Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 415

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mễ Hiểu Hiểu im lăng.
Mộc Thanh như vậy, làm người khác cảm thấy đau lòng.
Cô là một cô gái thông minh, trong lòng đã đoán được, giữa Mộc Thanh cùng Triệu An An có một chướng ngại khó có thể vượt qua, nếu không hai người yêu nhau sẽ không có khả năng bế tắc như vậy.
Nếu nói, trước kia Mễ Hiểu Hiểu chỉ thuần túy giúp đỡ bởi vì Thượng Quan Ngưng nhờ cô, như vậy hiện tại, cô lại là vì Mộc Thanh.
Trên đời này không có nhiều người đàn ông tốt, hiện giờ bên cạnh có một người, Mễ Hiểu Hiểu hy vọng hắn có thể được như mong muốn, cùng cô gái mình yêu sống hạnh phúc bên nhau.
Cô bỗng nhiên cười cười, nói: “Tôi có cảm giác, kế hoạch của Thượng Quan khẳng định sẽ thành công!”
Ý cười của Mộc Thanh dần nhiều hơn, đôi măt màu nâu ẩn chứa sự dịu dàng: “Thành công là tốt nhất, không thành công cũng không sao, tôi đã sớm quyết định, theo An An là được.”
……
Triệu An An ở ở bên ngoài gấp gáp, nhưng mà cô lại không dám đi vào, tất cả nhân viên ở bệnh viện đều biết cô, cô vừa bước vào, Mộc Thanh sẽ biết ngay.
Nhưng cô không muốn Mộc Thanh biết cô theo dõi bạn gái hắn, việc này phải âm thầm làm mới được.
Triệu An An không dám đi vào bệnh viện, đành phải ở bên ngoài chờ.
Tất cả cửa kính của bệnh viện Mộc thị đều được tráng một lớp màng mỏng, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không nhìn được bên trong.
Cho nên Triệu An An ngẩng đầu nhìn văn phòng của Mộc Thanh, cũng không nhìn thấy tình hình bên trong.
Cô không biết, Mộc Thanh cách một lớp cửa kính đang dịu dàng nhìn mình.
Đợi hơn một giờ, cho đến khi cô suýt ngủ gật trong xe taxi, Mễ Hiểu Hiểu mới lắc ௱ô** từ bên trong đi ra.
Mà trên người Mễ Hiểu Hiểu còn mặc một cái áo sơ mi kẻ ô màu vàng nhạt của Mộc Thanh.
Mộc Thanh đi bên cạnh cô ấy, khuôn mặt tươi cười mở cửa xe cho cô ấy, che chở đỉnh đầu để cô ấy ngồi vào xe.
Thoạt nhìn hai người quả thật quá ngọt ngào!
Ngọn lửa trong lòng Triệu An An liền bốc lên, sâu ngủ cũng bị đuổi đi.
Kỳ thật, mở cửa xe cho Mễ Hiểu Hiểu, chỉ là động tác theo thói quen mà Mộc Thanh đối xử với phụ nữ thôi.
Trước kia hắn cũng thường xuyên làm như vậy, Triệu An An đã nhìn thấy vô số lần, chẳng qua trước nay Triệu An An cũng không quá để ý, lúc này bởi vì có thành kiến với Mễ Hiểu Hiểu, cho nên mặc kệ Mộc Thanh làm gì cho Mễ Hiểu Hiểu, cô đều cảm thấy không vừa mắt, cảm thấy giữa hai người quá mờ ám.
Hôm nay Mộc Thanh không mặc áo blouse trắng, trên người mặc áo sơ mi màu đỏ R*ợ*u, bên dưới là một cái quần sọc màu xám, trên chân đi một đôi giày da đen, bộ quần áo này phá bỏ phong cách tươi mát thường thấy của Mộc Thanh, thoạt nhìn thiếu vài phần đẹp trại lại nhiều hơn vài phần quyến rũ.
Hơn nữa bởi vì làn da hắn rất trắng, mặc áo sơ mi màu đỏ R*ợ*u, làm người khác cảm giác trước mắt sáng ngời.
Triệu An An giật mình.
Áo sơmi, quần, giày, đều không phải do Mộc Thanh mua, đây không phải phong cách của hắn, hắn thích quần áo sáng màu, không thích màu đỏ và đen.
Quần áo của Mộc Thanh cô đều biết, những đồ này chưa từng thấy, hơn nữa quần áo trên người hắn đều mới tinh.
Nói cách khác…… Quần áo và giày, đều là cô gái kia mua cho Mộc Thanh!
Triệu An An nhìn Mộc Thanh rực rỡ hẳn lên, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát khổ sở.
Cô đột nhiên ý thức được, chính mình cùng Mộc Thanh quen biết nhiều năm như vậy, giữa hai người đều rất thân mật, nhưng cô chưa từng mua một bộ quần áo nào cho Mộc Thanh!
Cô gái này mới quen hắn một ngăỳ, liền làm từ đầu đến chân Mộc Thanh rực rỡ hẳn lên, cô ta làm còn tốt hơn cô nhiều!
Không so sánh thì không thấy sự chênh lệch, so sánh một chút, Triệu An An cảm thấy, mười một năm này, cô chưa làm được gì cho Mộc Thanh, cô chỉ biết làm ầm ĩ!
Trước kia cô nhìn Thượng Quan Ngưng tự mình mua quần áo cho Cảnh Dật Thần, cô cũng không có cảm giác gì, chưa từng nghĩ cũng muốn mua một bộ cho Mộc Thanh, thậm chí Thượng Quan Ngưng khuyên cô mua cho Mộc Thanh, cô còn không để trong lòng.
Hiện tại, cô rốt cuộc biết, cách làm của Thượng Quan Ngưng là chính xác, là cô không quan tâm những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Cô cảm thấy, Mộc Thanh là một người trưởng thành, tự mình có thể mua quần áo, căn bản không cần cô phải quan tâm.
Hóa ra không phải như thế, hóa ra khi cô nhìn thấy cô gái khác đối tốt với Mộc Thanh, mua quần áo cho hắn, trong lòng lại thấy hâm mộ!
Triệu An An bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ Mộc Thanh kết hôn với cô gái khác, cũng là một chuyện tốt, ít nhất so với kết hôn với cô còn tốt hơn.
Về sau cô khẳng định sẽ không hiền huệ bằng cô gái khác, tính cách cô tùy tiện, rất nhiều chuyện không suy nghĩ đến.
Nếu cô là ba mẹ của Mộc Thanh, cũng sẽ không đồng ý cho hắn cưới một người vợ lúc nào cũng cận kề cái ૮ɦếƭ.
Mộc Thanh đứng trước xe của Mễ Hiểu Hiểu, hơi hơi khom lưng nói chuyện với Mễ Hiểu Hiểu: “Mễ tiểu thư, còn muốn cảm ơn cô đã giúp đỡ, ngày hôm qua thật là xin lỗi, tôi quá nóng nảy, đã quên trả tiền cơm, nhất định sẽ mời cô một bữa khác.”
Mễ Hiểu Hiểu đeo kính râm, cũng không nhìn hắn, đưa tay đến trước mặt Mộc Thanh, dứt khoát lưu loát nói: “Không cần, đưa tiền đi!”
“A?”
Mộc Thanh sửng sốt, không nghĩ tới Mễ Hiểu Hiểu không theo lẽ thường, trực tiếp mở miệng đòi tiền! Cô không sợ mất mặt với hắn sao? Hắn cũng đã nói sẽ mời lại cô!
“A cái gì mà a, nhanh đưa tiền đây, ngày hôm qua hết bốn ngày sau, làm tròn lên và tính chút lãi đưa năm ngàn là được! Tôi tới để giúp đỡ, không thể để tôi mất tiền chứ.”
Thật là đơn giản!
Ở trong lòng Mộc Thanh bình luận về Mễ Hiểu Hiểu một chút, nhưng cô gái thẳng thắn như vậy lại khiến Mộc Thanh có hảo cảm, hắn không thích loại cố làm ra vẻ, chỉ thích tính cách sảng khoái thẳng thắn, nếu không hắn làm sao sẽ thích Triệu An An.
Hắn móc tiền ra, đếm một chút, không khỏi có chút xấu hổ nói: “Ngại quá, trên người tôi chỉ còn một ngàn hai tiền mặt, cô cầm trước đó, phần còn lại tôi sẽ trả lại sau.”
Mễ Hiểu Hiểu vừa đeo kính râm lên lại hạ xuống, lấy đôi mắt hài hước nhìn chằm chằm Mộc Thanh: “Hành động của anh, rất giống hành động đàn ông hay dùng để theo đuổi con gái. Tiền không đủ sao, lại còn có thể lấy tiền làm cơ, gọi tôi tới gặp mắt, hẹn một lần, thường xuyên qua lại, tôi liền cắn câu!”
Mộc Thanh bị lời cô nói trợn mắt há hốc mồm!
“Cô cô cô…… Cô suy nghĩ nhiều! Làm gì có ai mang năm ngàn tiền mặt theo người! Nếu cô không yên tâm, cho tôi tài khoản ngân hàng, tôi sẽ chuyển khoản cho cô!”
Thật là muốn mạng hắn, cô gái này bị nhiều người theo đuổi quá, cho nên lòng tự tin bành trướng sao?
Trán Mộc Thanh đầy mồ hôi, hắn cảm thấy cô gái này không phải là người hiền lành, Triệu An An, Thượng Quan Ngưng và Mễ Hiểu trước mắt này, đều quá khó hầu hạ! Vẫn là Trịnh Kinh tương đối hạnh phúc, Trịnh Luân dịu dàng như nước, ngoan ngoãn nghe lời, không có nhiều ý xấu như vậy, bớt lo lắng!
“Nga, NO, tôi nhìn thiếu tiền lắm sao?”
Không thiếu tiền cô còn ở chỗ này mặt dày đòi tiền cơm?!
Mộc Thanh: “Ha hả, cô không thiếu tiền.” Nhưng mà trong đầu lại trả lời sai rồi!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Thôi được, tôi nể mặt mũi Thượng Quan Ngưng nên không làm khó anh, để lại tiền, coi như tặng quà mừng cho anh với bạn gái! Lúc nào kết hôn nhớ kêu tôi đi uống R*ợ*u mừng, hi vọng lúc đó anh có thể giải thích mọi chuyện với Triệu An An, bằng không cô ấy lại tưởng rằng tôi đến phá hôn lễ."
Người khác chỉ cần vừa nói cậu sẽ cùng Triệu An An kết hôn, Mộc Thanh có bao nhiêu tức giận cũng sẽ tiêu tán hết.
Đây là việc khiến cho cậu rất hạnh phúc.
Cho nên cậu cũng không so đo với Mễ Hiểu Hiểu bới lông tìm vết.
“Được, đến lúc đó cô nhất định phải tới!” Mộc Thanh vui vẻ rạo rực, cậu chưa từng giống như bây giờ, lại cảm thấy chính mình gần với hôn nhân như vậy.
Cậu bất động nhìn thoáng qua chiếc taxi đỗ bên ngoài bệnh viện, Triệu An An ngồi ở chỗ khoảng cách có chút xa, anh không thấy rõ biểu tình của Triệu An An, nhưng cách xa như vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được lửa giận của Triệu An An.
Cậu cười cười, cậu cảm thấy Triệu An An càng ngày càng để ý mình, trước kia khi cậu ở cùng người phụ nữ khác, cô ấy trước nay đều không thèm để ý, cũng sẽ không ghen.
Ngày hôm qua cô đã đem bình dấm chua đá nghiêng.
Loại cảm giác người phụ nữ của mình ghen vì mình thật tốt, làm cho cậu không còn thấy cái áo sơmi màu đỏ R*ợ*u này không còn đáng ghét nữa.
Cậu quả thật không thích loại quần áo màu đỏ R*ợ*u này, đây rõ ràng là màu quần áo mà Cảnh Dật Nhiên hay mặc! Thượng Quan Ngưng ngày hôm qua cho người mang quần áo đến chỗ cậu, cậu thật hoài nghi đây là quần áo lấy từ chỗ Dật Nhiên tới.
“Ân ân ân……” Mễ Hiểu Hiểu không có thành ý gật đầu, một lần nữa mang lên chiếc kính dâm Prada, mặt mày hớn hở nói: “Tôi phải đi rồi, tôi còn có rất nhiều trò hay muốn trình diễn, chờ tôi ở bên kia diễn xong, bạn gái của anh phỏng chừng sẽ tìm đến anh, nhớ nắm lấy cơ hội nha! Ha ha ha, Thượng Quan Ngưng thật là một người có tài hoa, chủ ý tốt như vậy cũng có thể nghĩ ra!”
Cô nói xong, liền lưu loát kéo cửa xe lên, sau đó mở máy BMW, rú ga gào thét chạy ra khỏi bệnh viện.
Mộc Thanh bị tốc độ của cô làm cho hoảng sợ, người phụ nữ này một chút cũng không an ổn, tính cách khiêu thoát cùng Triệu An An liều mạng. Mệt cậu lần đầu thấy cô còn tưởng rằng cô là một nữ nhân trầm ổn.
Cô nhìn thoáng qua Mộc Thanh “Hoa hòe lộng lẫy”, dừng lại tại chỗ một hồi lâu, mới tiếp tục chỉ huy tài xế: "Bác tài, theo sau.”
Mễ Hiểu Hiểu đem xe phóng đi thật nhanh, lúc sau mới phát hiện Triệu An An không theo kịp, nên cô đành phải thả chậm tốc độ, chờ cô ta đuổi theo.
Cô không có đi quá xa, ước chừng hơn mười phút sau, cô liền đem xe dừng ở một quán cà phê phía trước.
Nhìn lướt qua chiếc taxi đi theo đi cùng vào, Mễ Hiểu Hiểu cười đắc ý, dẫm giày cao gót đi vào quán cà phê.
Triệu An An chờ cô đi vào, mới xuống xe taxi, theo đuôi cô vào quán cà phê.
Cô đau lòng thanh toán 200 đồng tiền xe, kêu bác tài chờ tại chỗ, miễn cho trong chốc lát Mễ Hiểu Hiểu lái xe rời đi, cô lại không bắt kịp xe, bị mất dấu.
Quán cà phê rất an tĩnh, tốp năm tốp ba ngồi vài người, trong đó một cái bàn tròn, có một người đàn ông đẹp trai dung mạo thanh tú.
Soái ca nhìn Mễ Hiểu Hiểu tiến vào, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, sau đó mời Mễ Hiểu Hiểu ngồi vào ghế bên cạnh.
Triệu An An lúc tiến vào liền thấy một màn như vậy, không khỏi có chút nghi.
Sao lại thế này?
Cái con hồ ly tinh này chẳng lẽ còn ở cùng đàn ông khác?!
Triệu An An cho rằng Mễ Hiểu Hiểu không quen biết mình, cho nên căn bản không kiêng dè, trực tiếp ngồi tại cái bàn tròn bên cạnh Mễ Hiểu Hiểu, gọi một ly Cappuccino thơm nồng, một phần chocolate vị Tiramisu, không quan tâm ngồi ăn.
Hôm nay cô đi nhiều, Triệu An An đói cho nên đầu váng mắt hoa, ngửi được mùi hương đồ ăn thì căn bản cái gì cũng đều không rảnh lo, bản chất tham ăn không chút nào che dấu.
Cô ăn chiếc bánh Tiramisu thơm ngon, uống một ly cà phê nồng đậm, ngay tức khắc cảm thấy có tiền thật tốt! Quay đầu lại còn muốn nghĩ cách tìm thêm tiền tiêu mới được!
Cô hiện tại nghèo muốn đi ςướק ngân hàng!
Mễ Hiểu Hiểu thấy Triệu An An ăn ngon lành, đành phải nuốt nuốt nước miếng.
Triệu An An đói, cô cũng đói a, hôm nay bận việc từ sáng sớm, bụng đã sớm đói bẹp!
Cô ôm lấy cánh tay của anh đẹp trai bên cạnh, cố ý dùng ngữ khí điệu đà nói: “Anh yêu, em đói bụng, nơi này có cái gì ăn ngon không?”
Anh chàng đẹp trai bị cô gọi một câu “anh yêu” cả người đều mềm nhũn, lập tức nói: “Có có có, bảo bối muốn ăn cái gì cũng đều có! Người phục vụ, mau tới, tôi gọi cơm!”
Triệu An An ở một bên đang há to mồm ăn nghe hai người bọn họ đối thoại, trong lòng khinh bỉ không được.
Con hồ ly tinh này quả nhiên không phải cái thứ gì thứ tốt đẹp, tóm được một người đàn ông đẹp trai cùng ăn cơm, động tí là làm nũng, lại còn gọi là "anh yêu", không biết có gọi Mộc Thanh như vậy hay không.
Nghĩ đến việc này, trong lòng Triệu An An liền tức giận!
Mộc gia tìm cho anh cái loại phụ nũe gì đây, người phụ nữ này khẳng định đây không phải lần đầu tiên gặp, nhìn hai người này thân mật như vậy, hình như là bạn trai!
Có bạn trai rồi mà còn muốn làm bộ độc thân đi xem mặt, thật là không biết xấu hổ!
Chuyện này nếu đổi lại là Triệu An An, cô khẳng định sẽ không nói hai lời, liền đem Mễ Hiểu Hiểu đánh cho một trận.
Nhưng gần đây trong khoảng thời gian này, đặc biệt là sau khi bị cầm tù dài đến nửa năm, cô đã thay đổi rất nhiều, cô bắt đầu hiểu chuyện, biết là phải hiếu thuận với bà ngoại và mẹ, biết săn sóc người khác, biết không thể chờ người khác trả giá, cô cũng nên trả giá, biết làm việc không thể xúc động, không thể tùy hứng.
Nếu xúc động tùy thì hứng hậu quả khẳng định sẽ có hại cho cô, cho nên cô nhịn xuống sự xúc động muốn đánh người, chuẩn bị nhìn nhìn lại Mễ Hiểu Hiểu và người đàn ông này rốt cuộc là có mối quan hệ gì.
Cô vốn dĩ nghĩ rằng người phụ nữ này thật sự không tồi, như vậy cô còn có thể nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích, thành toàn bọn họ, như vậy Mộc Thanh sẽ có một cái gia đình hạnh phúc. Nhưng hiện tại xem ra, người phụ nữ này một chút cũng không đáng tin cậy!
Cái con hồ ly tinh này nơi nơi đều có đàn ông, cần phải nói cho Mộc Thanh biết mới được!
Người phục bên kia nghe được tiếng khách hàng đẹp trai gọi liền lập tức đi tới.
Sau đó Triệu An An liền nghe được, Mễ Hiểu Hiểu ghét bỏ cái này không tốt cái kia không tốt.
“Tôi không thích ăn quá ngọt!”
“Tôi không thích ăn quá đắng!”
“Bơ dứa bao? Cái này cũng cho người ăn sao? Ăn sẽ biến thành heo béo!”
“Cà ri gà liễu cơm? Các ngươi đây là quán cà phê hay là tiệm cơm?”
“Các ngươi nơi này đều không có cái gì đặc sắc sao? Như thế nào lại kém như vậy a!”
Người phục vụ đứng ở một bên, sắc mặt khó coi đã không thể dung nổi.
Người đàn ông bên người Mễ Hiểu Hiểu lại một chút cũng không cảm thấy lời cô nói có gì không đúng, cũng theo chỉ trích đồ ở quán cà phê cấp bậc quá thấp, hạ thấp phẩm chất của hắn.
Mễ Hiểu Hiểu sau khi đem đồ ăn ở quán cà phê bắt bẻ, cuối cùng chỉ vào cái bánh Tiramisu trước mặt Triệu An An nói: “Tôi muốn ăn cái kia!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc