ cõng được sao?
Cảnh Dật Thần không làm được.
Anh có ý chí rất mạnh, tuy miệng vết thương trên người rất đau, nhưng mà so với mười một năm trước, này đã tốt hơn rất nhiều, anh cảm thấy mình có thể tự đi ra ngoài.
Còn nữa, lúc này điều làm anh để ý chính là, Thượng Quan Ngưng uống máu của Tiểu Lộc?!
Cảnh Dật Thần và Cảnh Trung Tu cùng nhíu mày nhìn Thượng Quan Ngưng, sau đó mở miệng nói: “Em (con) uống bao nhiêu?”
Thượng Quan Ngưng không biết vì sao hai người lại khẩn trương như vậy, cho nên cô nói: “Chỉ uống một chút...”
Thật ra, cô không biết mình uống bao nhiêu, bởi vì Tiểu Lộc nắm cằm cô, cứng gắn đổ máu vào miệng cô.
Nhưng mà, cô cảm thấy mình uống không nhiều lắm.
Giọng nói thản nhiên của Tiểu Lộc vang lên: “Là tôi ép chị ấy uống, còn uống không ít, chắc chắn sẽ có di chứng, chẳng qua là bây giờ nhìn không ra, nhưng chắc chắn ngày mai xương cốt sẽ đau.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc