Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 434

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Hậu quả của việc đề cao thân thể chính là, Thượng Quan Ngưng bắt đầu không điều khiển được bản thân mà bắt đầu nôn mửa!
Bởi vì, sau khi thị lực của cô tăng lên, cô có thể dựa vào chút ánh sáng mỏng manh, nhìn rõ “giọt nước” trên mặt đất.
Lúc mới bước vào, cô cứ tưởng dưới chân là nước, cho đến giờ mới nhìn rõ, thì ra trong tầng hầm trống trãi này, trên mặt đất không phải là nước, mà là từng mảng máu!
Còn nữa, không chỉ có thị lực tốt lên, mà khứu giác cũng minh mẩn hơn, mùi hôi tanh và mùi máu ghê tởm trong không khí, làm cô không thể thở được!
Mặc kệ là ai, phát hiện mình đứng trong biển máu, chỉ sợ đều bị đánh sâu vào giác quan.
Biểu hiện của Thượng Quan Ngưng đã rất không tệ rồi, bởi vì bây giờ cô rất lo cho Cảnh Dật Thần, cho nên đều xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh.
Cô đã ói hết những thứ có trong dạ dày, lúc này chỉ có thể đỡ cột nôn khan àm thôi.
Thượng Quan Ngưng chấn chỉnh tinh thần, gật đầu với Tiểu Lộc, ý bảo cô tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi hơn mười phút, Thượng Quan Ngưng chỉ cảm thấy mình đi đến chỗ sâu nhất trong tầng hầm, cuối cùng cũng thấy rõ, tiếng đánh nhau cũng trở nên cực kỳ rõ ràng.
Ở trên đỉnh đầu là một ngọn đèn không quá sáng chiếu lên mặt đất, tuy vẫn còn tối như trước, nhưng mà nhờ máu của Tiểu Lộc nên thị lực của Thượng Quan Ngưng đã tăng lên rất nhiều, đã có thể thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
Địa phương mấy trăm thước vuông, nằm đầy thi thể, nam nữ đều có, có cái đã hư thối, có cái vừa mới ૮ɦếƭ không lâu.
Ở giữa có một đống thi thể chồng chất như núi, một đám người đang vây quanh hai người đàn ông, mà người bị vây quanh, cả người đẫm máu, không nhìn rõ dung mạo.
Nhưng mà, cho dù không thấy rõ, chỉ dựa vào trực giác, Thượng Quan Ngưng cũng biết người đó là ai.
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy anh, không khống chế được mà rơi nước mắt, cô muốn gọi tên anh, lại sợ sau khi gọi sẽ phân tán lực chú ý của anh, gây hại cho anh.
Lúc này, Cảnh Dật Thần cực kỳ mệt mỏi, nếu không phải có A Hổ ở bên cạnh anh, có lẽ hiện tại anh đã ngã xuống.
Bởi vì đối phương có rất nhiều người, căn bản là không thể giết hết, hơn nữa A Hổ vừa bị thương vừa bị thuốc mê ảnh hưởng, bây giờ thần chí đã không còn rõ ràng.
Một giây nào đó, tâm hồn anh như bị tác động, ánh mắt lướt qua đám người rậm rạp, nhìn bóng dáng gầy yếu đang đứng nơi xa.
Cả người anh chấn động, trong ánh mắt lạnh lẽo hiện ra vẻ ôn nhu.
Nhưng mà, khi anh thất thần, lập tức có người đá về phía anh, chân anh bị thương đến lảo đảo, sau đó liền thu lại ánh mắt, tiếp tục chém giết với những người này.
Mà Thượng Quan Ngưng bên này, cũng đã bị rất nhiều người vây quanh.
Cô và Tiểu Lộc vừa bước vào, liền hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người, bọn họ đều là đàn ông, đương nhiên rất hứng thú đối với phụ nữ.
Cảnh Dật Thần là khối xương cứng, căn bản là không thể động vào, nhưng hai cô gái mới đến này, chắc chắn là hai khối thịt béo.
Đương nhiên Thượng Quan Ngưng không phải là đối thủ của những người này, nhưng Tiểu Lộc thì có thể, cô chém giết một mình, giống như không cần dùng sức.
Bàn tay cô vỗ người người nào, lập tức vang lên tiếng “răng rắc” giòn tan, sau đó người đó sẽ mềm nhũn ngã xuống đất, cuối cùng không thể đứng dậy.
Tất cả đàn ông đều ý thức được, cô gái xinh xắn lanh lợi trước mắt, không phải là khối thịt béo, mà còn cứng hơn cả Cảnh Dật Thần!
Chuyện *** thế này, đúng là Tiểu Lộc thuần thục hơn Cảnh Dật Thần, nghề nghiệp của cô là sát thủ, sát thủ đứng đầu, chắc chắn cô đã *** nhiều hơn Cảnh Dật Thần.
Dù sao thì Cảnh Dật Thần chỉ ra tay những khi nguy hiểm, hơn nữa đa số đều là không cần anh tự mình ra tay, mà Tiểu Lộc thì lại tự mình làm, cô còn lấy việc *** làm lẽ sống, kẻ thù hay không cũng có thể giết.
Huống chi, ưu thế của Tiểu Lộc chính là ***, cô có thể lực dư thừa, sức chịu đựng kéo dài, phản ứng nhanh nhẹn, cho dù đối mặt với mười mấy người, cô cũng có thể chiến thắng trong vòng vài phút.
Cho nên, sau khi có Tiểu Lộc gia nhập, tốc độ người của Đường Thư Niên ૮ɦếƭ càng nhanh hơn.
Thượng Quan Ngưng cầm S***g trong tay, kề sát Tiểu Lộc, cô cũng không có cậy mạnh đi ***, cô biết nhiệm vụ của mình là bảo vệ tốt bản thân.
Cô không nổ S***g, bởi vì S***g cô chỉ có sáu viên, nó có thể cứu mạng cô vào lúc quan trọng, cho nên bây giờ không thể dùng.
Cô và Cảnh Dật Thần cách nhau một trăm mét, nhưng một trăm mét này lại không thể vượt qua, bởi vì ở đây toàn là người, bọn họ không sợ ૮ɦếƭ đánh về phía cô và Tiểu Lộc, giống như những con sói hung mãnh, không có đầu óc, chỉ có bản năng chém giết.
...
Di động của Cảnh Trung Tu, lúc đầu có thể định vị được di động của Thượng Quan Ngưng, nhưng mà sau khi Thượng Quan Ngưng vứt nó đi, định vị về cô liền biến mất.
Đương nhiên, ông có thể tìm được nơi cuối cùng cô xuất hiện.
Thủ hạ của ông không ngừng đi tới, Trịnh Kinh cũng dẫn người của hắn đến, còn đem theo rất nhiều mặt nạ phòng độc.
Ông chia mọi người ra làm hai nhóm, một nhóm tìm kiếm Cảnh Dật Thần trong khu vực này, nhóm khác dùng trực thăng, băng qua con sông kia, tiến vào khu dân cư bị bỏ hoang.
Trương Trung Tiên đoán, có lẽ Đường Thư Niên ở dưới khu dân cư này, cho nên ông dẫn người tự mình tiến hành tra xét.
Có rất nhiều cửa vào, hơn nữa sau khi đi vào, mỗi thông đạo đều chia làm ba ngã rẽ, thông với chỗ sâu bên trong.
Cảnh Trung Tu tốn không ít thời gian mới phá được lối vào đặc biệt bằng vân tay, cửa ở đây rất nặng, được làm từ kim cương, cho dù bom đạn, cũng rất khó phá huỷ nó.
Rất nhiều thời điển, động vật sẽ am hiểu hơn con người, ví dụ như, truy tìm.
Trịnh Kinh mang theo đội chó nghiệp vụ làm Cảnh Trung Tu rất bất ngờ, nó dẫn theo mọi người, đi dọc theo con đường mà Thượng Quan Ngưng đi, thuận lợi đi đến đại sảnh màu vàng mà Thượng Quan Ngưng từng đi qua.
Bởi vì Thượng Quan Ngưng rời đi chưa quá một tiếng, hơi thở của cô, đối với chó nghiệp vụ đã được huấn luyện mà nói, cực kỳ rõ ràng.
Chó nghiệp vụ dừng ở nơi này một lát, quanh quẩn nơi Thượng Quan Ngưng và Đường Thư Niên ngồi, Trịnh Kinh thấy thế lập tức nói với Cảnh Trung Tu: “Chắc chắn chị dâu đã gặp ai ở đây!”
Cảnh Trung Tu gật đầu: “Có thể chính là Đường Thư Niên, chắc là hắn ở quanh đây. Để một nhóm người ở đây tiếp tục tìm kiếm, nếu tìm không được, cho nổ toàn bộ nơi này!”
Trịnh Kinh gật đầu xác nhận, sau đó liền phân phó thủ hạ của mình rời đi.
Nhưng mà, đúng lúc này, cả đại sảnh giống như động đất, bắt đầu kịch liệt rung động!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đèn thuỷ tinh rung động cực kỳ lợi hại, sau đó liên tiếp rơi xuống, hoa quả và ly thuỷ tinh trên bàn cũng bởi vì chấn động mà rơi xuống.
Lúc đầu, cửa đại sảnh bị người của Cảnh Trung Tu mở ra, mà bây giờ, cánh cửa đó đang dần bị lấp kín!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên liên tiếp.
Có mấy chục đường thông với nơi này, nhưng từng cái một đang không ngừng nổ mạnh!
Đường Thư Niên muốn vây ૮ɦếƭ bọn họ ở chỗ này!
Cảnh Trung Tu biến sắc, lập tức chạy ra ngoài.
Cũng may ông vẫn nhớ lời Thượng Quan Ngưng nhắc nhở, lúc nào cũng phải chú ý nguy hiểm xung quanh, cho nên không có đi vào đại sảnh, mà chỉ đứng yên nói chuyện với Trịnh Kinh.
Ông vừa mới lao ra, cửa cũng bị đóng lại, sau đó, bên trong truyền đến tiếng nổ còn kịch liệt hơn bên ngoài.
Không biết đại sảnh màu vàng kia được tạo ra từ chất liệu gì, bị oanh tạc kịch liệt như vậy, thế mà không có xuất hiện dấu hiệu sụp xuống, cánh cửa lại không có chút sức mẻ, ngoại trừ tiếng nổ ầm vang, cũng không còn chút hư tổn nào!
Sau lưng Cảnh Trung Tu ướt đẫm!
Nếu không phải Thượng Quan Ngưng đã dặn dò, kêu ông cẩn thận nguy hiểm, với tính cách không sợ trời không sợ đất của ông, chắc chắn sẽ không đứng bên ngoài, mà sẽ đi sâu vào bên trong, điều tra cho cẩn thận.
Tiếng nổ trong đại sảnh kịch liệt như vậy, nếu ông ở lại bên trong, chắc chắn sẽ không còn mạng!
Dù vậy, trong đại sảnh vẫn còn thủ hạ của ông, bây giờ, chắc chắn không sống được.
Cũng may chó nghiệp vụ tỉnh táo hơn mọi người, trước khi xảy ra thay đổi, nó đã chạy khỏi nơi nguy hiểm.
Nhưng mà, bên ngoài cũng không an toàn, giống như chỗ nào cũng có thuốc nổ, một cái nối tiếp một cái nổ mạnh, lúc trước Trịnh Kinh chạy ra, đã bị nổ bị thương đùi, nhưng mà hắn lại bất chấp bản thân, chính là liều mạng che chở chó nghiệp vụ, tránh né những nơi đang phát nổ.
Chó nghiệp vụ này, là Trịnh Kinh mang đi, nó có chiến công hiển hách, từng giúp đỡ đội phá án và bắt giam hơn mười vụ án hình sự đặc biệt, là một con chó nghiệp vụ vô cùng thông minh, cũng là do Trịnh Kinh tự tay nuôi lớn.
Hắn có tình cảm sâu đậm với nó, tình nguyện chính mình bị thương cũng không muốn nó bị thương, hắn dẫn nó đi, chắc chắn sẽ dẫn nó bình an trở về.
Chó nghiệp vụ rất thông minh, nó biết Trịnh Kinh bảo vệ nó, cho nên nó nhanh chóng cuộn mình thành một cục quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích mặc kệ toàn thân Trịnh Kinh đè lên người nó.
Tiếng nổ mãnh liệt, làm cho thông đạo ngầm nổ tung, hòn đá bay tứ tung, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng la.
Thủ hạ của Cảnh Trung Tu rất trung thành và tận tâm, bọn họ không để ý chính mình bị thương, cố gắng che chở cho ông ở tận cùng bên trong.
Trong lúc mọi người tránh né những nơi phát nổ, đột nhiên nghe thấy tiếng cười bừa bãi của Đường Thư Niên quanh quẩn trong đường hầm: “Ha ha ha! Cảnh Trung Tu, ông cũng có ngày hôm nay! Ông đúng là ngu, tôi đợi ông lâu như vậy, ông dựa vào một con chó mới có thể tìm đến! Năm đó ông dùng thuốc nổ nổ ૮ɦếƭ người của tôi, hôm nay, tôi cũng cho ông nếm thử chút mùi vị khi bị nổ! À, đừng lo, con ông sẽ nhanh chóng đi cùng ông, còn con dâu ông, sau này sẽ trở thành người phụ nữ của tôi! Ha ha ha...”
Nhưng mà, không ai để ý tới Đường Thư Niên, ngay cả Cảnh Trung Tu cũng không để ý, nếu là bình thường, ông chắc chắn sẽ cực kỳ tức giận, nhưng mà bây giờ giữ mạng quan trọng hơn!
Tiếng nổ giằng co rất lâu, đến khi đã nổ xong, thông đạo ngầm đã bị tàn phá đến không chịu nổi, căn bản không tìm thấy đường đi ra ngoài.
Còn nữa, sau khi Trịnh Kinh kiểm kê số người còn lại, hắn phát hiện đã ૮ɦếƭ hơn một nửa, đây là tin tức vô cùng gay go.
May là chó nghiệp vụ vẫn bình an vô sự dưới sự bảo vệ của Trịnh Kinh, nếu không bọn họ muốn đi ra ngoài cũng rất khó khăn.
Nhưng mà, Cảnh Trung Tu cũng không vội vã đi ra ngoài, ông còn chưa tìm được Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng, như vậy nếu đi ra ngoài, chứng minh tất cả cố gắng đều uổng phí.
Bọn họ đi theo chỉ dẫn của chó nghiệp vụ, một lần nữa đào ra thông đạo, dựa theo thông đạo kia, tìm ra cánh cửa mà Thượng Quan Ngưng và Tiểu Lộc đã bước vào.
Cửa rất dễ mở, đợi đến khi đám người Cảnh Trung Tu tiến vào, nó lại chậm rãi khép kín, sau đó bên trong truyền ra giọng nói của Đường Thư Niên: “Cảnh Trung Tu, hoan nghênh ông tiến vào vương quốc ngầm của tôi, ở trong này, tôi là chúa tể! Vào cửa này, một người cũng không ra được, ha ha! Thiên đường có lối ông không đi, địa ngục không cửa lại xông vào!Chúc mừng, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ông!”
Cảnh Trung Tu đã phát hiện cửa chỉ có thể vào mà không thể ra, nhưng ông vẫn rất bình tĩnh, không bởi vì cửa không mở ra mà bối rối.
Ông lựa chọn mặc kệ giọng nói của Đường Thư Niên.
Nếu ông dám đến đây, chứng tỏ ông không sợ thủ đoạn của Đường Thư Niên, trừ phi hắn vĩnh viễn trốn trong mê cung này, nếu không hắn nhất định sẽ ૮ɦếƭ rất nhanh!
Đương nhiên, cho dù Đường Thư Niên ở trong này, sớm muộn gì hắn cũng bị tìm ra!
Tất cả thông đạo ở nơi này đều có người đang tìm kiếm, có nơi đã lấy được tiến triển rất lớn, đang từng bước tiếp cận vị trí chính xác của Đường Thư Niên, tuy tìm hắn tốn rất nhiều người, nhưng mà không phải chuyện không thể xảy ra.
Trong cuộc đời Cảnh Trung Tu đã xảy ra chuyện mạo hiểm hơn việc này rất nhiều, Cảnh Dật Thần nếm qua đau khổ, ông cũng đã nếm qua, thậm chí còn nhiều hơn Cảnh Dật Thần.
Năng lực sinh tồn và ứng biến của ông đều là số một, huống chi, trong tay ông còn có lực lượng khổng lồ, mà ông lại giỏi vận dụng lực lượng của mình, cả đời ông chưa từng biết thua là gì!
Tuy rằng bây giờ tạm thời bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng mà chỉ cần thời gian rất ngắn, ông có thể xoay chuyển ván cờ.
Vương quốc ngầm của Đường Thư Niên, đúng là đã làm Cảnh Trung Tu bối rối, nhưng mà ông không tức giận, tuy trên người ông có vài vết thương nhẹ, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh thoải mái như trước.
Cảnh Trung Tu chuẩn bị dẫn theo mấy chục người tiếp tục đi sâu vào trong, mấy chục người khác ở lại, bảo vệ Trịnh Kinh, thuận tiện mở cửa.
Bởi vì đùi Trịnh Kinh bị thương, tuy đã được băng bó, nhưng mà hắn không thích hợp tiếp tục hành động, Cảnh Trung Tu rất muốn đưa hắn đến bệnh viện, nhưng mà bây giờ đi ra ngoài cũng rất khó khăn, đương nhiên cũng không chạy chữa được.
Sắc mặt Trịnh Kinh có hơi trắng bệch, nhưng mà cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng không cậy mạnh, mà là nghe lời Cảnh Trung Tu ở lại nghỉ ngơi, phòng ngừa miệng vết thương lại rách ra.
Cảnh Trung Tu dàn xếp xong Trịnh Kinh liền dẫn người tiếp tục xâm nhập.
Ông đi đến chỗ nào, giọng nói Đường Thư Niên liền theo đến chỗ đó, cho dù Cảnh Trung Tu rất bình tĩnh nhưng cũng bị giọng nói của hắn làm cho bực bội.
Cũng may trên người bọn họ có trang bị đầy đủ, một đường đi tới, liền đập nát tất cả thiết bị theo dõi và âm thanh, nửa giờ sau, cuối cùng thì giọng nói của Đường Thư Niên cũng biến mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc