Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 422

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“A?”
Tuy Trịnh Kinh luôn luôn tư duy nhanh nhẹn, phản ứng nhanh chóng, nhưng cũng bị Lý Phi Đao hỏi cho gấp gáp!
Hôm nay Lý Phi Đao hỏi không làm giống trong kịch bản, làm cho hắn không hiểu ra sao, cái gì mà hỏi hắn rốt cuộc thích người phụ nữ nào!
Trịnh Kinh nhìn thoáng qua Triệu An An đang trợn mắt, lời lẽ chính đáng nói: “Tôi chỉ thích một mình An An, làm gì có người phụ nữ nào khác nữa!”
“Nói như vậy, anh một chút cũng không thích Trịnh Luân? Hai ngày trước tôi còn thấy anh cùng Trịnh Luân tay nắm tay, cùng nhau ngồi thang máy, như thế nào mà hôm nay lại không thừa nhận?” Lý Phi Đao tính cách có chút nặng nề, không thích nói chuyện, nhưng khi lúc nên nói, hắn trước nay đều sẽ không tiếc rẻ lời nói.
Hơn nữa, hắn thoạt nhìn phi thường cường tráng, tựa như đầu óc cũng đơn giản, nhưng trên thực tế, hắn rất thông minh, cũng rất giỏi về quan sát, cũng không phải một người hữu dũng vô mưu.
Trịnh Kinh bị Lý Phi Đao hỏi á khẩu không trả lời được.
Bởi vì người hắn thích thật quả thật là Trịnh Luân, cho dù là diễn kịch, mặc dù muốn biểu hiện ra là thích Triệu An An bao nhiêu, thì cũng là tương đối khó khăn! Sâu trong nội tâm hắn không muốn thừa nhận là hắn không thích Trịnh Luân.
Trịnh Kinh nhìn Lý Phi Đao mang vẻ mặt nghiêm túc, nhiều năm làm cảnh sát hình sự, sống cùng sự phán đoán nhạy bén, hắn có thể biết được Lý Phi Đao chỉ sợ không phải do Thượng Quan Ngưng an bài tới, mà hắn tự mình tìm tới!
Hắn ta thật sự thích Triệu An An!
Nếu không hắn ta sẽ không có khả năng tích cực như vậy!
Triệu An An thấy Trịnh Kinh không nói lời nào, sợ hắn thừa nhận hai người bọn họ quan hệ gì cũng đều không có, ngay tức khắc liền nóng nảy: “Lý Phi Đao, anh sao lại thế này! Tôi đã nói, tôi không thích anh, người tôi thích là Trịnh Kinh, anh không cần lại dây dưa không thôi, nếu không ta không khách khí nữa!”
“Anh ta cũng không thích cô, anh ta chỉ là lừa gạt cảm tình của cô, anh ta với em gái anh ta là một đôi nhi, An An, cô ở bên tôi đi, tôi khẳng định sẽ không thích nữ nhân khác.” Lý Phi Đao không nghĩ muốn từ bỏ, ở sâu trong nội tâm mình hắn cảm thấy Triệu An An là một cô gái tốt, hắn không muốn bỏ lỡ cô.
Nếu Trịnh Kinh thật sự đối tốt với Triệu An An, thì hắn cũng sẽ từ bỏ cô, nhưng Trịnh Kinh thực rõ ràng là một chân dẫm hai thuyền, về sau Triệu An An đi theo hắn, khẳng định sẽ không được hạnh phúc.
Lý Phi Đao cảm thấy, không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mình thích nhảy vào hố lửa.
Triệu An An tức đến muốn cắn!
Người này sao lại chấp nhất như thế!
Thật là quá xui xẻo, lại còn bị hắn thích!
Cô một chút cũng không nghĩ muốn qua lại với cái,tên tiểu tử Biến th' này, cucng không muốn nói với hắn hai lời! Lưc cô bị Lý Phi Đao cầm tù cô vẫn luôn thề, khi nào thoát ra cô phải đem hắn băm thành vạn mảnh!
Hiện tại hắn thành người của Cảnh Dật Thần, cô khẳng định không thể báo thù, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ muốn dính líu gì tới hắn!
Cô dứt khoát cũng không giả bộ, nói thẳng: “Đúng, Trịnh Kinh không thích tôi, tôi cũng không thích anh ta, nhưng việc này không có quan hệ với anh, nhanh cút đi, anh hiện tại lqf bảo vệ của chỉ dâu với cháu trai tôi, ai kêu anh dám bỏ việc tới đây?!"
“Tôi mỗi tháng đều có ba ngày nghỉ ngơi, hôm nay là ngày đầu tiên trong tháng này, tôi không cần phải đi theo họ.” Lý Phi Đao nhàn nhạt giải thích hai câu, ngay sau đó liền nói: “Nếu cô không thích Trịnh Kinh, về sau tôi có thể theo đuổi cô.”
Trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, Triệu An An không ở bên Trịnh Kinh thì tốt rồi, hắn sẽ có cơ hội!
Triệu An An bị hắn làm cho tức trợn trắng mắt, cô kéo theo Trịnh Kinh đi: “Chúng ta đi ăn cơm, đối diện với khuôn mặt như vậy thì trong chốc lát tôi cái gì cũng đều ăn không vô, mau đi!”
Lý Phi Đao nhìn hai người bọn họ đi rồi, cũng không có đuổi theo.
Hắn không hiểu lắm tâm tư của phụ nữ, nhưng là đối Triệu An An vẫn là có chút hiểu, bọn họ ở trong cùng một cái phòng nửa năm, hắn biết Triệu An An lúc này thực không kiên nhẫn, cho nên hắn không có đi theo sau chọc cho cô ghét bỏ.
Hắn không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, cũng không biết nên như thế nào thì làm cho Triệu An An vui.
Lý Phi Đao đứng ở tại chỗ ngây người một hồi lâu, rốt cuộc quyết định, trở về hướng A Hổ thỉnh giáo, hắn cảm giác, A Hổ đối với phương diện tình cảm này, tựa như hiểu biết rất nhiều.
Lúc ăn cơm, Trịnh Kinh lấy cớ đi toilet, lập tức gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng, sau đó liền biết, Lý Phi Đao thật sự không phải do cô ấy an bài!
Trong điện thoại, Thượng Quan Ngưng cũng rất kinh ngạc, cô cũng không nghĩ tới, hóa ra Lý Phi Đao lại thích Triệu An An!
Xuất hiện loại tình huống ngoài ý muốn này, làm cho Thượng Quan Ngưng rất bất ngờ, bất quá việc này cũng không phải một chuyện xấu, Lý Phi Đao nếu muốn theo đuổi Triệu An An, vậy thì để hắn dựa vào chính bản lĩnh của mình để theo đuổi.
Nếu Triệu An An dễ theo đuổi như vậy, Mộc Thanh còn phải đợi cô mười một năm sao?
Lý Phi Đao về sau cần phải ăn không ít đau khổ!
Theo đuổi Triệu An An quả thực là một việc khó khăn, hy vọng hắn có thể biết khó mà lui sớm một chút.
Triệu An An đi theo Trịnh Kinh ăn một nồi lẩu cay to, ăn nhiều đến nỗi miệng đều đỏ hết lên, cái trán tất cả đều là mồ hôi, cay đến nước mắt đều ứa ra, nhưng tâm tình lại rất tốt, quay đầu liền đem việc của Lý Phi ném sau đầu.
Cô là người dễ quêb, không hay mang thù, cũng sẽ không đem việc không vui ghi tạc trong lòng, càng không an ủi nói người khác hãy yên tâm.
Cô một chút cũng không cảm thấy Lý Phi Đao nghiêm túc, cũng không cảm thấy hắn sẽ kiên trì theo đuổi mình.
Lúc này vui vẻ ăn lẩu, cô không chỉ đã quên Lý Phi Đao mà ngay cả Mộc Thanh cũng đã quên, cô chính là một con người tham ăn, được ăn ngon, thật sự sẽ không nghĩ đến những thứ linh tinh.
Mộc Thanh ngồi trong một góc ở tiệm lẩu, nhìn Triệu An An ăn uống thỏa thích, không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Thật đủ vô tâm không phổi, cậu ăn không ngon ngủ không tốt, vẫn luôn lo lắng cho cô, cô thì ngược lại, ở với Trịnh Kinh cũng có thể ăn vui vẻ như vậy!
Trịnh Kinh đã sớm thấy Mộc Thanh vào tiệm lẩu này, hắn cho Mộc Thanh một ánh mắt “cậy yên tâm”, sau đó tựa như không phát hiện ra hắn, hỏi Triệu An An muốn ăn thêm cái gì.
Mộc Thanh biết, có Trịnh Kinh ở đây, hắn một chút cũng không cần lo lắng cho Triệu An An, an toàn của cô, cô ăn uống, Trịnh Kinh khẳng định đều có thể lo tốt cho cô.
Không hổ là anh em tốt, không chỉ chịu thương chịu khó, còn cho cô ấy tiền tiêu, mấu chốt là Trịnh Kinh làm cậu tuyệt đối yên tâm, sẽ không hề có chủ ý gì với Triệu An An.
Mộc Thanh nhìn Triệu An An rất tốt, buông tâm, ra khỏi tiệm lẩu, đi tìm Lý Phi Đao.
Vừa rồi Trịnh Kinh gửi cho cậu một cái tin nhắn, nội dung là: Lý Phi Đao theo đuổi Triệu An An, chuyện này để cậu đi bãi bình, hắn sẽ không hỗ trợ, vừa rồi kém chút là hắn đi vào!
Quả thật, việc xử lý tình địch này, Mộc Thanh đã không phải lần đầu tiên làm.
Người theo đuổi Triệu An An không nhiều lắm, nhưng mười mấy năm qua hắn cũng gặp qua vài người.
Phần lớn đều là Triệu An An cũng không biết, Mộc Thanh liền trực tiếp đem người đuổi đi, mơ ước phụ nữ của cậu, việc này sao có thể nhẫn nhịn!
Cái tên Lý Phi Đao này thật thâm hiểm, khẳng định là lúc hắn cầm tù Triệu An An, đã thích cô, cô đáng yêu xinh đẹp như vậy, chông trừng suốt nửa năm, là người đàn ông khô khan cũng sẽ động tâm.
Mộc Thanh cảm thấy, Triệu An An cần phải ở chung lâu mới có thể biết cô tốt, mà Lý Phi Đao cùng cô ở một chỗ nửa năm, thích cô là rất bình thường, không thích cô mới không bình thường.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lúc Mộc Thanh cứu Triệu An An ra ngoài, biết được Lý Phi Đao chưa từng động tay động chân với cô, đã cảm thấy không đúng lắm, sau còn tưởng rằng định lực của hắn rất mạnh, không thích phụ nữ!
Hóa ra hắn đã sớm coi trọng Triệu An An!
Hừ, Lý Phi Đao là một ngọn lửa nhỏ, hắn muốn lập tức đi dập tắt!
Kế hoạch mới thực hiện được một nửa, hắn còn chưa cưới được Triệu An An đâu, Lý Phi Đao còn dính vào làm gì!
Mộc Thanh lấy số điện thoại của Lý Phi Đao từ chỗ Lý Đa, gọi điện thoại cho hắn, xác nhận vị trí, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tìm hắn, gọn gàng dứt khoát nói: “Lý Phi Đao, anh không được có ý đồ gì với An An, trước đây không được, về sau cũng vậy!”
Lý Phi Đao nghi ngờ nói: “Anh không phải đã chia tay với An An sao? An An đã nói cho tôi biết. Tôi theo đuổi An An thì liên quan gì đến anh, muốn cự tuyệt cũng do An An tự mình cự tuyệt, anh nói gì cũng vô dụng.”
Mộc Thanh nghe hắn gọi “An An” tức giận tới mức xanh mặt!
Tên của An An ai cũng có thể gọi sao?
Lý Phi Đao là một người ngoài, tại sao lại kêu thân mật như vậy làm gì!
Lúc trước Lý Phi Đao giam giữ An An, hắn không nên để ý đến sự cản trở của Lý Đa, phải hung hăng đánh Lý Phi Đao một trận!
Người này quả thật không biệt vị trí của mình ở đâu, chuyện giữa hắn và Triệu An An làm sao có thể cho người khác can thiệp vào!
Thật là, hắn lớn lên đẹp trai như vậy, Triệu An An cũng không chịu gả, Lý Phi Đao lớn lên không hề giống Tiểu Lý Phi Đao, vừa cao lại vừa khỏe, làn da là màu đồng, nhưng thật ra rất giống Trương Phi, An An khẳng định không thích hắn!
“Ai nói tôi chia tay với An An? Cô ấy chỉ nói đùa mà thôi, vậy àm anh còn tin thật! Thật là ấu trĩ!” Mộc Thanh cũng không rảnh lo phong độ gì, đỏ mặt tía tai rít gào, không ngừng trừng mắt với Lý Phi Đao.
Chỉ cần đề cập đến chuyện của Triệu An An, Mộc Thanh liền không thể khống chế được chính mình.
Ngày thường hắn đối với cài gì cúng rất thoáng, đối với danh lợi cũng chưa bao giờ cưỡng cầu, chỉ không thể chấp nhận được việc người khác có mơ ước cô gái của hắn!
Nếu không phải để ý Lý Phi Đao là người của Cảnh Dật Thần, còn phụ trách bảo vệ sự an toàn của Thượng Quan Ngưng, hắn đã sớm cho Lý Phi Đao một châm, làm hắn nửa tháng không xuống giường được!
“Còn có, tên của An An để cho anh tùy tiện gọi sao? Về sau không được gọi như vậy, chỉ có người thân mới được gọi như vậy, anh không có tư cách!”
Lý Phi Đao cũng không vui, cau mày, cơ bắp trên cánh tay đều nổi lên, giống như muốn đánh nhau: “Tôi chỉ tin lời An An nói! Khẳng định anh không đối xử tốt với cô ấy, cô ấy mới muốn chia tay với anh! Nếu đã chia tay với anh, thì nên cách xa cô ấy một chút, tôi theo đuổi cô ấy là tự do của tôi, không liên quan đến anh!”
Mộc Thanh bị hắn ta chọc cho tức giận, vậy mà còn muốn hắn cách xa An An một chút!
“Cô ấy là của tôi, tại sao lại không liên quan đến tôi! Đời này cô ấy chỉ thích một mình tôi, anh nhanh chóng hết hy vọng đi, cô ấy tuyệt đối sẽ không coi trọng anh, về sau cũng không cho anh tới làm phiền cô ấy!”
“Anh nếu vẫn còn thích An An, chúng ta cạnh tranh công bằng là được. Chẳng qua tôi cảm thấy xác suất thắng của tôi khá lớn, bởi vì An An đã không thích anh. Mà tôi chắc chắn sẽ đối tốt với cô ấy, anh cũng không có chút lợi thế nào.” Tính tình của Lý Phi Đao giống như rất tốt, bị Mộc Thanh chỉ vào mũi rít gào, hắn cũng không tức giận.
Cạnh tranh công bằng?
Mộc Thanh cười nhạo không thôi, ai muốn cạnh tranh công bằng với hắn!
Chuyện này không cần thương lượng, Triệu An An vĩnh viễn cũng là của một mình hắn!
Trong khoảng thời gian này chỉ vì phối hợp với Thượng Quan Ngưng muốn lừa gạt Triệu An An mà thôi, nếu không hắn làm sao có thể chia tay với cô!
Tuy rằng Mộc Thanh không lo lắng Triệu An An sẽ thích Lý Phi Đao, phương diện này hắn tuyệt đối tự tin, trên thế giới này sẽ không có người yêu Triệu An An nhiều hơn hắn, Triệu An an chính mình cũng biết, nhưng vẫn có người quấn lấy Triệu An An, sẽ làm trong lòng hắn không thoải mái.
Hắn không tùy tiện giống như Triệu An An, đối với người khác giới bên cạnh cô sẽ không ghen tuông.
Người đàn ông đã yêu sâu đậm, thật ra còn dễ ghen tuông hơn phụ nữ.
Mộc Thanh tranh chấp với Lý Phi Đao một hồi lâu, kết quả không ai phục ai, hai người đều cho là mình thắng, cuối cùng tan rã trong không vui.
Trịnh Kinh theo Triệu An An một ngày, buổi tối đưa cô về Triệu gia, được Triệu lão thái thái nhiệt tình đón tiếp.
Triệu An An bởi vì sợ hãi hôm nay đi xem mắt với Du Mặc xong lại xảy ra rất nhiều vấn đề, tỷ như ςướק bóc, bị lão thái thái biết, bởi vậy cực kì ngoan ngoãn, hơn nữa gắt gao túm lấy quần áo của Trịnh Kinh không buông tay, sợ hắn đi về rồi, mình sẽ bị bà ngoại hung hăng đánh một trận.
Kết quả bà ngoại giống như chỉ quan tâm Trịnh Kinh, không chỉ giữ hắn ở lại ăn cơm chiều, hơn nữa còn hỏi thăm mười tám đời nhà Trịnh Kinh, trong một buổi tối đã biết rõ cả nhà Trịnh Kinh.
Trong ấn tương của Triệu An An, bà ngoại không hề quen biết Trịnh Kinh, hai người bọn họ chưa từng gặp mặt.
Nhưng mà Triệu lão thái thái đã sớm gặp Trịnh Kinh ở chỗ Thượng Quan Ngưng, hơn nữa còn ăn một bữa cơm, tuy rằng không phải rất quen thuộc, nhưng cũng tuyệt đối không xa lạ.
Hai người ở đàng kia nói chuyện khí thế ngất trời, chẳng qua để mê hoặc Triệu An An mà thôi.
Triệu An An thừa dịp hai người nói chuyện H**g phấn, vụng trộm quay về phòng, sau đó đem cửa phòng đóng lại, yên tâm đi tìm Chu Công.
Ngày hôm sau, cô ngủ tới khi mặt trời lên cao, lại bị tiếng chuông di động đánh thức.
Triệu An An cực kì chán ghét có người quấy rầy giấc ngủ của cô, cũng không thèm nhìn tới nhắm mắt lại tắt điện thoại đi.
Cho đến khi người hầu lên gõ cửa không ngừng, Triệu An An mới không tình nguyện từ trong giấc ngủ tình lại.
“Đừng gõ, tôi muốn ngủ!”
Dì Tiền nghe được giọng nói của cô, lập tức nôn nóng nói: “Tiểu thư, cô phải đến trường! Vừa nãy Cảnh thiếu gia gọi điện tới, nói hôm nay là ngày đầu tiên cô đến nhận chức, cần phải đến sớm một chút a! Nghe nói còn phải thuyết trình đó……”
Dì Tiền còn chưa nói xong, liền nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến một tiếng thét chói tai.
“A! A a!” Cơn buồn ngủ của Triệu An An biến mất không thấy bóng dáng!
Má ơi! Hôm nay cô nhậm chức làm hiệu trưởng trường đại học X, vậy mà cô lại hoàn toàn quên mất!
Trời ơi, nếu cô cứ thế mà quên, trễ hẹn với toàn bộ giáo sư và học sinh, anh họ có giận dữ đánh ૮ɦếƭ cô không!
Triệu An An lấy vận tốc ánh sáng rời giường, mặc quần áo, rửa mặt đánh răng, sau đó cơm cũng chưa ăn, cô mặc bộ quần áo mà dì Tiền đã chuẩn bị sẵn, cũng mặc kệ đây là bộ váy ngắn, ngồi lên chiếc Rolls-Royce mà Triệu gia chuẩn bị cho cô, đi thẳng đến đại học X.
Nhưng mà chờ tới khi cô đi đến trường học, còn yêu cầu cô hôm nay phải diễn thuyết trước mọi người! Hôm qua cô đã quên toàn bộ chuyện này, căn bản không chuẩn bị văn bản diễn thuyết!
Có văn bản thì cô sẽ dũng cảm đối mặt với mọi người đọc cho xong, không có văn bản thì đầu óc cô sẽ trống rỗng không biết nói gì!
Xong đời, cái này ૮ɦếƭ chắc rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc